Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Buổi chiều hai ngày sau, Ân Lưu Tô nhận được điện thoại của cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu, nói có chuyện muốn tới nhà của cô.

Vì vậy cô nghỉ làm sớm, nhìn thấy cảnh sát Lưu mặc đồng phục, rất là có tinh thần đứng ở hẻm Hồ Lô.

“Cảnh sát Tiểu Lưu, sao không đi lên nhà một chút, hai đứa trẻ đều đang ở nhà, có chuyện gì thì lên đấy hẵng nói.”

“Không, không.” Cảnh sát Lưu chặn đầu xe máy Ân Lưu Tô lại, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Đứng chỗ này nói là được.”

Ân Lưu Tô nhìn thấy Tiểu Lưu khó xử, vì vậy cô đỗ xe máy dưới lầu và hỏi: “Tìm được ba mẹ của Tạ Tiểu Muội rồi sao?”

“Đúng vậy, tìm được rồi, ngày mai là có thể đưa Tạ Tiểu Muội đến gặp mẹ cô bé.”

“Thật là tốt quá! Để tôi về thu dọn hành lý, đưa con bé đoàn tụ cùng gia đình.”

Tiểu Lưu liếm đôi môi khô khốc: “Nhưng mà, hiện tại ba mẹ cô bé đã ly hôn rồi.”

Nghe vậy, nụ cười của Ân Lưu Tô ảm đạm một chút, chau mày nói: “Ly hôn rồi sao?”

“Mấy năm nay ba của Tạ Tiểu Muội vẫn làm việc ở Quảng Thành, hai năm trước tai nạn gãy chân, mất khả năng lao động. Đưa Tạ Tiểu Muội đến sống cùng anh ta hiển nhiên là không được.” Cảnh sát Tiểu Lưu nói thêm: “Mẹ của cô bé còn làm việc ở Nam Thị, cuộc sống khá ổn định, nhưng mà...”

Ân Lưu Tô vốn định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tiểu Lưu nói câu nhưng mà, vội vàng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà cô ta đã tái hôn, bây giờ có một đứa con trai bốn, năm tuổi rồi.”

“...”

Đây thực sự không phải là một tin vui đối với Tạ Tiểu Muội. Nếu mẹ cô bé đã tái hôn, có gia đình mới và còn có cả con riêng. Thì sự xuất hiện của Tiểu Muội có vẻ rất dư thừa.

“Vậy bên đó nghĩ thế nào?”

“Cô ta nghĩ thế nào cũng không quan trọng.” Giọng điệu của cảnh sát Tiểu Lưu trở nên nghiêm khắc: “Bỏ rơi trẻ em là vi phạm pháp luật, việc bọn họ gánh vác trách nhiệm là điều bắt buộc, không thể cứ sinh ra mà không nuôi lớn được.”

“Vậy nguyên nhân bỏ rơi con bé... Cảnh sát Lưu biết không?”

“Cô ta nói là lúc kết hôn với bố của Tạ Tiểu Muội, cô ta còn rất trẻ, hai người chưa hiểu chuyện gì nên sinh con không rõ lý do. Trong lúc cô ta có thai thì nảy sinh tan vỡ tình cảm, lại sinh ra con gái, bên nhà chồng không muốn nuôi, nên mới vứt bỏ cô bé.”

Nói đến đây, cảnh sát Tiểu Lưu vô cùng tức giận: “Sau khi ly hôn, cả hai càng không muốn nhận lại con mình. Giờ người phụ nữ kia đã có gia đình riêng. Khi tìm thấy cô ta, cô ta còn không muốn thừa nhận, nhưng DNA lại trùng khớp với Tạ Tiểu Muội, chứng cứ rành rành, không nhận cũng phải nhận, nếu còn không nhận thì sẽ bị kết án vứt bỏ trẻ em, lúc đấy thì đúng là hết đường lui.”

“Vậy thì để Tiểu Muội gặp cô ta đi. Nhỡ may thấy con bé thì lại nảy sinh tình cảm thì sao, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm.”

Ân Lưu Tô biết, mặc dù ban ngày cô bé hay cười hoạt bát, nhưng lúc ban đêm vẫn luôn lặng lẽ nhớ mẹ của mình.

“Tôi đã thu xếp xong rồi. Ngày mai cô bé sẽ có thể đoàn tụ với mẹ. Tối nay cô đóng gói hành lý đi. Có lẽ ở đó không có quần áo phù hợp đâu. Tạ Tiểu Muội phải tự mang quần áo của mình.”

“Được rồi!”

Cảnh sát Tiểu Lưu gỡ một túi hoa quả cùng một thùng sữa bò từ trên xe cảnh sát xuống, đưa cho Ân Lưu Tô, nói: “Chỗ này là cho cô, cô chăm sóc hai đứa nhỏ lâu như vậy, tôi với mấy đồng nghiệp trong đồn đều rất biết ơn cô, đây là tấm lòng của chúng tôi.”

Ánh mắt Ân Lưu Tô có ý cười: “Cảnh sát Tiểu Lưu khách khí quá, nghĩa vụ của mọi công dân là phối hợp với công việc của cảnh sát mà.”

“Chuyện này không phải là nghĩa vụ, là bởi vì cô có lòng tốt.”

“Thế thì tôi nhận chỗ quà này vậy.”

“Có cần tôi mang lên giúp cô không?”

“Không cần, không cần, chỗ này chẳng nặng nhọc là bao, tôi cầm được.”

Ân Lưu Tô một tay vác sữa, một tay cầm trái cây, vừa đi hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: “Cảnh sát Lưu, ba mẹ người nhà của Tạ Văn Thanh đã có tin tức gì chưa?”

“Thằng nhóc kia à, cậu ấy không phải người địa phương, cũng đã lâu rồi nên vẫn chưa có tin tức gì. Nếu cậu ấy cũng muốn tìm người thân thì có thể đến đồn cảnh sát lập biên bản chi tiết, để bọn tôi bắt đầu điều tra.”

Ân Lưu Tô biết, đại khái trong khoảng thời gian này cảnh sát Tiểu Lưu cảnh sát cùng đồng nghiệp vẫn vùi đầu đi tìm ba mẹ Ân Ân, không rảnh lo cho Tạ Văn Thanh.

“Thôi thì chuyện này để sau đi, cho Tạ Tiểu Muội đoàn tụ với gia đình trước đã.”

...

Khi Ân Lưu Tô trở về nhà, cửa đã mở, Tạ Văn Thanh đang giám sát Ân Ân luyện viết: “Cái con bé này, viết chữ bé như muỗi thế này, nói bao nhiêu lần rồi, viết phải viết đầy ô vào!”

“Nhìn là biết chữ gì không phải được rồi sao! Viết to như thế làm gì!” “Viết chữ to mới ngầu!”

“Ngầu cái đầu.”

Ân Lưu Tô mở thùng sữa, lấy ra hai hộp sữa, đưa cho Tạ Văn Thanh và Ân Ân.

Ân Ân nhận lấy sữa bò: “Cảm ơn dì Lưu Tô.”

Tạ Văn Thanh thấy cô mang nhiều đồ như vậy trở về, nhíu mày nói: “Sao chị không gọi tôi xuống giúp?”

“Bảo cậu xuống dưới lề mề mất thời gian, còn không nhanh bằng tự tôi vác lên.”

“Chị kêu tôi xuống tôi chẳng bao giờ lề mề cả đâu.” Tạ Văn Thanh cầm ống hút sữa bò, mẫn cảm hỏi: “Lão Chu mang tới à?”

“Đúng thế.”

“Phụt!!”

Tạ Văn Thanh phun vào mặt Ân Ân.

Ân Ân trừng to hai mắt, sững sờ vài giây rồi đánh như điên: “A a a, ghê quá đi!”

“Thật ra là cảnh sát Tiểu Lưu mang.” Ân Lưu Tô cười, cầm khăn lau mặt cho Ân Ân, giọng điệu rất thản nhiên: “Tiểu Muội, ngày mai chắc là cháu sẽ được gặp mẹ rồi.’’

“Thật ạ? Tìm được mẹ cháu rồi sao ạ?”

“Ừ, cảnh sát Tiểu Lưu còn cố ý đến báo tin vui, bảo là tìm được rồi.” Cô chần chừ một lát, nói: “Mẹ cháu cũng rất muốn gặp cháu, nhanh nhanh đi chuẩn bị để ngày mai gặp mặt đi.”

Ân Ân không khác gì con ruồi hoảng loạn, chạy tán loạn khắp nhà, cầm lấy lược bên cạnh tủ, đi đến bồn nước phòng bếp chải đầu: “Ngày mai cháu được gặp mẹ rồi! A a a!”

“Vui vẻ không?”

“Rất vui ạ!”

Tạ Văn Thanh: “Có vui cũng đừng chạy nhanh như con quay thế kia.” “Liên quan gì đến anh!”

Một tiếng “rầm” vang lên, Ân Ân đóng cửa bếp lại.

Ân Lưu Tô về phòng, mở tủ quần áo ra, thu dọn quần áo của Ân Ân: “Mấy cái váy này đều cũ hết rồi, đi gặp mẹ thì phải mặc quần áo mới mới được, buổi tối ra ngoài ăn cơm thì nhân tiện mua quần áo cho Tạ Tiểu Muội luôn.”

Tạ Văn Thanh khoanh tay đứng ở cửa: “Không cần tốn tiền làm gì, mấy cái váy này đều mặc được hết.”

“Lần đầu tiên đi gặp mẹ thì phải ăn mặc cho tử tế chút chứ!”

Tuy Ân Lưu Tô nói thế, cô vẫn lo lắng nếu con bé ăn mặc không ra gì đi gặp mẹ, chỉ sợ cô ta sẽ ghét bỏ.

Nhất định phải trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, mặc quần áo mới, toàn thân chỉn chu thì cô ta mới không coi khinh được.

Nhưng mà... Ân Lưu Tô chỉ hy vọng mình suy nghĩ nhiều.

Ân Lưu Tô lấy vali nhỏ của mình ra, xếp quần áo Ân Ân vào, lúc kéo vali đi qua vẫn thấy Ân Ân còn ở trong bếp, nhìn gương trang điểm.

Cô cười cười đi đến cạnh cửa phòng bếp, nhẹ nhàng gõ cửa: “Người đẹp nhỏ bé ơi, bây giờ cháu trang điểm làm cái gì, ngày mai mới đi gặp cơ mà.”

“Dì đừng vào đây!”

Tiếng nói Ân Ân dường như nức nở, Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh nhìn nhau một cái, Tạ Văn Thanh lập tức đi tới, mở cửa phòng bếp.

Nhìn thấy Ân Ân đang ôm đầu gối ngồi co ro ở một góc, cắn chặt môi dưới, nước mắt đầy mặt.

Ân Lưu Tô hô lên một tiếng: “Làm sao vậy?”

“Cháu... Cháu sợ.” Ân Ân nhẹ nhàng nức nở: “Nhỡ may mẹ không thích cháu thì làm sao bây giờ, cháu không dám đi, Oa Oa, em có thể không đi gặp mẹ không?”

“Không phải em lúc nào cũng khiến người khác thích mình sao, lúc này chính là thời điểm cần dụng võ, em cần phải vận dụng chiêu thức “pháo đạn bọc đường” tích góp cả đời này để khiến cô ta phải thích em!”

Ân Ân lại càng khẩn trương hơn, nức nở: “Có hiệu quả sao?”

“Anh mày cũng chẳng biết.”

Ân Lưu Tô trừng Tạ Văn Thanh một cái, khiến cậu câm miệng. “Tiểu Muội, trên thế giới này, người duy nhất không cần cháu lấy lòng chính là mẹ cháu.” Cô nhẹ nhàng trấn an Ân Ân: “Cho nên đừng sợ gì cả, can đảm lên.”

“Vậy... Vậy Oa Oa, cả dì nữa, hai người phải đi cùng cháu!”

“Hai chúng ta sẽ đi cùng cháu mà, cảnh sát Tiểu Lưu cũng đi cùng nữa.”

“Thật sao ạ?” Cảm xúc của Ân Ân bấy giờ mới trấn tĩnh hơn.

“Đương nhiên.” Ân Lưu Tô nghĩ nghĩ, nắm tay Ân Ân: “Nhưng mà Tiểu Muội à, anh trai với cả dì không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cháu mãi được.”

Đôi mắt đen nhánh của Ân Ân lại bắt đầu ngập nước, nước mắt chảy ròng ròng.

“Con đường trưởng thành giống như phải đơn độc hành tẩu trên cánh đồng bát ngát vậy, chỉ có người kiên cường dũng cảm có thể ngẩng đầu mà bước tiếp, Ân Ân cũng là một cô bé dũng cảm đúng không?”

“Vâng, đúng vậy ạ!”

“Thế thì đừng khóc.”

“Cháu không khóc.” Ân Ân lau nước mắt.

Có lẽ cô bé không thể hiểu hoàn toàn câu nói của Ân Lưu Tô, nhưng Tạ Văn Thanh nghe lời nhắc nhở nhẹ nhàng lại cứng cỏi của cô, trái tim rung động...

Cậu hồi tưởng lại quá khứ mười mấy năm nay, cậu luôn cô độc một người, dựa vào chính mình mà hành tẩu trên cánh đồng bát ngát mênh mông vô tận, nỗ lực bằng cả sinh mạng mà tồn tại, mới đi tới ngày hôm nay.

Cậu cũng là một người dũng cảm kiên cường.

Đúng lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, Ân Lưu Tô đã rửa mặt giúp Ân Ân, sau đó chải đầu cho cô bé.

Ân Ân không khóc, ngồi ở trên ghế nhỏ, ôm eo Ân Lưu Tô không chịu buông tay, nhìn bộ dạng kia là biết cô bé rất lưu luyến.

Tạ Văn Thanh đi ra ngoài ban công hành lang một mình.

Ân Lưu Tô nhận ra Tạ Văn Thanh không nói một lời nào, sau khi trấn an Ân Ân, cũng đi ra ban công, cùng Tạ Văn Thanh chống thành ban công, nhìn cảnh hoàng hôn nơi xa.

“Tôi có hỏi cảnh sát Tiểu Lưu, chú ấy đồng ý giúp cậu tìm kiếm nhân thân, nhưng cậu phải đến đồn cảnh sát viết báo cáo ghi chép chi tiết, bổ sung hoàn chỉnh tư liệu.”

Tạ Văn Thanh lắc đầu: “Tôi thành niên đến nơi rồi, tìm làm gì nữa.”

“Thành niên thì làm sao, chẳng ảnh hưởng gì cả.”

“Nhiều năm thế rồi, thôi bỏ đi.”

Ân Lưu Tô không ép buộc cậu, dời đề tài: “Thế sau khi Tạ Tiểu Muội về nhà, cậu có kế hoạch gì không?”

Tạ Văn Thanh nhìn cô: “Thế còn chị?”

Ân Lưu Tô thoải mái mà cười: “Cứ sống như vậy thôi, giống như trước khi hai đứa đến đây vậy.”

“Cả đời giao cơm hộp?”

Ân Lưu Tô nhìn người thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh mình, hỏi ngược lại: “Thế cậu có góp ý gì không?”

Tạ Văn Thanh do dự một lát, thử hỏi: “Chị không nghĩ đến chuyện tìm người kết hôn, chăm sóc chị sao?”

“Chăm sóc tôi? Đừng bắt tôi đi chăm sóc anh ta đã là tốt lắm rồi.” Ân Lưu Tô lắc lắc đầu: “Người đàn ông tôi thích thì lại không thích tôi; tên nào thích tôi thì tôi lại không thích anh ta. Hai bên tâm đầu ý hợp khó lắm, còn không bằng đi kiếm tiền còn hơn.”

Tạ Văn Thanh nghiêng đầu, nhìn thấy sau cổ cô có vài ngọn tóc bị gió cuốn bay lên, hoàng hôn phủ lên da cô một tầng ánh sáng nhu hòa.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, thật lâu sau, cậu ung dung mà nói: “Tôi muốn đi làm ở Quảng Thành.”

“Đi Quảng Thành?”

“Đúng vậy, đi tìm xem có gì làm được không.”

“Nhưng chẳng phải cậu muốn truy đuổi giấc mơ âm nhạc, muốn thành siêu sao lớn sao?”

Tạ Văn Thanh cười cười: “Chẳng phải chị cũng muốn làm bà chủ sao!” “...”

Ân Lưu Tô bĩu môi: “Tôi không phải ăn nói linh tinh, tôi thật sự muốn nỗ lực phấn đấu.”

“Tôi cũng không phải thuận miệng nói, nhưng đầu tiên... phải nuôi sống chính mình mới được chứ.”

Ân Lưu Tô biết, đây là vấn đề của hiện thực cuộc sống, cô không thể có ý kiến gì được, chỉ có thể nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cậu: “Cố lên đi!”

Tạ Văn Thanh dẫm lên lan can, mở rộng cánh tay: “Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành siêu sao!”

Ân Lưu Tô cũng nhiệt huyết trào dâng theo, cũng hô lớn theo cậu: “Tôi cũng sẽ trở thành một giám đốc siêu có tiền! Sau đó bao dưỡng siêu sao!”

Gương mặt Tạ Văn Thanh lập tức đỏ gay, kinh ngạc mà nhìn phía cô —— “???”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương