Đi lướt qua nhau.
Trịnh Vãn ngước mắt lên nhìn Nghiêm Quân Thành rồi cười nói: “Em chưa khát.
Chúng ta đi mua một đôi giày trước đi nhé.”
Cô như không nhìn thấy Trần Đoan đang bối rối, cũng không cảm nhận được ánh mắt của anh ấy.
Ở cái tuổi này của cô, rất khó để cô cảm thấy có lỗi với một ai đó.
Thứ cảm xúc này quá mức xa xỉ, hơn nữa, trong những năm tháng bôn ba vì cuộc sống, cô đã từng trải qua không biết bao nhiêu là kiểu hội ngộ, những cuộc gặp gỡ ấy đã khiến cho trái tim cô chai sạn đi, chai sạn đi từng chút, từng chút một.
Cô chưa bao giờ mềm lòng.
Người cô yêu năm đó từng giữ cô lại, ôm cô mãi không buông để cô đừng rời đi, mà cô cũng đã đập tan sự kiêu ngạo của anh.
Cô không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào dành cho Trần Đoan.
Cô nghĩ, Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không cho phép cô có.
Họ đã từng nói rồi mà, đây là giới hạn của cô, cũng là giới hạn của anh, anh không muốn nghe cô kể về những người đàn ông khác nữa.
Anh không phải là một người tốt tính.
Khi họ vẫn còn đang đi học, dù lúc đó họ đã yêu nhau, nhưng cô vẫn thấy những bức thư tình ẩn danh và socola đựng trong hộp quà hình trái tim ở trong hộc bàn.
Mỗi lần như thế, anh đều thản nhiên vo mấy bức thư đó lại thành từng viên rồi ném thẳng vào thùng rác, còn nhấc chân đạp đống socola đó ra thành vụn nữa.
Gần như là anh không cho phép bất cứ một ai khác giới ngoài anh đến gần cô.
Một học sinh ngoan trong mắt giáo viên sẽ vì cô mà đánh người trong ngõ tối, mỗi nắm đấm đấm hạ xuống đều thấy máu.
Anh chỉ buông tay khi nghe người đó cầu xin sự thương xót và hứa là sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.
Trịnh Vãn mím môi.
Cô đang nghĩ, từ sau lần gặp lại nhau đến giờ, cô không nhắc tới, anh cũng không nhắc tới “vùng cấm địa” ấy, là do ngày đó cô vô ý giẫm phải.
Cả Trần Đoan, cả nam sinh trước đây đều như nhau – họ chỉ lén nhìn cô vài cái thôi mà anh vẫn vô cùng để tâm.
Đó là …
Người cô yêu, người mà cô lấy làm chồng, người cô nuôi sống cả đời.
Cô nghiêng đầu lại nhìn thấy quai hàm siết chặt của anh.
Cô ôm chặt lấy cánh tay anh, như để giữ lấy hơi ấm mà rúc vào anh thật chặt, thì thầm: “Hôm nay đông người quá.”
Nghiêm Quân Thành chậm rãi nói rằng: “Lần sau không đến đây nữa.
Sẽ có một trung tâm mua sắm yên tĩnh.”
“Quá yên tĩnh cũng không hợp để đi mua sắm.” Cô ngẩng đầu cười với anh: “Anh vất vả quá, lịch trình bận rộn rồi mà vẫn phải dành thời gian ra để đi chọn quà.”
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã được nhân viên đứng ở cửa dẫn vào cửa hàng.
Nghiêm Quân Thành ở bên cạnh, thứ không phù hợp với hình ảnh nghiêm nghị của anh chính là chiếc túi xách của phụ nữ trên tay anh.
Trịnh Vãn không làm khó anh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, cô đi đến khu vực dành cho nữ, đi đi lại lại cẩn thận chọn giày thể thao cho con gái mình.
Ánh đèn trong cửa hàng chiếu vào người cô, toàn thân cô như phát ra ánh sáng mờ ảo, mặt mày cô trông nghiêm túc vô cùng, cô tỉ mỉ kiểm tra đế giày, đến cả từng đường kim mũi chỉ nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Giờ đây, cô đã là một người mẹ.
Điều cô quan tâm là con gái mình có thích đôi giày này hay không và chúng có phù hợp hay không.
Cô còn nhẹ nhàng hỏi nhân viên bán hàng: “Cỡ giày của tôi lớn hơn của con gái tôi một cỡ.
Tôi có thể lấy một đôi thử không? Tôi muốn thử cảm giác khi đi vào chân.”
Người bán hàng sẵn lòng đồng ý.
Đó là một cô bé hoạt bát, cô ấy đi sang một bên rồi nhanh nhẹn quay trở lại với một hộp đựng giày.
“Con gái chị bao nhiêu tuổi ạ?”
“Mười lăm.”
“Không thể tin được! Trông chị rất trẻ!”
Trịnh Vãn mỉm cười.
Cô mang đôi giày thể thao này vào rồi đi vài bước, cô cau mày và nghiêm túc cảm nhận cảm giác khi mang đôi giày này.
Cô không muốn con gái mình đi những đôi giày cấn chân, không thoải mái.
Nghiêm Quân Thành lặng lẽ nhìn cô.
Cô lại nhẹ nhàng bước đến bên anh, cười hỏi: “Thế nào?”
Anh cúi đầu nhìn đôi giày trên chân cô, nói: “Cũng được.”
“Em sẽ đi lại một lần nữa.”
Cô đi đi lại lại một cách nghiêm túc, lúc cất bước thật nhẹ, khi thì đi mạnh hơn, dường như cô đang muốn thử cảm giác mạnh nhẹ khác nhau.
Trên thực tế, Trịnh Vãn không phải là kiểu người quá kén chọn, cô không bắt bẻ gì nhiều trong khoản đồ ăn và quần áo, càng không thích tranh cãi hay làm khó người khác, da mặt cô rất mỏng, thấy rất xấu hổ khi mặc cả, hoặc khi gặp phải những nhân viên bán hàng quá nhiệt tình, cô sẽ chọn bừa một thứ nào đó để mua dù rằng cô không hề thích nó.
Trong ba mươi tám năm cuộc đời, cô chưa bao giờ tranh cãi bất cứ điều gì cho chính bản thân mình.
Chỉ khi chuyện ấy có liên quan đến con gái, thì cô mới thực sự kén chọn.
Khi con gái cô bị chàm, cô sẽ xem đi xem lại các thông tin có trên mạng, kiểm tra xem thành phần của thuốc bôi có phù hợp với trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ hay không.
Khi con gái cô có kỳ kinh nguyệt đầu tiên trong đời, thậm chí là cô còn phải đắn đo lựa chọn nhãn hiệu băng vệ sinh vì không muốn con mình thấy khó chịu.
“Chốt.” Cô đổi giày, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đôi này nhé anh?”
“Ừm.”
Mua đôi giày này xong thì Trịnh Vãn không còn hứng thú đi mua sắm nữa, có quá nhiều người trong trung tâm thương mại này, cô không muốn gặp lại Trần Đoan và những người khác.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Ở đây nhiều người quá.”
“Được.”
Quay trở lại bãi đậu xe, khi đã ngồi lên xe, Trịnh Vãn vẫn không biết nên đi đâu nữa.
May mắn thay, Nghiêm Quân Thành cũng có lòng riêng, anh bèn đánh lái chạy ra khỏi bãi đậu xe rồi hòa vào đường chính, Trịnh Vãn kiểm tra thời gian, vẫn chưa đến tám giờ.
Cô đã mệt mỏi cả ngày trời, bây giờ cô không thể kiềm chế được cơn buồn ngủ của mình nữa.
Trong giọng nói trầm ấm của anh, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đến khi tỉnh dậy thì cô nhận ra là anh đã lái xe lên sườn núi.
Xung quanh không một bóng người, chỉ có bầu trời đầy sao, đứng ở vị trí này và phóng tầm mắt nhìn ra ngoài kia, họ có thể ngắm nhìn cảnh đêm của khu phố cổ cách đó không xa, tựa như một đường chỉ bạc vậy.
Nhưng bây giờ Đông Thành đã bước vào mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn trong thành phố.
Cô hơi lạnh nên được Nghiêm Quân Thành ôm lấy và quay về trong xe.
Anh không ngồi ghế lái, cô cũng không ngồi ghế phụ, anh ghét cái cảm giác bị ngăn cách với bảng điều khiển trung tâm và không thể lại gần cô.
Hai người ngồi ở ghế sau, anh giúp cô cởi giày ra.
Vừa nãy, khi cô đang thử giày, anh đã nhìn thấy dấu vết trên gót chân cô.
Lòng bàn tay anh dày rộng và ấm áp, anh cúi người xuống đỡ lấy chân cô, ánh đèn trong xe hơi mờ mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của anh.
Nhiệt độ quá thấp, chân cô hơi lạnh.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả, vào mùa lạnh, gần như tới sáng sớm ngày hôm sau chân cô mới ấm dần lên.
“Ở đây… sao lại bị thế này vậy?”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gót chân cô, như truyền đến cho cô một thứ cảm giác tê tê dại dại.
Cô ngứa ngáy muốn giãy ra khỏi tay anh, nhưng anh không cho cô lùi lại, thậm chí là anh còn nắm chặt lấy mu bàn chân cô.
“Em bị sao vậy?” Giọng điệu của anh nghe rất đỗi bình thản.
“Nhiều người cũng bị thế này mà.” Cô chống cự: “Có mấy đôi giày trông khá đẹp, đi giày cao gót thì sẽ bị giày ma sát vào chân, đi lâu ngày nên mới để lại vết hằn thôi anh.”
Anh không hỏi gì nữa.
Anh hơi dùng sức nhưng vẫn rất khéo léo để xoa bóp, như thể là anh đang muốn xoa bóp cho dịu hết đi những dấu vết đã in hằn trong bao năm.
Như thể là anh đang muốn xóa bỏ hết tất cả mọi trải nghiệm của cô trong những năm tháng qua.
Trịnh Vãn biết cô không thể làm gì được anh, vậy nên cô cũng dần quen với điều đó.
Không khí trong xe vô cùng im lặng, cô muốn nói gì đó, nhưng dường như họ đã ở bên bờ vực của “vùng cấm địa”.
Khi họ còn ở bên nhau, ấy là khi cô và anh vẫn còn là những học sinh vô cùng trẻ trung, họ đã từng đi giày thể thao bằng vải cùng với nhau; nhưng, trong những năm tháng cô đi giày cao gót, xung quanh cô chỉ toàn là những người khác.
Bỗng nhiên.
Cô cúi đầu, nhưng vẫn chưa có phản ứng gì.
Đầu ngón tay hơi thô ráp của anh đã đưa lên rồi.
Bốn mùa luân phiên thay đổi.
Hoa trong vườn không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, nhụy hoa nở rộ.
Trịnh Vãn đưa tay ra, cô sợ hãi và hoảng loạn, gắng sức muốn nắm lấy tay anh, nhưng cô chỉ có thể nắm lấy mái tóc ngắn ngủn của anh.
Cô cũng nhớ, anh đã từng có một thời thanh xuân rất đỗi tươi đẹp.
Để dọa cô, anh sẽ bất ngờ buông tay ra khi đang đạp xe, hoặc là khi đang lao xuống dốc cao, cô chỉ còn cách ôm chặt lấy anh.
Nhưng, anh không bao giờ để cô phải ngã.
…
Chính xác là mười giờ, mười giờ Trịnh Tư Vận đã về tới nhà.
Cô biết là mẹ cô vẫn còn thức, cô cũng nhìn thấy ly sữa nóng được đặt trên bàn.
Thấy mẹ đứng ở ban công, cô vừa uống sữa vừa đi tới chỗ mẹ, nghiêng đầu lấy làm lạ mà hỏi: “Sao giờ này mẹ lại giặt quần áo thế ạ?”
Trịnh Vãn đang phơi váy.
Trịnh Vãn không quay đầu lại, hình như mẹ cô đang nghiêm túc giũ nếp nhăn trên chiếc váy đã được giặt sạch, khẽ đáp rằng: “Tiện thể giặt luôn một lượt, dù sao thì cũng không mất mát gì mà.”
Trịnh Tư Vận không thể hiểu được sự ngượng ngùng của mẹ cô.
Chuyện này quá nhỏ nhặt, cô cũng quên nó khá nhanh.
Cửa sổ ban công mở toang, chiếc váy treo bên hông bị gió thổi tung bay như bươm bướm.
…
Ngày hôm sau, trường trung học cơ sở số 3 không có giờ tự học buổi tối.
Trịnh Vãn đã hẹn thời gian, địa điểm với Nghiêm Quân Thành.
Cô bận rộn nên không có thời gian ghé qua trường đón con gái đến buổi gặp mặt.
Nghiêm Quân Thành không muốn cô lo lắng về điều đó, vì vậy, sau khi thảo luận với cô, anh đã cử tài xế đến đón Trịnh Tư Vận, để cho cô yên tâm.
Trịnh Vãn đồng ý và đưa biển số xe cho con gái mình.
Tiếng chuông báo hết giờ học buổi chiều vang lên, các học sinh đang bàn nhau xem là nên đi đâu chơi, tuy lớp chín không nặng nề như lớp mười hai nhưng sẽ phải thi lên cấp ba vào học kỳ sau nên trường học khá nghiêm khắc với học sinh, chỉ có thứ sáu và thứ bảy mới không có tiết tự học vào buổi tối, mà dù buổi tối chỉ có mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng cũng đã đủ để đám học sinh được nghỉ xả hơi.
Trịnh Tư Vận không thể diễn tả được tâm trạng của mình trong thời khắc này.
Lạ lùng và hơi hơi hồi hộp.
Kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện nào như thế này, trong lòng còn đang nghĩ rằng, mình nên cư xử như thế nào đây?
Nếu cô chỉ mới có vài tuổi thì cô vẫn có thể tỏ vẻ dễ thương, nhưng bây giờ cô đã ở tuổi thiếu niên mất rồi.
Mà khoan đã?
Cô nên gọi bạn trai của mẹ là gì nhỉ?
Ồ, chắc phải gọi là chú rồi.
Cô đoán rằng, người đó sẽ chuẩn bị một món quà cho mình.
Cô đoán đó là một đôi giày thể thao.
Đôi giày đó là do mẹ của cô chọn.
Cô cảm thấy mình nên đặt mình vào đúng vị trí của mình, cô là con gái của mẹ chứ không phải là người mà chú đó chọn để thích hay không thích, cô không quan tâm chú đó có thích cô hay không… Đúng vậy, cô chính là ghẻ mà người ta thường hay nói tới!
Nên để con gái của mẹ cô và người thân của mẹ cô đi kiểm tra xem người chú này có tư cách làm bạn trai mẹ hay không.
Trịnh Tư Vận tìm ra được cảm giác phấn khích đã mất đi từ bao lâu nay.
Cô bước ra khỏi trường với chiếc cặp sách đang đeo trên lưng, cô nhìn ngó xung quanh.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc xe mà mẹ đã nói, biển số xe chính xác.
Mẹ nói rằng, đó là tài xế của chú đến đón mẹ.
Hừm… từ chiếc đồng hồ đó thì bây giờ có thế thấy được rằng, bạn trai mới của mẹ và mối tình đầu cũ là cùng một người.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa lý gì, dù người đó có giàu có và quyền lực đến cỡ nào đi chăng, thì chỉ cần người đó đối xử tệ bạc với mẹ, cô cũng sẽ không đồng ý.
Trịnh Tư Vận bước đến đó.
Người lái xe của Nghiêm Quân Thành nhìn thấy cô thông qua gương chiếu hậu.
Anh ta mỉm cười, không cần nhìn vào ảnh cũng nhận ra đây là con gái của cô Trịnh.
Anh ta mở cửa rồi đi xuống xe, đứng sang một bên và mở cửa cho cô chủ tương lai của nhà họ Nghiêm.
Khoảnh khắc Trịnh Tư Vận đến gần thit cô thấy rõ khuôn mặt của người lái xe.
Cô sững người ra ngay tại chỗ, tưởng là mình đã bị ảo giác.
Cô đã từng nhìn thấy người này trong kiếp trước.
Chỉ là, bây giờ trông anh ta trẻ hơn so với khi ấy.
Khi đó, Quý Phương Lễ và cô đã “lật bài ngửa” với nhau, cô không thể chấp nhận được điều đó – không thể chấp nhận việc người đã từng nói yêu cô, bất chấp việc phải tranh đấu với cả nhà họ Quý và ba mình vì cô, lại quay đầu và bày ra vẻ mặt hối lỗi mà nói rằng, anh ta không hề yêu cô, anh ta chỉ coi cô như là em gái của mình.
Cô thẫn thờ bước đi trên đường, thậm chí, cô còn không biết trời đã đổ cơn mưa từ lúc nào.
Cho đến khi, có một chiếc ô tô đậu ven đường.
Người tài xế xuống xe và đưa cho cô một chiếc ô dài màu đen.
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu và nghi hoài.
Anh ta hơi nghiêng đầu, nói rằng: “Là ô mà ông chủ của chúng tôi đưa cho cô.”
Chiếc ô này đủ lớn lao và mạnh mẽ để che phủ mọi cơn bão giông.
Cửa kính xe từ từ đóng lại, cô không rảnh để ngó nghiêng xung quanh, chỉ xuyên qua một khe hở nho nhỏ, dường như cô đã nhìn thấy người ngồi trong xe, hình như đó là một người lớn tuổi.
Lấm tấm vài sợi bạc trên mái tóc đen.
“Cô Tư Vận?” Thấy Trịnh Tư Vận ngẩn người, tài xế bèn tiến lên một bước, hỏi thăm một câu.
Anh ta cũng không biết nên gọi thế nào cho phải.
Gọi là “cô Trịnh” thì không phù hợp với một cô bé mười lăm tuổi.
Bấy giờ Trịnh Tư Vận mới hoàn hồn lại, cô đứng trong gió, ánh mắt ngây ra một chốc, sau đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu ngửa mặt lên trên trời.
Chiếc ô.
Chiếc ô đó.
Hóa ra đó không phải là tình cờ, không phải là ngẫu nhiên.
Mà người đó là ai?
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ, nhanh lên nhé!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook