Mệnh Kỵ Sĩ
-
Quyển 8 - Chương 7: Trận chiến cuối cùng: ma vương vs thần điện ánh sáng —- trợ thủ đối quyết
Có một chút… không nỡ.
Một mạch cùng mọi người uống đến canh ba nửa đêm, nhìn Michele tiếc xót rượu của mình thật là hết sức vui nhộn, lúc ta nốc cạn một bình cuối cùng, hắn thiếu chút nữa cũng muốn té xỉu rồi.
Cuối cùng là dưới hảo ý nhắc nhở của Thánh kỵ sĩ, để tránh làm phiền người khác, mọi người mới quay về lều đi ngủ.
Cuộc sống hiện tại nói thực vẫn rất thú vị, ta nghĩ, cho dù chơi đùa cả một năm cũng không vấn đề đi! Nhưng chính là không có một năm để cho ta chơi, bởi vì kiên trì của Lesus, Thần Điện Ánh Sáng đã xuất binh, khiến cho cuộc chơi dũng giả này không thể không kết thúc sớm, hừ!
Nắm chặt nắm tay, nghiền nát đầu khô lâu thủy tinh trong lòng bàn tay, một vệt hắc ám thuộc tính thoát ra.
“Không có gì phải lưu luyến, loại trò chơi này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Ta lẩm bẩm: “Đến đi! Adair, đem cái trò chơi này kết thúc.”
Bên ngoài lều truyền đến lượng lớn hắc ám thuộc tính, một giây, hai giây, ba giây…
“Địch tập kích!” Bên ngoài truyền đến tiếng gào to.
Ta gật gù, lòng cảnh giác của Thánh kỵ sĩ không có thụt lùi, nếu quá ba giây vẫn không có người nào phản ứng, lát nữa nhất định phải bảo Adair giáo huấn bọn chúng một trận cho tốt!
Vén cửa lều, ta đi ra ngoài, kỳ thực phần lớn náo động đều là từ mạo hiểm giả bên này truyền đến, doanh trại Thánh kỵ sĩ gần như không có âm thanh, có cũng chỉ là tiếng khôi giáp ma sát va chạm, so với kinh hô la hét của mạo hiểm giả, thực sự có kỷ luật hơn nhiều.
Hôm nay trời trong không mây, ánh trăng đặc biệt sáng ngời, mặc dù trong doanh trại chỉ có đuốc chiếu sáng, nhưng địa thế chung quanh trái lại cũng có thể nhìn được đại khái, một luồng khói đen từ đường chân trời bốc ra, hướng về phía doanh trại càn quét mà tới.
Mới bắt đầu trái lại không có gây lên bao nhiêu chú ý. Nhưng tùy theo khói đen cuồn cuộn mà tới, có người phát hiện rồi, phát hiện này rất nhanh đã lan tràn ra.
Đầu tiên là nghi hoặc; đợi đến khi khói bụi gần đến có thể thấp thoáng nhìn ra được có binh có ngựa, tâm tình chuyển sang ngạc nhiên; cuối cùng sau khi ngay cả cái điểm binh trên ngựa tuyệt đối không phải người sống này cũng thấy được rõ ràng, liền chỉ còn lại bạo động rồi.
Hừ hừ! Giáo Hoàng biết truyền tống ma pháp trận, chẳng lẽ ta không biết sao… được rồi, ta thật sự không biết, ma pháp trận là của Red vẽ, ta chỉ là cung cấp thuộc tính ma pháp cuồn cuộn không dứt mà thôi.
“Grisia!”
Ta quay đầu nhìn, Tylin và Michele đều đầy đủ vũ trang, đứng ở bên cạnh ta, biểu tình nghiêm túc mà đợi, nhưng tuyệt đối không hoảng loạn như những người khác, có lẽ thực lực của hai người bọn họ vẫn không bằng phó đội trưởng Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chẳng qua phần trấn định này trái lại hoàn toàn không thua.
“Quân đoàn undead rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tylin mặc dù trấn định nhưng lại cũng có chút kinh ngạc: “Ở đây cách Ma Vương Điện xa như thế, bọn chúng đến đây làm cái gì?”
“Mục tiêu hẳn là quân đội của Thần Điện Ánh Sáng.” Ta biếng nhác nói: “Thần Điện Ánh Sáng thảo phạt Ma Vương phô trương như vậy, nếu tôi là Ma Vương, nhất định phái quân đội san bằng tất cả bọn họ!”
Michele gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách nói của ta.
“Nhưng…” Tylin nhíu mày, chỉ nói một chữ liền không nói tiếp nữa.
Lúc này, Thánh kỵ sĩ bắt đầu bày trận chuẩn bị nghênh kích, Thánh kỵ sĩ trung gian cầm đại thuẫn kết thành trận hình phòng ngự, trung gian giữa thuẫn và thuẫn vươn ra chi chít trường thương, do tiểu đội trực thuộc của Georgo và Aivis lĩnh quân; phía sau bọn họ thì là Thánh kỵ sĩ cầm trường thương và song thủ kiếm; tiếp đến là cung tiễn thủ, đương nhiên là tiểu đội của Elmairy lĩnh quân; Thánh kỵ sĩ hai bên sườn thì là cưỡi trên chiến mã, cầm giữ trường mã đao, cũng có cung kỵ binh.
Thật là hoành tráng…
Cho dù là ta cái Sun knight này, cũng chưa từng nhìn thấy Thánh kỵ sĩ bày ra loại trận trượng này, dù sao thiên hạ thái bình đã có một khoảng thời gian, dưới niên đại của lão sư còn có một số hành động diệt cướp, nhưng sau khi ta lên làm Sun knight, trái lại vẫn chưa có xuất hiện thổ phỉ cường hãn đến cần trụ sở chính Thánh Điện phái binh chinh phạt, phần lớn là Thần Điện địa phương tự mình diệt hết rồi.
Không phải ta muốn nói, công việc diệt cướp này người người thích, bởi vì mặc kệ nhận được bao nhiêu chiến lợi phẩm, chỉ cần nộp lên hai phần cho trụ sở chính Thần Điện Ánh Sáng, còn lại toàn bộ đều sẽ rơi vào túi của Thần Điện địa phương, ở Thần Điện Ánh Sáng nơi mà trên dưới đều nghèo, diệt cướp là cái chuyện tốt có thể gặp không thể cầu!
Thần Điện địa phương cho dù dùng một tên Thánh kỵ sĩ chọi ba tên thổ phỉ cũng muốn diệt, một chọi bốn sẽ xem xét một chút, nếu lấy một chọi năm, có thể sẽ bởi vì đám Thánh kỵ sĩ bãi công tập thể mà bỏ cuộc, tóm lại, Thần Điện địa phương căn bản sẽ không dễ dàng đem công việc diệt cướp nhường cho trụ sở chính Thần Điện.
Ba tên Thánh kỵ sĩ đi tới, hô lớn với đoàn mạo hiểm: “Mọi người lập tức lùi lại, mạo hiểm giả trung cấp trở lên nếu như nguyện ý tiến lên chi viện thì đi với bọn tôi, tiền thù lao ngang bằng nhiệm vụ cấp C của công hội mạo hiểm giả, mạo hiểm giả cao cấp tiền thù lao ngang bằng nhiệm vụ cấp B.”
“Thần Điện Ánh Sáng không hổ là Thần Điện Ánh Sáng.” Michele khen một tiếng: “Không ngờ bọn họ lại có thể không định đem chúng ta trở thành bia đỡ đạn.”
Sau khi nhìn thấy Charlotte cũng qua đây, ta nói với ba người: “Đi qua chi viện đi, tiền thù lao nghe lên rất không tệ, còn có Thánh kỵ sĩ làm bảo vệ, tiền thế này làm sao lại không kiếm?”
“Ma Vương lần đầu tiên xuất chinh, sợ rằng mang theo quyết tâm tất thắng, trận này không dễ đánh.” Tylin lo lắng trầm trọng nói, hắn vừa nói xong, sắc mặt của Michele cũng trầm xuống.
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu như những Thánh kỵ sĩ chết sạch rồi cậu cảm thấy chúng ta chạy thoát được sinh vật undead sao? Đương nhiên, tôi có thể thi triển dịch chuyển tức thời, nhưng dịch chuyển một lần tối đa mang một người, nếu như là muốn cứu mấy người chúng ta, chống cự một chút đại khái không vấn đề, những người khác thì chỉ có thể mặc kệ sống chết của bọn họ rồi.”
Lời vừa nói xong, Tylin và Michele đều biến sắc, sắc mặt của Charlotte càng là trắng bệch, trực tiếp hô “không được”, cho dù là Michele làm việc lãnh tĩnh cũng không thể đối với đoàn viên cùng mạo hiểm thấy chết không cứu, càng huống chi là Tylin và Charlotte, lập tức liền nhất trí, bước nhanh đuổi theo những Thánh kỵ sĩ.
Thấy vậy, có một số người vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng lúc này quân đoàn undead đã đến gần, chỉ cách một trăm thước cùng đối đầu với quân đội Thánh kỵ sĩ, quang cảnh quân đội có thể thấy rõ ràng.
“Làm sao có thể!” Tylin kinh hô… như thế nên tính là la hét rồi.
Quân đoàn undead vậy mà bày ra trận liệt!
Phương trước nhất chính là huyết khô lâu giơ theo lá chắn, mặc dù trang bị so với Thánh kỵ sĩ, đơn giản như là một cái thần cụ và một cái đồ chơi, nhưng giá trị ở người nhiều thế đông, không cần cho ăn, cho dù phái nó lấy một chọi mười cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ bãi công! Đương nhiên đánh thắng hay không thì là chuyện khác rồi…
Phía sau và hai bên sườn có hắc võ sĩ, mỗi tên mặc khôi giáp màu đen, thoạt nhìn mười phần khí thế. Phía cuối cùng của quân đội vậy mà là đội ngũ death knight! Mặc dù là death knight sản xuất hàng loạt, so với Roland lúc đó, khác biệt vẫn là thần cụ với đồ chơi, chẳng qua trên thế giới cũng chỉ có một Roland, căn bản không thể lấy để tổ chức thành quân đoàn.
Cuối cùng là “hắn”, cưỡi ở trên một con ngựa đen cao lớn, mặt ngựa lộ ra một nửa là xương, thân ngựa có một nửa đều được bao trùm ở dưới giáp trụ nền đen vân vàng, ở trước mặt con ngựa này, cho dù là chiến sĩ cao cấp cũng không dám chắc chắn mình đánh thắng một con ngựa!
Mà ở phía trên, chủ nhân của nó khí thế càng kinh người, trọng giáp nền đen hoa văn vàng, phối hợp với đại kiếm cùng màu, khuôn mặt thì ẩn giấu ở dưới giáp mặt dữ tợn, vẻn vẹn chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng bởi vì cự ly quá xa, cho nên nhìn không thấy đó rốt cuộc là cặp mắt như thế nào.
Ngựa khô lâu có chút không quá an phận, lỗ mũi phun khí, chân thỉnh thoảng cà đất như thể muốn vọt lên để tàn sát, nhưng chủ nhân của nó chỉ là vỗ nhẹ bên hông ngựa, liền khiến cho đối phương an an phận phận.
Hay cho Adair, không quá mấy ngày công sức, vậy mà thật sự tổ chức thành một chi quân đoàn undead có bộ binh có kỵ binh, thoạt nhìn thật sự có thể đánh trận!
Mặc dù thiếu đi đội ngũ cung tiễn thủ, chẳng qua sinh vật undead từ trung cấp trở xuống làm không được động tác tinh tế, kêu một đống sinh vật undead cao cấp đi làm cung tiễn thủ cũng quá lãng phí, hơn nữa phần lớn vẫn là cái cung tiễn thủ chẳng ra làm sao!
“Chi, chi quân đội này rốt cuộc là ở đâu ra?” Tylin kinh ngạc hô khẽ.
“Đương nhiên là từ Ma Vương Điện ra.” Ta khó chịu nói: “Nếu không còn sẽ từ đâu?”
Nhìn trái phải một chút, những mạo hiểm giả vốn định đi theo mỗi một tên mặt đều biến sắc, còn có người liên tục lùi lại, làm như thể Thánh kỵ sĩ sẽ cố kéo bọn chúng đi đánh trận không bằng!
“Xin lỗi, chúng tôi phải qua rồi, nếu như các người vẫn muốn giúp đỡ thì cứ đi theo.” Nói xong, ba tên Thánh kỵ sĩ thần sắc sốt ruột đầu cũng không quay lại mà đi.
“Xem ra bọn họ hình như không cần chúng ta.” Michele sờ sờ mũi.
Ta lạnh lùng nói: “Bọn họ đương nhiên cần giúp đỡ, chỉ là không muốn ép buộc chúng ta, thậm chí sợ chúng ta không muốn chi viện lại không nói ra được, cho nên dứt khoát quay đầu đi ngay.”
“Thì ra là như vậy.” Michele liếc ta vài cái: “Cậu hình như rất hiểu bọn họ.”
“… Ai không hiểu bọn họ? Bọn họ thế nhưng là Thánh kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ quang minh lỗi lạc!” Ta có chút tức giận rống.
Charlotte đột nhiên xen miệng nói: “Các cậu đều quên rồi sao? Grisia là người của Vong Hưởng quốc đó, cậu ta đương nhiên rất hiểu rõ Thánh kỵ sĩ mà!”
Tylin và Michele lộ ra biểu tình chợt hiểu.
“Grisia?”
Thánh kỵ sĩ vừa đi không xa dừng lại bước chân, chần chừ mà xoay người nhìn ta, cổ họng của con nhỏ Charlotte này cũng quá lớn, cách xa như thế cũng khiến cho đối phương nghe thấy rồi.
Cái người chính giữa trong ba người hình như là đội viên trực thuộc của Ceo, xác thực có thể biết tên của ta, cái tên Grisia này tuy không phải hiếm đến mức tìm không ra kẻ trùng tên, nhưng lại cũng không thường thấy, cộng thêm hắn rất có thể thấy qua ta rất nhiều lần, cho nên cảm giác ta và Sun knight trong ấn tượng của hắn rất tương tự đi.
Dưới dẫn dắt của người chính giữa kia, ba tên Thánh kỵ sĩ trở lại, hai người khác mặc dù có chút không rõ nguyên nhân, nhưng bọn họ rõ ràng là lấy người chính giữa kia làm chủ.
“Tên của cậu là Grisia?” Mày của hắn nhíu sâu, không biết cái người này có phải là đã biết chân tướng sự tình —- chân tướng Sun knight chính là Ma Vương.
Michele tiến lên, nói chung, loại chuyện giao thiệp này đều là do hắn ra mặt: “Có vấn đề gì sao? Grisia là đội viên của chúng tôi.”
Lần nữa nghe thấy tên của ta, tên Thánh kỵ sĩ đó kỹ lưỡng đánh giá ta: “Xin cậu tháo mặt nạ xuống!” Ngoài miệng dùng chữ “xin”, nhưng thái độ lại có chút kiên quyết.
Đội viên của tiểu đội Ceo không phải quá sợ ta, bọn họ mỗi lần nhìn thấy ta, thái độ tôn kính không nhiều, biểu tình ai oán trái lại không ít, bởi vì bọn họ không chỉ phải làm chuyện nội bộ của mình, cũng phải làm chuyện ta ném cho đội trưởng bọn họ, ví dụ như công văn hoặc là nghe ngóng đủ loại tin tức, từ đồn nhảm đến tin mật đều có, nghe nói vì để thăm dò tin tức, bọn họ mỗi một người đều học được kỹ năng ngụy trang ẩn nấp!
Ta nhếch miệng, một mực cự tuyệt: “Không!”
Thánh kỵ sĩ nhíu chặt mày, Michele trừng ta một cái, vội vàng xin lỗi với bọn họ: “Xin lỗi xin lỗi, gã này chính là tính tình nóng nảy, xin đừng thấy lạ, Grisia mang mặt nạ là bởi vì lúc trước gặp phải hỏa hoạn, cho nên đối với phương diện này hơi mẫn cảm một chút.”
Nghe vậy, mày của Thánh kỵ sĩ nhíu càng chặt, ta có chút tò mò hắn muốn làm thế nào, là kiên quyết muốn tháo mặt nạ, hay là cứ thế bỏ cuộc?
Nếu như hắn kiên quyết muốn ta tháo mặt nạ của ta, vậy ta là tháo hay là không tháo? Nếu như muốn tháo, mắt thì lại nhắm hay là không nhắm…
“Grisia, cậu cứ cho anh ta xem một chút đi?” Tylin lên tiếng khuyên: “Chúng tôi sẽ không để ý tướng mạo của cậu, nếu không cậu cứ để cho anh ta xem một mình, tất cả chúng tôi đều nhắm mắt không xem, được không?”
…A! Trò chơi chính là thú vị như thế, mỗi ngày đều có chuyện bất ngờ xảy ra, chơi vui hơn nhiều so với ở Ma Vương Điện đối mặt với một đống gã chỉ biết “vâng vâng vâng” đó!
“Không.” Ta mỉm cười lần nữa cự tuyệt.
Hai tên Thánh kỵ sĩ rút kiếm ra, người ở giữa kia mặc dù nhíu mày, nhưng lại không có rút kiếm.
Xem ra không đánh không được rồi, vậy thì tốt hơn dứt khoát đánh bọn chúng một trận đau đớn, ai bảo Ceo bất ngờ báo thù ta nhiều lần như thế.
“Grisia —-” Tylin bất mãn mà khẽ gầm lên, nhưng mới gầm tên của ta, âm thanh liền bị cắt ngang rồi.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện ở giữa mấy người chúng ta, trang bị trọng giáp chính là có lợi thế này, đối phương cái gì cũng không làm, nhưng chỉ là thân hình đã khiến cho mọi người đình trệ hô hấp.
Cũng đã quên, ta bảo Adair sau khi bày xong thế hai quân giao chiến này, thì lại đây cho “dũng giả” một trận… thảm bại nghiêng hẳn về một bên.
“Địch tập kích!”
Michele hô to, ba tên Thánh kỵ sĩ vậy mà so với hai người bọn họ còn phản ứng chậm hơn, xem ra kinh nghiệm thực chiến không đủ nhiều à! Ta lắc lắc đầu.
Dũng giả cho dù ngoài dự liệu có thêm ba tên Thánh kỵ sĩ hỗ trợ, chiến huống cũng vẫn thảm hại như nhau, công kích của bọn họ đối vào Adair gần như vô hiệu, bộ trọng giáp đó quả thật vô cùng cường hãn, Michele ngay cả mũi tên cũng bắn không vào được, càng huống chi là chủy thủ, hai dạng vũ khí đều vô hiệu, đây khiến cho hắn có chút không biết nên làm sao triển khai công thế, đành phải ở bên cạnh chờ dịp giúp đỡ.
Nếu như có cái quân đội có thể người người đều mặc bộ trọng giáp này, có lẽ liền bất khả chiến bại rồi, chẳng qua trước khi trang bị xong chi quân đội này, quốc gia có lẽ đã phá sản trước.
Những Thánh kỵ sĩ có trợ giúp của Thánh quang, tình huống so với Michele tốt hơn một chút, ít nhất một kích toàn lực vẫn có thể bức Adair né tránh.
Ngoài dự liệu của ta, Tylin trái lại là người có năng lực ứng phó nhất trong đám người, hắn đem nước hàm chứa thuộc tính ánh sáng một hơi đổ hết lên kiếm, nhất thời Thánh quang đại thịnh, nổi lên tác dụng khắc chế với khôi giáp của thuộc tính hắc ám, ta thậm chí cảm thấy động tác của Adair hình như biến chậm, không biết có phải là bị khôi giáp liên lụy.
Quang thuộc tính đó mạnh đến thật có chút kinh người, có thể ngang ngửa với máu của Sun knight rồi, Tylin rốt cuộc lấy đâu ra?
“Phong nhận.” Ta một cái hất tay, ném ra hai phát phong nhận, Adair bị ta đánh trúng, chỗ ta nhắm là phía sau đầu gối, nếu từ đây đánh vào, rất dễ dàng liền có thể khiến người quỵ ngã xuống đất.
“Làm tốt lắm!” Tylin reo hò một tiếng, trên tay cũng không nhàn rỗi, lập tức cùng những người khác ra sức đánh kẻ sa cơ.
Nhưng Adair chỉ là quỵ một gối xuống đất, đại kiếm trên tay vẫn vung múa đầy mạnh mẽ, đối mặt năm tên chiến sĩ vây đánh cộng thêm ta ở bên cạnh phá hoại, hắn lại vẫn ổn định chiếm thượng phong.
Kéo dài một lúc, viện binh cuối cùng cũng tới rồi, Vidar dẫn theo một đội Thánh kỵ sĩ vội vàng chạy tới, cùng lúc vọt tới, kiếm của hắn cũng xuất khỏi vỏ, tay vuốt ở đầu mũi kiếm một cái, phía trên lập tức bao trùm Thánh quang nhàn nhạt, sau đó hắn triển khai công thế.
Lúc này, Adair sớm đã đứng lên rồi, xa xa mà nhìn thấy Vidar đã tới, hắn lập tức tăng mạnh công thế, đem ba tên Thánh kỵ sĩ chém ngã lăn trên đất, sau đó đạp Tylin một cước, lúc này Vidar đúng lúc giơ kiếm tiến đánh, Adair bị động mà tiếp một kiếm này, ngay tiếp theo chủ động tiến công.
Phó đội trưởng tiểu đội Sun đấu với phó đội trưởng tiểu đội Judge sao?
Thực lực của Adair đương nhiên rất tốt, nhưng thực lực của Vidar như thế nào trái lại không rõ, hơn nữa nếu như ta nhớ không sai, giao tình của Adair và Vidar hình như vô cùng tốt —-
Công thế của Adair hết sức sắc bén, mặc theo trọng giáp thân thủ linh hoạt, Vidar bị đánh trở tay không kịp, gần như là liên tục thối lui, xem ra thực lực của hắn quả thật không bằng Adair, điểm này trái lại không bất ngờ, từ rất sớm trước kia, Georgo đã không ngừng nói cho ta, lấy thực lực kiếm thuật siêu cường có thể xếp vào top mười Thánh Điện của Adair, lại có thể sẽ phục tùng ta như thế, đơn giản là có thể soạn vào mười đại kỳ tích của Thần Điện Ánh Sáng!
Adair dồn lực bổ xuống một cái, Vidar gần như tiếp không nổi, thân hình ngay tại chỗ sụt xuống một nửa, lần này người quỵ xuống đổi thành hắn, thần thái còn hết sức chật vật.
Nhưng Adair cũng không có vì thế bỏ qua cho hắn mà là lần nữa giơ kiếm hướng vào, từ trên xuống dưới càng chiếm tận ưu thế, một kiếm, hai kiếm, từng kiếm đều khiến cho Vidar chống đỡ rất miễn cưỡng, nếu không có chi viện của những Thánh kỵ sĩ khác, Vidar nói không chừng đã biến thành hai mảnh rồi.
—- Cũng có lẽ ta sai rồi, kỳ thật hai người bọn họ là kẻ thù không đội trời chung mới đúng?
“Grisia.” Tylin liếc mắt về phía ta một cái, đương nhiên không phải là liếc mắt đưa tỉnh, chỉ là một cái ám chỉ.
Đối mặt với trọng giáp của Adair, ma pháp xác thực tương đối có khả năng thương tổn đến hắn, ta gật gật đầu với hắn, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó Tylin liền không chút do dự tiến lên chi viện Vidar.
Michele trái lại không có gia nhập chiến trường, dù sao hắn cũng thương tổn không nổi Adair, dứt khoát liền không đi lên làm loạn nữa, mà là đứng ở bên cạnh ta và Charlotte cảnh giới, tránh cho Adair đột nhiên xông tới giải quyết ma pháp sư.
Chiến huống càng lúc càng gay go, Michele rốt cục không nhịn được thấp giọng nói: “Grisia, cậu đang làm gì vậy? Mau giúp đi chứ!”
Ta mỉm cười, ung dung nói: “Đúng là nên giúp rồi.”
Nghe vậy, Michele lườm ta một cái, sau đó lại nhìn ám nhận dần dần hình thành trên tay ta mà ngẩn người.
“Đừng dùng hắc ám thuộc tính!” Charlotte sốt ruột nhắc nhở.
“Cậu dùng hắc ám thuộc tính đánh sinh vật undead?” Michele thoạt nhìn như là muốn hộc máu rồi.
“Ai nói ta muốn đánh sinh vật undead?” Ta nhẹ nhàng nói xong, đầu ngón tay búng ra, một ám nhận cao bằng người bay đi, đánh trúng bụng của Michele, đem cả người hắn đánh bay, bởi vì hoàn toàn không có dự liệu đến, hắn lãnh đòn thế nhưng rất nặng nề, nằm trên mặt đất không chút nhúc nhích, thoạt nhìn đã hôn mê.
Charlotte chậm mấy nhịp mới hồi thần lại la hét: “Grisia, cậu đánh Michele làm chi?” Hô xong, cô ta vội vàng chạy qua xem tình huống của Michele.
Cô ta hình như không có nghĩ quá nhiều, vẫn đưa lưng về phía ta, hoàn toàn không có ý phòng bị, ta cũng đã động thủ với đồng bạn, vậy mà còn lơ là như thế.
Tylin cũng chú ý đến rồi, nhưng hắn chỉ là liếc một cái liền suýt nữa bị Adair gọt rớt đầu, vẫn là Vidar kịp thời kéo hắn một phát mới tránh qua được một kiếp, cho nên căn bản không có thời gian quản chuyện bên này.
“May là không sao.” Charlotte thở phào một hơi, còn ném về phía Michele cái sơ cấp trì dũ thuật.
Chẳng những không có cảnh giác, hơn nữa còn rất ngu xuẩn! Ta đảo mắt khinh khỉnh, đứa con gái này không đem ma lực tiết kiệm, lát nữa dùng cho nhóm Tylin, vậy mà lãng phí ở trên Michele người không bị làm sao!
Charlotte quay người lại, nộ khí trùng trùng mà đi về phía ta, ta quay người qua đối mặt cô ta, cũng thuận tiện đối lưng với những người khác, sau đó tháo mặt nạ xuống, lần này, mắt của ta là mở.
Charlotte trợn lớn mắt, ngơ ngác nói: “Grisia, mắt của cậu làm sao toàn là đen vậy chứ?”
Con nhỏ này rốt cuộc có thể có bao nhiêu đần độn! Còn tưởng rằng cô ta sẽ trực tiếp la hét “Ngươi lại có thể là Ma Vương” vân vân, kết quả vậy mà là hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này, bảo ta làm sao đáp trả?
[Bởi vì ta là Ma Vương, đương nhiên có mắt toàn là đen đó! Cho nên ngươi mau la hét để cho người khác biết ta chính là Ma Vương đi!]
Vẫn phải tự mình nói rõ, một chút khí thế cũng không có rồi, chỉ tưởng tượng đã cảm thấy có đủ ngớ ngẩn… dũng giả có bạn nhóm đần độn quả nhiên phải trừ năm mươi điểm trước!
Ta tiến thoái lưỡng nan, Charlotte cũng ngây người, đúng lúc này, Adair ra tay rồi.
Đấu khí của hắn vừa bùng lên, nổ ngã toàn bộ kẻ địch xung quanh, sau đó xoay người đối vào ta quỳ một gối xuống đất, hô to một tiếng: “Tham kiến bệ hạ!”
Adair, ta muốn ban cái chứng chỉ thấu hiểu nhân ý hạng nhất cho ngươi!
Tóc đen phiêu dật, ta buông ra tươi cười, không còn đè nén hắc ám thuộc tính nữa, theo tự nhiên hấp thu hắc ám thuộc tính, tràn trề sung sướng mà cười lớn.
Cho đến lúc này, Charlotte cuối cùng cũng lộ ra biểu tình hoảng hốt, cô ta nhìn ta chằm chằm, ngay cả tên của ta cũng gọi đến ú ớ không thành tiếng.
Mặc dù không có quay đầu, nhưng ta dùng cảm tri thấy rất rõ ràng, mọi người sau khi bị Adair nổ bay, nhanh chóng bò dậy, ngay tiếp theo lại bị một câu “Tham kiến bệ hạ” của Adair chấn động đến đờ đẫn ngay tại chỗ, mỗi một tên đang đứng dậy dở chừng lại cứng đờ bất động, thật là buồn cười.
“Ma Vương?” Vidar kinh hô.
“Đứng lên đi…” Nói đến một nửa, ta đột nhiên phát hiện mình không thể trực tiếp gọi tên của Adair, đành phải tạm thời gọi bừa: “Hắc khôi tướng quân.”
Adair cũng không đổi giọng, một tiếng “tuân mệnh”, sau đó đi tới bên cạnh ta, xoay người đối mặt kẻ địch, một tư thái phải giẫm qua thi thể hắn mới có thể đối mặt ta.
“Grisia?” Charlotte hồi thần lại, tiến lên một bước: “Cậu… cậu thật sự là Ma Vương sao… A!”
Ta phiêu lên không trung, ngay cả Charlotte cũng cùng túm lên không trung, cô ta kinh hô một tiếng sau đó sợ hãi ôm lấy ta, cho dù ta dùng con ngươi đen thuần trừng cô ta một cái, cô ta sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng so với Ma Vương, cô ta hình như cảm thấy “trên cao” càng dọa người, cho nên vẫn liều chết ôm không buông.
“Buông tay” Kêu mấy lần đều vô dụng, ta nghĩ dù sao một trong những mục đích của hôm nay chính là cướp người đẹp, dứt khoát vươn tay nắm lấy cô ta, làm cho tình huống thoạt nhìn tương đối giống như là ta bắt cóc cô ta, mà không phải cô ta cưỡng ôm ta.
Ngay tiếp theo, ta xoay người qua quan sát mọi người, góc độ này quả nhiên khiến người rất vui thích.
Cặp mắt của mọi người đều nhìn ta chằm chằm, cả buổi trời nói không ra lời, cho dù là Vidar cũng không biết nên thế nào mới tốt, ta nghĩ nhiệm vụ của Lesus cho hắn đại khái không bao gồm mục cùng Ma Vương chính diện đối quyết này, phần lớn còn dặn dò hắn đừng đối đầu với ta.
“Grisia!” Tylin đầy mặt không dám tin, còn muốn vùng vẫy hỏi: “Cậu, cậu… cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Vẫn không muốn thừa nhận? Ta cười nói: “Tylin, ngươi còn không hiểu sao? Ngay từ đầu đã không có ma pháp sư Grisia nào cả, chỉ có một Ma Vương nhàm chán muốn tìm chút tiêu khiển chơi.”
Ta nhìn hắn, mang chút ác ý nói: “Ngươi chính là tiêu khiển của ta.”
Nghe vậy, không biết Tylin rốt cuộc là nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi tới lui, buồn rầu, tức tối, ngỡ ngàng, và lo lắng vân vân trong thời gian ngắn đều hiện lên một lượt, thật thú vị.
“Ta vốn còn muốn chơi đùa thêm, ai ngờ Thần Điện Ánh Sáng nhiều chuyện! Vậy mà dám xuất binh tấn công ta!”
Ta hung hăng trừng Vidar, thân là phó đội trưởng của Lesus, ta tin hắn biết ta là ai, cũng tin hắn biết Thần Điện sở dĩ xuất binh, tất cả đều là kiên trì của đội trưởng nhà hắn!
Mặc dù thần sắc Vidar bảo trì trấn định, đáng tiếc, bị ta phát hiện hắn liên tục lén liếc Adair, rõ ràng đã sinh nghi rồi, căn cứ vào lý luận của Lesus, kiếm thuật quá mạnh mẽ là rất dễ nhận ra, cộng thêm ta vừa lại ở chỗ này, Vidar hẳn là có chút phát hiện được bộ mặt thật của hắc khôi tướng quân rồi.
Vidar chậm chạp không lên tiếng, trái lại tên đội viên trực thuộc của Ceo kia lại kêu gào lên: “Ma Vương triệu hồi sinh vật undead tổ chức thành đại quân, nguy hại dân chúng, Thần Điện Ánh Sáng đương nhiên tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Lại là làm kẻ gánh tội! Quân đoàn undead của ta rõ ràng là nghe thấy Thần Điện Ánh Sáng xuất binh mới lâm thời thành lập, cái quân đoàn trước đó căn bản là của Roland được chưa! Ngươi muốn tuyệt đối không tha thứ, làm sao cũng nên đem Roland thân ở Thần Điện Ánh Sáng làm thịt xong rồi mới đến lượt ta!
“Nhất là ngươi vậy mà còn dám dùng tên của Sun knight làm tên giả, đơn giản là tội không thể tha!”
Tên giả? Ta sửng sốt. Gã này đáng lẽ nhận ra ta chứ? Tốt xấu gì cũng là tiểu đội trực thuộc của Ceo, hẳn từng nhìn thấy ta không ít lần mới đúng, vậy mà nhận không ra ta… khoản này sẽ tính ở trên đầu đội trưởng của ngươi!
“Tên của Sun knight gọi là Grisia?” Tylin đột nhiên nhẹ giọng nói, sau đó cười khổ một tiếng.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắc khôi tướng quân, ngoại trừ Tylin, những người khác giết hết cho ta!”
Nghe vậy, Adair lại trả lời: “Bệ hạ, Ma Vương Điện đang thiếu nhân thủ, không bằng bắt một số người về, trong đó có nhân tuyển hộ vệ thích hợp, những người khác thì làm thành nô bộc cũng tốt.”
Ta cảm giác có chút không cao hứng, vốn cho rằng lòng trung thành của Adair đã không còn chỗ khả nghi, kết quả bây giờ thoạt nhìn, hắn vẫn là đến ngăn cản ta giết người! Ta không kiên nhẫn nói: “Ta vẫn không biết làm hộ vệ.”
“Trước nhốt ở trong lao, đợi sau khi bệ hạ học được rồi xử lý cũng không muộn.”
Xử lý? Đó thế nhưng là trước giết sau đó biến thành sinh vật undead, Adair ngươi thật sự có biện pháp “xử lý” sao? Hay chỉ là kế hoãn binh? Ta cười lạnh một cái: “Oh? Vậy ngươi nói ai là nhân tuyển hộ vệ thích hợp đây?”
Không cần Adair trả lời, ta cũng có thể đoán ra, người mạnh nhất trong đó tuyệt đối là Vidar, mặc dù hắn ở trong những phó đội trưởng của Thánh Điện cũng không phải gã có thực lực kinh người, nhưng dù sao cũng là cái phó đội trưởng, hơn nữa còn là phó đội trưởng của Lesus, chỉ là cùng Lesus đối đánh đều có thể đánh ra cao thủ đi!
“Hắn.” Adair không chút nào chần chừ chỉ vào một người, chính là Vidar.
“Hắn là kẻ thực lực mạnh nhất trong đó, thích hợp làm thành hộ vệ nhất, những người khác nếu như không muốn thuần phục ngài, đến Ma Vương Điện làm nô bộc, vậy thì không cần thiết bắt về, không gian của địa lao có hạn, không cần thiết nhốt người vô dụng, nếu như bệ hạ không thích bọn chúng, có hay không cho phép thuộc hạ giết chết đây?”
Adair ơi Adair, ngươi thế nhưng thật tàn nhẫn! Đối phương là Vidar, ngươi cũng có thể hạ thủ giết hắn? Ta thật là quá coi thường ngươi rồi!
Ta cười lớn, phát hiện bộ mặt thật chưa được biết của Adair, mức độ thú vị đúng là ngang ngửa với nhìn thấy Awaitsun lộ ra thần tình ngoài tuân phục!
“Không không, hắc khôi tướng quân, tiểu lâu la không cần tướng quân đến giết.”
Cười nói đến đây, ta phân tán thuộc tính ánh sáng của Vidar ngưng tụ, vừa lại vung ra mười phát ám nhận về phía hắn.
Ở trước mặt Ma Vương vậy mà vẫn dám giở trò đánh lén cái mánh khóe nhỏ bé này, vậy mà còn lựa chọn ngưng tụ thuộc tính ánh sáng? Lesus, cái gã nghiêm túc như ngươi rốt cuộc là làm sao dạy ra phó đội trưởng như người trời vậy chứ?
Lúc này, tay của ta đột nhiên bị người đập một cái, mất đi đích ngắm, lượng lớn ám nhận bay lệch vào khoảng không, chỉ có một phần ba sượt qua thân thể đối phương, mặc dù phun ra không ít máu, nhưng phần lớn là vết thương nông mà thôi, Vidar cũng chỉ có rên một tiếng, thoạt nhìn chịu thương quả nhiên không nặng.
Cái tay ta đang nắm lấy đứa con gái bên cạnh siết lại, Charlotte buông đầu xuống, nửa tiếng cũng không dám thốt ra, ta trào phúng nói: “Người ta muốn đánh không phải Tylin, ngươi không cần căng thẳng.”
Charlotte ngẩng đầu lên, thủy thuộc tính rốt cuộc đột phá hốc mắt, hai hàng lệ chảy xuống, nhưng cô ta hình như không có phát hiện, chỉ là cố giải thích: “Tôi, tôi chỉ là không muốn cậu giết người, nếu như giết người, cậu liền thật sự là Ma Vương rồi…”
Nhất thời khắc chế không được, ta gào lên với cô ta: “Ta chính là Ma Vương! Ngay cả Thần Điện Ánh Sáng cũng thừa nhận điểm này, có giết người hay không đều như nhau!”
Gào xong, ta liền hối hận, Charlotte căn bản cái gì cũng không biết, cô ta chẳng những sẽ không hiểu, còn sẽ truy hỏi vì sao lại nhắc tới Thần Ánh Sáng đi…
“Nếu như Thần Ánh Sáng cho rằng có giết người hay không đều như nhau, vậy ông ta đã không phải Thần Ánh Sáng nữa!” Charlotte vậy mà kích động phản bác: “Grisia cậu tỉnh một chút đi, tỉnh một chút!”
Tỉnh cái gì? Ta có chút không rõ, đây có phần quá không giống lời của một người bình thường khi đối diện Ma Vương sẽ nói, cho dù đứa con gái này có cổ quái làm sao cũng vậy!
Ta trừng Charlotte, kỳ quái chính là cô ta cũng lộ ra biểu tình đầy mờ mịt, hai ta nhất thời ngơ ngác nhìn nhau …
“Grisia! Thả Charlotte ra!” Tylin rống to: “Cô ấy không liên quan với những chuyện này!”
Hừ! Thực tế mà nói, chỉ cần sống ở trên thế giới này, ai cùng chuyện Ma Vương không có liên quan? Nếu như không có Ma Vương, thứ bị hủy diệt thế nhưng là toàn thế giới, ai có thể thoát được thân?
Mặc dù, sự xuất hiện của Ma Vương là để cho đại đa số người thoát thân… Để cho đại đa số người thoát thân sao? Nhưng mà cứ như thế, những người thiểu số kia…
Ta nhắm lại hai mắt, khi lần nữa mở ra, rốt cuộc hạ lệnh: “Hắc khôi tướng quân, ta muốn ngươi ngay bây giờ suất lĩnh quân đoàn undead tiến công quân đội của Thần Điện Ánh Sáng, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng! Sau đó nhớ đem nơi đây thiêu hủy, cho những Thánh kỵ sĩ tới sau nhìn một chút, thảo phạt ta là sai lầm lớn thế nào!”
Lesus, ta muốn ngươi nhìn một chút, quyết định của ngươi hạ tạo thành hậu quả gì! Chỉ mong mạng của năm trăm người này có thể khiến cho ngươi tỉnh một chút, đình chỉ loại hành động ngu xuẩn thảo phạt ta này.
Dùng thuộc tính hắc ám đem Vidar và Tylin gói thành hai khối cầu đen lớn, lại cộng thêm Charlotte trên tay, trò chơi lần này thu hoạch ba cái chiến lợi phẩm, tính lên không nhiều, nhưng suy xét đến một tên trong đó là phó đội trưởng của Lesus, cũng coi như là thành quả to lớn.
Ta dùng hắc ám thuộc tính đem chiến lợi phẩm cuốn thành túi đồ khổng lồ, bay lên trời cao, nhìn Adair… không, là hắc khôi tướng quân một lần nữa trở về quân đoàn undead, hắn chỉ huy quân đội xếp thành đội hình tiến công, sau đó ngẩng đầu vọng nhìn ta, giống như trước kia, đem mệnh lệnh cuối cùng để lại cho ta.
Chỉ cần hạ lệnh tiến công, năm trăm Thánh kỵ sĩ này sẽ chết chắc rồi đi? Đại quân undead áp trận, vừa lại mất đi Vidar chỉ huy, bọn chúng căn bản không có khả năng thắng.
“Ngươi quá dại dột rồi, Vidar.” Ta bình tĩnh mà nói với chiến lợi phẩm bên cạnh: “Thân là kẻ chỉ huy tối cao của quân tiền phong này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều không nên tự mình đến dò xét.”
Vidar lại trừng thẳng vào ta: “Câu nói này xin trả lại cho ngài, Sun knight trưởng! Thân là thủ lĩnh Thánh Điện, ngài vì sao lại ở nơi này, bỏ mặc cả tòa Thần Điện đây?”
“…”
“Grisia!” Tylin kinh hô: “Hắn là nói xằng nói xiên, cậu đừng nghe hắn nói… đừng giết hắn!”
Ngươi thì lại biết những gì? Cho rằng ta không muốn trở về sao? Ở tại Ma Vương Điện cái gì cũng không có đó, cùng với lưu đày có gì khác nhau, ta, ta…
[Bệ hạ, xin hỏi muốn tiến công chưa?] Adair dùng ma pháp tinh thần truyền đến dò hỏi.
Ta trầm mặc một chút, gật đầu.
[Tuân mệnh!]
Màu đen cùng màu trắng, hai cái quân đội từ xa đến gần, cuối cùng giao đấu cùng một chỗ, kịch liệt mà vung múa vũ khí vào nhau, đầu tiên ngã xuống chính là sinh vật undead, trị số của hai bên thực sự chêch lệch có chút xa.
Nhưng dần dần, Thánh kỵ sĩ cũng bắt đầu chống đỡ hết nổi, bọn họ ứng phó càng ngày càng gian nan, cho dù là Thánh kỵ sĩ sức chịu đựng mạnh nhất trong mọi chiến đấu cũng không đỡ nổi sinh vật undead cuồn cuộn không dứt, bọn họ cuối cùng vẫn là loài người biết mệt mỏi biết đau đớn biết chảy máu đến chết.
Cuối cùng, một Thánh kỵ sĩ ngã xuống, những người khác mặc dù muốn kéo hắn về sau, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể để cho hắn bị sinh vật undead mục rữa nhấn chìm…
Ta nhắm lại hai mắt, thu hồi cảm tri, triệt để mất đi hứng thú với chiến trường.
Lesus, chuyện tới nước này, ngươi còn có thể mang ta trở về làm Sun knight sao? Không khả năng đi? Không bao giờ có thể nữa, a a a…
“Ha ha ha ha ha —-”
Một mạch cùng mọi người uống đến canh ba nửa đêm, nhìn Michele tiếc xót rượu của mình thật là hết sức vui nhộn, lúc ta nốc cạn một bình cuối cùng, hắn thiếu chút nữa cũng muốn té xỉu rồi.
Cuối cùng là dưới hảo ý nhắc nhở của Thánh kỵ sĩ, để tránh làm phiền người khác, mọi người mới quay về lều đi ngủ.
Cuộc sống hiện tại nói thực vẫn rất thú vị, ta nghĩ, cho dù chơi đùa cả một năm cũng không vấn đề đi! Nhưng chính là không có một năm để cho ta chơi, bởi vì kiên trì của Lesus, Thần Điện Ánh Sáng đã xuất binh, khiến cho cuộc chơi dũng giả này không thể không kết thúc sớm, hừ!
Nắm chặt nắm tay, nghiền nát đầu khô lâu thủy tinh trong lòng bàn tay, một vệt hắc ám thuộc tính thoát ra.
“Không có gì phải lưu luyến, loại trò chơi này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Ta lẩm bẩm: “Đến đi! Adair, đem cái trò chơi này kết thúc.”
Bên ngoài lều truyền đến lượng lớn hắc ám thuộc tính, một giây, hai giây, ba giây…
“Địch tập kích!” Bên ngoài truyền đến tiếng gào to.
Ta gật gù, lòng cảnh giác của Thánh kỵ sĩ không có thụt lùi, nếu quá ba giây vẫn không có người nào phản ứng, lát nữa nhất định phải bảo Adair giáo huấn bọn chúng một trận cho tốt!
Vén cửa lều, ta đi ra ngoài, kỳ thực phần lớn náo động đều là từ mạo hiểm giả bên này truyền đến, doanh trại Thánh kỵ sĩ gần như không có âm thanh, có cũng chỉ là tiếng khôi giáp ma sát va chạm, so với kinh hô la hét của mạo hiểm giả, thực sự có kỷ luật hơn nhiều.
Hôm nay trời trong không mây, ánh trăng đặc biệt sáng ngời, mặc dù trong doanh trại chỉ có đuốc chiếu sáng, nhưng địa thế chung quanh trái lại cũng có thể nhìn được đại khái, một luồng khói đen từ đường chân trời bốc ra, hướng về phía doanh trại càn quét mà tới.
Mới bắt đầu trái lại không có gây lên bao nhiêu chú ý. Nhưng tùy theo khói đen cuồn cuộn mà tới, có người phát hiện rồi, phát hiện này rất nhanh đã lan tràn ra.
Đầu tiên là nghi hoặc; đợi đến khi khói bụi gần đến có thể thấp thoáng nhìn ra được có binh có ngựa, tâm tình chuyển sang ngạc nhiên; cuối cùng sau khi ngay cả cái điểm binh trên ngựa tuyệt đối không phải người sống này cũng thấy được rõ ràng, liền chỉ còn lại bạo động rồi.
Hừ hừ! Giáo Hoàng biết truyền tống ma pháp trận, chẳng lẽ ta không biết sao… được rồi, ta thật sự không biết, ma pháp trận là của Red vẽ, ta chỉ là cung cấp thuộc tính ma pháp cuồn cuộn không dứt mà thôi.
“Grisia!”
Ta quay đầu nhìn, Tylin và Michele đều đầy đủ vũ trang, đứng ở bên cạnh ta, biểu tình nghiêm túc mà đợi, nhưng tuyệt đối không hoảng loạn như những người khác, có lẽ thực lực của hai người bọn họ vẫn không bằng phó đội trưởng Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chẳng qua phần trấn định này trái lại hoàn toàn không thua.
“Quân đoàn undead rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tylin mặc dù trấn định nhưng lại cũng có chút kinh ngạc: “Ở đây cách Ma Vương Điện xa như thế, bọn chúng đến đây làm cái gì?”
“Mục tiêu hẳn là quân đội của Thần Điện Ánh Sáng.” Ta biếng nhác nói: “Thần Điện Ánh Sáng thảo phạt Ma Vương phô trương như vậy, nếu tôi là Ma Vương, nhất định phái quân đội san bằng tất cả bọn họ!”
Michele gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách nói của ta.
“Nhưng…” Tylin nhíu mày, chỉ nói một chữ liền không nói tiếp nữa.
Lúc này, Thánh kỵ sĩ bắt đầu bày trận chuẩn bị nghênh kích, Thánh kỵ sĩ trung gian cầm đại thuẫn kết thành trận hình phòng ngự, trung gian giữa thuẫn và thuẫn vươn ra chi chít trường thương, do tiểu đội trực thuộc của Georgo và Aivis lĩnh quân; phía sau bọn họ thì là Thánh kỵ sĩ cầm trường thương và song thủ kiếm; tiếp đến là cung tiễn thủ, đương nhiên là tiểu đội của Elmairy lĩnh quân; Thánh kỵ sĩ hai bên sườn thì là cưỡi trên chiến mã, cầm giữ trường mã đao, cũng có cung kỵ binh.
Thật là hoành tráng…
Cho dù là ta cái Sun knight này, cũng chưa từng nhìn thấy Thánh kỵ sĩ bày ra loại trận trượng này, dù sao thiên hạ thái bình đã có một khoảng thời gian, dưới niên đại của lão sư còn có một số hành động diệt cướp, nhưng sau khi ta lên làm Sun knight, trái lại vẫn chưa có xuất hiện thổ phỉ cường hãn đến cần trụ sở chính Thánh Điện phái binh chinh phạt, phần lớn là Thần Điện địa phương tự mình diệt hết rồi.
Không phải ta muốn nói, công việc diệt cướp này người người thích, bởi vì mặc kệ nhận được bao nhiêu chiến lợi phẩm, chỉ cần nộp lên hai phần cho trụ sở chính Thần Điện Ánh Sáng, còn lại toàn bộ đều sẽ rơi vào túi của Thần Điện địa phương, ở Thần Điện Ánh Sáng nơi mà trên dưới đều nghèo, diệt cướp là cái chuyện tốt có thể gặp không thể cầu!
Thần Điện địa phương cho dù dùng một tên Thánh kỵ sĩ chọi ba tên thổ phỉ cũng muốn diệt, một chọi bốn sẽ xem xét một chút, nếu lấy một chọi năm, có thể sẽ bởi vì đám Thánh kỵ sĩ bãi công tập thể mà bỏ cuộc, tóm lại, Thần Điện địa phương căn bản sẽ không dễ dàng đem công việc diệt cướp nhường cho trụ sở chính Thần Điện.
Ba tên Thánh kỵ sĩ đi tới, hô lớn với đoàn mạo hiểm: “Mọi người lập tức lùi lại, mạo hiểm giả trung cấp trở lên nếu như nguyện ý tiến lên chi viện thì đi với bọn tôi, tiền thù lao ngang bằng nhiệm vụ cấp C của công hội mạo hiểm giả, mạo hiểm giả cao cấp tiền thù lao ngang bằng nhiệm vụ cấp B.”
“Thần Điện Ánh Sáng không hổ là Thần Điện Ánh Sáng.” Michele khen một tiếng: “Không ngờ bọn họ lại có thể không định đem chúng ta trở thành bia đỡ đạn.”
Sau khi nhìn thấy Charlotte cũng qua đây, ta nói với ba người: “Đi qua chi viện đi, tiền thù lao nghe lên rất không tệ, còn có Thánh kỵ sĩ làm bảo vệ, tiền thế này làm sao lại không kiếm?”
“Ma Vương lần đầu tiên xuất chinh, sợ rằng mang theo quyết tâm tất thắng, trận này không dễ đánh.” Tylin lo lắng trầm trọng nói, hắn vừa nói xong, sắc mặt của Michele cũng trầm xuống.
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu như những Thánh kỵ sĩ chết sạch rồi cậu cảm thấy chúng ta chạy thoát được sinh vật undead sao? Đương nhiên, tôi có thể thi triển dịch chuyển tức thời, nhưng dịch chuyển một lần tối đa mang một người, nếu như là muốn cứu mấy người chúng ta, chống cự một chút đại khái không vấn đề, những người khác thì chỉ có thể mặc kệ sống chết của bọn họ rồi.”
Lời vừa nói xong, Tylin và Michele đều biến sắc, sắc mặt của Charlotte càng là trắng bệch, trực tiếp hô “không được”, cho dù là Michele làm việc lãnh tĩnh cũng không thể đối với đoàn viên cùng mạo hiểm thấy chết không cứu, càng huống chi là Tylin và Charlotte, lập tức liền nhất trí, bước nhanh đuổi theo những Thánh kỵ sĩ.
Thấy vậy, có một số người vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng lúc này quân đoàn undead đã đến gần, chỉ cách một trăm thước cùng đối đầu với quân đội Thánh kỵ sĩ, quang cảnh quân đội có thể thấy rõ ràng.
“Làm sao có thể!” Tylin kinh hô… như thế nên tính là la hét rồi.
Quân đoàn undead vậy mà bày ra trận liệt!
Phương trước nhất chính là huyết khô lâu giơ theo lá chắn, mặc dù trang bị so với Thánh kỵ sĩ, đơn giản như là một cái thần cụ và một cái đồ chơi, nhưng giá trị ở người nhiều thế đông, không cần cho ăn, cho dù phái nó lấy một chọi mười cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ bãi công! Đương nhiên đánh thắng hay không thì là chuyện khác rồi…
Phía sau và hai bên sườn có hắc võ sĩ, mỗi tên mặc khôi giáp màu đen, thoạt nhìn mười phần khí thế. Phía cuối cùng của quân đội vậy mà là đội ngũ death knight! Mặc dù là death knight sản xuất hàng loạt, so với Roland lúc đó, khác biệt vẫn là thần cụ với đồ chơi, chẳng qua trên thế giới cũng chỉ có một Roland, căn bản không thể lấy để tổ chức thành quân đoàn.
Cuối cùng là “hắn”, cưỡi ở trên một con ngựa đen cao lớn, mặt ngựa lộ ra một nửa là xương, thân ngựa có một nửa đều được bao trùm ở dưới giáp trụ nền đen vân vàng, ở trước mặt con ngựa này, cho dù là chiến sĩ cao cấp cũng không dám chắc chắn mình đánh thắng một con ngựa!
Mà ở phía trên, chủ nhân của nó khí thế càng kinh người, trọng giáp nền đen hoa văn vàng, phối hợp với đại kiếm cùng màu, khuôn mặt thì ẩn giấu ở dưới giáp mặt dữ tợn, vẻn vẹn chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng bởi vì cự ly quá xa, cho nên nhìn không thấy đó rốt cuộc là cặp mắt như thế nào.
Ngựa khô lâu có chút không quá an phận, lỗ mũi phun khí, chân thỉnh thoảng cà đất như thể muốn vọt lên để tàn sát, nhưng chủ nhân của nó chỉ là vỗ nhẹ bên hông ngựa, liền khiến cho đối phương an an phận phận.
Hay cho Adair, không quá mấy ngày công sức, vậy mà thật sự tổ chức thành một chi quân đoàn undead có bộ binh có kỵ binh, thoạt nhìn thật sự có thể đánh trận!
Mặc dù thiếu đi đội ngũ cung tiễn thủ, chẳng qua sinh vật undead từ trung cấp trở xuống làm không được động tác tinh tế, kêu một đống sinh vật undead cao cấp đi làm cung tiễn thủ cũng quá lãng phí, hơn nữa phần lớn vẫn là cái cung tiễn thủ chẳng ra làm sao!
“Chi, chi quân đội này rốt cuộc là ở đâu ra?” Tylin kinh ngạc hô khẽ.
“Đương nhiên là từ Ma Vương Điện ra.” Ta khó chịu nói: “Nếu không còn sẽ từ đâu?”
Nhìn trái phải một chút, những mạo hiểm giả vốn định đi theo mỗi một tên mặt đều biến sắc, còn có người liên tục lùi lại, làm như thể Thánh kỵ sĩ sẽ cố kéo bọn chúng đi đánh trận không bằng!
“Xin lỗi, chúng tôi phải qua rồi, nếu như các người vẫn muốn giúp đỡ thì cứ đi theo.” Nói xong, ba tên Thánh kỵ sĩ thần sắc sốt ruột đầu cũng không quay lại mà đi.
“Xem ra bọn họ hình như không cần chúng ta.” Michele sờ sờ mũi.
Ta lạnh lùng nói: “Bọn họ đương nhiên cần giúp đỡ, chỉ là không muốn ép buộc chúng ta, thậm chí sợ chúng ta không muốn chi viện lại không nói ra được, cho nên dứt khoát quay đầu đi ngay.”
“Thì ra là như vậy.” Michele liếc ta vài cái: “Cậu hình như rất hiểu bọn họ.”
“… Ai không hiểu bọn họ? Bọn họ thế nhưng là Thánh kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ quang minh lỗi lạc!” Ta có chút tức giận rống.
Charlotte đột nhiên xen miệng nói: “Các cậu đều quên rồi sao? Grisia là người của Vong Hưởng quốc đó, cậu ta đương nhiên rất hiểu rõ Thánh kỵ sĩ mà!”
Tylin và Michele lộ ra biểu tình chợt hiểu.
“Grisia?”
Thánh kỵ sĩ vừa đi không xa dừng lại bước chân, chần chừ mà xoay người nhìn ta, cổ họng của con nhỏ Charlotte này cũng quá lớn, cách xa như thế cũng khiến cho đối phương nghe thấy rồi.
Cái người chính giữa trong ba người hình như là đội viên trực thuộc của Ceo, xác thực có thể biết tên của ta, cái tên Grisia này tuy không phải hiếm đến mức tìm không ra kẻ trùng tên, nhưng lại cũng không thường thấy, cộng thêm hắn rất có thể thấy qua ta rất nhiều lần, cho nên cảm giác ta và Sun knight trong ấn tượng của hắn rất tương tự đi.
Dưới dẫn dắt của người chính giữa kia, ba tên Thánh kỵ sĩ trở lại, hai người khác mặc dù có chút không rõ nguyên nhân, nhưng bọn họ rõ ràng là lấy người chính giữa kia làm chủ.
“Tên của cậu là Grisia?” Mày của hắn nhíu sâu, không biết cái người này có phải là đã biết chân tướng sự tình —- chân tướng Sun knight chính là Ma Vương.
Michele tiến lên, nói chung, loại chuyện giao thiệp này đều là do hắn ra mặt: “Có vấn đề gì sao? Grisia là đội viên của chúng tôi.”
Lần nữa nghe thấy tên của ta, tên Thánh kỵ sĩ đó kỹ lưỡng đánh giá ta: “Xin cậu tháo mặt nạ xuống!” Ngoài miệng dùng chữ “xin”, nhưng thái độ lại có chút kiên quyết.
Đội viên của tiểu đội Ceo không phải quá sợ ta, bọn họ mỗi lần nhìn thấy ta, thái độ tôn kính không nhiều, biểu tình ai oán trái lại không ít, bởi vì bọn họ không chỉ phải làm chuyện nội bộ của mình, cũng phải làm chuyện ta ném cho đội trưởng bọn họ, ví dụ như công văn hoặc là nghe ngóng đủ loại tin tức, từ đồn nhảm đến tin mật đều có, nghe nói vì để thăm dò tin tức, bọn họ mỗi một người đều học được kỹ năng ngụy trang ẩn nấp!
Ta nhếch miệng, một mực cự tuyệt: “Không!”
Thánh kỵ sĩ nhíu chặt mày, Michele trừng ta một cái, vội vàng xin lỗi với bọn họ: “Xin lỗi xin lỗi, gã này chính là tính tình nóng nảy, xin đừng thấy lạ, Grisia mang mặt nạ là bởi vì lúc trước gặp phải hỏa hoạn, cho nên đối với phương diện này hơi mẫn cảm một chút.”
Nghe vậy, mày của Thánh kỵ sĩ nhíu càng chặt, ta có chút tò mò hắn muốn làm thế nào, là kiên quyết muốn tháo mặt nạ, hay là cứ thế bỏ cuộc?
Nếu như hắn kiên quyết muốn ta tháo mặt nạ của ta, vậy ta là tháo hay là không tháo? Nếu như muốn tháo, mắt thì lại nhắm hay là không nhắm…
“Grisia, cậu cứ cho anh ta xem một chút đi?” Tylin lên tiếng khuyên: “Chúng tôi sẽ không để ý tướng mạo của cậu, nếu không cậu cứ để cho anh ta xem một mình, tất cả chúng tôi đều nhắm mắt không xem, được không?”
…A! Trò chơi chính là thú vị như thế, mỗi ngày đều có chuyện bất ngờ xảy ra, chơi vui hơn nhiều so với ở Ma Vương Điện đối mặt với một đống gã chỉ biết “vâng vâng vâng” đó!
“Không.” Ta mỉm cười lần nữa cự tuyệt.
Hai tên Thánh kỵ sĩ rút kiếm ra, người ở giữa kia mặc dù nhíu mày, nhưng lại không có rút kiếm.
Xem ra không đánh không được rồi, vậy thì tốt hơn dứt khoát đánh bọn chúng một trận đau đớn, ai bảo Ceo bất ngờ báo thù ta nhiều lần như thế.
“Grisia —-” Tylin bất mãn mà khẽ gầm lên, nhưng mới gầm tên của ta, âm thanh liền bị cắt ngang rồi.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện ở giữa mấy người chúng ta, trang bị trọng giáp chính là có lợi thế này, đối phương cái gì cũng không làm, nhưng chỉ là thân hình đã khiến cho mọi người đình trệ hô hấp.
Cũng đã quên, ta bảo Adair sau khi bày xong thế hai quân giao chiến này, thì lại đây cho “dũng giả” một trận… thảm bại nghiêng hẳn về một bên.
“Địch tập kích!”
Michele hô to, ba tên Thánh kỵ sĩ vậy mà so với hai người bọn họ còn phản ứng chậm hơn, xem ra kinh nghiệm thực chiến không đủ nhiều à! Ta lắc lắc đầu.
Dũng giả cho dù ngoài dự liệu có thêm ba tên Thánh kỵ sĩ hỗ trợ, chiến huống cũng vẫn thảm hại như nhau, công kích của bọn họ đối vào Adair gần như vô hiệu, bộ trọng giáp đó quả thật vô cùng cường hãn, Michele ngay cả mũi tên cũng bắn không vào được, càng huống chi là chủy thủ, hai dạng vũ khí đều vô hiệu, đây khiến cho hắn có chút không biết nên làm sao triển khai công thế, đành phải ở bên cạnh chờ dịp giúp đỡ.
Nếu như có cái quân đội có thể người người đều mặc bộ trọng giáp này, có lẽ liền bất khả chiến bại rồi, chẳng qua trước khi trang bị xong chi quân đội này, quốc gia có lẽ đã phá sản trước.
Những Thánh kỵ sĩ có trợ giúp của Thánh quang, tình huống so với Michele tốt hơn một chút, ít nhất một kích toàn lực vẫn có thể bức Adair né tránh.
Ngoài dự liệu của ta, Tylin trái lại là người có năng lực ứng phó nhất trong đám người, hắn đem nước hàm chứa thuộc tính ánh sáng một hơi đổ hết lên kiếm, nhất thời Thánh quang đại thịnh, nổi lên tác dụng khắc chế với khôi giáp của thuộc tính hắc ám, ta thậm chí cảm thấy động tác của Adair hình như biến chậm, không biết có phải là bị khôi giáp liên lụy.
Quang thuộc tính đó mạnh đến thật có chút kinh người, có thể ngang ngửa với máu của Sun knight rồi, Tylin rốt cuộc lấy đâu ra?
“Phong nhận.” Ta một cái hất tay, ném ra hai phát phong nhận, Adair bị ta đánh trúng, chỗ ta nhắm là phía sau đầu gối, nếu từ đây đánh vào, rất dễ dàng liền có thể khiến người quỵ ngã xuống đất.
“Làm tốt lắm!” Tylin reo hò một tiếng, trên tay cũng không nhàn rỗi, lập tức cùng những người khác ra sức đánh kẻ sa cơ.
Nhưng Adair chỉ là quỵ một gối xuống đất, đại kiếm trên tay vẫn vung múa đầy mạnh mẽ, đối mặt năm tên chiến sĩ vây đánh cộng thêm ta ở bên cạnh phá hoại, hắn lại vẫn ổn định chiếm thượng phong.
Kéo dài một lúc, viện binh cuối cùng cũng tới rồi, Vidar dẫn theo một đội Thánh kỵ sĩ vội vàng chạy tới, cùng lúc vọt tới, kiếm của hắn cũng xuất khỏi vỏ, tay vuốt ở đầu mũi kiếm một cái, phía trên lập tức bao trùm Thánh quang nhàn nhạt, sau đó hắn triển khai công thế.
Lúc này, Adair sớm đã đứng lên rồi, xa xa mà nhìn thấy Vidar đã tới, hắn lập tức tăng mạnh công thế, đem ba tên Thánh kỵ sĩ chém ngã lăn trên đất, sau đó đạp Tylin một cước, lúc này Vidar đúng lúc giơ kiếm tiến đánh, Adair bị động mà tiếp một kiếm này, ngay tiếp theo chủ động tiến công.
Phó đội trưởng tiểu đội Sun đấu với phó đội trưởng tiểu đội Judge sao?
Thực lực của Adair đương nhiên rất tốt, nhưng thực lực của Vidar như thế nào trái lại không rõ, hơn nữa nếu như ta nhớ không sai, giao tình của Adair và Vidar hình như vô cùng tốt —-
Công thế của Adair hết sức sắc bén, mặc theo trọng giáp thân thủ linh hoạt, Vidar bị đánh trở tay không kịp, gần như là liên tục thối lui, xem ra thực lực của hắn quả thật không bằng Adair, điểm này trái lại không bất ngờ, từ rất sớm trước kia, Georgo đã không ngừng nói cho ta, lấy thực lực kiếm thuật siêu cường có thể xếp vào top mười Thánh Điện của Adair, lại có thể sẽ phục tùng ta như thế, đơn giản là có thể soạn vào mười đại kỳ tích của Thần Điện Ánh Sáng!
Adair dồn lực bổ xuống một cái, Vidar gần như tiếp không nổi, thân hình ngay tại chỗ sụt xuống một nửa, lần này người quỵ xuống đổi thành hắn, thần thái còn hết sức chật vật.
Nhưng Adair cũng không có vì thế bỏ qua cho hắn mà là lần nữa giơ kiếm hướng vào, từ trên xuống dưới càng chiếm tận ưu thế, một kiếm, hai kiếm, từng kiếm đều khiến cho Vidar chống đỡ rất miễn cưỡng, nếu không có chi viện của những Thánh kỵ sĩ khác, Vidar nói không chừng đã biến thành hai mảnh rồi.
—- Cũng có lẽ ta sai rồi, kỳ thật hai người bọn họ là kẻ thù không đội trời chung mới đúng?
“Grisia.” Tylin liếc mắt về phía ta một cái, đương nhiên không phải là liếc mắt đưa tỉnh, chỉ là một cái ám chỉ.
Đối mặt với trọng giáp của Adair, ma pháp xác thực tương đối có khả năng thương tổn đến hắn, ta gật gật đầu với hắn, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó Tylin liền không chút do dự tiến lên chi viện Vidar.
Michele trái lại không có gia nhập chiến trường, dù sao hắn cũng thương tổn không nổi Adair, dứt khoát liền không đi lên làm loạn nữa, mà là đứng ở bên cạnh ta và Charlotte cảnh giới, tránh cho Adair đột nhiên xông tới giải quyết ma pháp sư.
Chiến huống càng lúc càng gay go, Michele rốt cục không nhịn được thấp giọng nói: “Grisia, cậu đang làm gì vậy? Mau giúp đi chứ!”
Ta mỉm cười, ung dung nói: “Đúng là nên giúp rồi.”
Nghe vậy, Michele lườm ta một cái, sau đó lại nhìn ám nhận dần dần hình thành trên tay ta mà ngẩn người.
“Đừng dùng hắc ám thuộc tính!” Charlotte sốt ruột nhắc nhở.
“Cậu dùng hắc ám thuộc tính đánh sinh vật undead?” Michele thoạt nhìn như là muốn hộc máu rồi.
“Ai nói ta muốn đánh sinh vật undead?” Ta nhẹ nhàng nói xong, đầu ngón tay búng ra, một ám nhận cao bằng người bay đi, đánh trúng bụng của Michele, đem cả người hắn đánh bay, bởi vì hoàn toàn không có dự liệu đến, hắn lãnh đòn thế nhưng rất nặng nề, nằm trên mặt đất không chút nhúc nhích, thoạt nhìn đã hôn mê.
Charlotte chậm mấy nhịp mới hồi thần lại la hét: “Grisia, cậu đánh Michele làm chi?” Hô xong, cô ta vội vàng chạy qua xem tình huống của Michele.
Cô ta hình như không có nghĩ quá nhiều, vẫn đưa lưng về phía ta, hoàn toàn không có ý phòng bị, ta cũng đã động thủ với đồng bạn, vậy mà còn lơ là như thế.
Tylin cũng chú ý đến rồi, nhưng hắn chỉ là liếc một cái liền suýt nữa bị Adair gọt rớt đầu, vẫn là Vidar kịp thời kéo hắn một phát mới tránh qua được một kiếp, cho nên căn bản không có thời gian quản chuyện bên này.
“May là không sao.” Charlotte thở phào một hơi, còn ném về phía Michele cái sơ cấp trì dũ thuật.
Chẳng những không có cảnh giác, hơn nữa còn rất ngu xuẩn! Ta đảo mắt khinh khỉnh, đứa con gái này không đem ma lực tiết kiệm, lát nữa dùng cho nhóm Tylin, vậy mà lãng phí ở trên Michele người không bị làm sao!
Charlotte quay người lại, nộ khí trùng trùng mà đi về phía ta, ta quay người qua đối mặt cô ta, cũng thuận tiện đối lưng với những người khác, sau đó tháo mặt nạ xuống, lần này, mắt của ta là mở.
Charlotte trợn lớn mắt, ngơ ngác nói: “Grisia, mắt của cậu làm sao toàn là đen vậy chứ?”
Con nhỏ này rốt cuộc có thể có bao nhiêu đần độn! Còn tưởng rằng cô ta sẽ trực tiếp la hét “Ngươi lại có thể là Ma Vương” vân vân, kết quả vậy mà là hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này, bảo ta làm sao đáp trả?
[Bởi vì ta là Ma Vương, đương nhiên có mắt toàn là đen đó! Cho nên ngươi mau la hét để cho người khác biết ta chính là Ma Vương đi!]
Vẫn phải tự mình nói rõ, một chút khí thế cũng không có rồi, chỉ tưởng tượng đã cảm thấy có đủ ngớ ngẩn… dũng giả có bạn nhóm đần độn quả nhiên phải trừ năm mươi điểm trước!
Ta tiến thoái lưỡng nan, Charlotte cũng ngây người, đúng lúc này, Adair ra tay rồi.
Đấu khí của hắn vừa bùng lên, nổ ngã toàn bộ kẻ địch xung quanh, sau đó xoay người đối vào ta quỳ một gối xuống đất, hô to một tiếng: “Tham kiến bệ hạ!”
Adair, ta muốn ban cái chứng chỉ thấu hiểu nhân ý hạng nhất cho ngươi!
Tóc đen phiêu dật, ta buông ra tươi cười, không còn đè nén hắc ám thuộc tính nữa, theo tự nhiên hấp thu hắc ám thuộc tính, tràn trề sung sướng mà cười lớn.
Cho đến lúc này, Charlotte cuối cùng cũng lộ ra biểu tình hoảng hốt, cô ta nhìn ta chằm chằm, ngay cả tên của ta cũng gọi đến ú ớ không thành tiếng.
Mặc dù không có quay đầu, nhưng ta dùng cảm tri thấy rất rõ ràng, mọi người sau khi bị Adair nổ bay, nhanh chóng bò dậy, ngay tiếp theo lại bị một câu “Tham kiến bệ hạ” của Adair chấn động đến đờ đẫn ngay tại chỗ, mỗi một tên đang đứng dậy dở chừng lại cứng đờ bất động, thật là buồn cười.
“Ma Vương?” Vidar kinh hô.
“Đứng lên đi…” Nói đến một nửa, ta đột nhiên phát hiện mình không thể trực tiếp gọi tên của Adair, đành phải tạm thời gọi bừa: “Hắc khôi tướng quân.”
Adair cũng không đổi giọng, một tiếng “tuân mệnh”, sau đó đi tới bên cạnh ta, xoay người đối mặt kẻ địch, một tư thái phải giẫm qua thi thể hắn mới có thể đối mặt ta.
“Grisia?” Charlotte hồi thần lại, tiến lên một bước: “Cậu… cậu thật sự là Ma Vương sao… A!”
Ta phiêu lên không trung, ngay cả Charlotte cũng cùng túm lên không trung, cô ta kinh hô một tiếng sau đó sợ hãi ôm lấy ta, cho dù ta dùng con ngươi đen thuần trừng cô ta một cái, cô ta sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng so với Ma Vương, cô ta hình như cảm thấy “trên cao” càng dọa người, cho nên vẫn liều chết ôm không buông.
“Buông tay” Kêu mấy lần đều vô dụng, ta nghĩ dù sao một trong những mục đích của hôm nay chính là cướp người đẹp, dứt khoát vươn tay nắm lấy cô ta, làm cho tình huống thoạt nhìn tương đối giống như là ta bắt cóc cô ta, mà không phải cô ta cưỡng ôm ta.
Ngay tiếp theo, ta xoay người qua quan sát mọi người, góc độ này quả nhiên khiến người rất vui thích.
Cặp mắt của mọi người đều nhìn ta chằm chằm, cả buổi trời nói không ra lời, cho dù là Vidar cũng không biết nên thế nào mới tốt, ta nghĩ nhiệm vụ của Lesus cho hắn đại khái không bao gồm mục cùng Ma Vương chính diện đối quyết này, phần lớn còn dặn dò hắn đừng đối đầu với ta.
“Grisia!” Tylin đầy mặt không dám tin, còn muốn vùng vẫy hỏi: “Cậu, cậu… cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Vẫn không muốn thừa nhận? Ta cười nói: “Tylin, ngươi còn không hiểu sao? Ngay từ đầu đã không có ma pháp sư Grisia nào cả, chỉ có một Ma Vương nhàm chán muốn tìm chút tiêu khiển chơi.”
Ta nhìn hắn, mang chút ác ý nói: “Ngươi chính là tiêu khiển của ta.”
Nghe vậy, không biết Tylin rốt cuộc là nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi tới lui, buồn rầu, tức tối, ngỡ ngàng, và lo lắng vân vân trong thời gian ngắn đều hiện lên một lượt, thật thú vị.
“Ta vốn còn muốn chơi đùa thêm, ai ngờ Thần Điện Ánh Sáng nhiều chuyện! Vậy mà dám xuất binh tấn công ta!”
Ta hung hăng trừng Vidar, thân là phó đội trưởng của Lesus, ta tin hắn biết ta là ai, cũng tin hắn biết Thần Điện sở dĩ xuất binh, tất cả đều là kiên trì của đội trưởng nhà hắn!
Mặc dù thần sắc Vidar bảo trì trấn định, đáng tiếc, bị ta phát hiện hắn liên tục lén liếc Adair, rõ ràng đã sinh nghi rồi, căn cứ vào lý luận của Lesus, kiếm thuật quá mạnh mẽ là rất dễ nhận ra, cộng thêm ta vừa lại ở chỗ này, Vidar hẳn là có chút phát hiện được bộ mặt thật của hắc khôi tướng quân rồi.
Vidar chậm chạp không lên tiếng, trái lại tên đội viên trực thuộc của Ceo kia lại kêu gào lên: “Ma Vương triệu hồi sinh vật undead tổ chức thành đại quân, nguy hại dân chúng, Thần Điện Ánh Sáng đương nhiên tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Lại là làm kẻ gánh tội! Quân đoàn undead của ta rõ ràng là nghe thấy Thần Điện Ánh Sáng xuất binh mới lâm thời thành lập, cái quân đoàn trước đó căn bản là của Roland được chưa! Ngươi muốn tuyệt đối không tha thứ, làm sao cũng nên đem Roland thân ở Thần Điện Ánh Sáng làm thịt xong rồi mới đến lượt ta!
“Nhất là ngươi vậy mà còn dám dùng tên của Sun knight làm tên giả, đơn giản là tội không thể tha!”
Tên giả? Ta sửng sốt. Gã này đáng lẽ nhận ra ta chứ? Tốt xấu gì cũng là tiểu đội trực thuộc của Ceo, hẳn từng nhìn thấy ta không ít lần mới đúng, vậy mà nhận không ra ta… khoản này sẽ tính ở trên đầu đội trưởng của ngươi!
“Tên của Sun knight gọi là Grisia?” Tylin đột nhiên nhẹ giọng nói, sau đó cười khổ một tiếng.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắc khôi tướng quân, ngoại trừ Tylin, những người khác giết hết cho ta!”
Nghe vậy, Adair lại trả lời: “Bệ hạ, Ma Vương Điện đang thiếu nhân thủ, không bằng bắt một số người về, trong đó có nhân tuyển hộ vệ thích hợp, những người khác thì làm thành nô bộc cũng tốt.”
Ta cảm giác có chút không cao hứng, vốn cho rằng lòng trung thành của Adair đã không còn chỗ khả nghi, kết quả bây giờ thoạt nhìn, hắn vẫn là đến ngăn cản ta giết người! Ta không kiên nhẫn nói: “Ta vẫn không biết làm hộ vệ.”
“Trước nhốt ở trong lao, đợi sau khi bệ hạ học được rồi xử lý cũng không muộn.”
Xử lý? Đó thế nhưng là trước giết sau đó biến thành sinh vật undead, Adair ngươi thật sự có biện pháp “xử lý” sao? Hay chỉ là kế hoãn binh? Ta cười lạnh một cái: “Oh? Vậy ngươi nói ai là nhân tuyển hộ vệ thích hợp đây?”
Không cần Adair trả lời, ta cũng có thể đoán ra, người mạnh nhất trong đó tuyệt đối là Vidar, mặc dù hắn ở trong những phó đội trưởng của Thánh Điện cũng không phải gã có thực lực kinh người, nhưng dù sao cũng là cái phó đội trưởng, hơn nữa còn là phó đội trưởng của Lesus, chỉ là cùng Lesus đối đánh đều có thể đánh ra cao thủ đi!
“Hắn.” Adair không chút nào chần chừ chỉ vào một người, chính là Vidar.
“Hắn là kẻ thực lực mạnh nhất trong đó, thích hợp làm thành hộ vệ nhất, những người khác nếu như không muốn thuần phục ngài, đến Ma Vương Điện làm nô bộc, vậy thì không cần thiết bắt về, không gian của địa lao có hạn, không cần thiết nhốt người vô dụng, nếu như bệ hạ không thích bọn chúng, có hay không cho phép thuộc hạ giết chết đây?”
Adair ơi Adair, ngươi thế nhưng thật tàn nhẫn! Đối phương là Vidar, ngươi cũng có thể hạ thủ giết hắn? Ta thật là quá coi thường ngươi rồi!
Ta cười lớn, phát hiện bộ mặt thật chưa được biết của Adair, mức độ thú vị đúng là ngang ngửa với nhìn thấy Awaitsun lộ ra thần tình ngoài tuân phục!
“Không không, hắc khôi tướng quân, tiểu lâu la không cần tướng quân đến giết.”
Cười nói đến đây, ta phân tán thuộc tính ánh sáng của Vidar ngưng tụ, vừa lại vung ra mười phát ám nhận về phía hắn.
Ở trước mặt Ma Vương vậy mà vẫn dám giở trò đánh lén cái mánh khóe nhỏ bé này, vậy mà còn lựa chọn ngưng tụ thuộc tính ánh sáng? Lesus, cái gã nghiêm túc như ngươi rốt cuộc là làm sao dạy ra phó đội trưởng như người trời vậy chứ?
Lúc này, tay của ta đột nhiên bị người đập một cái, mất đi đích ngắm, lượng lớn ám nhận bay lệch vào khoảng không, chỉ có một phần ba sượt qua thân thể đối phương, mặc dù phun ra không ít máu, nhưng phần lớn là vết thương nông mà thôi, Vidar cũng chỉ có rên một tiếng, thoạt nhìn chịu thương quả nhiên không nặng.
Cái tay ta đang nắm lấy đứa con gái bên cạnh siết lại, Charlotte buông đầu xuống, nửa tiếng cũng không dám thốt ra, ta trào phúng nói: “Người ta muốn đánh không phải Tylin, ngươi không cần căng thẳng.”
Charlotte ngẩng đầu lên, thủy thuộc tính rốt cuộc đột phá hốc mắt, hai hàng lệ chảy xuống, nhưng cô ta hình như không có phát hiện, chỉ là cố giải thích: “Tôi, tôi chỉ là không muốn cậu giết người, nếu như giết người, cậu liền thật sự là Ma Vương rồi…”
Nhất thời khắc chế không được, ta gào lên với cô ta: “Ta chính là Ma Vương! Ngay cả Thần Điện Ánh Sáng cũng thừa nhận điểm này, có giết người hay không đều như nhau!”
Gào xong, ta liền hối hận, Charlotte căn bản cái gì cũng không biết, cô ta chẳng những sẽ không hiểu, còn sẽ truy hỏi vì sao lại nhắc tới Thần Ánh Sáng đi…
“Nếu như Thần Ánh Sáng cho rằng có giết người hay không đều như nhau, vậy ông ta đã không phải Thần Ánh Sáng nữa!” Charlotte vậy mà kích động phản bác: “Grisia cậu tỉnh một chút đi, tỉnh một chút!”
Tỉnh cái gì? Ta có chút không rõ, đây có phần quá không giống lời của một người bình thường khi đối diện Ma Vương sẽ nói, cho dù đứa con gái này có cổ quái làm sao cũng vậy!
Ta trừng Charlotte, kỳ quái chính là cô ta cũng lộ ra biểu tình đầy mờ mịt, hai ta nhất thời ngơ ngác nhìn nhau …
“Grisia! Thả Charlotte ra!” Tylin rống to: “Cô ấy không liên quan với những chuyện này!”
Hừ! Thực tế mà nói, chỉ cần sống ở trên thế giới này, ai cùng chuyện Ma Vương không có liên quan? Nếu như không có Ma Vương, thứ bị hủy diệt thế nhưng là toàn thế giới, ai có thể thoát được thân?
Mặc dù, sự xuất hiện của Ma Vương là để cho đại đa số người thoát thân… Để cho đại đa số người thoát thân sao? Nhưng mà cứ như thế, những người thiểu số kia…
Ta nhắm lại hai mắt, khi lần nữa mở ra, rốt cuộc hạ lệnh: “Hắc khôi tướng quân, ta muốn ngươi ngay bây giờ suất lĩnh quân đoàn undead tiến công quân đội của Thần Điện Ánh Sáng, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng! Sau đó nhớ đem nơi đây thiêu hủy, cho những Thánh kỵ sĩ tới sau nhìn một chút, thảo phạt ta là sai lầm lớn thế nào!”
Lesus, ta muốn ngươi nhìn một chút, quyết định của ngươi hạ tạo thành hậu quả gì! Chỉ mong mạng của năm trăm người này có thể khiến cho ngươi tỉnh một chút, đình chỉ loại hành động ngu xuẩn thảo phạt ta này.
Dùng thuộc tính hắc ám đem Vidar và Tylin gói thành hai khối cầu đen lớn, lại cộng thêm Charlotte trên tay, trò chơi lần này thu hoạch ba cái chiến lợi phẩm, tính lên không nhiều, nhưng suy xét đến một tên trong đó là phó đội trưởng của Lesus, cũng coi như là thành quả to lớn.
Ta dùng hắc ám thuộc tính đem chiến lợi phẩm cuốn thành túi đồ khổng lồ, bay lên trời cao, nhìn Adair… không, là hắc khôi tướng quân một lần nữa trở về quân đoàn undead, hắn chỉ huy quân đội xếp thành đội hình tiến công, sau đó ngẩng đầu vọng nhìn ta, giống như trước kia, đem mệnh lệnh cuối cùng để lại cho ta.
Chỉ cần hạ lệnh tiến công, năm trăm Thánh kỵ sĩ này sẽ chết chắc rồi đi? Đại quân undead áp trận, vừa lại mất đi Vidar chỉ huy, bọn chúng căn bản không có khả năng thắng.
“Ngươi quá dại dột rồi, Vidar.” Ta bình tĩnh mà nói với chiến lợi phẩm bên cạnh: “Thân là kẻ chỉ huy tối cao của quân tiền phong này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều không nên tự mình đến dò xét.”
Vidar lại trừng thẳng vào ta: “Câu nói này xin trả lại cho ngài, Sun knight trưởng! Thân là thủ lĩnh Thánh Điện, ngài vì sao lại ở nơi này, bỏ mặc cả tòa Thần Điện đây?”
“…”
“Grisia!” Tylin kinh hô: “Hắn là nói xằng nói xiên, cậu đừng nghe hắn nói… đừng giết hắn!”
Ngươi thì lại biết những gì? Cho rằng ta không muốn trở về sao? Ở tại Ma Vương Điện cái gì cũng không có đó, cùng với lưu đày có gì khác nhau, ta, ta…
[Bệ hạ, xin hỏi muốn tiến công chưa?] Adair dùng ma pháp tinh thần truyền đến dò hỏi.
Ta trầm mặc một chút, gật đầu.
[Tuân mệnh!]
Màu đen cùng màu trắng, hai cái quân đội từ xa đến gần, cuối cùng giao đấu cùng một chỗ, kịch liệt mà vung múa vũ khí vào nhau, đầu tiên ngã xuống chính là sinh vật undead, trị số của hai bên thực sự chêch lệch có chút xa.
Nhưng dần dần, Thánh kỵ sĩ cũng bắt đầu chống đỡ hết nổi, bọn họ ứng phó càng ngày càng gian nan, cho dù là Thánh kỵ sĩ sức chịu đựng mạnh nhất trong mọi chiến đấu cũng không đỡ nổi sinh vật undead cuồn cuộn không dứt, bọn họ cuối cùng vẫn là loài người biết mệt mỏi biết đau đớn biết chảy máu đến chết.
Cuối cùng, một Thánh kỵ sĩ ngã xuống, những người khác mặc dù muốn kéo hắn về sau, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể để cho hắn bị sinh vật undead mục rữa nhấn chìm…
Ta nhắm lại hai mắt, thu hồi cảm tri, triệt để mất đi hứng thú với chiến trường.
Lesus, chuyện tới nước này, ngươi còn có thể mang ta trở về làm Sun knight sao? Không khả năng đi? Không bao giờ có thể nữa, a a a…
“Ha ha ha ha ha —-”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook