Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
-
Chương 12: Trúng đạn!
Cô ngẩn người, đồng tử trong nháy mắt phóng đại, đột nhiên đau đớn tới để cho cô há to miệng. Viên đạn đâm thật sâu trên vai cô, máu chậm rãi tràn ra, nhuộm đỏ quần áo cô. Đau đến thân thể cô mềm nhũn, không có dừng chân, một đầu cắm xuống dưới.
"Ba"! Cả người cô rơi vào trong lồng ngực rộng lớn.
Lúc này, tay phải Hiên Viên Liệt ôm Tiêu Tiêu, tay trái nắm chặt súng máy trong tay cô, mắt đen nhất thời lóe ra sát ý.
Đó là một loại để cho người ta nhượng bộ lui binh, ánh mắt loé lên, cái loại ánh mắt này khiến người áo đen cũng bị run sợ trong đầu hiện lên ý niệm chạy trốn.
Mà anh không do dự cùng lưu tình, tốc độ cực nhanh nổ súng. Liên tục mười mấy phát! Viên đạn giống như là bụi bay đầy trời trong nháy mắt đâm vào trong thân thể người áo đen.
Mùi máu tươi chậm rãi lan tràn ra.
"Tới xử lý hiện trường." Hiên Viên Liệt móc điện thoại di động ra, đối với điện thoại di động nói mấy câu, cúp máy, ánh mắt nhìn về phía thân thể nhỏ trong xe.
Mộ Miêu Miêu ngồi ở trong xe đã hoàn toàn hoảng sợ ngốc rồi. Cậu bé mở to hai mắt, miệng mở to không ngừng run rẩy.
"Tiểu gia hỏa, đi ra!" Hiên Viên Liệt mở miệng, sát ý cùng lăng lệ trong mắt đã tản đi.
Tay nhỏ Miêu Miêu run rẩy, chậm rãi từ trong xe chui ra ngoài, hai chân rơi xuống đất, lại không cầm được run, hai mắt sớm đã tràn ngập hơi nước.
Bị một tay Hiên Viên Liệt đỡ, trong đầu Tiêu Tiêu còn có vẻ thanh tỉnh, híp mắt lại, nhìn qua Miêu Miêu không ngừng run rẩy, giật giật bờ môi, nói: "Yên tâm, mẹ không có việc gì." (dùng khẩu hình không phát ra âm thanh)
"Sợ rồi hả?" Hiên Viên Liệt cũng nhìn Miêu Miêu, tự nhiên không có chú ý tới môi ngữ Tiêu Tiêu
Nâng tay Tiểu Miêu lên, sờ lệ trên mặt. Bé nhìn qua mẹ đánh nhau, nhưng là, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ bị thương. Mà, mẹ chảy thật nhiều máu! Làm sao bây giờ!
Bé mở to miệng, muốn gọi mẹ. Lại trông thấy mẹ nhíu chặt lông mày khẽ lắc đầu. Chỉ có hít mũi một cái: "Cháu, cháu không sợ." Vừa nói, lại một bên gào khóc.
Trông thấy bé lệ rơi đầy mặt, Hiên Viên Liệt nhíu lông mày: "Theo đi."
Nói xong, cuối cùng con mắt u lãnh nhìn về phía Tiêu Tiêu bên cạnh, không nói một lời, bỗng nhiên, tay anh dùng sức, trực tiếp khiêng Tiêu Tiêu trên bờ vai.
"A..." Tiêu Tiêu đau hừ một tiếng.
"Nhẹ chút! Chú ấy là bệnh nhân." Trông thấy mẹ thống khổ, Miêu Miêu tranh thủ thời gian kéo góc áo Hiên Viên Liệt.
Tròng mắt nhìn thân thể nhoe, anh không khỏi cười khẽ một tiếng: "Cháu khẩn trương như vậy làm gì?"
Miêu Miêu mặc dù gấp, nhưng cũng biết là mẹ tuyệt đối không thể bại lộ, nghẹn ngào nói ra: "Chú vừa mới cứu chúng ta."
"Còn không chết." Hiên Viên Liệt nói xong, hướng nơi xa đi đến.
Bị anh khiên trên bờ vai, thân thể trong không trung hất lên hất lên. Nhớ cô là Tiểu Phi Long hắc đạo lúc nào có uất ức như thế! Ai u, thân là đau nhức! Thế nhưng bây giờ bị khiêng trên bờ vai vung qua vung lại, càng thêm đau nhức! Trời ạ, đây rốt cuộc là tội gì, làm ra dạng này...
Không có đi bao lâu, một tòa trạch viện hào hoa hiện lên trước mặt bọn họ.
Bọn họ mới vừa bước vào phạm vi biệt thự, có người làm nữ tới đón, kính cẩn cúi đầu xuống.
"Ba"! Cả người cô rơi vào trong lồng ngực rộng lớn.
Lúc này, tay phải Hiên Viên Liệt ôm Tiêu Tiêu, tay trái nắm chặt súng máy trong tay cô, mắt đen nhất thời lóe ra sát ý.
Đó là một loại để cho người ta nhượng bộ lui binh, ánh mắt loé lên, cái loại ánh mắt này khiến người áo đen cũng bị run sợ trong đầu hiện lên ý niệm chạy trốn.
Mà anh không do dự cùng lưu tình, tốc độ cực nhanh nổ súng. Liên tục mười mấy phát! Viên đạn giống như là bụi bay đầy trời trong nháy mắt đâm vào trong thân thể người áo đen.
Mùi máu tươi chậm rãi lan tràn ra.
"Tới xử lý hiện trường." Hiên Viên Liệt móc điện thoại di động ra, đối với điện thoại di động nói mấy câu, cúp máy, ánh mắt nhìn về phía thân thể nhỏ trong xe.
Mộ Miêu Miêu ngồi ở trong xe đã hoàn toàn hoảng sợ ngốc rồi. Cậu bé mở to hai mắt, miệng mở to không ngừng run rẩy.
"Tiểu gia hỏa, đi ra!" Hiên Viên Liệt mở miệng, sát ý cùng lăng lệ trong mắt đã tản đi.
Tay nhỏ Miêu Miêu run rẩy, chậm rãi từ trong xe chui ra ngoài, hai chân rơi xuống đất, lại không cầm được run, hai mắt sớm đã tràn ngập hơi nước.
Bị một tay Hiên Viên Liệt đỡ, trong đầu Tiêu Tiêu còn có vẻ thanh tỉnh, híp mắt lại, nhìn qua Miêu Miêu không ngừng run rẩy, giật giật bờ môi, nói: "Yên tâm, mẹ không có việc gì." (dùng khẩu hình không phát ra âm thanh)
"Sợ rồi hả?" Hiên Viên Liệt cũng nhìn Miêu Miêu, tự nhiên không có chú ý tới môi ngữ Tiêu Tiêu
Nâng tay Tiểu Miêu lên, sờ lệ trên mặt. Bé nhìn qua mẹ đánh nhau, nhưng là, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ bị thương. Mà, mẹ chảy thật nhiều máu! Làm sao bây giờ!
Bé mở to miệng, muốn gọi mẹ. Lại trông thấy mẹ nhíu chặt lông mày khẽ lắc đầu. Chỉ có hít mũi một cái: "Cháu, cháu không sợ." Vừa nói, lại một bên gào khóc.
Trông thấy bé lệ rơi đầy mặt, Hiên Viên Liệt nhíu lông mày: "Theo đi."
Nói xong, cuối cùng con mắt u lãnh nhìn về phía Tiêu Tiêu bên cạnh, không nói một lời, bỗng nhiên, tay anh dùng sức, trực tiếp khiêng Tiêu Tiêu trên bờ vai.
"A..." Tiêu Tiêu đau hừ một tiếng.
"Nhẹ chút! Chú ấy là bệnh nhân." Trông thấy mẹ thống khổ, Miêu Miêu tranh thủ thời gian kéo góc áo Hiên Viên Liệt.
Tròng mắt nhìn thân thể nhoe, anh không khỏi cười khẽ một tiếng: "Cháu khẩn trương như vậy làm gì?"
Miêu Miêu mặc dù gấp, nhưng cũng biết là mẹ tuyệt đối không thể bại lộ, nghẹn ngào nói ra: "Chú vừa mới cứu chúng ta."
"Còn không chết." Hiên Viên Liệt nói xong, hướng nơi xa đi đến.
Bị anh khiên trên bờ vai, thân thể trong không trung hất lên hất lên. Nhớ cô là Tiểu Phi Long hắc đạo lúc nào có uất ức như thế! Ai u, thân là đau nhức! Thế nhưng bây giờ bị khiêng trên bờ vai vung qua vung lại, càng thêm đau nhức! Trời ạ, đây rốt cuộc là tội gì, làm ra dạng này...
Không có đi bao lâu, một tòa trạch viện hào hoa hiện lên trước mặt bọn họ.
Bọn họ mới vừa bước vào phạm vi biệt thự, có người làm nữ tới đón, kính cẩn cúi đầu xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook