Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Sáng sớm hôm sau, Ân Ân chạy tới trường học, bận rộn mở nắp thùng rác ra.

Thùng rác đã trống rỗng, chỉ có mấy mảnh giấy nhăn nhúm, búp bê bị cô bé ném đi không còn thấy tăm hơi.

Ân Ân nghĩ mỗi ngày sẽ có dì quét dọn đi thu rác trong lớp học, chắc chắn sẽ không tìm thấy.

Ân Ân hồn bay phách lạc quay về chỗ ngồi của mình, hối hận không thôi.

“Mình đúng là ngu ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!” Cô bé dùng sức đánh vào đầu của mình: “Ân Ân quá ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!”

Lưu Văn Anh đang tập trung làm đề số học, bị cô bé làm phiền, không khách sáo lấy búp bê trong cặp sách ra ném cho cô bé: “Đừng ồn ào.”

Ân Ân bỗng nhìn thấy búp bê Trung Quốc quen thuộc thì sửng sốt một chút, sau đó kêu lên sợ hãi: “A a a a!”

Lưu Văn Anh bịt tai, lông mày cau lại.

Ân Ân cầm búp bê lên, nhắm mắt ôm chặt vào lòng.

Cảm giác mất đi mà tìm lại được... Quá vui sướng!

“Búp bê của mình! Ôi!”

Lưu Văn Anh muốn cô bé yên tĩnh chút, lại không ngờ Ân Ân đột nhiên ôm lấy mình: “Cậu tốt quá! Chị Văn Anh, chị thật là tốt!”

Cô ấy sửng sốt một chút, ánh mắt khiếp sợ nhìn cô bé trước mặt mình: “Buông tớ ra!”

“Cảm ơn cậu, chị Văn Anh!” Ân Ân muốn khóc lên: “Nếu tớ ném nó đi thì sẽ khổ sở đến chết.”

“Đừng khóc.” Lưu Văn Anh khó chịu: “Tớ ghét nữ sinh khóc lóc.” “Không phải cậu cũng là nữ sinh sao, cậu không khóc à?”

“Không khóc.”

“Vì sao?”

“Không có vì sao, tớ cũng không phải...”

Lưu Văn Anh dừng một chút, lại không nói nữa, tiếp tục cúi đầu làm đề số học.

Mấy người Mạc Tử Oánh thấy Ân Ân chủ động ôm Lưu Văn Anh, lập tức không chịu nổi, thở phì phò đi tới ——

“Ân Ân, cậu ra ngoài cho tôi!”

Ân Ân đi theo bọn họ ra ngoài lớp học.

Bên ngoài lớp học, Mạc Tử Oánh xụ mặt xuống, nghiêm túc nói với cô bé: “Hôm qua cậu dùng búp bê giá rẻ chơi trò tổ chức tiệc rượu tại nhà với chúng tôi sẽ được bỏ qua, chúng tôi có thể cho cậu thêm một cơ hội gia nhập biệt đội công chúa.”

“Có thật không?” Ân Ân mừng rỡ nói: “Tớ còn có thể gia nhập biệt đội công chúa sao?”

“Ừm, nhưng cậu phải hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Lưu Văn Anh.”

Mạc Tử Oánh nói xong, nụ cười trên mặt Ân Ân biến mất, do dự nói: “Nhưng... Cậu ấy giúp tớ tìm được...”

“Lưu Văn Anh buồn nôn muốn chết! Cậu muốn gia nhập biệt đội công chúa thì không thể chơi với cậu ta!”

“Vì sao cậu nói như vậy?”

“Vốn là như vậy, cậu ta rất buồn nôn.”

“Các cậu... Các cậu ghen tỵ với cậu ấy.” Trong lòng Ân Ân đã xem Lưu Văn Anh trở thành bạn của mình, cho nên không thể nhịn được mấy người Mạc Tử Oánh nói xấu cô ấy.

“Nói bậy, sao bọn tớ lại ghen tỵ với người kỳ lạ đó chứ.”

“Thành tích của cậu ấy tốt, dáng dấp xinh đẹp, tớ thấy các cậu đang ghen tỵ.”

“Không phải, không phải, không phải, không phải!” Mạc Tử Oánh bị nói trúng tim đen, tức giận đứng lên: “Cho dù cậu ta hạng nhất thì sao, tôi chả thèm ghen tị đâu, tại sao lại ghen tị với người kỳ lạ chứ!”

“Xem đi, xem đi, giấu đầu lòi đuôi, hừ!”

“Ân Ân, tớ khuyên cậu nói chuyện cẩn thận.” Kiều Vi An khoanh tay nói: “Cậu còn có muốn gia nhập vào biệt đội công chúa hay không?”

Ân Ân nhìn Mạc Tử Oánh thẹn quá thành giận, giống như cô gái xấu xa trong truyện cổ tích.

Mẹ nói đúng, cô bé không cần giành lấy sự yêu thích của tất cả mọi người chỉ cần để ý đến người thích mình... là đủ rồi.

Cô bé mới không muốn làm bạn với người như Mạc Tử Oánh!

Ân Ân tháo huy chương bông tuyết trước ngực xuống, ném cho bọn họ: “Ai thèm gia nhập biệt đội công chúa chứ!”

Cô bé nói xong thì quay người chạy vào lớp học, ngồi xuống vị trí của mình.

Từ trước đến nay, mấy người Mạc Tử Oánh chỉ bắt nạt người khác, chưa từng bị người khác đối xử không khách sáo như vậy, bị Ân Ân chọc tức, đuổi theo cô bé: “Cậu phách lối cái gì!”

“Đúng đấy, ba tôi là ông chủ, cậu không có ba, còn dám nói chuyện với tôi như vậy!”

Ân Ân lập tức phản bác: “Ai nói tớ không có ba!”

“Cậu không có!”

“Tớ có! Tớ có, tớ có! Ba tớ sẽ trở thành người nổi tiếng!”

“Không phải cậu nói anh trai là người nổi tiếng sao, hiện tại lại trở thành ba, Ân Ân là đồ nói dối!”

Ân Ân tức giận đến gương mặt đỏ bừng, đi tới đẩy Mạc Tử Oánh một cái: “Nói bậy!”

Mạc Tử Oánh bị cô bé đẩy ngã xuống đất, khóc rống lên —— “Ân Ân đánh người! Đánh cậu ta cho tôi!!”

Kiều Vi An và Chu Mỹ Vân thấy “chị đại” Mạc Tử Oánh bị đẩy ngã, sao có thể nhịn được, đi tới nắm lấy tóc của Ân Ân, còn dùng móng tay cào mặt cô bé.

Lúc này, Lưu Văn Anh đứng lên, ngăn tay của Kiều Vi An lại, kéo Ân Ân ra sau lưng mình.

Vóc dáng của cô ấy lớn hơn nữ sinh bình thường một cái đầu, bằng các nam sinh cao nhất trong lớp, bọn họ không dám dùng sức mạnh với cô ấy.

Kiều Vi An thở phì phò nói: “Ân Ân, cậu muốn chơi với người kỳ lạ sao!”

Ân Ân trốn sau lưng Lưu Văn Anh, thè lưỡi với cô nhóc: “Cậu ấy không kỳ lạ...”

“Đúng vậy!”

“Không phải không phải không phải! Nếu cậu nói bậy nói bạ nữa, tớ sẽ đánh cậu nữa!”

Ân Ân có vẻ gầy yếu, nhưng rất khỏe, Kiều Vi An không muốn bị đẩy ngã giống như Mạc Tử Oánh, chỉ có thể không cam lòng im miệng.

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên.

Kiều Vi An và Chu Mỹ Vân đỡ Mạc Tử Oánh dậy, ba người uy hiếp nhìn Ân Ân một chút, xấu hổ trở về chỗ ngồi của mình.

Ân Ân thở phào nhẹ nhõm.

May là không làm lớn chuyện để giáo viên chủ nhiệm biết, nếu không thì cô bé xong đời.

Tiết lao động, Ân Ân thật lòng nói cảm ơn Lưu Văn Anh: “Cảm ơn cậu, chị Văn Anh.”

“Đừng gọi tớ là chị.” Lưu Văn Anh lạnh nhạt nói.

“Cậu không phải là chị sao?”

“Không phải.”

Ân Ân cầm tay của cô, mỉm cười nói: “Em gái Văn Anh.” “...”

“Cậu có búp bê không?”

Lưu Văn Anh không trả lời, Ân Ân suy nghĩ, lấy ra gấu nhỏ cũ kỹ trong cặp sách của mình ra đưa cho cô ấy.

“Không muốn.”

“Cầm đi.”

“Chúng ta có thể tổ chức tiệc rượu tại nhà.”

“Nhàm chán.”

Lưu Văn Anh không nhận, vẫn lấy sách Sudoku ra, điền số vào trong ô trống.

Ân Ân đưa đầu nhỏ đến: “Em gái, cậu vẽ gì đó?”

Lưu Văn Anh vẫn không để ý tới cô bé, chân mày chau lại, dường như gặp vấn đề khó, đang cố gắng suy nghĩ.

Ân Ân nhìn cô không viết gì, nói ra: “Tớ biết vẽ thế nào.”

Lúc này Lưu Văn Anh mới có chút hứng thú, nhìn về phía cô bé: “Cậu biết sao?”

Ân Ân cầm lấy cuốn sách, đặt bút vào khoảng trắng mà cô do dự chưa biết, vẽ số “5”, sau đó vẽ thêm các nét khác.

Một hình chú chó con hoạt hình sống động xuất hiện trên sách sudoku.

“Vậy là biến thành chó con rồi.” Ân Ân cười đưa sách sudoku cho cô: “Đáng yêu quá.”

Lưu Văn Anh:......

Tạ Văn Thanh và Đào Tử đứng bên ngoài cửa phòng phẫu thuật trong bệnh viện, lo lắng chờ đợi.

Bốn mươi phút sau, cuối cùng đèn nhỏ “Đang phẫu thuật” cũng tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra.

Hai người vội vàng đi tới, lo lắng hỏi thăm: “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, phẫu thuật rất thuận lợi.” Bác sĩ tháo găng tay xuống, nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi trước mặt: “Hai người... Ai là ba của đứa bé?”

Tạ Văn Thanh và Đào Tử liếc nhau một cái, hai người không hẹn chỉ vào đối phương.

Bác sĩ:...

Tạ Văn Thanh vốn đi theo Đào Tử, thấy người này chỉ vào mình, lập tức đưa chân đá anh ấy một cái.

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi sẽ nói cho hai người biết một số điều cần lưu ý, hai người lắng nghe một chút.”

“Ồ!”

Hai người đàn ông trẻ tuổi lập tức nghiêm túc lắng nghe bác sĩ lải nhải nói một số điều cần lưu ý trong mấy ngày nay ——

“Trong vòng hai tuần cần nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút, trứng gà, sữa bò, thịt bò... Cũng phải tắm rửa, gội đầu. Còn có điều quan trọng nhất, trong vòng ba mươi ngày tuyệt đối không thể sinh hoạt chuyện đó biết chưa?”

Tạ Văn Thanh và Đào Tử đồng thời gật đầu, nhận được ánh mắt kỳ lạ của bác sĩ thì lập tức kịp phản ứng, lại vội vàng lắc đầu: “Không phải... chúng tôi không quen cô ta, đứa bé không phải là của chúng tôi...”

Mỗi ngày bác sĩ gặp rất nhiều chuyện như vậy, cho nên không thèm để ý bọn họ giải thích, chỉ xua tay: “Tôi sẽ kê đơn thuốc, ai đi trả tiền lấy thuốc?”

“Tôi, tôi, tôi... tôi đi.” “Vẫn nên để tôi đi!”

Hai người không muốn vào phòng bệnh đối mặt với Lâm Lộ Toa, tranh nhau muốn đi lấy thuốc.

Cuối cùng Đào Tử đẩy Tạ Văn Thanh vào phòng bệnh, viện cớ đi lấy thuốc rồi chuồn mất.

Tạ Văn Thanh ngồi trong phòng bệnh đầy mùi cồn và mùi thuốc một tiếng, cuối cùng Lâm Lộ Toa cũng tỉnh lại, yếu ớt nhìn về phía Tạ Văn Thanh: “Là... là... anh.”

Tạ Văn Thanh lúng túng cầm quả táo trên bàn gọt: “Cô cảm giác thế nào, có muốn uống nước nóng hay không?”

Lâm Lộ Toa kinh ngạc nhìn trần nhà, nước mắt lặng lẽ trượt xuống.

Tạ Văn Thanh thấy cô ta rơi nước mắt, có chút luống cuống: “Cô... có phải cô đau ở đâu đúng không, tôi đi gọi bác sĩ.”

“Không có.” Lâm Lộ Toa khàn khàn nói: “Tôi đang suy nghĩ chắc chắn các anh đang chê cười tôi, cười nhạo sự lựa chọn của tôi.”

Tạ Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gọt táo: “Không có, cô suy nghĩ nhiều rồi, Đào Tử rất lo lắng cho cô, nghe điện thoại của cô xong thì lập tức chạy tới. Bà chủ cũng dặn dò nhất định phải đưa cô trở về, không có ai chê cười cô cả.”

“Tôi biết anh ta chỉ chơi đùa, vốn không muốn kết hôn với tôi.” Lâm Lộ Toa lau sạch nước mắt, cố chấp nói: “Nhưng tôi vẫn đến, nếu như cho tôi thêm một cơ hội, tôi vẫn sẽ đến.”

Ánh mắt Tạ Văn Thanh vô cùng ngây thơ: “Cô yêu anh ta như vậy sao?”

“Yêu?” Lâm Lộ Toa nhếch miệng cười lạnh, nhìn về phía Tạ Văn Thanh: “Anh Tạ đứng đầu bảng này, nếu tôi nói, tôi thật sự thích anh, anh đẹp trai như vậy, lần đầu tiên tôi gặp anh đã yêu anh, anh có tin không?”

Tạ Văn Thanh suýt nữa đứt tay, ngẩng đầu sợ hãi nói: “Cô... cô đừng nói bậy! Tôi tôi tôi... tôi và cô không hề quen biết!”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết thời đại này đối với phụ nữ mà nói thì yêu không phải là chuyện quan trọng nhất, tôi thích một người, nhưng cuối cùng tôi sẽ chọn một người khác để kết hôn.”

Tạ Văn Thanh mờ mịt lắc đầu: “Không hiểu.”

“Anh đương nhiên không hiểu rồi, sao đàn ông có thể hiểu được chứ. Xã hội này đối xử với phụ nữ không tốt lắm, dựa vào bản thân thì khi nào mới có được cuộc sống mình mong muốn, còn không bằng nhân lúc mình trẻ tuổi đánh cược một lần, cược thắng thì tôi có thể ngồi BMW, ở biệt thự.”

“Vậy thua cuộc thì sao?”

“Thua cuộc...” Lâm Lộ Toa cười buồn bã: “Là tôi như bây giờ.”

Tạ Văn Thanh im lặng vài giây, lại hỏi: “Không phải tất cả phụ nữ đều như vậy, ví dụ như Lưu Tuệ Hoa, ví dụ như Ân Lưu Tô, bọn họ sẽ không như vậy.”

“Đó là không có cơ hội.” Lâm Lộ Toa chắc chắn nói: “Bọn họ đã bỏ qua độ tuổi đẹp nhất rồi.”

Tạ Văn Thanh giải thích: “Mặc dù bà chủ hơi lớn tuổi, nhưng trong lòng tôi, cô ấy...”

Cậu dừng một chút, lại cảm thấy không cần thiết nói điều này với người phụ nữ này.

Đây là cảm nhận quý giá nhất được cậu giấu ở trong lòng, không thể nói với người ngoài.

“Lần này cô sẽ theo chúng tôi trở về chứ?” Cậu lại hỏi Lâm Lộ Toa: “Y-SUI làm ăn cũng không tệ lắm, cần một thợ trang điểm, chúng tôi cảm thấy cô có thể làm được.”

“Bà chủ cho tôi tiền phẫu thuật, tôi còn có lý do từ chối sao?”

“Vậy thì không có.” Tạ Văn Thanh suy nghĩ, lại nói: “Nhưng cô thật sự không muốn đến đó, chị ấy cũng sẽ không ép buộc cô.”

Lâm Lộ Toa mím môi im lặng.

“Có lẽ cô có thể cố gắng thử một chút.” Tạ Văn Thanh cắn quả táo, nói với cô ta: “Dùng một cách tôn nghiêm hơn để ngồi BMW, ở biệt thự.”

Lâm Lộ Toa nhìn về phía quả táo trong tay cậu: “Không phải cậu gọt cho tôi sao?”

“Cô nghĩ gì vậy, tự gọt đi.” Tạ Văn Thanh ném quả táo cho cô ta, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Cậu chưa từng gọt táo cho người phụ nữ thứ hai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương