Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ
-
Chương 14: Chuồn ra ngoài
Edit: Linhlady
Sau khi chung nhà với hũ nút được một tháng, cảm xúc của Liễu Thư Nhân với anh, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác, hiện tại cái ánh mắt mà hũ nút nhìn cô, nói không nên lời…… Kỳ quái, cô không miêu tả được, đại loại là ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục khi nhìn cô, loại cảm giác này có điểm không tốt lắm, cô cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của hũ nút.
Hừ, cô thở ra một hơi, nhìn chòm râu run rẩy trước mặt mình, buông xuống mắt đuổi kịp bước chân của bọn họ.
Vương Tranh vẫn ở bên kia nố liên miên không ngừng, nói hơn mười phút, nói không cần nghỉ, Liễu Thư Nhân biết anh ta là giáo viên, hảo cảm với anh ta cũng tăng lên không ít, cũng không cảm thấy phiền, đem lực chú ý từ hũ nút thu hồi lại, chuyên tâm mà nghe Vương Tranh nói chuyện.
Nghe được nhiều, sau đó lại phát hiện ra anh ta rất thú vị, thú vị hơn cả hũ nút.
Bọn họ đi tới một công viên, giờ là buổi sáng, không ít người đến đây tập thể dục, Vương Tranh từ trong túi lấy ra một quả bóng, huýt sao với đại cẩu, đại cẩu hưng phấn mà “Uông” một tiếng, chạy tới chỗ anh ta, Diệp Minh Chu đúng lúc buông tay ra.
Vương Tranh giữ chặt vòng cổ của chó ta, mang nó đi tới chỗ bãi cỏ ít người, vừa đi, một bên quay đầu lại nói với Diệp Minh Chu: “Diệp ca, Em mang Mao Mao đi chơi bóng.”
Diệp Minh Chu nghe xong, thế mà cũng nhấc chân theo, Liễu Thư Nhân sửng sốt một chút, cũng theo sát phía sau.
Mặt cỏ rất rộng lớn, cũng không chỉ có ngài người nằm trên cỏ nghỉ ngơi, Vương Tranh làm một hành động chỉ thị với chó ta, bóng trên cánh tay dùng một chút lực, ném quả bóng ra ngoài xa, “Mao Mao, mau, nhặt về!” Thật ra căn bản không cần anh ta nói, đại cẩu cũng chạy đi như viên đạn theo hướng của quả bóng, chỉ chốc lát sau, trong miệng nó đã ngậm theo quả bóng chạy quay về, phe phẩy cái đuôi đem vóng đặt vào trong lòng bàn tay đang xòe ra của Vương Tranh.
“Lại đến đây.” Vương Tranh nói, vỗ nhẹ lên trên đầu đại cẩu, “Xem bên kia!” Ngón tay anh ta chỉ về một hướng, đại cẩu quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, ngay lúc này, Vương Tranh cười, huy động lực cánh tay, ném quả bóng sang một hướng khác, đại cẩu nhanh chóng phản ứng lại, phi ngay về phía vị trí quả bóng mới được ném ra.
Rất nhiều lần sau, đều làm không biết mệt, dâng vẻ của chó ta quả nhiên thả lỏng cùng sung sướng, Liễu Thư Nhân đứng ở một bên nhìn, đều có thể thấy đại cẩu cho dù cắn bóng khóe môi cũng cong lên, đó là một cái vui vẻ tươi cười, cùng với nụ cười mà lúc trước Vương Tranh ra lệnh nó làm hoàn toàn bất đồng.
“Hoan Hỷ.” Hũ nút đang đứng bên cạnh bổng nhiên gọi cô một tiếng, sợ tới mức thiếu chút cô nữa nhảy dựng lên, cô ổn định tâm thần, ngẩng đầu nhìn hũ nút, tự nhiên gọi cô làm chi? Liễu Thư Nhân dùng ánh mắt dò hỏi.
Hũ nút nhìn chăm chú vào cô, một bàn tay không biết từ nơi nào lấy ra một quả bóng, Liễu Thư Nhân tập trung nhìn vào, thì ra là một quả bóng vòng thép bên trong có một con chuột lông xù, quả bóng này rõ ràng bị cô ném lên trên nhà cây của mèo rồi kia mà, làm sao anh lại thấy nó được?
Liễu Thư Nhân ánh mắt từ ngón tay anh chuyển sang quả bóng rồi nhìn tới mặt anh, thấy trong đôi mắt kia khác với lúc trước có thêm vài tia sáng, trong lòng đã có dự cảm không ổn, không phải cái mà cô đang nghĩ đi……? Cô…… Lại không phải chó, anh cũng muốn chơi tèo ném bóng với cô sao?
Đáp án là khẳng định, anh nửa quỳ ở trên cỏ, ngón tay gãi gãi cằm Liễu Thư Nhân, đem quả bóng lung lay ở trước mặt cô, sau đó, dùng sức mà ném ra ngoài.
Quả nhiên nghĩ cô giống chó rồi, nhưng mà, đây cũng xem như chuyện tốt? Hũ nút hiện tại cũng biết chơi với cô rồi, Liễu Thư Nhân tưởng tượng đến cái này, trong lòng lại vui rạo rực, buồn bực khi bị anh nhìn chán chú lúc trước cũng tan thành mây khói, nếu như vậy, cô cũng không thể không cho hũ nút mặt mũi nha! Nghĩ đến đây, Liễu Thư Nhân lập tức nhảy ra ngoài, chạy theo hướng quả bóng, chỉ chốc lát sau, đã ngậm quả bóng mang về.
Co kiêu ngạo đứng trước mặt hũ nút, bởi vì hai người có chiều cao chênh lệch rất lớn, hũ nút vẫn luôn lấy tư thế nửa quỳ, kéo thấp khoảng cách hai người lại, anh thấy cô ngậm bóng mang về, khen thưởng sờ soạn cô một lúc, lại đem quả bóng ước lượng trong tay, sau đó ném ra ngoài.
Liễu Thư Nhân lại ngậm về cho anh, sau vài lần, Liễu Thư Nhân đã mệt tới không thở được, khi thấy hũ nút lại vứt đi, cũng đã không có sức lực chạy, cô nhìn chỗ quả bóng biến mất, lại quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt chờ mong của hũ nút, hoành hạ tâm, “Ngao” một tiếng ngã xuống trên mặt đất, đôi mắt nhắm lại, giả chết.
Lại tiếp tục chạy nữa, cô muốn nhổ tim ra ngoài mất!
Không thể dung túng anh, cô không chơi!
Cô nhắm mắt lại nằm trong chốc lát, mới có một bàn tay để sát lại đây, cho dù không đụng vào cô, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra, khi cách cô thật gần, “Hoan hỷ.” Anh gọi một tiếng, giọng nói trầm khàn, khiến ngừi ta an tâm, giống như ấn tượng anh mang đến cho cô, có một loại lực lượng, cho người ta cảm giác an toàn có thể ỷ lại.
Liễu Thư Nhân nổi lên tâm tư trêu đùa anh, hạ quyết tâm không mở mắt, cũng không cho anh bất kỳ phản ứng gì, xem anh có thể làm sao.
Hũ nút không gọi cô nữa, ngón tay lại duỗi lại, nhẹ nhàng mà gãi gãi cằm cô, lực đạo vừa phải, thoải mái đến nỗi thiếu chút nữa cô đã hừ ra tiếng, đương nhiên, khi cô nghẹn lại từ yết hầu lại bật ra tiếng ngáy.
Chỉ vài cái, hũ nút vỏ tay xuống, ngay sau đó cô phát hiện anh đứng lên, dẫm lên mặt cỏ mềm xốp, bỏ đi.
…………
Bỏ đi…………?? Liễu Thư Nhân vội vàng hơi mở một bên mắt, quả nhiên không thấy anh đâu, trong lòng hoảng lên, nâng lên nửa người, khắp nơi nhìn nhìn, thấy bóng dáng bước đi không quay đầu lại của anh.
Đây là muốn bỏ cô lại sao? Liễu Thư Nhân cũng quên mất tính toán của mình vừa rồi, vội vàng từ trên cỏ nhảy dựng lên, chạy theo bóng dáng của hũ nút.
Hiện tại trong lòng cô phát hoảng, căn bản không suy nghĩ được gì, cô rất sợ bị bỏ lại, rất sợ rất sợ, chỉ cần nhìn dáng vẻ quay đầy đi kiên quyết không quay lại của anh, cũng đủ để nhiễu loạn mọi suy nghĩ của cô!
Sắp chạy đến bên người hũ nút, cô đã thấy anh khom lưng, nhặt cái gì đó trên mặt đất, sau đó, xoay người, anh thấy cô chạy lại đây, dáng vẻ nhìn cô cũng không ngoài ý muốn.
Liễu Thư Nhân dừng chân lại, đứng yên tại chỗ, ánh mắt chớp động, nhìn ngón tay anh kẹp quả bóng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ là nhặt bóng, nhặt bóng mà thôi.
Diệp Minh Chu đi đến bên người cô, một tay đem cô ôm vào trong ngực, quả bóng kia bị anh nhét vào trong túi quần.
“Phải đi về sao?” Vương Tranh rõ ràng chỉ mới ném bóng một lúc, mà bây giờ đã ra một tầng mồ hôi, anh ta túm vòng cổ của Mao Mao lại, chó ta còn đang tưởng chơi tiếp vòng nữa, đi tới hỏi Diệp Minh Chu.
“Trở về.” Diệp Minh Chu nhấc thân thể mềm mủn như bông của con mèo đang kẹt giữa hai tay anh, vững vàng cố định ở trong lòng ngực.
“Vậy đi thôi.” Vương Tranh lôi kéo đại cẩu, lấy lại quả bóng cao su nó đang ngậm trong miệng.
Trên đường trở về, hình như anh biết cô mệt mỏi, anh vẫn luôn ôm cô, không để cô xuống đất tự đi, cứ như vậy ôm trở về nhà, Vương Tranh nhìn, còn trêu ghẹo anh, hũ nút không phản ứng, Liễu Thư Nhân tim đập nhanh lợi hại.
Cái tình huống này hơi kì lạ, Liễu Thư Nhân nghĩ, cô cọ cọ cách tay nóng như bếp lò của anh, hai móng dùng sức mà ôm lấy cánh tay Diệp Minh Chu.
****
Thời gian lại qua một tháng, Liễu Thư Nhân hình thành thói quen với ngày tháng như vậy, không thấy được lịch trên bàn thì dùng móng vuốt gạch số ngày, cô còn chưa phản ứng lại thời gian đã trôi nhanh thế kia.
Thời tiết cũng dần dần ấm lên, trong nhà tủ lạnh kia cuối cùng cũng cắm điện, bên trong đầy trái cây rau dưa còn có thịt, trứng gà từng bá chiếm tủ lạnh đã không còn thấy tăm hơi đâu.
Hũ nút đang học nấu ăn, ừm, tuy rằng hương vị không tốt cho lắm, nhưng đã bỏ qua món cơm chiên trứng cà chua xào trứng gà các loại trứng trứng trứng.
Vào một buổi tối, Liễu Thư Nhân nghe từ trong phòng bếp bay ra mùi khét, cũng đã tập mãi thành thói quen, cô nhìn hũ nút từ phòng bếp đi ra tay cầm một cái nồi, đem đồ bên trong đã cháy đen đổ vào trong thùng rác, sau đó bám riết không tha mà tiến phòng bếp tiếp tục nghiên cứu trù nghệ.
Anh đột nhiên lại có hứng thú vố cái này, có vài thời điểm anh cũng sẽ làm một ít thịt nhìn đẹp mắt đưa tới trước mặt cô, không tiếng động mà dùng ánh mắt thúc giục cô ăn, nếu không phải hiểu biết hũ nút, cô còn nghĩ anh muốn độc chết cô, thật là, quá khó ăn, màu sắc không tồi, nhưng sao lại khó ăn như vậy, còn cái kia, đen đen,ăn xong muốn đưa nửa cái mạng đi mất…………
Không thể dung túng anh, cho nên mỗi lần cho anh mặt mũi nếm nếm, cô sẽ đều cho phản ứng chân thật nhất, trực tiếp không tiếng động mà ngã xuống đất giả chết, sau vô số lần, anh cũng không cho cô ăn nữa.
Liễu Thư Nhân nhìn lâu rồi, cũng phát hiện anh thật sự không có thiên phú trong nấu nướng, làm ăn ngon, đại khái cũng chỉ có trứng gà cùng rau xanh, các đồ ăn khác gồm thịt, đều bị anh làm cho hỏng bét, anh sống một mình bao lâu, chắc cũng ăn trứng gà bấy lâu, tưởng tượng đến cái này, Liễu Thư Nhân càng thêm đau lòng anh.
Thật là một người đàn ông đáng thương.
Nhưng trong một tháng ra, cô ăn tới béo mập, khi cô ngồi xổm xuống, bụng có thể chạm tới chân, trưởng thành, cũng có một ít chuyện xấu hổ, ví dụ như, cái bụng của cô, thế mà có………… Sáu cái vú, đầu....
Đây là chuyện đáng xấu hổ, khi cô là mèo, cũng không chú ý tới vấn đề này, khi làm nũng với hũ nút, theo thói quen cô sẽ lộ cái bụng của mình ra, để cho hũ nút sờ, nhưng mà không lâu trước đây, hũ nút sờ bụng của cô, cô giật mình một cái, nhịn không được kêu lên, một tiếng kêu này, hũ nút cũng dừng tay, cô có thể cảm giác được cái bụng khác thường, anh đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút xấu hổ, đương nhiên, xấu hổ là Liễu Thư Nhân xấu hổ, hũ nút sẽ không xấu hổ, ở trước mặt anh, chỉ là một con mèo mà thôi.
Nhưng mà sau đó, hũ nút cũng không sờ bụng cô nữa, chỉ ôm cô, đều cố tình tránh vị trí kia, chỉ ôm từ dưới nách nâng cô lên, Liễu Thư Nhân phát giác anh bắt đầu giống cô đi để ý vấn đề này, còn buồn cười hồi lâu, cảm thấy anh có điểm quá mức nghiêm túc, ngay cả một con mèo cũng kiêng dè, cô để ý, nhưng anh hoàn toàn không cần phải làm vậy nha.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô trộm quần áo của hũ nút, sửa lại hai cái cô có thể mặc được, may mắn từ nhỏ đã làm những việc này, sửa hai bộ quần áo cũng không làm khó được cô, chỉ là rất mỏng, không che được gió lạnh, nhưng nếu thời tiết ấm lên, cũng không thành vấn đề.
Lần này cô có tính toán ra ngoài chơi, cho nên chuẩn bị thật sự đầy đủ hết.
Còn hai tháng nữa thôi, cô sẽ biến thành người, đến lúc đó có thể rút được thẻ bài gì, cô cũng không nói trước được, cho dù rút được thẻ mèo xiêm la, cũng không có khả năng gióng hệt con mèo lúc trước, hũ nút làm sao có thể không nhận ra.
Cô thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này, cô muốn trốn tránh ngày kia.
Trong một ngày hũ nút đi làm, Liễu Thư Nhân hành động.
Hũ nút rất thông minh, không dễ lừa chút nào, Liễu Thư Nhân vẫn luôn có cái băn khoăn này, cho nên khi cô đi cô luôn chắc chắn rằng cửa sổ đều mở, nơi này là lầu ba, nhưng từ đây xuống dưới có tất nhiều vách ngăn ở lều ở tầng một, nếu là một con con mèo không phải không xuống được, cho nên ngay cả khi cô cô quay về bị nhốt ở bên ngoài, hũ nút cũng chỉ cho rằng cô xuống từ cửa sổ mà không nghi ngờ cái khác.
Liễu Thư Nhân sử dụng tấm thẻ bài kia, ở trong phòng tắm biến thành dáng vẻ của mình, ở đây có một mình cô cho nên không cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, phát hiện ra phần thịt trên ngực đã phát triển rất nhiều, dù sao cũng được chăm sóc đầy đủ dinh dưỡng, thân thể thiếu dinh dưỡng lúc trước cũng đã bắt đầu phát dục, trước ngực phồng lên rất nhiều, cũng mềm mại rất nhiều, từ mặt bên nhìn lại, là hình dạng mượt mà vểnh lên, cô vui rạo rực mà nhéo nhéo bầu ngực, lại giương mắt nhìn khuôn mặt, cô thay đổi thật nhiều, vết nám do năng thiêu đốt cũng đã biến mất, làn da trở nên trắng nõn lại trơn bóng, mềm mịn như trứng gà, mặt mày cũng nảy nở, nhìn đẹp mắt hơn trước kia.
Cái này nhất định là do tác dụng rác dụng của thẻ bài đi, nếu không sao có thể thay đổi nhiều như vậy, cô nghĩ thầm, chắc hẳn nó phản ánh tình trạng thể chất cử con mèo với cơ thể con người cô, nhưng may mắn thay cô không béo như mèo, khi cô còn là mèo, trên bụng toàn là thịt, thịt của cô có thể đụng tới đùi, hiện tại trên bụng nhỏ của cô không có chút thịt thừa nào.
À, nâng tay lên để so sánh chiều cao của mình, sự thay đổi chiều cao không quá rõ ràng như ngoại hình, nhưng cô vẫn cao lên một ít.
Thật tốt, Liễu Thư Nhân cảm.thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, từ biến hóa này cô thấy được mình càng ngày càng khác trước kia, trở thành một con người mới.
Cô ngắm mình đủ rồi, mới đi lấy hai bộ đồ đã chuẩn bị tốt kia, quần cũng là cô dùng sao thun của hũ nút làm, chất vải kia khi làm quần, cũng quá mềm mại, nhưng cô lại không cao, có thể dùng làm quần dài, bởi vì cô không giày, có thể chắn một ít.
Vải vẫn còn thừa, cô làm cho mình một đồ nhỏ bên trong, bánh bao của cô một tay có thể nắm được, vải dệt mỏng manh không thể che được dấu vết trước ngực, cô phải quấn vài vòng, mới miễn cưỡng có thể che lấp.
Nếu không mặc đồ kia, ngực sẽ rũ xuống, cô bổng nhiên nghĩ vậy, về sau tìm cơ hội lại mặc đi, hiện tại cô cũng không có nhiều lựa chọn như vậy.
Cô mặc xong quần áo, mặc thêm quần, kích cỡ vừa vặn, cũng khá xinh đẹp, Liễu Thư Nhân đang muốn xoay người đi ra ngoài, ánh mắt rơi xuống trong gương thấy mái tóc mình xõa bung, hơi hơi nhăn mặt, dâng vẻ này của cô ra ngoài không ổn, cô chạy như bay ra cửa, miễn cưỡng lấy được một miếng vải, xé ra thành một đoạn dây, coi như buôc thành kiểu tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, cô nhìn trái nhìn phải, vén tóc mái ra sau tai, ừm, tốt xấu cũng không phải để đầu tóc lòa xòa đi ra ngoài.
Cô buộc tóc xong, sau đó ra ngoài.
Thịt giác của mèo và người có cách biệt rất lớn, Liễu Thư Nhân nhìn đến đồ đạc, dưới mắt của một con mèo đồ đạc gì cũng lớn, hiện tại lại không nhất thiết như vậy.
Nhà của hũ nút, cùng Vương Tranh cách nhau rất gần, cũng chỉ có vài bước thôi, Liễu Thư Nhân đi tới sân nhà Vương Tranh, liền nghe thấy tiếng đại cẩu bỗng nhiên vang lên.
Vương Tranh chắc hẳn không ở nhà, có thể cũng đi làm giống hũ nút rồi Liễu Thư Nhân không cố kỵ, dẫm lên gạch ở tường vây bên ngoài, nhìn con chó bên trong.
“Anh Mao Mao,” Liễu Thư Nhân nhỏ giọng gọi một tiếng, nhìn chó ta cười cười..
“Gâu gâu gâu!” Đại cẩu kêu không quá kịch liệt, cũng không hung, một đôi giống nho đen ươn ướt lại ôn hòa.
Liễu Thư Nhân không biết nó còn có nhận ra cô hay không, nhưng không trở ngại việc cô chào hỏi nó, “Anh Mao Mao, em đi ra ngoài chơi!”
“Uông!” Đại cẩu lắc lắc cái đuôi.
Liễu Thư Nhân cười, từ gạch trên nhảy xuống, “Anh Mao Mao, hẹn gặp lại! Buổi tối gặp!” Cô nói, vỗ vỗ vách tường, sau đó vui sướng hài lòng rời đi.
Cô đi chưa được xa, cửa sổ ở sân bị mở ra, Vương Tranh xoa đôi mắt, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, kem đánh răng màu trắng dính đầy miệng cũng không khiến anh ta để ý, anh ta ngốc lăng nhìn dáng vẻ xinh đẹp đi xa, thẳng đến tấm lưng kia biến mất ở chỗ ngoặt, anh ta cũng không thu hồi ánh mắt.
“Diệp Minh Chu, anh quả nhiên ở gạt em.” Miệng anh ta còn ngậm bàn chải đánh răng, lẩm bẩm nói một câu, duỗi tay “Phanh” một tiếng đóng cửa sổ lại.
--------
Tác giả có lời muốn nói: Cùng biên biên thương lượng một chút, áng văn này ngày mai V, đến lúc đó có ba chương, cảm ơn mọi người duy trì!
ps. Rộng lấy cất chứa một chút tác giả, cảm ơn mọi người moah moah!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook