Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
-
Chương 207-2: Tôi làm sao có thể vứt cô xuống 2
Lại đi thêm một đoạn đường, anh vẫn ôm cô, mặt cô dán ở trên lồng ngực của anh, cảm nhận được anh ấm áp thật sâu, còn có nhịp tim anh đập.
Lúc này, Hiên Viên Liệt tìm một tảng đá lớn bên cạnh, để Mộ Tiêu Tiêu xuống: "cô ngồi ở chỗ này một hồi đi."
"anh thì sao?" Tiêu Tiêu ngước mắt hỏi.
"Tôi đi phụ cận tìm một chút coi nơi nào có phòng." Hiên Viên Liệt nói qua, đã bước ra.
Tiêu Tiêu rủ con ngươi xuống, mắt cá chân cô còn đau lâm râm, muốn đi đường núi quả thật có chút phiền phức. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở kia chờ Hiên Viên Liệt trở về.
Sau khi mưa to, không khí trên núi lẫn lộn hương vị bùn đất. Còn có cây cối được tắm trong lành. Làm cho người ta sảng khoái tinh thần mười phần.
Bây giờ đã là xế chiều, mắt thấy sắp chạng vạng tối, Hiên Viên Liệt nói không sai, hôm nay không có cách nào lại tiếp tục tìm Lang Vương Kim Vực rồi. Bên trong lòng thêm mấy phần áy náy, nguyên nhân là do cô, kéo bọn họ vào. Rõ ràng bọn họ không cần đến nơi nguy hiểm này. Là cô liên lụy hai người kia.
Một hồi cũng thật lâu. Thế nhưng mà không biết vì sao, cô đối với Hiên Viên Liệt có loại tín nhiệm, luôn cảm thấy, anh nhất định sẽ tìm được phòng nhỏ, nhất định sẽ trở về. Mặc kệ anh rời đi bao lâu, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Thực lực người đàn ông này vẫn luôn là không thể nghi ngờ. Cho nên cô không cần lo lắng.
"Hú, gừ... Gừ..." Đột nhiên, xa xa nghe được tiếng ồn ào.
Ngay sau đó là tiếng sói gào thét. Trong mơ hồ. Giống như còn có giọng nói của người.
Là ai? Ảo giác sao? Thế nhưng mà bây giờ cũng chưa có tối, sao có thể có tiếng bầy sói kêu to đây? Chống đỡ thân cây đứng lên, cô vặn vẹo chân trần trước, dùng mũi chân ước lượng thăm dò, bắt đầu có đau một chút, bất quá sau khi có thói quen, đau đớn cũng chậm lại một chút.
Một bên vịn thân cây, đi theo hướng phát ra âm thanh. Nghe những âm thanh này cũng không xa. Chân thấp chân cao... Xuyên qua một chút có một cái cây lớn, rất nhanh có một vật mơ hồ đập vào bên trong mắt.
Tuy chân còn có một ít đau đớn, nhưng mà đi chậm rãi cũng không có vấn đề.
Lúc càng đi càng gần... A? Chuyện gì xảy ra? Phía trước sao có thể có đồ, vật màu vàng? Vì an toàn của mình cô không còn không dám tới gần, bởi vì mũi động vật rất là nhạy, lại tiếp tục tới gần, cô sợ bị phát hiện. Trốn ở phía sau một cây lớn, cô nghiêng người sang đi xem cảnh trước mặt, khi định nhãn nhìn kỹ, không khỏi có chút giật mình.
Là sói... Một đàn sói, rất nhiều, tối thiểu có mấy chục con. Mà lại rất kỳ quái, lông trên người những con sói kia đều có một ít màu vàng, bày ra màu vàng óng. Cô chưa từngthấy qua sói như thế.
"Ngao..." một tiếng sói gào rõ to.
Tiêu Tiêu lại bị chấn động thêm một lần, bởi vì ở trong bầy sói, cô còn chứng kiến một con sói đặc biệt, thể trạng của nó muốn lớn hơn so với các con sói kia một chút, lông cũng màu vàng óng. Bất quá lông đuôi hơi hơi phiếm hồng. Hết sức xinh đẹp. Để cho cô cũng không khỏi hoài nghi, đây quả thật là sói sao? Làm sao lại xinh đẹp như vậy.
Đầu óc lóe lên suy nghĩ, chẳng lẽ là... Sói Kim Vực? Này... Sói kia khác hẳn với sói thường sao? Không phải là... Lang Vương Kim Vực đi!
Nghĩ như vậy, toàn bộ tâm cô đều treo lên, lập tức bưng kín ở ngực, làm sao Lang Vương Kim Vực sẽ xuất hiện chỗ này.
"Bốp bốp bốp bốp..." lại truyền tới tiếng roi.
Cây roi? Vũ khí của Hiên Viên Tiểu Nha không phải là cây roi sao? Lập tức đi ra từ phía sau cây lớn, cô cũng không lo được đau đớn trên chân, khập khễnh chạy tới trước mặt.
Quả nhiên, càng đến gần thì nhìn thấy thân ảnh Hiên Viên Tiểu Nha, bộ dáng của cô mười phần chật vật. Nhớ kỹ Tiểu Nha nói qua, Sói Kim Vực không chịu để người khống chế, mà lại, chỗ chết người nhất chính là, Lang Vương Kim Vực có thể thống trị đàn sói. Dưới tình huống như vậy, tự nhiên đàn sói sẽ công kích Tiểu Nha.
Mắt thấy mấy con Sói Kim Vực dốc sức nhào tới Tiểu Nha, tâm cô cũng căng thẳng theo, lập tức móc đao bên hông ra, không nói hai lời liền bay qua.
"Tiêu Tiêu!"
Mộ Tiêu Tiêu hai, ba bước chạy vội tới bên cạnh cô, trên chân đau đớn làm trên trán của cô sớm đã mồ hôi đầm đìa, nhất định phải chịu đựng: "Tiểu Nha, cô còn tốt đó chứ?"
Hiên Viên Tiểu Nha chỉ nhìn Tiêu Tiêu một chút đã nhìn ra cô thương tổn không nhẹ, toàn thân dính bùn không nói, trên đầu còn có vết máu. Hơn nữa khi vừa mới đi tới, chân rõ ràng hơi khác thường: "Chớ để ý tôi, tôi có kỹ thuật khống chế sói, tuy những Sói Kim Vực này sẽ nghe lệnh Lang Vương Kim Vực, nhưng mà lúc xuống tay với tôi sẽ do dự một chút. Tôi vẫn có thời cơ chạy đi. Ngược lại là cô, chúng nó sẽ không bận tâm cô, Tiêu Tiêu, cô tranh thủ thời gian chạy đi."
Lúc này, Hiên Viên Liệt tìm một tảng đá lớn bên cạnh, để Mộ Tiêu Tiêu xuống: "cô ngồi ở chỗ này một hồi đi."
"anh thì sao?" Tiêu Tiêu ngước mắt hỏi.
"Tôi đi phụ cận tìm một chút coi nơi nào có phòng." Hiên Viên Liệt nói qua, đã bước ra.
Tiêu Tiêu rủ con ngươi xuống, mắt cá chân cô còn đau lâm râm, muốn đi đường núi quả thật có chút phiền phức. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở kia chờ Hiên Viên Liệt trở về.
Sau khi mưa to, không khí trên núi lẫn lộn hương vị bùn đất. Còn có cây cối được tắm trong lành. Làm cho người ta sảng khoái tinh thần mười phần.
Bây giờ đã là xế chiều, mắt thấy sắp chạng vạng tối, Hiên Viên Liệt nói không sai, hôm nay không có cách nào lại tiếp tục tìm Lang Vương Kim Vực rồi. Bên trong lòng thêm mấy phần áy náy, nguyên nhân là do cô, kéo bọn họ vào. Rõ ràng bọn họ không cần đến nơi nguy hiểm này. Là cô liên lụy hai người kia.
Một hồi cũng thật lâu. Thế nhưng mà không biết vì sao, cô đối với Hiên Viên Liệt có loại tín nhiệm, luôn cảm thấy, anh nhất định sẽ tìm được phòng nhỏ, nhất định sẽ trở về. Mặc kệ anh rời đi bao lâu, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Thực lực người đàn ông này vẫn luôn là không thể nghi ngờ. Cho nên cô không cần lo lắng.
"Hú, gừ... Gừ..." Đột nhiên, xa xa nghe được tiếng ồn ào.
Ngay sau đó là tiếng sói gào thét. Trong mơ hồ. Giống như còn có giọng nói của người.
Là ai? Ảo giác sao? Thế nhưng mà bây giờ cũng chưa có tối, sao có thể có tiếng bầy sói kêu to đây? Chống đỡ thân cây đứng lên, cô vặn vẹo chân trần trước, dùng mũi chân ước lượng thăm dò, bắt đầu có đau một chút, bất quá sau khi có thói quen, đau đớn cũng chậm lại một chút.
Một bên vịn thân cây, đi theo hướng phát ra âm thanh. Nghe những âm thanh này cũng không xa. Chân thấp chân cao... Xuyên qua một chút có một cái cây lớn, rất nhanh có một vật mơ hồ đập vào bên trong mắt.
Tuy chân còn có một ít đau đớn, nhưng mà đi chậm rãi cũng không có vấn đề.
Lúc càng đi càng gần... A? Chuyện gì xảy ra? Phía trước sao có thể có đồ, vật màu vàng? Vì an toàn của mình cô không còn không dám tới gần, bởi vì mũi động vật rất là nhạy, lại tiếp tục tới gần, cô sợ bị phát hiện. Trốn ở phía sau một cây lớn, cô nghiêng người sang đi xem cảnh trước mặt, khi định nhãn nhìn kỹ, không khỏi có chút giật mình.
Là sói... Một đàn sói, rất nhiều, tối thiểu có mấy chục con. Mà lại rất kỳ quái, lông trên người những con sói kia đều có một ít màu vàng, bày ra màu vàng óng. Cô chưa từngthấy qua sói như thế.
"Ngao..." một tiếng sói gào rõ to.
Tiêu Tiêu lại bị chấn động thêm một lần, bởi vì ở trong bầy sói, cô còn chứng kiến một con sói đặc biệt, thể trạng của nó muốn lớn hơn so với các con sói kia một chút, lông cũng màu vàng óng. Bất quá lông đuôi hơi hơi phiếm hồng. Hết sức xinh đẹp. Để cho cô cũng không khỏi hoài nghi, đây quả thật là sói sao? Làm sao lại xinh đẹp như vậy.
Đầu óc lóe lên suy nghĩ, chẳng lẽ là... Sói Kim Vực? Này... Sói kia khác hẳn với sói thường sao? Không phải là... Lang Vương Kim Vực đi!
Nghĩ như vậy, toàn bộ tâm cô đều treo lên, lập tức bưng kín ở ngực, làm sao Lang Vương Kim Vực sẽ xuất hiện chỗ này.
"Bốp bốp bốp bốp..." lại truyền tới tiếng roi.
Cây roi? Vũ khí của Hiên Viên Tiểu Nha không phải là cây roi sao? Lập tức đi ra từ phía sau cây lớn, cô cũng không lo được đau đớn trên chân, khập khễnh chạy tới trước mặt.
Quả nhiên, càng đến gần thì nhìn thấy thân ảnh Hiên Viên Tiểu Nha, bộ dáng của cô mười phần chật vật. Nhớ kỹ Tiểu Nha nói qua, Sói Kim Vực không chịu để người khống chế, mà lại, chỗ chết người nhất chính là, Lang Vương Kim Vực có thể thống trị đàn sói. Dưới tình huống như vậy, tự nhiên đàn sói sẽ công kích Tiểu Nha.
Mắt thấy mấy con Sói Kim Vực dốc sức nhào tới Tiểu Nha, tâm cô cũng căng thẳng theo, lập tức móc đao bên hông ra, không nói hai lời liền bay qua.
"Tiêu Tiêu!"
Mộ Tiêu Tiêu hai, ba bước chạy vội tới bên cạnh cô, trên chân đau đớn làm trên trán của cô sớm đã mồ hôi đầm đìa, nhất định phải chịu đựng: "Tiểu Nha, cô còn tốt đó chứ?"
Hiên Viên Tiểu Nha chỉ nhìn Tiêu Tiêu một chút đã nhìn ra cô thương tổn không nhẹ, toàn thân dính bùn không nói, trên đầu còn có vết máu. Hơn nữa khi vừa mới đi tới, chân rõ ràng hơi khác thường: "Chớ để ý tôi, tôi có kỹ thuật khống chế sói, tuy những Sói Kim Vực này sẽ nghe lệnh Lang Vương Kim Vực, nhưng mà lúc xuống tay với tôi sẽ do dự một chút. Tôi vẫn có thời cơ chạy đi. Ngược lại là cô, chúng nó sẽ không bận tâm cô, Tiêu Tiêu, cô tranh thủ thời gian chạy đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook