Mê Tình Berlin
-
Chương 56
“Ê này, kia có phải Fancy không?” Mark chỉ vào ti vi, kêu lên.
Niels ngẩng đầu.
“A?” Người A.
“A!” Người B.
“Ồ!” Người C.
Âm thanh trầm bổng du dương.
Mark gõ vào đầu họ, “Mấy người phát ra âm thanh gì thế?”
Frank nhét miếng thịt vào miệng, giải thích, “Là âm thanh cảm thán đấy.”
Mark hỏi, “Cô gái kia có phải cô ấy không?”
Frank hỏi ngược lại, “Có phải hay không, cậu không nhận ra à?”
“Tôi không nhận diện được khuôn mặt.”
“Đấy là một chứng bệnh, phải chữa trị.”
Mark kêu lên, “Mẹ kiếp, tôi đắc tội gì với cậu chứ? Cậu trả lời tôi đi.”
“Đúng.”
Frank và Alan đồng thanh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn ti vi.
Từ khi hợp tác với quân Mỹ, nhà hàng được lắp một cái ti vi, chuyên đưa tin tức giải trí.
Tuy không có tiếng, nhưng có hình ảnh.
Cô gái trên màn hình, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, lễ phục xa hoa, hào quang chói mắt, mang theo sự ngưỡng mộ của mọi người, từ từ đi lên sân khấu. Từ đầu đến chân cô đều tỏa ra ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.
Bờ môi đỏ cong cong, đôi mắt mèo quyến rũ, cô đi đến bên người chủ trì, nhận lấy cúp, cúi người cảm ơn.
Quen thuộc, lại xa lạ.
Không biết cô nói gì, đôi mắt đen ngấn nước, rồi nước mắt liên tiếp rơi xuống, bầu không khí phía dưới cũng trở nên trang trọng hơn.
Cô gái này, là yêu tinh.
Cô cười, trong mắt như có mật, khiến người ta thấy ngọt ngào. Cô khóc, trong mắt như có đao, khiến người ta lòng đau như cắt.
Mark không nhịn được lại hỏi, “Cô ấy thật sự là Fancy chúng ta quen biết sao?”
Lần này không có ai trả lời.
Nhưng mọi người đều biết đáp án.
Ở cùng nhau mấy tháng trời, cô là người thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất. Nhưng khi cô trở lại thế giới của mình, đeo chiếc mặt nạ tinh xảo lên, xinh đẹp, được người ta sùng bái, làm người ta thét lên, tính cách của cô cũng trở nên mơ hồ. Có một sợi dây vô hình đang điều khiển tay cô, chân cô, thậm chí cả ánh mắt của cô, khiến cô trở nên lạnh lùng trống rỗng.
Cặp mắt của cô, giống như một cách cửa, ngăn cách sự thật và mộng ảo.
Cô là nữ thần cao cao tại thượng.
Mark thở dài, “Tôi thích Fancy lúc ở đây hơn, dù nhiều lúc cô ấy dồn tôi đến mức muốn nhảy lầu.”
Cô ở nơi này, là chân thật.
Lời của Mark gãi trúng chỗ ngứa, mọi người thầm cho anh ta lời khen ngợi.
Cô gái khiến người ta vừa yêu vừa hận, giống như con ngựa hoang không cương, không thể điều khiển cô, chỉ có thể chạy cùng cô.
“Cô ấy sẽ trở lại chứ?”
Câu hỏi này, chỉ có một người có thể trả lời. Vì vậy, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Niels.
Trong lòng Niels đã có đáp án, nhưng anh không trả lời, mà trầm mặc đứng dậy, thu dọn chén đĩa.
Chờ anh đi rồi, Frank đạp Mark một cái, “Đồ thô lỗ, nói vớ vẩn.”
Mark ngơ ngác, “Tôi làm sao chứ?”
“Ngồi cùng bàn với cậu, thật kéo thấp IQ của tôi.” Frank đứng dậy bỏ đi.
Alan cũng đứng lên, nhưng là đi đến trước mặt Niels, nói, “Tôi có một câu hỏi.”
Anh ngẩng đầu.
“Quả bom không phát nổ, anh cũng biết sao?”
Niels “ừ” một tiếng.
Alan thấy mình nói chưa được rõ ràng, liền nói thẳng, “Ý tôi là, lúc còn 30 giây ấy. Thực ra anh đã biết tôi phá được bom rồi, vì vậy anh mới không rời bỏ cô ấy.”
Niels không trả lời, đôi mắt thâm trầm, nhưng một lúc sau, anh cất giọng, “Đúng là tôi đã biết.”
“Sao anh biết được chứ?” Alan hỏi tiếp.
“Nếu cậu thực sự không phá được, sẽ chẳng chờ tới 30 giây cuối cùng mới rời đi. Vì tính phạm vi an toàn nếu quả bom phát nổ, ít nhất phải 20 mét, coi như vận tốc của cậu là 2.4km/h, cũng cần ít nhất 31 giây để tránh khí lưu chấn động.”
Sự thật đơn giản như vậy, chỉ là mọi người không đủ tỉ mỉ để nhận ra.
“...” Tính toán vô cùng chính xác, Alan không còn gì để nói.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Alan lại ngăn cản.
“Thực ra trận đấu lúc trước là tôi giở trò.”
Niels trầm mặc.
Vì vậy Alan tiếp tục, “Thất huyền trận, tôi đã sớm ghi nhớ con số trong đầu, cho nên mới làm trong 3 phút. Nếu không nhớ trước, tôi cần 9 phút 32 giây, còn anh là 7 phút 05. Tôi thua rồi.”
Anh gật đầu, “Tôi biết.”
Alan ngạc nhiên, “Anh cũng đã đoán được rồi à?”
“Lúc ấy, cậu đã quay đầu nhìn Phàn Hi, nói, anh nhất định sẽ thắng.”
Anh ta khẽ giật mình, sau đó gật đầu.
“Kỉ lục thế giới là 6 giây, còn anh chỉ dùng 2 giây, còn phải sắp xếp tổ hợp. Đây dường như là việc không thể, nhưng cậu lại chắc chắn như vậy, chứng tỏ chỉ có một khả năng.”
“Vậy tại sao lúc đó anh không vạch trần tôi?”
“Không cần thiết, chỉ là một trò chơi.”
Alan trầm mặc. Đột nhiên cảm thấy mình không thể so sánh với Niels.
Một lúc sau, anh ta lại hỏi, “Tôi muốn biết, tại sao anh lại lợi dụng tôi?”
Niels cất giọng nhàn nhạt, “Cũng không phải là lợi dụng, cậu muốn thử xem tôi thích cô ấy tới đâu, tôi đang chứng minh cho cậu thấy thôi.”
Không ngờ tâm tư nhỏ nhất của mình cũng bị Niels nhìn thấu, Alan kêu lên, “Anh sớm biết quả bom không nổ, nên mới có cơ hội tỏ ra xuất sắc với cô ấy, khiến cô ấy nghĩ anh thực sự tự nguyện chết vì cô ấy. Chẳng lẽ anh không thấy mình hèn hạ sao?”
Niels quay đầu, liếc mắt, hỏi, “Sao cậu biết tôi không cam tâm tình nguyện chứ?”
Một câu, đủ khiến Alan á khẩu.
Lúc ấy, trong lòng anh nghĩ thế nào, cũng chỉ có mình anh rõ nhất.
***
Bữa tiệc kết thúc, đã gần nửa đêm, xe đưa Phàn Hi về nhà.
Ở khu vực đắt tiền nhất thành phố, nhà cô giống như một cung điện nguy nga,
Cô nâng ly, tự rót một ly Hennessy, chất lỏng lạnh như băng chảy xuống cổ họng, cháy bừng lên một ngọn lửa.
Đi giày cao gót, cởi lễ phục đắt đỏ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ra ngoài nội y, đứng chân trần trên sàn nhà, tựa vào cửa sổ thủy tinh.
Cô ở tầng 45.
Nhìn xuyên qua cửa sổ xuống dưới, là dòng xe cộ như nêm, đã hơn nửa đêm nhưng vẫn chẳng bớt đông đúc. Đây là thành phố xa hoa trụy lạc nhất Trung Quốc.
Đêm.
Cô ngửa cổ uống rượu, lắc lắc chiếc ly, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mây đen phủ kín trời đêm, một ngôi sao nhỏ cũng không có, trong chớp nhoáng, cô cảm thấy mình như con chim bị nhốt trong lồng.
Trời cao mặc ta bay, đây là nói nhảm.
Nhìn ra ngoài, khắp nơi đều là cánh cửa, rậm rạp chằng chịt, nhốt ở trong không biết bao nhiêu người.
Rõ ràng xung quanh cô có rất nhiều người, nhưng cô lại thấy cô độc.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều đèn neon, nhưng cô vẫn thấy u ám.
Rõ ràng còn sống, nhưng cô không thấy tim mình đập.
Rõ ràng không yêu, nhưng cô lại nhung nhớ.
Thế giới này làm sao vậy?
Thế giới của cô làm sao vậy chứ?
Phàn Hi nhớ tới bầu trời đêm ở sa mạc, chòm sao Đại Hùng, Tiểu Hùng, chòm sao Bắc Cực, Tiên Nữ...giống như một kì tích, tên từng chòm sao, cô đều nhớ kỹ.
Có nhiều thứ, còn khắc sâu hơn cả tưởng tượng của cô.
Đặt ly rượu xuống, cô đi vào phòng tắm.
Tháo trang sức, sắc mặt nhợt nhạt nhưng chân thật.
Điện thoại vang lên.
Cô không để ý, nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi.
Phàn Hi nhấc máy.
“Là anh.” Giọng của đàn ông.
“Ai đấy?”
“Đừng giả bộ nữa.”
Phàn Hi cười cười, “Muộn như vậy còn gọi điện, có vẻ không thích hợp lắm.”
Anh ta khẽ giật mình, “Bên cạnh em có người à?”
Không có ai, nhưng cô không nói, mà hỏi, “Có việc gì?”
“Không có gì.”
Phàn Hi nói, “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã.”
Cô nói, “Nói.”
Triệu Trí Đình, “Anh gọi sao em không nghe?”
Phàn Hi, “Mất điện thoại.”
“Đừng trả lời cho có.”
“Đâu có.” Cô thản nhiên nói. Ở Afghanistan bị người Mỹ tịch thu rồi, suýt nữa còn không giữ được cái mạng nhỏ này.
Triệu Trí Đình nói, “Em từ Afghanistan trở về...”
Cô mất kiên nhẫn, “Nói gì thì nhanh một chút.”
“Anh chỉ muốn nghe giọng của em.”
Lời này có chút mập mờ.
Phàn Hi mỉm cười, “Mấy lời này không sợ Chu Hân nghe được sao?”
Anh ta đáp, “Chia tay rồi.”
Cô “à” một tiếng.
“Chỉ ‘à’ thôi sao? Không muốn nói gì à?”
Phàn Hi hỏi lại, “Anh muốn nghe cái gì?”
Anh ta trầm mặc một hồi, rồi nói, “Được rồi, cúp máy đi.”
Cô đặt điện thoại xuống.
Nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã hai giờ sáng. Giờ này còn gọi điện cho cô, cũng là người đang cô đơn.
Phàn Hi đi tắm.
Cởi hết đồ, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể.
Cô lại nghĩ tới đôi mắt màu lục kia.
Cô nhắm mắt lại, vuốt ve da thịt mình.
Suy nghĩ trở về Afghanistan.
...
Trong phòng tắm, anh ép cô sát vào lớp gạch men sứ, dòng nước chảy xuôi theo cơ thể hai người.
Đôi môi hai người quấn quít lấy nhau.
Cơ bắp tay anh nổi cuồn cuộn, cô đưa tay định chạm vào, liền bị anh giữ lại, ấn chặt lên tường.
Gạch men sứ lạnh như băng, hơi thở nóng hổi.
Trên người hai người đều là nước, trong lòng cũng vậy, không thể nhìn rõ.
Anh hôn cổ cô, hôn xương quai xanh, bộ ngực đầy đặn, cảm giác tê dại bao trùm từng tấc da thịt.
Lúc anh tiến vào cơ thể cô, cô ưỡn người, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp.
Âm nhu cùng dương cương.
Giống như hai mảnh ghép, khớp từng chi tiết, vô cùng hoàn mỹ.
Một cô gái, cho dù tâm lý mạnh mẽ, nhưng sinh lý có phần yếu thế. Đây là cấu tạo tự nhiên, không thể thay đổi.
Hai chân cô mềm nhũn, như sắp đổ sụp xuống, một tay anh liền nắm lấy tay cô, tay kia đỡ lưng cô.
Giam cầm, mong muốn giam cầm lẫn nhau, cuối cùng vẫn là rời xa.
...
Vòi nước phun lên mặt cô.
Phàn Hi mơ mơ màng màng.
GIữa hai chân đã ướt sũng, không phải là nước.
Bên tai cô văng vẳng âm thanh trầm đục của người đàn ông đó.
Cô say rồi.
Quá say rồi.
Khép hai chân lại, cô tựa lưng vào lớp gạch men sứ, ánh đèn chiếu vào da thịt cô.
Cô cắn môi, đầu óc choáng váng mê loạn.
Không thể nghĩ gì khác, trong đầu chỉ có hình ảnh một người, ở trong cơ thể cô, hòa tan với cô.
Hư hỏng, bại hoại, mùi vị tình dục ngập tràn trong hơi nước.
Tiếng nước chảy xối xả, hòa lẫn với tiếng gọi.
Niels...
Niels ngẩng đầu.
“A?” Người A.
“A!” Người B.
“Ồ!” Người C.
Âm thanh trầm bổng du dương.
Mark gõ vào đầu họ, “Mấy người phát ra âm thanh gì thế?”
Frank nhét miếng thịt vào miệng, giải thích, “Là âm thanh cảm thán đấy.”
Mark hỏi, “Cô gái kia có phải cô ấy không?”
Frank hỏi ngược lại, “Có phải hay không, cậu không nhận ra à?”
“Tôi không nhận diện được khuôn mặt.”
“Đấy là một chứng bệnh, phải chữa trị.”
Mark kêu lên, “Mẹ kiếp, tôi đắc tội gì với cậu chứ? Cậu trả lời tôi đi.”
“Đúng.”
Frank và Alan đồng thanh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn ti vi.
Từ khi hợp tác với quân Mỹ, nhà hàng được lắp một cái ti vi, chuyên đưa tin tức giải trí.
Tuy không có tiếng, nhưng có hình ảnh.
Cô gái trên màn hình, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, lễ phục xa hoa, hào quang chói mắt, mang theo sự ngưỡng mộ của mọi người, từ từ đi lên sân khấu. Từ đầu đến chân cô đều tỏa ra ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.
Bờ môi đỏ cong cong, đôi mắt mèo quyến rũ, cô đi đến bên người chủ trì, nhận lấy cúp, cúi người cảm ơn.
Quen thuộc, lại xa lạ.
Không biết cô nói gì, đôi mắt đen ngấn nước, rồi nước mắt liên tiếp rơi xuống, bầu không khí phía dưới cũng trở nên trang trọng hơn.
Cô gái này, là yêu tinh.
Cô cười, trong mắt như có mật, khiến người ta thấy ngọt ngào. Cô khóc, trong mắt như có đao, khiến người ta lòng đau như cắt.
Mark không nhịn được lại hỏi, “Cô ấy thật sự là Fancy chúng ta quen biết sao?”
Lần này không có ai trả lời.
Nhưng mọi người đều biết đáp án.
Ở cùng nhau mấy tháng trời, cô là người thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất. Nhưng khi cô trở lại thế giới của mình, đeo chiếc mặt nạ tinh xảo lên, xinh đẹp, được người ta sùng bái, làm người ta thét lên, tính cách của cô cũng trở nên mơ hồ. Có một sợi dây vô hình đang điều khiển tay cô, chân cô, thậm chí cả ánh mắt của cô, khiến cô trở nên lạnh lùng trống rỗng.
Cặp mắt của cô, giống như một cách cửa, ngăn cách sự thật và mộng ảo.
Cô là nữ thần cao cao tại thượng.
Mark thở dài, “Tôi thích Fancy lúc ở đây hơn, dù nhiều lúc cô ấy dồn tôi đến mức muốn nhảy lầu.”
Cô ở nơi này, là chân thật.
Lời của Mark gãi trúng chỗ ngứa, mọi người thầm cho anh ta lời khen ngợi.
Cô gái khiến người ta vừa yêu vừa hận, giống như con ngựa hoang không cương, không thể điều khiển cô, chỉ có thể chạy cùng cô.
“Cô ấy sẽ trở lại chứ?”
Câu hỏi này, chỉ có một người có thể trả lời. Vì vậy, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Niels.
Trong lòng Niels đã có đáp án, nhưng anh không trả lời, mà trầm mặc đứng dậy, thu dọn chén đĩa.
Chờ anh đi rồi, Frank đạp Mark một cái, “Đồ thô lỗ, nói vớ vẩn.”
Mark ngơ ngác, “Tôi làm sao chứ?”
“Ngồi cùng bàn với cậu, thật kéo thấp IQ của tôi.” Frank đứng dậy bỏ đi.
Alan cũng đứng lên, nhưng là đi đến trước mặt Niels, nói, “Tôi có một câu hỏi.”
Anh ngẩng đầu.
“Quả bom không phát nổ, anh cũng biết sao?”
Niels “ừ” một tiếng.
Alan thấy mình nói chưa được rõ ràng, liền nói thẳng, “Ý tôi là, lúc còn 30 giây ấy. Thực ra anh đã biết tôi phá được bom rồi, vì vậy anh mới không rời bỏ cô ấy.”
Niels không trả lời, đôi mắt thâm trầm, nhưng một lúc sau, anh cất giọng, “Đúng là tôi đã biết.”
“Sao anh biết được chứ?” Alan hỏi tiếp.
“Nếu cậu thực sự không phá được, sẽ chẳng chờ tới 30 giây cuối cùng mới rời đi. Vì tính phạm vi an toàn nếu quả bom phát nổ, ít nhất phải 20 mét, coi như vận tốc của cậu là 2.4km/h, cũng cần ít nhất 31 giây để tránh khí lưu chấn động.”
Sự thật đơn giản như vậy, chỉ là mọi người không đủ tỉ mỉ để nhận ra.
“...” Tính toán vô cùng chính xác, Alan không còn gì để nói.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Alan lại ngăn cản.
“Thực ra trận đấu lúc trước là tôi giở trò.”
Niels trầm mặc.
Vì vậy Alan tiếp tục, “Thất huyền trận, tôi đã sớm ghi nhớ con số trong đầu, cho nên mới làm trong 3 phút. Nếu không nhớ trước, tôi cần 9 phút 32 giây, còn anh là 7 phút 05. Tôi thua rồi.”
Anh gật đầu, “Tôi biết.”
Alan ngạc nhiên, “Anh cũng đã đoán được rồi à?”
“Lúc ấy, cậu đã quay đầu nhìn Phàn Hi, nói, anh nhất định sẽ thắng.”
Anh ta khẽ giật mình, sau đó gật đầu.
“Kỉ lục thế giới là 6 giây, còn anh chỉ dùng 2 giây, còn phải sắp xếp tổ hợp. Đây dường như là việc không thể, nhưng cậu lại chắc chắn như vậy, chứng tỏ chỉ có một khả năng.”
“Vậy tại sao lúc đó anh không vạch trần tôi?”
“Không cần thiết, chỉ là một trò chơi.”
Alan trầm mặc. Đột nhiên cảm thấy mình không thể so sánh với Niels.
Một lúc sau, anh ta lại hỏi, “Tôi muốn biết, tại sao anh lại lợi dụng tôi?”
Niels cất giọng nhàn nhạt, “Cũng không phải là lợi dụng, cậu muốn thử xem tôi thích cô ấy tới đâu, tôi đang chứng minh cho cậu thấy thôi.”
Không ngờ tâm tư nhỏ nhất của mình cũng bị Niels nhìn thấu, Alan kêu lên, “Anh sớm biết quả bom không nổ, nên mới có cơ hội tỏ ra xuất sắc với cô ấy, khiến cô ấy nghĩ anh thực sự tự nguyện chết vì cô ấy. Chẳng lẽ anh không thấy mình hèn hạ sao?”
Niels quay đầu, liếc mắt, hỏi, “Sao cậu biết tôi không cam tâm tình nguyện chứ?”
Một câu, đủ khiến Alan á khẩu.
Lúc ấy, trong lòng anh nghĩ thế nào, cũng chỉ có mình anh rõ nhất.
***
Bữa tiệc kết thúc, đã gần nửa đêm, xe đưa Phàn Hi về nhà.
Ở khu vực đắt tiền nhất thành phố, nhà cô giống như một cung điện nguy nga,
Cô nâng ly, tự rót một ly Hennessy, chất lỏng lạnh như băng chảy xuống cổ họng, cháy bừng lên một ngọn lửa.
Đi giày cao gót, cởi lễ phục đắt đỏ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ra ngoài nội y, đứng chân trần trên sàn nhà, tựa vào cửa sổ thủy tinh.
Cô ở tầng 45.
Nhìn xuyên qua cửa sổ xuống dưới, là dòng xe cộ như nêm, đã hơn nửa đêm nhưng vẫn chẳng bớt đông đúc. Đây là thành phố xa hoa trụy lạc nhất Trung Quốc.
Đêm.
Cô ngửa cổ uống rượu, lắc lắc chiếc ly, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mây đen phủ kín trời đêm, một ngôi sao nhỏ cũng không có, trong chớp nhoáng, cô cảm thấy mình như con chim bị nhốt trong lồng.
Trời cao mặc ta bay, đây là nói nhảm.
Nhìn ra ngoài, khắp nơi đều là cánh cửa, rậm rạp chằng chịt, nhốt ở trong không biết bao nhiêu người.
Rõ ràng xung quanh cô có rất nhiều người, nhưng cô lại thấy cô độc.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều đèn neon, nhưng cô vẫn thấy u ám.
Rõ ràng còn sống, nhưng cô không thấy tim mình đập.
Rõ ràng không yêu, nhưng cô lại nhung nhớ.
Thế giới này làm sao vậy?
Thế giới của cô làm sao vậy chứ?
Phàn Hi nhớ tới bầu trời đêm ở sa mạc, chòm sao Đại Hùng, Tiểu Hùng, chòm sao Bắc Cực, Tiên Nữ...giống như một kì tích, tên từng chòm sao, cô đều nhớ kỹ.
Có nhiều thứ, còn khắc sâu hơn cả tưởng tượng của cô.
Đặt ly rượu xuống, cô đi vào phòng tắm.
Tháo trang sức, sắc mặt nhợt nhạt nhưng chân thật.
Điện thoại vang lên.
Cô không để ý, nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi.
Phàn Hi nhấc máy.
“Là anh.” Giọng của đàn ông.
“Ai đấy?”
“Đừng giả bộ nữa.”
Phàn Hi cười cười, “Muộn như vậy còn gọi điện, có vẻ không thích hợp lắm.”
Anh ta khẽ giật mình, “Bên cạnh em có người à?”
Không có ai, nhưng cô không nói, mà hỏi, “Có việc gì?”
“Không có gì.”
Phàn Hi nói, “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã.”
Cô nói, “Nói.”
Triệu Trí Đình, “Anh gọi sao em không nghe?”
Phàn Hi, “Mất điện thoại.”
“Đừng trả lời cho có.”
“Đâu có.” Cô thản nhiên nói. Ở Afghanistan bị người Mỹ tịch thu rồi, suýt nữa còn không giữ được cái mạng nhỏ này.
Triệu Trí Đình nói, “Em từ Afghanistan trở về...”
Cô mất kiên nhẫn, “Nói gì thì nhanh một chút.”
“Anh chỉ muốn nghe giọng của em.”
Lời này có chút mập mờ.
Phàn Hi mỉm cười, “Mấy lời này không sợ Chu Hân nghe được sao?”
Anh ta đáp, “Chia tay rồi.”
Cô “à” một tiếng.
“Chỉ ‘à’ thôi sao? Không muốn nói gì à?”
Phàn Hi hỏi lại, “Anh muốn nghe cái gì?”
Anh ta trầm mặc một hồi, rồi nói, “Được rồi, cúp máy đi.”
Cô đặt điện thoại xuống.
Nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã hai giờ sáng. Giờ này còn gọi điện cho cô, cũng là người đang cô đơn.
Phàn Hi đi tắm.
Cởi hết đồ, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể.
Cô lại nghĩ tới đôi mắt màu lục kia.
Cô nhắm mắt lại, vuốt ve da thịt mình.
Suy nghĩ trở về Afghanistan.
...
Trong phòng tắm, anh ép cô sát vào lớp gạch men sứ, dòng nước chảy xuôi theo cơ thể hai người.
Đôi môi hai người quấn quít lấy nhau.
Cơ bắp tay anh nổi cuồn cuộn, cô đưa tay định chạm vào, liền bị anh giữ lại, ấn chặt lên tường.
Gạch men sứ lạnh như băng, hơi thở nóng hổi.
Trên người hai người đều là nước, trong lòng cũng vậy, không thể nhìn rõ.
Anh hôn cổ cô, hôn xương quai xanh, bộ ngực đầy đặn, cảm giác tê dại bao trùm từng tấc da thịt.
Lúc anh tiến vào cơ thể cô, cô ưỡn người, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp.
Âm nhu cùng dương cương.
Giống như hai mảnh ghép, khớp từng chi tiết, vô cùng hoàn mỹ.
Một cô gái, cho dù tâm lý mạnh mẽ, nhưng sinh lý có phần yếu thế. Đây là cấu tạo tự nhiên, không thể thay đổi.
Hai chân cô mềm nhũn, như sắp đổ sụp xuống, một tay anh liền nắm lấy tay cô, tay kia đỡ lưng cô.
Giam cầm, mong muốn giam cầm lẫn nhau, cuối cùng vẫn là rời xa.
...
Vòi nước phun lên mặt cô.
Phàn Hi mơ mơ màng màng.
GIữa hai chân đã ướt sũng, không phải là nước.
Bên tai cô văng vẳng âm thanh trầm đục của người đàn ông đó.
Cô say rồi.
Quá say rồi.
Khép hai chân lại, cô tựa lưng vào lớp gạch men sứ, ánh đèn chiếu vào da thịt cô.
Cô cắn môi, đầu óc choáng váng mê loạn.
Không thể nghĩ gì khác, trong đầu chỉ có hình ảnh một người, ở trong cơ thể cô, hòa tan với cô.
Hư hỏng, bại hoại, mùi vị tình dục ngập tràn trong hơi nước.
Tiếng nước chảy xối xả, hòa lẫn với tiếng gọi.
Niels...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook