Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Tạ Văn Thanh tiễn Đào Tử và Lâm Lộ Toa xong thì lẻ loi một mình ở lại Quảng Thành.

Cậu không còn gửi hy vọng vào người khác, sáng sớm mỗi ngày đến trung tâm giới thiệu việc làm lớn nhất Quảng Thành.

Quảng Thành có bến cảng lớn dọc theo bờ biển nên cơ hội việc làm ở đây hoàn toàn nhiều hơn Nam Thị, số lượng người lao động... Cũng gấp mấy lần Nam Thị.

Nhưng mấy ngày nay Tạ Văn Thanh không có thu hoạch gì.

Ở đây lấy sức lao động giá rẻ chiếm đa số, đa số vào nhà máy, tiền lương rất thấp.

Mặc dù Tạ Văn Thanh có học vấn cấp ba, so ra vẫn có cơ hội cạnh tranh hơn những người chỉ có học hết tiểu học hay người không học.

Nhưng công việc lương thấp ở đây còn không bằng cậu kiếm tiền ở Nam Thị. Vậy cậu đến Quảng Thành dốc sức làm việc thì có ý nghĩa gì chứ.

Tạ Văn Thanh vô tình nhìn thấy có quảng cáo viết: [Thông báo tuyển dụng người vệ sinh trên không trung].

Thông báo tuyển dụng khác có đầy người đứng, còn chỗ này... Lại không được mấy người.

Tạ Văn Thanh suy nghĩ, chậm rãi đi tới, cẩn thận đọc phần tiền lương trên quảng cáo.

Cậu cho rằng công việc này có tiền lương thấp nên không có ai quan tâm, lại không ngờ tiền lương lại viết ——

Hai trăm, thanh toán theo ngày.

Tạ Văn Thanh chỉ vào quảng cáo hỏi thăm nhân viên tuyển dụng: “Hai trăm một tháng à?”

Người đàn ông tuyển dụng bưng bát mì tôm nóng hôi hổi, không nhịn được nói: “Thanh toán theo ngày, biết vì sao gọi là thanh toán theo ngày không?”

Tạ Văn Thanh kinh ngạc hỏi: “Cho nên... Một ngày hai trăm sao?”

Tiền lương này còn cao hơn cậu làm việc ở hộp đêm Kim Sư nữa! Thậm chí mức lương cao hơn chín mươi chín phần trăm công việc trên thị trường lao động!

Không phải mọi người nên tranh giành nhau công việc này à, vì sao lại vắng vẻ như vậy chứ?

Cậu đến gần người đàn ông ăn mì tôm, nhỏ giọng hỏi: “Công việc này có hợp pháp không?”

Người đàn ông ăn mì tôm quan sát Tạ Văn Thanh một chút, thấy cậu rất rắn chắc, lại còn trẻ, phù hợp với yêu cầu tuyển dụng, lúc này mới giải thích, nói: “Tuyệt đối hợp pháp, có giấy phép của quốc gia. Nhóc con có hứng thú không?”

“Có, có, có.” Tạ Văn Thanh lập tức nói: “Chỉ cần hợp pháp, tôi đều có thể làm.” “Lau kính có được không.”

“Quá được! Tôi là người phụ trách chùi cửa sổ thủy tinh nhà chúng tôi.”

“Được, vậy cậu chờ ở ghế bên cạnh một lát.” Người đàn ông ăn mì tôm nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Chờ một tiếng nữa, tôi sẽ đưa mọi người đi gặp ông chủ.”

Tạ Văn Thanh đi tới lều che nắng phía sau thông báo tuyển dụng.

Ở đây có sáu, bảy người đàn ông trẻ tuổi, da ngăm đen, cơ thể rắn chắc.

Cậu gật đầu cười cười với bọn họ.

Người đàn ông có nốt ruồi bà mối ngồi xuống bên cạnh Tạ Văn Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu... cậu có chứng sợ độ cao không?”

“Chứng sợ độ cao à? Không có.”

Người đàn ông có vẻ lo lắng: “Ồ...”

“Công việc này là làm gì?”

“Cậu không thấy trên thông báo có viết sao, công nhân vệ sinh làm việc trên cao.”

“Đây là cái gì?”

“Cậu không biết mà còn có gan đến?”

“Cũng không phải...” Tạ Văn Thanh xấu hổ cười cười: “Tôi đến trung tâm giới thiệu việc làm mấy ngày, chưa thấy công việc nào có tiền lương cao hơn. Dù sao chỉ cần hợp pháp, tôi sẽ làm!”

Khóe miệng của người đàn ông co lại, trong lòng thầm nói muốn tiền không cần mạng.

Nhưng anh ấy cẩn thận suy nghĩ lại, những người ở đây có mấy người thôi, không phải ai cũng muốn tiền không cần mạng sao, bao gồm cả bản thân anh ấy...

Anh ấy lấy đơn thuốc của con gái ra, nắm chặt trong tay.

Một tiếng sau, người đàn ông ăn mì tôm mang theo mấy người Tạ Văn Thanh ngồi xe van đến công ty vệ sinh trên cao.

Người phụ trách phát dụng cụ làm vệ sinh cho bọn họ ——

“Tôi là quản lý công ty, mấy ngày nay chúng tôi nhận một đơn hàng, vệ sinh sạch sẽ cửa sổ tòa nhà Quốc Mậu, tạm thời thiếu người nên tuyển dụng mọi người tới. Mọi người chỉ có thời gian hai ngày huấn luyện, ngày kia sẽ chính thức bắt đầu làm việc, hai ngày nay phải học cho tốt! Đừng ngơ ngác ngây người, rơi xuống là mất mạng đó!”

Tạ Văn Thanh giơ tay, không hiểu hỏi: “Quản lý, lau cửa sổ thì sao lại mất mạng?”

Quản lý cười lạnh: “Nếu lau cửa sổ thủy tinh bình thường, sao tôi có thể thuê mấy người một ngày hai trăm chứ, nằm mơ đi.”

“Vậy... vậy lau cửa sổ gì?”

Nửa tiếng sau, quản lý đưa mấy người Tạ Văn Thanh đến dưới một tòa mấy chục tầng, nói với bọn họ: “Đây là tòa nhà Quốc Mậu.”

Tạ Văn Thanh ngẩng đầu, gáy cong thành góc vuông chín mươi độ nhìn lên, có không ít công nhân buộc lên dây thừng lau cửa kính cách mặt đất một trăm mét, ai nấy đều giống lơ lửng giữa không trung giống như Spider-Man.

Tạ Văn Thanh nhìn thấy bọn họ, cảm giác mình sắp choáng đến nơi rồi. Cậu biết không dễ kiếm được số tiền này mà.

Đúng là chuyện liên quan đến mạng người!

Mấy người mới nhanh chóng được đưa tới mái nhà làm việc.

Mái nhà có dây thừng, mặc đồng phục công nhân phản quang màu vàng, từng người được thả xuống.

Từ dưới lầu nhìn lên vẫn không cảm thấy khủng bố thế nào, nhưng đứng trên mái nhà cao một trăm mét nhìn xuống ——

Tiếng gió vù vù, người đi lại dưới lầu, giống như đàn kiến.

Đúng là muốn chết rồi.

Tạ Văn Thanh trẻ tuổi gan lớn, ngược lại cũng không cảm thấy quá sợ hãi, nhưng người đàn ông có nốt ruồi bà mối bên cạnh cậu thì sợ đến mức cả hai chân đều đang run lên.

Quản lý nói: “Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, không muốn làm việc thì có thể đi, nếu đã mặc đồng phục vào thì phải huấn luyện.”

Ở đây có khoảng mười người, sau đó rời đi một nửa.

Mặc dù công việc này nhiều tiền, nhưng không đáng để liều mạng.

Tạ Văn Thanh cũng muốn đi, nhưng nghĩ lại, cậu đã đến rồi...

Cậu nhìn thấy vẫn có không ít công nhân đang làm việc ở đây, mặc dù có vẻ dọa người, nhưng tính an toàn vẫn có thể được bảo đảm.

Một ngày hai trăm lận đó!

Cậu vẫn lựa chọn ở lại, thay quần áo lao động, nghiêm túc tham gia huấn luyện.

Lúc huấn luyện, cậu nhìn thấy người đàn ông có nốt ruồi bà mối run rẩy đi tới nên hỏi: “Anh sợ đến như mức độ này, không lẽ anh có chứng sợ độ cao à?”

“Có... có một chút.” “Vậy sao anh không đi?”

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, nói ra mấy chữ: “Cầu giàu sang trong nguy hiểm.”

Tạ Văn Thanh nhìn anh ấy chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay ra, kính nể nói: “Dũng cảm, tôi muốn kết bạn với anh, Tạ Văn Thanh.”

“Lương Đại Kiều.”...

Ân Ân biết anh Đào Tử đã trở về, không thèm viết bài tập nữa, chạy xuống lầu đến Y-SUI: “Oa Oa, có mang quà về cho em không nào?”

Trong tiệm, sắc mặt của mọi người không thích hợp lắm.

Lưu Tuệ Hoa nhìn Đào Tử, Đào Tử khó khăn xoa tay, lại nhìn về phía Lâm Lộ Toa.

Lâm Lộ Toa đành phải đi đến trước mặt Ân Ân, ngồi xuống nói với cô bé: “Tiểu Muội, anh trai của em, anh ấy... Anh ấy...”

Ân Ân thấy cô ta muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy sắc mặt của mọi người khó coi, trong lòng đã sớm đoán ra, nước mắt chảy ra: “Oa Oa chết rồi sao!”

“...”

Đào Tử vội vàng nói: “Ồ, cũng không phải! Anh trai của em không chết, cậu ấy sống rất tốt.”

“Anh đừng lừa em, huhu, Oa Oa, anh chết quá thê thảm.”

“Không phải, cậu ấy thật sự không có việc gì.” Đào Tử nhíu mày, giải thích nói: “Cậu ấy chỉ ở lại Quảng Thành làm việc, tạm thời không trở về.”

Ân Ân nghe vậy, mới sững sờ nín khóc: “Thật sao?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao anh ấy không trở về? Anh ấy không nhớ em và mẹ sao?”

Lâm Lộ Toa nói ra: “Anh trai của em muốn kiếm nhiều tiền, cơ hội làm việc của Quảng Thành lớn hơn một chút.”

Ân Ân không khóc nữa, nhưng vẫn rất mất mát, cúi đầu suy nghĩ hỏi: “Mẹ đâu, mẹ có biết không?”

“Chị ấy ở tầng hai.”

“Em đi tìm mẹ! Nói mẹ đưa Oa Oa trở về!”

Lưu Tuệ Hoa kéo Ân Ân đang kích động lại, dịu dàng an ủi: “Tiểu Muội, tâm trạng của mẹ cũng không tốt, con cho chị ấy yên tĩnh một mình được không?”

“Oa Oa bị người ta lừa bao nhiêu lần, ngu ngốc như thế còn ở lại Quảng Thành... Chắc chắn lại bị người ta lừa gạt.” Ân Ân cắn răng nói: “Em muốn tìm anh ấy trở về!”

Cô bé nói xong thì chạy ra ngoài, Lưu Tuệ Hoa không giữ chặt, cô bé lập tức xông ra ngoài.

“Con không nên chạy lung tung!”

Lúc này, Ân Lưu Tô đi xuống lầu, đứng ở phía sau gọi: “Ân Ân, trở về.”

Ân Ân quay đầu, nhìn về phía cô.

Cô mặc váy dài mỏng, tóc búi trên đầu thành một quả tròn, có mấy sợi tóc mai rủ xuống, đôi mắt bình tĩnh không lay động.

“Mẹ, chúng ta đưa Oa Oa trở về!” Ân Ân đi tới nắm tay Ân Lưu Tô: “Hiện tại mua vé đến Quảng Thành.”

Ân Lưu Tô biết được tin tức, cũng khó chịu rất lâu, thậm chí cũng muốn mua vé máy bay đến Quảng Thành, kéo tên ngốc kia trở về.

Nhưng cô ngồi một lúc lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn thuyết phục mình chấp nhận mọi thứ.

Cô nói với Ân Ân: “Anh trai là người trưởng thành, cậu ấy có lựa chọn của mình.”

Ân Ân rơi nước mắt xuống: “Nhưng con muốn ở bên cạnh Oa Oa, con không muốn rời xa anh ấy.”

“Trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn, Ân Ân cũng phải học cách chấp nhận chia ly.”

Ân Ân khóc càng lợi hại hơn, hổn hển khóc nức nở nói: “Vậy... vậy có một ngày mẹ cũng rời xa con sao?”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, mẹ... Anh trai, còn có rất nhiều người bên cạnh con, bọn họ sẽ rời xa con. Bởi vì cuộc sống vốn là hành trình cô đơn dài dằng dặc.”

Lưu Tuệ Hoa đi tới kéo ống tay áo của Ân Lưu Tô: “Ân Ân còn nhỏ, chị nói những chuyện này...”

Ân Lưu Tô cố chấp nói: “Lúc tôi hiểu được những chuyện này thì còn nhỏ hơn con bé.”

Từ nhỏ cô đã dũng cảm bước đi một mình, từ trong bóng tối vô tận đã mở ra một khe hở, lúc này mới nhìn thấy ánh mặt trời.

Điều này cũng ảnh hưởng đến việc cô dạy dỗ đứa bé, cô nhất định phải nói cho Ân Ân biết: Phải dũng cảm đối diện với hiện thực, không phải đắm chìm vào bọt biển tốt đẹp trước mắt.

Cô đưa tay lau nước mắt cho Ân Ân, nghiêm túc nói: “Ân Ân, con nhất định phải học cách chấp nhận người yêu của mình rời đi, Tạ Văn Thanh cũng có giấc mơ muốn theo đuổi. Cậu ấy không chỉ là anh trai của con mà còn là bản thân cậu ấy, con phải học được cách tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.”

Ân Ân vô cùng đau lòng, gào khóc lớn, hất tay của Ân Lưu Tô ra: “Làm gì có, bởi vì mẹ nên Oa Oa mới rời đi! Là mẹ không cần Oa Oa nên anh ấy mới đi!”

Ân Lưu Tô lập tức không nói gì nữa. Ân Ân khóc lóc chạy lên tầng.

Lưu Tuệ Hoa đẩy chú xăm tay, chú xăm tay cầm kẹo que trong hộp rồi đuổi theo.

Ân Lưu Tô hít sâu, ổn định lại cảm xúc, quay đầu nhìn về phía nhân viên đang nhìn chằm chằm mình.

“Xem xong rồi, nên làm gì thì làm đi.”

Đám người lập tức quay về làm việc, uốn tóc, sơn móng tay, nhưng thỉnh thoảng dùng ánh mắt sâu xa nhìn Ân Lưu Tô.

Ân Lưu Tô cố nén cảm giác mất mát, vắng vẻ trong lòng, một mình đi tới đầu hẻm, dựa lưng vào mặt tường gập ghềnh.

Dường như cô có thể nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên đưa chàng trai kia về nhà.

Lúc cậu cười lên giống như gió thổi qua phố lớn ngõ nhỏ, mang theo hương vị mùa hè.

Ân Lưu Tô run rẩy lấy ra điếu thuốc lá cho nữ, cúi đầu châm lửa. Cô bật hai lần, dùng sức ném bật lửa ra ngoài ——

“Đồ khốn nạn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương