Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài
-
Chương 132: Đường cùng phản kích
"Có thể nhảy nha."
Nhân viên phục vụ nhìn Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi đứng sững ở đó không nhảy cho nên tới thúc giục.
Đông Cung Phi nghe nói như thế, nhịp tim là không nhịn được gia tốc, cảm giác chân đều run rẩy. Bị đả kích như vậy, Phương Đông Dạ, là hận không thể đem chị Như từ nơi này ném xuống.
"Này, hai người sợ? Sợ cũng không cần nhảy."
Vô Ưu thấy hai người do dự đứng đó , dùng phép khích tứng khiến hai người nổi giận.
"Đúng nha, nếu như sợ, cũng không cần đứng ở chỗ đó. Phía sau hai người còn một người đàn ông đang xếp hàng nha."
Vô Ưu nói bọn hò đừng nhảy vốn là hoàn toàn không có ác ý. Nhưng có vẻ mộ chuyện không hoàn toàn như suy nghĩ của cô rồi. Nghe được lời nói, phía sau có một người đàn ông đang xếp hàng. Giống như nói hai người họ không phải đàn ông vậy. Có câu nói người cãi nhau từng câu Phật tranh một nén hương, bị chị Như nói như thế, Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi có chết cũng muốn nhảy.
"Dạ, tớ không dám, cậu….cậu . . ."
"Tốt. Tớ giúp cậu!!"
A! !
Đông Cung Phi muốn nói, ‘ Cậu nhảy trước đi ’ kết quả Phương Đông Dạ lý giải là, ‘ ncậu giúp tớ ’! Đông Cung Phi một câu cũng chưa nói rõ ràng, đổi lấy chính là một hồi kêu thảm thiết, tiếng kêu này có thể nói là kinh động thần quỷ.
"Chị Như chị đi xuống xem một chút đi. Không biết anh ta thế nào!"
Vô Ưu hơi sợ nhắc nhở chị Như. Chị Như vô tình nói: "Không có chuyện gì, không chết được." Lại một lát sau, Đông Cung Phi trải qua lần sợ hãi lớn nhất trong đời, cuối cùng đến phiên Phương Đông Dạ rồi. Phương Đông Dạ quay đầu lại nhìn Vô Ưu, ánh mắt kiên định, giống như đang nói: anh đây là vì em mà nhảy.
Cái nhìn này của Phương Đông Dạ khiên stim Vô Ưu đập rộn lên.
"Chị Như, chúng ta. . ."
Vô Ưu mềm lòng xoay người nhìn về phía chị Như, muốn xin chị dừng lại, tha Phương Đông Dạ. Nhưng còn chưa mở lời, lại bị chị Như hóa thân làm Sứ giả báo thù ngắt lời. Thân mật khoác tay Vô Ưu. Sau đó nói: ‘ chúng ta đi xuống đi. Đi xuống dưới chờ anh ta." Sau khi nói xong, vẫn không quên xuyến qua bả vai Vô Ưu, nhìn Đông Phương Dạ nói: "Cố lên nha, tôi tin tưởng cậu."
Cố gắng lên!
Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng lên. Vô Ưu xoay người lần nữa đối mặt Phương Đông Dạ, nói "Đúng vậy, cố lên nha." Sau khi nói xong, cùng chị Như hai người ngọt ngọt ngào ngào mà thẳng bước đi. . .
Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a!
Thượng Đế, ta nhảy cho ngươi xem. Nếu không ngã chết ta nhất định phải cho ta biết đáp án!
Phương Đông Dạ nghĩ như vậy, không chậm trễ chút nào nhảy xuống. Mà lúc này Vô Ưu và chị Như len lén thò đầu ra, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cũng nhảy xuống. Nghiêng đầu nhìn chị Như hỏi " chị Như , bọn họ đã nhảy, kế tiếp chúng ta muốn làm cái gì?" chị Như còn lại là hả hê cười một tiếng, sau đó nói: ‘ làm cái gì? Ăn cơm a!"
Không nhắc thì chút nữa quên, đúng là đã đến giờ ăn cơm! Vô Ưu thật cao hứng kéo tay chị Như , đi xuống gọi Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi. Ha ha, chỉ là có ai kẻ nào đó ăn không vô thôi.
. . . . . .
Đối mặt thức ăn ngon, không muốn ăn, còn muốn ói, tại sao?
Mang thai! Nhầm, còn có thể là sau khi nhảy Bungee . . .
. . . . . .
Bốn người ở ngồi trong một căn phòng xa hoa, trên bàn đầy mỹ vị. Đáng tiếc Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi lại ăn không trôi, không những ăn không trôi hơn nữa còn muốn ói. Hiện tại sắc mặt hai người cũng cực độ không tốt, cần nhất là nghỉ ngơi, không phải là ăn cái gì. Nhưng là, hiển nhiên cũng không muốn sớm như vậy hãy bỏ qua bọn họ.
" ăn thật ngon a! hai người thật không ăn sao?"
Thật! Thật! Ai cũng biết là thật! Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người thật muốn bộc phát. Nhưng là, đối mặt với ánh mắt vô hại thiện lương của Vô Ưu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, đè nén!
"Vô Ưu, bọn họ ăn không trôi á. , chúng ta giúp bọn hắn ăn đi. Ăn nhiều chút chúng ta mới có sức đi chơi! Có đúng hay không!"
Chị Như săn sóc nói với Vô Ưu. Nhưng cô đối với Vô Ưu nhân từ, nhưng là đối với Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi vô cùng tàn nhẫn.
Phương Dạ sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Cung Phi, giống như đang nói: đây là người cậu thích sao? Máu lạnh như vậy, bọn họ mệt muốn chết rồi, buổi chiều cô còn muốn đi chơi. Đối mặt với ánh mắt tố cáo của Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi cũng chỉ đáp lại với gương mặt bất đắc dĩ. Anh ta cũng phát hiện có cái gì đó không đúng. Chẳng lẽ chị Như yêu thật? Nhưng cũng không thể nào a!, mới có hai ngày sao anh cảm giác chị Như thật xa lạ?
Nếu Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi, hai người tâm sự nặng nề, chị Như vàVô Ưu lại khác biệt một trời một vực. Chị đút em một miếng, em đáp chị một miếng, khiến hai người kia buồn nôn muốn chết!
. . . . . .
"Chúng tôi đi !"toilet
Phương Đông Dạ nói xong, đứng thẳng người kéo Đông Cung Phi hướng phòng vệ sinh đi tới. Chẳng chút ý kiến mới mẻ. . .
"Cạu có biết chị Như xảy ra chuyện gì không?"
Đông Phương Dạ vừa mở miệng chính là mười phần hỏa lực. Đông Cung Phi đối mặt với sự lên án, bất mãn kháng nghị nói: "Chị Như nhà tớ như thế nào? Nên hỏi cậu, Vô Ưu nhà cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô ấy không có tay sao, sao không tự mình ăn đia, phiền người khác đút cho."
"Là chị Như nhà cậu chủ động đút Vô Ưu có được không, cậu phải nói cho rõ ràng nha!"
"Cứ đút liền ăn sao? Nếu không sao chị như cứ đút mãi?"
"chị ấy không đút, Vô Ưu sẽ ăn sao?"
. . . . . .
Vốn là hai người thương lượng đối sách, kết quả liền thành cãi nhau. Nếu như không phải có dì quét dọn vệ sinh gõ cửa, thì trong lúc tức giận hia người tuyệt đói không thấy được vẻ mặt của mình ngây thơ đến cỡ nào
"Ai, có lời gì từ từ nói, cãi nhau không giải quyết được vấn đề . Tốt lắm, tôi đi quét dọn toilet nữ trước, các ngươi từ từ nói chuyện một chút."
Dì quét dọn thấy cuộc sống này thật không thú vị. Nên nhìn thấy hai người họ gây gổ, lập tức tiến lên dạy dỗ như dạy hia đứa bé. Sau khi nói xong, không chờ Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi kịp phản ứng liền xoay người rời đi.
Anh nhìn tôi…. Tôi nhìn anh! Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác mình thật là ngây thơ!
"Tốt lắm, chúng ta tới thương lượng một chút, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ. Tớ cảm thấy chị Như có cái gì đó không đúng!"
Đông Cung Phi chủ động mở miệng đi thẳng vào chủ đề, Phương Đông Dạ hỏi "ý cậu là sao? Chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ chị ấy giả bộ sao?" Phương Đông Dạ vừa nói vấn đề ra khỏi miệng, trên mặt Đông Cung Phi liền xuất hiện vẻ túng quẫn. Nhìn một cái cũng biết, cậu ta đang có khúc mắc gì đó. Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: "chị Như không nhiệt tình là bởi vì từ trước đến nay không có như vậy. Cho nên. . ."
"Cho nên cái gì?"
Phương Đông Dạ khẩn thiết hỏi, mà Đông Cung Phi cũng không khiến anh thất vọng nói: "Cho nên, tớ cảm thấy được chị ấy thật sự yêu. Trừ lý do này, tớ không thấy có lý do nào khác. Tớ từng thấy hết tất cả các biểu hiện của chị ấy, chỉ riêng mặt này là chưa bao giờ." Nói xong dừng lại, sau đó nhìn Phương Đông Dạ nói: "nếu giữa họ thực sự có tình cảm, chúng ta phải làm sao?"
Làm thế nào?
Hỏi anh anh biết hỏi ai!
Phương Đông Dạ nhắm hai mắt lại để cho mình tỉnh táo đồng thời suy tính kế tiếp rốt cuộc phải làm gì! Đáng tiếc, bình thường rất thông mình, chẳng lẽ do hôm nay nhảy bungee nên bị ngốc luôn rồi sai, làm thế nào cũng không tỉnh táo được.
"Không được, tớ rửa mặt!"
Cuối cùng Phương Đông Dạ vẫn không thể dựa vào lí trí để khiến bản thân thỉnh táo lại. Đông Cung Phi bình thường mắc chứng sợ độ cao, nên cũng muốn bình tĩnh lại một chút. Trong đầu cũng muốn vận động.
Đông Cung Phi đem toàn bộ mọi chuyện từ khi bọn họ bắt đầu kế hoạch ‘ đồng tính’ đến giờ soát lại một lượt. Đem từng chuyện nghĩ lại. Sau đó càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Tuy nhiên lại không phát hiện được vấn đề cụ thể ở chỗ nào. Đông Phương Dạ lúc này, một bên dùng nước lạnh vỗ mặt, một bên nói: "Ai. Cậu rốt cuộc là như thế nào vậy, lên kế hoạch tính toán người khác cuối cùng lại bị người ta tình toán lại."
"Đúng! Chính là chỗ này!"
Phương Đông Dạ lời vừa nói dứt, . Chính trong đầu Đông Cung Phi liền sáng lên, là chỗ này không thích hợp, anh ta rốt cuộc phát hiện. Anh ta vội vã nhìn Phương Đông Dạ nói: "cậu nói, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta chủ động xuất kích, kết quả lại là chúng ta bị thua thiệt?"
Đúng vậy!
Tại sao à?
Phương Đông Dạ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Đông Cung Phi hả hê cho ra đáp án “ họ đáp trả chúng ta, mà chúng ta lại không có hành động gì phản lại. Đây chính là trọng điểm!" Phương Đông Dạ nghe lời này nghiêm túc suy tư một chút, kết quả thật phát hiện vấn đề . Vì vậy nhìn Đông Cung Phi hỏi "Ý của cậu là?"
"Đúng, phải đáp lại a!"
Đông Cung Phi gật đầu một cái cho câu trả lời khẳng định. Bị động sẽ phải bị đánh, bọn họ đã bị nếm mùi. Cho nên, bọn họ nhất định phải cố gắng, chết cũng không được khiến những chuyện tương tự xảy ra nữa!
" vậy phải làm sao?"
Phương Đông Dạ cảm thấy hứng thú hỏi. Đông Cung Phi lại gian sảo trả lời: "Lấy đạo của người trả lại cho người."*
(*) Ở đây tương tự như câu “ gậy ông đập lưng ông” vậy
. . . . . .
"chị Như , hôm nay còn chưa kết thúc hả? Bọn họ đã đủ thảm!"
Vô Ưu nhìn Phương Dạ và Đông Cung Phi phải cùng dìu nhau đi toilet, trong lòng thật cực kỳ không đành lòng. Nhưng chị Như lại nói Vô Ưu: "Bọn họ không đáng giá đồng tình. Một đám tiểu gia hỏa, tuyệt đối khôn được mềm lòng!"
À?
Vô Ưu không hiểu nhìn chị Như hỏi "chị Như, lời này của chị là có ý gì? Chị nói bọn họ sẽ không thừa nhận sai lầm sao?" Vô Ưu giọng điệu cứng rắn vừa thốt ra khỏi miệng, chị Như liền kiên quyết lắc đầu một cái: "Để cho bọn họ vì bọn họ làm sai chuyện nói xin lỗi, mặc dù đối với phụ nữ thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng là đối với đàn ông còn khó hơn lên trời”
"Có ý gì à? Chị Như, chị nói đơn giản một chút!"
Cảm có thể lây bệnh, không biết đần có thể hay không. Chắc là không, nếu không Phương ĐÔng dạ cũng không thông minh như vậy !
Chị Như nhìn khuôn mặt vô tội của Vô Ưu, không nhịn được cười rực rỡ một tiếng. Sau đó lưu manh vuốt má Vô Ưu, tại lúc Vô Ưu không chú ý, không nhịn được thật lòng nói: "Nếu như chị mà là đàn ông liền cưới em về nhà!"
"Có thật không?"
Vô Ưu nghe nói như thế lập tức liền cười đến híp cả mắt con ngươi. Cô cho tới bây giờ nằm mơ đều không có nghĩ ra qua cư nhiên mình có sức quyến rũ như vậy. chị Như đã nói tiếp: "Cưới con bé ngốc như em về làm vợ, về sau ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bao vợ hai, nuôi tiểu tình nhân. Khẳng định rất dễ dàng là có thể lừa gạt em!"
Ngu ngốc! vợ hai! Tiểu tình nhân!
"chị nói lại lần nữa!"
Hai mắt Vô Ưu bốc lửa, hơn nữa quả đấm nhỏ cầm thật chặt, bộ dạng muốn đánh người. chị Như đối mặt với bộ dạng tức giận của Vô Ưu hoàn toàn thờ ơ ơ hờ, không sao cả.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, không e lệ, cũng không khẩn trương, không sợ hãi. Cô không che giấu bộ dáng, khiến Vô Ưu tức giận muốn khóc. Bởi vì, bộ dạng chị Như như này liền chứng minhlời của chị ấy chính là sự thật. Cho nên, nói thật tất nhiên không có chuyện gì!
"Hừ! em không chơi nữa!"
Vô Ưu tức giận, cầm dao nĩa, hướng chị Như nói. Chị Như vội vàng kéo cánh tay Vô Ưu lại, sau đó vừa cười nịnh hót, vừa nói: "Hắc hắc, đừng nóng giận. Đừng nóng giận có gì từ từ nói."
"Em không! Không thèm nói với chị!"
Vô Ưu quật cường nghiêng đầu qua. Cô trừ ghét bị người ta lừa ra. Chính là bị người ta nói ngu ngốc, cho nên hôm nay mới tức giận. Chị Như nhìn bộ dạng kiên quyết của cô. Sau đó thở dài, nói xin lỗi: "Em hiểu lầm á. Chị bây gời mới biết, em đúng là có ngốc một chút nhưng đối xử với người khác rất tốt, chơi với em rất vui" Sau khi nói xong, lại bổ sung: “ chị nói là sự thật, nếu chị là đàn ông nhất định sẽ cưới em, vì em ngốc một cách dễ thương, ai cũng yêu thích."
Chị Như sau khi nói xong, ủy khuất cúi đầu.Vô Ưu tự tin nghĩ rồi nói ra: "Ai nha, em không phải thật sự tức giận á..., em là nói, về sau chị không cần mắng người ta ngốc. Trên TV đều có nói, muốn người khác tiến bộ thì cần có khích lệ, chị cứ mắng em như vậy làm sao em tiến bộ được!"
"Ha ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."
Chị Như nghe Vô Ưu nói xong, đột nhiên nở nụ cười. Mà Vô Ưu sắc mặt không tốt nhìn sang chỗ Như, tức giận nói: "chị Như, chị lại giễu cợt người ta!" Thế nhưng lần chị Như không để cho cô phát hảo nữa, mà là vội vàng nói: " hãy nghe chị nói, nghe chị giải thích, chị tuyệt đối không có ác ý, thề với trời!"
"Chị nói!"
thề cũng thề rồi, Vô Ưu lúc này mới coi như là tạm thời thu lại lửa giận. Tuy nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn chị Như , ý tứ giống như là lời một bài hát: “ngươi nói tốt lắm, thì coi như được! Nếu không nói tốt, thì đưa đầu tới gặp!”
. . . . . .
ánh mắt thẳng thắn của chị Như, khiến Vô Ưu nghiêm túc suy tư sau gật đầu một cái. Bởi vì nàng cảm thấy thật sự có đạo lý, bởi vì có lúc bà nội cũng sẽ gọi cô là đồ ngốc. Tiểu diễm cũng sẽ gọi cô là ‘ phụ nữ ngốc ’. Bây giờ suy nghĩ một chút bọn họ cũng không có ác ý. Nghĩ được như vậy Vô Ưu nhìn chị Như nói: "Thật xin lỗi, mới vừa là em hiểu lầm!"
"A, thật hiểu rõ sai rồi sao?"
trong đôi mắt chị Như lóe lên giảo hoạt nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu chân thành gật gật đầu. Vậy mà hôm nay còn lại là ‘ hào phóng ’ nói: "Được, nếu nói như vậy, chị liền tha thứ cho em một lần. Chỉ là, chị có một yêu cầu!"
"Yêu cầu gì?"
Vô Ưu có chút khẩn trương hỏi, sợ mình làm không tới, vì vậy mất đi người bạn tốt này. Chị Như rộng rãi dùng ngón tay chỉ mình gương mặt của. Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu cười nói: ", hôn chị một cái, chị liền tha thứ cho em!"
Lại nói giỡn!
Vô Ưu cho là Như tỷ đùa với cô, cho nên rực rỡ cười một tiếng, dang hai cánh tay, sau đó dùng âm thanh khoa trương, lớn tiếng nói: "A, thân ái. Em quá yêu chị, để cho em ôm một chút đi!" Nói qua hướng Như tỷ nhào tới. chị Như chợt lé, vọt đến một bên. Sau đó nói: "Em thật yêu chị sao? Không phải thật yêu chị, không nên ôm chị!"
"Em đương nhiên yêu chị a. tình yêu của em với chi nhật nguyện ở trên, trời xanh làm chứng!"
Vô Ưu sau khi nói xong, đối với chị Như lại một lần nữa đưa ra cánh tay nói: "Để cho em ôm một cái thôi, nếu hôm nay không ôm được chị, em sẽ ăn không ngon ngủ không yên nga!" Vô Ưu sau khi nói xong lại hướng chị Như nhào qua. Mà chị Như lại là tránh né. Cứ vậy một cảnh tựng khó tin ở trong một nhà hàng Pháp xa xỉ, có một người đuổi một người chạy, thu hút ánh nhìn của người khac.
. . . . . .
Rốt cuộc hai người phụ nữ này là đang làm gì?
Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi sau khi thương lượng sau, cùng đi ra ngoài. Nhưng ra đến nơi lại nhìn thấy một hình ảnh người đuổi kẻ chạy. Hơn nữa khiến người ta khó chịu nhất cũng không phải là việc họ đuổi nhau mà là lời thoại hai người nói với nhau. Vô Ưu nói những lời ngon tiếng ngọt kia, khiến Đông Phương Dạ nghe vô cùng tức giận. Mà Đông Cung Phi có ý nghĩ muốn bóp chết tiểu gai hỏa kia!
"Tốt lắm, đừng làm rộn! chị mệt mỏi."
Rốt cuộc đã tới!
Chị Như tránh đông tránh tây tránh nửa ngày, vì chính là chờ bọn Phương Đông Dạ đi ra, để cho bọn họ thấy hình ảnh Vô Ưu hôn cô. Người rốt cuộc đi ra rồi , Vô Ưu đương nhiên là không chậm trễ chút nào dựa vào tới nữa à!
"Ha ha, bị em ôm đi! , thân ái, cho em hôn một chút!"
Vô Ưu nhìn thấy chị Như không chạy, không chậm trễ chút nàolập tức vọt tới. Một bên sợ chị Như chạy mất nên ôm thật chặt, một bên giống sắc lang cười gian cong miệng lên . Chuẩn bị hung hăng hôn xuống, hơn nữa còn ý xấu mà nghĩ , dùng đầu lưới liếm cho mặt cô ấy dính cả đống nước miếng, để xem sau này vẫn còn có dám hay không trêu cợt cô!
. . . . . .
"A! A! A! Ai vậy?"
Vô Ưu quệt mồm, chỉ lát nữa là hôn đến chị Như rồi, thế nhưng cái thời điểm chợt có một cánh tay hữu lực ôm hông cô lại. Vô Ưu không thể không dừng lại công kích mình. Quay đầu lại xem ai ở thời điểm này lại quấy rối!
Phương Đông Dạ!
Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ, vội vàng buông người mà cô vừa muốn ôm vừa muốn hôn lúc trước ra, sau đó ‘ hắc hắc ’ cười một tiếng, hỏi "Hai ngươi ra ngoài lúc nào thế? Thế nào cũng không nói cho tôi biết một tiếng!"Sau khi nói xong, tiếp tục ‘ hắc hắc ’ cười khúc khích. Hi vọng nhờ vào đó khiến bản thân trở nên lương thiện vô hại một chút, bởi vì ánh mắt Đông Cung Phi nhìn cô, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
. . . . . .
"Tốt lắm, chúng bắt đầu hành trình buổi chiều thôi. Xế chiều đi leo núi!"
Chị Như nhìn tình huống có chút không thích hợp, cho nên vội vàng theo kế hoạch của mình làm việc. Nhưng những lời cô vừa thốt ra, khiến mọi người lập tức sững người. Mới vừa nhảy Bungee xong, hiện tại để cho bọn họ đi leo núi, không phải quá độc ác chứ?
Nhân viên phục vụ nhìn Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi đứng sững ở đó không nhảy cho nên tới thúc giục.
Đông Cung Phi nghe nói như thế, nhịp tim là không nhịn được gia tốc, cảm giác chân đều run rẩy. Bị đả kích như vậy, Phương Đông Dạ, là hận không thể đem chị Như từ nơi này ném xuống.
"Này, hai người sợ? Sợ cũng không cần nhảy."
Vô Ưu thấy hai người do dự đứng đó , dùng phép khích tứng khiến hai người nổi giận.
"Đúng nha, nếu như sợ, cũng không cần đứng ở chỗ đó. Phía sau hai người còn một người đàn ông đang xếp hàng nha."
Vô Ưu nói bọn hò đừng nhảy vốn là hoàn toàn không có ác ý. Nhưng có vẻ mộ chuyện không hoàn toàn như suy nghĩ của cô rồi. Nghe được lời nói, phía sau có một người đàn ông đang xếp hàng. Giống như nói hai người họ không phải đàn ông vậy. Có câu nói người cãi nhau từng câu Phật tranh một nén hương, bị chị Như nói như thế, Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi có chết cũng muốn nhảy.
"Dạ, tớ không dám, cậu….cậu . . ."
"Tốt. Tớ giúp cậu!!"
A! !
Đông Cung Phi muốn nói, ‘ Cậu nhảy trước đi ’ kết quả Phương Đông Dạ lý giải là, ‘ ncậu giúp tớ ’! Đông Cung Phi một câu cũng chưa nói rõ ràng, đổi lấy chính là một hồi kêu thảm thiết, tiếng kêu này có thể nói là kinh động thần quỷ.
"Chị Như chị đi xuống xem một chút đi. Không biết anh ta thế nào!"
Vô Ưu hơi sợ nhắc nhở chị Như. Chị Như vô tình nói: "Không có chuyện gì, không chết được." Lại một lát sau, Đông Cung Phi trải qua lần sợ hãi lớn nhất trong đời, cuối cùng đến phiên Phương Đông Dạ rồi. Phương Đông Dạ quay đầu lại nhìn Vô Ưu, ánh mắt kiên định, giống như đang nói: anh đây là vì em mà nhảy.
Cái nhìn này của Phương Đông Dạ khiên stim Vô Ưu đập rộn lên.
"Chị Như, chúng ta. . ."
Vô Ưu mềm lòng xoay người nhìn về phía chị Như, muốn xin chị dừng lại, tha Phương Đông Dạ. Nhưng còn chưa mở lời, lại bị chị Như hóa thân làm Sứ giả báo thù ngắt lời. Thân mật khoác tay Vô Ưu. Sau đó nói: ‘ chúng ta đi xuống đi. Đi xuống dưới chờ anh ta." Sau khi nói xong, vẫn không quên xuyến qua bả vai Vô Ưu, nhìn Đông Phương Dạ nói: "Cố lên nha, tôi tin tưởng cậu."
Cố gắng lên!
Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng lên. Vô Ưu xoay người lần nữa đối mặt Phương Đông Dạ, nói "Đúng vậy, cố lên nha." Sau khi nói xong, cùng chị Như hai người ngọt ngọt ngào ngào mà thẳng bước đi. . .
Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a!
Thượng Đế, ta nhảy cho ngươi xem. Nếu không ngã chết ta nhất định phải cho ta biết đáp án!
Phương Đông Dạ nghĩ như vậy, không chậm trễ chút nào nhảy xuống. Mà lúc này Vô Ưu và chị Như len lén thò đầu ra, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cũng nhảy xuống. Nghiêng đầu nhìn chị Như hỏi " chị Như , bọn họ đã nhảy, kế tiếp chúng ta muốn làm cái gì?" chị Như còn lại là hả hê cười một tiếng, sau đó nói: ‘ làm cái gì? Ăn cơm a!"
Không nhắc thì chút nữa quên, đúng là đã đến giờ ăn cơm! Vô Ưu thật cao hứng kéo tay chị Như , đi xuống gọi Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi. Ha ha, chỉ là có ai kẻ nào đó ăn không vô thôi.
. . . . . .
Đối mặt thức ăn ngon, không muốn ăn, còn muốn ói, tại sao?
Mang thai! Nhầm, còn có thể là sau khi nhảy Bungee . . .
. . . . . .
Bốn người ở ngồi trong một căn phòng xa hoa, trên bàn đầy mỹ vị. Đáng tiếc Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi lại ăn không trôi, không những ăn không trôi hơn nữa còn muốn ói. Hiện tại sắc mặt hai người cũng cực độ không tốt, cần nhất là nghỉ ngơi, không phải là ăn cái gì. Nhưng là, hiển nhiên cũng không muốn sớm như vậy hãy bỏ qua bọn họ.
" ăn thật ngon a! hai người thật không ăn sao?"
Thật! Thật! Ai cũng biết là thật! Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người thật muốn bộc phát. Nhưng là, đối mặt với ánh mắt vô hại thiện lương của Vô Ưu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, đè nén!
"Vô Ưu, bọn họ ăn không trôi á. , chúng ta giúp bọn hắn ăn đi. Ăn nhiều chút chúng ta mới có sức đi chơi! Có đúng hay không!"
Chị Như săn sóc nói với Vô Ưu. Nhưng cô đối với Vô Ưu nhân từ, nhưng là đối với Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi vô cùng tàn nhẫn.
Phương Dạ sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Cung Phi, giống như đang nói: đây là người cậu thích sao? Máu lạnh như vậy, bọn họ mệt muốn chết rồi, buổi chiều cô còn muốn đi chơi. Đối mặt với ánh mắt tố cáo của Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi cũng chỉ đáp lại với gương mặt bất đắc dĩ. Anh ta cũng phát hiện có cái gì đó không đúng. Chẳng lẽ chị Như yêu thật? Nhưng cũng không thể nào a!, mới có hai ngày sao anh cảm giác chị Như thật xa lạ?
Nếu Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi, hai người tâm sự nặng nề, chị Như vàVô Ưu lại khác biệt một trời một vực. Chị đút em một miếng, em đáp chị một miếng, khiến hai người kia buồn nôn muốn chết!
. . . . . .
"Chúng tôi đi !"toilet
Phương Đông Dạ nói xong, đứng thẳng người kéo Đông Cung Phi hướng phòng vệ sinh đi tới. Chẳng chút ý kiến mới mẻ. . .
"Cạu có biết chị Như xảy ra chuyện gì không?"
Đông Phương Dạ vừa mở miệng chính là mười phần hỏa lực. Đông Cung Phi đối mặt với sự lên án, bất mãn kháng nghị nói: "Chị Như nhà tớ như thế nào? Nên hỏi cậu, Vô Ưu nhà cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô ấy không có tay sao, sao không tự mình ăn đia, phiền người khác đút cho."
"Là chị Như nhà cậu chủ động đút Vô Ưu có được không, cậu phải nói cho rõ ràng nha!"
"Cứ đút liền ăn sao? Nếu không sao chị như cứ đút mãi?"
"chị ấy không đút, Vô Ưu sẽ ăn sao?"
. . . . . .
Vốn là hai người thương lượng đối sách, kết quả liền thành cãi nhau. Nếu như không phải có dì quét dọn vệ sinh gõ cửa, thì trong lúc tức giận hia người tuyệt đói không thấy được vẻ mặt của mình ngây thơ đến cỡ nào
"Ai, có lời gì từ từ nói, cãi nhau không giải quyết được vấn đề . Tốt lắm, tôi đi quét dọn toilet nữ trước, các ngươi từ từ nói chuyện một chút."
Dì quét dọn thấy cuộc sống này thật không thú vị. Nên nhìn thấy hai người họ gây gổ, lập tức tiến lên dạy dỗ như dạy hia đứa bé. Sau khi nói xong, không chờ Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi kịp phản ứng liền xoay người rời đi.
Anh nhìn tôi…. Tôi nhìn anh! Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác mình thật là ngây thơ!
"Tốt lắm, chúng ta tới thương lượng một chút, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ. Tớ cảm thấy chị Như có cái gì đó không đúng!"
Đông Cung Phi chủ động mở miệng đi thẳng vào chủ đề, Phương Đông Dạ hỏi "ý cậu là sao? Chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ chị ấy giả bộ sao?" Phương Đông Dạ vừa nói vấn đề ra khỏi miệng, trên mặt Đông Cung Phi liền xuất hiện vẻ túng quẫn. Nhìn một cái cũng biết, cậu ta đang có khúc mắc gì đó. Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: "chị Như không nhiệt tình là bởi vì từ trước đến nay không có như vậy. Cho nên. . ."
"Cho nên cái gì?"
Phương Đông Dạ khẩn thiết hỏi, mà Đông Cung Phi cũng không khiến anh thất vọng nói: "Cho nên, tớ cảm thấy được chị ấy thật sự yêu. Trừ lý do này, tớ không thấy có lý do nào khác. Tớ từng thấy hết tất cả các biểu hiện của chị ấy, chỉ riêng mặt này là chưa bao giờ." Nói xong dừng lại, sau đó nhìn Phương Đông Dạ nói: "nếu giữa họ thực sự có tình cảm, chúng ta phải làm sao?"
Làm thế nào?
Hỏi anh anh biết hỏi ai!
Phương Đông Dạ nhắm hai mắt lại để cho mình tỉnh táo đồng thời suy tính kế tiếp rốt cuộc phải làm gì! Đáng tiếc, bình thường rất thông mình, chẳng lẽ do hôm nay nhảy bungee nên bị ngốc luôn rồi sai, làm thế nào cũng không tỉnh táo được.
"Không được, tớ rửa mặt!"
Cuối cùng Phương Đông Dạ vẫn không thể dựa vào lí trí để khiến bản thân thỉnh táo lại. Đông Cung Phi bình thường mắc chứng sợ độ cao, nên cũng muốn bình tĩnh lại một chút. Trong đầu cũng muốn vận động.
Đông Cung Phi đem toàn bộ mọi chuyện từ khi bọn họ bắt đầu kế hoạch ‘ đồng tính’ đến giờ soát lại một lượt. Đem từng chuyện nghĩ lại. Sau đó càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Tuy nhiên lại không phát hiện được vấn đề cụ thể ở chỗ nào. Đông Phương Dạ lúc này, một bên dùng nước lạnh vỗ mặt, một bên nói: "Ai. Cậu rốt cuộc là như thế nào vậy, lên kế hoạch tính toán người khác cuối cùng lại bị người ta tình toán lại."
"Đúng! Chính là chỗ này!"
Phương Đông Dạ lời vừa nói dứt, . Chính trong đầu Đông Cung Phi liền sáng lên, là chỗ này không thích hợp, anh ta rốt cuộc phát hiện. Anh ta vội vã nhìn Phương Đông Dạ nói: "cậu nói, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta chủ động xuất kích, kết quả lại là chúng ta bị thua thiệt?"
Đúng vậy!
Tại sao à?
Phương Đông Dạ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Đông Cung Phi hả hê cho ra đáp án “ họ đáp trả chúng ta, mà chúng ta lại không có hành động gì phản lại. Đây chính là trọng điểm!" Phương Đông Dạ nghe lời này nghiêm túc suy tư một chút, kết quả thật phát hiện vấn đề . Vì vậy nhìn Đông Cung Phi hỏi "Ý của cậu là?"
"Đúng, phải đáp lại a!"
Đông Cung Phi gật đầu một cái cho câu trả lời khẳng định. Bị động sẽ phải bị đánh, bọn họ đã bị nếm mùi. Cho nên, bọn họ nhất định phải cố gắng, chết cũng không được khiến những chuyện tương tự xảy ra nữa!
" vậy phải làm sao?"
Phương Đông Dạ cảm thấy hứng thú hỏi. Đông Cung Phi lại gian sảo trả lời: "Lấy đạo của người trả lại cho người."*
(*) Ở đây tương tự như câu “ gậy ông đập lưng ông” vậy
. . . . . .
"chị Như , hôm nay còn chưa kết thúc hả? Bọn họ đã đủ thảm!"
Vô Ưu nhìn Phương Dạ và Đông Cung Phi phải cùng dìu nhau đi toilet, trong lòng thật cực kỳ không đành lòng. Nhưng chị Như lại nói Vô Ưu: "Bọn họ không đáng giá đồng tình. Một đám tiểu gia hỏa, tuyệt đối khôn được mềm lòng!"
À?
Vô Ưu không hiểu nhìn chị Như hỏi "chị Như, lời này của chị là có ý gì? Chị nói bọn họ sẽ không thừa nhận sai lầm sao?" Vô Ưu giọng điệu cứng rắn vừa thốt ra khỏi miệng, chị Như liền kiên quyết lắc đầu một cái: "Để cho bọn họ vì bọn họ làm sai chuyện nói xin lỗi, mặc dù đối với phụ nữ thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng là đối với đàn ông còn khó hơn lên trời”
"Có ý gì à? Chị Như, chị nói đơn giản một chút!"
Cảm có thể lây bệnh, không biết đần có thể hay không. Chắc là không, nếu không Phương ĐÔng dạ cũng không thông minh như vậy !
Chị Như nhìn khuôn mặt vô tội của Vô Ưu, không nhịn được cười rực rỡ một tiếng. Sau đó lưu manh vuốt má Vô Ưu, tại lúc Vô Ưu không chú ý, không nhịn được thật lòng nói: "Nếu như chị mà là đàn ông liền cưới em về nhà!"
"Có thật không?"
Vô Ưu nghe nói như thế lập tức liền cười đến híp cả mắt con ngươi. Cô cho tới bây giờ nằm mơ đều không có nghĩ ra qua cư nhiên mình có sức quyến rũ như vậy. chị Như đã nói tiếp: "Cưới con bé ngốc như em về làm vợ, về sau ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bao vợ hai, nuôi tiểu tình nhân. Khẳng định rất dễ dàng là có thể lừa gạt em!"
Ngu ngốc! vợ hai! Tiểu tình nhân!
"chị nói lại lần nữa!"
Hai mắt Vô Ưu bốc lửa, hơn nữa quả đấm nhỏ cầm thật chặt, bộ dạng muốn đánh người. chị Như đối mặt với bộ dạng tức giận của Vô Ưu hoàn toàn thờ ơ ơ hờ, không sao cả.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, không e lệ, cũng không khẩn trương, không sợ hãi. Cô không che giấu bộ dáng, khiến Vô Ưu tức giận muốn khóc. Bởi vì, bộ dạng chị Như như này liền chứng minhlời của chị ấy chính là sự thật. Cho nên, nói thật tất nhiên không có chuyện gì!
"Hừ! em không chơi nữa!"
Vô Ưu tức giận, cầm dao nĩa, hướng chị Như nói. Chị Như vội vàng kéo cánh tay Vô Ưu lại, sau đó vừa cười nịnh hót, vừa nói: "Hắc hắc, đừng nóng giận. Đừng nóng giận có gì từ từ nói."
"Em không! Không thèm nói với chị!"
Vô Ưu quật cường nghiêng đầu qua. Cô trừ ghét bị người ta lừa ra. Chính là bị người ta nói ngu ngốc, cho nên hôm nay mới tức giận. Chị Như nhìn bộ dạng kiên quyết của cô. Sau đó thở dài, nói xin lỗi: "Em hiểu lầm á. Chị bây gời mới biết, em đúng là có ngốc một chút nhưng đối xử với người khác rất tốt, chơi với em rất vui" Sau khi nói xong, lại bổ sung: “ chị nói là sự thật, nếu chị là đàn ông nhất định sẽ cưới em, vì em ngốc một cách dễ thương, ai cũng yêu thích."
Chị Như sau khi nói xong, ủy khuất cúi đầu.Vô Ưu tự tin nghĩ rồi nói ra: "Ai nha, em không phải thật sự tức giận á..., em là nói, về sau chị không cần mắng người ta ngốc. Trên TV đều có nói, muốn người khác tiến bộ thì cần có khích lệ, chị cứ mắng em như vậy làm sao em tiến bộ được!"
"Ha ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."
Chị Như nghe Vô Ưu nói xong, đột nhiên nở nụ cười. Mà Vô Ưu sắc mặt không tốt nhìn sang chỗ Như, tức giận nói: "chị Như, chị lại giễu cợt người ta!" Thế nhưng lần chị Như không để cho cô phát hảo nữa, mà là vội vàng nói: " hãy nghe chị nói, nghe chị giải thích, chị tuyệt đối không có ác ý, thề với trời!"
"Chị nói!"
thề cũng thề rồi, Vô Ưu lúc này mới coi như là tạm thời thu lại lửa giận. Tuy nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn chị Như , ý tứ giống như là lời một bài hát: “ngươi nói tốt lắm, thì coi như được! Nếu không nói tốt, thì đưa đầu tới gặp!”
. . . . . .
ánh mắt thẳng thắn của chị Như, khiến Vô Ưu nghiêm túc suy tư sau gật đầu một cái. Bởi vì nàng cảm thấy thật sự có đạo lý, bởi vì có lúc bà nội cũng sẽ gọi cô là đồ ngốc. Tiểu diễm cũng sẽ gọi cô là ‘ phụ nữ ngốc ’. Bây giờ suy nghĩ một chút bọn họ cũng không có ác ý. Nghĩ được như vậy Vô Ưu nhìn chị Như nói: "Thật xin lỗi, mới vừa là em hiểu lầm!"
"A, thật hiểu rõ sai rồi sao?"
trong đôi mắt chị Như lóe lên giảo hoạt nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu chân thành gật gật đầu. Vậy mà hôm nay còn lại là ‘ hào phóng ’ nói: "Được, nếu nói như vậy, chị liền tha thứ cho em một lần. Chỉ là, chị có một yêu cầu!"
"Yêu cầu gì?"
Vô Ưu có chút khẩn trương hỏi, sợ mình làm không tới, vì vậy mất đi người bạn tốt này. Chị Như rộng rãi dùng ngón tay chỉ mình gương mặt của. Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu cười nói: ", hôn chị một cái, chị liền tha thứ cho em!"
Lại nói giỡn!
Vô Ưu cho là Như tỷ đùa với cô, cho nên rực rỡ cười một tiếng, dang hai cánh tay, sau đó dùng âm thanh khoa trương, lớn tiếng nói: "A, thân ái. Em quá yêu chị, để cho em ôm một chút đi!" Nói qua hướng Như tỷ nhào tới. chị Như chợt lé, vọt đến một bên. Sau đó nói: "Em thật yêu chị sao? Không phải thật yêu chị, không nên ôm chị!"
"Em đương nhiên yêu chị a. tình yêu của em với chi nhật nguyện ở trên, trời xanh làm chứng!"
Vô Ưu sau khi nói xong, đối với chị Như lại một lần nữa đưa ra cánh tay nói: "Để cho em ôm một cái thôi, nếu hôm nay không ôm được chị, em sẽ ăn không ngon ngủ không yên nga!" Vô Ưu sau khi nói xong lại hướng chị Như nhào qua. Mà chị Như lại là tránh né. Cứ vậy một cảnh tựng khó tin ở trong một nhà hàng Pháp xa xỉ, có một người đuổi một người chạy, thu hút ánh nhìn của người khac.
. . . . . .
Rốt cuộc hai người phụ nữ này là đang làm gì?
Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi sau khi thương lượng sau, cùng đi ra ngoài. Nhưng ra đến nơi lại nhìn thấy một hình ảnh người đuổi kẻ chạy. Hơn nữa khiến người ta khó chịu nhất cũng không phải là việc họ đuổi nhau mà là lời thoại hai người nói với nhau. Vô Ưu nói những lời ngon tiếng ngọt kia, khiến Đông Phương Dạ nghe vô cùng tức giận. Mà Đông Cung Phi có ý nghĩ muốn bóp chết tiểu gai hỏa kia!
"Tốt lắm, đừng làm rộn! chị mệt mỏi."
Rốt cuộc đã tới!
Chị Như tránh đông tránh tây tránh nửa ngày, vì chính là chờ bọn Phương Đông Dạ đi ra, để cho bọn họ thấy hình ảnh Vô Ưu hôn cô. Người rốt cuộc đi ra rồi , Vô Ưu đương nhiên là không chậm trễ chút nào dựa vào tới nữa à!
"Ha ha, bị em ôm đi! , thân ái, cho em hôn một chút!"
Vô Ưu nhìn thấy chị Như không chạy, không chậm trễ chút nàolập tức vọt tới. Một bên sợ chị Như chạy mất nên ôm thật chặt, một bên giống sắc lang cười gian cong miệng lên . Chuẩn bị hung hăng hôn xuống, hơn nữa còn ý xấu mà nghĩ , dùng đầu lưới liếm cho mặt cô ấy dính cả đống nước miếng, để xem sau này vẫn còn có dám hay không trêu cợt cô!
. . . . . .
"A! A! A! Ai vậy?"
Vô Ưu quệt mồm, chỉ lát nữa là hôn đến chị Như rồi, thế nhưng cái thời điểm chợt có một cánh tay hữu lực ôm hông cô lại. Vô Ưu không thể không dừng lại công kích mình. Quay đầu lại xem ai ở thời điểm này lại quấy rối!
Phương Đông Dạ!
Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ, vội vàng buông người mà cô vừa muốn ôm vừa muốn hôn lúc trước ra, sau đó ‘ hắc hắc ’ cười một tiếng, hỏi "Hai ngươi ra ngoài lúc nào thế? Thế nào cũng không nói cho tôi biết một tiếng!"Sau khi nói xong, tiếp tục ‘ hắc hắc ’ cười khúc khích. Hi vọng nhờ vào đó khiến bản thân trở nên lương thiện vô hại một chút, bởi vì ánh mắt Đông Cung Phi nhìn cô, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
. . . . . .
"Tốt lắm, chúng bắt đầu hành trình buổi chiều thôi. Xế chiều đi leo núi!"
Chị Như nhìn tình huống có chút không thích hợp, cho nên vội vàng theo kế hoạch của mình làm việc. Nhưng những lời cô vừa thốt ra, khiến mọi người lập tức sững người. Mới vừa nhảy Bungee xong, hiện tại để cho bọn họ đi leo núi, không phải quá độc ác chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook