Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
-
Chương 155
Xe lăn của Trình lão vừa mới ngã xuống, một nhát đao vừa mới chém xuống, lão đã lập tức té xỉu, rên lên một tiếng rồi ngã xuống trên mặt thảm, phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Bộ Phi Yên bĩu môi, "Lão già đáng chết, có muốn giải quyết lão luôn không? Ngay bây giờ? !"
Mặt mày Đêm 13 co quắp, "Nhanh chóng đưa cậu bé đi thôi, chớ chọc vào phiền toái, dọn dẹp một con tôm nhỏ cũng cần phải có thời gian, mày nhìn tình trạng của Trình Khả Khả lúc này đi thấy còn có thời gian để mà lãng phí sao, mất máu quá nhiều như vậy, nếu lại tiếp tục kéo dài, nó phải chết là không thể nghi ngờ. . . . . ."
Bộ Phi Yên cười một tiếng, có chút hờ hững nói: "Tao chỉ phụ trách mang nó trở về, mặt kệ những cái khác, thôi, dù sao lão già này với ta cũng không có quan hệ gì, nhưng còn mày a, vậy là không có thời gian dạo một vòng chỗ này để thưởng thức mấy thứ đồ được cất giấu rồi. . . . . ."
=.=! ! Đêm 13 bình tĩnh mà cười, "Sau này hãy nói, huống chi cũng không phải là thứ hiếm lạ gì. . . . . ."
Đêm 13 hắn chỉ cần muốn cái gì, thì cũng không phải chỉ là chuyện khó làm được, chẳng qua thì nơi này cũng không có cái gì đáng giá khiến hắn phải mơ ước đến nổi không nỡ bỏ đi, chỉ muốn thuận tiện gôm góp một phen mà thôi, vơ vét không được thì cũng chẳng thay đổi gì cả.
Bộ Phi Yên không giống Đêm 13 có"Lương tâm" như vậy, hắn luôn luôn lạnh lùng, tuy nói Trình Khả Khả là một đứa bé, đã làm Đêm 13 nổi lên sự đồng tình trong lòng, nhưng Bộ Phi Yên thì không hề có.
Hắn luôn luôn độc lai độc vãn, chưa bao giờ bố thí sự đồng tình một cách dư thừa.
Đối với An Bình An Tĩnh coi như là ngoại lệ mà cả đời hắn chỉ có một lần.
Đêm 13 thuận tay lấy ga giường bọc vết thương cho Trình Khả Khả, ôm lấy cậu bé muốn rời đi, lại bị Lâm Khả Nhân ngăn lại, mắt cô ta đỏ ấu, không hề chớp nhìn bọn họ chằm chằm, "Để Khả Khả xuống, các người muốn làm gì? !"
Bây giờ Bộ Phi Yên đang không có chút nhẫn nại nào cả, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Khả Nhân, "Lâm Khả Nhân? !" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Nếu muốn tìm cái chết thì cứ việc tiếp tục ngăn chúng ta đi. . . . . ."
Câu này vô cùng có lực sát thương cùng tính uy hiếp, nhưng Lâm Khả Nhân không để ý tới, đối mặt với sự sống chết của con mình, một người mẹ dù có ích kỷ hơn nữa, cũng sẽ không thể thờ ơ được.
"Tôi không thể để cho anh mang con trai của tôi đi. . . . . ." Lâm Khả vừa nghĩ tiến lên một bước, mắt nhìn chằm chằm Khả Khả, tựa hồ muốn đem cậu bé đoạt lại.
Bộ Phi Yên gần như muốn động sát cơ, híp đôi mắt sâu hút, nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhân, Lâm Khả Nhân bị ánh mắt muốn ăn thịt người của hắn làm cho giật mình, nhưng vẫn không lui về phía sau, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trình Khả Khả, trong đôi mắt chứa đầy lệ sắp rơi xuống, đôi tay run rẩy, "Trả con trai cho tôi. . . . . ."
Nhìn thấy tình huống không đúng lắm, Đêm 13 bước ra giản hòa, "Cô không muốn để chúng tôi mang dẫn thằng bé đi chữa trị sao, con trai của cô có thể mất mạng, Lâm Khả Nhân, cô còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian như vậy nữa sao? !"
Bước chân của Lâm Khả Nhân ngừng lại một chút, giống như hồ bị giật mình, "Các người. . . . . . Muốn mang Khả Khả đi chữa trị sao? !"
Đêm 13 gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Bộ Phi Yên, thản nhiên nói: "Nếu vẫn không yên tâm, thì có thể đi theo chúng tôi. . . . . ."
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhân, ý tứ rất rõ ràng, đứa bé này chúng tôi không thể ném cho cô, nhưng mà, nếu như cô không yên lòng, cũng có thể đi cùng với chúng tôi.
Lâm Khả Nhân do dự năm giây, cuối cùng sự lo lắng cho Trình Khả Khả đã chiếm ưu thế trên hết, cô ta tiến lên một bước, nói: "Tôi đi với các người, tôi không yên lòng, bất kể là đầm rồng hang hổ gì, tôi cũng đều đi. . . . . ."
Thật ra Lâm Khả Nhân cũng đã mơ hồ biết hai người bọn họ là người của Trình Quân Hạo.
Nhưng bất kể như thế nào, đứa bé là vô tội, Trình Quân Hạo tuyệt sẽ không tổn thương đứa bé này. Mà ân oán giữa cô ta với Trình Quân Hạo, dù có muốn thanh toán, thì cô ta cũng sẽ tiếp nhận.
Nếu biết trước sẽ như vậy Lâm Khả Nhân sẽ chẳng làm, cô ta không nên mang Khả Khả tới nơi này, thực sự quá với mạo hiểm, sự hối hận ăn năn tràn ngập trong lòng mình, sự đau lòng đã phủ mờ tất cả tội lỗi cùng sợ hãi.
Khả Khả, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.
Bộ Phi Yên hừ lạnh một tiếng, Đêm 13 bất đắc dĩ, bắt lấy cánh tay Lâm Khả Nhân nói: "Đi . . . . . ."
Giống như lúc tới cũng quỷ mị biến mất. Làm cho hộ vệ khi cẩn thận tiến vào gian phòng thì đã không còn thấy bóng dáng người nào nữa, chỉ thấy mỗi Trình lão ngã xuống đất ngất đi trên nệm, cùng với máu tươi đã khô đọng lại trên mặt đất cùng với trên ghế.
Làm bọn cận vệ tay chân run rẩy rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Đối phương là Bộ Phi Yên a, ai dám đi vào tìm chết chứ! ? Cho nên vẫn kỳ kèo đến phút cuối cùng mới tiến vào xác nhận. Khi biết Bộ Phi Yên đã sớm rời đi, ngược lại bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, phân phó người, "Đem Trình lão đỡ dậy, ném lên giường đi. . . . . ."
Lão già này, đứt một chân mà còn chưa muốn an phận.
Bọn cận vệ theo như phân phó của hắn đi làm việc.
Vương lão được bọn cận vệ vây quanh hộ tống đi tới, sắc mặt vẫn tái nhợt dọa người như cũ, "Sao, như thế nào? !"
Quản gia thận trọng nói: "Người đã đi, nhưng mà Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả cũng đã bị mang đi. . . . . ."
Vương lão âm thầm cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, xem ra mục tiêu của Bộ Phi Yên chỉ là Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả, may mắn không phải là lão, Vương lão âm thầm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như mục tiêu là mình, mình bị đánh lén hoàn toàn là chuyện rất đơn giản.
Lão rất lo âu lại phải đề cao cảnh giác thêm nữa, đối với việc lão phải lo lắng quá nhiều cho an toàn của mình mà đối với Trình Quân Hạo ghi hận trong lòng. Nếu như Bộ Phi Yên thật sự là người của Trình Quân Hạo, như vậy. . . . . . Vương lão bỗng dưng toát mồ hôi lạnh toàn thân .
Đối phương dù sao cũng là Bộ Phi Yên, người này. . . . . . Đối với lão mà nói thì có lực uy hiếp quá lớn. Hơn nữa, nếu giữa hắn với Trình Quân Hạo quả như thật có sự liên kết nào đó. . . . . . Mà làm sao thắng nhóc đó có thể thu mua được hắn chứ? Vương lão dù không có quan hệ với giới hắc đạo quá nhiều, sự tồn tại của Bộ Phi Yên đối với lão mà nói cũng chỉ như một loại thần thoại, cũng rất ít người biết về đường giây cùng cách liên hệ và thủ đoạn của hắn. Vương lão không khỏi âm thầm kinh hãi.
"Xem ra là Trình Quân Hạo đối với Lâm Khả Nhân và Trình Khả Khả vẫn còn tương đối nặng tình. . . . . ." Vương lão do dự hồi lâu, thản nhiên nói.
Quản gia gật đầu một cái, lúc này suy nghĩ trong lòng đều đang đặt ở trên người Bộ Phi Yên, chỗ nào còn rãnh mà nghĩ về Lâm Khả Nhân với Trình Khả Khả chứ.
"Lão gia, làm thế nào với Trình lão đây? Còn tiếp tục lưu lại trong nhà sao? !" Quản gia hỏi lão.
Vương lão cũng không còn có tâm tư nghĩ quá nhiều, chỉ tùy tiện khoát tay nói: "Trước hết cứ để cho lão ở nơi này một thời gian nữa đi. . . . . ."
Giọng nói kèm theo sự chán ghét đối với Trình lão trong đó có ẩn chưa ý định muốn vứt bỏ.
"Còn Bộ Phi Yên, cũng cần phải nghĩ ra biện pháp xử lý. . . . . ." Vương lão vừa nghĩ tới chuyện về sau đều phải nơp nớp lo sợ sự an toàn sinh mạng bị uy hiếp, liền hoàn toàn bỏ qua ý định trả thù, dù sao kinh nghiệm hai lần này, thực sự quá chấn động.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra được về sau phải làm như thế nào, Quản gia cũng không có kế sách nào khả thi, đầy tớ như hắn cũng chỉ là như thế, đối với vị thần nhân Bộ Phi Yên này, cũng không phải chỉ bằng một kế sách tầm thường thì có thể tránh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tăng cường Bảo An chỉ còn một cách lựa chọn này mà thôi, mặc dù biết không có tác dụng quá lớn, nhưng ít nhất có thể để cho trong lòng an tâm một chút.
Trình Quân Hạo vừa nghe Trình Khả Khả bị thương, giật mình, liền vội vã chạy đến bệnh viện.
"Chuyện gì xảy ra? !" Anh vừa hỏi vừa lái xe hướng bệnh viện chạy như bay, sao cứu người lại cứu đến bệnh viện rồi.
Đêm 13 đơn giản nói đại khái với anh, "Nhìn tình huống không đúng, liền trực tiếp mang đến bệnh viện. . . . . ."
Bộ Phi Yên bĩu môi, "Lão già đáng chết, có muốn giải quyết lão luôn không? Ngay bây giờ? !"
Mặt mày Đêm 13 co quắp, "Nhanh chóng đưa cậu bé đi thôi, chớ chọc vào phiền toái, dọn dẹp một con tôm nhỏ cũng cần phải có thời gian, mày nhìn tình trạng của Trình Khả Khả lúc này đi thấy còn có thời gian để mà lãng phí sao, mất máu quá nhiều như vậy, nếu lại tiếp tục kéo dài, nó phải chết là không thể nghi ngờ. . . . . ."
Bộ Phi Yên cười một tiếng, có chút hờ hững nói: "Tao chỉ phụ trách mang nó trở về, mặt kệ những cái khác, thôi, dù sao lão già này với ta cũng không có quan hệ gì, nhưng còn mày a, vậy là không có thời gian dạo một vòng chỗ này để thưởng thức mấy thứ đồ được cất giấu rồi. . . . . ."
=.=! ! Đêm 13 bình tĩnh mà cười, "Sau này hãy nói, huống chi cũng không phải là thứ hiếm lạ gì. . . . . ."
Đêm 13 hắn chỉ cần muốn cái gì, thì cũng không phải chỉ là chuyện khó làm được, chẳng qua thì nơi này cũng không có cái gì đáng giá khiến hắn phải mơ ước đến nổi không nỡ bỏ đi, chỉ muốn thuận tiện gôm góp một phen mà thôi, vơ vét không được thì cũng chẳng thay đổi gì cả.
Bộ Phi Yên không giống Đêm 13 có"Lương tâm" như vậy, hắn luôn luôn lạnh lùng, tuy nói Trình Khả Khả là một đứa bé, đã làm Đêm 13 nổi lên sự đồng tình trong lòng, nhưng Bộ Phi Yên thì không hề có.
Hắn luôn luôn độc lai độc vãn, chưa bao giờ bố thí sự đồng tình một cách dư thừa.
Đối với An Bình An Tĩnh coi như là ngoại lệ mà cả đời hắn chỉ có một lần.
Đêm 13 thuận tay lấy ga giường bọc vết thương cho Trình Khả Khả, ôm lấy cậu bé muốn rời đi, lại bị Lâm Khả Nhân ngăn lại, mắt cô ta đỏ ấu, không hề chớp nhìn bọn họ chằm chằm, "Để Khả Khả xuống, các người muốn làm gì? !"
Bây giờ Bộ Phi Yên đang không có chút nhẫn nại nào cả, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Khả Nhân, "Lâm Khả Nhân? !" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Nếu muốn tìm cái chết thì cứ việc tiếp tục ngăn chúng ta đi. . . . . ."
Câu này vô cùng có lực sát thương cùng tính uy hiếp, nhưng Lâm Khả Nhân không để ý tới, đối mặt với sự sống chết của con mình, một người mẹ dù có ích kỷ hơn nữa, cũng sẽ không thể thờ ơ được.
"Tôi không thể để cho anh mang con trai của tôi đi. . . . . ." Lâm Khả vừa nghĩ tiến lên một bước, mắt nhìn chằm chằm Khả Khả, tựa hồ muốn đem cậu bé đoạt lại.
Bộ Phi Yên gần như muốn động sát cơ, híp đôi mắt sâu hút, nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhân, Lâm Khả Nhân bị ánh mắt muốn ăn thịt người của hắn làm cho giật mình, nhưng vẫn không lui về phía sau, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trình Khả Khả, trong đôi mắt chứa đầy lệ sắp rơi xuống, đôi tay run rẩy, "Trả con trai cho tôi. . . . . ."
Nhìn thấy tình huống không đúng lắm, Đêm 13 bước ra giản hòa, "Cô không muốn để chúng tôi mang dẫn thằng bé đi chữa trị sao, con trai của cô có thể mất mạng, Lâm Khả Nhân, cô còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian như vậy nữa sao? !"
Bước chân của Lâm Khả Nhân ngừng lại một chút, giống như hồ bị giật mình, "Các người. . . . . . Muốn mang Khả Khả đi chữa trị sao? !"
Đêm 13 gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Bộ Phi Yên, thản nhiên nói: "Nếu vẫn không yên tâm, thì có thể đi theo chúng tôi. . . . . ."
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhân, ý tứ rất rõ ràng, đứa bé này chúng tôi không thể ném cho cô, nhưng mà, nếu như cô không yên lòng, cũng có thể đi cùng với chúng tôi.
Lâm Khả Nhân do dự năm giây, cuối cùng sự lo lắng cho Trình Khả Khả đã chiếm ưu thế trên hết, cô ta tiến lên một bước, nói: "Tôi đi với các người, tôi không yên lòng, bất kể là đầm rồng hang hổ gì, tôi cũng đều đi. . . . . ."
Thật ra Lâm Khả Nhân cũng đã mơ hồ biết hai người bọn họ là người của Trình Quân Hạo.
Nhưng bất kể như thế nào, đứa bé là vô tội, Trình Quân Hạo tuyệt sẽ không tổn thương đứa bé này. Mà ân oán giữa cô ta với Trình Quân Hạo, dù có muốn thanh toán, thì cô ta cũng sẽ tiếp nhận.
Nếu biết trước sẽ như vậy Lâm Khả Nhân sẽ chẳng làm, cô ta không nên mang Khả Khả tới nơi này, thực sự quá với mạo hiểm, sự hối hận ăn năn tràn ngập trong lòng mình, sự đau lòng đã phủ mờ tất cả tội lỗi cùng sợ hãi.
Khả Khả, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.
Bộ Phi Yên hừ lạnh một tiếng, Đêm 13 bất đắc dĩ, bắt lấy cánh tay Lâm Khả Nhân nói: "Đi . . . . . ."
Giống như lúc tới cũng quỷ mị biến mất. Làm cho hộ vệ khi cẩn thận tiến vào gian phòng thì đã không còn thấy bóng dáng người nào nữa, chỉ thấy mỗi Trình lão ngã xuống đất ngất đi trên nệm, cùng với máu tươi đã khô đọng lại trên mặt đất cùng với trên ghế.
Làm bọn cận vệ tay chân run rẩy rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Đối phương là Bộ Phi Yên a, ai dám đi vào tìm chết chứ! ? Cho nên vẫn kỳ kèo đến phút cuối cùng mới tiến vào xác nhận. Khi biết Bộ Phi Yên đã sớm rời đi, ngược lại bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, phân phó người, "Đem Trình lão đỡ dậy, ném lên giường đi. . . . . ."
Lão già này, đứt một chân mà còn chưa muốn an phận.
Bọn cận vệ theo như phân phó của hắn đi làm việc.
Vương lão được bọn cận vệ vây quanh hộ tống đi tới, sắc mặt vẫn tái nhợt dọa người như cũ, "Sao, như thế nào? !"
Quản gia thận trọng nói: "Người đã đi, nhưng mà Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả cũng đã bị mang đi. . . . . ."
Vương lão âm thầm cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, xem ra mục tiêu của Bộ Phi Yên chỉ là Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả, may mắn không phải là lão, Vương lão âm thầm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như mục tiêu là mình, mình bị đánh lén hoàn toàn là chuyện rất đơn giản.
Lão rất lo âu lại phải đề cao cảnh giác thêm nữa, đối với việc lão phải lo lắng quá nhiều cho an toàn của mình mà đối với Trình Quân Hạo ghi hận trong lòng. Nếu như Bộ Phi Yên thật sự là người của Trình Quân Hạo, như vậy. . . . . . Vương lão bỗng dưng toát mồ hôi lạnh toàn thân .
Đối phương dù sao cũng là Bộ Phi Yên, người này. . . . . . Đối với lão mà nói thì có lực uy hiếp quá lớn. Hơn nữa, nếu giữa hắn với Trình Quân Hạo quả như thật có sự liên kết nào đó. . . . . . Mà làm sao thắng nhóc đó có thể thu mua được hắn chứ? Vương lão dù không có quan hệ với giới hắc đạo quá nhiều, sự tồn tại của Bộ Phi Yên đối với lão mà nói cũng chỉ như một loại thần thoại, cũng rất ít người biết về đường giây cùng cách liên hệ và thủ đoạn của hắn. Vương lão không khỏi âm thầm kinh hãi.
"Xem ra là Trình Quân Hạo đối với Lâm Khả Nhân và Trình Khả Khả vẫn còn tương đối nặng tình. . . . . ." Vương lão do dự hồi lâu, thản nhiên nói.
Quản gia gật đầu một cái, lúc này suy nghĩ trong lòng đều đang đặt ở trên người Bộ Phi Yên, chỗ nào còn rãnh mà nghĩ về Lâm Khả Nhân với Trình Khả Khả chứ.
"Lão gia, làm thế nào với Trình lão đây? Còn tiếp tục lưu lại trong nhà sao? !" Quản gia hỏi lão.
Vương lão cũng không còn có tâm tư nghĩ quá nhiều, chỉ tùy tiện khoát tay nói: "Trước hết cứ để cho lão ở nơi này một thời gian nữa đi. . . . . ."
Giọng nói kèm theo sự chán ghét đối với Trình lão trong đó có ẩn chưa ý định muốn vứt bỏ.
"Còn Bộ Phi Yên, cũng cần phải nghĩ ra biện pháp xử lý. . . . . ." Vương lão vừa nghĩ tới chuyện về sau đều phải nơp nớp lo sợ sự an toàn sinh mạng bị uy hiếp, liền hoàn toàn bỏ qua ý định trả thù, dù sao kinh nghiệm hai lần này, thực sự quá chấn động.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra được về sau phải làm như thế nào, Quản gia cũng không có kế sách nào khả thi, đầy tớ như hắn cũng chỉ là như thế, đối với vị thần nhân Bộ Phi Yên này, cũng không phải chỉ bằng một kế sách tầm thường thì có thể tránh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tăng cường Bảo An chỉ còn một cách lựa chọn này mà thôi, mặc dù biết không có tác dụng quá lớn, nhưng ít nhất có thể để cho trong lòng an tâm một chút.
Trình Quân Hạo vừa nghe Trình Khả Khả bị thương, giật mình, liền vội vã chạy đến bệnh viện.
"Chuyện gì xảy ra? !" Anh vừa hỏi vừa lái xe hướng bệnh viện chạy như bay, sao cứu người lại cứu đến bệnh viện rồi.
Đêm 13 đơn giản nói đại khái với anh, "Nhìn tình huống không đúng, liền trực tiếp mang đến bệnh viện. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook