Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Sau buổi biểu diễn tạm biệt, tin tức Tạ Văn Thanh rời khỏi giới giải trí được truyền ra, có nhiều suy đoán.

Tạ Văn Thanh lăn lộn trong giới giải trí mười năm, anh biết mặc dù nhiều người tiếc nuối, nhưng không sao, anh sẽ nhanh chóng phai nhạt trong tầm mắt của mọi người.

Giới giải trí không bao giờ thiếu sao trời lấp lánh.

Anh không muốn làm ngôi sao trên trời cao, chỉ muốn bảo vệ căn nhà nhỏ của mình, chiếu sáng hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cho bọn họ ấm áp và vui vẻ, như vậy là đủ rồi.

Anh cũng chỉ muốn hát cho bọn họ nghe trong quãng đời còn lại. Tạ Văn Thanh rời khỏi giới giải trí, hoàn toàn sẵn sàng lên chức ba. Ân Cẩn Du lại không vừa mắt.

Lúc anh bận rộn công việc, Ân Cẩn Du nói anh không quan tâm đến gia đình; bây giờ anh ở nhà, Ân Cẩn Du lại cảm thấy anh thật sự không có tiền đồ, dù sao chỗ nào cũng thấy không thích hợp, trêu chọc gây chuyện khắp nơi.

Tạ Văn Thanh cũng rất tủi thân, lại không thể tranh cãi với anh vợ, chỉ có thể im lặng nhẫn nại.

“Tôi đã nói chiên trứng chín hoàn toàn, cậu xem đi, lòng đỏ trứng ở giữa vẫn chưa kỹ.”

“Sữa bò nguội rồi, đợi lát nữa bọn họ rời giường, cậu cũng cho bọn họ uống sữa nguội sao?”

“Cậu như vậy, còn không biết xấu hổ muốn lên chức ba, còn kém xa quản gia của tôi.”

Tạ Văn Thanh không nói thêm gì, im lặng chiên trứng lại cho anh ấy, hâm nóng sữa bò, lễ phép bưng đến trước mặt anh ấy.

Ân Cẩn Du liếc anh một chút, giống như cô vợ nhỏ chịu tủi thân vậy.

Điều này làm cho trong lòng của anh ấy có chút băn khoăn, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: “Cậu có ăn sáng không?”

“Không ạ.”

“Sao lại không ăn sáng?”

“Anh cả phải làm việc, nên nấu trước cho anh.”

“Cậu không cần giả vờ đáng thương ở trước mặt tôi.” Ân Cẩn Du tức giận đưa bánh mì nướng của mình qua, cũng đẩy sữa bò nguội: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

Tạ Văn Thanh mím môi ngồi xuống.

Ân Cẩn Du dữ dằn liếc anh một cái: “Cười cái gì mà cười.”

Tạ Văn Thanh vội vàng thu lại vẻ mặt, giữ vững sự nghiêm túc, ăn sáng nói chuyện phiếm với anh ấy.

“Tích góp được bao nhiêu tiền?” Anh ấy tùy ý hỏi. “Không biết, em chưa từng tính toán, có lẽ cũng không ít.” “Không thể chỉ tích góp tiền, biết quản lý tiền bạc không?”

Tạ Văn Thanh lắc đầu, Ân Cẩn Du dữ dằn nói: “Đừng tưởng rằng đến nhà chúng tôi là có thể không lo ăn lo mặc, nếu không làm người nổi tiếng, cũng phải lợi dụng tài chính đó, nếu không thì đến công ty giúp đỡ tôi, tôi cho cậu nhập cổ phần.”

“Đừng! Anh, em chỉ muốn ở nhà chăm sóc cho Lưu Tô và Ân Ân, trong nhà cũng nên có người nấu cơm, Lưu Tô bận rộn lại gọi thức ăn ngoài, em có thể làm xong rồi đưa đến công ty...”

Đây là mơ ước của Tạ Văn Thanh vào mười năm trước, quanh đi quẩn lại, còn suýt nữa mất đi tình cảm chân thành trong đời, bây giờ có nói cái gì thì anh... cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

“Nhìn tiền đồ của cậu đi, có phải là đàn ông hay không.”

“Anh, anh nói như vậy là không đúng rồi, ai nói đàn ông nhất định phải liều mạng làm việc ở bên ngoài, ở nhà không được sao, anh rất có thành kiến với điều này!”

“Cậu còn mạnh miệng?”

Tạ Văn Thanh lập tức im lặng, không tranh cãi với anh ấy nữa.

Sáng sớm Ân Lưu Tô nghe hai người tranh luận, nhân lúc Ân Cẩn Du vào thư phòng, cô ấy cũng đến thư phòng, cầm cà vạt thắt cho anh ấy: “Gần đây anh rất quá đáng với anh trai nhỏ đó.”

“Đau lòng sao?”

“Những năm qua anh ấy cũng không dễ dàng gì, anh ấy cũng mệt mỏi, em chỉ muốn anh ấy sống cuộc đời mình muốn.”

Ân Cẩn Du khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng không cầm gậy đuổi cậu ta ra ngoài.”

“Vậy vì sao anh không thể chấp nhận anh ấy chứ.”

“Em đó, nếu như em không gặp bọn họ, những năm qua cũng sẽ không khổ sở như thế.” Ân Cẩn Du không có thành kiến với Ân Ân, nhưng không thích Tạ Văn Thanh.

Ân Lưu Tô lại nói: “Anh trai, thay góc độ suy nghĩ, bởi vì anh ấy xuất hiện, mới làm cho cuộc sống của em lại có ý nghĩa, anh ấy và Ân Ân... là ý nghĩa lớn nhất của em. Bởi vì bọn họ nên em mới giống như người phụ nữ bình thường, cảm nhận được hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời —— có sự nghiệp, có gia đình, làm vợ, làm mẹ...”

“Nhưng tương lai các em...” Ân Cẩn Du nghĩ tới tương lai thì lại thấy đau đầu: “Em có nghĩ tới sau này phải làm sao không?”

Ân Lưu Tô nhún vai: “Anh trai nhỏ và em đã trò chuyện rồi, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, bọn em cũng có thể xóa tan được.”

“Xóa tan thế nào?”

“Bọn em là người yêu, cũng là người nhà.” Ân Lưu Tô nhìn ánh mắt của anh ấy, nghiêm túc nói: “Có lẽ người khác không biết, nhưng em biết anh ấy yêu ca hát thế nào, bây giờ anh ấy rời khỏi giới giải trí... Không giống như anh ấy nói mệt mỏi gì đó, chỉ muốn ăn bám, anh ấy đang bảo vệ em, bảo vệ bí mật của em.”

Ân Cẩn Du lập tức không nói gì nữa.

“Cho nên anh ấy sẽ chăm sóc cho em, giống như anh trai.”

...

Hai tuần sau, Ân Cẩn Du quyết định mua vé máy bay về Quảng Thành, trở về bên cạnh người nhà của mình.

Lúc gần đi, anh ấy nghiêm túc giao em gái vào tay Tạ Văn Thanh: “Tôi muốn chăm sóc cho con bé cả một đời, nhưng con bé có người nhà của mình, có các cậu, bây giờ tôi giao em gái cho cậu. Nhưng tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu, nếu cậu dám đối xử không tốt với con bé, cậu cứ chờ đó cho tôi...”

“Được rồi.” Ân Lưu Tô cười nói: “Em chưa thấy ai đã đi mà còn nói lời đe dọa đâu.”

Ân Cẩn Du dùng sức ôm lấy Ân Lưu Tô, vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Anh đi đây, gặp bất cứ chuyện gì, đừng do dự mà hãy gọi cho anh.”

Lúc đầu Ân Lưu Tô không muốn rơi nước mắt, nhưng nghe Ân Cẩn Du nói, ánh mắt của cô vẫn ươn ướt.

Trong hành trình đi ngược chiều này, cô rất ít khi rơi nước mắt, chỉ có kiên cường đối mặt với lối rẽ khó khăn và bụi gai bên đường...

Anh trai của cô giống như kỵ sĩ nhỏ vung kiếm, ngăn cản trước mặt cô, anh ấy chỉ lớn hơn cô một chút, mấy năm khó khăn nhất của cô, anh ấy không thể bảo vệ cô, để cô chịu nhiều đau khổ.

Sau đó anh ấy có cơ hội mở rộng cánh chim, che chở cô ở sau lưng mình.

Anh ấy bảo vệ em gái rất nhiều năm, giờ phút này cũng phải giao cô cho một người đàn ông đáng tin cậy khác.

Ân Cẩn Du nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nắm tay cô giao vào tay Tạ Văn Thanh, sau đó kéo vali đi vào cửa an ninh.

“Anh à, cảm ơn anh.”

Ân Cẩn Du phóng khoáng vẫy tay, không quay đầu lại.

...

Lưu Văn Anh đi trao đổi hai năm, mỗi ngày Ân Ân và anh sẽ gọi video, dinh dính õng ẹo nói mấy lời buồn nôn.

Ân Ân nói Lưu Văn Anh ra ngoài đi chơi với bạn bè nhiều hơn, đi du lịch, dù sao cũng là cơ hội hiếm có.

Nhưng Lưu Văn Anh không hay ra ngoài, đa số thời gian đều ở trong thư viện, hoặc là tham dự diễn tập thực tế, bởi vì năng lực phân tích suy luận xuất sắc, giúp đỡ thám tử ở đó phá được mấy vụ án lớn.

Ân Ân: “Mẹ em nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh nên mở rộng kiến thức thế giới bên ngoài.”

Lưu Văn Anh: “Đi muôn vạn dặm đường, nhưng nếu như không có Ân Ân thì mọi thứ đều không có ý nghĩa.”

Ân Ân: “Anh đúng là tên dính người.”

Lưu Văn Anh: “[ôm một cái]”

...

Mặc dù anh không ở bên cạnh nhưng Ân Ân vẫn hạnh phúc.

Trong trường học, có đàn chị giống như mẹ đưa cô ăn nhậu chơi bời mỗi ngày, cuối tuần về nhà còn có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Cho nên, hai năm trôi qua nhanh như gió, đến nghỉ hè đi đón anh, Ân Ân mới kịp phản ứng, nhảy tới trước gương nhìn mình ——

Béo lên rồi trời ơi!

Hai ngày qua, Ân Lưu Tô đưa cô đi ăn ngon, cuối tuần trở về ăn cơm ngon, Tạ Văn Thanh cũng chuẩn bị đồ ăn cô thích... Béo lên là đương nhiên rồi.

Buổi sáng, Ân Ân mang theo màng bọc thực phẩm quấn quanh mặt đến trưa, nhưng có vẻ khuôn mặt tròn vo như trứng ngỗng vẫn không thể biến thành mặt trái xoan thon gầy.

Xong đời rồi!!!

Sáu giờ tối, máy bay dừng ở sân bay Nam Thị.

Lưu Văn Anh mặc áo thun in Graffiti màu hồng, bước ra khỏi hàng T1, trong tay cầm lấy một bó hoa vàng có chút ủ rũ.

Ân Ân trốn sau cột, len lén nhìn anh.

Lưu Văn Anh chín chắn hơn rất nhiều, dáng dấp càng sắc bén, từ chàng trai biến thành người đàn ông.

Anh quan sát xung quanh, dường như đang tìm bóng dáng của cô gái, cuối cùng cũng thấy Ân Ân trốn sau cột, đi về với cô.

Ân Ân dọa sợ không biết nên làm thế nào mới tốt, nói với anh từ đằng xa: “Anh... Anh nhắm mắt lại trước đã!”

Lưu Văn Anh dừng chân lại, cười nhạt, nghe lời nhắm mắt lại.

Ân Ân mới dũng cảm đi tới, lấy mũ lưỡi trai màu đen trên đầu anh đội lên đầu của mình, đè thấp vành nón xuống.

“Em... em cầm vali giúp anh.”

Cô cúi đầu đi lên phía trước, cầm lấy vali trong tay Lưu Văn Anh.

Lưu Văn Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra cô gái nhỏ khác thường: “Béo lên rồi?”

“Trời ơi.” Anh bỗng vạch trần, cô gái nhỏ lập tức không nhịn được: “Anh phiền phức quá đi!”

“Béo lên thì béo lên thôi, sợ gì chứ, lúc em mười bốn tuổi béo thành quả cầu, anh cũng không phải chưa từng thấy.”

“Em béo thành quả cầu hồi nào đâu! Đáng ghét muốn chết!”

Lưu Văn Anh mỉm cười lấy mũ trên đầu Ân Ân xuống, ôm khuôn mặt của cô ngắm nghía: “Để anh trai nhìn xem, ừm... Béo lên một chút.”

“Béo lên!”

“Vẫn rất ngoan.”

Ân Ân hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nhìn qua bên cạnh: “Hừ.”

Lưu Văn Anh động tình, chậm rãi cúi người muốn hôn cô.

Ân Ân lập tức chặn môi anh lại: “Em, em muốn giảm béo.”

Lưu Văn Anh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Giảm béo không thiếu mấy phút này.”

“Ừm... Trở về đã!”

Cô nói xong thì xấu hổ kéo vali ra khỏi phòng chờ máy bay, Lưu Văn Anh đuổi theo, đưa bó hoa tới trước mặt cô: “Cầm đi.”

“Cũng héo rồi!”

“Anh bay chuyến bay ba mươi tiếng.” Lưu Văn Anh nhìn hoa kèn vàng có chút ủ rũ, bất đắc dĩ nói: “Quay về nuôi dưỡng vậy.”

Ân Ân cầm bó hoa, khóe miệng mỉm cười: “Cảm ơn Văn Anh, em rất thích.” “Ừm, lại gọi thêm đi.”

“Tiểu Văn Tử!”

Lưu Văn Anh vỗ đầu cô, hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra ngoài.

Ven đường, Ân Ân đón một chiếc xe taxi ngồi lên.

Sau khi lên xe, Lưu Văn Anh nắm tay Ân Ân, lòng bàn tay như có như không vuốt ve bàn tay mềm mại mũm mĩm của cô, trêu chọc làm cho lòng cô ngứa ngáy.

Những nỗi nhớ nhung tràn đầy trong lòng của cô.

Thỉnh thoảng cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, nhìn từng sự thay đổi trên khuôn mặt của anh.

Anh rõ ràng đã chín chắn hơn không ít, khuôn mặt đã thoát khỏi vẻ ngây thơ, càng lộ ra sự trưởng thành.

Những năm qua cô cũng nghe thấy không ít “truyền thuyết” liên quan đến anh ở trường học, nghe nói anh còn giúp đỡ cảnh sát ở đó bắt mấy tên tội phạm truy nã lẩn trốn nhiều năm.

“Em nghe nói... nghe nói, đất nước xinh đẹp muốn làm thẻ xanh cho anh, thật sao?”

Lưu Văn Anh hững hờ đáp: “Em nghe thấy tin đồn sai sự thật ở đâu vậy?”

“Trường học đang đồn, bây giờ anh trở thành nhân vật làm mưa làm gió đó.”

“Có làm mưa làm gió như Cận Bạch Trạch không?”

Ân Ân biết tên nhóc này còn ăn giấm, bĩu môi nói: “Anh Bạch đã tốt nghiệp rồi.”

“Anh Bạch? Thân mật nhỉ.”

“...”

Cô cạn lời rồi.

Lưu Văn Anh vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cô, dùng lực vuốt ve: “Không có lời nào để nói? Bị anh nói trúng rồi sao?”

Ân Ân hỏi ngược lại: “Ăn giấm là biểu hiện của việc không tự tin, không phải sir Lưu của chúng ta luôn luôn rất mạnh mẽ sao?”

“Anh không ăn giấm.”

“Còn nói không ăn giấm, anh Bạch người ta đã tốt nghiệp, anh còn so sánh với anh ấy nữa.”

Lưu Văn Anh xoa mũi, không nói gì. Ân Ân nhìn anh một chút.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ xuống người anh, áo thun màu hồng làm cho cả người anh cũng trở nên tươi sáng và dịu dàng.

“Chú Tiểu Lưu và dì không đến đón anh sao?” “Bọn họ không biết hôm nay anh trở về.” “Anh không nói với bọn họ sao!”

“Ừm.”

“Vậy bây giờ anh trở về sẽ làm cho bọn họ giật mình đó.” Ân Ân có chút tiếc nuối mà nói: “Em còn muốn đến nhà anh ăn chực nữa, chắc chắn dì Tưởng sẽ làm món ngon.”

Lưu Văn Anh xoa đầu cô, không vui nói: “Anh trở về, trong đầu của em... chỉ nghĩ đến việc sang nhà anh ăn chực sao?”

“Nếu không thì sao?”

Lưu Văn Anh đến gần anh, thì thầm chỉ có cô mới nghe thấy, hô hấp khẽ thổi vào tóc mai của cô: “Anh nghĩ em muốn làm với anh chứ.”

Anh vừa nói xong, gương mặt Ân Ân lập tức đỏ lên.

Mấy phút sau, cô bỗng nhiên nói với tài xế phía trước: “Tài xế, đến vịnh Hương Cảnh Loan.”

Lưu Văn Anh biết lúc trước cô ở vịnh Hương Cảnh Loan, sau đó cô và Tạ Văn Thanh đến biệt thự Nam Hồ sống chung với Ân Lưu Tô.

Anh hững hờ nói: “Anh tưởng mọi người đã bán nhà ở vịnh Hương Cảnh Loan rồi.”

“Không có, anh của em giao nhà cho em, em ở một mình.” “Ồ.”

Một lát sau đầu óc Lưu Văn Anh mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Ân Ân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương