Thanh niên văn nhã vẫn luôn đứng bên cạnh cô thuần thục ôm lấy bả vai cô: “Hạ Hạ, làm sao vậy?”

“Cơ thể mẹ em không khỏe, đang kiểm tra ở bệnh viện.

” Bùi Thiển Hạ vô cùng lo lắng.


Thời đại tinh tế, kỹ thuật nuôi cấy phôi thai bên ngoài cơ thể rất phát triển, nhưng những cặp vợ chồng thật sự yêu nhau vẫn sẽ chọn phương thức truyền thống nuôi trong cơ thể, việc này sẽ gây ảnh hưởng đối với cơ thể con người.


Mẹ của Bùi Thiển Hạ chính là như vậy, bà tự mình sinh ra Bùi Đường và Bùi Thiển Hạ, về sau thân thể có chút bệnh vặt, tuy rằng sẽ không có vấn đề lớn nhưng đối với sinh hoạt hằng ngày vẫn có ảnh hưởng.


“Chu Văn.

” Bùi Thiển Hạ nhẹ giọng gọi tên người yêu, biểu tình có chút áy náy, “Chúng ta lùi lại chuyến bay đi, ngày mai lại đi tinh hệ Z.




Thanh niên được gọi là Chu Văn nhíu mày: “Nhưng mà Hạ Hạ, bạn bè của anh đã đặt phòng khách sạn rồi, hơn nữa bọn họ cũng đã chuẩn bị nghi thức nghênh đón chúng ta, em cũng không muốn làm cho bọn họ buồn, đúng không?”

Bùi Thiển Hạ càng thêm áy náy, nhưng ở trong lòng cô, địa vị của mẹ vẫn chiếm thứ nhất.


Cho nên cô nói: “Như vậy đi, em gửi bao lì xì cho bọn họ để biểu đạt sự xin lỗi, chờ ngày mai lại mang quà cho họ, được không?”

Chu Văn: “Hạ Hạ, trước đây em là người rất hiểu chuyện, chúng ta đặt một bó hoa tươi và cơm hộp cho dì, chờ trở về rồi lại đi xem dì, được không?”

Bùi Thiển Hạ sửng sốt, không hiểu sao Chu Văn lại nói ra được lời như vậy: “Cái gì?”

Chu Văn: “Không phải em rất muốn về quê của anh sao? Bây giờ chúng ta đã tới cảng rồi, lúc này bỏ dở giữa chừng, bạn bè của anh sẽ thấy thế nào, cục cưng Hạ Hạ à….



Bùi Thiển Hạ đã không còn nghe được những lời nói phía sau đó, cô ngơ ngẩn nhìn người yêu của mình, giống như không quen biết anh.


Tình nghĩa vốn có trước đó ở một khắc này hoàn toàn tan biến, ở trong lòng Bùi Thiển Hạ, mẹ là tồn tại độc nhất vô nhị, mà Chu Văn dưới tình huống mẹ sinh bệnh thế mà không bồi cô cùng tới bệnh viện xem mẹ, mà lại khuyên cô cùng anh rời khỏi Thủ Đô.


Sự si tình trên mặt cô nhanh chóng rút đi, lạnh giọng nói: “Anh không cần nói nữa!”

Chu Văn nhìn Bùi Thiển Hạ vẫn luôn nghe theo sự khống chế của mình, lúc này thế nhưng lại không nghe mình nói chuyện thì có chút giật mình mở miệng: “Hạ Hạ?”

“Ngày mai rồi nói sai, em nhất định phải tới bệnh viện xem mẹ.

” Bùi Thiển Hạ vội vã đi bệnh viện, sau khi ném lại những lời mày dẫm lên giày cao gót đi nhanh về phía cửa cảng.



Nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Thiển Hạ, Chu Văn nắm chặt tay, bề ngoài nho nhã vốn có trong nháy mắt sụp đổ, đôi mắt âm trầm vung một quyền đấm vào cây cột bên cạnh.


“Không phải lớn lên xinh đẹp thôi sao, có cái gì mà đắc ý.

” Chu Văn căm giận nhìn theo phương hướng Bùi Thiển Hạ rời đi, cho dù đối phương đã sớm biến mất ở trong tầm mắt, “Chờ khi mày rời khỏi Đế quốc, tao muốn nhìn xem mày còn dám nói chuyện với tao như vậy không.





Sau khi Bùi Đường kết thúc cuộc điện thoại với em gái, lại gọi video cho mẹ mình.


“Mẹ!” Hắn không đợi mẹ mở miệng, đã lên tiếng trước, “Bây giờ mẹ lập tức tới khoa tim mạch của bệnh viện trung ương làm kiểm tra.



Mẹ Bùi đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa cỏ, nghe được lời này thì đỡ eo đứng lên: “Gấp vậy sao? Có chuyện quan trọng gì sao?”

Bùi Đường dăm ba câu tóm tắt chuyện của Bùi Thiển Hạ cho mẹ Bùi nghe, sau đó nói cho bà nghe cuộc điện thoại của mình với Bùi Thiển Hạ.



“Con đã điều tra người nọ, hắn chính là lưu manh ở tinh vực rác, muốn lừa A Hạ tới đó để moi tiền chúng ta.



Thật ra không có, Bùi Đường vẫn chưa biết em gái mình yêu đương, ngay cả tên đàn ông kia gọi là gì cũng không biết, đâu ra thời gian đi điều tra đối phương.


Nhưng chuyện này liên quan đến sự an toàn của Bùi Thiển Hạ, hắn không tin cũng phải tin tiếng lòng của con mèo kỳ quái kia.


“Mẹ biết rồi.

” Mẹ Bùi không can thiệp vào chuyện con gái có người yêu, nhưng nếu đối tượng là kẻ lừa đảo, bà tự nhiên sẽ không mặc kệ không quan tâm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương