Mèo Con Của Ông Trùm Mafia
-
3: Lão Đại Ghét Mèo
"Đâm chết nó."
Ngay khi Hạch Sâm vừa dứt lời, tên tài xế đã không nhịn được mà run lên cầm cập, vẻ mặt tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng rọc.
"Đoàng."
Tiếng súng vang lên không có dấu hiệu báo trước, tài xế ngã oặt, chết không nhắm mắt.
Kẻ vô dụng nhát gan thì giữ lại làm gì?
Hạch Sâm biểu tình lạnh nhạt, nhác thấy máu tanh từ đầu của ông ta đang chuẩn bị nhỏ giọt xuống ghế, anh ta một cước đá phăng thi thể ra giữa đường.
Sự việc ồn ào khiến cho đám người đang bận rộn phía trước phải chú ý.
Cố Trì nhíu mày, chậm rãi tiến lại gần:
"Hạch Sâm? Lão đại?".
đam mỹ hài
Hạch Sâm phủi bụi trên người mình, liếc anh ta một cái:
"Cậu con mẹ nó bày binh bố trận gì ở đây?"
Cố Trì cười ha hả, cảm thấy cách nói bày binh bố trận cũng hay đó chứ.
Nhưng thấy vẻ mặt của Hạch Sâm đang đanh lại, anh ta đành nghiêm túc:
"Tôi kiếm mèo."
"Mèo?"
"Phải! Một con mèo con rất xinh!"
Thấy anh ta tỏ ra thích thú, Hạch Sâm tốt bụng nhắc: "Lão đại ghét mấy con vật rụng lông, cậu cũng biết."
"Tôi biết chừng mực."
"Tùy cậu."
Nói xong, không biết ai trong số mấy người mặc tây trang đen đi giày da hét lớn lên:
"Đã tìm thấy rồi!"
Cố Trì vội vàng đi lại, Hạch Sâm chán ghét ngồi trên xe.
Chưa đến một phút, bác sĩ Cố đã quay trở lại, cùng với một con mèo con ôm trong ngực.
"Cút xuống xe! Lão đại mà thấy mèo ở trên xe là anh ấy cho nổ tung luôn hết tất cả, đến khi đó mạng của mình cậu cũng khó lòng mà giữ."
"..." Được rồi, Trình Gia ngoại trừ anh ta đều kỳ thị mèo, anh ta biết.
Đoạn, Cố Trì lên một chiếc khác, không quên dặn dò đám người thu dọn thi thể.
Xe một đường chạy thẳng về căn biệt thự của Trình Gia.
Cả quãng đường, mặc cho ồn ào đến thế nào, ai sống ai chết, Trình Khắc Ngật đều như cũ nhắm mắt.
Mãi tới lúc xe dừng trước cửa biệt thự, Hạch Sâm nói: "Lão đại, đến nơi rồi."
Cặp mắt xanh lam tức khắc mở ra, đôi chân dài sải bước xuống xe.
Hơi thở âm u phút chốc lan ra khắp căn biệt thự, báo hiệu rằng chủ nhân của nó đã về.
Hắn quăng điếu thuốc, vuốt ve chiếc súng nạm bạc của mình, từng bước nặng nề tiến vào.
Hai bên, đám thuộc hạ cung kính cúi đầu, bầy chó săn cũng được huấn luyện rất tốt mà nghiêng mình tỏ vẻ thành kính.
Đang đi, Trình Khắc Ngật bỗng nhiên dừng lại, người cũng chằng thèm xoay, mũi súng chĩa về hướng Bắc 45 độ, "đùng" một tiếng.
Tên kia vốn đang đổ mồ hôi hột nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình, tức khắc ngã lăn đùng ra chết.
Đám người mặt mày lạnh tanh nối đuôi Trình lão đại đi vào.
Ở đây, quy luật luôn đứng thứ nhất, trái quy luật cũng chính là làm trái Trình Khắc Ngật.
Hắn đặt ra quy tắc, hắn cũng chính là quy tắc.
- ---
Sáng sớm, Lưu Diệp Ly thấy bản thân mình nằm vùi trong đống chăn mềm mại.
Cô ngược lại không hề thoải mái mà lo sợ có điềm chẳng lành.
Tay mèo khẽ dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ to rồi quan sát chung quanh.
Căn phòng khá lớn, được bày trí theo kiểu Âu cổ kết hợp hiện đại.
Đồ vật trong phòng nhìn qua là biết đắt tiền, thế nhưng đó không phải điều đáng nói.
Điều đáng nói là cô - một con mèo con miệng còn hôi sữa, nằm trên một chiếc giường? Cái này...không phải là bị ngủ cùng đó chứ?
Dù cho đang không phải trong hình dạng con người, Diệp Ly cũng cảm thấy lông tơ lông mao dựng đứng cả lên.
Như là cảm thấy bị xúc phạm, cô nhảy cẫng ra khỏi chăn.
Bấy giờ mới thấy vết thương hôm qua đã được băng bó kỹ lưỡng, các vết xước nhẹ cũng được bôi thuốc.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy khó chịu thêm.
Phải là một sinh vật vô sỉ cỡ nào mới xuống tay với mèo khi nó đang bị thương được?
Cố Trì - kẻ đang ngồi thảnh thơi trong vườn hoa uống trà, đột ngột hắt xì một cái.
Kim Văn và Hạch Sâm bên cạnh nhíu mày ghét bỏ.
Nhâm nhi vị trà thượng hạng, Kim Văn cười hỏi:
"Nghe nói hôm qua cậu đưa một con mèo về, còn ngủ cùng với nó?"
Cố Trì nhăn mặt: "Dù cho tôi thích nó thật thì cũng chưa đến mức ấy."
Kim Văn nhún vai, có ý tốt nhắc nhở:
"Tốt nhất cậu đừng nên để lão đại thấy con mèo đó."
"Đương nhiên, tôi đã giấu nó vào căn gác ở lầu một."
Lưu Diệp Ly, đáng ra lúc này đang ở căn gác thì lại mon men đi dọc hành lang.
Đi rồi mới biết mình thiển cận đến bao nhiêu.
Căn phòng lúc nãy cô ở so với một căn biệt thự to lớn sáng lấp lánh này, chẳng qua là hạt cát trong sa mạc cát.
Vừa đi mắt mèo vừa mở to, cô thích thú sờ mỗi cái một tí.
Không cần chứng minh, đây là kim cương hàng real.
Có thể bởi vì nghèo nên cô có một chấp niệm vô cùng sâu sắc với kim cương.Thật không ngờ khi còn sống vẫn có cơ hội được chạm qua nó, cho dù hiện tại cô đang là một con mèo.
Biết mình đang bất lịch sự sờ đồ nhà người ta nên Diệp Ly chỉ dám meo~ một tiếng nhỏ để biểu thị sự thỏa mãn của bản thân.
Ai có ngờ, sau tiếng meo đó lại là một thảm họa.
Chiếc thân mèo ngăn ngắn be bé của cô bất ngờ bị một người xách mạnh lên.
Hơi thở xa lạ đằng đằng sát khí khiến Lưu Diệp Ly hốt hoảng.
Méo? (Gì vậy?).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook