“Hoàng hậu giá lâm!”

“Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”

Trong hoàng cung, nơi điện thờ của quốc sư, đêm nay nghênh đón một vị khách quý.

“Hoàng hậu, đêm nay đại giá quang lâm, thực sự là khách quý.”

Một trung niên nam tử tóc dài nửa trắng nửa đen, đôi mắt sáng như sao trời,, tướng mạo tuấn dật phi phàm, bước đến trước điện thờ cung nghênh, khóe miệng mỉm cười mà nói.

“Quốc sư quá lời.” Hoàng hậu tuy rằng đã có tuổi, nhưng dung nhan cùng thân thể duyên dáng vẫn như một thiếu nữ mỹ lệ.

“Hoàng hậu xin mời ngồi.”

“Quốc sư cũng ngồi đi.”

“Hoàng hậu đêm nay đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?”

“Quốc sư, ai gia tối hôm qua nằm mộng…” Hoàng hậu đôi mày cau chặt.

“Hoàng hậu cứ nói, chút tài mọn của thần biết đâu có thể giải mộng giúp hoàng hậu.”

“Ai gia biết quốc sư am hiểu sâu rộng, mới dám mạo muội đến đây quấy rầy quốc sư tu hành.”

“Hoàng hậu nói quá lời. Thần trước đây chỉ là một đạo sĩ bình thường nay lại có thể trở thành một quốc sư đương triều, tất cả đều là nhờ ơn hoàng hậu, chút tài mọn giúp hoàng hậu phân giải ưu tư, tất nhiên là không thể chối từ.”

“Vậy trước cảm tạ quốc sư. Ai gia gặp mộng này đã liên tiếp bảy ngày rồi, mỗi lần đều là có khởi đầu giống nhau, kết thúc giống nhau, thật sự là phiền não.”

“Một giấc mộng giống nhau lại duy trì liên tục bảy ngày, quả là không bình thường.”

“Chính vì như vậy mới khiến ai gia thấp thỏm bất an, vội vã đến thỉnh giáo quốc sư. Giấc mộng là như vầy… Ai gia thấy mình leo lên một ngọn núi, lên đến đỉnh núi, phải băng qua một sơn đạo vô cùng gập ghềnh chật hẹp, mắt ai gia trông thấy một nguồn sáng, đột nhiên ngọn núi biến thành một con rồng khổng lồ, chốc lát lao về phía ai gia, khiến ai gia không thể động đậy, đầu rơi máu chảy!” Hoàng hậu phảng phất như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, biểu tình thập phần sợ hãi.

Nghe xong giấc mộng của hoàng hậu, quốc sư sắc mặt trầm xuống!

“Hoàng hậu, đây chính là dự báo điềm xấu.”

“Cái gì? Dự báo có điềm xấu ư?”

“Đúng vậy. Leo lên đỉnh có nghĩa là sự nghiệp thống nhất đất nước, sơn đạo gập ghềnh tiêu biểu cho việc hoàng hậu nhiều năm qua khổ tâm gầy dựng. Còn về phần con rồng khổng lồ kia, hàm ý sẽ có người đến phá hư hết kế hoạch của hoàng hậu.”

“Thỉnh giáo quốc sư, vậy tiếp theo ai gia phải làm như thế nào?” Hoàng hậu sắc mặt âm trầm hỏi.

Nàng nhiều năm qua thao túng triều chính, nhất định muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế, lên làm nữ hoàng.

Nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hư đại kế đăng cơ của nàng!

Quốc sư lạnh lùng nói, “Từ nhiều năm trước, khi hoàng thượng đồng thời mất đi Vân Phi cùng tiểu hoàng tử, thì vẫn chìm đắm trong bi thương. Thần lợi dụng lúc tâm trí hoàng thượng bất minh, thi triển pháp thuật, khiến hắn mê thất thần trí, suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong rượu trì thịt lâm. Nhiều năm như vậy, các cựu thần đáng chết thì cũng đã chết, số còn lại, đã bị chúng ta xử lý gọn gàng. Theo kế hoạch vốn có, không quá hai năm nữa, hoàng thượng sẽ phát bệnh mà chết. Nhưng hôm nay xem ra… kế hoạch cuối cùng phải sớm tiến hành rồi.”

“Quốc sư dự định làm như thế nào?”

“Căn cứ theo điều lệ trước giờ, hoàng thượng nhất định sẽ phải tham gia quốc khánh đại điển. Đến lúc đó… Thần đương nhiên sẽ tạo ra mốt chút 『 kinh hỉ 』, thỉnh hoàng hậu cứ chờ.”

Hoàng hậu nghe vậy thoả mãn mà nở nụ cười, “Rất tốt. Vậy tất cả đều giao cho quốc sư toàn quyền an bài. Đêm đã khuya, thỉnh quốc sư nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Cung tiễn hoàng hậu.”

Loan kiệu của hoàng hậu không trở lại tẩm cung mà là một đường đến sài phòng phía sau núi.

Hoàng hậu lệnh hạ kiệu, dương khởi hạ ba*, cao ngạo nhìn vào sài phòng phía trước, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười thoả mãn.

(*: nâng cầm, hất mặt -> láo lếu =.=!)

“Nơi này, thật thích hợp với ả tiện nhân kia. Mở cửa!”

“Vâng, Hoàng hậu nương nương.” Thiếp thân cung nữ bên cạnh hoàng hậu nhanh chóng đến mở cửa.

Trong sài phòng nhỏ hẹp, đơn sơ chiếc bàn gỗ nhỏ cùng chiếc ghế nhỏ. Thậm chí đến giường cũng không có, chỉ có trên mặt đất là một đống rơm rạ, tựa hồ giống như một nơi giam giữ tù nhân.

“Người đâu? Các ngươi chết đâu hết rồi?” Hoàng hậu thấy phòng trống, không có đến một bóng người, lập tức giận tím mặt!

“Hoàng hậu nương nương bớt giận, nô tỳ lập tức đi tìm!” Biết rõ hoàng hậu thủ đoạn độc ác, cung nữ sợ đến nỗi vội vã quỳ xuống.

Lúc này một thị nữ quần áo cũ nát, tay bưng bát đũa vừa vặn từ bên ngoài đi vào ——

“A ——” thị nữ thấy hoàng hậu, như gặp phải quỷ, sợ đến mức làm rơi cả bát đũa xuống đất.

“Nô tài to gan! Còn không mau quỳ xuống!” Cung nữ lớn tiếng răn đe!

“Vâng! Nô tỳ biết sai rồi! Thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội!” Thị nữ Tiểu Thanh sợ đến phát run, phốc một tiếng quỳ xuống!

“Con tiện nhân kia đâu?” cơn giận của hoàng hậu còn chưa tiêu tán hết.

“Có... có thể là ở rừng cây phía sau núi, nô tỳ lập tức đi tìm Vân Phi nương nương.”

“Tiện tỳ! Ta còn chưa chuẩn mà ngươi dám đi tìm nương nương? Vả miệng nó cho ta!”

“Vâng!”

Bốp bốp!

Tiểu Thanh bị nhận ngay hai cái bạt tay!

“Còn không mau cút đi tìm ả tiện nhân kia về!”

“Vâng!” Tiểu Thanh vội vã chạy đi, rất sợ nếu còn lưu lại sẽ nguy hiểm cho tính mệnh Vân Phi nương nương.

Từ khi tiểu hoàng tử mất đi, hoàng hậu nói dối rằng Vân Phi nương nương vì thương tâm quá độ mà chết, thật ra là đem nàng nhốt tại một sài phòng, mỗi ngày đều bắt nàng đốn củi, làm việc cực nhọc.

Vân phi nương nương bởi vì thương nhớ tiểu hoàng tử, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, vài lần muốn tự sát.

May là có cô cùng nương nương mười mấy năm qua sống nương tựa lẫn nhau, bằng không sợ nương nương đã sớm không còn hy vọng nữa rồi.

Tiểu Thanh chạy đến sau núi, liếc mắt thì nhìn thấy Vân Phi nương nương xinh đẹp như thiên tiên.

Đêm tối như mực, muôn hình vạn trạng, cánh hoa tung bay trên bầu trời, có vẻ phiêu nhiên xuất trần, không hổ là ái phi được hoàng thượng yêu thương nhất.

“Phù phù… Nương nương, mau, mau trở về! Kia... Hoàng... Hoàng hậu tới!”

Vân Phi không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào những cánh hoa đang bay lượn.

“Nương nương! Người có nghe không? Hoàng hậu tới!”

“Tới thì tới, có cái gì phải sợ.”

“Vạn nhất nương nương trở về quá muộn, bà ta giận dữ, nô tỳ sợ bà ta sẽ giết nương nương!”

“Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà cụ*…”

(*: khi được sinh ra thì vui mừng, cớ sao khi đối diện với cái chết lại sợ hãi?)

“Nương nương, người đừng quên, người phát thệ cho dù có chết, cũng phải gặp cho được hoàng thượng, để ngài biết được hoàng hậu kia đã dùng độc kế hại chết tiểu hoàng tử!”

“Đúng vậy, ta đã từng thề như thế…”

“Vậy nên nương nương, người nghìn vạn lần không thể chưa làm được gì đã chết. Chúng ta mau trở về đi thôi!”

“Ai… Đi thôi…”

Vân Phi nương nương thở dài một hơi, bất đắc dĩ đi theo Tiểu Thanh trở về…

******

Hoàng Phủ Dật sau hai ngày nỗ lực tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng khôi phục lại toàn bộ nguyên khí, sinh long hoạt hổ mà chạy ra ngoài.

“Dật ca ca!” Tĩnh Huyền đã ở bên cạnh đợi hồi lâu, mừng như điên mà hô.

Hoàng Phủ Dật thấy tiểu hòa thượng yêu dấu của hắn, trong lòng cự nhiên tràn đầy vui mừng, nhưng nghĩ đến dáng dấp lãnh đạm cách đây mấy ngày của y, liền cố ý lật mặt, giả vờ tức giận.

“Vị tiểu sư phụ này, bản công tử biết ngươi không?”

Tĩnh Huyền nghe vậy sửng sốt, viền mắt cấp tốc phiếm hồng. “Dật ca ca… Xin lỗi, ngươi còn giận ta sao?”

“Hứ.” Hoàng Phủ Dật hừ lạnh một tiếng, cố ý nặng nhẹ ngồi xuống ghế.

Tĩnh Huyền chưa bao giờ biết cái gì là làm nũng lấy lòng, thấy hắn như thế cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ biết khổ sở mà đứng ở một bên, lặng lẽ không nói gì.

Hoàng Phủ Dật thấy tiểu hòa thượng của mình muốc chực khóc, hình dáng điềm đạm đáng yêu, quả thực đau lòng muốn chết, thiếu chút nữa muốn tiến tới mà điên cuồng hôn y ba trăm cái.

Nhưng để nghiêm phạt tiểu hòa thượng một chút, hắn cố nén kích động, thái độ kiêu ngạo mà nói, “Muốn ta tha thứ ngươi sao?”

“Uhm.” Tĩnh Huyền thành thật gật đầu.

“Được thôi, vậy ngày hôm nay ta muốn cái gì ngươi đều nghe theo, nếu không, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Ta biết rồi, ta cái gì đều nghe theo lời Dật ca ca.”

Nếu như tiểu hòa thượng ngây thơ này biết yêu cầu của hắn là gì, có lẽ sẽ không dễ dàng mà đáp ứng như thế.

“Đến đây, cởi quần áo ra, nằm lên bàn.” Hoàng Phủ Dật hai chân bắt chéo, dõng dạc nói.

“A?” Tĩnh Huyền nghe vậy sửng sốt.

“A cái gì? Không muốn làm sao?” Hoàng Phủ Dật làm bộ đứng dậy bỏ đi.

“Dật ca ca đừng đi! Ta làm, ta làm là được chứ gì!” Tĩnh Huyền vội vã bắt đầu cởi áo cà sa.

“Đừng cởi sạch. Ta muốn ngươi cứ như ẩn như hiện, vậy mới mê người.” ý Hoàng Phủ Dật là bảo tiểu hòa thượng chỉ tuột áo cà sa đến cánh tay.

“Uhm… Thật ngon miệng a…” Hoàng Phủ Dật nhìn hai tiểu hoa nho nhỏ cùng ngọc hành trắng nộm bên dưới theo chiếc áo cà sa khai mở ra, thèm khát mà liếm liếm môi.

Nhìn thấy động tác liếm môi của nam nhân, Tĩnh Huyền không khỏi nhớ tới hình ảnh bị miệng hắn vừa liếm vừa mút, tiểu nhũ tiêm cùng ngọc hành lập tức cao cao thẳng đứng lên ——

“Chậc chậc, khá lắm tiểu hòa thượng phóng đãng của ta a, bản công tử đã lâu rồi không chạm vào ngươi đấy.”

Tĩnh Huyền nghe vậy gương mặt xấu hổ đỏ bừng.

Nam nhân nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy, lập tức kéo y về phía mình mà hung hăng hôn lên!

“Hơ uhm…”

Hai người hôn nhau triền miên, muốn ngừng mà ngừng không được.

Khi hai người họ rời được nhau ra còn kéo theo một đường chỉ bạc, *** mỹ vô đối…

“Hơ… Dật ca ca…”

“Đến đây nào, mau nằm lên bàn đi.”

Tĩnh Huyền nghe lời nằm xuống.

Ngọc thể thuần khiết mê người bày ra trước mắt, Hoàng Phủ Dật huyết mạch sôi sục, thiếu chút nữa phun máu mũi ——

“Thật hận không thể một ngụm nuốt luôn cái ngọc hành khả ái này của ngươi đi…” tay Hoàng Phủ Dật cầm lấy ‘nó’, bắt đầu xoa nắn.

“A… Dật ca ca…”

“Thoải mái không?”

“Thoải mái… Thật thoải mái…”

“Tốt, nào, tự sờ nó đi.” Hoàng Phủ Dật dứt lời liền rút tay lại.

“Cái gì?” Tĩnh Huyền kinh ngạc trợn mắt nhìn.

“Chính mình thủ *** a. Chung quy là do ngươi sai trước, còn muốn bản công tử ta đến hầu hạ ngươi sao? Có công bằng không hả?” Hoàng Phủ Dật giả vờ bất mãn.

“Ô... vậy…” Tĩnh Huyền do dự, sao y có thể tự mình làm cái việc tục tiễu như vậy.

“Nhanh lên nào, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta.”

“Ô… biết rồi… Dật ca ca đừng nóng giận…”

Tiểu hòa thượng đáng thương tại nơi “Dâm uy” bên dưới, không thể làm gì khác hơn là tự mình cầm lấy ngọc hành của chính mình.

“Mau làm đi, cầm thôi làm gì, cũng không phải muốn đi tiểu mà.” Hoàng Phủ Dật từng bước ép sát.

“Ô… Ta làm là được…”

Nước mắt Tĩnh Huyền chứa đựng sự e thẹn, chậm rãi bắt đầu bộ lộng ngọc hành của mình…

“Dùng sức một chút… Đúng rồi… Còn bao đầu đỉnh, uhm… tốt… Ta thấy tiểu hòa thượng ngươi đang sướng muốn chết a, có đúng hay không ngươi ở trong Bảo Phật Tự thường tự mình thủ ***?”

“Không có… Không có…” Tĩnh Huyền thề rằng từ lúc sinh ra cho tới bây giờ y chưa từng thủ *** qua.

“Hay là ngươi để tên hòa thượng nào khác lộng ngươi?”

“Làm sao đuọc? Thân thể của ta chỉ có Dật ca ca chạm qua mà thôi!” Tĩnh Huyền tức giận phản bác.

Tiểu hòa thượng vừa nói ra lời này, Hoàng Phủ Dật quả thực mừng như lên trời, cười ha ha đứng lên.

“Ha ha… Tiểu hòa thượng ngây thơ trong sáng của ta, ngươi quả là bảo bối!” mắt Hoàng Phủ Dật tràn ngập tính dục, vững vàng mà giữ lấy tiểu hòa thượng.

“Tiếp tục nào. Bản công tử muốn xem tiểu hòa thượng ngươi chính mình thủ *** đến khi bắn ra!”

“Cái gì?” Tĩnh Huyền nghe vậy xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.

“Nhanh lên, đừng để bản công tử lập lại lần thứ hai.”

Tiểu hòa thượng càng xấu hổ, Hoàng Phủ Dật càng thích bắt nạt y.

Thật bất đắc dĩ, Tĩnh Huyền không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nỗ lực thủ ***.

Cứ tưởng khi chính mình tự làm sẽ căng thẳng đến mức bắn không ra, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, tiểu hòa thượng dĩ nhiên càng lộng càng hưng phấn…

“A a… Thật thoải mái… A a…”

Tinh thủy nơi đỉnh ngọc hành chảy ra khiến cho trơn trượt vô cùng, phát ra âm thanh rên rỉ ——

“Dâm đãng tiểu hòa thượng, muốn ra rồi phải không?”

“Phù phù… muốn… a a… ta muốn ra a…” Tĩnh Huyền nhắm hai mắt lại mà thở gấp, liều mạng mà bộ lộng chính dương vật của mình ——

“Ha hả… nhìn ngươi thành khẩn như thế, bản công tử chấp thuận ngươi tiết ra!” Hoàng Phủ Dật muốn giúp y một chút, tay hướng đến âm nang* của y mà bóp mạnh một cái!

(*: bao tinh hoàn)

“Y a a a —— ra rồi ——” Tĩnh Huyền bất ngờ ngồi bật dậy, cao giọng thét chói tai ——

Tinh thủy tiểu hòa thượng bắn ra như mưa, Hoàng Phủ Dật không để ý, rốt cuộc bị tinh thủy của y văng trúng lên mặt ——

“Phù phù…” Tĩnh Huyền xụi lơ nằm trên bàn, vô lực thở phì phò…”Dật ca ca… Xin lỗi…”

Thấy gương mặt nam nhân bị tinh thủy của y văng lên, Tĩnh Huyền quả thực vô cùng xấu hổ.

“Hứ, còn không mau liếm sạch sẽ!”

“A?”

“A cái gì? Lẽ nào ngươi muốn tự ta liếm?”

“Không, đương nhiên không phải. Ta... Ta lập tức liếm ngay.”

Tĩnh Huyền vội vã đi tới trước mặt nam nhân, ngại ngùng mà vươn đầu lưỡi, một điểm một điểm, chậm rãi liếm tinh thủy của chính mình…

“Hơ uhm… Hơ uhm…”

Tĩnh Huyền vẫn tiếp tục liếm, hai người cứ thế điên cuồng mà dán hai thân thể vào nhau!

Lộ ra ở khe hở giữa đôi môi và răng, chính là chất lỏng ngon ngọt của tiểu hòa thượng…

“Hô... Hô…” tách nhau ta một lúc, Tĩnh Huyền thở hồng hộc mà ngã vào lòng nam nhân.

“Ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Màn nghiêm phạt còn dài, tiểu hòa thượng của ta à.”

Hoàng Phủ Dật cười gian tà.

******

“A a… Không được… Nghìn vạn lần không được! Dật ca ca, ta xin ngươi!”

Tĩnh Huyền thấy nam nhân cầm lấy tràng hạt mà y thường ngày dùng để niệm kinh, chuẩn bị lai nhét vào cúc huyệt của y, lập tức kinh hoàng kêu to!

“Có cái gì mà không được? Ta chắc chắn nếu làm thế này ngươi sẽ thích đến mức muốn ta chơi đùa thêm mấy lần nữa đó!”

Hoàng Phủ Dật mặc kệ tiểu hòa thượng giãy dụa ra sao, sử dụng pháp thuật, khống chế y ở trên bàn!

“Hắc hắc… Chơi vui thật a…”

Nghĩ đến từng viên từng viên tràng hạt biến mất vào bên trong cái mông của tiểu hòa thượng, Hoàng Phủ Dật thích thú cực kỳ.

“A a… A a… to quá... to quá a…” Tĩnh Huyền lắc đầu nguầy nguậy, thống khổ rên rỉ.

“Ngoan nào, ráng chịu một chút, thế này sẽ làm ngươi sảng ngất trời đó!”

Hoàng Phủ Dật kiên nhẫn đem từng viên từng viên tràng hạt nhét vào bên trong, khi đang nhét hạt thứ 108 cũng là hạt cuối cùng, Tĩnh Huyền chật vật đến suýt nữa đã ngất đi ——

“Ô ô… đừng nữa… Dật ca ca… Ta chịu không nổi …”

“Được rồi, ngoan nào tiểu bảo bối, viên cuối cùng đã vào rồi.” Hoàng Phủ Dật vừa trấn an vừa hôn lên gương mặt đang không ngừng ứa mồ hôi lạnh của y.

“Hơ uhm… Dật ca ca, ta... khi nào ta mới có thể lấy cái tràng hạt ấy ra…”

“Gấp gì? Sau khi chúng ta xuống lầu dùng cơm xong, ta cư nhiên sẽ giúp ngươi lấy nó ra.”

“Cái gì?” Tĩnh Huyền nghe xong, thiếu điều muốn ngất xỉu.

Mong y bị nhồi vào một chuỗi tràng hạt, ngay cả đứng cũng còn không nổi, làm thế nào xuống lầu ăn uống gì được?

“Ô… Không được… Ta không đi đâu!”

“Không đi cũng không sao, chỉ là bản công tử sẽ không tha thứ cho ngươi thôi.” Hoàng Phủ Dật giả vờ bỏ đi.

“A! Dật ca ca đừng đi!” Tĩnh Huyền bật người dậy, kéo tay nam nhân.

“Y a a —— “

Bởi vì sự thay đổi tư thế đột ngột, đỉnh tràng hạt chạm vào sâu trong ruột y, cơn đau buốt ập đến khiến cả người Tĩnh Huyền tê liệt, gần như không đứng vững!

Hoàng Phủ Dật một tay đỡ lấy thắt lưng y “Hí hí, ta đã nói *** đãng tiểu hòa thượng ngươi nhất định sẽ thích mà. Đi, cùng ta dùng cơm nào.”

Tĩnh Huyền bị Hoàng Phủ Dật kéo xuống lầu, mỗi bước đi trên bậc thang, tràng hạt nằm trong ruột tại nơi vô cùng mẫn cảm khiến tiểu hòa thượng toàn thân mềm yếu, đổ mồ hôi nhễ nhại…

Thật vất vả lắm mới ngồi xuống được, tiểu nhị lập tức ân cần chạy lại.

“Hai vị khách quan, hôm nay dùng gì ạ? Ôi, vị tiểu sư phụ này sao mặt lại đỏ bừng thế này, lại còn đổ mồ hôi lạnh nữa? Không phải bị sốt rồi đấy chứ?”

“Thì đúng là đang phát 『 sốt 』 mà.” Hoàng Phủ Dật hướng tiểu hòa thượng nháy mắt mấy cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Huyền đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Híc, ai bảo y thích cái tên nam nhân này làm chi, mặc kệ hắn trêu chọc thế nào, y cũng đều vui vẻ chịu đựng.

“Vậy có muốn dùng một ít cháo giải nhiệt không?” tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu, “Khách điếm chúng ta có món Đại Bổng Cốt Thang* ngon độc nhất vô nhị.”

“Ta nghĩ không cần đâu. Ta đã có chuẩn bị sẵn『 đại bổng cốt 』 rồi.” Hoàng Phủ Dật nói đầy hàm ý, miệng cười ha ha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tĩnh Huyền cúi gầm xuống đất. “Ta ăn chay.”

“Vậy sao? Nhưng sao ta lại thường xuyên chứng kiến ngươi gậm 『 đại bổng cốt 』của ta ăn rất cho là ngon lành a, ngay cả 『 cốt tủy 』 bên trong cũng đều ăn sạch sẽ.” Hoàng Phủ Dật trêu chọc nói.

Tĩnh Huyền nghe xong, không biết làm gì, chỉ có thể đỏ mặt tức giận mà lườm hắn.

(*: Canh/ cháo hầm xương heo; còn Đại bổng cốt của Dật ca là ám chỉ cái cây gậy to của ảnh =)) )

Một lúc sau vài món rau được dọn lên, tiểu nhị cũng bị tống cổ xuống dưới.

Tĩnh Huyền ăn bữa cơm cực kỳ cực kỳ là khổ sở, từng động tác đều ảnh hưởng đến tràng hạt nằm sâu trong cơ thể, dẫn đến nhiều phản ứng liên tiếp, khiến y đau đến mức hai mắt đọng nước, thân thể run rẩy, thoạt nhìn mê người đến cực điểm.

Hoàng Phủ Dật thấy dáng dấp tiểu hòa thượng như vậy, đến cơm cũng ăn không nổi, ôm lấy y hướng ra ngoài cửa khách điếm mà đi!

“Khoan đã, Dật ca ca, khoan đã a… Không phải chúng ta sẽ về khách phòng sao?” Tĩnh Huyền chỉ muốn trốn về gian phòng mà thôi, thực sự không muốn đi ra bên ngoài.

“Hí hí, lúc nào cũng ở trong phòng không chán sao? Có nơi này bản công tử muốn đưa ngươi đến!”

Hoàng Phủ Dật cười gian tà, đột nhiên bốn bề vắng lặng, một tay ôm lấy tiểu hòa thượng, bay lên nóc nhà ——

“A a —— Dật ca ca!” Tĩnh Huyền hết hồn la lên một tiếng, “Chúng ta tới nơi này làm gì?”

“Hí hí, ngắm cảnh a.”

Hoàng Phủ Dật xốc lên vài miếng ngói sau đó mang theo tiểu hòa thượng tiến vào.

Bên dưới khói bay mù mịt, nguyên lai là một chùa miếu đang thấp nhang.

Hoàng Phủ Dật ôm tiểu hòa thượng vào lòng, ngồi trên xà nhà cao cao.

Tĩnh Huyền chưa từng ngồi ở nơi nào cao như thế, mặc dù có điểm hơi sợ, nhưng lại không muốn bị nam nhân nhận ra, chỉ có thể gắt gao bám lấy tay áo nam nhân, vậy nên hắn mới phát hiện ra y đang sợ hãi.

“Hi, tiểu hòa thượng sợ sao?”

“Không... Không có mà…”

“Ta lại thích nhìn thấy bộ dáng ngươi ngang ngạnh thế này. Thật đáng yêu.” Hoàng Phủ Dật trộm hôn lên môi y. “Ngươi xem, mấy tên hòa thượng bên dưới đang ở cầm tràng hạt mà tụng kinh đó.”

“Uhm…” Tĩnh Huyền khẽ gật đầu.

“Tiểu hòa thượng nhà ta lại không giống bọn họ nha, y chỉ thích dùng cái miệng nhỏ bên dưới để tụng kinh thôi, ha ha…”

Nam nhân chọc ghẹo khiến Tĩnh Huyền mắc cở toàn thân đều đỏ.

“Ta không có… Là ngươi... Chính ngươi bỏ nó vào mà…”

“Được rồi được rồi, vậy giờ ta lấy nó ra là được chứ gì.”

“Cái gì? Bây giờ á?” Tĩnh Huyền sợ đến mắt trợn ngược miệng há hốc.

“Đúng vậy, chẳng phải ngày nào ngươi cũng thích niệm kinh sao? Thấy người ta niệm kinh chăm chú như thế, khẳng định ngươi cũng muốn rồi, ta lấy tràng hạt ra cho ngươi để ngươi có thể cùng các hòa thượng khác niệm kinh, không tốt sao? Ngươi thấy không, ta rất hiểu ngươi đấy.”

Nam nhân mặt dày như thế, Tĩnh Huyền quả thực khóc không ra nước mắt.

“Lại đây, tiểu bảo bối, nâng cái mông lên, bản công tử muốn lấy tràng hạt ra!”

Hoàng Phủ Dật dứt lời, lập tức vươn hai ngón tay đâm vào cúc huyệt của tiểu hòa thượng, nắm lấy tràng hạt trong đó, từng viên từng viên chậm rãi kéo ra…

“Ô ừ…” Một cỗi hưng phấn kỳ lạ dậy lên khiến Tĩnh Huyền run run hai chân run, cứ ừ hơ ừ hơ liên tục.

“Thích không? Dâm đãng tiểu hòa thượng.”

“Không có… Không có…” Tĩnh Huyền vội lắc đầu chối bay.

Y sao có thể thừa nhận việc tràng hạt từ trong cái mông dơ bẩn lôi ra là một chuyện rất sảng cho được!

“Hứ, người xuất gia chẳng phải không thể nói dối sao? Xem ra chắc phải dùng một chút mánh khóe, mới có thể bắt ngươi nói thật!”

Hoàng Phủ Dật cười gian tà, đột nhiên nắm chặt lấy tràng hạt, dùng hết sức kéo mạnh một phát ——

“Ô ừ a a a —— “

Giống như bị thiên lôi đánh trúng, một trận hưng phấn cuộn trào mãnh liệt!

Toàn thân Tĩnh Huyền giật mạnh một cái, ngọc hành bên dưới chưa ai đụng chạm gì, tự nhiên lại mạnh mẽ tiết tinh!

“Oa oa, ngươi cái tên tiểu hòa thượng này, may là bản công tử nhanh tay lẹ mắt, chứ nếu không ngươi bắn xuống mấy người đang thắp hương bên dưới, biến họ toàn thân đầy dịch rồi còn gì? Chậc chậc, rốt cuộc mấy người làm hòa thượng như ngươi có biết đạo đãi khách là gì không hả?”

Tĩnh Huyền sau khi tiết tinh, đâu còn dư hơi nữa đâu mà cãi lại hắn? Toàn thân mềm nhũn mà gục vào vai nam nhân.

“Không được, bản công tử không thể để ngươi tái phạm nữa, lần này bảo đảm ngươi sẽ không thể tiết tinh lung tung nữa.”

Hoàng Phủ Dật đột nhiên động thủ, lấy tràng hạt quấn vào nửa phần trên của ngọc hành tiểu hòa thượng ——

Tĩnh Huyền sợ đến mức phải hô lên, “Không! Đừng làm như vậy!”

“Bé giọng nào, ngươi muốn cho đám người phía dưới ngẩn đầu lên chứng kiến bộ dáng ngươi bị thịt trụ của ta làm cho sung sướng à?”

Hoàng Phủ Dật một bên cười nhạo mà nói, một bên nâng cao cái mông của tiểu hòa thượng ——

Đỉnh đầu dương vật của hắn đặt trước cửa hang của y, nam nhân lập tức nắm chặt lấy vòng eo mềm mại, cố sức mà đẩy vào ——

Hắc hắc ——

Dương cụ vừa cứng và lớn của Hoàng Phủ Dật bên trong cái mông vừa thít lại vừa mềm của tiểu hòa thượng, toàn bộ hòa hợp!

“Y a a a —— “

Tiểu hòa thượng vốn không thể chịu được bị côn thịt như thế thao nên rất nhanh sẽ tiết tinh, may mà Hoàng Phủ Dật đoán trước nên trước đó mới thay y quấn tràng hạt vào mới khiến y không thể lần nữa tiết tinh lung tung!

“Phù phù… để bản công tử kiên nhẫn một chút!”

Hoàng Phủ Dật áp dụng tư thế “Quan Thế Âm tọa liên”, khiến hai chân tiểu hòa thượng quấn chặt vào hông hắn, cái mông rắn chắc của hắn không ngừng lộng về phía trước, nhượng đại phân thân ăn sâu vào trong cúc huyệt mềm mại, dồn dập dồn dập mà điên cuồng xuyên qua ——

“Hơ… Hơ…”

Tiểu hòa thượng đáng thương bị mạnh bạo đưa đẩy khiến hai mắt trắng dã, nhìn như sắp chết đến nơi, miệng chỉ có thể lầm bầm hai câu, không ngừng thở dốc.

“Phù phù… Hảo sảng… cái mông nóng ẩm mềm mại của tiểu hòa thượng quả là tuyệt vời… a a…”

Nam nhân tựa hồ tới rồi muốn mau chóng tiết tinh, Tĩnh Huyền có thể cảm giác được đỉnh của ngọc hành đang chạm đến ruột hắn phốc phốc mà nảy lên, tiểu huyệt của y đã sớm bị thao đến toàn thân rã rời, chỉ có thể hướng phân thân kia hung hăng kẹp lại, ý muốn trả thù ——

“Úc a a —— “

Nam nhân bất thình lình bị kẹp chặt như thế, khiến chất dịch như đang đóng mở rộng ra, ngẩn đầu gầm nhẹ một cái, điên cuồng mà bắn!

Tiểu hòa thượng trong phút chốc tại nơi bị tràng hạt quấn lấy, cũng hưng phấn theo sự âu yếm của nam nhân, bắn ra một dòng chất lỏng tanh nồng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương