Mệnh Kỵ Sĩ
-
Quyển 4 - Chương 21: Vô địch – chap 10
“Này, này! Chasel, cậu đây là ý gì?” Neo lớn tiếng kháng nghị.
Aidrizzt bật cười, nhìn đoàn người tản đi và những tinh linh thân thiện, hết sức cảm động nói: “Không ngờ chuyện vậy mà có thể giải quyết như thế này, hoàn toàn không cần dùng đến bạo lực, cũng không có khiến cho bất cứ người vô tội nào bị thương.”
“Đương nhiên.” Chasel như chuyện đương nhiên mà nói: “Bọn ta là Mười Hai Thánh kỵ sĩ, lời của bọn ta so với bất cứ bạo lực nào đều càng có lực thuyết phục hơn. Cậu hiểu chưa? Neo?”
Neo chỉ hừ lạnh một tiếng, vừa thu kiếm vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng có thể đánh một trận thoải mái đây! Các cậu quá lo lắm chuyện không đâu.”
“Cậu từ đầu đến đuôi đều không chủ động ra tay sao?” Chasel có chút kinh dị hỏi.
“Không.” Neo lắc đầu.
“Cái này thật hiếm có, tôi tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp làm trận tàn sát lớn, giải quyết mọi vấn đề đây!” Chasel vừa nói xong, lập tức nhìn thấy Aidrizzt lộ ra biểu tình không cho là đúng. Hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi cho rằng Neo không đối phó được năm mươi hắc ám tinh linh sao? Hắn thế nhưng là một gã từng đơn thương độc mã, một mình khiêu chiến đoàn giặc cướp hơn một trăm năm mươi tên đầy đủ vũ trang, thậm chí có phòng bị cung tiễn thủ và ma pháp sư, cuối cùng đem đối phương tiêu diệt… Chẳng qua, hắn lúc đó còn có quyến sủng của thần Ánh Sáng, bây giờ thì không có nữa.”
Aidrizzt sửng sốt. Một người chống lại đoàn giặc cướp hơn một trăm năm mươi tên vũ trang đầy đủ?
“Không có quyến sủng của thần Ánh Sáng, tôi vẫn mạnh mẽ như cũ!” Neo lập tức nhấn mạnh.
Lúc này, một kỵ sĩ bên hông đeo một loạt phi đao cười lớn nói: “Có thể mạnh mẽ như cũ, chẳng qua thế nhưng không còn đánh không chết như trước! Neo, cậu lần đó trên người hình như bị chém mười mấy đao, suýt nữa đã ngủm rồi đi?”
“Tám đao! Metal, cậu muốn tôi nói mấy lần? Mới trúng “tám đao”, hơn nữa tôi còn là tự mình đi trở về Thánh Điện, căn bản không có chuyện suýt nữa muốn ngủm này!” Neo quay đầu qua cùng đối phương tranh biện không nghỉ.
Metal knight dùng giọng điệu hết sức giễu cợt nói: “Oh? Tôi nhớ người nào đó hình như ngã sấp ở trên bậc thang của Thánh Điện bò dậy không nổi, vẫn là người tốt Leaf này khiêng cậu vào Thánh Điện.”
“Cậu không nói tôi cũng đã quên…” Neo quay đầu đối mặt một kỵ sĩ cầm cung khác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Leaf! Cậu lúc đó thừa dịp đánh tôi mấy quyền, hoàn toàn không cần biết tôi là một người bị trọng thương!”
Leaf knight lưng vác cung tên lập tức đổi vác thành cầm, sau khi làm xong chuẩn bị có thể bắn tên bất cứ lúc nào, hắn mới trả lời: “Ủa! Cậu chẳng phải bị thương nhẹ thôi mà? Cậu thừa nhận khi đó là bị thương nặng rồi sao?”
“Đương nhiên không phải…”
Aidrizzt có chút chần chờ nói: “Đoàn giặc cướp hơn một trăm năm mươi tên vũ trang đầy đủ… Nếu như là loại cường độ này, hai người bọn tôi có lẽ thật sự có thể giết chết năm mươi đồng tộc của tôi. Nhưng lúc bọn tôi bị đuổi giết, Neo vẫn luôn không chủ động ra tay.”
Chasel nhàn nhạt cười nói: “Hắn có lẽ là không muốn giết tộc nhân của ngươi trước mặt ngươi đi? Neo tính khí của hắn luôn luôn nóng nảy, mọi việc đều lấy kiếm giải quyết, mãi cho đến bốn mươi tuổi mới hơi chút kiềm lại tính cách, thật là…”
“Neo nói hắn mới ba mươi tuổi.” Aidrizzt mặt vô biểu tình ngắt lời hắn.
Chasel sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “Ngàn vạn lần đừng nói với hắn, ta vạch trần lời nói xạo của hắn, gã này ghét nhất bị nói già.”
Nghe vậy, Aidrizzt quyết định muốn làm cho rõ một số suy đoán của mình về Neo, hắn hỏi: “Hơn nữa hắn còn rất thích đẹp?”
“Không sai!” Chasel lập tức liền gật đầu.
“Thích cậy mạnh?”
“Không có người nào càng thích cậy mạnh hơn hắn, hơn nữa hắn còn dạy ra một học sinh cũng thích cậy mạnh như thế.”
“Thà chết không nhận sai?”
“Muốn hắn nhận sai còn khó hơn so với muốn hắn chết!” Chasel hết sức hài lòng mà gật đầu nói: “Aidrizzt, ngươi thật là hiểu rõ hắn, vậy những ngày tiếp đến, Neo cái phiền phức lớn này thì phiền ngươi rồi.”
“Ta có thể từ chối không?” Aidrizzt mặt vô biểu tình hỏi ngược lại.
“Có thể, chẳng qua nếu như ngươi từ chối, Thần Điện Ánh Sáng sẽ không che chở ngươi nữa, cho nên nếu như ngươi muốn đi lại an toàn trên mặt đất, thì phải phụ trách chăm sóc hắn.”
“Đây là uy hiếp?” Lời tuy nói như thế, nhưng Aidrizzt trên mặt lại mang mỉm cười, hắn đã không còn sợ hãi Judge knight nữa.
Chasel ôn hòa nói: “Xin đừng hiểu lầm, Thần Ánh Sáng không bao giờ sử dụng loại thủ đoạn uy hiếp hạ lưu này…”
Aidrizzt vạn phần hoài nghi mà nhìn Chasel.
“… Có điều là Thần Điện Ánh Sáng sẽ.”
◊◊◊◊
Mặc dù cách lúc Mười Hai Thánh kỵ sĩ ly biệt cũng không bao lâu, nhưng trong cuộc sống quá khứ, bọn họ lại hiếm khi ly biệt một thời gian dài như vậy, vì thế vừa giải quyết xong chuyện, mọi người liền trở về quán rượu tụ họp uống rượu không kiêng dè… Duy nhất không thể uống lại chính là Neo.
Bởi vì toàn đại lục đều biết, Sun knight không biết uống rượu! Khi ở quán rượu bốn phương tám hướng đều là dân chúng đang nhìn lén, Neo đương nhiên không thể uống rượu.
Nhưng nhìn mọi người uống hết bình này tới bình khác, Neo cũng sắp bùng nổ rồi, hắn rống to một câu “CÚT”, sau khi đuổi cổ tất cả mọi người, liền kéo Aidrizzt đến quầy tính tiền, định một mạch chạy tới thành trấn không ai biết hắn là Sun knight, đi uống cho sảng khoái.
“Cần ba đồng tiền vàng?”
Vừa nghe thấy khoản tiền, Neo sửng sốt, quay đầu nhìn… Không xong! Mọi người thật sự đều cút sạch rồi, cũng không đòi tiền được rồi. “Thế à… Mm! Ta nghĩ bây giờ còn sớm, sắc trời cũng không còn sáng, ta tốt hơn là chờ trời sáng rồi đi sau.”
Nghe thấy trả lời của Neo, chủ quán cũng ngẩn người, mang theo tươi cươi đầy mặt nói: “Đây, đây… Ngài hẳn không phải là không có tiền trả chứ?”
Lúc này đừng nói chủ quán, ngay cả Adrizzt cũng vạn phần hoài nghi nhìn Neo. Neo lập tức lộ ra tươi cười chuyên dụng của Sun knight, hết sức lễ độ nói: “Huh? Ngươi vừa mới nói cái gì vậy? Thật là xin lỗi, Neo Sun ta lại không có nghe rõ.”
Chủ quán sửng sốt, lúc này mới nhớ đến, vị trước mắt này thế nhưng không phải người thường, hắn thế nhưng là Sun knight đấy! Vừa nhớ tới mình vừa rồi vậy mà buộc miệng loại lời như “Sun knight muốn trốn nợ”, hắn liền hết hồn toàn thân mồ hôi lạnh, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng mà lấy lòng: “Ý tôi là, ngài có muốn trước khi về phòng, ăn thêm một gì đó không?”
“Cũng được.” Neo thoải mái hào phóng nói: “Vậy thì mang chút đồ ăn đi!”
◊◊◊◊
Sau khi ăn no, vừa về đến phòng, Aidrizzt đang định đi ngủ bù, lại nhìn thấy Neo bắt đầu thu thập quần áo. Khi Aidrizzt vẫn còn chưa rõ tình huống, Neo lại hai ba phát đã đóng gói xong rồi, sau đó quay đầu liền nói: “Đi thôi! Aidrizzt.”
“Cái gì?” Aidrizzt sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Vẫn còn chưa sáng đây, ngươi muốn đi đâu?”
Neo trầm mặc rồi trả lời: “… Vào rừng rậm tìm Aftelier gia nhập đội ngũ?”
Vừa nghe hắn nói như thế, Aidrizzt thắc mắc, làm sao mới vừa rồi lúc nhìn thấy Aftelier không mời, bây giờ hơn nửa đêm mới muốn đi mời đây? Hơn nữa tại sao giọng điệu Neo nghe lên như là câu nghi vấn, không phải câu khẳng định đây?
“Mau mau!” Neo thúc giục: “Nếu không mau đuổi theo, những tinh linh sẽ đi xa rồi!”
Aidrizzt nheo mắt càng thêm nhỏ dài, dùng giọng nguy hiểm nói: “Neo?”
“Huh? Có chuyện gì sao?” Neo lộ ra tuyệt kỹ của Sun knight —– tươi cười xán lạn, nhưng đối với người hiểu rõ hắn tường tận như Aidrizzt, một chút hữu dụng cũng không có, mắt người sau nheo lại càng nhỏ dài rồi, đã không phải mười phần hoài nghi nữa, mà là vạn phần hoài nghi rồi.
Neo chỉ có bỏ đi tươi cười, thành thật nói: “Ta chỉ có bảy mươi đồng tiền bạc.”
“… Neo, chúng ta hủy nhóm chứ?”
“Hủy nhóm cái gì? Ngươi mới đáp ứng Chasel sẽ chăm sóc ta cho tốt! Hơn nữa ngươi đi, ai giúp ta giặt quần áo săn thú nấu cơm lót giường?”
“Chasel?”
“Đừng nói bậy nữa, cơm hắn nấu ngay cả slime cũng sẽ chạy bỏ mạng.”
“Đó là ngươi nấu đi?”
Hai người vừa trèo cửa sổ, vừa không quên môi thương lưỡi kiếm cạnh khóe nhau, sau đó càng chạy càng xa…
Một đội mạo hiểm lưu truyền thiên cổ, một cuộc mạo hiểm vĩ đại, ngay ngày hôm sau ông chủ lữ quán kêu lên thảm thiết:
“A Sun knight ăn quỵt!”
Chính thức mở màn.
_ Hết _
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook