Tới buổi tối, hắn lái xe đưa cô đi làm tất nhiên là sẽ đưa cả Hạo Minh đi nữa. Tới nơi, hắn xuống xe sau đó chạy sang bên kia mở cửa xe cho cô và Hạo Minh, sau khi hai mẹ con đã xuống xe hắn lái xe tới chỗ đỗ xe rồi quay lại đi vào cửa hàng.

Vừa bước vào cửa hàng là một cô hầu gái đang cúi đầu chào hắn, không để ý tới cô hầu gái đó hắn tìm kiếm hình bóng của cô và Hạo Minh, thấy cô bước ra từ phòng bếp và mang theo một cái đĩa thức ăn.

Cô mặc bộ đồ hầu gái rất đẹp, váy dài qua mắc cá chân, ở sau gáy có cái nơ to màu trắng, trên đầu là một cái mũ dành cho hầu gái, thật đẹp...Còn Hạo Minh thằng bé mặc bộ đồ cỡ nhỏ rất vừa nhưng tiếng rằng là váy, còn đội thêm tóc giả nữa...Hắn thấy thương cho thằng bé nhưng thôi kệ chụp lại vài tấm giữ làm kỉ niệm đã, hắn lấy máy điện thoại ra chụp vài tấm của cô và Hạo Minh sau đó cất máy đi.

- Anh ăn gì thưa....chủ nhân - cô tới cô hắn cấm cái menu hỏi

- À..một tách cà phê đen và một ít đồ ngọt thôi - hắn nhìn cô cười

Sau đó cô mang cà phê ra còn Hạo Minh trên tay là một đĩa bánh ngọt nhỏ nhỏ xinh xinh, cô đặt tách cà phê xuống sau đó lấy đĩa bánh nhỏ của Hạo Minh đặt lên

- Ba ăn ngon miệng - Hạo Minh nói

- Ừ cảm ơn con trai - hắn cười nói rồi xoa đầu thằng bé

Nhâm nhi ly cà phê, vị đắng hoà vào trong miếng khiến hắn rất thoải mái, hắn chỉ mong ức mọi việc sẽ tốt đẹp như này mãi mà thôi. Chuyện của quá khư nhắc lại càng thêm phiền não...Cô của hiện tại đã không còn muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa, hắn biết vậy...nhưng vẫn muốn được cô cho một câu trả lời thoả đáng hơn.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có mấy chàng thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ cũng tương đối đẹp nhưng không bằng hắn hồi còn là sinh viên. Lũ thanh niên đó lại gần chỗ cô sau đó đòi chụp ảnh rồi yêu cầu nhưng việc quái đảng hơn như : chúc mừng sinh nhật, chúc cố gắng thi cái gì đó dành được kết quả tốt.....Hắn thật muốn nhảy vào đấm cho tên đó một trận

- Chị Linh...hãy đợi em...em hứa sẽ thi đỗ đại học sau đó kiếm tiền cưới chị - một khách hàng nói

- Etou...cậu chủ...cố gắng lên - cô cười trừ rồi giơ tay cổ vũ

- Thật sao...chị sẽ chấp nhận lời cầu hôn của em ư ? - chàng trai đó nói rồi nắm lấy tay cô

Cô chưa kịp phản ứng thì đằng sau đã có một vòng tay ôm ngang eo cô sau đó hất tay chàng thanh niên vừa nắm tay cô ra.

- Cô ấy là vợ của tôi - hắn nói

- Kyaaaaa - những cô hầu gái khác sau khi chứng kiến thì hét lên ngưỡng mộ

- Tất cả mau về làm việc đi, xin lỗi quý khách vì việc này xảy ra...hầu gái quán chúng tôi thật sự là hoa đã có chủ...mong cậu kiềm chế - bà chủ đi ra nói với chàng trai kia và hắn

- Cô ấy đích thực là vợ tôi mà - hắn nói

- Bằng chứng đâu ? - bà chủ nhìn hắn bằng nửa con mắt hỏi

- Đúng vậy đó bà à, ba và mẹ cháu đã kết hôn rồi - Hạo Minh nói

- Bà ? này cậu bé, ta trẻ như vầy mà cháu dám bảo ta là bà sao - Bà chủ nhìn Hạo Minh lườm lườm nói

- Hạo Minh con không được vô lễ - cô nói

- Ô...hoá ra là vợ chồng thật à ? - Bà chủ nghe cách xưng hô của cô hỏi

Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã có người khác nói...

- Tất nhiên rồi - hắn nói sau đó kéo cô vào bên trong

Khi đi vào, đến chỗ tủ thanh đồ của cô mở ra cầm quần áo của cô sau đó bắt cô thay đồ rồi đi về. Tất nhiên là cô phải nghe theo vì cô cũng không có ý định làm việc này lâu dài, cơ hội có rồi nhờ hắn giúp một tay cũng được. Cô cầm lấy quần áo rồi vào phòng thay đồ thay ra, sau đó gửi bộ quần áo hầu gái cho bà chủ sau đó xin lỗi vài câu rồi đưa đơn xin thôi việc cho bà chủ

- Haizzzz Linh à, cô đẹp như vậy mà xin nghỉ ở quán ta không biết sẽ lỗ như thế nào nữa - bà chủ nói

- Bà chủ người nói quá rồi, quán bình thường vẫn bán chạy mà - cô nói

- Vậy thôi, nếu muốn tiếp tục công việc hãy tới tìm ta nhé - bà chủ nháy mắt với cô

- Dạ vâng - cô cười nói

Sau đó cùng hắn và Hạo Minh ra khỏi quán cà phê đó, sau khi ra khỏi quán, hắn không nói gì cả chỉ chăm chú lái xe, Hạo Minh chán chả có việc gì làm quay ra ngủ, cô thì ôm Hạo Minh ngủ cũng không nói gì. Trong xe trở nên im lặng hơn mọi khi

- Linh Linh...em có thể quay lại với anh không...anh biết truyện này hơi đường đột...nhưng mà...anh nghĩ chúng ta cũng từng làm vợ chồng...quá khứ là anh sai anh muốn bù đắp lại cho em - hắn nói

- Chuyện của quá khứ đừng nhắc lại...anh không nghĩ hiện tại em và anh đang rất ổn sao...chúng ta vẫn nên như thế này - cô nói bình thản giống như là đã quá mệt mỏi không muốn nhắc lại nữa

- Còn Hạo Minh thì sao...dù gì thằng bé cũng cần có gia đình hoàn chỉnh...mấy năm trước...anh có nghe Hạo Minh từng nói muốn có cả ba lẫn mẹ ở bên...thẳng bé nói các bạn luôn bảo nó là đứa trẻ không có đủ ba mẹ - hắn nhìn Hạo Minh nói chỉ hy vọng với lý do này cô sẽ chấp nhận

- Đúng là em muốn cho Hạo Minh một gia đình hoàn chỉnh...chuyện này em cũng từng chứng kiến Hạo Minh cãi nhau với các bạn một lần...nhưng bản thân em không thể tiếp nhận anh được nữa...em rất sợ điều mà em lo sợ sẽ xảy ra một lần nữa - cô ôm chặt Hạo Minh nói

- Anh sẽ không dẫm phải vết xe đổ một lần nữa...cũng sẽ không rời xa em mà không nói một lời nào cả - hắn nói với cô tựa như một lời thề

- Em không chắc - cô do dự

- Hãy thử cho anh một cơ hội được không ? - hắn dừng xe lại quay sang nhìn cô

Khó xử trước tình thế hiện tại cô không biết nên làm thế nào cả...Hạo Minh cần một gia đình hoàn chính cô cũng muốn cho thằng bé nhưng còn Vũ Trung và cả đứa con cô chưa kịp chào đời của cô nữa...gánh nặng đó trên vai cô không một ngày nào nguôi ngoai đi được, đêm nào cũng nằm mơ thấy tiếng khóc của một đứa trẻ...đêm nào cũng nằm mơ thấy anh đang xa rời cô.

Siết chặt bàn tay lại cô không biết mình lên làm gì lúc này đây, làm sao mới phải, còn anh hai cô, mẹ nuôi cô còn cả chú cô...Nhã Phương và Chị Vân sẽ nghĩ như thế nào, họ sẽ nghĩ gì với quyết định này của cô. Có rất nhiều người yêu quý cô, cô không muốn làm họ bị tổn thương hay thất vọng.

- Em vẫn chưa quyết định được vậy thì anh sẽ chờ - hắn nói

-...- cô không nói gì tiếp tục im lặng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương