Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài
Chương 134: Kết cục (1)

Tiểu Diễm nhìn Vô Ưu hỏi, Vô Ưu coi như chuyện đương nhiên nói: "Dĩ nhiên a, có vấn đề gì không?" tiểu Diễm muốn nói, có. Nhưng cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Vậy thu thập đi!" Kế tiếp chính là bắt đầu dọn dẹp đồ chuẩn bị đi.

. . . . . .

Oa, ăn ngon thật!

Bữa tối, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu ở ăn như hổ đói trên bàn cơm, có chút cảm giác không chân thật. Bọn họ thật ở cùng một chỗ, đây rõ ràng là chuyện anh mong đợi nhất, nhưng hôm nay sự thật bày ở trước mắt lại có một chút khó có thể tiếp nhận.

Giống như người một nhà, cùng ăn cơm,cùng xem ti vi,cùng ngủ. Nhưng tuy giống người một nhà nhưng cũng có bất đồng. Bởi vì không có một đôi vợ chồng nào lại chia giường ngủ.

Vô Ưu biết sáng sớm ngày mai còn cóviệc, cho nên tắm một cái liền lên giường ngủ. Nhưng là Phương Đông Dạ lại lăn qua lộn lại không ngủ được. giống mọi ngày, muốn uống chút rượu cho dễ ngủ, nhưng không nghĩ nghe được sát vách truyền đến tiếng động.

Ăn trộm?

Phương Đông Dạ lập tức nghĩ tới khả năng này, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, ăn trộm sẽ không chọn nhà trống mà vào. Cho nên, anh nghĩ có thể là có mới hộ gia đình mới chuyển đến. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm rồi, người nào gấp gáp như vậy mà dọn nhà a. Chỉ là, anh chỉ suy nghĩ một chút, cũng không có nghĩ nhiều. Uống xong một ly Brandy, sau đó đi về phòng ngủ.

. . . . . .

Thùng thùng thùng thùng. . . . . . Thùng thùng thùng thùng. . . . . .

Sáng sớm tiếng chuông cửa liền vang lên, Phương Đông Dạ từ trong ổ chăn ngẩng lên. Trong lòng suy nghĩ: Vô Ưu và Tiểu Diễm đều ở đây , ai sẽ tới à? Đi tới mở cửa. Không mở cửa thì không có chuyện gì, vừa mở cửa liền sợ hết hồn. Không chỉ có người mở cửa là Phương Đông Dạ sợ hết hồn, mà người gõ cửa cũng sợ hết hồn.

"Dạ, tại sao là cậu?"

Phương Đông Dạ nghe xong Đông Cung Phi hỏi, cười khổ mà nói: "Tớ còn muốn hỏi tại sao cậu lại ở đây đó?" Nói xong, nghiêng người đi tới chỗ ghế salon, mà Đông Cung Phi cũng bưng điểm tâm theo vào phòng khách.

Đem điểm tâm đặt lên bàn trà, ngồi ở trên ghế sa lon, liền nói ra trọng điểm: "chị Như chuyển sang sát vách ở, chị Như để cho tớ mang cho hàng xóm ít điểm tâm, tỏ vẻ hữu nghị." Sau khi nói xong gương mặt khóc không ra nước mắt nhìn Phương Đông Dạ, xem ra cũng hiểu đây là chuyện gì xảy ra rồi.

"Tớ hoài nghi. . . . . ."

"Tớ hoài nghi. . . . . ."

Hai người cách khay trà bốn mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói ra này ba chữ. Nhưng là bọn hắn còn chưa kịp nói tiếp, Vô Ưu mặc trên người bộ đồ ngủ hấp dẫn đi tới hỏi: "Bữa ăn sáng đưa tới?"

Bữa ăn sáng đưa tới?

Cô làm sao biết sẽ có người đưa bữa ăn sáng tới?

Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người có nhìn nhau một cái, trong đôi mắt lóe lên tia sáng nhưng Phương Đông Dạ đè xuống sự vui mừng với điều vừa phát hiện nói : "Đúng vậy a, bữa ăn sáng vừa đưa tới. Là hàng xóm mới dọn đến, là chị Như bạn tốt của em nha. Về sau hai người muốn gặp cũng dễ dàng hơn rất nhiều." Phương Đông Dạ cố ý nói như vậy, đầu tiên là vỗ về Vô Ưu, thứ hai là dò hỏi chân tướng.

"Đúng a! Đúng a! Về sau gặp mặt lại liền dễ dàng!"

Vô Ưu cười híp mắt nói, hoàn toàn không biết mới vừa nói chuyện đã lộ ra chân tướng.

"Em đi tắm một cái đi, thuận tiện đánh thức Tiểu Diễm dậy ăn sáng!"

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu ung dung nói, đợi Vô Ưu sau khi rời đi.Phương ĐÔng Dạ lập tức nhìn về phía Đông Cung Phi nói: "Chị Như có phải hay không càng ngày càng quyến rũ?” Phương Đông Dạ mới vừa nói xong, Đông Cung Phi liền lập tức nói: "Bộ đồ ngủ vừa rồi trên người Vô Ưu tớ đã thấy giống hệt bộ đồ ngủ của chị Như." Sau khi nói xong, cũng hỏi "Vô Ưu bây giờ là không phải là cùng thường ngày không giống nhau, khi giơ tay nhấc chân tổng lơ đãng để cho cậu cảm giác quyến rũ?"

Không cần đáp án, hai người chỉ nhìn ánh mắt liền hiểu được suy nghĩ cảu đối phương.

"Tớ đi điều tra!"

"Được, tớ chờ tin tức cảu cậu."

Đông Cung Phi nở nụ cười thỏa mãn đứng lên về ngôi nhà sát vách. Ngày hôm qua dọn nhà là ngày tốt , thật đúng là ngày tốt. Ha ha. . . . . .

. . . . . .

Tổng giám đốc bên trong phòng làm việc, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bận rộn làm bộ mặt dáng tươi cười tà mị. Đặc biệt là bộ quần áo trên người cô. Thật đúng là bình thản nhưng khắp nơi lộ ra hấp dẫn a.

Hì hì. Xem đi, mê muội đi! Đây chính là vì hấp dẫn anh cố ý bỏ ra số tiền lớn chuẩn bị!

Vô Ưu đã sớm cảm thấy Phương Đông Dạ có ý đồ, cho nên trong lòng hồi hộp. Phương Đông Dạ cố vững vàng cảm xúc lại một chút hỏi "Vô Ưu, bộ quần áo ngủ và bộ đồ đăng mặc trên người này là hôm qua mới mua sao?"

"Dạ, như thế nào? Đẹp không?"

Vô Ưu nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt lóe sáng nhìn Phương Đông Dạ, giống như cố gắng chọn thật lâu, hiện tại chờ đợi đánh giá Phương Đông Dạ cười nhạt, nói: "Đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt. Em mua ở đâu vậy? Sao đến bây giờ anh không biết có nới bán đồ đẹp như vậy!"

Phương Đông Dạ đánh giá tương đối cao, Vô Ưu nghe anh khen xinh đẹp trong lòng không ngừng hí hửng. Đè nén sự vui vẻ trong lòng Vô Ưu trong lòng phòng bị, kiêu ngạo mà nói: "Cái này a, ha ha, đây là mua ở ‘ mộng ảo Thiên đường ’. Rất quý . Ông chủ ở đó tên Tuấn cũng không tệ lắm, chỉ là ở đó có Tiểu Nhã thật đen tối." Vô Ưu chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị cô ấy chặt chém trong lòng liền tức giận.

"A, đen tối như thế nào?"

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu đã lộ ra giấu vết, giống như đơn thuần tò mò hỏi. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, nói rằng: "Cô ấy tốt xấu gì cũng là bạn bè của chị như, lại muốn bán giá cao, một ít đều không nương tay. Coi em như con heo nhỏ nhiều mỡ, ra sức chiên lên lấy dầu."

Nghe được so sánh của Vô Ưu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của cô. Phương Đông Dạ nhịn không được bật cười: "Ha ha, đúng vậy. chị Như làm sao có thể cùng người hẹp hòi như vậy là bạn bè a!" Mà Vô Ưu còn lại là nói: "Thật là, tiêu chuận banj bè không rõ ràng, chọn nhầm bạn mà." Vô Ưu đem bao nhiêu vốn liếng của mình ra nói hết. Phương Đông Dạ nghe xong cười tươi như hoa.

Xem ra trước kia là mình quá đần, mới có thể bị chị Như cho sập bẫy, quay vòng vòng. Nếu như anh sớm một chút tỉnh táo lại. Chân tướng đã sớm lộ ra.

Đông Phương Dạ nghĩ được như vậy, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu nói: “Anh có chút chuyện đi phòng làm việc của dì Bùi, lập tức trở về." Vô Ưu gật đầu một cái, vô tư nói: "Uh, đi đi."

. . . . . .

"Dạ, Dì thật sự hoài nghi mình là thư ký hay là thám tử tư!"

Đây là câu nói mà Bùi Linh thốt ra sau khi Phương Đông Dạ nhờ vả "Dì Bùi, giúp cháu điều tra chút chuyện" Phương Đông Dạ, cười nói như thế. Hơn nữa Phương ĐÔng Dạ da mặt dày trả lời: "Dì Bùi. cháu đây không phải thói quen sao. Gặp phải chuyện trước tiên liền nghĩ đến dì, hơn nữa, dì Thần Thông Quảng Đại, gặp phải chuyện cháu tìm dì là chuyện đương nhiên a!"

Phương Đông Dạ khoa môi múa mép vô cùng hay, nhưng Bùi Linh vẫn là cự tuyệt : "Cám ơn đã khen, nhưng dì không có thời gian." Nói đến chỗ này nhìn bộ mặt không hiểu của Phương Đông Dạ, cười nói: "Dì rất bận, chẳng những không có thời gian giúp cháu đi điều tra những chuyện này, hơn nữa ngay cả công việc cũng không thể tiếp tục nữa. Cho nên, dì muốn từ chức."

"Tại sao?"

Lần này giọng nói của Phương Đông Dạ là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Phải biết dì Bùi những năm qua trọ giúp anh rất nhiều, luôn luôn ở bên cạnh ủng hộ anh. Hơn nữa trừ thân thể không thoải mái, bị chính mình cưỡng chế nghỉ ngơi, hầu như cũng chưa có nghỉ ngơi qua. Hiện tại chuyện gì có thể làm cho dì nói ra từ chức đây?

Bùi Linh đối mặt với cái nhìn không dám tin của Phương Đông Dạ, hạnh phúc cười một tiếng, sau đó nói: "Bởi vì, dì muốn kết hôn. Sẽ rất vội."

Kết hôn?

Phương Đông Dạ nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Chúc mừng người, dì Bùi." Nhưng sau khi nói xong, nói tiếp: "Vậy cũng không cần thiết từ chức nha? Dì đi rồi , ai giúp cháu. Dì kết hôn, cháu có thể cho dì nghỉ dài hạn nha!"

Phương Đông Dạ cố gắng khuyên ngăm, không phải anh thật không thể rời bỏ Bùi Linh. Mà là nhiều năm như vậy, anh đã thành thói quen coi bà giống như mẹ, ở bên cạnh chăm sóc. Bùi Linh lần này vẫn như cũ lắc đầu một cái, nói: "Dì thật sự vô cùng vội, bởi vì con trai dì cũng muốn kết hôn." Nói đến chỗ này, chau chau mày nói: "Hơn nữa, dì lập tức sẽ có cháu. Dì muốn ở nhà chăm sóc đứa bé."

"Đường Tiếu muốn kết hôn? Cậu ta thật muốn kết hôn?"

Giọng nói của Phương Đông Dạ tương đối tương đối hưng phấn. Mà dì Bùi nở nụ cười rực rỡ gật gật đầu

Oa! Thật tốt quá, bớt đi một tình địch. Mặc dù cậu ta đối với mình không tạo được cái gì nguy hại, tuy nhiên nó giống như núi lửa ngầm, cũng không biết khi nào có thể bộc phát. Nhưng kết hôn, lại bất đồng. Trực tiếp biến thành núi lửa không hoạt động. Anh có thể vô tư rồi.

"Được, nếudì Bùi muốn ở nhà vi đùa cùng con cháu, cháu liền không miễn cưỡng được rồi. Còn có a, chờ hai kết hôn cháu nhất định chuẩn bị hai bao tiền lì xì cực lớn cho hai ngươi. Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

Đông Phương Dạ vừa rộng rãi nói xong, vừa cười. Người không biết còn tưởng rằng anh mới là người kết hôn. Bùi Linh nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phương Đông Dạ, nói: "Xem cháu vui mừng như thế, sẽ không phải là sắp có chuyện tốt gì chứ?"

Sắp sao?

Phương Đông Dạ suy nghĩ một chút từ buổi sáng đến giờ tin tức tốt không ngừng truyền đến. Nụ cười trên mặt không ngừng lại nói: "Gần. Cho nên, dì Bùi, cháu phải chuẩn bị tốt bao lì xì. Chờ đến thời điểm cháu kết hôn trả lại cho cháu. Ha ha ha. . . . . ." Sau khi nói xong, vừa cười .

"Cháu a. Cẩn thận vui quá hó buồn! dì đi, đi chọn chiếc nhẫn. Hôm nào trở lại thu dọn đồ đạc sau"

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN, mọi sao chép khác mà không ghi nguồn đều bị coi là ăn cắp.

Bùi Linh thật đúng chuẩn nhiện đại, nói là làm. Nói đi là đi. Chỉ là Phương Đông Dạ cũng không quan tâm, bởi vì kết hôn là chuyện cả đời. Công việc sao? Chuyện nhỏ! Chỉ là Bùi linh đi hai bước, lại quay đầu lại nói: "Về chuyện cháu mới vừa nhờ vả dì. Cháu cứ đi tìm vài người bạn của cháu, thế nào họ chả đồng ý giúp một tay”

Triết! Khải!

Bọn họ dĩ nhiên đồng ý giúp đỡ. Không đúng, hẳn là muốn xem náo nhiệt! Chỉ là, anh cũng không quan tâm, chỉ cần có thể giúp một tay!

Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .

Phương Đông Dạ vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp. Lại bắt đầu cười ngây ngô. Căn bản không đem Bùi Linh nói ‘ cẩn thận vui quá hóa buồn’ nghe lọt tai.

. . . . . .

"Dạ, buổi tối tan việc chúng ta ăn lẩu được không?"

Phương Đông Dạ mới đi điều tra ‘ mộng ảo Thiên đường ’ và tiểu Nhã xong. Vừa mới bước vào cửa phòng làm việc, Vô Ưu liền không kịp chờ đợi hỏi cái vấn đề này.

Vẫn như cũ đắm chìm trong trong hưng phấn Phương Đông Dạ, thờ ơ nói: "Tốt." Vô Ưu nghe được Phương Đông Dạ đáp án hậu, vội vàng cầm điện thoại nói: "chị Như, anh ấy nói được. Vậy chúng ta cứ như ước hẹn nhé. Tối hôm nay ở chúng ta ở chỗ. . . . . . Được, quyết định như vậy. Bái bai."

Chị Như?

Phương Đông Dạ nghe được. Nụ cười trên mặt rực rỡ hẳn lên. Hắc hắc, người phụ nữ thông minh. Chị nhất định thất bại, bởi vì, đồng đội của chị là một kẻ ngốc! Phương Đông Dạ nghĩ như vậy lộ ra nụ cười nham hiểm.

. . . . . .

"chị Như, chi ăn."

"Vô Ưu, em cũng ăn đi."

. . . . . .

Lại còn tình chàng ý thiếp, ngươi đút ta ta cho ngươi ăn, giả bộ ngọt ngào thật ghê tởm. Thật đúng là không có sáng ý! Trước kia Phương Đông Dạ thấy một màn như vậy, liền tức giận bốc lửa, không nhịn được nghĩ bóp chết chị Như, bây giờ nhìn nhưng mà một chút cảm giác cũng không có. Xem ra trước kia thật đúng là bị kích động che mờ đôi mắt a!

"Dạ, anh ăn."

"Phi, cậu cũng ăn đi."

. . . . . .

Đừng tưởng rằng chỉ hai người biết chơi trò mập mờ? Hai người bọn họ cũng sẽ. Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi cũng học Vô Ưu và chị Như như vậy ngươi đút ta, ta cho ngươi ăn. Hơn nữa còn có một chút khiêu khích mùi vị.

Chớp mắt một cái, hai nam hai nữ cứ đua nhau, giật giải cuộc thi: buồn nôn nhất mọi thời đại! (Quả_Quả: ta chém…ta chém)

"Khụ khụ, con ăn no. mọi ngươi tiếp tục."

Cuối cùng bọn họ ai cũng không có ghê tởm chết người nào, kết qủa chỉ có Tiểu Diễm bị bộ dạng ghê tởm đó dọa chạy. Mà một bữa cũng liền như vậy kết thúc. Nếu như nói trước kia có thể phân thắng bại, như vậy lần này lại mang kết quả hòa!

Đánh giặc xong, đều muốn làm tổng kết sau cuộc chiến. Mà trên thực tế, bốn người bọn họ cũng giống vậy. Cho nên, sau khi ăn xong, Vô Ưu và chị Như lấy lí do để giúp chị Như dọn dẹp phòng, đi đến căn phòng trước kia của Vô Ưu. Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi còn lại đương nhiên là ở lại trong phòng khách của Phương Đông Dạ.

. . . . . .

"Cậu nói cái gì? Họ đã sớm biết chúng ta bí mật?"

Phương Đông Dạ đem tư liệu do hai người bạn xấu thích xem náo nhiệt của anh ra cho Đông Cung Phi xem, Đông Cung Phi là không nhịn được lên tiếng kinh hô. Phương Đông Dạ cười khổ một tiếng nói: "Ha ha, xem ra là đã sớm biết."

Đông Cung Phi không dám tin nhìn đống tài liệu trên tay. Nhìn thấy phía trên gọi là ‘ hấp dẫn hệ liệt ’ và hình ảnh bên trong, mặt tái nhợt. chị Như hai ngày nay cũng chỉ quần áo của nơi này! Thật là thật không thể tưởng tượng nổi. Anh ta lập tức nhìn về phía Phương Đông Dạ hỏi "Những thứ đồ này làm sao tới? Một ngày liền tra được? Người nào hiệu suất làm việc cao như vậy à?"

Đối mặt với vấn đề của ĐÔng Cung Phi, Phương Đông Dạ nhíu mày cười một tiếng. Nói: "Lần này chúng ta nhất định phải ôm được mỹ nhân về, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ giễu cợt cả đời!”

Đông Cung Phi vừa nghe xong, không nhịn được nuốt hai cái nước miếng. Đã đoán được đáp án. Vì vậy liền vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta kế tiếp làm thế nào?" Phương Đông Dạ đã sớm nghĩ xong đáp án, vì vậy trực tiếp nói: "Họ làm bộ như đối với lẫn nhau có cảm tình, mục đích nhất định là trả thù chúng ta khiến chúng ta không thoải mái. Từ việc họ liên hiệp lại chúng ta cũng có thể thấy được điểm này."

"Đúng."

Đông Cung Phi cảm thấy rất có đạo lý gật gật đầu mà Phương Đông Dạ còn lại là tiếp tục nói: "Ý của ta là tương kế tựu kế, nếu hai người họ nghĩ hấp dẫn chúng ta, chúng ta liền tiếp nhận, dù sao cũng không lỗ."

Phương Đông Dạ sau khi nói xong, lộ ra nụ cười nham hiểm. Đông Cung Phi còn lại là lập tức phủ quyết sạch: "Không được, mặc dù nói có thể chiếm được chút tiện nghi, nhưng cũng quá không quân tử. Lại nói, nếu như chơi quá mức, cuối cùng không chịu được chính là chúng ta nhá" Anh ta cũng không muốn cả ngày chưa thỏa mãn dục vọng.

"Ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."

Phương Đông Dạ nghe được Đông Cung Phi nói, lại cười vui vẻ. Đông Cung Phi nghe anh cười xong bừng tỉnh hiểu ra nói: "Tớ với cậu nói chuyện chính sự, cậu lại còn nói giỡn." Đối mặt sự lên án của Đông Cung Phi, Phương Đông Dạ nói: "Thật xin lỗi, mấy ngày qua việc tốt quá nhiều. Vui mừng, vui mừng. Tốt lắm, chúng ta nói chính sự!"

Phương Đông Dạ hướng Đông Cung Phi ngoắc ngoắc tay. Phương Đông Dạ nhỏ giọng nói: "Tối hôm nay cậu cũng thấy chúng ta làm bộ như càng thân mật, họ lại càng kích động. Cho nên, ta khẳng định họ làm như vậy cũng là bởi vì tức giận."

Đông Cung Phi gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý. Đông Phương Dạ lúc này mới nói tiếp: "Nếu như chúng ta hai người họ về nhà. Sau đó nói xin lỗi. Hướng họ thổ lộ, thừa nhận sai lầm! Như vậy. . . . . ."

"Không được!"

Phương Đông Dạ lời còn chưa nói hết. Đông Cung Phi vội vàng kích động lắc đầu. Không đợi Phương Đông Dạ hỏi lý do, anh ta vội vàng nói: "Vô Ưu nhà cậu không có lực sát thương, nhưng với bản lĩnh của chị Như, chị ấy biết tớ đùa bỡn chị ấy, còn không giết chết tớ rồi a!" Vừa nghĩ đến trường hợp đó, Đông Cung Phi lập tức muốn bỏ trốn.

Đối mặt với Đông Cung Phi hèn nhát, không dám đối mặt. Phương Đông Dạ tỉnh táo nói: "Đây là do chugs ta chưa nhind kĩ kết quả đã làm. Họ nếu như đối với chúng ta không có chút tình cảm nào, nếu biết mục đích của chúng ta, xoay người rời đi chính là cách trừng phạt lớn nhất. Nhưng họ không có. Lại chỉ muốn cho chúng ta một chút dạy dỗ. Điều này đại biểu cái gì?"

Đông Cung Phi nghe thế , trong đôi mắt từ từ xuất hiện ánh sáng rỡ, nói: "Ý của cậu là chị Như thích tớ!" Phương ĐÔng Dạ khẳng định gật đầu một cái. Nhìn thấy Phương Đông Dạ gật đầu, Đông Cung Phi vô cùng vui sướng cảm giác như vừa từ địa ngục được đưa lên thiên đàng.

"Được, liền theo ý cậu làm. Tớ hôm nay buổi tối liền chịu đòn nhận tội! Tranh thủ thẳng thắn được khoan hồng đi!"

Đông Phương Dạ nhìn dáng vẻ như vậy Đông Cung Phi, nói: "Đừng kích động. Chúng ta thương lượng một chút giải thích. Đã nói: hai người chúng ta giả bộ đồng tính luyến ái, là bởi vì muốn nhìn một chút, bọn họ có hay không phải đối với chúng ta có cảm giác. Đây là chúng ta vốn là mục đích, không phải nói láo. Chỉ là, phải nhớ kỹ phía sau cùng điểm này." Nói đến chỗ này, Đông Cung Phi tinh thần cao độ tập trung nghe: "Cậu phải nói, bây giờ nhìn hai người bọn họ có hảo cảm, là chúng ta bất ngờ . Cho nên, lựa chọn thẳng thắn. Nếu như họ thật thích đối phương, chúng ta sẽ dành cho thật lòng chúc phúc."

"Bởi như vậy, họ liền do chủ động hóa thành bị động!"

Đông Cung Phi kinh hô, Phương Đông Dạ gật đầu một cái, hả hê nói: "Chính là như vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương