Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!
-
Chương 41: Bậc thầy nhu đạo xuất chiêu
Dương Bạch lảo đảo đứng dậy, loạng choạng nghiêng bên này, rồi nghiêng bên kia, dường như vẫn chưa đủ tỉnh táo sau đòn tấn công của Cẩn Nhi. Còn cô thì từ tốn nhặt khẩu súng của cậu dưới đất, lôi ra một băng đạn mà lắp vào, xong bắn một phát thẳng xuống đất. Cô lầm bầm, vẻ không mấy thích thú như lúc nãy:
- Đến K-59 còn xài không được, đúng là vô dụng - Cẩn Nhi chĩa súng thẳng về phía cậu - Thứ này không phải đồ chơi đâu, oắt con.
Cậu ngước mắt lên nhìn Cẩn Nhi, nữ nhân trước mặt quả thực tàn nhẫn mà. Có thể vui sướng đến điên dại như thế khi lưỡi dao trên tay nhuốm máu tươi, không ngần ngại tước đoạt mạng sống của người khác bằng một khẩu súng lục. Nếu không phải là thuộc hạ của Hồ Đại Vỹ khét tiếng, liệu có làm được thế hay không? Nghĩ thế, vai Dương Bạch liền rung lên bần bật, đúng là buồn cười đến không thở nổi mà.
Cậu ôm trán, phá lên cười thật to, nước mắt cũng chảy giàn giụa. Cẩn Nhi lấy làm khó hiểu, bèn nhếch môi, giọng bỡn cợt:
- Cười nốt lần cuối hả?
- Khục...khục, phải phải, ta đang buồn cười đến muốn vỡ bụng đây!
Cô tiến gần lại phía cậu, cứ mỗi bước chân lại bóp cò một lần. Bả vai, bắp chân, bụng trái, ba viên ba vị trí, Dương Bạch trúng đạn thì quặn người, gầm lên đau đớn, nhưng rồi tràng cười vẫn không dứt.
Nữ nhân ngu ngốc, cô thật sự nghĩ Dương Bạch này dẫn theo cả đội quân đến mà tay không bắt giặc? Dám nói ta đây là cánh tay phải yếu ớt của thiếu gia, để rồi xem, cười người chớ vội cười lâu. Cậu bất ngờ ôm lấy cổ Cẩn Nhi khi cô chỉ còn cách cậu hai bước chân. Chân trái cậu vòng ra sau cô, gạt mạnh về phía trước một cái. Cẩn Nhi lập tức mất đà, ngã ngửa ra phía sau, nhưng cô cũng lập tức phản ứng lại, vung con dao xoẹt qua má trái Dương Bạch.
- Thằng oắt con này! - Cẩn Nhi gầm gừ, nghiến chặt hai hàm răng.
Dương Bạch nhếch môi cười ngạo nghễ, rồi lấy ngón tay lau máu đang rỉ liên tục trên mặt mình. Chờ tới khi cô đứng lên hẳn, cậu mới lao vào, có vẻ quyết sống mái một phen. Tay Dương Bạch tóm lấy phần đầu khẩu súng, cảm nhận được Cẩn Nhi bóp cò thì vận lực làm chệch hướng nòng, cùng lúc dùng khuỷu tay thụi thẳng vào cổ cô.
- Chẳng cần tới thứ này nữa - Dương Bạch cởi áo ngoài, để lộ chiếc áo chống đạn đã mặc sẵn bên trong, trên đó còn hằn nguyên vết lõm từ phát súng ban nãy. Cậu vứt luôn nó xuống đất, để lại cơ thể trần với những múi cơ săn chắc.
Cẩn Nhi hơi choáng, xong cũng nhận thức được đối thủ của mình thực chất không phải tay mơ, bất giác cảm giác hào hứng lại trào dưng, làm ngực cô nóng râm ran. Mái tóc đen bị cô vò rối, môi cong lên thành một nụ cười thích thú cực độ.
- Được lắm, cùng chơi nào!
Khẩu súng lục bị cô quăng sang một bên, thân thủ nhanh lao như xé gió về phía Dương Bạch. Cậu thấy Cẩn Nhi bắt đầu hăng máu liền tung một đấm, cô co chân đỡ, rồi vung mạnh hất văng cậu lên. Cậu bật người dậy, lau vết máu ở môi rồi lại nhào tới, ra đòn tới tấp. Hai người vật lộn hồi lâu, không súng không dao, ai ngờ lại sát phạt ác, bất phân thắng bại.
Cẩn Nhi trước nay kĩ thuật sử dụng dao là cực kì điệu nghệ, lưỡi dao bén ngọt quả thực được cô dùng làm vũ khí chính yếu. Cô thường không đánh tay không, nên mấy ngón võ Đại Vỹ dạy cho hồi mới về làm vệ sĩ chỉ để phòng thân khi không có vũ khí thôi. Thật không nghĩ sẽ có ngày phải tử chiến mà tay không tấc sắt như bây giờ.
Nam nhân kia thì khác hoàn toàn. Từ nhỏ, nhu đạo đã thấm nhuần trong máu của Dương Bạch, giờ đây tìm được đối thủ xứng tầm để tỉ thí, cậu lấy làm hào hứng. Mấy thứ vũ khí kia cùng lắm thì giắt lên người cho đẹp, chứ sao mà bằng sức mình tự đánh được, công cụ vẫn chỉ mãi là công cụ thôi.
Mỗi người mỗi khác, nhưng trận chiến lại đang lên tới đỉnh điểm. Hai bên đều đã tổn thương ít nhiều, hay nói đúng hơn, Cẩn Nhi đang thất thế. Cô bị Dương Bạch giáng cho mấy cú vào yếu điểm, sức nữ nhi lại có hạn, hai cẳng chân đã bắt đầu bất tuân lệnh mà run rẩy vì đau đớn. Cậu quật ngã Cẩn Nhi thêm một lần nữa, rồi nhân lúc cô còn chưa thể đứng vững, liền tung một đấm vào bụng. Nhưng không giống những đòn đánh trước, lần này cậu vận khí, ép nội lực thổi bay Cẩn Nhi ra xa. Cô nôn ra máu, nằm vật trên đất, cơ thể quằn quại vì đau. Nếu nói cho đúng, thì lục phủ ngũ tạng của cô đã bị tác động, đồng thời làm triệt tiêu hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại.
- Ta đã nói rồi, cười người chớ vội cười lâu. Giờ trông cô mới đáng th...
Chưa nói hết câu, mắt Dương Bạch đã trợn ngược, rồi cả cơ thể cao lớn đổ rầm xuống đất, máu chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ thành một vũng quanh đầu cậu.
Một nữ nhân với thân hình nhỏ bé, mái tóc vàng óng tựa nắng đột ngột xuất hiện, hay nói đúng hơn là nhảy từ trên trực thăng xuống. Người đó đặt báng súng lên bả vai mình, ngán ngẩm nói:
- Quả đúng không thể coi thường thuộc hạ của Drac, phải không Cẩn Nhi?
- Đến K-59 còn xài không được, đúng là vô dụng - Cẩn Nhi chĩa súng thẳng về phía cậu - Thứ này không phải đồ chơi đâu, oắt con.
Cậu ngước mắt lên nhìn Cẩn Nhi, nữ nhân trước mặt quả thực tàn nhẫn mà. Có thể vui sướng đến điên dại như thế khi lưỡi dao trên tay nhuốm máu tươi, không ngần ngại tước đoạt mạng sống của người khác bằng một khẩu súng lục. Nếu không phải là thuộc hạ của Hồ Đại Vỹ khét tiếng, liệu có làm được thế hay không? Nghĩ thế, vai Dương Bạch liền rung lên bần bật, đúng là buồn cười đến không thở nổi mà.
Cậu ôm trán, phá lên cười thật to, nước mắt cũng chảy giàn giụa. Cẩn Nhi lấy làm khó hiểu, bèn nhếch môi, giọng bỡn cợt:
- Cười nốt lần cuối hả?
- Khục...khục, phải phải, ta đang buồn cười đến muốn vỡ bụng đây!
Cô tiến gần lại phía cậu, cứ mỗi bước chân lại bóp cò một lần. Bả vai, bắp chân, bụng trái, ba viên ba vị trí, Dương Bạch trúng đạn thì quặn người, gầm lên đau đớn, nhưng rồi tràng cười vẫn không dứt.
Nữ nhân ngu ngốc, cô thật sự nghĩ Dương Bạch này dẫn theo cả đội quân đến mà tay không bắt giặc? Dám nói ta đây là cánh tay phải yếu ớt của thiếu gia, để rồi xem, cười người chớ vội cười lâu. Cậu bất ngờ ôm lấy cổ Cẩn Nhi khi cô chỉ còn cách cậu hai bước chân. Chân trái cậu vòng ra sau cô, gạt mạnh về phía trước một cái. Cẩn Nhi lập tức mất đà, ngã ngửa ra phía sau, nhưng cô cũng lập tức phản ứng lại, vung con dao xoẹt qua má trái Dương Bạch.
- Thằng oắt con này! - Cẩn Nhi gầm gừ, nghiến chặt hai hàm răng.
Dương Bạch nhếch môi cười ngạo nghễ, rồi lấy ngón tay lau máu đang rỉ liên tục trên mặt mình. Chờ tới khi cô đứng lên hẳn, cậu mới lao vào, có vẻ quyết sống mái một phen. Tay Dương Bạch tóm lấy phần đầu khẩu súng, cảm nhận được Cẩn Nhi bóp cò thì vận lực làm chệch hướng nòng, cùng lúc dùng khuỷu tay thụi thẳng vào cổ cô.
- Chẳng cần tới thứ này nữa - Dương Bạch cởi áo ngoài, để lộ chiếc áo chống đạn đã mặc sẵn bên trong, trên đó còn hằn nguyên vết lõm từ phát súng ban nãy. Cậu vứt luôn nó xuống đất, để lại cơ thể trần với những múi cơ săn chắc.
Cẩn Nhi hơi choáng, xong cũng nhận thức được đối thủ của mình thực chất không phải tay mơ, bất giác cảm giác hào hứng lại trào dưng, làm ngực cô nóng râm ran. Mái tóc đen bị cô vò rối, môi cong lên thành một nụ cười thích thú cực độ.
- Được lắm, cùng chơi nào!
Khẩu súng lục bị cô quăng sang một bên, thân thủ nhanh lao như xé gió về phía Dương Bạch. Cậu thấy Cẩn Nhi bắt đầu hăng máu liền tung một đấm, cô co chân đỡ, rồi vung mạnh hất văng cậu lên. Cậu bật người dậy, lau vết máu ở môi rồi lại nhào tới, ra đòn tới tấp. Hai người vật lộn hồi lâu, không súng không dao, ai ngờ lại sát phạt ác, bất phân thắng bại.
Cẩn Nhi trước nay kĩ thuật sử dụng dao là cực kì điệu nghệ, lưỡi dao bén ngọt quả thực được cô dùng làm vũ khí chính yếu. Cô thường không đánh tay không, nên mấy ngón võ Đại Vỹ dạy cho hồi mới về làm vệ sĩ chỉ để phòng thân khi không có vũ khí thôi. Thật không nghĩ sẽ có ngày phải tử chiến mà tay không tấc sắt như bây giờ.
Nam nhân kia thì khác hoàn toàn. Từ nhỏ, nhu đạo đã thấm nhuần trong máu của Dương Bạch, giờ đây tìm được đối thủ xứng tầm để tỉ thí, cậu lấy làm hào hứng. Mấy thứ vũ khí kia cùng lắm thì giắt lên người cho đẹp, chứ sao mà bằng sức mình tự đánh được, công cụ vẫn chỉ mãi là công cụ thôi.
Mỗi người mỗi khác, nhưng trận chiến lại đang lên tới đỉnh điểm. Hai bên đều đã tổn thương ít nhiều, hay nói đúng hơn, Cẩn Nhi đang thất thế. Cô bị Dương Bạch giáng cho mấy cú vào yếu điểm, sức nữ nhi lại có hạn, hai cẳng chân đã bắt đầu bất tuân lệnh mà run rẩy vì đau đớn. Cậu quật ngã Cẩn Nhi thêm một lần nữa, rồi nhân lúc cô còn chưa thể đứng vững, liền tung một đấm vào bụng. Nhưng không giống những đòn đánh trước, lần này cậu vận khí, ép nội lực thổi bay Cẩn Nhi ra xa. Cô nôn ra máu, nằm vật trên đất, cơ thể quằn quại vì đau. Nếu nói cho đúng, thì lục phủ ngũ tạng của cô đã bị tác động, đồng thời làm triệt tiêu hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại.
- Ta đã nói rồi, cười người chớ vội cười lâu. Giờ trông cô mới đáng th...
Chưa nói hết câu, mắt Dương Bạch đã trợn ngược, rồi cả cơ thể cao lớn đổ rầm xuống đất, máu chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ thành một vũng quanh đầu cậu.
Một nữ nhân với thân hình nhỏ bé, mái tóc vàng óng tựa nắng đột ngột xuất hiện, hay nói đúng hơn là nhảy từ trên trực thăng xuống. Người đó đặt báng súng lên bả vai mình, ngán ngẩm nói:
- Quả đúng không thể coi thường thuộc hạ của Drac, phải không Cẩn Nhi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook