Mẹ Nhỏ Trong Phòng
-
C33: Chương 33
Tối đến gã đàn ông về nhà, việc đầu tiên là ôm Chu Cẩm hôn hít đã đời, lại quay sang đùa nghịch với Chu Chu, hỏi rằng nhũ mẫu đã cho cậu uống thuốc chưa.
Bà ta gật đầu, thần sắc bình tĩnh đi vào bếp, lúc đi ra có mang theo một ly nước cam, còn nói là do đích thân Chu Cẩm chuẩn bị.
Hạo Hiên thần sắc rạng rỡ vòng tay ôm eo cậu, không giấu nổi vui mừng vội vã hỏi.
"Bảo bối, sao vậy? Em khiến anh thật bất ngờ. Hôm nay có gì đặc biệt sao?" Chưa để Chu Cẩm kịp trả lời, hắn ta bưng ly lên một hơi uống sạch sẽ.
"Tự tay Tiểu Cẩm vắt có khác, ngọt lắm." Hạo Hiên sung sướng mút môi mềm, cùng đầu lưỡi dây dưa mới nhìn ra sự lo lắng của đối phương. Hắn sốt ruột ôm cơ thể nhỏ bé đang kịch liệt run rẩy.
"Làm sao vậy?"
Chu Cẩm ngước đôi mắt to tròn ánh nước, còn có chút ủng đỏ như thỏ con, bám víu cánh tay hắn hỏi.
"Tôi... tôi muốn làm anh vui... anh có vui không? Làm ơn, tôi sợ, anh đừng phạt tôi. Tôi sẽ ngoan mà."
Lòng Hạo Hiên nặng trĩu, cảm giác tội lỗi càng thêm rõ ràng. Tiểu Cẩm tội nghiệp của hắn, là do bản thân không tốt. Ghen tuông vớ vẩn khiến cậu chịu khổ. Một tên Tử Văn có là gì? Cậu là vợ hắn, đã sinh Chu Chu cho hắn, giờ đây còn đang mang thai đứa con thứ hai. Vậy thì hắn có gì phải sợ chứ?
Hạo Hiên chửi bản thân ngu ngốc, lại nghĩ tới ly nước cam vừa rồi mà hạnh phúc không thôi. Hắn vuốt ve sợi tóc đen nhánh, đưa lên miệng hôn hôn.
"Tiểu Cẩm, anh xin lỗi. Anh hứa sẽ không làm em đau, em đừng sợ, được không?"
Chu Cẩm gật đầu, để cho hắn bế mình lên phòng tiếp nhận yêu thương. Đêm hôm đó, Hạo Hiên e ngại cậu mang thai nên chỉ dám ma sát bên ngoài, nhưng nhìn cậu đỏ mặt chủ động quấn lấy, hắn liền cảm thấy đời mình không còn luyến tiếc gì nữa.
————————————————————————
Có mặc dày đến đâu vẫn cảm thấy lạnh. Hai lần Chu Cẩm mang thai đều là vào thời tiết khắc nghiệt này, thậm chí cậu vừa mới xuất viện. Hạo Hiên không yên tâm, nhờ người mang về mấy đơn thuốc tốt.
"Đến giờ uống thuốc rồi."
Nhũ mẫu Trần đem chén thuốc nóng hổi đặt lên bàn, nhìn Chu Cẩm thẫn thờ ngắm tuyết.
Trong tay cầm khăn quàng cổ màu đỏ, đường len có chút vụng về, cậu nhớ đến khoảng thời gian bên cạnh lão phu nhân, lúc đó trời cũng vào đông như bây giờ.
Ngoài trời âm u lạnh lẽo, lò sưởi thì ấm áp nhưng chẳng thể hun nóng lòng người. Đồng tử đen láy khẽ động, Chu Cẩm xếp cái khăn vào một góc, sau đó cầm chén thuốc đổ hết vào chậu cây gần đó.
"Ấy, đừng. Nếu như ông chủ biết được sẽ không yên đâu."
Thuốc bổ vừa bồi dưỡng cơ thể người mẹ lại giúp thai nhi ổn định. Tốt như vậy, cậu liền đổ hết đi, nhũ mẫu tiếc nuối nói.
"Hay là cậu đợi một xíu, tôi nấu chén khác..."
Sắc mặt Chu Cẩm tái đi, lông mày nhíu chặt. Lúc này bà Trần mới biết mình lỡ lời, im lặng thu dọn rồi nhanh chóng muốn rời khỏi. Mỹ nhân yếu ớt khẽ đụng là đổ, vậy mà bà ta dè chừng không dám dây vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook