Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ
-
Chương 11: Khủng hoảng
Edit: Linhlady
Lúc Liễu Thư Nhân tỉnh lại, đã về đến nhà, cô bừng tỉnh bởi thanh âm nở cửa của hũ nút, cô mới mơ một giấc mơ không vui, nhớ lại vài chuyện không muốn nhớ, cô đem đầu vùi vào trong lòng ngực anh, trong cổ họng tràn ra tiếng hừ rầu rĩ.
Có kẽ biết cô đã tỉnh, sau khi đi vào nhà, anh để cô xuống đất, bật đèn phòng khách lên, anh ném hộp đồ xuống sàn nhà trong phòng khách.
Liễu Thư Nhân đi lại gần cái cào, cũng không kéo được túi đò ra, hũ nút đi tới, trong tay cần một con dao rọc giấy, đi lại cắt túi bọc hộp đồ lấy cài thử bên trong ra, Liễu Thư Nhân tập trung nhìn vào, thế mà lại là đồ chơi, môn quả bóng chạm rỗng cùng một con chuột lông mềm mại, còn có cái xù xù như cỏ đuôi chó, có một cái que buộc chùm lông chin đủ màu sắc, còn có mấy con thú nhồi bông đồ chơi.
Mấy món đò chơi này cho ai, đáp ánh cũng rất rõ ràng, là cho cô, Liễu Thư Nhân nhất thời sững sờ ở tại chỗ, mà bên kia hũ nút đã cái hộp cùng toàn bộ rác đi, cầm mấy con thú nhồi bông bỏ vào trong ổ của cô.
Không biết nói cái gì cho tốt, anh cũng rất quan tâm tới nơi này, Liễu Thư Nhân nhìn quả cầu cùng mấy thứ dư lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hũ nút cúi người xuống, nửa quỳ ở trên sàn nhà lạnh lẽo, bàn tay to vươn ra cần lấy cái càn câu mèo gắn lông chim, ngón tay vụng về vung cần câu, đem lông chim đặt ngay vị trí của Liễu Thư Nhân.
………… Đây là muốn làm gì? Liễu Thư Nhân có chút cảm thấy lẫn lộn, cô nhìn đám lông chim đẹp đẽ trước mặt, rồi lại nhìn hũ nút, chần chờ một chút, vươn móng vuốt chạm vào lông chim kia, không nghĩ tới hũ nút lại bỗng nhiên nâng tay lên, đem kia lông chim trước mặt cô ra vị trí xa hơn.
Này…… Là có ý gì? Không phải cho cô sao? Tâm tình Liễu Thư Nhân mờ mịt khó hiểu, chần chờ trong chốc lát, không tiếp tục duỗi chân ra, an an tĩnh tĩnh ngồi xổm tại chỗ, đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn anh, sau đó lại cuối đầu nhìn đám lông chim xinh đẹp kia.
Cô không nhúc nhích, hũ nút cũng không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, anh mới động, cây gậy gắn lông chim bị anh để trên mặt đất ấn xuống đẩy đến trước mặt Liễu Thư Nhân.
Liễu Thư Nhân nhìn nhìn anh, đứng lên, hai cái móng lại gương mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt của anh không rõ ràng, cô mơ hồ cảm nhận được ý của anh, hình như là đang rồi?
Cái cây gậy này là cho cô đi? Nhưng mà lấy nó có ích lợi gì? Trang trí sao? Vậy cây gậy này cũng quá dài, cũng không không có nơi để cắm, Liễu Thư Nhân đang nghĩ xem thứ này để chỗ nào, không để ý đến việc anh đứng lên.
Liễu Thư Nhân suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ ra đem thứ này dùng ở đâu, so với đang thú bông kia càng có vẻ đơn thuần đẹp đẽ hơn, nhưng đây là đồ anh đưa cho cô, cô nên nhận, Liễu Thư Nhân cắp lấy nó, để lên trên nhà cây.
Quả cầu trên đất cũng bị cô cắp đi để vào trong góc, tuy rằng cô sẽ không chơi, nhưng đều là đồ hũ bút cho cô, cô sẽ vui vẻ nhận hết.
Hũ nút lúc này đã nhìn không thấy người, cô lộc cộc chạy tới phòng tắm, thấy anh đang ngồi trên ghế thấp, dùng cách thức thô bạo mà giặt quần áo, bởi vì vóc dáng cao, chân lại dài, ở trong phòng tắm nhỏ hẹp này lại không thể duỗi thẳng ra, chân cong lại nhìn hơi chật vật.
Trước tiên phải giặt quần áo với xà phòng, rồi xả lại với nước như vậy mới sạch được, dưới đáy lòng Liễu Thư Nhân nhỏ giọng nói, chậm rãi đi đến bên người Diệp Minh Chu.
Diệp Minh Chu cúi đầu nhìn cô, động tác vò dừng lại một chút, sau đó ném quần áo vào trong chậu nước.
Liễu Thư Nhân ngẩng đầu, ánh mắt chóng lại tàm mắt anh, Liễu Thư Nhân nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, muốn lấy lòng anh mà kêu lên, “Meo, meo ô ~”
Diệp Minh Chu nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt u ám nặng nề, dưới ánh đèn tối tăm, giống như mực dày không thể ta chảy, nhìn không thấy nửa phần ánh sáng, cho nên khi bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú uy khự đùng rất nặng, Liễu Thư Nhân kêu vài tiếng, cũng không thấy anh có phản ứng, không nhặng được lòng hiếu thắng, cô hiện tại, cũng hy vọng anh đáp lại một chút gì đó.
Cô dùng khuôn mặt mập mạp, cọ cọ lên đầu gối của Diệp Minh Chu buông, chất vải của quần rằn ri hơi thô khiến cô không thoải mái, nhưng trên người anh lại lây dính mùi hương của cô, giống như người này cũng hoàn toàn thuộc về cô vậy.
Dường ngư hành động thân mật của cô có hiệu quả, anh vương tay ra, bàn tay của anh to lớn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay thô to, là một đôi tay hữu lực, Liễu Thư Nhân tận mắt nhìn thấy một bao cát trong phòng tập bị anh đấm thủng một lỗ, cũng tận mắt nhìn thấy anh quật ngã một người đàn ông cao lớn, nhưng đôi tay như vậy ở trên người anh, vừa ấm áp, lại vừa có cảm giác an toàn, lần này anh không gãi cằm cho cô mà chuyển vị trí, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng mà chạm chạm cái mũi của cô, tay anh vẫn ướt, ngón tay cũng lạnh lẽo, nước lạnh ở trên tay anh lại mang theo độ ấm, Liễu Thư Nhân bị nhiệt độ trên đầu ngón tay anh làm lạnh run, lui về phía sau vài bước, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi có chút ướt.
Ở ngay lúc này, cô giống như nghe thấy một âm thanh ngắn ngủi, cái loại này giống như tiếng cười, cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, hũ nút vẫn trưng khuôn mặt không biểu tình, cũng không có dáng vẻ là cười, lẽ nào cô nhầm?
Hũ nút một lần nữa nhặt quần áo lên, Liễu Thư Nhân cũng không có tính toán tiếp tục quấy nhiễu anh làm việc, cô chạy ra khỏi phòng tắm, có chút buồn ngủ nhảy lên trên sô pha, ánh sáng trong phòng khách tối tăm, khiến cô có chút mơ màng buồn ngủ.
Hiện tại thời gian chơi với ngủ của cô giống lúc khi làm người, buổi tối ngủ ngủ đến cũng sâu, sấm chớp ầm ầm cô cũng không tỉnh nổi, ban ngày cũng phá lệ có tinh thần, nhưng có tinh thần khi hoạt động quá sức cũng không tốt lắm, khi cô đọc sách càng hăng hái, tới cuối ngày cũng mệt mỏi, bởi vì phải dùng não, nhưng hiện tại, cô ban ngày chỉ có thể xem TV, xem TV là hoạt động giải trí, nhưng lâu rồi, cô cũng có chút ngồi không yên, mỗi ngày ở trong phòng xem TV, dù dao cũng thấy bực bội.
Cô đã bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán, cô muốn đi đâu đó một chút, lấy thân phận người, đi nhìn thành thị này, nơi này lớn như vậy, đối với cô mà nói vẫn có lực hấp dẫn, nhưng cô từ đời trước đến bây giờ, cũng không cẩn thận ngắm nhìn thành phố này, nơi này phồn hoa náo nhiệt cũng không liên quan gì đến cô, giống như cô chỉ là người qua đường, chưa từng chân chính đặt chân vào đây.
Hiện tại có chỗ an thân, cô cũng muốn đi khám phá thành phố này, một thành phố hoàn toàn mới tinh với cô.
Thời gian đi và về của anh luôn có quy luật, cho dù cô thật sự chuồn ra ngoài, cũng không sợ bị anh bắt được, vừa vạn chỗ anh ở cũng không có nhiều người, cô ra vào, cũng trên an toàn, sẽ không bị người khác thấy.
Nghĩ càng nhiều, ý muốn chuồn ra đi □□ cũng lại càng lớn, bây giờ cô còn hai thẻ bài biến hình, thê mèo xiêm kèm theo ba thẻ biến hình, lần trước cô đã dử dụng một cái, còn có hai thẻ, lúc trước cô luôn cẩn thận, cũng không cảm thấy thẻ biến hình quá ít, hiện tại lá gan lớn, lại bắt đầu ghét bỏ nó quá ít ỏi, nên cô chỉ có thể ra ngoài chơi hai lần.
Hai lần đấy, cô phải lên kế hoạch cẩn thận về cách sử dụng nó, mỗi lần đều có thời hạn, vì sao lại còn giới hạn thời gian chứ, thời gian bị giới hạn khiến cô không thoải mái chút nào, khiến người ta cảm thấy bó tay bó chân như vậy làm sao mà vui vẻ đi chơi được………………
Liễu Thư Nhân nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi cô ngủ không lâu, Diệp Minh Chu trong tay cầm theo quần áo ướt đi từ trong phòng tắm ra, anh phơi quần áo ra ban công, trong ánh sáng tối tắm anh cầm khăn lau qua tay, ánh mắt dừng lại trên con mèo đang nằm trên sô pha giống như một giây tiếp theo thôi sẽ lăn xuống đất, dừng một chút, đi qua bên đó, ôm nó lên bỏ vào trong ổ mèo.
Tắt đèn phòng khách, Diệp Minh Chu trở lại phòng, trên bàn trong phòng có đặt một phiếu hóa đơn, là phí tiền điện tháng này, con số trên tời giấy khiến anh nhìn nó thật lâu.
Lần cuối cùng hóa đơn tiền điện ở mức ba chữ số là cách đây vài năm, sau khi sống một mình, anh ta chỉ tiêu không quá 20 tệ một tháng cho việc này.
Diệp Minh Chu cất hóa đơn vào trong ngăn kéo, tắt đi đèn, xoay người lên giường.
***
Ngày hôm sau, Liễu Thư Nhân liền phát hiện hũ nút không đi làm, anh vẫn như cũ dậy rất sớm, thời gian không khác so với ngày thường, nhưng hôm nay còn đi làm bữa sáng, đây là lần đầu tiên Liễu Thư Nhân thấy anh làm bữa sáng, bữa sáng lại còn phong phú hơn nhiều so với bữa tối, cháo hạt kê là anh tự nấu còn bánh bao bánh quẩy là mua bên ngoài, nhìn thôi đã khiến lòng cô rạo rực, Liễu Thư Nhân thèm ăn, cô nhảy lên ghế dựa, móng vuốt để bên cạnh bàn, thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, cô vươn móng vuốt ra, hũ nút còn chưa lại đây, cô ăn trước một cái đi…… Thật lâu rồi cô chưa được ăn bánh bao.
Nhưng móng vuốt còn chưa kịp đụng vào bánh bao, hũ nút liền từ phòng bếp đi ra, vừa vặn bắt được cảnh này, Liễu Thư Nhân xấu hổ thu hồi móng vuốt, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, đứng ở ghế trên quay sang nhìn hũ nút, lại cuối xuống nhìn móng vuốt mới vươn ra của cô.
Hũ nút rất dung túng cô, cái này cô biết, ánh mắt cô dừng lại trên đĩa bánh bao, cho nên hũ nút nhất định sẽ cho cô một cái bánh bao lớn, ở đây có bốn cái bánh bao, anh sẽ ăn không hết, nhất định sẽ cho cô một cái.
Liễu Thư Nhân dựa vào sự quan tâm cùng cưng chiều của anh trước đây, trong lòng đã cục kỳ khẳng định việc anh sẽ cho cô một cái, có lẽ thấy cô ăn không đủ, còn sẽ tiếp tục cho lúc đó cũng không nhất định là một cái, Liễu Thư Nhân nghĩ, càng dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn đĩa bánh bao béo tròn trắng trẻo đang tỏa nhiệt kia, bánh bao lớn à…… Nhìn bánh bao lớn có vẻ ăn rất ngon, ngửi thôi đã muốn ăn rồi, Liễu Thư Nhân nhếch miệng, nước miếng trong suốt như muốn chảy ra.
Nhưng mà hũ nút căn bản lại không chú ý đến cô, mặt không đổi sắc ăn xong một cái bánh bao lớn, tay cũng không sợ nóng, trực tiếp cầm lấy bánh bao, đưa lên miệng cắn một miếng, hương vị kia lập tức nồng thêm, Liễu Thư Nhân hít hít không khí, thì ra là bánh bao thịt.
Bánh bao thịt ăn kèm cháo rất ngon, có lẽ hũ nút cũng nghĩ như vậy, Liễu Thư Nhân thấy anh nhíu mày một chút, “Meo ~” Liễu Thư Nhân bắt lấy thời cơ, móng vuốt đập một cái, chân để lên cạnh bàn, ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm bánh bao, không thích ăn thì cho cô nha! Bánh bao thịt ăn cùng cháo không ngon đâu, lần sau rút khu nghiệm nha, mua bánh quẩy ăn kèm mới đúng nha, lần này để cô giúp anh xử lý cho!
Cô đã chủ động đến vậy rồi, lần này hũ nút vẫn không để ý đến cô, Liễu Thư Nhân nhảy lên bàn, một bên nhìn anh, một bên nghiêng sang nhìn đĩa bánh bao, không phản ứng? Vậy cô sẽ không khách khí, Liễu Thư Nhân cắn một cái bánh bao, liếc nhanh qua anh một cái, nhảy xuống bàn, bởi vì động tác hơi lớn, bánh bao bật ra khỏi miệng cô rơi xuống đất, “Bốp” một tiếng rớt trên mặt đất.
“………………” Liễu Thư Nhân nhìn bánh bao lăn một vòng trên mặt đất, ngốc tại tại chỗ.
Trầm mặc thật lâu, cô cũng không có dũng khí cắn cái bánh bao dính đầy bụi bẩn kia, lại đi lấy một cái, cô cũng ngượng ngùng, lập tức lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, cô quay lại nhìn hũ nút, thấy anh đã ăn cháo xong, đứng thẳng thân mình, bưng chén đũa vào phòng bếp.
Liễu Thư Nhân đem ánh mắt từ trên bóng lưng hũ nút xuống bánh bao còn lại trên bàn, mất mát mà cúi đầu xuống, cọ đến bát thức ăn cho mèo mà hũ bút đổ sẵn cho cô, răng rắc răng rắc cắc thức ăn cho mèo ăn mà không biết mùi vị gì, nuốt vào bụng, dần dần cũng ăn hết đống thức ăn.
Diệp Minh Chu từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn ướt, anh nhìn thoáng qua bánh bao trên bàn, duỗi tay cầm một cái, đi đến bên cạnh Liễu Thư Nhân, để bánh bao vào trong bát của cô.
Liễu Thư Nhân “Ngao ô” một tiếng nhào lên, cắn cái bánh bao thịt kia, dáng vẻ gấp không chờ nổi giống như bị đói bụng vài ngày vậy, Diệp Minh Chu nhìn bánh bao chỉ teng chốc lát đã bị mèo ta gặm sạch sẽ, duỗi tay sờ sờ vị trí dạ dày của cô, cũng không căng lắm.
Cái bánh bao cuối cùng kia cũng vị anh đút cho mèo ăn, ăn nhiều thức ăn cho mèo cùng bánh bao như vậy, thân thể nhìn qua cũng không mập mạp chút nào, Diệp Minh Chu từ phòng kho lấy ra một cái cân điện tử, bàn tay để dưới ngực Liễu Thư Nhân, một tay đem toàn bộ thân thể cô nhấc lên.
Hũ nút lại muốn làm gì? Liễu Thư Nhân khó hiểu nhìn động tác của anh, sau khi lau sạch đồ vật đầy tro bụi trên mặt đất, mới đặt cô lên trên cân điện tử, cô muốn cuối đầu nhìn xuống dưới, hũ nút duỗi tay giữ cổ cô lại, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào cuối xuống, cô vặn vẹo đầu, nhìn cân điện tử đang nhảy số, mặt trên có mấy con số, Liễu Thư Nhân nhìn một chút, bỗng nhiên ý thức được, đây chính là thể trọng của cô, con số phía trên, là 36.
…………36 cân hay là 36 kg? Một con mèo sao có thể nặng 36 kg, vậy nhất định là 36 cân ————36 kg? Liễu Thư Nhân ngơ ngẩn, 36 cân là cái khái niệm gì…… Một con chó cân nặng cũng tầm mười mấy hai mươi cân………… Một con mèo lại sao có thể……?
1cân=0,5kg
Khả năng lớn nhất đó là đây chính là cân nặng vốn có của cô, cô lúc này, không nhầm đó là cân nặng của cô, người 17 tuổi, vừa gầy khô lại thấp bé.
Xong rồi……
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn hũ nút, chỉ thấy mày của anh, nhăn thái sâu tạo thành hình chữ xuyên 川, anh nhìn chằm chằm số trên cân, nhìn hồi lâu, ánh mắt không chuyển động, cái này làm cho Liễu Thư Nhân luống cuống.
“Meo…… Meo ô!” Cô kêu lên, tiếng nức nở vô thức tràn ra, cô không biết như vậy lại càng giống vẻ chột dạ hơn, cô hiện tại cái gì cũng không biết, bị khủng hoảng do bị chọc thủng ăn mòn lý trí, thế cho nên khiến cô cực lực tránh khỏi tay của hũ nút, nhanh chân chạy ra ngoài, chui vào trong ổ mèo.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ…………!
Loại chuyện này, trên thẻ bài căn bản không nói! Tại sao lại như vậy! Cân nặng của cô tại sao vẫn là cân nặng khi làm người, làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy……
Liễu Thư Nhân chui dâu vào trong ổ mèo không ngừng thít thít, bên ngoài ổ mèo truyền đến bước chân của anh, cái này làm cho Liễu Thư Nhân càng thêm khủng hoảng, cô ôm lấy đầu, dùng phương thức như đà điểu né tránh, như thể làm như thể sẽ tránh thoát được lần này.
Diệp Minh Chu đứng ở bên ngoài ổ mèo, tạm dừng thật lâu, cũng không có động tác, trong tay anh còn cầm cái cân điện tử, phía trên còn dừng lại ở con số kia, vống dũ van đầu chỉ nghĩ con mèo ăn nhiều như vậy cân thử một chút, chờ lần sau sau khi ăn lại cân lại lần nữa, không ngờ lại thấy con số như vậy.
Anh đứng hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, đem cân điện tử ném về phòng để đồ.
Diệp Minh Chu vào phòng đổi quần áo, cuối cùng nhìn thoáng qua ổ mèo, mở cửa nhà rời đi.
---------
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước ngồi xe về nhà, chậm trễ sửa đổi, hôm nay bắt đầu càng ngày càng chăm chỉ…… ừm, tôi nói thật _(:з” ∠)_
Moah moah! Hôm nay ba nghìn chữ đi, bổ xung xong phàn thiếu phía trước…… Moah moah!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook