Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Tạ Văn Thanh nắm tay Ân Ân đi bộ về nhà. “Mẹ đi đâu rồi anh?”

“Lưu Tuệ Hoa gọi đi rồi, bảo là có chuyện gấp.” “Việc gấp gì vậy?”

“Bọn họ là bà chủ, anh chỉ là nhân viên, biết sao được.” “À.”

Ân Ân nhớ đến tối hôm đó nhìn thấy mẹ đỏ lỗ tai, nói với Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, thật sự anh sẽ trở thành ba em sao?”

Tạ Văn Thanh xoa mũi: “Không biết được, mẹ em không có hứng thú với anh.” “Mẹ đối xử với anh rất tốt mà.”

“Đối xử tốt là một chuyện, tình yêu lại là một chuyện khác, con nít con nôi hiểu sao được.”

Ân Ân bĩu môi: “Oa Oa mới không hiểu ý, ngốc nghếch.”

Tạ Văn Thanh thở dài một hơi.

Đúng là cậu cũng không hiểu tại sao Ân Lưu Tô sẽ nói như vậy.

Chỉ muốn yêu đương chơi mà thôi, truy đuổi một tình yêu ngắn ngủi như pháo hoa.

Chẳng lẽ cô không muốn một gia đình an ổn sao?

...

Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi lớn ở khu thương mại, dường như Ân Ân nhớ tới cái gì, kéo tay Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, em muốn mua một con búp bê Barbie.”

“Cái quái gì?”

“Búp bê Barbie.” Ân Ân giải thích: “Là búp bê rất xinh đẹp, có thể cho nó mặc váy đẹp ấy.”

“Không phải em có gấu bông rồi sao?”

“Các bạn bảo gấu bông không chơi trò gia đình được.”

“Anh em chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu.” Tạ Văn Thanh lười nhác trả lời, định đi luôn: “Không có tiền, đi tìm mẹ em bảo mẹ em mua cho.”

Ân Ân túm chặt góc áo cậu: “Rõ ràng là ngày hôm qua dì Tuệ Hoa trả tiền lương cho anh.”

“Cái này mà em cũng biết được!”

“Bởi vì chú Hoa Tí nhận tiền lương xong mời em đi ăn kẹo que luôn mà.”

Tạ Văn Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn cô bé vào cửa hàng đồ chơi, trong lòng nghĩ một con búp bê chắc cũng chẳng đắt đỏ gì.

“Chào quý khách, anh muốn mua đồ chơi gì cho bé con vậy?” Người bán hàng chào đón vô cùng nhiệt tình: “Bên chúng tôi có Transformers bản mới, còn có Bakusou Kyoudai.”

“Có búp bê Bobby hay gì không?” “Là búp bê Barbie.” Ân Ân sửa đúng.

“Đây, là cái này.”

Ân Ân nhớ tới lời của Kiều Vi An, còn nói thêm: “Phải là hàng chính hãng.”

“Đồ chơi trong tiệm chúng tôi đều là hàng chính hãng cả.” Người bán hàng dẫn bọn họ đến quầy chuyên bán búp bê Barbie, mỉm cười nói: “Búp bê Barbie có phiên bản thế giới công chúa, phiên bản ngoại cảnh, mỗi phiên bản khác nhau thì giá cũng khác nhau, cô bé thích loại nào nào?”

Ân Ân nhìn thấy cả một kệ thủy tinh đều là những búp bê công chúa tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp, ngạc nhiên mở to đôi mắt.

Có búp bê mặc váy cưới, có búp bê mặc lễ phục sao trời, còn có rất nhiều giày dép xinh đẹp với cả phụ kiện bàn ghế hoàng cung... Rực rỡ muôn màu, lộng lẫy loá mắt.

Tạ Văn Thanh cũng không nghĩ tới, một con búp bê thôi mà cũng hoa hòe loè loẹt đến vậy.

Cảm giác có chút không ổn.

Quả nhiên, đôi mắt Ân Ân nhìn chằm chằm búp bê, túm chặt tay cậu: “Oa Oa, em muốn! Oa Oa mua em một con đi.”

Tạ Văn Thanh nuốt nước miếng: “Cho hỏi giá bao nhiêu vậy?”

Người bán hàng lần lượt giới thiệu: “Một hộp phiên bản thế giới công chúa là ba trăm, trang phục bốn trăm, ngoại cảnh là tám trăm.”

Vốn dĩ Tạ Văn Thanh đang định sờ ví tiền, nghe được người bán hàng báo giá, ngây ngẩn cả người: “Anh... Anh bảo giá bao nhiêu ấy?”

“À, giá rẻ nhất là ba trăm.”

“Búp bê gì mà đắt vậy!” Tạ Văn Thanh cảm thấy không thể tin được: “Đây là mấy người đang công phu sư tử ngoạm, nói giá bừa đúng không?”

Lúc trước cậu mua cho Ân Ân một con gấu bông cũng chưa đến mười tệ.

Người bán hàng thấy thế, vẻ mặt lộ ra xấu hổ: “Thì... Búp bê Barbie chính hãng giá như vậy đấy ạ.”

Tạ Văn Thanh nói khẽ với Ân Ân: “Anh mua búp bê khác cho em được không, mua cái này không khác gì lừa người ta coi tiền như rác.”

Ân Ân lưu luyến mà nhìn búp bê công chúa trong tủ kính, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà gật đầu.

Cô bé biết ba trăm tệ đắt đỏ đến cỡ nào, hồi trước anh cô bé ca hát kiếm tiền cả một buổi trưa mà kiếm cũng không được ba mươi tệ.

Dù kinh tế trong nhà hiện tại có chút cải thiện, nhưng ở phương diện tiêu tiền, Ân Ân vẫn là có gì bớt được thì bớt, không đòi anh trai với mẹ mua đồ quá đắt.

Tạ Văn Thanh dẫn Ân Ân đi dạo trên phố một lượt thì nhìn thấy có người bán rong bán đồ chơi trước cửa siêu thị náo nhiệt.

Xe hàng rong treo rất nhiều búp bê.

Mấy búp bê này không phải búp bê Barbie tóc vàng mắt xanh mà là búp bê tóc đen mắt đen, mặc Hán phục tay thụng thướt tha, búi tóc phong cách cổ đại xinh đẹp.

Ngoại trừ không có hộp đóng gói bên ngoài thì không hề kém cạnh khi so với búp bê Barbie.

Ánh mắt Ân Ân lập tức láng lên: “Oa Oa! Ở đây cũng có búp bê thật đẹp này!” Tạ Văn Thanh lập tức đến hỏi giá.

“Hai mươi một bộ đơn, ba mươi một bộ có quần áo, cậu muốn mua cái nào?”

Bởi vì so sánh với búp bê Barbie vừa nãy tận mấy trăm tệ, đối với Tạ Văn Thanh bây giờ, hai, ba mươi tệ không là gì cả, hào phóng mà nói: “Bán cho em gái cháu một bộ có quần áo đi!”

“Được rồi, cô bé chọn một con đi.”

Ân Ân đông chọn tây nhặt, cái này cũng thích cái kia cũng thích, cuối cùng cũng chọn một cô bé búp bê mặc áo bó ngực hồng nhạt.

Người bán rong lại đưa một cái váy phong cách cổ đại cho Ân Ân làm thành quần áo, đút vào túi đóng gói đưa cho cô bé.

“Cầm chắc nhé cô bé, chơi chán thì lại đến mua con mới.” “Cảm ơn chú ạ.”

Ân Ân như ôm bảo bối, cảm thấy mỹ mãn mà trở về nhà, nghĩ bụng ngày mai là có thể chơi trò gia đình cùng mấy người Mạc Tử Oánh rồi.

...

Nhân lúc Ân Ân làm bài tập, Tạ Văn Thanh đi bộ xuống lầu đến tiệm làm tóc Y-SUI.

Sức nóng tháng giêng đã giảm bớt, khách hàng trong tiệm vẫn ngồi đầy, nhưng khách xếp hàng chờ làm tóc đã ít đi rất nhiều.

Rõ ràng lượng khách đã tiêu điều đi.

Hai bà chủ Ân Lưu Tô cùng Lưu Tuệ Hoa đang ngồi ghế ở sân hoa vừa uống cà phê vừa thương lượng đối sách.

Tạ Văn Thanh đi bộ ra phía sau hai người, dựng lên lỗ tai lắng nghe.

“Đại đa số người trong lượt khách lúc trước là nghe xong người khác giới thiệu, thấy mới thì tới. Đến khi thể nghiệm xong hết rồi, cái mới cũng thành cái cũ, lượng khách tất nhiên sẽ giảm xuống, đây là hiện tượng bình thường.” Ân Lưu

Tô không thiếu kiên nhẫn giống Lưu Tuệ Hoa: “Bất kể cửa hàng nào cũng không thể giữ lượng khách ở mức cao nhất mãi được, thể nào cũng có thời điểm độ hot hạ xuống.”

Lưu Tuệ Hoa thở phì phì mà nói: “Em đi hỏi ở xung quanh, thấy rất nhiều tiệm uốn tóc bắt chước hình thức kinh doanh của chúng ta, sửa tên cửa hàng thành tiếng Anh, thuê trai xinh gái đẹp... Không ít khách lưu lượng của chúng ta đều bị bọn họ đoạt hết rồi!”

“Hình thức kinh doanh của chúng ta cũng không xin bản quyền, dù cho người khác bắt chước thì chúng ta cũng không làm gì được bọn họ.”

“Thế làm sao bây giờ, rõ ràng là chúng ta nghĩ ra điểm mới, sao lại có thể để cho họ ngồi hưởng mưu lợi bất chính được.”

Ân Lưu Tô thong dong mà uống một ngụm cà phê: “Làm buôn bán là như vậy, có đồ vật mới nào tuôn ra, chỉ cần có thể kiếm tiền thì sẽ bị bắt chước phong cách hàng loạt.”

Cô nhìn cửa tiệm bánh crepe của Hứa Xuân Hoa: “Cô nhìn xem xung quanh đây có biết bao cửa hàng bán bánh rán, lượng khách đến mua ở chị Xuân Hoa của chúng ta vẫn không hề giảm cho tới bây giờ.”

Từ khi đến Y-SUI tút tát ngoại hình, mỗi lúc ra cửa thì Hứa Xuân Hoa đều chú ý ăn mặc, cũng hay đổi quần áo mới, thỉnh thoảng còn trang điểm nhẹ.

Nghe Ân Lưu Tô nói như vậy, Hứa Xuân Hoa vừa rán bánh vừa nói: “Hương vị bánh của tôi ngon, kích cỡ lớn, khách quen cũng nhiều.”

“Đúng đấy.” Ân Lưu Tô nói với Lưu Tuệ Hoa: “Chúng ta không thể ngăn cản người khác bắt chước, củng cố lưu lượng khách thế nào, ổn định khách quen, phải làm ra cái đặc sắc của mình trong vô số loại hình sản phẩm tương đồng ra sao mới là quan trọng nhất.”

Lưu Tuệ Hoa cái hiểu cái không mà nhìn cô: “Thế rốt cuộc là sao?”

“Ý là, chúng ta cần phải phục vụ chủ chốt ở chất lượng, với cả phải tăng kỹ thuật công nhân lên.”

“Em đang nỗ lực học cách làm kiểu tóc với cách tắt tóc mới, bọn Đào Tử cũng chịu học, khẳng định kỹ thuật sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Lưu Tuệ Hoa hỏi: “Nhưng cái phục vụ mà chị nói đấy thì tăng lên thế nào được?”

Ân Lưu Tô ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Văn Thanh.

Tạ Văn Thanh đang say sưa nghe hai chị thảo luận, bỗng nhiên thấy cô quay đầu nhìn mình, trong lòng hoảng hốt: “Cái gì?”

Ân Lưu Tô vươn thon dài đầu ngón tay, bẻ Tạ Văn Thanh mặt nhìn trái ngó phải.

Tuy khuôn mặt cậu anh tuấn, nhưng không được hoàn mỹ ở chỗ, người thiếu niên đang đúng tuổi dậy thì, trên mặt nhiều ít cũng có mụn.

“Thẩm mỹ làm tóc... Hầu hết tiệm uốn tóc chỉ tập trung vào làm tóc mà thôi.” Ân Lưu Tô nhìn Lưu Tuệ Hoa: “Về mặt thẩm mỹ thì cô hiểu biết thế nào?”

Lưu Tuệ Hoa nhìn mấy cái mụn trên mặt Tạ Văn Thanh, nói: “Em không chữa được cái quỷ này đâu, nhưng nếu chăm sóc da, trang điểm thì em còn làm được.”

“Thế là được rồi, vị trí của Y-SUI của chúng ta không dừng lại ở phục vụ tạo hình làm tóc mà phải cải tiến cả thẩm mỹ làm đẹp cho chị em phụ nữ nữa.” Ân Lưu Tô cau mày, vừa nghĩ vừa nói: “Chăm sóc da, trang điểm, tạo hình... Thậm chí tương lai còn có thể phối hợp làm cả thiết kế, thời trang nữa!”

Ý nghĩ của Lưu Tuệ Hoa cũng mở ra.

Thời buổi này, nói thật là ngoại trừ siêu sao nổi tiếng thì có rất ít chị em phụ nữ làm thiết kế hoặc tạo hình độc đáo, thậm chí còn có không ít phụ nữ còn không thèm chăm sóc da hay trang điểm gì cả.

Nếu có thể mở rộng thị trường lại lĩnh vực này...

Nói thật, Lưu Tuệ Hoa không dám tưởng tượng đến.

Sau khi Ân Lưu Tô cùng Lưu Tuệ Hoa quyết định kế hoạch này thì bắt đầu bắt tay vào thu xếp tiến hành cách tân Y-SUI.

Đương nhiên cô cũng không tham vọng một phát ăn luôn, mọi chuyện phải từng bước mà đi, chậm rãi mà làm.

Cũng may mặt tiền cửa hàng Y-SUI rất lớn, ngoại trừ khu vực gội đầu với cắt tóc tạo hình, mấy người còn sáng lập ra ba chỗ, một chỗ làm móng, một chỗ chăm sóc da, một chỗ trang điểm, hơn nữa còn dán thông báo tuyển dụng, mời chào công nhân có kỹ năng nghiệp phụ thuần thục ở lĩnh vực liên quan.

Đào Tử nhìn giấy báo tuyển dụng ở ngoài cửa cửa hàng, tiền lương không hề ít, anh ấy cảm thán mà nói: “Về lĩnh vực này... Lâm Lộ Toa cao tay lắm, kỹ thuật trang điểm của cô ấy rất tốt, lúc trước ở hộp đêm Kim Sư, dù nam dù nữ, lớp trang điểm trên mặt đều do cô ấy phụ trách hết, trang điểm phong cách gì cũng được, còn lợi hại hơn cả thợ trang điểm chuyên nghiệp ấy.”

Lưu Tuệ Hoa nghe anh ta nói như vậy, vội vàng hỏi: “Thế cô ấy ở đâu rồi?”

“Chẳng phải đi Quảng Thành với một ông chủ thầu rồi sao, làm mới được mấy ngày mà bà chủ Lưu Tô đã phát tiền lương một tháng cho cô ấy rồi.”

Lưu Tuệ Hoa nhìn Ân Lưu Tô: “Chị nhiều hơn nên bắt đầu đốt tiền đúng không, mới làm có mấy ngày mà phát cho người ta tận một tháng tiền lương cơ à.”

Ân Lưu Tô cũng không để bụng: “Con gái người ta phải ở bên ngoài làm việc cực nhọc cũng không dễ dàng gì.”

“À, hóa ra nơi này của em là nhà từ thiện cơ à.”

“Làm buôn bán không thể keo kiệt quá.” Ân Lưu Tô dũa móng tay, không chút để ý mà nói: “Đấy gọi là cách thức, hiểu không?”

“Không hiểu! Chỉ chị mới có cách thức thôi.”

...

Dán thông báo tuyển dụng mới được vài ngày đã nhận được thợ làm móng, là một chàng trai tuổi rất trẻ, dáng vẻ thường thường, ăn mặc quê mùa.

Nhưng mà sau Lưu Tuệ Hoa thay đổi ngoại hình một chút thì đã biến thành một người cao lớn một mét tám, khí chất trở nên tốt hơn nhiều.

Khách nữ tới tiệm làm móng tăng lên.

Nhưng mà, nhân viên chăm sóc với chuyên viên trang điểm vẫn mãi không tuyển được người thích hợp.

Đúng lúc Lưu Tuệ Hoa đang định đích thân đi tìm người thì Đào Tử lại nhận được một điện thoại đến từ Quảng Thành, là của Lâm Lộ Toa, người từng tìm được chốn về mà rời Y-SUI.

Trong điện thoại, tiếng nói của Lâm Lộ Toa kinh sợ, khóc nức nở: “Anh... Anh Đào... Cứu em với.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương