Mệnh Kỵ Sĩ
-
Quyển 4 - Chương 14: Vô địch – chap 3
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người cũng chỉ có ngừng lại bước chân, định qua một đêm ở trong rừng rậm.
Aidrizzt khách khí nói: “Neo, phiền ngươi nhóm lửa, ta đi tìm một chút cỏ khô để lót cái giường đơn giản…”
“Nhóm lửa?” Neo nhướn mày, như chuyện đương nhiên nói: “Đó là chuyện của ma pháp sư chứ?”
Ở trong thế giới của hắc ám tinh linh, công việc thể lực luôn luôn là của chiến sĩ, chẳng qua… hắn bây giờ là đang ở thế giới của loài người, có lẽ trong thế giới loài người, nhóm lửa là trách nhiệm của ma pháp sư cũng không chừng?
Mặc dù, mình chủ yếu là ma pháp sư hệ hắc ám, thuộc tính thiện trường tụ tập nhất là hắc ám thuộc tính, chẳng qua tụ tập một chút xíu hỏa thuộc tính để nhóm lửa, hẳn là vẫn không phải vấn đề.
Chẳng qua cho dù có ma pháp, vẫn là phải có gì đó mới đốt lên được. Aidrizzt đứng lên, lãnh trách nhiệm mà định đi nhặt một ít cành cây khô để nhóm lửa thì Neo lại từ sau lưng gọi hắn lại: “Đúng rồi, nhóm xong lửa, thuận tiện giúp ta đem quần áo giặt một cái.”
Nhìn thấy biểu tình sửng sốt của Aidrizzt, Neo vô tội xòe hai tay, nói: “Ngươi giặt quần áo của ta xong, để cho ta ngày mai có thể mặc, như vậy ta mới có thể đem quần áo của ngươi trả lại cho ngươi à!”
“…”
Mặc dù nghe lên hình như rất hợp tình hợp lý, chẳng qua hình như còn có chỗ nào không đúng. Mình phải đem quần áo sạch sẽ cho Neo, sau đó giúp hắn giặt quần áo bẩn, để cho hắn đem quần áo mặc bẩn trả lại cho mình?
Mặc dù cái này hoàn toàn không hợp lý, chẳng qua giặt quần áo một lần cũng không sao cả, dù sao bây giờ Neo cũng đã là người duy nhất sẽ cùng mình nói chuyện thân thiện rồi.
Aidrizzt ôm theo tâm tình giặt quần áo một lần thì cũng không sao, gật đầu.
◊◊◊◊
“Cám ơn!”
Aidrizzt mặt vô biểu tình mà tiếp lấy quần áo dơ Neo ném qua, người sau đang ngang nhiên mà nửa nằm trên giường hắn lót xong, ăn con mồi hắn bắt được thậm chí đã nướng xong, thoạt nhìn ung dung tự tại, sau đó đem tất cả công việc đều để lại cho hắn…
Nhưng hắn lại không thể nói cái gì, Neo cũng không phải lười biếng cái gì cũng không muốn làm, chỉ là…
Neo học được nhóm lửa, nhưng hắn không thể nhóm lửa, bởi vì hắn một khi nhóm chính là rừng rậm đại hỏa.
Neo cũng đã học săn bắn, nhưng hắn không thể đi săn bắn, bởi vì hắn sẽ lạc đường lạc đến một đi không trở về.
Neo cũng bằng lòng luân phiên giặt quần áo, nhưng hắn không thể giặt quần áo, bởi vì hắn sẽ đem quần áo giặt thành giẻ rách.
Neo cũng thử nấu cơm, nhưng hắn thật sự không thể nấu ăn, bởi vì ngoại trừ nửa sống không chín với cháy đen, hắn nấu không ra đồ ăn mà tinh linh và con người đều bằng lòng ăn.
Đủ chuyện ở trên, Aidrizzt trái lại vẫn không làm sao để ý, dù sao có hay không có Neo, hắn cũng phải nhóm lửa nấu cơm giặt quần áo, bây giờ cùng lắm chỉ là quần áo phải giặt nhiều hơn một bộ mà thôi.
Gay go nhất chính là, Neo hoàn toàn không biết phương hướng nào có thành trấn! Hắn thậm chí không nhớ được thành trấn mình đã ở bốn mươi năm ở phương hướng nào!
Cho nên, cho dù Aidrizzt có thể dựa vào mặt trời trăng sao đến cách sinh trưởng của rừng rậm để phân biệt phương hướng… Toàn bộ đều vô dụng! Bởi vì bọn họ căn bản là không biết phương hướng nào có thành trấn!
Aidrizzt đành phải tùy cơ chọn một phương hướng đi ra rừng rậm. Lần đầu đi ra rừng rậm, vắt ngang trước mặt bọn họ chính là một vách núi dốc đứng. Hắn còn bởi vì thân là ma pháp sư lại không biết bay, mà bị Neo mắng oang oang một trận, sau đó bị buộc bắt đầu nghiên cứu học tập phi hành thuật.
Lần thứ hai, hắn định xuyên ngang cả khu rừng rậm, từ phương hướng khác đi ra, nhưng giữa đường phát hiện chỗ thâm sâu của rừng rậm vậy mà có lãnh địa của tinh linh. Tinh linh và hắc ám tinh linh tuy nói đều có hai chữ tinh linh như nhau, nhưng hai bên lại là tử thù, vừa thấy đến mặt không đánh tới ngươi chết ta sống thì không thể. Cho nên, hắn nếu như dám bước vào lãnh địa tinh linh, chắc chắn sẽ bị thần xạ thủ tinh linh bên trong bắn thành cây xương rồng.
Sau khi ở lần thứ ba đi ra rừng rậm lại nhìn thấy một vùng hoang mạc, Aidrizzt bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là mình đang ở vận đen, hay là Neo mang xui xẻo?
“Chậc chậc! Lại đi nhầm à?” Neo mỉa mai: “Không phải ta muốn nói, Aidrizzt, đường ngươi chọn làm sao đều tệ hại như thế?”
Nghe thấy lời này, Aidrizzt cuối cùng không nhịn được nữa, xoay người rống giận với gã đồng bạn ngoại trừ nói lời mỉa mai, cái gì cũng không biết: “Ngươi còn dám nói! Vì sao ngươi ngay cả thành trấn chính mình đã ở bốn mươi năm ở hướng nào cũng không biết… Khoan khoan! Ngươi nói ngươi đã ở Diệp Nha thành bốn mươi năm?”
Hắn cuối cùng cũng phát giác chỗ nào không đúng rồi, hoài nghi gầm lên: “Ngươi chẳng phải nói ngươi mới ba mươi tuổi?”
“Đó không quan trọng chút nào.” Neo lập tức gạt bỏ đề tài, nhấn mạnh nói: “Quan trọng là, chúng ta bây giờ nên làm sao?”
“Ta cũng không biết.” Aidrizzt hết sức tức giận nói.
Neo nhướn mày, hỏi: “Nếu như chúng ta đi hết một lượt đông tây nam bắc, chung quy sẽ tìm được hướng có thể ra ngoài chứ?”
Aidrizzt sửng sốt, sau đó gật đầu.
“Vậy không có gì phải sợ nữa.” Neo không hề gì nói: “Dù sao ta cũng không vội, ngươi vội sao?”
Aidrizzt đương nhiên lắc đầu. Neo thân là loài người cũng không vội rồi, vậy thân là hắc ám tinh linh, tuổi thọ gấp năm, sáu lần loài người, hắn làm sao sẽ vội đây?
“Không có chuyện muốn làm?” Neo như là muốn xác nhận, lại hỏi lần nữa.
Aidrizzt vẫn là lắc đầu, việc hắn duy nhất muốn làm chính là thoát khỏi đuổi giết của tộc nhân mình mà thôi.
“Vậy không đi ra được rừng rậm có cái gì phải lo lắng?” Neo nhún vai nói: “Dù sao quanh quẩn một hồi cuối cùng cũng sẽ ra ngoài thôi!”
Bị Neo nói như thế, lại nhìn thấy tư thái an nhàn hoàn toàn hờ hững của hắn, Aidrizzt đột nhiên cũng cảm thấy mình thật là chuyện bé xé ra to. Cũng phải, không đi ra được thì có làm sao? Đối với hắn hắc ám tinh linh này mà nói, rừng rậm có lẽ thật sự tốt hơn nhiều so với thành trấn, ít nhất cây cối hoa cỏ sẽ không kỳ thị hắc ám tinh linh.
So với lúc trước một mình một hắc ám tinh linh, bây giờ ít nhất có người có thể trò chuyện, tình huống không biết so với cuộc sống một mình trốn chạy khi trước tốt hơn bao nhiêu… Mặc dù mình phải giúp cái đồng bạn không chỗ nào tốt giặt quần áo đi săn nấu cơm lót giường, nếu không phải Neo luôn nói bọn họ là đồng bạn, hắn thật sắp cảm thấy mình căn bản chính là đầy tớ của Neo rồi.
Chẳng qua so với hiu quạnh vô biên vô hạn, Aidrizzt vẫn thà rằng mỗi ngày đều bị Neo chọc tức cho gần chết.
Nghĩ tới đây, Aidrizzt cũng không nôn nóng nữa, hắn thậm chí dùng giọng nhàn nhã hỏi đồng bạn: “Cho nên chúng ta bây giờ là tùy tiện đi xem một chút, không cần mục tiêu đặc biệt gì?”
“Đương nhiên là có mục tiêu.” Neo lại nói: “Ta thế nhưng có rất nhiều mục tiêu.”
Oh? Aidrizzt tò mò hỏi: “Mục tiêu của ngươi là cái gì?”
“Mục tiêu của ta hả? Ta muốn muốn…” Neo bắt đầu liệt kê: “Tinh linh tộc nghe nói có không ít thần xạ thủ, tìm một người đến để gia nhập đội ngũ hình như cũng không tệ?”
Ngươi có thật sự biết, ta là hắc ám tinh linh hoàn toàn đối lập với tinh linh không?
Aidrizzt có chút buồn bực, nói không chừng Neo không kỳ thị hắc ám tinh linh, là bởi vì hắn căn bản không biết đặc tính chủng tộc của hắc ám tinh linh?
“Còn có, ta trước kia chưa từng ra khỏi Vong Hưởng quốc, cho nên, ta muốn đi những quốc gia khác một chút.”
Cái này trái lại dễ làm.
“Muốn đánh với Long tộc hình như có hơi khó, cái này để sau cùng được rồi.”
… Ngươi cũng biết Long tộc “có hơi” khó hả?
“Mmm! Chiến Thần Chi Tử của Chiến Thần Điện và Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện, rốt cuộc đi quốc gia nào tìm ai trước tốt hơn đây?”
“…”
Aidrizzt bắt đầu tự hỏi e rằng mình một cái tinh linh tự mình sinh sống, có lẽ cũng không coi là chuyện quá tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook