Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Gần đây tài chính trong tay Tạ Văn Thanh dư dả, thường xuyên đưa Ân Ân đi dạo phố.

Chỉ cần cô bé ngoan ngoãn gọi một tiếng “ba”, ngay cả sao trên trời cũng hái cho cô bé.

Miệng nhỏ của Ân Ân rất ngọt, gọi “ba” làm cho Tạ Văn Thanh như mở cờ trong bụng, mua cho cô bé rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp và búp bê.

Buổi chiều thứ sáu, hai người lại xách túi nhỏ túi lớn trở về nhà.

Ân Ân mặc váy công chúa, trên đầu còn cài kẹp tóc bươm bướm, làm cho các bạn học nhỏ trong hẻm Hồ Lô không ngừng hâm mộ.

Lưu Tuệ Hoa đứng bên cửa sổ sát đất Y-SUI nhìn hai anh em bọn họ, lấy cùi chỏ chọc vào Ân Lưu Tô: “Không tệ, anh trai nhỏ nhà chị ngày càng có phong thái của ông chủ đó.”

Ân Lưu Tô liếc mắt: “Nhà giàu mới nổi thì có.”

Cô không thể nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo gần đây của Tạ Văn Thanh, thỉnh thoảng muốn châm chọc cậu hai câu.

Ân Lưu Tô về đến nhà, thấy các túi hàng hiệu chất đống bên cửa, cô sắp không có chỗ đặt chân rồi.

Ân Ân vui vẻ chạy tới, chỉ vào kẹp tóc bươm bướm trên đầu, đắc ý nói: “Mẹ, mẹ xem kẹp tóc này có đẹp không?”

“Đẹp thì đẹp, nhưng con cũng không cần kẹp đầy đầu vậy chứ.”

Ân Lưu Tô tháo xuống mười mấy kẹp tóc bươm bướm trên đầu cô bé, nói: “Ân Ân, con nhớ kỹ, bất cứ đồ trang sức đẹp nào cũng không nên đeo nhiều, ngược lại rất thô tục. Đeo một cái là được, không che đi vẻ đẹp tự nhiên của con.”

“Con biết rồi mẹ.” Ân Ân gật đầu.

Tạ Văn Thanh lấy một chiếc váy hoa dài trong túi ra, nói với Ân Lưu Tô: “Cục cưng, chị thử váy này đi.”

“Á ~~” Ân Ân run lên, nổi da gà: “Mắc ói, xấu hổ.”

Tạ Văn Thanh đẩy đầu nhỏ rối bời của cô bé qua một bên.

Mặc dù trong lòng Ân Lưu Tô có chút khó chịu, nhưng không muốn phá tan hào hứng của Tạ Văn Thanh, cô cầm lấy váy đứng trước gương so so: “Bộ này quá lớn.”

“Lớn sao?” Tạ Văn Thanh vẫn nhớ Ân Lưu Tô mặc size L.

Ân Ân giải thích nói: “Nửa năm nay mẹ đã gầy xuống size M rồi!”

Ân Lưu Tô đi qua dáng người đầy đặn của phụ nữ trung niên, nhưng theo thời gian trôi qua, cô ngày càng trẻ hơn, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ân Lưu Tô bất đắc dĩ đặt quần áo vào trong túi: “Buổi chiều cầm đi trả lại.”

“Không cần.” Tạ Văn Thanh kiên trì nói: “Sau này mập lên thì có thể mặc vào.”

“Hóa ra tôi phải cố ý tăng cân để mặc chiếc váy này.”

Tạ Văn Thanh buồn bực nói: “Nếu chị không thích thì ném đi là được, cũng không đắt.”

Ân Lưu Tô nhìn nhãn mác, ba trăm. Không đắt?

Lần đầu tiên cô mua quần áo mấy chục đồng cho cậu, cậu cũng có thể khoe khoang khắp nơi, hiện tại lại không để mấy trăm đồng vào mắt.

“Ân Ân, trở về phòng làm bài tập. Tạ Văn Thanh, cậu ra đây cho tôi.” Ân Lưu Tô nói xong thì đến ban công.

Ân Ân ném cho Tạ Văn Thanh một ánh mắt “Anh xong đời” rồi, sau đó trở về phòng làm bài tập.

Tạ Văn Thanh không quan tâm lắm, đi đến bên cạnh cô, gió thổi tóc của cô vào khuôn mặt cậu.

Đúng là thân hình của cô xảy ra thay đổi rất lớn, bởi vì dáng người cao gầy, khi cô gầy đi, tất cả khí chất sẽ lộ ra vẻ sắc bén mạnh mẽ.

Trong mắt Tạ Văn Thanh lại tràn đầy sự nhẫn nại.

Trong cơ thể có một năng lượng khao khát không ngừng dâng lên, nhưng cậu lại đè nén xuống.

Ân Lưu Tô không chú ý tới gợn sóng trong mắt thiếu niên, chất vấn: “Ghi ta của cậu đâu?”

“Trong tủ chứa đồ.”

“Trước kia mỗi lúc trời tối cậu đều đàn ghi ta và ca hát cho tôi và Ân Ân nghe, nói một ngày không luyện thì sẽ không quen tay.”

“Hiện tại tôi đâu có thời gian đàn.”

“Đúng vậy, bây giờ cậu trở thành người bận rộn, có phải tôi phải gọi cậu một tiếng Tổng giám đốc Tạ hay không?”

Tạ Văn Thanh nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Ân Lưu Tô.

Khoảng thời gian này, Tạ Văn Thanh không thể nói rõ được quan hệ của hai người ngày càng tốt hay là ngày càng không xong.

Mặc dù Ân Lưu Tô trở thành bạn gái của cậu, nhưng giữa hai người lại không thân thiết tự nhiên như trước kia nữa.

Cô lại không gọi cậu là “anh trai Tiểu Tạ”.

Gió nhẹ thổi qua, Tạ Văn Thanh đi đến bên cạnh cô, thử nắm tay cô.

Cậu thấy cô không từ chối thì lại giữ lấy cô, cúi đầu muốn hôn cô.

Ân Lưu Tô lại ngửa ra phía sau, tránh khỏi cậu.

Tạ Văn Thanh chỉ hôn vào khóe môi của cô, nhưng vừa chạm nhẹ vào, người phụ nữ đã đẩy cậu ra, xoay người sang chỗ khác.

Cậu nhíu mày hỏi: “Chuyện đó không được, bây giờ hôn một chút cũng không được sao?”

“Với dáng vẻ của cậu hiện tại, tôi không muốn hôn cậu, khi nào cậu trở về dáng vẻ như trước kia thì hãy nói chuyện với tôi.”

Cô nói xong, quay người rời đi.

Tạ Văn Thanh chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, gằn giọng hỏi: “Có phải chị không hi vọng tôi thành công đúng không?”

Ân Lưu Tô dừng bước lại.

“Có phải tôi phải nghèo túng đáng thương như sâu giun thì chị mới thích tôi đúng không?”

Giọng nói của chàng trai khàn khàn, mang theo không cam lòng và nhẫn nại.

Ân Lưu Tô quay đầu nhìn về phía cậu, gằn từng chữ một: “Tôi thích anh trai Tiểu Tạ từng nghèo túng nhưng dũng cảm, không phải Tạ Văn Thanh kiêu ngạo lại ngu ngốc của bây giờ.”

...

Buổi tối, Ân Lưu Tô đi vào phòng của Ân Ân, giống như bạn học nhỏ nằm sấp trên bàn nhìn cô bé vẽ tranh.

Ân Ân vẽ tranh hoạt hình cả nhà ba người nắm tay nhau, đưa tới trước mặt Ân Lưu Tô: “Mẹ, cho mẹ nè.”

Ân Lưu Tô thấy trong bức tranh có một căn nhà, ba người đứng bên ngoài căn nhà, bạn học nhỏ có mái tóc xoăn xoăn là Ân Ân, chẳng qua Ân Lưu Tô lại không nhận ra hai người lớn bên cạnh.

Cô hỏi cô bé: “Nữ sinh này, con vẽ mẹ sao?”

“Đương nhiên là mẹ rồi.” Ân Ân dùng bút chì vẽ thêm hoa nhỏ trên quần áo của nữ sinh.

“Ân Ân vẽ mẹ quá trẻ tuổi rồi! Mẹ đâu có trẻ như vậy.”

“Ưm... Trong lòng của con, mẹ giống như chị vậy, sau này còn ngày càng trẻ tuổi.”

“Vậy mượn lời chúc của con.”

Ân Lưu Tô lại chỉ vào một người đàn ông chín chắn mặc âu phục giày da bên cạnh hỏi: “Con đừng nói người này là anh trai của con nhé?”

“Mẹ hy vọng người này là Oa Oa hay là chú Vân Tranh?” Đôi mắt trong veo của cô bé nhìn về phía Ân Lưu Tô, muốn cô trả lời.

Ân Lưu Tô lại rất kinh ngạc: “Vân Tranh? Chuyện này liên quan gì đến Vân Tranh?”

“Mẹ, không lẽ mẹ không biết chú Vân Tranh thích mẹ sao?”

Ân Lưu Tô suy nghĩ, nói: “Lão Chu còn thích mẹ đó.”

“Này...”

Ân Ân thấy cô đặt chú Vân Tranh và lão Chu của cửa hàng tạp hoá ngang nhau, xem ra không hề có hy vọng nào rồi.

Vì thế cô bé chỉ vào người đàn ông chín chắn trong tranh, bất đắc dĩ nói: “Xem ra chỉ có thể là Oa Oa của con.”

“Sao con có vẻ rất thất vọng thế?” Ân Lưu Tô cười hỏi: “Ân Ân không muốn Tạ Văn Thanh làm ba của con sao?”

“Cũng không phải không muốn ạ, trong lòng con đương nhiên hy vọng Oa Oa và mẹ mãi mãi ở bên nhau.” Ân Ân bất đắc dĩ nói: “Nhưng Oa Oa quá chó, con cảm thấy hiện tại anh ấy không xứng với mẹ.”

Ân Lưu Tô đồng ý gật đầu: “Tên kia... rất đáng ghét.”

“Con muốn mẹ được yêu thương, cưng chiều, giống như bây giờ mẹ cưng chiều con vậy.” Ân Ân ra vẻ thở dài: “Oa Oa con còn rất trẻ, nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe là ngu ngốc! Anh ấy không hiểu gì cả, càng không biết thương xót cho người khác.”

Ân Lưu Tô sờ đầu cô bé: “Một ngày nào đó cậu ấy sẽ lớn lên, mẹ bằng lòng chờ cậu ấy lớn lên.”

“Hy vọng ngày Oa Oa lớn lên, mẹ còn có thể giữ được vẻ thanh xuân!”

Ân Lưu Tô biết cô bé chỉ thuận miệng nói, nhưng tầm mắt của cô lại nhìn vào người đàn ông chín chắn mặc âu phục giày da trong tranh.

Giống như lời tiên tri.

Có lẽ có một ngày nào đó, cô và Tạ Văn Thanh sẽ đảo ngược.

Cô biến thành cô gái trẻ nghịch ngợm làm cho người ta đau đầu, Tạ Văn Thanh biến thành người đàn ông chín chắn.

Lúc đó sẽ ra sao?...

Tạ Văn Thanh cũng không đặt lời cảnh báo của Ân Lưu Tô ở trong lòng, cậu mù quáng mở rộng, nhanh chóng xuất hiện vấn đề.

Đầu tiên là giao hàng hỗn loạn ——

Không giao hàng cho những đơn hàng ở khu vực xa xôi, khu vực gần lại có nhiều người tranh giành, qua một thời gian dài, kinh doanh cũng dần đi xuống.

Vấn đề lớn hơn —— bởi vì thiếu hụt hệ thống đánh giá của khách hàng, rất nhiều cửa hàng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thậm chí có khách ăn xong bị tiêu chảy phải đến bệnh viện, không phải vấn đề lớn, nhưng cũng không thể không chịu trách nhiệm.

Nhưng cậu bồi thường phí chữa bệnh đến mấy nghìn.

Thời gian đó là thời kỳ chạm đáy trong cuộc đời Tạ Văn Thanh.

Cho dù cậu bán mạng làm việc ở Quảng Thành, mỗi ngày treo người trên tòa nhà cao tầng với tử thần, tâm trạng của cậu cũng không nặng nề đến vậy.

Thất bại làm cho một người sinh ra nghi ngờ với bản thân mình, lại không hy vọng ở việc xoay chuyển tình thế.

Buổi chiều nặng nề đó, Tạ Văn Thanh đến các cửa hàng đã ký hợp đồng với mình, đồng thời căn cứ theo hợp đồng, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Khoảng thời gian qua cậu kiếm được nhiều tiền, sau khi bồi thường xong thì cũng không còn bao nhiêu.

Hứa Xuân Hoa dùng tiền tích góp trong mấy năm nay, cộng thêm số tiền kiếm được trong thời gian qua, mua được một cửa hàng trong thành phố, không còn bán bánh crepe trên xe đẩy nữa, mà mở một cửa hàng mì, bán nhiều loại bánh crepe và thức ăn làm bằng bột mì, làm ăn rất phát đạt.

Cửa hàng bánh crepe này là cửa hàng cuối cùng mà Tạ Văn Thanh cần phải bồi thường.

Khi cậu áng chừng không còn lại nhiều tiền, mang theo tình trạng kiệt sức đi vào cửa hàng, đưa giấy hủy bỏ hợp đồng vào trong tay Hứa Xuân Hoa, Hứa Xuân Hoa đang làm bánh.

Cô ấy thấy Tạ Văn Thanh đi vào, nói cậu ngồi xuống, đưa bánh nướng vào tay cậu: “Anh trai Tiểu Tạ, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.”

“Chị Xuân Hoa, chị xem hợp đồng đi, nên bồi thường bao nhiêu.”

“Bồi thường cái gì, cậu nhìn cửa hàng mặt tiền này của tôi đi, không có mọi người vất vả mấy tháng qua, sao tôi có thể mở được cửa hàng này chứ?”

“Vẫn làm theo hợp đồng đi.” Tạ Văn Thanh rã rời nói.

Hứa Xuân Hoa liếc mắt nhìn cậu một cái, có thể nhìn ra được cậu uể oải, cũng không còn dáng vẻ hăng hái lúc trước.

“Đây là lần đầu tiên cậu kinh doanh.” Cô ấy làm việc trong tay xong thì cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Thất bại là chuyện quá đỗi bình thường, nếu cậu có thể thành công trong một lần thì mới kỳ lạ đó.”

“Nhưng tôi hoàn toàn trắng tay, không còn gì cả.”

Tất cả hy vọng hoàn toàn thất bại, cậu cố gắng trong thời gian dài như vậy, tất cả lại lụi tàn theo ngọn lửa.

“Ai nói cậu không còn gì cả?” Hứa Xuân Hoa vỗ vào cánh tay rắn chắc của cậu: “Không phải cậu còn cơ thể khỏe mạnh à?”

Tạ Văn Thanh cười khổ một cái: “Dựa vào việc bán sức lao động, khi nào tôi mới có thể làm cho bọn họ một cuộc sống tốt đây?”

“Cuộc đời dài đằng đẵng, lúc này mới đi được bao nhiêu chứ.” Hứa Xuân Hoa nói với cậu: “Không có gì cả, vậy thì bắt đầu từ con số không thôi.”

“Bắt đầu từ con số không?”

Cô ấy đóng gói một phần bánh crepe vừa ra lò, đưa cho Tạ Văn Thanh: “Trong cửa hàng của tôi cần có người giao hàng, ông chủ Tạ có muốn đi một chuyến không?”

Tạ Văn Thanh cầm lấy bánh crepe nóng hổi.

Sự ấm áp từ bàn tay truyền vào trong lòng, làm cho cậu đau nhức, nhưng cậu cần sự đau khổ này kích động tinh thần sa sút của mình, vì vậy cậu đẩy xe máy, cũng không về nhà mà đi ra ngoài.

Một lúc sau, mưa to như trút nước tầm tã rơi xuống.

May là xe giao hàng luôn gắn thùng giữ nhiệt chống nước phía sau, nhưng cậu lại ướt như chuột lột.

Cậu tăng tốc độ, trong thời gian nhanh nhất giao đồ ăn đến tay khách hàng.

Khách hàng cầm bánh rán còn bốc hơi nóng, thấy cậu ướt đẫm, không đành lòng, cho cậu thêm năm đồng tiền giao hàng.

Tạ Văn Thanh cầm năm đồng, kinh ngạc đi vào trong mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời tối tăm mịt mù, mưa to rơi xuống mặt cậu, ánh mắt cậu ươn ướt, trái tim đau đớn...

Cậu không dám về nhà, không dám dùng dáng vẻ chật vật này đối mặt với người phụ nữ mình yêu nhất.

Trưởng thành giống như bước đi trong vùng đất hoang cô độc vô tận, chỉ có người dũng cảm mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.

Nhưng bây giờ cậu không dám nói trong người mình có bao nhiêu dũng khí.

Cơn mưa to này đã hoàn toàn đánh bại cậu.

Lúc này Tạ Văn Thanh nghe thấy có người gọi cậu lại: “Này, cậu chờ một chút.”

Cậu quay đầu, nhìn thấy khách hàng vừa rồi chạy tới, cầm một cây dù: “Quần áo cậu ướt đẫm rồi, cậu cầm cây dù này đi.”

“Không cần, cảm ơn chị.”

“Cầm đi, con trai tôi muốn ăn bánh crepe, vừa khóc vừa gào, ầm ĩ làm cho tôi đau hết cả đầu, cậu đội mưa giao hàng đến cho tôi, tôi thật sự rất biết ơn. Đừng ở đây nữa, mau về nhà đi.”

Người đó hiền lành vẫy tay với cậu: “Người nhà cậu còn đang chờ cậu đó.”

Tạ Văn Thanh dùng sức gật đầu, chờ người phụ nữ kia rời đi, cậu miễn cưỡng che dù, lấy xe máy rời đi.

Mưa xối xả vang lên bên tai, tạo thành từng đợt giai điệu, hạt mưa giống như nhịp trống, văng vẳng trong đầu cậu...

Mặc dù ghi ta phủ bụi, nhưng cho tới bây giờ, tình yêu âm nhạc trong lòng cậu chưa từng tan biến.

Tạ Văn Thanh cảm giác trong người lại được rót thêm năng lượng, cậu lái xe máy, đội mưa trở về nhà.

Tạ Văn Thanh mở cửa ra, nhìn thấy một khung cảnh rất ấm áp —— Ân Lưu Tô ôm ghi ta của cậu, ngồi trên ghế sô pha đàn lung tung.

Ân Ân mặc đồ ngủ tay phồng, ôm hai má, vẻ mặt ghét bỏ: “Mẹ đàn khó nghe quá đi.”

“Kỹ thuật của mẹ rất tốt.” Ân Lưu Tô vụng về đàn giai điệu đơn giản của bài hát “Twinkle, Twinkle Little Star”, nói: “Anh trai con đã dạy cho mẹ.”

“Mẹ từ bỏ đi, mẹ không có thiên phú về âm nhạc.”

“Không được.”

Ân Ân che lỗ tai: “Khó nghe!”

“Không cho phép che lỗ tai! Con phải nghe cho mẹ!”

Tạ Văn Thanh hồn bay phách lạc đi vào nhà, Ân Lưu Tô quay đầu liếc cậu một chút, giống như không xảy ra chuyện gì nói ra: “Bên ngoài mưa rất lớn à?”

“Ừm.” Cậu mang theo giọng mũi rất nặng.

“Đi tắm rửa đi, tôi xả nước nóng cho cậu rồi.”

Cô nói xong thì tiếp tục đàn ghi ta cho Ân Ân nghe.

Tạ Văn Thanh vốn cho rằng sau khi về nhà sẽ nghe thấy tiếng oán giận của cô, hoặc là Ân Ân sẽ châm chọc mình.

Lại không ngờ hai người tự giải trí, vốn không để ý đến cậu.

Không biết vì sao tâm trạng của Tạ Văn Thanh lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cậu đi vào phòng tắm.

Sau khi xây dựng lại phòng tắm, mở rộng ra mười mét vuông, Ân Lưu Tô muốn Ân Ân tắm bong bóng, còn đặc biệt mua bồn tắm lớn.

Hiện tại trong bồn tắm đã đầy nước ấm, hơi nước bay lên, giống như đã sớm chuẩn bị cho cơ thể mệt mỏi của cậu.

Tạ Văn Thanh cởi áo ra, đi vào bồn tắm, sự ấm áp lan khắp cả người.

Dường như tất cả sự kìm nén, lo lắng, uể oải, mất mát... đã lập tức tan thành mây khói.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng đè xuống sự nghẹn ngào trong cổ, không khóc lên làm quấy rầy đến bọn họ.

Cảm giác có nhà thật là tốt.

Nửa tiếng sau, Tạ Văn Thanh tắm xong, thay đồ ở nhà bằng bông do Ân Lưu Tô chuẩn bị.

Cô đi vào phòng tắm đầy hơi nóng, cầm khăn mặt trong tay, không nói một lời mà lau tóc cho cậu.

Tạ Văn Thanh ngồi trên bồn tắm, cúi đầu, che đi đôi mắt đỏ ửng. “Anh trai nhỏ.” Cô dịu dàng gọi một tiếng.

Tiếng gọi êm ái này làm cho Tạ Văn Thanh suýt nữa thất thủ.

“Ừm.” Cậu buồn bực đáp một tiếng, sau đó mệt mỏi dựa đầu vào người cô, nhắm mắt lại.

Ân Lưu Tô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của cậu, ngửi mùi dầu gội đầu bạc hà trên tóc cậu, nhàn nhạt cười nói: “Được rồi, không có việc gì.”

Tạ Văn Thanh đưa tay ra, dùng sức ôm lấy vòng eo thon của cô: “Tôi yêu chị.” Ân Lưu Tô dừng một chút, hôn lên trán của cậu một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương