Khi Lạc Hằng xuất hiện trước mặt Trịnh Vãn nói những lời này, cô đã kết nối toàn bộ sự việc lại với nhau.

Mấy ngày nay Nghiêm Quân Thành rất khác thường, những điếu thuốc hút vào đêm khuya đều bắt nguồn từ đây.

Thậm chí cô không thể nghĩ ra: Tại sao anh phải chấp nhận nó? Tại sao phải tra tấn bản thân như vậy?

Trên đường đến, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Vì vậy, khi nghe anh hỏi cô như thế, cô chỉ gật đầu và thì thầm: "Biết rồi."

Tất cả những chuyện này đều có dấu vết để lần theo. Thật ra chỉ cần cô cẩn thận hơn một chút, tâm tư của cô đặt ở trên người anh một ít. Cần gì phải đợi đến lúc Lạc Hằng tìm cô, cô mới biết được cho tới tận bây giờ anh đều chưa từng rời khỏi cuộc sống của cô?

Nói cho cùng, vẫn là cô không đủ quan tâm mà thôi.

Nghiêm Quân Thành đứng trước mặt cô, rõ ràng vẫn đứng thẳng như vậy, nhưng dường như sống lưng anh đã cong xuống. Anh nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ không ngờ đến một điều, cô lại bình tĩnh như vậy... Rõ ràng phản ứng của cô như vậy, anh nên cảm thấy may mắn và vui mừng, nhưng trong lòng anh vẫn có chút đau đớn vô cớ.

Có vẻ như bất cứ điều gì anh làm cũng không thể khuấy động lấy một gợn sóng trong trái tim cô.

Anh đã thất bại, một cơn tức giận không tên tăng lên, thậm chí càng thất vọng hơn. Anh lại không dám để cho ngọn lửa giận dữ đó chạm vào cô, cho dù nó bùng cháy dữ dội như vậy.

"Thật ra không chỉ có vậy." Anh cố gắng kiềm chế, nhưng cũng không thể khống chế gân xanh nổi trên mu bàn tay: "Còn xa hơn thế, em còn muốn biết nhiều hơn không?"

Trong những tài liệu mà Lạc Hằng tra được, anh chỉ cố chấp trốn trong bóng tối, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc mấy năm nay của cô.

Trong những tài liệu mà Lạc Hằng không tra được, anh đã nhiều lần âm thầm đấu đá với Trần Mục.

Trần Mục độc ác, nhưng anh lại càng tàn nhẫn hơn. Hơn hai mươi tuổi cùng lắm chỉ là động tay động chân, ba mươi tuổi thì chính thức liều mạng.

Cô không biết anh đã đánh gãy xương sườn Trần Mục.

Khi đó Trần Mục đang nằm viện nhưng lại lừa cô bảo là đi công tác.

Vết sẹo anh giấu trong tóc thật ra là do tai nạn xe cộ kia để lại. Nhưng mà vết sẹo này vốn không sâu như vậy, cho đến khi Trần Mục xách chai bia đập vào đầu anh.

Cô cũng không biết, anh thật sự muốn ra tay giải quyết chồng của cô, vô số lần, vô số lần anh có ý định như vậy trong đầu.

Muốn đánh què tay của Trần Mục, để cho người này không có cách nào ôm ấp cô, dắt tay cô.


Muốn móc mắt Trần Mục, để cho người này không có cách nào nhìn cô.

Càng muốn Trần Mục hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Anh biết, Trần Mục cũng nghĩ như vậy. Nhưng Trần Mục là chồng hợp pháp của cô, là người có tư cách và lập trường căm hận anh, vậy còn anh thì sao?

Anh là gì, anh là ai đây?

Trịnh Vãn bình tĩnh nhìn anh, giọng nói của cô vẫn rất nhẹ, nhẹ như một cơn gió, anh không tài nào bắt được.

Cô hỏi: "Là em muốn biết, hay là anh muốn cho em biết, ngay cả khi biết rồi thì làm sao?"

"Cho dù em sợ anh, em cảm thấy anh ghê tởm, cảm thấy anh điên rồi, anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi anh." Nghiêm Quân Thành hùng hồn nói từng câu, nhưng từng chữ lại hèn mọn: "Em đã hứa với anh, em sẽ kết hôn với anh. Đừng cố bỏ rơi anh, anh ta đã chết, không ai có thể ngăn cản anh được đâu. Cho dù ngay cả khi anh ta còn sống, anh ta cũng không thể ngăn cản anh.”

Anh và Trần Mục biết rõ lẫn nhau trong lòng.

Ai cũng không muốn buông tay, mặc dù anh đi nước ngoài vài năm, mặc dù anh buộc mình không chú ý đến cuộc sống của cô nữa, nhưng một ngày nào đó, anh vẫn sẽ quay trở lại.

Ba mươi tuổi, anh có thể tự khống chế bản thân, ba mươi ba tuổi anh cũng có thể ép buộc mình rời đi, không nghe không thấy tin tức của cô, không đi theo bóng dáng của cô.

Còn bốn mươi tuổi thì sao, năm mươi tuổi thì thế nào?

Cho dù hiện tại Trần Mục còn sống, ai ngăn cản được anh?

Trịnh Vãn lẳng lặng nghe.

Giống như làm mật chanh, nếu không lựa hạt chanh ra, làm sao có thể làm tốt đây?

Phải, không ai có thể ngăn anh lại.

Ngoại trừ cô.

Cô cũng hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần cô muốn đi, chỉ cần cô hạ quyết tâm muốn đi, anh có thể làm cái gì đây?


"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô thở dài trong lòng một hơi, hỏi: "Anh lo lắng em sẽ sợ anh, anh sợ em cảm thấy anh ghê tởm, anh sợ em sẽ cho rằng anh là một kẻ điên. Vậy anh nói cho em biết, bây giờ anh đang làm gì?”

Anh rõ ràng có thể gạt cô cả đời, tại sao lại làm như vậy?

Yết hầu Nghiêm Quân Thành lăn lộn, trong bóng tối, giọng điệu của anh chậm rãi mà khàn khàn: "Em đừng hòng rời khỏi anh. Chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi.”

Làm sao anh không biết mình không nên như vậy.

Phạm sai lầm một lần, làm thế nào bạn có thể làm việc đó một lần nữa. Có lẽ anh sẽ giấu cô cả đời, với năng lực hiện tại của anh, chỉ cần anh không muốn, vốn không ai có thể điều tra được, cô cũng không có khả năng biết.

Trong hai mươi năm này, anh cũng từng ảo tưởng rất nhiều lần. Nếu như anh trở lại lúc đó, anh tuyệt đối không để cho cô có cơ hội nói ra hai chữ kia.

Anh sẽ dùng hết mọi mưu hèn kế bẩn để cô không cách nào rời khỏi mình, để cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.

Mãi cho đến cách đây không lâu, anh mới cho rằng, bản thân đã từng "bồng bột" mà cảm thấy hối hận.

Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, mặc dù anh trở lại năm đó, anh cũng sẽ làm chuyện tương tự, anh ngu ngốc trước mặt coi như vậy.

"Anh đã lừa em một lần." Anh nói: "Anh sẽ không nói dối em lần thứ hai."

Trịnh Vãn nhìn anh, hiện tại anh đang chuyển đề tài.

Anh biểu hiện như thể chỉ cần cô kết hôn với anh, những thứ khác đều có thể không quan trọng.

Cô nhớ lại năm đó, lần đầu tiên cô được giáo viên gọi vào văn phòng với tư cách là một học sinh yêu sớm.

Chạng vạng tối, anh cố chấp túm lấy tay cô không chịu buông, giọng điệu cũng cứng rắn như bây giờ: "Em hứa với anh, chỉ chia tay vì không thích anh thôi, sẽ không bởi vì bọn họ không cho phép mà chia tay, em đã hứa với anh rồi cơ mà.”

"Em hứa." Thiếu nữ mười sáu tuổi kiên định trả lời.

"Em hứa." Cũng là cô của năm ba mươi tám tuổi đã trải qua yêu hận ly biệt trả lời.


Trịnh Vãn lặp lại một lần nữa: "Anh hứa với em, sẽ kết hôn với em. Như vậy..."

Ánh mắt cô dừng lại, nhỏ giọng hỏi anh: "Là anh bảo Lạc Hằng đi điều tra, là anh bảo anh ấy nói cho em biết những chuyện này, nếu như vốn dĩ anh không muốn cho em cơ hội lựa chọn, tại sao lại cho em biết?”

Cô muốn sống tốt bên anh, cô nghĩ rằng nếu có đủ may mắn, cô sẽ cùng anh bạc đầu đến già.

Những chuyện trong quá khứ cô không hề muốn biết, anh đã làm gì, chờ đợi bao lâu, cô không muốn biết.

Biết nó có ích lợi gì không? Cô không thể trở về năm đó, anh cũng như vậy. Với tính cách của hai người bọn họ, dù trở lại lúc đó có thể thay đổi được cái gì đây?

"Tại sao?" Nghiêm Quân Thành tinh tế thưởng thức hai chữ này, tự giễu nói: "Anh cũng muốn biết vì sao, nếu anh biết thì cần gì phải giống như bây giờ.”

Đột nhiên, sự mệt mỏi trước nay chưa từng có bỗng quét qua.

Cả đêm hôm qua anh cũng không ngủ, hôm nay ngồi chuyến bay sớm nhất tới đây, ngồi trong căn nhà này thật lâu, chờ đợi con dao kia rơi xuống, chờ đợi phán xét của cô.

Tại sao? Anh cũng muốn tự hỏi mình.

Một chút lý trí còn sót lại khiến anh tỉnh táo trong chốc lát. Anh chán ghét bản thân bất lực như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác anh ném đi tất cả vũ khí, chỉ cần anh có thể yêu ít đi một chút, chỉ cần một chút thôi là tốt rồi, anh cũng sẽ không giống như bây giờ, thất bại, mờ mịt và luống cuống.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịch chuyển từng chút, từng chút.

Rõ ràng cô lại hứa sẽ kết hôn với anh, anh phải mừng rỡ như điên.

Rõ ràng cô không dùng ánh mắt ghét bỏ như vậy nhìn anh, không hoảng sợ đến muốn chạy trốn, anh sẽ cảm thấy thế là hoàn hảo.

Tham lam mới là bản tính của anh, cái gì anh cũng muốn, cho anh nhiều hơn nữa, anh cũng cảm thấy không đủ.

Trịnh Vãn không đợi được đáp án của anh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân anh dần dần đi xa.

Anh đi rồi.

Khi cánh cửa đóng lại, cả thế giới trở nên yên tĩnh. Cô trầm ngâm vài giây, đi tới, ngồi ở vị trí anh vừa ngồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Rõ ràng trên đường tới cô đều đã nghĩ kỹ muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nhịn được nói ra những lời trong lòng.

Trịnh Vãn cầm lấy túi xách để ở một bên, kéo khóa kéo ra, bên trong đặt một cái hộp. Tiền thưởng cuối năm lần này của cô cũng không ít, ngoại trừ bao lì xì cho cha mẹ, mua trang phục mới cho Tư Vận ra, số tiền còn lại đều dùng để mua chiếc nhẫn nam này.


Chiếc nhẫn nam này không phải quá đắt, thậm chí có thể xem như là rẻ nhất trong số các món trang sức hiện tại của anh.

Nhưng cô cũng đi dạo thật lâu, lựa chọn thật lâu, rốt cuộc tìm được kiểu dáng giống với chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.

Cô nghĩ, chờ đến Tết thì tặng cho anh. Bất kể là năm đó yêu đương, hay là sau này kết hôn, về mặt tiền bạc anh đều mạnh hơn cô. Nhưng cô cũng muốn làm hết khả năng của mình, làm chút gì đó vì anh, mua cho anh một ít đồ.

Cô lại quên mất bây giờ anh không thiếu gì cả.

Trịnh Vãn cũng không biết bây giờ mình có thể làm cái gì, Nghiêm Quân Thành đi rồi, cô có thể hiểu được. Anh là một người kiêu ngạo như vậy, có thể đi đến bước này, cô đã rất ngạc nhiên. Anh không kể lại hành trình mấy năm đó trước mặt cô. Hai người tiếp tục nói chuyện như vậy, chỉ biết đánh tan lòng tự trọng cố gắng chống đỡ của anh. Rõ ràng biết anh tạm thời rời đi mới tốt cho cả hai, nhưng mà vẫn tự dưng cô vẫn cảm thấy hơi buồn bã.

Cho đến khi cửa truyền đến tiếng mở cửa, Trịnh Vãn cứng ngắc nghiêng đầu nhìn lại.

Tiếng bước chân của người nọ vẫn mạnh mẽ bình tĩnh như vậy, hướng về phía cô mà đến.

Trịnh Vãn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, ánh mắt cô chăm chú nhìn anh càng ngày càng gần. Rõ ràng một người mạnh mẽ như núi, đến trước mặt cô lại cam tâm tình nguyện cúi đầu.

Nghiêm Quân Thành cầm túi xách trong tay. Anh im lặng nửa quỳ xuống đất, bàn tay rộng lớn kéo tay cô, vặn nắp chai cồn khử trùng, dùng tăm bông thấm ướt cẩn thận lau sạch một vết nứt nho nhỏ trên ngón tay cô.

Cảm giác đau đớn truyền đến, Trịnh Vãn mới giật mình ý thức được, không phải ảo giác, không phải là mơ.

Anh không đi, anh đã quay trở lại.

Nghiêm Quân Thành lại xé miếng băng cá nhân, cẩn thận từng li từng tí dán quanh ngón tay cô.

"Em tưởng anh đi rồi." Cô cố gắng kiềm chế một chút, mới có thể làm cho mình không nghẹn ngào. Cô phải nghiêng đầu, mới có thể không để cho anh nhìn thấy nước mắt đọng trong mắt mình.

Thiếu chút nữa cô quên mất, cô đã từng gắn bó với anh như thế nào, yếu đuối trước mặt anh cỡ nào.

Nghiêm Quân Thành quỳ tư thế rất giống cầu hôn, hoặc là nói, anh đang tán tỉnh.

Anh đưa tay chạm vào gò má cô, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định: "Anh sẽ không đi.”

Anh đã chờ nhiều năm như vậy, làm sao có thể đi? Chết cũng sẽ không đi.

Trịnh Vãn nhìn vết thương trên ngón tay, ánh mắt rưng rưng, miếng băng cá nhân này dường như dán vào trong lòng cô.

Cô không còn nhẫn nại, rơi nước mắt, nhào vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy cô, nghe cô nghẹn ngào. Anh nhắm mắt lại, thì thầm bên tai cô: "Anh sẽ không bao giờ rời đi."

Chỉ cần em ngoảnh đầu nhìn lại là có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương