Chỉ riêng cái chuyện bà tiếp nhận Trình Quân Hạo kêu bà một tiếng mẹ này thôi thì cũng đủ để nói rõ tất cả. Bọn họ giơ ngón tay cái lên, âm thầm kinh ngạc một tiếng, Trình Quân Hạo, thật là rất giỏi, cái bà ngoại điên khùng này, vậy mà cũng có thể bị ông giải quyết được.

Huh.

Đối với Trình Quân Hạo An Bình ném qua một ánh mắt ý nghĩa chất vấn đây là chuyện gì xảy ra, làm cho Trình Quân Hạo liền che miệng bật cười, đây chính là điểm mạnh của cha con đó.

Khóe miệng An Bình co giật, im lặng im lặng đến không biết nói gì.

Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ, An Như Ý buông lỏng tâm trạng, ấm áp vô cùng, An Tâm Á bỏ xuống gánh nặng trong lòng, Trình Quân Hạo rất vui vẻ mẹ mình đã trở về, hai đứa sanh đôi cũng bởi vì An Tâm Á vui vẻ mà cũng thật lòng cảm thấy vui vẻ.

Cho nên, trong phòng ăn không khí vô cùng hoà thuận vui vẻ, Trình Quân Hạo nhân cơ hội liền hỏi An Tâm Á, "Hiện tại mẹ cũng đã ở chỗ của anh rồi, các người cũng chuyển về ở đi, Tâm Á, chúng ta cũng nên tính đến chuyện kết hôn thôi, mà em cũng phải cho anh một câu trả lời chính xác đi chứ, không thể trì hoãn được nữa."

An Tâm Á đang nuốt một miếng cơm thiếu chút nữa sặc ở trong cổ họng, trong lòng bốc lửa, gắt gao trừng mắt liếc anh một cái, mẹ nó, tại sao lại thúc giục cô nữa rồi? !

Xoạt. . . . . .

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn hướng An Tâm Á khiến cô quẩn không thôi 囧.

"Mẹ, cha cầu hôn mẹ rồi hả ? !" An Tĩnh mừng rỡ hỏi.

An Tâm Á lặng yên không nói, hướng An Tĩnh trưng ra một khuôn mặt khổ qua thật to, An Tĩnh cũng không để ý, "Mẹ mau trả lời đồng ý đi, đáp ứng chuyện này đi. . . . . . Chúng ta cũng dời qua ở cùng cha luôn."

An Như Ý cũng vui vẻ mà mong muốn chuyện này thành công, khuyên An Tâm Á, "Không cần suy nghĩ thêm, không cần suy nghĩ quá nhiều, kết hôn đi. . . . . ."

o(╯□╰)o

An Tâm Á oán thầm, Trình Quân Hạo, anh thật giỏi nha, không chỉ thu phục được mẹ của cô, còn thu phục được An Tĩnh, cô lườm An Bình một cái, cậu đang rũ đầu yên tĩnh ăn canh, siêu cấp bình tĩnh, An Tâm Á tưởng rằng đã tìm được đồng minh, nước mắt hạnh phúc gần như sắp trào đầy mặt, An Bình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên từ tốn nói, "Dời qua cũng được, nhưng mà riêng chuyện kết hôn, cứ để mẹ suy nghĩ rồi quyết định, cũng đừng ép quá gấp. . . . . . Trình nhị thiếu. . . . . ."

An Bình ưu nhã mà bình tĩnh, ánh mắt nhìn Trình Quân Hạo mang theo ý xoi xem.

Trình Quân Hạo gật đầu một cái, "Cũng được, cứ để cho Tâm Á suy nghĩ thêm một thời gian nữa, chỉ là, các người sớm một chút dời qua sẽ tốt hơn, ta sẽ sai Con Muỗi giúp một tay. . . . . ."

Anh biết An Bình đây là đang dò kỹ anh, chờ lát nữa vẫn không thể thiếu được một lời giải thích.

An Như Ý nhìn chằm chằm An Bình, đứa nhỏ này, trên người toát ra sự lý trí cùng khí thế hơn người, so với An Tĩnh trầm ổn thì nó lạnh lùng âm trầm hơn rất nhiều. Lần trước, chính An Bình đứa nhỏ này ép hỏi bà đến nổi bà á khẩu không trả lời được.

Nhưng bà đối với An Bình vẫn cảm thấy vui mừng như cũ.

An Tĩnh chu môi, rất vô tội nói: "Anh hai, để cho cha kết hôn với mẹ tốt lắm mà, lần sau mẹ có bị bệnh trở lại, cha còn có thể trị nữa. . . . . ."

=.=! ! Trình Quân Hạo đầu đầy vạch đen, An Bình cũng không biết nói sao, vuốt mại tóc mềm của An Tĩnh, "Không nên quan tâm quá nhiều vào chuyện này, uống canh nhiều một chút. . . . . ."

An Tĩnh mất mác buồn bã nhìn An Bình một cái, nhưng vẫn thành thật cúi đầu ăn canh, đứa nhỏ này, đối với An Bình là quyết tâm tuyệt đối phục tùng.

An Tĩnh cũng đổi giọng gọi cha rồi, mà tên nhóc An Bình này không biết đến lúc nào mới chịu sửa miệng, khiến Trình Quân Hạo có chút không thể đoán ra được, An Bình đã thành thục từ rất sớm, thậm chí có thể nói là quá thành thục.

Cho nên đối với cậu bé, thậm chí ngay cả dụ dỗ anh cũng không có khả năng làm được, cũng không thể dùng phương thức chiều chuộng giống như đối với Khả Khả được, cộng thêm An Tĩnh lại vô cùng dính An Bình, kể cả anh muốn hưởng thụ tình cảm cha con thì cũng phải qua một khoản thời gian mới tìm được cơ hội.

Nhưng mà cũng may An Tĩnh cũng đã sửa miệng, An Bình cũng đã chấp nhận, điểm này, có thể thấy được là một khởi đầu tốt. . . . . .

Trình Quân Hạo trước sau nghĩ một chút, tâm tình cũng thoải mái không ít.

Cơm nước xong, Trình Quân Hạo chở mọi người một nhà trở về biệt thự, An Bình cũng chấp nhận ở lại, cho nên, ngay đêm hôm đó Con Muỗi liền đem đồ đạc tạp nham của bọn họ chuyển trở lại đây.

Trình Quân Hạo vẫn chú ý biểu tình của An Bình, thấy cậu bé ngầm thừa nhận, cũng an tâm không ít, bận rộn hồi lâu, mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với An Bình.

"Trữ Trữ. . . . . ." Trình Quân Hạo mở miệng.

An Bình bình tĩnh gật đầu một cái, nói, "Chuyện Trình Khả Khả, tôi có nghe nói. . . . . ." Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình tĩnh, Trình Quân Hạo nhất thời không nói gì.

"Chuyện này tuy nói là ông bị lừa gạt, nhưng thật tình mà nói thì tôi lại rất cao hứng. . . . . ." An Bình cũng không phủ nhận ý nghĩ của mình.

Trình Quân Hạo có chút giật mình vì cậu bé lại nói lời trong lòng.

"Vốn là tôi rất để ý Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả, hiện tại nếu bọn họ cũng đã không có quan hệ gì với ông rồi, ông cũng không cần phải lo lắng cho mẹ nữa. . . . . ." An Bình thẳng thắn nói, "Cho nên, Trình Khả Khả không ở bên cạnh ông, thì còn có tôi với Lẳng Lặng ở đây. . . . . ."

Đây coi là an ủi sao? !

Trình Quân Hạo nhất thời rất kích động, đột nhiên cúi đầu ôm lấy cậu bé thật chặt, hung hăng hôn một cái thật kêu.

Mặt của An Bình đột nhiên đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, không được tự nhiên nói, "Không nên tùy tiện động tay động chân. . . . . ."

Trình Quân Hạo hì hì cười một tiếng, "Trong lòng cha cao hứng, nhất thời đắc ý nên quên mất hình tượng, mà chúng ta vốn là cha con, cha hôn con là chuyện đương nhiên thôi mà. . . . . ."

". . . . . ." An Bình liếc mắt, mặt giả bộ như không hề có chuyện gì, lại không che giấu được sắc thái thẹn thùng trên mặt.

Trình Quân Hạo âm thầm cảm khái, đứa nhỏ này có chút khó tính nhưng rất đáng yêu, lại rất hiểu lòng người, anh thật là đời trước tích quá nhiều đức, cho nên mới có An Bình An Tĩnh ở bên cạnh anh.

"Trữ Trữ, hôm nay cha nhận được tin nhắn của Lâm Khả Nhân, cô ta đi rồi, mang theo Khả Khả đi rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo khổ sở nói xong, lại bị An Bình cắt đứt, "Tôi biết ông muốn nói gì? !"

Trình Quân Hạo không tiếp tục nói nữa, An Bình tiếp tục nói, "Mặc dù tôi còn rất muốn vì mẹ mà báo thù, trong lòng vẫn còn rất để ý Lâm Khả Nhân, nhưng tính cho cùng thì cô ta cũng thật đáng thương, chỉ cần về sau cô ta không quấy rầy mẹ nữa, tất cả đều không truy cứu nữa, chỉ riêng điểm này, ông có thể bảo đảm cô ta sẽ không trở về quấy rầy mẹ nữa sao? !"

Trình Quân Hạo cười khổ, "Cô ta bây giờ, còn mặt mũi nào mà trở lại nữa chứ? ! Lâm Khả Nhân người này yêu ghét rõ ràng, chuyện của Khả Khả vốn đã làm cho cô ta rất lúng túng rồi, hiện tại không thể nào trở về nữa đâu. . . . . ."

An Bình gật đầu một cái.

"Cho nên, căn bản không cần lo lắng, cô ta vốn cũng là một người quật cường mạnh mẽ, đã sớm sinh lòng hối hận. . . . . ." Trình Quân Hạo nói: "Thôi đi, lưu cho cô ta một con đường sống, huống chi dù sao Khả Khả với cha cùng làm cha con với nhau năm năm trời, nếu như Lâm Khả Nhân xảy ra chuyện gì, Khả Khả thật sự quá đáng thương. . . . . ."

An Bình cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được tôi vì Khả Khả, mà để cho Lâm Khả Nhân một con đường sống, người phụ nữ này, nếu như thức thời, cũng không nên trở về nữa. . . . . ."

Rốt cuộc cậu vẫn là người nhân từ, cùng giống như An Tâm Á, di truyền thật vô cùng tốt, ngoài miệng tuy nói là nhất định phải giết đối phương để báo thù, nhưng lòng nhân từ vẫn luôn còn đó.

Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, đứa bé này quá mức thông tuệ, lại có một lòng nhân từ, thật là đứa con ngoan của anh. Anh sờ sờ đầu của cậu, An Bình nhướng mày lên, nhưng không có hất tay của anh ra, Trình Quân Hạo trong lòng ấm áp, nhàn nhạt mà nhu hòa nói: "Trữ Trữ, cám ơn con. . . . . ."

Đây là thời khắc đặc biệt ấm áp của tình cha con giữa bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương