Mèo Tinh Nhà Ta
-
Chương 38
Đoàn Tử vô cùng hạnh phúc, tuy rằng thắt lưng, xương sống, PP (P = pìgu= Butt có lẽ thế ^^) đều đau, thế nhưng chủ nhân tự mình đút cháo cho hắn, Đoàn Tử lưng dựa vào một cái gối, tay ôm một cái, dưới mông chèn thêm một cái nữa, từng miếng từng miếng xử lí bát cháo. Cười híp cả mắt.
Chủ nhân đút xong vuốt ve mặt Đoàn Tử, Đoàn Tử vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân.
Cảm giác ấm nóng trong Lòng bàn tay khiến chủ nhân thở dài: “Đoàn Tử, chơi với lửa là một ý tưởng sai lầm đó.”
Đoàn Tử cười hì hì, cọ vào ngực chủ nhân, không chút sợ hãi.
“Đại ca muốn chia rẽ chúng ta cũng không có cách.” Đoàn Tử híp mắt vẻ mặt thỏa mãn nói.
Trình Hiến vân vê mớ tóc lộn xộn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không hối hận?”
Đoàn Tử ừ một tiếng: “Em thích chủ nhân.” Giọng điệu mềm nhẹ chất đầy tin tưởng, không khỏi làm Trình Hiến ngứa ngáy. Hắn biết, đời này chịu thiệt chính là hắn.
Cuộc sống lại quay lại nhịp điệu như trước. Trình Hiến mỗi ngày về nhà, vừa mở cửa đã bị Đoàn Tử nhào vào lòng cào lấy cào để.
“Hôm nay phải ăn cơm rang Dương Châu.” Đoàn Tử gọi món ăn nói.
“Hảo.” Chủ nhân thay quần áo xong liền vào bếp làm cơm, Đoàn Tử theo thường lệ ngồi xổm trước cửa chớp chớp mắt kiên nhẫn chờ đợi.
Ban ngày, lúc chủ nhân không ở nhà, Đoàn Tử cô đơn buồn chán đến chết, trước đây thỉnh thoảng mới biến thành người còn đỡ, hiện tại ngay cả lúc nấu cá hắn cũng hận không thể bám dính lấy chủ nhân suốt ngày, đối với tám tiếng đồng hồ chia lìa trong một ngày thập phần bất mãn.
Đoàn Tử muốn tìm một việc gì đó để làm, không muốn suốt ngày ngồi xem TV, hừ, đều là lỗi của TV, thị lực hình như giảm xuống rồi.
“Chủ nhân, em muốn ra ngoài làm việc.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói.
“Ngươi? Có bằng cấp không?”
Đoàn Tử bị đả kích, nhưng vẫn xốc lại tinh thần cố cãi vài câu: “Em là công dân đủ mười tám tuổi của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa…”
Trình Hiến quay đầu lại mỉm cười: “Chứng minh thư nhân dân đâu?”
Đoàn Tử im bặt, hắn chính là một kẻ không có hộ khẩu a.
Chủ nhân thấy tâm tình Đoàn Tử sa sút chỉ thiếu nước phiêu ra hai em tiểu u linh, thả đũa ra, sờ sờ đầu Đoàn Tử: “Ta giúp ngươi làm hộ khẩu, muốn đặt tên gì nào?”
Đoàn Tử nghĩ thầm, tên hắn là Bạch Giản, thế nhưng… có nên theo họ chủ nhân không ta??.
“Bạch Đoàn Tử thì sao?” Trình Hiến hỏi, vẻ mặt chăm chú.
Đoàn Tử vẻ mặt hắc tuyến.
“Vẫn là Bạch Giản đi, nhũ danh là Đoàn Tử.” Trình Hiến nhu nhu đám tóc rối bời của Đoàn Tử.
“Ân!”
Chủ nhân đút xong vuốt ve mặt Đoàn Tử, Đoàn Tử vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân.
Cảm giác ấm nóng trong Lòng bàn tay khiến chủ nhân thở dài: “Đoàn Tử, chơi với lửa là một ý tưởng sai lầm đó.”
Đoàn Tử cười hì hì, cọ vào ngực chủ nhân, không chút sợ hãi.
“Đại ca muốn chia rẽ chúng ta cũng không có cách.” Đoàn Tử híp mắt vẻ mặt thỏa mãn nói.
Trình Hiến vân vê mớ tóc lộn xộn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không hối hận?”
Đoàn Tử ừ một tiếng: “Em thích chủ nhân.” Giọng điệu mềm nhẹ chất đầy tin tưởng, không khỏi làm Trình Hiến ngứa ngáy. Hắn biết, đời này chịu thiệt chính là hắn.
Cuộc sống lại quay lại nhịp điệu như trước. Trình Hiến mỗi ngày về nhà, vừa mở cửa đã bị Đoàn Tử nhào vào lòng cào lấy cào để.
“Hôm nay phải ăn cơm rang Dương Châu.” Đoàn Tử gọi món ăn nói.
“Hảo.” Chủ nhân thay quần áo xong liền vào bếp làm cơm, Đoàn Tử theo thường lệ ngồi xổm trước cửa chớp chớp mắt kiên nhẫn chờ đợi.
Ban ngày, lúc chủ nhân không ở nhà, Đoàn Tử cô đơn buồn chán đến chết, trước đây thỉnh thoảng mới biến thành người còn đỡ, hiện tại ngay cả lúc nấu cá hắn cũng hận không thể bám dính lấy chủ nhân suốt ngày, đối với tám tiếng đồng hồ chia lìa trong một ngày thập phần bất mãn.
Đoàn Tử muốn tìm một việc gì đó để làm, không muốn suốt ngày ngồi xem TV, hừ, đều là lỗi của TV, thị lực hình như giảm xuống rồi.
“Chủ nhân, em muốn ra ngoài làm việc.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói.
“Ngươi? Có bằng cấp không?”
Đoàn Tử bị đả kích, nhưng vẫn xốc lại tinh thần cố cãi vài câu: “Em là công dân đủ mười tám tuổi của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa…”
Trình Hiến quay đầu lại mỉm cười: “Chứng minh thư nhân dân đâu?”
Đoàn Tử im bặt, hắn chính là một kẻ không có hộ khẩu a.
Chủ nhân thấy tâm tình Đoàn Tử sa sút chỉ thiếu nước phiêu ra hai em tiểu u linh, thả đũa ra, sờ sờ đầu Đoàn Tử: “Ta giúp ngươi làm hộ khẩu, muốn đặt tên gì nào?”
Đoàn Tử nghĩ thầm, tên hắn là Bạch Giản, thế nhưng… có nên theo họ chủ nhân không ta??.
“Bạch Đoàn Tử thì sao?” Trình Hiến hỏi, vẻ mặt chăm chú.
Đoàn Tử vẻ mặt hắc tuyến.
“Vẫn là Bạch Giản đi, nhũ danh là Đoàn Tử.” Trình Hiến nhu nhu đám tóc rối bời của Đoàn Tử.
“Ân!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook