Những người có bệnh tật về tinh thần bình thường đều có một số bệnh trạng có chút cố chấp, ví dụ như Vãn Vãn, cô cố chấp nhận định anh thành tên chồng cặn bã kia, những lúc như thế này nếu như cứ cố gắng phủ nhận, chỉ có thể tạo thành đả kích tinh thần càng nặng nề hơn đối với người bệnh.

Kỷ Chu Độ lại trở về ký túc xá lấy cái kính áp tròng tối hôm qua đeo lên lần nữa, ánh mắt Liên Đào nghi hoặc đuổi theo phía sau anh: “Ba à...!Vở kịch này của chúng ta đã kết thúc rồi đúng không, lẽ nào vẫn diễn tiếp mà không ai thông báo cho mình vậy?”
Kỷ Chu Độ không quan tâm tới anh ta, anh đứng trước gương mỉm cười nhưng trong lòng lại không cười nổi, anh cố nén sự tức giận đeo cái kính áp tròng lại vào trong mắt, nghĩ thầm cái tên cặn bã mà Vãn Vãn gặp sao lại là một người nước ngoài mắt xanh vậy, chẳng trách chạy trốn đến sạch sẽ, cứ như vậy mà bỏ cô lại một mình.

Tối hôm qua lúc bỏ kính áp tròng ra, anh không hề nghĩ tới việc mình sẽ phải đeo lại, tùy tiện lấy một cái bình nước khoáng mà ném vào, cho nên lần này đeo lên lại nó khô đến mức mắt anh có chút hơi đau, Kỷ Chu Độ mang theo đôi mắt ửng đỏ trở về khách sạn, quả nhiên Vãn Vãn chỉ nhận mắt không nhận người, cô cười hì hì mà nhào vào lòng anh: “Chồng...!nhỏ, chúng ta đi tới ven biển đi.”
Xe đã đến từ sớm, lúc ngồi trong xe, Vãn Vãn cũng không chịu ngồi yên, móng tay cô cào cào vào phần da đệm ở phía sau ghế, tài xế nhìn xuyên qua gương chiếu hậu liếc mắt nhìn một cái, muốn nói lại thôi, Kỷ Chu Độ bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô: “Ngồi yên đi, đừng quấy.”
Vãn Vãn ngồi cũng nhấp nhổm, cả người giống như là không có xương, nghiêng người tựa vào bả vai anh, Kỷ Chu Độ túm lấy tay của cô, cô trở tay nắm lấy hai tay anh ngược lại, cứ chơi đùa như thế cầm qua cầm lại, ngón tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh mang theo sự ấm áp, nóng đến mức làm cho tai anh cũng đỏ lên.

Rõ ràng Kỷ Chu Độ có thể giãy ra, nhưng mặc kệ cô nắm tay mình chơi đùa cả đoạn đường.

Cuối tuần, nhà hàng ven biển đông khách hơn bình thường, Vãn Vãn xuống xe, hít một hơi thật sâu đón gió biển, nghe thấy mùi hải sản nhàn nhạt, cô lộ ra nụ cười: “Có cá!”
Kỷ Chu Độ bị nụ cười của cô làm cho trái tim mềm nhũn, anh dịu dàng nhìn cô mà cười: “Ừm, có cá.”
Trên bãi biển, có du khách xem xong video đi biển bắt hải sản nên bất thình lình nảy sinh hứng thú, cầm xẻng đi khắp nơi đào hố, có người bạn nhỏ ôm một quả bóng đứng bên bờ ném, có những cô gái đứng trên bờ biển mặc bikini chụp ảnh tắm nắng.

Vãn Vãn đi ngang qua một du khách đang đào hố, đống cát đã được đào lên rất cao, Vãn Vãn nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, rất muốn đạp một cái sụp xuống.


Du khách đào một con cua trong hang mất một hồi lâu, nhưng chẳng đào được cái gì, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm mình thì có chút hơi hưng phấn: “Chào người đẹp, muốn chơi đùa cùng nhau không?”
Ánh mắt Vãn Vãn sáng lên, sau khi được mời, có phải cô có thể giẫm lên cái đống cát anh ta vừa đào không, đang định gật đầu, cô đã bị Kỷ Chu Độ kéo tay đi với khuôn mặt không cảm xúc: “Đừng tùy tiện tiếp lời với người khác.”
Không còn được chơi với đống cát, Vãn Vãn cúi đầu ủ rũ, lại đi ngang qua chỗ bạn nhỏ đang ôm quả bóng bay, vỗ nhẹ quả bóng bay một cái đã bị quăng lên giữa không trung, sau đó lại rơi xuống, lại quăng thêm lần nữa, tầm mắt của Vãn Vãn nhìn chằm chằm quả bóng bay kia, mong ngóng đến nói không ra lời.

“Muốn chơi à?” Trong lòng Kỷ Chu Độ lại bắt đầu chua xót, chỉ có một quả bóng bay thôi cũng có thể cảm thấy mới lạ như vậy.

Kỷ Chu Độ lấy ra một trăm tệ mua lại quả bóng bay, đứa nhỏ cảm thấy đã gặp phải một tên ngốc nghếch rồi, bé rất vui vẻ cầm lấy tiền rồi đi mất, Kỷ Chu Độ lấy quả bóng bay đưa cho cô: “Chơi đi này, lần sau tôi sẽ mua cho cô một đống.”
Vãn Vãn nhận lấy, học theo mà quăng lên vài lần, sau một hồi thì cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Móng tay dài mảnh mai vô thức quét lên mặt trên của quả bóng bay, quả bóng bay mỏng manh nổ tung trong tay cô làm cho cô giật mình vội vã xoay người bỏ chạy.

Kỷ Chu Độ kéo cô trở lại, mặc cho cô bất an vùi mặt trong lồng ngực của mình.

Anh thở dài, nghĩ trong đầu cần phải dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý, tình trạng tinh thần như này thì hơi tệ.

Vãn Vãn hòa hoãn một lúc rồi mới chui từ trong lồng ngực của anh ra, Kỷ Chu Độ sợ cô lại đột nhiên chịu sự kinh hãi gì đó mà chạy mất, nên không còn cách nào khác đành phải dắt tay cô, dẫn cô đi tới bờ biển.


Đến bờ biển, cái mùi mặn tanh nồng của hải sản trong không khí càng nặng hơn, tâm trạng của Vãn Vãn lại tốt lên.

Người khác đều để chân trần mà giẫm lên những bọt sóng, Vãn Vãn cũng cởi chiếc xăng-đan nhỏ xinh xắn mà Kỷ Chu Độ mua cho cô ra rồi đi chân trần giẫm lên bãi cát ẩm ướt.

Nhưng điều kỳ quái là rõ ràng nhìn cô rất thích biển, nhưng lại không chịu tới gần một bước, dường như sợ nước biển đột nhiên ập đến.

Kỷ Chu Độ đứng một bên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tâm trạng của anh cũng trở nên vui vẻ hẳn lên.

Cách đó không xa có một cái xe bán kem ở bờ biển, Vãn Vãn liếc mắt một cái, cô nhớ tới trước đây khi làm người lúc có tiền tiêu vặt cũng sẽ thường dùng để mua cái này để ăn, cô không khỏi có chút nhớ cái mùi vị này.

“Em muốn cái kia.”
Mèo nhỏ chính là như vậy, khi gặp được thứ đồ mình muốn sẽ nhỏ giọng kêu meo meo, Vãn Vãn nhìn thấy thứ mình muốn cho nên cũng hơi nhỏ giọng làm nũng một chút.

Đừng nói chỉ là một cái kem, ngay cả cái xe kia Kỷ Chu Độ cũng muốn mua cho cô, anh gật đầu: “Cô ở chỗ này chờ tôi.”
Căn bản Vãn Vãn không nghe thấy câu nói này của anh, khi Kỷ Chu Độ mua kem, cô ngửi thấy mùi của cá nên đi men theo một đoạn đường, ở phía xa nơi thưa thớt người qua lại, cô nhìn thấy một con cá ẩn mình trong rặng san hô.


Cô đưa tay vào bắt lấy con cá, con cá trơn nhẵn lập tức trốn khỏi tay cô.

Vãn Vãn nhìn ngó xung quanh không có ai, cô lập tức biến thành mèo trắng nhỏ, móng vuốt sắc nhọn lập tức bắt được một con cá.

Vẫn còn chưa đói bụng nên Vãn Vãn cũng chưa có ý định ăn con cá này, cô chỉ dùng móng vuốt chơi đùa nó một chút, nhìn con cá trong tay của mình từ lúc quẫy quẫy đuôi nhảy lên tới khi yên tĩnh lại, trong mắt cô lộ ra một tia kỳ quái.

Kỷ Chu Độ mua xong cái kem trở về thì đã không thấy người đâu, anh đứng ở chỗ trước đó gọi Vãn Vãn mấy lần vẫn không có ai đáp lại.

Anh kéo lấy vài người qua đường hỏi lần lượt từng người có nhìn thấy một cô gái mặc váy có mái tóc dài rất đẹp và đôi mắt to tròn hay không.

Có một cô gái nhớ tới vừa rồi cô ấy nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đi qua trước mặt mình thì chỉ cho Kỷ Chu Độ hướng mà cô đã đi.

Cuối cùng, anh chỉ phát hiện thấy quần áo, váy, nội y của Vãn Vãn đều bị cởi ra sạch sành sanh rơi xuống bên cạnh chỗ phiến đá lớn, trong lòng anh dấy lên nỗi bất an.

Cho dù là cô bị người xấu dẫn đi hay là cô nghĩ không thông mà nhảy xuống biển, bất kể là cái nào cũng làm cho anh không thể nào tiếp nhận được.

“Vãn Vãn.”
Giọng nói của Kỷ Chu Độ hơi run rẩy, đáp lại anh chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá ngầm.


Con cá đã bị chơi đùa đến chết, Vãn Vãn cảm thấy vô vị nên lại vứt nó về biển, cô liếm móng vuốt của mình, vừa mới liếm một lát thì nghe thấy tiếng chồng mèo nhỏ gọi mình, Vãn Vãn meo meo đáp lại, nhưng cô nhận ra hình như anh không nghe thấy, cho nên cô không còn cách nào đành biến lại thành người: “Em ở đây.”
Kỷ Chu Độ nghĩ rằng mình có ảo giác đã nghe nhầm, nhưng dường như không phải, anh lần theo tiếng nói, rốt cuộc anh lại phát hiện thấy sau lưng phiến đá là thân thể khỏa thân của Vãn Vãn, khi nhìn thấy anh, câu đầu tiên mà Vãn Vãn nói là: “Kem đâu...”
Chồng mèo nhỏ vội ôm chầm lấy mình.

Trên cổ có giọt nước mưa lành lạnh rơi xuống, nhưng dường như không giống nước miếng mà chồng mèo nhỏ liếm mình, Vãn Vãn dùng đầu ngón tay chấm lên một chút nếm thử, hơi mặn, hóa ra là nước biển.

Kỷ Chu Độ không quan tâm cô có mặc quần áo hay không, anh chỉ ôm lấy cô thật chặt, sau khi anh thở phào một hơi thì sau đó là cơn tức giận: “Sao cô có thể tùy tiện chạy loạn như vậy, chẳng may gặp nguy hiểm thì phải làm sao.”
Vãn Vãn bĩu môi, anh đã chết đi một lần, em vẫn còn sống khỏe mạnh, sao anh còn phải lo lắng em sẽ gặp phải nguy hiểm chứ.

Nhưng nhìn anh hình như rất sợ hãi, khi ôm mình còn run lên, Vãn Vãn vẫn cảm thấy nên an ủi anh.

Vãn Vãn rất sợ mấy ngày mưa gió, trước đây, trong những ngày mưa gió bọn họ sẽ trốn vào sân vận động trong trường học, chồng mèo nhỏ sẽ từ từ liếm lông cho cô, liếm đến khi Vãn Vãn thoải mái mà ngủ thiếp đi.

Bây giờ, chồng mèo nhỏ cũng sợ hãi như thế, Vãn Vãn quyết định cũng liếm liếm cho anh, cô duỗi đầu lưỡi ra ngẩng đầu, liếm đúng vào hầu kết của anh, mới liếm được một chút, thân thể Kỷ Chu Độ đã cứng đờ đẩy cô ra.

“Cô...!Cô...” Kỷ Chu Độ bỗng nhiên lắp bắp nói không ra lời, sự xấu hổ dâng lên, lại nhìn thấy Vãn Vãn không mặc quần áo, thân thể tuyệt đẹp hiện ra trước mặt, anh phản ứng chậm chạp lúc này mới nhớ tới cái cảm xúc mềm mại trên cánh tay là cái gì, rốt cuộc trong mũi cũng nóng lên.

Vãn Vãn hơi mở miệng, lo lắng mà nhìn anh: “Anh chảy máu rồi...!có phải anh lại sắp chết không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương