Mê Tình Berlin
-
Chương 5
Phàn Hi chống tay lên bồn rửa mặt, nheo mắt nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt phượng dài, vô cùng xinh đẹp, nhất là khi khói thuốc mờ ảo xung quanh, càng mê hoặc lòng người. Cho dù cô trang điểm kĩ càng, nhưng cũng không che giấu được tia mệt mỏi trong đáy mắt. Giới showbiz đúng là cái thùng có độc, ngâm mình trong đó càng lâu, cả người càng ngấm nhiều độc, tự mình hại mình. Cô lấy thỏi son trong túi xách ra, cẩn thận thoa lại lớp son đã mờ, khiến cho đôi môi đỏ càng thêm gợi cảm.
Ở nước ngoài cũng coi như có tự do, không bị đám chó săn bám theo, không giống như ở trong nước, ăn một bữa cơm cũng không buông tha. Hôm nay cô được buông thả rồi, vô cùng thoải mái, giống như bị giam cầm nhiều năm, cuối cùng cũng được tự do.
Phàn Hi vuốt vuốt tóc, đột nhiên phía sau cô xuất hiện một người đàn ông anh tuấn. Anh mặc một bộ quân phục màu xám, trên đầu là chiếc mũ beret màu đỏ, trước ngực đeo huân chương, quân phục khiến anh ta thoạt nhìn thật nổi bật. Ánh mắt hai người vô tình gặp gỡ trong không trung, con ngươi xanh lục như tỏa sáng rực rỡ.
Cô khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến đám binh linh lúc nãy, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, “Nhanh như vậy đã tìm ra rồi sao?”
Anh nhíu mày, dường như không đồng tình với câu nói của cô, “Sao cô biết tôi tìm cô?”
“Đây là nhà vệ sinh nữ, trong đây lại chỉ có tôi và anh, không tìm tôi thì tìm ai?”
Anh mỉm cười, nhưng đáy mắt phảng phất tia đề phòng, “Đây là khu vực hút thuốc.”
Người đàn ông này mang đặc trưng của người Đức, tỉnh toán cẩn thận, lễ độ và giữ khoảng cách.
Cô bước đến gần anh, nghiêng người về phía trước, bĩu đôi môi đỏ, nhẹ nhàng, “Nói dối.”
Phàn Hi là đại minh tinh, ở trong nước luôn được ngưỡng mộ, hơn nữa ban nãy cô vừa bộc lộ chút tài năng. Người đàn ông trước mắt cô, quân phục ngay ngắn, tuy màu sắc trang phục không giống đám người kia, nhưng rõ ràng là bọn họ đi cùng nhau. Cho nên cô chỉ cần nhìn qua là đoán được. Hoặc là anh ta thay bạn đòi công bằng, hoặc là đến bắt chuyện.
Trực giác của quân nhân khiến anh cảnh giác lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô gái này cả người là gai nhọn, lại có sức hấp dẫn lớn, giống như một đóa hoa anh túc. Xinh đẹp, nhưng có độc.
Phàn Hi bất động nhìn anh hồi lâu, một lúc sau mới biết anh không nói dối. Bởi nếu nói dối, ánh mắt của người đó hoàn toàn có thể nhận ra. Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, không hề có chút lay động, chứng tỏ anh ta không hề có hứng thú với cô, ngược lại còn có chút bất mãn.
Coi như là bệnh nghề nghiệp, Phàn Hi rất thích cảm giác mình hơn người khác, nhưng cô không ngu ngốc, biết rõ loại người nào sẽ phối hợp với cô, còn người nào thì không, mà người đàn ông trước mặt cô bây giờ, tuyệt đối sẽ không phối hợp. Vì vậy, cô sẽ không tự làm mình xấu hổ.
Nói chuyện rồi, cũng tiếp cận rồi, đôi môi đỏ mọng cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ, cô tiện tay hất mái tóc dài. Sau đó giẫm đôi giày cao gót xuống sàn nhà, nhẹ nhàng lướt qua anh.
Nhìn bóng lưng của cô, anh tiếp tục hút thuốc, đáy mắt vụt qua tia kì lạ, không rõ cảm xúc.
Quả thực rất nữ tính.
Cuộc sống của Phàn Hi vô cùng đa dạng, gặp qua rất nhiều người đẹp trai, vì vậy cô không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, trở lại boong thuyền, đám người lúc nãy vẫn đứng đó...
Bỏ qua ánh mắt của mọi người, cô đi đến quầy bar hỏi bartender, “Bến tiếp theo là ở đâu?”
“Có vẻ như tạm thời cô không thể xuống thuyền được đâu, bọn họ vừa báo cảnh sát xong.” Bartender hất cằm về phía đám người.
“Vậy cho tôi thêm ly nữa.” Phàn Hi ném túi xách lên quầy bar, ngồi xuống ghế lần nữa.
“Muốn uống gì?”
“Tùy anh.”
Bartender đưa cho cô một ly “mặt trời”, “Cô gái nóng như lửa, chỉ có ly cocktail này mới hợp với cô.”
Cô gật đầu nhận lấy.
Uống xong một ly, cảnh sát đã tới, là cảnh sát Đức, bước ra từ cái cano đậu bên cạnh thuyền. Có hai người, cũng không lớn tuổi, cao lớn vạm vỡ, bên hông còn mang theo súng.
“Ai báo cảnh sát?”
Cảnh sát vừa hỏi, mọi người lập tức trở nên ồn ào bàn tán.
Dù sao ngôn ngữ tương thông, cảnh sát tìm mấy người lính kia hỏi thăm tình hình trước, một đống lời xì xà xì xồ, Phàn Hi nghe đến nỗi trán nổi cả gân xanh.
Nói cái quái gì vậy?
Bartender liếc trộm cô, thấy cô nhếch đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt lười biếng tự tại, không nhịn được bèn hỏi, “Cảnh sát đến rồi, cô không lo lắng à?”
“Lo cái quái gì?”
“Người bình thường thấy cảnh sát sẽ có chút sợ hãi.”
Đặc biệt là người nước ngoài.
Phàn Hi, “Đó là người bình thường.”
“Chẳng lẽ cô không bình thường sao?”
Phàn Hi không trả lời mà hỏi lại, “Nhìn tôi tầm thường lắm à?”
Bartender lắc đầu, “Tuyệt đối không phải tầm thường.”
Cô cười không đáp lại.
Hai viên cảnh sát tiến về phía cô.
“Mời cô cho chúng tôi xem giấy tờ.” Anh ta nói bằng tiếng Đức.
Cô ngồi yên lặng, không thèm liếc anh ta lấy một cái, cuối cùng bartender ở bên cạnh đành giải thích, “Cô ấy không biết tiếng Đức.”
Cảnh sát đành dùng tiếng Anh hỏi lại lần nữa.
Phàn Hi rút hộ chiếu từ trong túi xách ra, đặt trên quầy bar, ngón tay thon dài đẩy tới trước mặt viên cảnh sát. Móng tay cô sơn đỏ, da thịt lại trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh sát nhận lấy hộ chiếu, mở ra nhìn trang đầu, kiểm tra thông tin. Người Châu Âu không phân biệt được người phương Đông, lại chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, anh ta không thể xác nhận cô gái trước mặt và người trong hộ chiếu có phải là một hay không.
Người Đức nổi tiếng là làm việc cẩn thận, viên cảnh sát nói, “Mời cô quay lại, để chúng tôi nhìn chính diện khuôn mặt.”
Nghe vậy, Phàn Hi luồn tay vào mái tóc, hất tóc đến trước ngực, sau đó phối hợp xoay người, nheo mắt, thoải mái để anh ta quan sát.
Có vẻ như viên cảnh sát này mới tốt nghiệp, tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi nhìn cô chằm chặp như vậy, lập tức đỏ mặt.
Thấy vậy, Phàn Hi mỉm cười, xem ra sức hấp dẫn của cô không chỉ bị giới hạn ở Châu Á.
Cảnh sát hỏi, “Cô tên gì?”
“Phàn Hi.”
“Phạn Tế.” [1]
[1] Phàn Hi - Phạn Tế là hai từ đồng âm.
Phàn Hi sửa lại, “Phàn Hi.”
“Phạn Tế.”
“Phàn Hi.”
…
Sửa lại ba bốn lần, viên cảnh sát vẫn không đọc được, đành cười cười xấu hổ, quyết định bỏ qua bước này, hỏi, “Xin hỏi công việc của cô, mục đích nhập cảnh Đức?”
Phàn Hi có tâm trạng đùa giỡn với anh ta, liền đưa tay túm lấy áo anh ta, viên cảnh sát không biết cô định làm gì, vô thức bị cô kéo sát lại.
Cô hạ giọng, ghé vào tai anh ta, nói, “Thực ra, tôi là sát thủ, đến đây để giết người.”
“...”
Viên cảnh sát hoảng sợ, gương mặt trắng bệch, lắp bắp, “Cô...cô đang đùa sao?”
Phàn Hi mỉm cười thần bí, khóe môi nhếch lên, thật ra cô có rất nhiều cách để trêu chọc người khác.
Thấy viên cảnh sát ngơ ngơ ngác ngác, cô thổi phù một cái rồi bật cười, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều. Hừm, tên người Đức này cũng thật thú vị.
Muốn lấy lời khai nên viên cảnh sát phải kiên trì hỏi tiếp, “Căn cứ vào lời những người chứng kiến ở đây, là cô ra tay đánh người trước.”
“Đúng vậy. Là tôi.” Cô châm một điếu thuốc, hít một hơi, tiếp tục nói, “Có điều, là bọn họ động chạm tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
“Động chạm thế nào?”
“Sờ ngực.”
Nghe vậy, viên cảnh sát giật mình, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống trước ngực cô. Cổ áo khoét chữ V sâu, khiến cho nơi nào đó như ẩn như hiện, khiến anh ta vô thức nuốt nước miếng. Ngẩng đầu lên thì thấy Phàn Hi như cười như không, khiến anh ta xấu hổ rời mắt đi chỗ khác.
“Chuyện đó, vậy, cô muốn kiện bọn họ sao?”
Phàn Hi còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm ấm vang lên, “Tôi mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.”
Phàn Hi ngẩng đầu, nhả một ngụm khói. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trong WC lúc nãy. Không biết anh ta đứng ở đó từ lúc nào.
Không còn phải một mình đối mặt với nữ yêu quái kia, viên cảnh sát thở phào một cái, vội nói, “Xin hỏi, anh là?”
“Thiếu tá Niels Dirichlet.”
“Anh là người phụ trách quân đội?”
Anh sửa lại, “Tôi là người phát ngôn tạm thời của quân đội.”
Viên cảnh sát nhất thời không thể phân biệt được hai chức vụ trên khác nhau ở đâu.
Niels cao hơn viên cảnh sát, đứng bên cạnh người anh ta, chỉ hơi cúi xuống là có thể nhìn thấy anh ta đang ghi chép cái gì. Chỉ có vài dòng ghi thông tin của Phàn Hi, ví dụ như ngày tháng năm sinh, số hộ chiếu. Anh nhìn lướt qua, trong lòng đã có dự tính sẵn.
Anh bước đến trước mặt cô, dùng tiếng Anh đề nghị, “Phàn tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
Phàn Hi vốn dĩ không muốn dài dòng với anh, nhưng đảo mắt một vòng, chợt thay đổi ý định.
Niels mặc quân phục nên không nhìn rõ cơ bắp, nhưng anh vẫn khiến cho người bên cạnh cảm thấy áp lực. Bởi người anh tạo cho Phàn Hi một loại cảm giác khác hẳn với những người xung quanh cô, đặc biệt là ánh mắt, tràn ngập sự uy nghiêm, không có cách nào diễn tả được.
Phàn Hi tự cảm thấy người này diện mạo có vẻ ôn hòa, nhưng thực tế có thể khống chế đối phương, thậm chí còn mang chút nguy hiểm. Sự nguy hiểm này, không phải là khí chất lạnh lùng, hay ngông cuồng dã tính, mà là sự tự tin của anh ta. Cho dù hai người gặp nhau không nhiều, nhưng Phàn Hi cảm nhận được đây là một người đàn ông vô cùng thông minh, mà cô chưa chắc có thể kiểm soát.
Cô dập tàn thuốc, đứng lên, gần như cao ngang ngửa anh. Con ngươi xanh lục của đối phương thoáng qua tia kinh ngạc, giống như không ngờ cô lại cao tới vậy.
Hai người một trước một sau đi ra lan can, Phàn Hi mở lời trước, đi thẳng vào vấn đề, “Vừa rồi ở trong WC, có phải anh muốn giảng hòa với tôi?”
Anh không đáp mà hỏi lại, “Nếu như tôi nói ‘phải’, thì cô có thể để cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên đơn giản không?”
Phàn Hi nói, “Được.”
Niels cười nhạt một tiếng, “Câu trả lời của tôi là đúng vậy.”
Xem ra, loại đàn ông nào cũng biết nói dối, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, vén mái tóc bị gió thổi tứ tung, nói, “Là người của anh sờ ngực tôi trước, tôi chỉ đang tự vệ.”
“Tôi biết.” Niels bình tĩnh, “Cho nên tôi muốn đề nghị chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Cô nhướng mày.
Anh tiếp tục nói, “Chỉ cần cô không khởi kiện, tôi sẽ cam đoan người của tôi không bao giờ làm phiền đến cô.”
“Ý của anh là, tôi bị người ta đụng chạm, cũng cứ coi như không?”
Niels gật đầu, “Đó là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Phàn Hi mặt không biến sắc.
“Chuyện này làm lớn lên, chỉ sợ người chịu ảnh hưởng nhất không phải chúng tôi, mà là cô.”
Phàn Hi liếc mắt nhìn anh, “Tại sao?”
Niels mỉm cười nho nhã, nhưng lời anh nói ra giống như tảng đá to rơi xuống nước, gây ra một làn sóng lớn.
Anh đáp, “Bởi cô là đại minh tinh.”
Ở nước ngoài cũng coi như có tự do, không bị đám chó săn bám theo, không giống như ở trong nước, ăn một bữa cơm cũng không buông tha. Hôm nay cô được buông thả rồi, vô cùng thoải mái, giống như bị giam cầm nhiều năm, cuối cùng cũng được tự do.
Phàn Hi vuốt vuốt tóc, đột nhiên phía sau cô xuất hiện một người đàn ông anh tuấn. Anh mặc một bộ quân phục màu xám, trên đầu là chiếc mũ beret màu đỏ, trước ngực đeo huân chương, quân phục khiến anh ta thoạt nhìn thật nổi bật. Ánh mắt hai người vô tình gặp gỡ trong không trung, con ngươi xanh lục như tỏa sáng rực rỡ.
Cô khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến đám binh linh lúc nãy, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, “Nhanh như vậy đã tìm ra rồi sao?”
Anh nhíu mày, dường như không đồng tình với câu nói của cô, “Sao cô biết tôi tìm cô?”
“Đây là nhà vệ sinh nữ, trong đây lại chỉ có tôi và anh, không tìm tôi thì tìm ai?”
Anh mỉm cười, nhưng đáy mắt phảng phất tia đề phòng, “Đây là khu vực hút thuốc.”
Người đàn ông này mang đặc trưng của người Đức, tỉnh toán cẩn thận, lễ độ và giữ khoảng cách.
Cô bước đến gần anh, nghiêng người về phía trước, bĩu đôi môi đỏ, nhẹ nhàng, “Nói dối.”
Phàn Hi là đại minh tinh, ở trong nước luôn được ngưỡng mộ, hơn nữa ban nãy cô vừa bộc lộ chút tài năng. Người đàn ông trước mắt cô, quân phục ngay ngắn, tuy màu sắc trang phục không giống đám người kia, nhưng rõ ràng là bọn họ đi cùng nhau. Cho nên cô chỉ cần nhìn qua là đoán được. Hoặc là anh ta thay bạn đòi công bằng, hoặc là đến bắt chuyện.
Trực giác của quân nhân khiến anh cảnh giác lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô gái này cả người là gai nhọn, lại có sức hấp dẫn lớn, giống như một đóa hoa anh túc. Xinh đẹp, nhưng có độc.
Phàn Hi bất động nhìn anh hồi lâu, một lúc sau mới biết anh không nói dối. Bởi nếu nói dối, ánh mắt của người đó hoàn toàn có thể nhận ra. Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, không hề có chút lay động, chứng tỏ anh ta không hề có hứng thú với cô, ngược lại còn có chút bất mãn.
Coi như là bệnh nghề nghiệp, Phàn Hi rất thích cảm giác mình hơn người khác, nhưng cô không ngu ngốc, biết rõ loại người nào sẽ phối hợp với cô, còn người nào thì không, mà người đàn ông trước mặt cô bây giờ, tuyệt đối sẽ không phối hợp. Vì vậy, cô sẽ không tự làm mình xấu hổ.
Nói chuyện rồi, cũng tiếp cận rồi, đôi môi đỏ mọng cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ, cô tiện tay hất mái tóc dài. Sau đó giẫm đôi giày cao gót xuống sàn nhà, nhẹ nhàng lướt qua anh.
Nhìn bóng lưng của cô, anh tiếp tục hút thuốc, đáy mắt vụt qua tia kì lạ, không rõ cảm xúc.
Quả thực rất nữ tính.
Cuộc sống của Phàn Hi vô cùng đa dạng, gặp qua rất nhiều người đẹp trai, vì vậy cô không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, trở lại boong thuyền, đám người lúc nãy vẫn đứng đó...
Bỏ qua ánh mắt của mọi người, cô đi đến quầy bar hỏi bartender, “Bến tiếp theo là ở đâu?”
“Có vẻ như tạm thời cô không thể xuống thuyền được đâu, bọn họ vừa báo cảnh sát xong.” Bartender hất cằm về phía đám người.
“Vậy cho tôi thêm ly nữa.” Phàn Hi ném túi xách lên quầy bar, ngồi xuống ghế lần nữa.
“Muốn uống gì?”
“Tùy anh.”
Bartender đưa cho cô một ly “mặt trời”, “Cô gái nóng như lửa, chỉ có ly cocktail này mới hợp với cô.”
Cô gật đầu nhận lấy.
Uống xong một ly, cảnh sát đã tới, là cảnh sát Đức, bước ra từ cái cano đậu bên cạnh thuyền. Có hai người, cũng không lớn tuổi, cao lớn vạm vỡ, bên hông còn mang theo súng.
“Ai báo cảnh sát?”
Cảnh sát vừa hỏi, mọi người lập tức trở nên ồn ào bàn tán.
Dù sao ngôn ngữ tương thông, cảnh sát tìm mấy người lính kia hỏi thăm tình hình trước, một đống lời xì xà xì xồ, Phàn Hi nghe đến nỗi trán nổi cả gân xanh.
Nói cái quái gì vậy?
Bartender liếc trộm cô, thấy cô nhếch đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt lười biếng tự tại, không nhịn được bèn hỏi, “Cảnh sát đến rồi, cô không lo lắng à?”
“Lo cái quái gì?”
“Người bình thường thấy cảnh sát sẽ có chút sợ hãi.”
Đặc biệt là người nước ngoài.
Phàn Hi, “Đó là người bình thường.”
“Chẳng lẽ cô không bình thường sao?”
Phàn Hi không trả lời mà hỏi lại, “Nhìn tôi tầm thường lắm à?”
Bartender lắc đầu, “Tuyệt đối không phải tầm thường.”
Cô cười không đáp lại.
Hai viên cảnh sát tiến về phía cô.
“Mời cô cho chúng tôi xem giấy tờ.” Anh ta nói bằng tiếng Đức.
Cô ngồi yên lặng, không thèm liếc anh ta lấy một cái, cuối cùng bartender ở bên cạnh đành giải thích, “Cô ấy không biết tiếng Đức.”
Cảnh sát đành dùng tiếng Anh hỏi lại lần nữa.
Phàn Hi rút hộ chiếu từ trong túi xách ra, đặt trên quầy bar, ngón tay thon dài đẩy tới trước mặt viên cảnh sát. Móng tay cô sơn đỏ, da thịt lại trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh sát nhận lấy hộ chiếu, mở ra nhìn trang đầu, kiểm tra thông tin. Người Châu Âu không phân biệt được người phương Đông, lại chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, anh ta không thể xác nhận cô gái trước mặt và người trong hộ chiếu có phải là một hay không.
Người Đức nổi tiếng là làm việc cẩn thận, viên cảnh sát nói, “Mời cô quay lại, để chúng tôi nhìn chính diện khuôn mặt.”
Nghe vậy, Phàn Hi luồn tay vào mái tóc, hất tóc đến trước ngực, sau đó phối hợp xoay người, nheo mắt, thoải mái để anh ta quan sát.
Có vẻ như viên cảnh sát này mới tốt nghiệp, tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi nhìn cô chằm chặp như vậy, lập tức đỏ mặt.
Thấy vậy, Phàn Hi mỉm cười, xem ra sức hấp dẫn của cô không chỉ bị giới hạn ở Châu Á.
Cảnh sát hỏi, “Cô tên gì?”
“Phàn Hi.”
“Phạn Tế.” [1]
[1] Phàn Hi - Phạn Tế là hai từ đồng âm.
Phàn Hi sửa lại, “Phàn Hi.”
“Phạn Tế.”
“Phàn Hi.”
…
Sửa lại ba bốn lần, viên cảnh sát vẫn không đọc được, đành cười cười xấu hổ, quyết định bỏ qua bước này, hỏi, “Xin hỏi công việc của cô, mục đích nhập cảnh Đức?”
Phàn Hi có tâm trạng đùa giỡn với anh ta, liền đưa tay túm lấy áo anh ta, viên cảnh sát không biết cô định làm gì, vô thức bị cô kéo sát lại.
Cô hạ giọng, ghé vào tai anh ta, nói, “Thực ra, tôi là sát thủ, đến đây để giết người.”
“...”
Viên cảnh sát hoảng sợ, gương mặt trắng bệch, lắp bắp, “Cô...cô đang đùa sao?”
Phàn Hi mỉm cười thần bí, khóe môi nhếch lên, thật ra cô có rất nhiều cách để trêu chọc người khác.
Thấy viên cảnh sát ngơ ngơ ngác ngác, cô thổi phù một cái rồi bật cười, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều. Hừm, tên người Đức này cũng thật thú vị.
Muốn lấy lời khai nên viên cảnh sát phải kiên trì hỏi tiếp, “Căn cứ vào lời những người chứng kiến ở đây, là cô ra tay đánh người trước.”
“Đúng vậy. Là tôi.” Cô châm một điếu thuốc, hít một hơi, tiếp tục nói, “Có điều, là bọn họ động chạm tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
“Động chạm thế nào?”
“Sờ ngực.”
Nghe vậy, viên cảnh sát giật mình, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống trước ngực cô. Cổ áo khoét chữ V sâu, khiến cho nơi nào đó như ẩn như hiện, khiến anh ta vô thức nuốt nước miếng. Ngẩng đầu lên thì thấy Phàn Hi như cười như không, khiến anh ta xấu hổ rời mắt đi chỗ khác.
“Chuyện đó, vậy, cô muốn kiện bọn họ sao?”
Phàn Hi còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm ấm vang lên, “Tôi mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.”
Phàn Hi ngẩng đầu, nhả một ngụm khói. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trong WC lúc nãy. Không biết anh ta đứng ở đó từ lúc nào.
Không còn phải một mình đối mặt với nữ yêu quái kia, viên cảnh sát thở phào một cái, vội nói, “Xin hỏi, anh là?”
“Thiếu tá Niels Dirichlet.”
“Anh là người phụ trách quân đội?”
Anh sửa lại, “Tôi là người phát ngôn tạm thời của quân đội.”
Viên cảnh sát nhất thời không thể phân biệt được hai chức vụ trên khác nhau ở đâu.
Niels cao hơn viên cảnh sát, đứng bên cạnh người anh ta, chỉ hơi cúi xuống là có thể nhìn thấy anh ta đang ghi chép cái gì. Chỉ có vài dòng ghi thông tin của Phàn Hi, ví dụ như ngày tháng năm sinh, số hộ chiếu. Anh nhìn lướt qua, trong lòng đã có dự tính sẵn.
Anh bước đến trước mặt cô, dùng tiếng Anh đề nghị, “Phàn tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
Phàn Hi vốn dĩ không muốn dài dòng với anh, nhưng đảo mắt một vòng, chợt thay đổi ý định.
Niels mặc quân phục nên không nhìn rõ cơ bắp, nhưng anh vẫn khiến cho người bên cạnh cảm thấy áp lực. Bởi người anh tạo cho Phàn Hi một loại cảm giác khác hẳn với những người xung quanh cô, đặc biệt là ánh mắt, tràn ngập sự uy nghiêm, không có cách nào diễn tả được.
Phàn Hi tự cảm thấy người này diện mạo có vẻ ôn hòa, nhưng thực tế có thể khống chế đối phương, thậm chí còn mang chút nguy hiểm. Sự nguy hiểm này, không phải là khí chất lạnh lùng, hay ngông cuồng dã tính, mà là sự tự tin của anh ta. Cho dù hai người gặp nhau không nhiều, nhưng Phàn Hi cảm nhận được đây là một người đàn ông vô cùng thông minh, mà cô chưa chắc có thể kiểm soát.
Cô dập tàn thuốc, đứng lên, gần như cao ngang ngửa anh. Con ngươi xanh lục của đối phương thoáng qua tia kinh ngạc, giống như không ngờ cô lại cao tới vậy.
Hai người một trước một sau đi ra lan can, Phàn Hi mở lời trước, đi thẳng vào vấn đề, “Vừa rồi ở trong WC, có phải anh muốn giảng hòa với tôi?”
Anh không đáp mà hỏi lại, “Nếu như tôi nói ‘phải’, thì cô có thể để cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên đơn giản không?”
Phàn Hi nói, “Được.”
Niels cười nhạt một tiếng, “Câu trả lời của tôi là đúng vậy.”
Xem ra, loại đàn ông nào cũng biết nói dối, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, vén mái tóc bị gió thổi tứ tung, nói, “Là người của anh sờ ngực tôi trước, tôi chỉ đang tự vệ.”
“Tôi biết.” Niels bình tĩnh, “Cho nên tôi muốn đề nghị chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Cô nhướng mày.
Anh tiếp tục nói, “Chỉ cần cô không khởi kiện, tôi sẽ cam đoan người của tôi không bao giờ làm phiền đến cô.”
“Ý của anh là, tôi bị người ta đụng chạm, cũng cứ coi như không?”
Niels gật đầu, “Đó là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Phàn Hi mặt không biến sắc.
“Chuyện này làm lớn lên, chỉ sợ người chịu ảnh hưởng nhất không phải chúng tôi, mà là cô.”
Phàn Hi liếc mắt nhìn anh, “Tại sao?”
Niels mỉm cười nho nhã, nhưng lời anh nói ra giống như tảng đá to rơi xuống nước, gây ra một làn sóng lớn.
Anh đáp, “Bởi cô là đại minh tinh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook