Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Chiều tối, Hứa Xuân Hoa mệt mỏi đẩy xe đẩy bán bánh crepe thập cẩm trên con đường đá chênh vênh trong ngõ nhỏ.
Công việc buôn bán vất vả suốt bao năm nay khiến cho gương mặt của cô ta trở nên gầy guộc, trông già hơn nhiều so với cái tuổi ba mươi, thậm chí trên thái dương còn xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Ân Ân và Tạ Văn Thanh, một lớn một nhỏ đang đứng ở trước cửa lớn tòa nhà, chờ cô ta từ xa.
Hứa Xuân Hoa nhận ra bọn họ và đoán rằng hai đứa trẻ này đến đây chắc hẳn là vì tai nạn xe của Ân Lưu Tô.
“Tôi đã xin lỗi rồi.” Giọng Hứa Xuân Hoa đầy mỏi mệt, cô ta không hề muốn xảy ra tranh chấp với họ thêm một chút nào nữa: “Rốt cuộc thì các người còn muốn gì nữa đây?”
“Chúng tôi biết không phải là cô gây tai nạn.” Tạ Văn Thanh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi cô ta: “Rốt cuộc thì cô đang giấu giếm cho ai?”
Sắc mặt Hứa Xuân Hoa chợt hoảng loạn, cô ta lập tức cúi đầu, vội vàng bước vào trong tòa nhà.
Tạ Văn Thanh ngăn cô ta lại: “Nếu cô không nói cho rõ thì không được phép đi đâu hết.”
“Không có gì để nói cả, tôi là người đặt đá.”
“Rõ ràng không phải là mình làm, vậy vì sao lại phải thừa nhận, cô rất thích bị người khác oan uổng mình sao?”
Hứa Xuân Hoa không muốn nói chuyện cùng Tạ Văn Thanh nữa, đi thẳng vào tòa nhà.
Lúc này, Ân Ân đi tới, nắm lấy tay cô ta: “Dì Lưu Tô nói mặc dù nhìn dì trông dữ tợn, nhưng thật ra lại là một người tốt, người tốt không nên bị oan uổng.”
Cảm thấy bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ đang nắm lấy tay mình, trong lòng Hứa Xuân Hoa đột nhiên dâng lên một nỗi bất bình mãnh liệt, cô ta nhớ tới đứa con gái đã chết yểu của mình.
Hứa Xuân Hoa nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Ân Ân, đưa tay ra sau lưng rồi... lau đi.
Tạ Văn Thanh chặn chiếc xe đẩy bánh crepe thập cẩm của cô ta lại, nói: “Cô cùng tôi đến một nơi, nếu sau khi đi cô còn nhất quyết không nói lời nào thì chúng tôi sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.”
“Đi... đi chỗ nào?”
Ân Ân lại nắm lấy tay Hứa Xuân Hoa, nói: “Ở ngay phía trước thôi.”...
Xe máy của Ân Lưu Tô đi vào trong hẻm nhỏ, đi ngang qua một cửa hàng thực phẩm, có một người đàn ông trung niên đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi chặn cô lại ——
“Này, Lưu Tô, Lưu Tô, vào đây vào đây, dừng lại.”
Ân Lưu Tô cởi mũ bảo hiểm, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lão Chu mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ có in chữ, tay cầm quạt cọ, cầm lấy một bịch sữa cho trẻ em từ trên kệ hàng: “Nghe nói dì giúp cảnh sát thu nhận hai đứa nhỏ, dì cầm mấy hộp sữa về cho bọn nhỏ uống đi.”
Ân Lưu Tô nhìn bịch sữa dành cho trẻ em, lạnh lùng mà nói: “Hai đứa nó lớn rồi, không uống cái này.”
“Không phải là có một bé gái đấy sao, nhìn cô bé đấy rất giống dì đấy, trắng trẻo xinh gái.” Lão Chu nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Con bé xinh đẹp giống dì vậy, nhìn vào còn tưởng là con gái của dì đấy.”
Ân Lưu Tô khinh thường mà nói: “Xin lỗi, nhưng tôi còn chưa sinh được đứa con gái lớn như vậy đâu.”
“Đấy, dì nhìn dì đi, dì đang không thừa nhận là mình già đấy.”
“Tôi đi về đây!”
Ân Lưu Tô định đẩy xe máy rời đi, nhưng lão Chu đã đứng chặn trước xe máy, không muốn cô rời đi nhanh như vậy: “Mà này, tôi nghe nói hai ngày trước dì bị thương, bây giờ thế nào rồi? Khá hơn tí nào chưa?”
“Bị thương nhẹ, không sao.”
“Ngày thường Hứa Xuân Hoa nhìn im như khúc gỗ, dì nhìn mà xem, lòng dạ cô ta thật đúng là ác độc mà!”
Nhắc tới chuyện này, Ân Lưu Tô lạnh lùng nhìn lão ta: “Lúc tôi đi tìm Hứa Xuân Hoa hỏi tội thì ông cũng đứng ở đấy rồi, lão Chu.”
Vẻ mặt của lão Chu hiển nhiên không được tự nhiên nữa: “Khụ, khụ, lúc đó tôi ở đó, Hứa Xuân Hoa này... nói sao được nhỉ, thật là vô đạo đức, chúng ta đều là hàng xóm của nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tại sao cô ta lại có thể ra tay làm chuyện như vậy với dì chứ?”
“Ông cũng nghĩ là Hứa Xuân Hoa ra tay sao?” “Tất nhiên rồi, trừ cô ta ra thì còn ai nữa đâu.”
Ân Lưu Tô không muốn nhiều lời cùng lão ta, dứt khoát nói thẳng: “Lão Chu, thể nào ông cũng có dính líu đến chuyện này.”
Ánh mắt lão Chu rõ ràng là đang né tránh: “Tôi? À, đúng, đúng, đúng, tôi thừa nhận là Hứa Xuân Hoa có chút tình ý đối với tôi, cô ta muốn đối xử tốt với tôi. Nhưng tôi đảm bảo với dì là tôi không hề có tình cảm gì với cô ta hết, trong lòng tôi... chỉ có dì mà thôi.”
Lão ta tỏ ra hơi xấu hổ, cái vẻ mặt này không thể dùng từ dầu mỡ để hình dung được nữa, khiến Ân Lưu Tô suýt thì nôn mửa.
Tuổi thật của cô cũng chỉ mới hai mươi, và cô không những không có hứng thú với một người đàn ông trung niên như lão Chu, mà trái lại việc theo đuổi đầy dầu mỡ của lão ta sẽ chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu và ghê tởm thôi.
Ân Lưu Tô không muốn ở lại đây một phút đồng hồ nào nữa, vừa định đẩy xe rời đi thì lão Chu nhanh chóng ngăn cô lại: “Thật mà, Hứa Xuân Hoa lúc nào cũng rình rập tôi! Cô ta là người đã ly hôn, dì nói xem, tôi làm sao có thể vừa ý cô ta được chứ.”
Cô lạnh lùng liếc nhìn lão Chu: “Ông chê người ta kết hôn lần hai, chẳng phải ông cũng như thế sao?”
“Đàn ông sao có thể giống đàn bà được? Đàn ông bốn mươi mốt tuổi xuân như bốn mươi mốt bông hoa, ly hôn cũng chẳng sao; còn về phía đàn bà ấy à, ba mươi thì trở thành Hoàng Hoa Thái rồi.”
“Ông nói ai là Hoàng Hoa Thái hả!”
Lão Chu nhận ra hình như mình đã nói sai, vội sửa lời: “Tôi không nói dì, tôi nói Hứa Xuân Hoa cơ mà! Cô ta làm sao mà so với dì được cơ chứ, mặc dù tuổi tác của dì lớn hơn cô ta, nhưng dáng người của dì đẹp hơn cô ta nhiều!”
Ân Lưu Tô ban đầu chỉ chán ghét Lão Chu, vậy mà bây giờ còn thêm chút nổi giận ——
“Soi gương cho kỹ đi, nhìn cái bụng bia của ông, nhìn cái mặt đầy rỗ kia đi, còn không biết xấu hổ nói mình là hoa, tự tin thái quá vừa thôi! Có mười lão Chu nhà ông cũng không xứng với một Hứa Xuân Hoa nữa ấy chứ!”
“Cái... Ân Lưu Tô, dì nói giúp cho cô ta làm gì? Cô ta là người hại dì đấy!”
Lão ta còn chưa nói dứt câu thì đã nghe giọng Hứa Xuân Hoa nặng nề vang lên trên đường phố: “Tôi không hề hại chị ấy!”
Lão Chu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Xuân Hoa đang nổi giận đùng đùng đi tới.
Cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng, trên trán còn nổi gân xanh.
Rõ ràng là vừa rồi cô ta đã nghe được hết những lời lão Chu nói.
Lão Chu không nén được sắc mặt, vì sợ Hứa Xuân Hoa sẽ nói gì đó, mạnh miệng cãi lại: “Không phải lần trước chính cô đã thừa nhận sao, ngay trước hàng xóm láng giềng lại dám lật lọng, tôi thấy lời nói của cô không đáng tin cậy một tí nào hết!”
Không ít hàng xóm láng giềng hóng chuyện, cũng vội chạy ra hóng hớt.
Hứa Xuân Hoa run rẩy vì tức giận, trong mắt đều là thất vọng và chán ghét ——
“Tảng đá kia... Tôi đã tận mắt chứng kiến đêm đó ông là người chuyển nó đi! Ông mới là đầu sỏ gây tai nạn hại Ân Lưu Tô!”
“Cô... Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Cô có chứng cứ chắc!”
“Tối hôm đó tôi làm việc trở về, rất mệt mỏi, vừa lúc hút thuốc bên cửa sổ thì bắt gặp ông đang chuyển một tảng đá chắn ngang lối vào ngõ hẻm. Tôi còn đang thắc mắc không biết ông làm gì, nên vẫn đứng xem, cho đến khi Ân Lưu Tô lái xe quay về...”
Chuyện xấu của lão Chu bỗng nhiên bị vạch trần, lập tức tức giận kéo cô ta về phía trước: “Cô ngậm máu phun người! Tôi sẽ kiện cô tội vu khống!”
Ân Lưu Tô đứng chắn trước mặt Hứa Xuân Hoa ngay lập tức, đẩy Lão Chu ra.
“Lưu Tô, nghe tôi giải thích đã, tôi thật sự không đặt tảng đá đó ở đó, tôi thích dì như vậy thì sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ!”
Tạ Văn Thanh khoan thai mà nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân, điện ảnh cũng chẳng chiếu cái tình tiết thô tục như vậy đâu.”
Lão ta chỉ vào Tạ Văn Thanh, mắng mỏ: “Cái thằng nhóc mồm còn hôi mùi sữa này, mày thì biết cái gì!”
Tạ Văn Thanh không khách khí gạt tay lão ta: “Đừng nói nữa, đêm hôm đó lúc tôi xuống lầu đã thấy ông lén lút trốn ở hàng lang rồi.”
“Mày nói điêu, mày thấy tao trốn ở hàng lang lúc nào hả?”
“Tôi vừa nhìn đã thấy cái áo ba lỗ màu đỏ này của ông rồi, ông nói xem, làm chuyện xấu mà vẫn mặc áo đỏ, không phải muốn cho bàn dân thiên hạ biết hết sao!”
Lão Chu thở phào nhẹ nhõm, đắc thắng nói: “Mày con nít con nôi hoa mắt, đêm đó tao cố ý đổi quần áo đen mới đi, thế mà mày lại thấy màu đỏ.”
Vừa nói dứt lời, những người hàng xóm đang hóng chuyện lần lượt kêu lên đầy ẩn ý: “Ồ ~~~”
Một nụ cười thoải mái hiện lên trên mặt Tạ Văn Thanh: “Thế thì có thể tôi bị hoa mắt rồi, nhưng mọi người đều nghe thấy hết rồi đó, chính miệng lão Chu thừa nhận đêm đó làm chuyện xấu!”
Lão Chu xấu hổ đến mức đỏ mặt, còn định lôi kéo Ân Lưu Tô: “Lưu Tô, dì nghe tôi giải thích, không phải như dì nghĩ đâu...”
“Bỏ tay ra, đừng có đụng vào tôi.”
Tạ Văn Thanh lập tức kéo Ân Lưu Tô ra sau lưng mình ——
“Cút đi!”
Tên thanh niên này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cả người đã toàn là cơ bắp, thân hình cao ráo, hormone bùng nổ.
Lão Chu đứng ở trước mặt cậu... nom chẳng khác chi một con rắn to lớn béo núc ních lại chậm chạp.
Sự chênh lệch giữa các sinh vật giống đực chỉ cần nhìn thoáng qua là rõ ngay. Lão Chu nhìn cậu một cái, chỉ có thể xấu hổ lùi về phía sau.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người thanh niên, trong lòng Ân Lưu Tô dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có.
Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ được người khác che chở, từ nhỏ đã bị đối xử như một con quái vật.
Chẳng ai sẽ đi bảo vệ cho một con quái vật cả.
Ân Lưu Tô theo bản năng đứng dựa gần vào Tạ Văn Thanh, dựa vào bên cạnh cậu.
Hàng xóm xung quanh rối rít chỉ trích ——
“Lão Chu, sao ông lại có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ!”
“Anh hùng dù cứu mỹ nhân cũng không thể hại người! May là không có chuyện gì, chứ nếu mà có vấn đề gì thật thì ông có bồi thường được không!”
“Đã thế còn để cho Hứa Xuân Hoa nhận tội giúp ông, ông có phải đàn ông không vậy!”
“Ông mà không xin lỗi người ta đoàng hoàng thì tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì từ cửa hàng tạp hóa của ông nữa đâu!”
...
Lão Chu khi nghe hàng xóm nói vậy cũng sợ cửa hàng của mình từ nay về sau sẽ không kinh doanh được nữa, nên chỉ đành cắn răng thừa nhận việc này, nhỏ giọng xin lỗi Ân Lưu Tô: “Lưu Tô, rất xin lỗi dì, là do tôi nhất thời hồ đồ.”
Ân Lưu Tô còn chưa lên tiếng, hai anh em Tạ Văn Thanh cùng Ân Ân vô cùng ăn ý mà đồng thanh nói ——
“Nếu xin lỗi mà hữu ích thì cảnh sát còn có tác dụng gì nữa đâu.”
“Vậy các người còn muốn thế nào nữa?”
Ân Lưu Tô vỗ về đôi chân thon thả cân đối của mình: “Tiền thuốc thang, tiền mất thời gian, tiền tổn thất tinh thần... Ít nhất cũng phải bồi thường tôi một ngàn hay tám trăm.”
“Cái gì! Dì công phu sư tử ngoạm à!” Nhắc tới tiền, lão Chu lập tức tức giận: “Vết thương của dì cũng chẳng nghiêm trọng gì.”
“Ôi, đau quá.” Ân Lưu Tô dứt lời, mềm mại ngã đổ sang bên người Tạ Văn Thanh.
Tạ Văn Thanh nhanh chóng phản ứng, vội vàng đỡ cô, rồi ôm ngang người cô lên: “Xem ra chị Lưu Tô phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại rồi.”
“...”
Lão Chu không nói nên lời: “Diễn cái gì, làm như tao là đứa trẻ ba tuổi không bằng.”
Lưu Tuệ Hoa đứng xem quá lâu rồi, không chịu được nữa nên lên tiếng: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói, còn may là chị Lưu Tô không bị thương nghiêm trọng, nếu không thì lão Chu ông chắc chắn sẽ bị kết án tội cố ý gây thương tích! Ông sẽ phải đi tù đó!”
Những người hàng xóm khác cũng ngay lập tức phụ họa —— “Đúng đấy.”
“Mau bồi thường tiền đi!”
“Báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát thực thi công lý.”
Nghe hàng xóm định báo cảnh sát, lão Chu sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ muốn vội vàng một sự nhịn chín sự lành: “Tôi bồi thường, tôi bồi thường được chưa!”
Lão ta quay trở về cửa hàng tạp hóa, lấy vài tờ tiền đỏ trong tủ đựng tiền ra, góp thành tám trăm đồng tiền đưa cho Ân Lưu Tô: “Chuyện này coi như xong!”
Ân Lưu Tô nhảy từ trong ngực Tạ Văn Thanh xuống, đếm tiền, thuần thục nhét vào túi sau lưng: “Vẫn chưa xong đâu, tự nhiên ông khiến Hứa Xuân Hoa mang tội nhiều ngày như vậy, không định xin lỗi người ta hay sao?”
Nhắc tới chuyện này thì lão Chu không vui, liếc Hứa Xuân Hoa một cái: “Tôi cũng đâu kề dao vào cổ bắt cô ta nhận tội, là do cô ta tự làm theo ý mình, trách ai được.”
Đôi mắt Hứa Xuân Hoa đã đỏ hoe, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rủ xuống, vừa xấu hổ vừa mệt mỏi.
Hàng xóm rối rít nói: “Lão Chu, làm người phải có lương tâm một chút đi.” “Đúng vậy, Hứa Xuân Hoa hết lòng vì ông, ông nói thế mà nghe được à.”
“Nếu lão ta có lương tâm thì đã không làm ra chuyện như vậy rồi, lương tâm lão ta bị chó ăn rồi.”
Hứa Xuân Hoa cắn răng nói: “Tôi không cần lời xin lỗi của lão ta.”
“Nghe đi.” Lão Chu khoanh tay khoan thai nói: “Cô cũng đừng làm người tốt vô ích, người ta chẳng cảm kích gì cô đâu.”
Lúc này, cô bé Ân Ân nắm tay Hứa Xuân Hoa, nhẹ nhàng nói: “Nếu người ta làm sai, nói sai thì nên nói xin lỗi, dì đừng sợ.”
Hứa Xuân Hoa đưa tay xoa xoa quần áo, sau đó cầm lấy bàn tay mềm mại của cô bé, lắc đầu nói: “Không phải dì sợ, dì thật sự không cần xin lỗi.”
Nói xin lỗi không có ý nghĩa gì cả.
Ân Lưu Tô thấy sắc mặt Hứa Xuân Hoa khó coi nên nói với Ân Ân: “Được rồi Ân Ân, chúng ta về nhà đi, tối nay dì đãi mấy đứa cá hầm ớt nhé?”
“Được ạ!” Ân Ân giơ tay vẫy chào Hứa Xuân Hoa, sau đó dắt tay Ân Lưu Tô: “Về nhà thôi nào.”
Tạ Văn Thanh đi tới, cầm lấy giỏ rau đang treo ở xe máy của Ân Lưu Tô, rồi dắt xe cùng hai người về nhà.
...
Có một người đàn ông người gầy trơ xương tiến đến gần lão Chu, dùng cùi chỏ đẩy đẩy lão ta: “Này, ông nhìn cái cậu thanh niên đi bên cạnh Ân Lưu Tô kìa, còn sống cùng dì ta, nhìn giống một nhà ba người phết.”
Lão Chu vừa chịu thua thiệt, đang buồn rầu phiền não, thuận miệng nói: “Hừ, một nhà ba người cái gì, nhìn xem dì ta bao nhiêu tuổi đi, dù trâu già có gặm cỏ non thì cũng không thể nào gặm cỏ non choẹt như vậy được!”
Tạ Văn Thanh nghe nói như vậy thì tiện tay nhặt một cục đá trên mặt đất rồi ném về phía lão ta: “Liên quan quái gì đến ông!”
Lão Chu tức giận né tránh: “Cái thằng ranh con! Mày thử ném lại một lần nữa xem nào, mày tưởng ông đây dễ tính à!”
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh về: “Cậu so đo với lão ta làm cái gì?” “Ông ta nói tôi là cỏ non!”
“Cậu không phải cỏ non sao?”
Tạ Văn Thanh hơi sững sờ, mất tự nhiên mà đỏ mặt: “Thật ra thì... nội tâm tôi rất trưởng thành mà.”
Chiều tối, Hứa Xuân Hoa mệt mỏi đẩy xe đẩy bán bánh crepe thập cẩm trên con đường đá chênh vênh trong ngõ nhỏ.
Công việc buôn bán vất vả suốt bao năm nay khiến cho gương mặt của cô ta trở nên gầy guộc, trông già hơn nhiều so với cái tuổi ba mươi, thậm chí trên thái dương còn xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Ân Ân và Tạ Văn Thanh, một lớn một nhỏ đang đứng ở trước cửa lớn tòa nhà, chờ cô ta từ xa.
Hứa Xuân Hoa nhận ra bọn họ và đoán rằng hai đứa trẻ này đến đây chắc hẳn là vì tai nạn xe của Ân Lưu Tô.
“Tôi đã xin lỗi rồi.” Giọng Hứa Xuân Hoa đầy mỏi mệt, cô ta không hề muốn xảy ra tranh chấp với họ thêm một chút nào nữa: “Rốt cuộc thì các người còn muốn gì nữa đây?”
“Chúng tôi biết không phải là cô gây tai nạn.” Tạ Văn Thanh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi cô ta: “Rốt cuộc thì cô đang giấu giếm cho ai?”
Sắc mặt Hứa Xuân Hoa chợt hoảng loạn, cô ta lập tức cúi đầu, vội vàng bước vào trong tòa nhà.
Tạ Văn Thanh ngăn cô ta lại: “Nếu cô không nói cho rõ thì không được phép đi đâu hết.”
“Không có gì để nói cả, tôi là người đặt đá.”
“Rõ ràng không phải là mình làm, vậy vì sao lại phải thừa nhận, cô rất thích bị người khác oan uổng mình sao?”
Hứa Xuân Hoa không muốn nói chuyện cùng Tạ Văn Thanh nữa, đi thẳng vào tòa nhà.
Lúc này, Ân Ân đi tới, nắm lấy tay cô ta: “Dì Lưu Tô nói mặc dù nhìn dì trông dữ tợn, nhưng thật ra lại là một người tốt, người tốt không nên bị oan uổng.”
Cảm thấy bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ đang nắm lấy tay mình, trong lòng Hứa Xuân Hoa đột nhiên dâng lên một nỗi bất bình mãnh liệt, cô ta nhớ tới đứa con gái đã chết yểu của mình.
Hứa Xuân Hoa nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Ân Ân, đưa tay ra sau lưng rồi... lau đi.
Tạ Văn Thanh chặn chiếc xe đẩy bánh crepe thập cẩm của cô ta lại, nói: “Cô cùng tôi đến một nơi, nếu sau khi đi cô còn nhất quyết không nói lời nào thì chúng tôi sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.”
“Đi... đi chỗ nào?”
Ân Ân lại nắm lấy tay Hứa Xuân Hoa, nói: “Ở ngay phía trước thôi.”...
Xe máy của Ân Lưu Tô đi vào trong hẻm nhỏ, đi ngang qua một cửa hàng thực phẩm, có một người đàn ông trung niên đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi chặn cô lại ——
“Này, Lưu Tô, Lưu Tô, vào đây vào đây, dừng lại.”
Ân Lưu Tô cởi mũ bảo hiểm, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lão Chu mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ có in chữ, tay cầm quạt cọ, cầm lấy một bịch sữa cho trẻ em từ trên kệ hàng: “Nghe nói dì giúp cảnh sát thu nhận hai đứa nhỏ, dì cầm mấy hộp sữa về cho bọn nhỏ uống đi.”
Ân Lưu Tô nhìn bịch sữa dành cho trẻ em, lạnh lùng mà nói: “Hai đứa nó lớn rồi, không uống cái này.”
“Không phải là có một bé gái đấy sao, nhìn cô bé đấy rất giống dì đấy, trắng trẻo xinh gái.” Lão Chu nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Con bé xinh đẹp giống dì vậy, nhìn vào còn tưởng là con gái của dì đấy.”
Ân Lưu Tô khinh thường mà nói: “Xin lỗi, nhưng tôi còn chưa sinh được đứa con gái lớn như vậy đâu.”
“Đấy, dì nhìn dì đi, dì đang không thừa nhận là mình già đấy.”
“Tôi đi về đây!”
Ân Lưu Tô định đẩy xe máy rời đi, nhưng lão Chu đã đứng chặn trước xe máy, không muốn cô rời đi nhanh như vậy: “Mà này, tôi nghe nói hai ngày trước dì bị thương, bây giờ thế nào rồi? Khá hơn tí nào chưa?”
“Bị thương nhẹ, không sao.”
“Ngày thường Hứa Xuân Hoa nhìn im như khúc gỗ, dì nhìn mà xem, lòng dạ cô ta thật đúng là ác độc mà!”
Nhắc tới chuyện này, Ân Lưu Tô lạnh lùng nhìn lão ta: “Lúc tôi đi tìm Hứa Xuân Hoa hỏi tội thì ông cũng đứng ở đấy rồi, lão Chu.”
Vẻ mặt của lão Chu hiển nhiên không được tự nhiên nữa: “Khụ, khụ, lúc đó tôi ở đó, Hứa Xuân Hoa này... nói sao được nhỉ, thật là vô đạo đức, chúng ta đều là hàng xóm của nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tại sao cô ta lại có thể ra tay làm chuyện như vậy với dì chứ?”
“Ông cũng nghĩ là Hứa Xuân Hoa ra tay sao?” “Tất nhiên rồi, trừ cô ta ra thì còn ai nữa đâu.”
Ân Lưu Tô không muốn nhiều lời cùng lão ta, dứt khoát nói thẳng: “Lão Chu, thể nào ông cũng có dính líu đến chuyện này.”
Ánh mắt lão Chu rõ ràng là đang né tránh: “Tôi? À, đúng, đúng, đúng, tôi thừa nhận là Hứa Xuân Hoa có chút tình ý đối với tôi, cô ta muốn đối xử tốt với tôi. Nhưng tôi đảm bảo với dì là tôi không hề có tình cảm gì với cô ta hết, trong lòng tôi... chỉ có dì mà thôi.”
Lão ta tỏ ra hơi xấu hổ, cái vẻ mặt này không thể dùng từ dầu mỡ để hình dung được nữa, khiến Ân Lưu Tô suýt thì nôn mửa.
Tuổi thật của cô cũng chỉ mới hai mươi, và cô không những không có hứng thú với một người đàn ông trung niên như lão Chu, mà trái lại việc theo đuổi đầy dầu mỡ của lão ta sẽ chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu và ghê tởm thôi.
Ân Lưu Tô không muốn ở lại đây một phút đồng hồ nào nữa, vừa định đẩy xe rời đi thì lão Chu nhanh chóng ngăn cô lại: “Thật mà, Hứa Xuân Hoa lúc nào cũng rình rập tôi! Cô ta là người đã ly hôn, dì nói xem, tôi làm sao có thể vừa ý cô ta được chứ.”
Cô lạnh lùng liếc nhìn lão Chu: “Ông chê người ta kết hôn lần hai, chẳng phải ông cũng như thế sao?”
“Đàn ông sao có thể giống đàn bà được? Đàn ông bốn mươi mốt tuổi xuân như bốn mươi mốt bông hoa, ly hôn cũng chẳng sao; còn về phía đàn bà ấy à, ba mươi thì trở thành Hoàng Hoa Thái rồi.”
“Ông nói ai là Hoàng Hoa Thái hả!”
Lão Chu nhận ra hình như mình đã nói sai, vội sửa lời: “Tôi không nói dì, tôi nói Hứa Xuân Hoa cơ mà! Cô ta làm sao mà so với dì được cơ chứ, mặc dù tuổi tác của dì lớn hơn cô ta, nhưng dáng người của dì đẹp hơn cô ta nhiều!”
Ân Lưu Tô ban đầu chỉ chán ghét Lão Chu, vậy mà bây giờ còn thêm chút nổi giận ——
“Soi gương cho kỹ đi, nhìn cái bụng bia của ông, nhìn cái mặt đầy rỗ kia đi, còn không biết xấu hổ nói mình là hoa, tự tin thái quá vừa thôi! Có mười lão Chu nhà ông cũng không xứng với một Hứa Xuân Hoa nữa ấy chứ!”
“Cái... Ân Lưu Tô, dì nói giúp cho cô ta làm gì? Cô ta là người hại dì đấy!”
Lão ta còn chưa nói dứt câu thì đã nghe giọng Hứa Xuân Hoa nặng nề vang lên trên đường phố: “Tôi không hề hại chị ấy!”
Lão Chu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Xuân Hoa đang nổi giận đùng đùng đi tới.
Cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng, trên trán còn nổi gân xanh.
Rõ ràng là vừa rồi cô ta đã nghe được hết những lời lão Chu nói.
Lão Chu không nén được sắc mặt, vì sợ Hứa Xuân Hoa sẽ nói gì đó, mạnh miệng cãi lại: “Không phải lần trước chính cô đã thừa nhận sao, ngay trước hàng xóm láng giềng lại dám lật lọng, tôi thấy lời nói của cô không đáng tin cậy một tí nào hết!”
Không ít hàng xóm láng giềng hóng chuyện, cũng vội chạy ra hóng hớt.
Hứa Xuân Hoa run rẩy vì tức giận, trong mắt đều là thất vọng và chán ghét ——
“Tảng đá kia... Tôi đã tận mắt chứng kiến đêm đó ông là người chuyển nó đi! Ông mới là đầu sỏ gây tai nạn hại Ân Lưu Tô!”
“Cô... Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Cô có chứng cứ chắc!”
“Tối hôm đó tôi làm việc trở về, rất mệt mỏi, vừa lúc hút thuốc bên cửa sổ thì bắt gặp ông đang chuyển một tảng đá chắn ngang lối vào ngõ hẻm. Tôi còn đang thắc mắc không biết ông làm gì, nên vẫn đứng xem, cho đến khi Ân Lưu Tô lái xe quay về...”
Chuyện xấu của lão Chu bỗng nhiên bị vạch trần, lập tức tức giận kéo cô ta về phía trước: “Cô ngậm máu phun người! Tôi sẽ kiện cô tội vu khống!”
Ân Lưu Tô đứng chắn trước mặt Hứa Xuân Hoa ngay lập tức, đẩy Lão Chu ra.
“Lưu Tô, nghe tôi giải thích đã, tôi thật sự không đặt tảng đá đó ở đó, tôi thích dì như vậy thì sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ!”
Tạ Văn Thanh khoan thai mà nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân, điện ảnh cũng chẳng chiếu cái tình tiết thô tục như vậy đâu.”
Lão ta chỉ vào Tạ Văn Thanh, mắng mỏ: “Cái thằng nhóc mồm còn hôi mùi sữa này, mày thì biết cái gì!”
Tạ Văn Thanh không khách khí gạt tay lão ta: “Đừng nói nữa, đêm hôm đó lúc tôi xuống lầu đã thấy ông lén lút trốn ở hàng lang rồi.”
“Mày nói điêu, mày thấy tao trốn ở hàng lang lúc nào hả?”
“Tôi vừa nhìn đã thấy cái áo ba lỗ màu đỏ này của ông rồi, ông nói xem, làm chuyện xấu mà vẫn mặc áo đỏ, không phải muốn cho bàn dân thiên hạ biết hết sao!”
Lão Chu thở phào nhẹ nhõm, đắc thắng nói: “Mày con nít con nôi hoa mắt, đêm đó tao cố ý đổi quần áo đen mới đi, thế mà mày lại thấy màu đỏ.”
Vừa nói dứt lời, những người hàng xóm đang hóng chuyện lần lượt kêu lên đầy ẩn ý: “Ồ ~~~”
Một nụ cười thoải mái hiện lên trên mặt Tạ Văn Thanh: “Thế thì có thể tôi bị hoa mắt rồi, nhưng mọi người đều nghe thấy hết rồi đó, chính miệng lão Chu thừa nhận đêm đó làm chuyện xấu!”
Lão Chu xấu hổ đến mức đỏ mặt, còn định lôi kéo Ân Lưu Tô: “Lưu Tô, dì nghe tôi giải thích, không phải như dì nghĩ đâu...”
“Bỏ tay ra, đừng có đụng vào tôi.”
Tạ Văn Thanh lập tức kéo Ân Lưu Tô ra sau lưng mình ——
“Cút đi!”
Tên thanh niên này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cả người đã toàn là cơ bắp, thân hình cao ráo, hormone bùng nổ.
Lão Chu đứng ở trước mặt cậu... nom chẳng khác chi một con rắn to lớn béo núc ních lại chậm chạp.
Sự chênh lệch giữa các sinh vật giống đực chỉ cần nhìn thoáng qua là rõ ngay. Lão Chu nhìn cậu một cái, chỉ có thể xấu hổ lùi về phía sau.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người thanh niên, trong lòng Ân Lưu Tô dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có.
Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ được người khác che chở, từ nhỏ đã bị đối xử như một con quái vật.
Chẳng ai sẽ đi bảo vệ cho một con quái vật cả.
Ân Lưu Tô theo bản năng đứng dựa gần vào Tạ Văn Thanh, dựa vào bên cạnh cậu.
Hàng xóm xung quanh rối rít chỉ trích ——
“Lão Chu, sao ông lại có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ!”
“Anh hùng dù cứu mỹ nhân cũng không thể hại người! May là không có chuyện gì, chứ nếu mà có vấn đề gì thật thì ông có bồi thường được không!”
“Đã thế còn để cho Hứa Xuân Hoa nhận tội giúp ông, ông có phải đàn ông không vậy!”
“Ông mà không xin lỗi người ta đoàng hoàng thì tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì từ cửa hàng tạp hóa của ông nữa đâu!”
...
Lão Chu khi nghe hàng xóm nói vậy cũng sợ cửa hàng của mình từ nay về sau sẽ không kinh doanh được nữa, nên chỉ đành cắn răng thừa nhận việc này, nhỏ giọng xin lỗi Ân Lưu Tô: “Lưu Tô, rất xin lỗi dì, là do tôi nhất thời hồ đồ.”
Ân Lưu Tô còn chưa lên tiếng, hai anh em Tạ Văn Thanh cùng Ân Ân vô cùng ăn ý mà đồng thanh nói ——
“Nếu xin lỗi mà hữu ích thì cảnh sát còn có tác dụng gì nữa đâu.”
“Vậy các người còn muốn thế nào nữa?”
Ân Lưu Tô vỗ về đôi chân thon thả cân đối của mình: “Tiền thuốc thang, tiền mất thời gian, tiền tổn thất tinh thần... Ít nhất cũng phải bồi thường tôi một ngàn hay tám trăm.”
“Cái gì! Dì công phu sư tử ngoạm à!” Nhắc tới tiền, lão Chu lập tức tức giận: “Vết thương của dì cũng chẳng nghiêm trọng gì.”
“Ôi, đau quá.” Ân Lưu Tô dứt lời, mềm mại ngã đổ sang bên người Tạ Văn Thanh.
Tạ Văn Thanh nhanh chóng phản ứng, vội vàng đỡ cô, rồi ôm ngang người cô lên: “Xem ra chị Lưu Tô phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại rồi.”
“...”
Lão Chu không nói nên lời: “Diễn cái gì, làm như tao là đứa trẻ ba tuổi không bằng.”
Lưu Tuệ Hoa đứng xem quá lâu rồi, không chịu được nữa nên lên tiếng: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói, còn may là chị Lưu Tô không bị thương nghiêm trọng, nếu không thì lão Chu ông chắc chắn sẽ bị kết án tội cố ý gây thương tích! Ông sẽ phải đi tù đó!”
Những người hàng xóm khác cũng ngay lập tức phụ họa —— “Đúng đấy.”
“Mau bồi thường tiền đi!”
“Báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát thực thi công lý.”
Nghe hàng xóm định báo cảnh sát, lão Chu sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ muốn vội vàng một sự nhịn chín sự lành: “Tôi bồi thường, tôi bồi thường được chưa!”
Lão ta quay trở về cửa hàng tạp hóa, lấy vài tờ tiền đỏ trong tủ đựng tiền ra, góp thành tám trăm đồng tiền đưa cho Ân Lưu Tô: “Chuyện này coi như xong!”
Ân Lưu Tô nhảy từ trong ngực Tạ Văn Thanh xuống, đếm tiền, thuần thục nhét vào túi sau lưng: “Vẫn chưa xong đâu, tự nhiên ông khiến Hứa Xuân Hoa mang tội nhiều ngày như vậy, không định xin lỗi người ta hay sao?”
Nhắc tới chuyện này thì lão Chu không vui, liếc Hứa Xuân Hoa một cái: “Tôi cũng đâu kề dao vào cổ bắt cô ta nhận tội, là do cô ta tự làm theo ý mình, trách ai được.”
Đôi mắt Hứa Xuân Hoa đã đỏ hoe, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rủ xuống, vừa xấu hổ vừa mệt mỏi.
Hàng xóm rối rít nói: “Lão Chu, làm người phải có lương tâm một chút đi.” “Đúng vậy, Hứa Xuân Hoa hết lòng vì ông, ông nói thế mà nghe được à.”
“Nếu lão ta có lương tâm thì đã không làm ra chuyện như vậy rồi, lương tâm lão ta bị chó ăn rồi.”
Hứa Xuân Hoa cắn răng nói: “Tôi không cần lời xin lỗi của lão ta.”
“Nghe đi.” Lão Chu khoanh tay khoan thai nói: “Cô cũng đừng làm người tốt vô ích, người ta chẳng cảm kích gì cô đâu.”
Lúc này, cô bé Ân Ân nắm tay Hứa Xuân Hoa, nhẹ nhàng nói: “Nếu người ta làm sai, nói sai thì nên nói xin lỗi, dì đừng sợ.”
Hứa Xuân Hoa đưa tay xoa xoa quần áo, sau đó cầm lấy bàn tay mềm mại của cô bé, lắc đầu nói: “Không phải dì sợ, dì thật sự không cần xin lỗi.”
Nói xin lỗi không có ý nghĩa gì cả.
Ân Lưu Tô thấy sắc mặt Hứa Xuân Hoa khó coi nên nói với Ân Ân: “Được rồi Ân Ân, chúng ta về nhà đi, tối nay dì đãi mấy đứa cá hầm ớt nhé?”
“Được ạ!” Ân Ân giơ tay vẫy chào Hứa Xuân Hoa, sau đó dắt tay Ân Lưu Tô: “Về nhà thôi nào.”
Tạ Văn Thanh đi tới, cầm lấy giỏ rau đang treo ở xe máy của Ân Lưu Tô, rồi dắt xe cùng hai người về nhà.
...
Có một người đàn ông người gầy trơ xương tiến đến gần lão Chu, dùng cùi chỏ đẩy đẩy lão ta: “Này, ông nhìn cái cậu thanh niên đi bên cạnh Ân Lưu Tô kìa, còn sống cùng dì ta, nhìn giống một nhà ba người phết.”
Lão Chu vừa chịu thua thiệt, đang buồn rầu phiền não, thuận miệng nói: “Hừ, một nhà ba người cái gì, nhìn xem dì ta bao nhiêu tuổi đi, dù trâu già có gặm cỏ non thì cũng không thể nào gặm cỏ non choẹt như vậy được!”
Tạ Văn Thanh nghe nói như vậy thì tiện tay nhặt một cục đá trên mặt đất rồi ném về phía lão ta: “Liên quan quái gì đến ông!”
Lão Chu tức giận né tránh: “Cái thằng ranh con! Mày thử ném lại một lần nữa xem nào, mày tưởng ông đây dễ tính à!”
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh về: “Cậu so đo với lão ta làm cái gì?” “Ông ta nói tôi là cỏ non!”
“Cậu không phải cỏ non sao?”
Tạ Văn Thanh hơi sững sờ, mất tự nhiên mà đỏ mặt: “Thật ra thì... nội tâm tôi rất trưởng thành mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook