Mê Muội
-
Chương 11
Tần Thư thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn quản lý: “Quản lý Phương, chốc nữa tôi muốn lên hát.”
Quản lý ở đây cũng họ Phương, là bà con xa của Phương Mộ Hòa, giúp Phương Mộ Hòa quản lý quán bar và hội sở.
Quản lý Phương cười nói: “Được, tôi lập tức đi sắp xếp cho cô, vẫn giống như trước, vừa đàn vừa hát hả?”
Tần Thư gật đầu, lại nói: “Mang cái hộp giấy xin tiền của tôi lại đây, đúng rồi, sau đó làm cho tôi một mã QR thu phí, bây giờ rất nhiều người ra ngoài không mang nhiền tiền mặt theo.”
Quản lý Phương: “…”
Bặc Nhất: “…” Cậu ta bị sặc đến mức ho khan, “Cậu cần tiền đến điên rồi hả!”
Tần Thư trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu lo!”
Bặc Nhất ngồi trên sô pha, ngửa mặt lên trời thở dài.
Mỗi lần Tần Thư hát xong sẽ cầm cái hộp giấy nhỏ đi một vòng dưới sân khấu, không chủ động xin tiền boa, nhưng bình thường người nghe cô hát xong luôn ra tay rất rộng rãi.
Dù sao đổi lại là cậu ta, chuyện xấu hổ như vậy có đánh chết cậu, cậu cũng không cầm hộp tiền đi loanh quanh dưới sân khấu, nếu nhỡ gặp phải người quen thì biết giấu mặt vào đâu?
Đại khái là Tần Thư quen rồi, cô ấy lớn thế này, thời gian sống ở nước ngoài chiếm một phần ba, cảm thấy cầm tiền boa của người ta chả sao cả, dù sao cũng là tiền kiếm được từ lao động chân chính.
Bặc Nhất hỏi cô: “Cậu chuẩn bị đàn hát bài gì?”
Tần Thư lại tỉnh bơ nhìn về phía Hàn Phái, cô nói: “Bài hát cũ mà mẹ Phương từng hát ấy, một khúc tình ca nhẹ nhàng, có thể gợi ra sự đồng cảm.”
Cũng không biết Hàn Phái có nghe loại nhạc này không.
Bặc Nhất: “…Cậu thiếu tiền à? Thiếu tiền thì cứ lấy tiền của tớ đi, cậu muốn hát thì cứ hát, nhưng đừng cầm cái hộp tiền màu hồng của cậu đi loanh quanh được không? Cầu xin cậu đó.” Cậu ta buông ly rượu, hai tay làm động tác xin tha.
Tần Thư: “Cậu có quỳ xuống cũng vô dụng.”
Trên sân khấu, quản lý Phương đã chuẩn bị sắp xong, ban nhạc hát hết một bài đã ngồi ở một bên nghỉ ngơi rồi.
Không có âm nhạc rock and roll, quán bar thoáng chốc yên tĩnh.
Tần Thư cởi áo khoác để một bên, sửa sang lại trang phục, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói với Bặc Nhất: “Chốc nữa cậu với mẹ Phương quét mã ủng hộ tớ đấy nhé.”
Cô buông ly rượu, đứng dậy đi lên sân khấu.
Khúc nhạc dạo đàn dương cầm quen thuộc vang lên, Thu Lam biết đánh đàn, đối với ca khúc này cũng rất quen thuộc, cô nghiêng mặt nhìn về phía sân khấu, ngay sau đó vang lên tiếng hát êm tai trong veo của một cô gái, thanh âm trầm thấp.
Hàn Phái cũng xoay người nhìn lại, nhìn đến người ngồi trước đàn dương cầm, anh sửng sốt, là Tần Thư.
Cô mặc một chiếc áo len trắng cổ thấp rộng rãi, lộ ra cái cổ xinh đẹp trắng nõn, hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc.
Thu Lam vốn muốn nói với anh chuyện kia, còn chưa kịp mở miệng, khúc ca đã vang lên, cô chăm chú nhìn Hàn Phái, anh đang nhìn chăm chú về phía kia.
Cô cười nhẹ: “Nghe hát hay là nhìn người?”
Ánh mắt Hàn Phái vẫn luôn chăm chú trên người Tần Thư, anh nói: “Nhìn người, bài hát cũng không tồi.”
Thu Lam lại nhìn về phía sân khấu: “Đàn ông các cậu đều thích những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp hả?”
Hàn Phái lại nói một câu: “Có nhiều người trẻ hơn cô ấy, cũng có không ít người xinh đẹp hơn cô ấy.”
Thu Lam không hiểu rõ lắm, cô xoa huyệt Thái Dương, đau đầu có lẽ bởi vì vừa uống rượu.
Hàn Phái nhìn đồng hồ, đến đây cũng gần nửa tiếng rồi, cô ấy nói đông nói tây, một câu quan trọng cũng chưa nói, “Cậu gọi tớ đến đây để uống rượu tiêu khiển với cậu hả?”
Thu Lam: “Đợi bài hát này kết thúc, tớ sẽ nói với cậu.”
Phương Mộ Hòa nhận điện thoại xong thì đi vào, ngồi xuống vị trí Tần Thư vừa ngồi, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, câu ‘rất lâu rất lâu trước kia, em có anh anh có em’ quanh quẩn trong đầu anh ta.
Anh ta và Triệu Mạn Địch đã từng hợp xướng bài hát này, ngày trước cũng là Tần Thư đánh đàn dương cầm đệm nhạc.
Anh ta lấy di động ra, vô thức nhấn mười một số, dãy số này anh ta chưa bao giờ lưu vào máy, cũng chưa bao giờ quên, rất nhiều năm cố tình không nghĩ đến.
Bặc Nhất chìn chằm chằm màn hình di động của Phương Mộ Hòa, nửa phút qua đi, anh ta vẫn còn ngây người.
Cậu thường ngày trêu chọc Phương Mộ Hòa thành quen, giờ phút này, cậu lại không làm vậy nữa.
Ngón tay Phương Mộ Hòa vuốt ve màn hình rất lâu, cuối cùng lại xóa dãy số ấy đi.
Anh ta nắm chặt điện thoại, trực tiếp ném luôn lên bàn, cầm ly rượu vang đỏ một ngụm uống hết.
“Sao Kỳ Kỳ lại hát bài hát khó nghe thế?” Anh ta không vui, giọng điệu khó chịu hỏi Bặc Nhất.
Bặc Nhất thầm nghĩ, không phải trước kia anh thích nhất bài hát này sao? Cậu nhún vai hùa theo câu nói của Phương Mộ Hòa: “Ai biết, có thể đầu óc cô ấy có vấn đề.”
Phương Mộ Hòa dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng nghe Tần Thư vừa đàn vừa hát.
Trong đầu cứ hồi tưởng về những hình ảnh ngày trước, toàn bộ đều liên quan đến Triệu Mạn Địch, thế nào cũng không áp xuống được.
Trên sân khấu, khúc ca kết thúc.
Tần Thư thu bản nhạc lại, nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Phái, đúng như cô dự liệu, anh đã nhìn về phía cô, hiện tại vẫn đang nhìn cô.
Cô cười nhìn anh giương mày, đứng dậy đi đến sau sân khấu lấy cái hộp tiền.
Hàn Phái bật cười, hóa ra cô đã sớm nhìn thấy anh, đánh đàn ca hát chỉ là muốn nói với anh, cô đã thấy anh rồi, còn ngồi cùng một người phụ nữ nữa, có vẻ như cô không hài lòng lắm.
Thu Lam vừa quay mặt liền nhìn thấy khóe miệng Hàn Phái mang một nụ cười nhẹ, cô chế nhạo: “Mị lực của mỹ nữ đúng là khác biệt, chỉ một ánh mắt cũng có thể nhận được nụ cười của cậu.”
Hàn Phái: “Không giống nhau.”
Anh xem đồng hồ một lần nữa, “Nếu cậu không có chuyện gì muốn nói, tớ xin lỗi không tiếp được nữa.”
“Bây giờ nói đây.” Tần Thư lại gọi một ly rượu, lúc này mới đối diện với Hàn Phái: “Muốn cậu cố vấn cho tớ về vấn đề tình cảm, tớ đang lâm vào ngõ cụt.”
Hàn Phái uống mấy ngụm rượu, “Tớ không am hiểu vấn đề này, lát nữa tớ giới thiệu cho cậu một chuyên gia tư vấn về phương diện tình cảm.”
Thu Lam: “…Tớ không có bệnh tâm lý.”
Cô biết Hàn Phái đã không còn kiên nhẫn nữa, cũng không vòng vo, “Chuyện là…tớ yêu thầm một người đàn ông, gần đây đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã già rồi, cũng sắp 30 tuổi rồi, hơn nữa người đàn ông đó cũng đến tuổi lấy vợ.”
Cô nhìn anh chằm chằm: “Cậu nói, tớ có nên thổ lộ không?”
Hàn Phái biết người đàn ông ấy chính là mình, lúc cô hẹn anh buổi tối gặp mặt, đại khái anh đã đoán được cô muốn làm gì rồi, sớm muộn cũng phải giải quyết, càng kéo dài càng hỏng việc, thế nên anh mới đến đây.
Nếu cô đã để lại đường sống không vạch trần, anh cũng không cần thiết phải nói toạc ra.
Hàn Phái giả vờ không biết gì, hỏi cô: “Vậy người đàn ông đó có tình cảm gì đối với cậu?”
Thu Lam sửng sốt, không ngờ anh sẽ hỏi câu hỏi này.
Cô lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng không ghét, tớ đã biết anh ấy rất nhiều năm rồi.” Nói rồi lại thuận tiện thêm một câu: “So với thời gian tớ biết cậu còn sớm hơn nửa năm, tình cảm của anh ấy với tờ cũng được coi là không tồi.” Cũng chỉ là không tồi.
Hàn Phái miết ly rượu, không uống nữa, lặng im một lát mới nói: “Nếu đã có thể khiến cậu phải yêu thầm lâu như vậy, tất nhiên con người anh ta cũng không kém, loại đàn ông này không thể thích một người phụ nữ không tự biết mình.”
Lời nói của anh rất thẳng thắn: “Nếu đã biết nhau nhiều năm như vậy mà anh ta chưa tỏ thái độ gì, vậy anh ta đối với cậu không có ý tứ ở phương diện tình cảm.”
Cho cô thời gian tiêu hóa, Hàn Phái lại nói tiếp: “Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của tớ, không đại biểu người đàn ông kia cũng nghĩ như thế, nếu đổi lại là tớ, một khi đã có hảo cảm với cô gái nào thì đã sớm theo đuổi rồi.”
Thu Lam nắm chặt tay, ‘A’ một tiếng, “Đàn ông giống như các cậu, thật sự sẽ theo đuổi phụ nữ hả?” Thật là hiếm lạ.
Hàn Phái: “Cậu đối với kiểu đàn ông giống bọn tớ có phải có hiểu nhầm gì không?” Anh nói: “Kiểu đàn ông như chúng tớ là thẳng thắn nhất, biết mình muốn gì.”
Tâm trạng Thu Lam lẫn lộn khó tả, cảm giác bị từ chối đau thấu tim.
Cô còn chưa thổ lộ, đã bị uyển chuyển từ chối thế này rồi.
Bắt đầu từ trung học, cô vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh, đuổi theo đã nhiều năm như vậy, anh tình nguyện thử ở bên người con gái trong nhà giới thiệu cũng không suy nghĩ đến cô.
Cô dùng sực miết ly rượu, cô không cam lòng.
Thu Lam uống một hơi cạn sạch ly rượu, rượu mạnh thiêu đốt dạ dày đau đớn khó chịu, dù vậy cũng không áp được nỗi đau trong lòng, cô quay đầu nhìn Hàn Phái, cười nhẹ: “Tối nay làm chậm trễ thời gian của cậu, về việc có thổ lộ hay không đúng là tớ phải nghĩ kĩ lại.”
Hiện tại, cô chỉ cầu mong, anh và người trong nhà giới thiệu đó không thành đôi, nếu bây giờ có thành rồi thì không lâu nữa sẽ chia tay….
Tần Thư cầm hộp tiền của mình, chậm rãi đi một vòng, thu được không ít tiền boa, khi đến chỗ Hàn Phái, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh đã rời đi.
Tần Thư đưa hộp tiền ra trước mặt anh, nhoài người trên sân khấu, nhìn anh cười: “Ai nha, hóa ra là người quen cũ, vừa nãy cách xa đã cảm thấy rất đẹp trai, không ngờ lại là anh.”
Hàn Phái nhìn bộ dạng giảo hoạt của cô, bật cười, “Anh còn cho rằng em sẽ không vui.” Anh không dùng từ ghen.
Tần Thư tay nâng má, buồn bã nói: “Tại sao lại không vui? Cáu kỉnh không phải là đặc quyền bạn gái mới có sao?”
Hàn Phái: “Không phải bạn bè nam nữ nào cũng có thể náo loạn, em náo loạn thì anh sẽ tới dỗ.” Anh lấy ví tiền ra, tiền mặt trong ví không nhiều lắm, bỏ toàn bộ hơn một ngàn đồng vào trong hộp tiền, lại lấy di động ra quét mã QR, chuyển khoản hai vạn cho cô.
Tần Thư nhìn anh, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào sườn mặt anh, đặc biệt thu hút.
Cô nói: “Về sau anh ít đến mấy chỗ thế này thôi, buổi tối không an toàn.” Anh không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với anh hả?
Hàn Phái ngước mắt nhìn, cười: “Được, nghe em.”
Tần Thư: “…” Cô chỉ nói bừa thôi, vậy mà anh thật sự đáp ứng hả?
Hàn Phái cất di động, “Trên lầu có khu nghỉ ngơi, anh lên đấy chờ em.” Cũng mặc kệ cô có đáp ứng hay không, anh đứng dậy rời đi.
Tần Thu trầm tư nhìn bóng dáng anh, nhìn xuống di động của mình, thông báo chuyển khoản hai vạn, cô không ấn mở, đưa hộp tiền cho nhân viên bên cạnh, “Mời các anh ăn khuya.”
Nhân viên cười: “Cảm ơn Tần tiểu thư.”
Tần Thư đi tìm Bặc Nhất và Phương Mộ Hòa, Bặc Nhất đang chơi game, Phương Mộ Hòa dựa trên sô pha, nhìn dáng vẻ như đã ngủ rồi, “Ồn ào như vậy mà anh ấy còn có thể ngủ được à?”
Bặc Nhất: “Chắc là bận rộn mệt mỏi quá, vừa rồi còn uống kha khá rượu nữa.”
Tần Thư cầm áo khoác phủ lên người Phương Mộ Hòa, rượu vang đỏ còn ở trên bàn, Bặc Nhất đang vùi đầu chơi game, cô nhân lúc cậu không để ý giót nửa ly.
“Ê, cậu muốn đi đâu?” Bặc Nhất cảm thấy bóng dáng cô rời đi, vội chơi game, đầu cũng không ngẩng lên.
Tần Thư: “Tìm anh rể cho cậu.”
Bặc Nhất: “Đừng đi lung tung!”
Tần Thư: “Ờ, ở bên này thôi, không đi xa đâu.”
Chỗ này là địa bàn của Phương Mộ Hòa, nhân viên đều biết Tần Thư, cậu cũng không quản nhiều, tiếp tục chơi game.
Tần Thư bưng rượu vang đỏ lên lầu, đối với chỗ này cô đặc biệt quen thuộc, biết cái khu Hàn Phái nói là ở chỗ nào, khi đi đến, Hàn Phái đang hút thuốc, nhìn thấy cô đi tới, Hàn Phái dập tắt điếu thuốc.
Tần Thư ngồi đối diện với anh, uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn Hàn Phái đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh rất sâu, cô vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh trên mặt: “Muốn em lên đây làm gì?”
Hàn Phái: “Dỗ dành em.”
Quản lý ở đây cũng họ Phương, là bà con xa của Phương Mộ Hòa, giúp Phương Mộ Hòa quản lý quán bar và hội sở.
Quản lý Phương cười nói: “Được, tôi lập tức đi sắp xếp cho cô, vẫn giống như trước, vừa đàn vừa hát hả?”
Tần Thư gật đầu, lại nói: “Mang cái hộp giấy xin tiền của tôi lại đây, đúng rồi, sau đó làm cho tôi một mã QR thu phí, bây giờ rất nhiều người ra ngoài không mang nhiền tiền mặt theo.”
Quản lý Phương: “…”
Bặc Nhất: “…” Cậu ta bị sặc đến mức ho khan, “Cậu cần tiền đến điên rồi hả!”
Tần Thư trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu lo!”
Bặc Nhất ngồi trên sô pha, ngửa mặt lên trời thở dài.
Mỗi lần Tần Thư hát xong sẽ cầm cái hộp giấy nhỏ đi một vòng dưới sân khấu, không chủ động xin tiền boa, nhưng bình thường người nghe cô hát xong luôn ra tay rất rộng rãi.
Dù sao đổi lại là cậu ta, chuyện xấu hổ như vậy có đánh chết cậu, cậu cũng không cầm hộp tiền đi loanh quanh dưới sân khấu, nếu nhỡ gặp phải người quen thì biết giấu mặt vào đâu?
Đại khái là Tần Thư quen rồi, cô ấy lớn thế này, thời gian sống ở nước ngoài chiếm một phần ba, cảm thấy cầm tiền boa của người ta chả sao cả, dù sao cũng là tiền kiếm được từ lao động chân chính.
Bặc Nhất hỏi cô: “Cậu chuẩn bị đàn hát bài gì?”
Tần Thư lại tỉnh bơ nhìn về phía Hàn Phái, cô nói: “Bài hát cũ mà mẹ Phương từng hát ấy, một khúc tình ca nhẹ nhàng, có thể gợi ra sự đồng cảm.”
Cũng không biết Hàn Phái có nghe loại nhạc này không.
Bặc Nhất: “…Cậu thiếu tiền à? Thiếu tiền thì cứ lấy tiền của tớ đi, cậu muốn hát thì cứ hát, nhưng đừng cầm cái hộp tiền màu hồng của cậu đi loanh quanh được không? Cầu xin cậu đó.” Cậu ta buông ly rượu, hai tay làm động tác xin tha.
Tần Thư: “Cậu có quỳ xuống cũng vô dụng.”
Trên sân khấu, quản lý Phương đã chuẩn bị sắp xong, ban nhạc hát hết một bài đã ngồi ở một bên nghỉ ngơi rồi.
Không có âm nhạc rock and roll, quán bar thoáng chốc yên tĩnh.
Tần Thư cởi áo khoác để một bên, sửa sang lại trang phục, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói với Bặc Nhất: “Chốc nữa cậu với mẹ Phương quét mã ủng hộ tớ đấy nhé.”
Cô buông ly rượu, đứng dậy đi lên sân khấu.
Khúc nhạc dạo đàn dương cầm quen thuộc vang lên, Thu Lam biết đánh đàn, đối với ca khúc này cũng rất quen thuộc, cô nghiêng mặt nhìn về phía sân khấu, ngay sau đó vang lên tiếng hát êm tai trong veo của một cô gái, thanh âm trầm thấp.
Hàn Phái cũng xoay người nhìn lại, nhìn đến người ngồi trước đàn dương cầm, anh sửng sốt, là Tần Thư.
Cô mặc một chiếc áo len trắng cổ thấp rộng rãi, lộ ra cái cổ xinh đẹp trắng nõn, hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc.
Thu Lam vốn muốn nói với anh chuyện kia, còn chưa kịp mở miệng, khúc ca đã vang lên, cô chăm chú nhìn Hàn Phái, anh đang nhìn chăm chú về phía kia.
Cô cười nhẹ: “Nghe hát hay là nhìn người?”
Ánh mắt Hàn Phái vẫn luôn chăm chú trên người Tần Thư, anh nói: “Nhìn người, bài hát cũng không tồi.”
Thu Lam lại nhìn về phía sân khấu: “Đàn ông các cậu đều thích những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp hả?”
Hàn Phái lại nói một câu: “Có nhiều người trẻ hơn cô ấy, cũng có không ít người xinh đẹp hơn cô ấy.”
Thu Lam không hiểu rõ lắm, cô xoa huyệt Thái Dương, đau đầu có lẽ bởi vì vừa uống rượu.
Hàn Phái nhìn đồng hồ, đến đây cũng gần nửa tiếng rồi, cô ấy nói đông nói tây, một câu quan trọng cũng chưa nói, “Cậu gọi tớ đến đây để uống rượu tiêu khiển với cậu hả?”
Thu Lam: “Đợi bài hát này kết thúc, tớ sẽ nói với cậu.”
Phương Mộ Hòa nhận điện thoại xong thì đi vào, ngồi xuống vị trí Tần Thư vừa ngồi, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, câu ‘rất lâu rất lâu trước kia, em có anh anh có em’ quanh quẩn trong đầu anh ta.
Anh ta và Triệu Mạn Địch đã từng hợp xướng bài hát này, ngày trước cũng là Tần Thư đánh đàn dương cầm đệm nhạc.
Anh ta lấy di động ra, vô thức nhấn mười một số, dãy số này anh ta chưa bao giờ lưu vào máy, cũng chưa bao giờ quên, rất nhiều năm cố tình không nghĩ đến.
Bặc Nhất chìn chằm chằm màn hình di động của Phương Mộ Hòa, nửa phút qua đi, anh ta vẫn còn ngây người.
Cậu thường ngày trêu chọc Phương Mộ Hòa thành quen, giờ phút này, cậu lại không làm vậy nữa.
Ngón tay Phương Mộ Hòa vuốt ve màn hình rất lâu, cuối cùng lại xóa dãy số ấy đi.
Anh ta nắm chặt điện thoại, trực tiếp ném luôn lên bàn, cầm ly rượu vang đỏ một ngụm uống hết.
“Sao Kỳ Kỳ lại hát bài hát khó nghe thế?” Anh ta không vui, giọng điệu khó chịu hỏi Bặc Nhất.
Bặc Nhất thầm nghĩ, không phải trước kia anh thích nhất bài hát này sao? Cậu nhún vai hùa theo câu nói của Phương Mộ Hòa: “Ai biết, có thể đầu óc cô ấy có vấn đề.”
Phương Mộ Hòa dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng nghe Tần Thư vừa đàn vừa hát.
Trong đầu cứ hồi tưởng về những hình ảnh ngày trước, toàn bộ đều liên quan đến Triệu Mạn Địch, thế nào cũng không áp xuống được.
Trên sân khấu, khúc ca kết thúc.
Tần Thư thu bản nhạc lại, nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Phái, đúng như cô dự liệu, anh đã nhìn về phía cô, hiện tại vẫn đang nhìn cô.
Cô cười nhìn anh giương mày, đứng dậy đi đến sau sân khấu lấy cái hộp tiền.
Hàn Phái bật cười, hóa ra cô đã sớm nhìn thấy anh, đánh đàn ca hát chỉ là muốn nói với anh, cô đã thấy anh rồi, còn ngồi cùng một người phụ nữ nữa, có vẻ như cô không hài lòng lắm.
Thu Lam vừa quay mặt liền nhìn thấy khóe miệng Hàn Phái mang một nụ cười nhẹ, cô chế nhạo: “Mị lực của mỹ nữ đúng là khác biệt, chỉ một ánh mắt cũng có thể nhận được nụ cười của cậu.”
Hàn Phái: “Không giống nhau.”
Anh xem đồng hồ một lần nữa, “Nếu cậu không có chuyện gì muốn nói, tớ xin lỗi không tiếp được nữa.”
“Bây giờ nói đây.” Tần Thư lại gọi một ly rượu, lúc này mới đối diện với Hàn Phái: “Muốn cậu cố vấn cho tớ về vấn đề tình cảm, tớ đang lâm vào ngõ cụt.”
Hàn Phái uống mấy ngụm rượu, “Tớ không am hiểu vấn đề này, lát nữa tớ giới thiệu cho cậu một chuyên gia tư vấn về phương diện tình cảm.”
Thu Lam: “…Tớ không có bệnh tâm lý.”
Cô biết Hàn Phái đã không còn kiên nhẫn nữa, cũng không vòng vo, “Chuyện là…tớ yêu thầm một người đàn ông, gần đây đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã già rồi, cũng sắp 30 tuổi rồi, hơn nữa người đàn ông đó cũng đến tuổi lấy vợ.”
Cô nhìn anh chằm chằm: “Cậu nói, tớ có nên thổ lộ không?”
Hàn Phái biết người đàn ông ấy chính là mình, lúc cô hẹn anh buổi tối gặp mặt, đại khái anh đã đoán được cô muốn làm gì rồi, sớm muộn cũng phải giải quyết, càng kéo dài càng hỏng việc, thế nên anh mới đến đây.
Nếu cô đã để lại đường sống không vạch trần, anh cũng không cần thiết phải nói toạc ra.
Hàn Phái giả vờ không biết gì, hỏi cô: “Vậy người đàn ông đó có tình cảm gì đối với cậu?”
Thu Lam sửng sốt, không ngờ anh sẽ hỏi câu hỏi này.
Cô lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng không ghét, tớ đã biết anh ấy rất nhiều năm rồi.” Nói rồi lại thuận tiện thêm một câu: “So với thời gian tớ biết cậu còn sớm hơn nửa năm, tình cảm của anh ấy với tờ cũng được coi là không tồi.” Cũng chỉ là không tồi.
Hàn Phái miết ly rượu, không uống nữa, lặng im một lát mới nói: “Nếu đã có thể khiến cậu phải yêu thầm lâu như vậy, tất nhiên con người anh ta cũng không kém, loại đàn ông này không thể thích một người phụ nữ không tự biết mình.”
Lời nói của anh rất thẳng thắn: “Nếu đã biết nhau nhiều năm như vậy mà anh ta chưa tỏ thái độ gì, vậy anh ta đối với cậu không có ý tứ ở phương diện tình cảm.”
Cho cô thời gian tiêu hóa, Hàn Phái lại nói tiếp: “Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của tớ, không đại biểu người đàn ông kia cũng nghĩ như thế, nếu đổi lại là tớ, một khi đã có hảo cảm với cô gái nào thì đã sớm theo đuổi rồi.”
Thu Lam nắm chặt tay, ‘A’ một tiếng, “Đàn ông giống như các cậu, thật sự sẽ theo đuổi phụ nữ hả?” Thật là hiếm lạ.
Hàn Phái: “Cậu đối với kiểu đàn ông giống bọn tớ có phải có hiểu nhầm gì không?” Anh nói: “Kiểu đàn ông như chúng tớ là thẳng thắn nhất, biết mình muốn gì.”
Tâm trạng Thu Lam lẫn lộn khó tả, cảm giác bị từ chối đau thấu tim.
Cô còn chưa thổ lộ, đã bị uyển chuyển từ chối thế này rồi.
Bắt đầu từ trung học, cô vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh, đuổi theo đã nhiều năm như vậy, anh tình nguyện thử ở bên người con gái trong nhà giới thiệu cũng không suy nghĩ đến cô.
Cô dùng sực miết ly rượu, cô không cam lòng.
Thu Lam uống một hơi cạn sạch ly rượu, rượu mạnh thiêu đốt dạ dày đau đớn khó chịu, dù vậy cũng không áp được nỗi đau trong lòng, cô quay đầu nhìn Hàn Phái, cười nhẹ: “Tối nay làm chậm trễ thời gian của cậu, về việc có thổ lộ hay không đúng là tớ phải nghĩ kĩ lại.”
Hiện tại, cô chỉ cầu mong, anh và người trong nhà giới thiệu đó không thành đôi, nếu bây giờ có thành rồi thì không lâu nữa sẽ chia tay….
Tần Thư cầm hộp tiền của mình, chậm rãi đi một vòng, thu được không ít tiền boa, khi đến chỗ Hàn Phái, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh đã rời đi.
Tần Thư đưa hộp tiền ra trước mặt anh, nhoài người trên sân khấu, nhìn anh cười: “Ai nha, hóa ra là người quen cũ, vừa nãy cách xa đã cảm thấy rất đẹp trai, không ngờ lại là anh.”
Hàn Phái nhìn bộ dạng giảo hoạt của cô, bật cười, “Anh còn cho rằng em sẽ không vui.” Anh không dùng từ ghen.
Tần Thư tay nâng má, buồn bã nói: “Tại sao lại không vui? Cáu kỉnh không phải là đặc quyền bạn gái mới có sao?”
Hàn Phái: “Không phải bạn bè nam nữ nào cũng có thể náo loạn, em náo loạn thì anh sẽ tới dỗ.” Anh lấy ví tiền ra, tiền mặt trong ví không nhiều lắm, bỏ toàn bộ hơn một ngàn đồng vào trong hộp tiền, lại lấy di động ra quét mã QR, chuyển khoản hai vạn cho cô.
Tần Thư nhìn anh, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào sườn mặt anh, đặc biệt thu hút.
Cô nói: “Về sau anh ít đến mấy chỗ thế này thôi, buổi tối không an toàn.” Anh không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với anh hả?
Hàn Phái ngước mắt nhìn, cười: “Được, nghe em.”
Tần Thư: “…” Cô chỉ nói bừa thôi, vậy mà anh thật sự đáp ứng hả?
Hàn Phái cất di động, “Trên lầu có khu nghỉ ngơi, anh lên đấy chờ em.” Cũng mặc kệ cô có đáp ứng hay không, anh đứng dậy rời đi.
Tần Thu trầm tư nhìn bóng dáng anh, nhìn xuống di động của mình, thông báo chuyển khoản hai vạn, cô không ấn mở, đưa hộp tiền cho nhân viên bên cạnh, “Mời các anh ăn khuya.”
Nhân viên cười: “Cảm ơn Tần tiểu thư.”
Tần Thư đi tìm Bặc Nhất và Phương Mộ Hòa, Bặc Nhất đang chơi game, Phương Mộ Hòa dựa trên sô pha, nhìn dáng vẻ như đã ngủ rồi, “Ồn ào như vậy mà anh ấy còn có thể ngủ được à?”
Bặc Nhất: “Chắc là bận rộn mệt mỏi quá, vừa rồi còn uống kha khá rượu nữa.”
Tần Thư cầm áo khoác phủ lên người Phương Mộ Hòa, rượu vang đỏ còn ở trên bàn, Bặc Nhất đang vùi đầu chơi game, cô nhân lúc cậu không để ý giót nửa ly.
“Ê, cậu muốn đi đâu?” Bặc Nhất cảm thấy bóng dáng cô rời đi, vội chơi game, đầu cũng không ngẩng lên.
Tần Thư: “Tìm anh rể cho cậu.”
Bặc Nhất: “Đừng đi lung tung!”
Tần Thư: “Ờ, ở bên này thôi, không đi xa đâu.”
Chỗ này là địa bàn của Phương Mộ Hòa, nhân viên đều biết Tần Thư, cậu cũng không quản nhiều, tiếp tục chơi game.
Tần Thư bưng rượu vang đỏ lên lầu, đối với chỗ này cô đặc biệt quen thuộc, biết cái khu Hàn Phái nói là ở chỗ nào, khi đi đến, Hàn Phái đang hút thuốc, nhìn thấy cô đi tới, Hàn Phái dập tắt điếu thuốc.
Tần Thư ngồi đối diện với anh, uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn Hàn Phái đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh rất sâu, cô vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh trên mặt: “Muốn em lên đây làm gì?”
Hàn Phái: “Dỗ dành em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook