Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
-
Chương 208-2: Bình tĩnh như thế 2
Hiên Viên Tiểu Nha cũng khẩn trương nhắm mắt lại.
Lúc bọn họ ngừng thở vì lo lắng cho Hiên Viên Liệt, mắt anh đen láy lóe lên, vậy mà không né tránh, cũng không có cử động muốn phản kích.
Tiêu Tiêu không để ý trên chân đau đớn, chạy qua Lang Vương Kim Vực, một giây này, cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là không muốn nhìn thấy Hiên Viên Liệt thụ thương, không muốn người đàn ông này thụ thương. Tình nguyện người chết là chính mình, thương tổn là chính mình! Tuyệt đối không muốn phải nhìn hình ảnh thoáng hiện qua bên trong đầu óc!
Thế nhưng mà đã chậm, chân thụ thương, để thân thể cô trở nên nặng nề, mà Lang Vương Kim Vực tấn công dũng mãnh bực nào! Chỉ một cái lắc mình liền đánh móc qua.
"Không muốn!" Giọng nói này cơ hồ hét ra từ giữa cổ họng Tiêu Tiêu.
"Bốp!"
Lang Vương Kim Vực nhào tới trên thân Hiên Viên Liệt!
Thật lâu... Thật lâu...
Móng vuốt Lang Vương Kim Vực nhẹ nhàng cọ ở trên thân Hiên Viên Liệt, lè lưỡi thân mật liếm láp Hiên Viên Liệt. Ánh mắt hung ác sớm đã biến mất. Tựa như bé ngoan.
"Hở?" Tiêu Tiêu thấy choáng váng, mở to hai mắt trong lúc đầu óc trống rỗng.
Hiên Viên Tiểu Nha có nghe động tĩnh hay không, cũng mới thận trọng mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sửng sốt một chút, Lang Vương Kim Vực vừa mới còn là hung thần ác sát làm sao lại biến thành ngoan ngoãn rồi hả?
Hiên Viên Tiểu Nha và Mộ Tiêu Tiêu nhìn nhau một chút. Hai người đều mê mang một mảnh.
"Tôi chỉ biết là, anh có thể khống chế Lang Vương Kim Vực, nhưng không biết... Sẽ biến Lang Vương thành bé ngoan." Hiên Viên Tiểu Nha thực sự không thể tưởng tượng nổi đối với tình cảnh này. Nhìn dáng vẻ Lang Vương Kim Vực, đã hoàn toàn thuận theo, phục tùng, đơn giản giống như là yêu thích cực kỳ.
Lang Vương Kim Vực kiêu ngạo kêu, giọng nó trở nên nhu hoà rất nhiều.
Trong mắt đàn sói cũng không có vẻ tàn khốc, cả đám đều thõng đầu xuống.
Lúc này, một ánh mắt của Hiên Viên Liệt, Lang Vương Kim Vực rời đi từ trên thân anh, quay người khôi phục từ hình tượng bé ngoan bỗng chốc thành tư thái bá khí.
Lang Vương Kim Vực kiêu ngạo gọi từ nhu chậm trở nên hùng hậu, chỉ nghe nó kêu xong, tất cả sói đều yên lặng tản ra, chỉ có những con bị thương, còn nằm ở trên mặt đất không cách nào động đậy.
Hiên Viên Liệt đi tới những con sói bị thụ thương kia, đều là một số vết thương nhỏ, không có một con nào bị thương tới tánh mạng, không khỏi nhìn Tiêu Tiêu một chút, cô làm vô cùng chu đáo, lúc sinh mệnh bị uy hiếp, cũng có thể bình tĩnh như thế.
"Tiểu Nha, ra tín hiệu cho người dưới núi, đặt máy theo dõi em ở chỗ này, để cho người ta lên trị liệu cho bầy sói này." Hiên Viên Liệt nói ra.
Hiên Viên Tiểu Nha cũng không dám mập mờ, Sói Kim Vực đều là chủng loại trân quý, mau chóng lấy ra máy theo dõi từ trên thân, phát xạ tín hiệu.
"Ngao ngao... Ngao ngao..." Lang Vương Kim Vực giống con ngoan ở bên chân mài cọ Hiên Viên Liệt. Một chút cũng không có nóng nảy như lúc trước.
Hiên Viên Liệt xoay người, tay tuỳ tiện vuốt phần lưng của Lang Vương Kim Vực.
Chỉ thấy thân thể nó vô cùng phấn chấn một chút, lộ ra biểu tình hạnh phúc, thậm chí nhếch lên cái đuôi đối với Hiên Viên Liệt.
Hiên Viên Tiểu Nha đều thấy choáng mắt, Lang Vương Kim Vực thuận theo như vậy sao? Không phải tiếng đồn Lang Vương Kim Vực vô cùng hung mãnh sao? Trong nơi này lại vẫn có một chút uy nghiêm.
Tiêu Tiêu cũng không biết chuyện gì xảy ra, tóm lại từ tình huống bây giờ nhìn lên, các cô không có chuyện gì rồi.
"Cầm dao nhỏ và vật chứa tới." Hiên Viên Liệt đưa tay qua.
Tiêu Tiêu tuy hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng cũng do dự một chút: "Dễ như vậy sao? Nó sẽ không nổi giận sao?" Đã từng thấy qua năng lực của Lang Vương Kim Vực, cô cũng không dám lại hàm hồ.
"Không có việc gì." Hiên Viên Liệt kiên định nói.
Cô mới móc ra một dao găm từ trên thân, cùng cái bình bạch ngọc của Bạch Nguyệt cho, đưa cho Hiên Viên Liệt.
Tiếp nhận cái bình, Hiên Viên Liệt nhìn chằm chằm cái bình này một hồi, cái bình bạch ngọc điêu khắc này, phía trên có hoa sen trắng tinh xảo. Chạm tay vào ấm lên. Xem ra cũng không phải là cái bình đơn giản. Không có tiếp tục suy nghĩ nhiều, anh mở nắp bình ra, một mùi hương thoang thoảng từ trong bình chậm rãi tản ra.
Lúc bọn họ ngừng thở vì lo lắng cho Hiên Viên Liệt, mắt anh đen láy lóe lên, vậy mà không né tránh, cũng không có cử động muốn phản kích.
Tiêu Tiêu không để ý trên chân đau đớn, chạy qua Lang Vương Kim Vực, một giây này, cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là không muốn nhìn thấy Hiên Viên Liệt thụ thương, không muốn người đàn ông này thụ thương. Tình nguyện người chết là chính mình, thương tổn là chính mình! Tuyệt đối không muốn phải nhìn hình ảnh thoáng hiện qua bên trong đầu óc!
Thế nhưng mà đã chậm, chân thụ thương, để thân thể cô trở nên nặng nề, mà Lang Vương Kim Vực tấn công dũng mãnh bực nào! Chỉ một cái lắc mình liền đánh móc qua.
"Không muốn!" Giọng nói này cơ hồ hét ra từ giữa cổ họng Tiêu Tiêu.
"Bốp!"
Lang Vương Kim Vực nhào tới trên thân Hiên Viên Liệt!
Thật lâu... Thật lâu...
Móng vuốt Lang Vương Kim Vực nhẹ nhàng cọ ở trên thân Hiên Viên Liệt, lè lưỡi thân mật liếm láp Hiên Viên Liệt. Ánh mắt hung ác sớm đã biến mất. Tựa như bé ngoan.
"Hở?" Tiêu Tiêu thấy choáng váng, mở to hai mắt trong lúc đầu óc trống rỗng.
Hiên Viên Tiểu Nha có nghe động tĩnh hay không, cũng mới thận trọng mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sửng sốt một chút, Lang Vương Kim Vực vừa mới còn là hung thần ác sát làm sao lại biến thành ngoan ngoãn rồi hả?
Hiên Viên Tiểu Nha và Mộ Tiêu Tiêu nhìn nhau một chút. Hai người đều mê mang một mảnh.
"Tôi chỉ biết là, anh có thể khống chế Lang Vương Kim Vực, nhưng không biết... Sẽ biến Lang Vương thành bé ngoan." Hiên Viên Tiểu Nha thực sự không thể tưởng tượng nổi đối với tình cảnh này. Nhìn dáng vẻ Lang Vương Kim Vực, đã hoàn toàn thuận theo, phục tùng, đơn giản giống như là yêu thích cực kỳ.
Lang Vương Kim Vực kiêu ngạo kêu, giọng nó trở nên nhu hoà rất nhiều.
Trong mắt đàn sói cũng không có vẻ tàn khốc, cả đám đều thõng đầu xuống.
Lúc này, một ánh mắt của Hiên Viên Liệt, Lang Vương Kim Vực rời đi từ trên thân anh, quay người khôi phục từ hình tượng bé ngoan bỗng chốc thành tư thái bá khí.
Lang Vương Kim Vực kiêu ngạo gọi từ nhu chậm trở nên hùng hậu, chỉ nghe nó kêu xong, tất cả sói đều yên lặng tản ra, chỉ có những con bị thương, còn nằm ở trên mặt đất không cách nào động đậy.
Hiên Viên Liệt đi tới những con sói bị thụ thương kia, đều là một số vết thương nhỏ, không có một con nào bị thương tới tánh mạng, không khỏi nhìn Tiêu Tiêu một chút, cô làm vô cùng chu đáo, lúc sinh mệnh bị uy hiếp, cũng có thể bình tĩnh như thế.
"Tiểu Nha, ra tín hiệu cho người dưới núi, đặt máy theo dõi em ở chỗ này, để cho người ta lên trị liệu cho bầy sói này." Hiên Viên Liệt nói ra.
Hiên Viên Tiểu Nha cũng không dám mập mờ, Sói Kim Vực đều là chủng loại trân quý, mau chóng lấy ra máy theo dõi từ trên thân, phát xạ tín hiệu.
"Ngao ngao... Ngao ngao..." Lang Vương Kim Vực giống con ngoan ở bên chân mài cọ Hiên Viên Liệt. Một chút cũng không có nóng nảy như lúc trước.
Hiên Viên Liệt xoay người, tay tuỳ tiện vuốt phần lưng của Lang Vương Kim Vực.
Chỉ thấy thân thể nó vô cùng phấn chấn một chút, lộ ra biểu tình hạnh phúc, thậm chí nhếch lên cái đuôi đối với Hiên Viên Liệt.
Hiên Viên Tiểu Nha đều thấy choáng mắt, Lang Vương Kim Vực thuận theo như vậy sao? Không phải tiếng đồn Lang Vương Kim Vực vô cùng hung mãnh sao? Trong nơi này lại vẫn có một chút uy nghiêm.
Tiêu Tiêu cũng không biết chuyện gì xảy ra, tóm lại từ tình huống bây giờ nhìn lên, các cô không có chuyện gì rồi.
"Cầm dao nhỏ và vật chứa tới." Hiên Viên Liệt đưa tay qua.
Tiêu Tiêu tuy hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng cũng do dự một chút: "Dễ như vậy sao? Nó sẽ không nổi giận sao?" Đã từng thấy qua năng lực của Lang Vương Kim Vực, cô cũng không dám lại hàm hồ.
"Không có việc gì." Hiên Viên Liệt kiên định nói.
Cô mới móc ra một dao găm từ trên thân, cùng cái bình bạch ngọc của Bạch Nguyệt cho, đưa cho Hiên Viên Liệt.
Tiếp nhận cái bình, Hiên Viên Liệt nhìn chằm chằm cái bình này một hồi, cái bình bạch ngọc điêu khắc này, phía trên có hoa sen trắng tinh xảo. Chạm tay vào ấm lên. Xem ra cũng không phải là cái bình đơn giản. Không có tiếp tục suy nghĩ nhiều, anh mở nắp bình ra, một mùi hương thoang thoảng từ trong bình chậm rãi tản ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook