Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 97: Cô bé quàng khăn đỏ và con sói xám
"Chị còn nhớ một năm trước khi em bị Thượng Quan Kiệt Thiếu bắt, chị làm thế nào liên hệ với em không?" Tiểu Ngải mở hệ thống rồi nhập số hiệu. Đường Kiến Tâm nhìn vào màn hình Palmtop, những con số rải rác trên đó làm cô đầu váng mắt hoa, "Nhớ chứ. Làm sao vậy?"
Tiểu Ngải cười giảo hoạt, đúng lúc hệ thống nhắc nhở đã đăng nhập an toàn, gõ xong tài khoản mật khẩu Tiểu Ngải nói tiếp, "Chị, nhìn này." Đường Kiến Tâm liếc nhìn Tiểu Ngải, chớp mắt, nghiêng người tới tò mò, "Đây là cái gì?" Trên Palmtop xuất hiện hai điểm đỏ, cảnh bên cạnh, sau lưng đó có phải...
"Ồ, đây là biệt thự?"…
Tiểu Ngải cười hì hì gật đầu, giải thích, "Đúng đó chị. Lần trước em bị Thượng Quan Kiệt Thiếu bắt đi thì đã muốn sau khi thoát ra nhất định phải thiết kế một hệ thống có hiệu quả không khác lắm với máy theo dõi. Mà vi mạch nhận tín hiệu không cần cấy trong da người, chỉ cần nhận dạng vân tay lên vi mạch, rồi đưa vào Palmtop là có thể sử dụng..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, cô biết Tiểu Ngải thích nghiên cứu mấy thứ kỳ kỳ quái quái chưa từng có, "Hai điểm đỏ này là?"
"Hai chúng ta đó!" Tiểu Ngải tự nhiên trả lời, "Chị xem phía sau hai điểm đỏ, có đúng là hình dạng căn biệt thự này không?"
Đường Kiến Tâm gật đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tiểu Ngải, em nhận dạng vân tay chị từ lúc nào thế?"
Tiểu Ngải cười thần bí, không có giải thích, "Cái này rất đơn giản, được rồi, chị, để em dạy chị cách sử dụng hệ thống này..." Ở chợ hacker muốn lấy dấu vân tay một người là chuyện quá dễ dàng!
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Ừ." Chăm chú nhìn Tiểu Ngải làm trước một lần. Tuy cô không cảm thấy hệ thống này có lúc nào mà cô cần dùng tới, nhưng dù sao bây giờ cũng không thể đuổi theo người nữa, cô lại không có cách nào ra ngoài, đành học cách sử dụng cái này tiêu phí thời gian mà thôi.
Cô có chút buồn bực, đi được một Nick, lại tới một Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm âm thầm ngửa mặt lên trời, khi nào cô mới được "tự do" đây?
"Tiểu Ngải, hơn một năm này em hẳn đã phải chịu khổ không ít?"
Tiểu Ngải sửng sốt, không ngờ chị lại đột nhiên nói sang chuyện khác. Chịu khổ sao? Kỳ thực cũng không coi là thế. Từ khi Địch Long mất tích, có một khoảng thời gian cô đúng là rất khó chịu. Nhưng sau khi gặp Thượng Quan Kiệt Thiếu, những tháng ngày của cô rất hạnh phúc, "Không có đâu chị, Tiểu Ngải rất tốt."
"Vậy là được rồi." Đường Kiến Tâm nói thế nào cũng có chút áy náy. Cho dù Lôi Khiếu Thiên không gây hấn với Ám Hoàng, sớm muộn sẽ có một ngày cô cũng sẽ chống lại Ám Hoàng. Đến lúc đó, Tiểu Ngải chỉ sợ sẽ không thể không chút hiềm nghi mà ngồi cạnh cô nữa... Thật sự là cô rất biết ơn Lôi Khiếu Thiên.
Nghĩ đến Lôi Khiếu Thiên, trong lòng cô dâng lên cảm giác khác thường. Nhất là sau khi biết anh là "cậu bé ăn mày" mà chính cô dẫn về nhà, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt. Thứ cảm giác này không phải là cô cực lực kiểm soát là có thể áp chế được nó, giống như một ngọn núi lửa đến khi hoạt động thì bùng phát mãnh liệt!
Những hình ảnh từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới bây giờ như một cuộn phim tua lại trong đầu, điều này làm cho cô kinh ngạc. Cô luôn cảm giác rằng bọn họ dường như đã quen biết từ rất lâu, lâu đến mức chính cô cũng thấy như đã trải qua mấy đời. Cô từng tự hỏi lòng, Lôi Khiếu Thiên có đối xử không tốt với cô sao? Không, anh rất tốt. Chí ít là ở trước mặt cô, anh không có cái khí thể của lão đại Ngục Thiên Minh. Trừ việc anh dùng hai viên bảo thạch để mà gạt cô. Thiệt cho cô vì hai viên bảo thạch ấy hô đánh hô giết, kết quả lại nói với cô đó chỉ là cái bẫy, làm sao cô có thể nuốt trôi cục tức ấy...
Trừ cái đó ra thì cô thấy biết ơn anh rất nhiều...
"Chị. Chị, chị có nghe không đấy?" Tiểu Ngải đang nói đến chỗ hay, chợt phát hiện chị đang ngồi bên cạnh ngẩn ngơ, rất ngạc nhiên. Chị cô chưa từng mất tập trung như vậy...
Cô thấy rằng chị cô đã thay đổi thật nhiều, quả thật là như hai người nếu so với người chị "khối băng" trước đây!…
Đường Kiến Tâm hoàn hồn, lắc đầu, "Ngại quá, Tiểu Ngải em nói tiếp đi."
"Chị, có phải chị đang có tâm sự?"
"Ừm? Tiểu Ngải sao lại nói vậy?" Đường Kiến Tâm khó hiểu nhìn Tiểu Ngải.
"Chị đừng gạt em, có phải Lôi Khiếu Thiên không đối xử tốt với chị. Hừ, em biết ngay tên khốn Thượng Quan Kiệt Thiếu gạt em, nói gì mà Lôi lão đại đối xử rất tốt với chị. Nhìn chị kìa, có chỗ nào là rất tốt đâu?" Tốt thật thì đã không có tâm sự rồi!
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn sang Tiểu Ngải, mặt đầy vạch đen.
"Tiểu Ngải, không phải như em nghĩ đâu."
Tiểu Ngải lòng đầy căm phẫn, bỏ Palmtop ra khỏi đùi, thiếu chút nữa chống nạnh, "Chị đừng giúp anh ta thoát tội, Lôi Khiếu Thiên là loại người thế nào? Thủ đoạn độc ác, nhu cốt vô tình, em còn lâu mới tin anh ta sẽ đối xử tử tế với chị."
Đường Kiến Tâm thực sự rất muốn giải thích với cô ấy, Lôi Khiếu Thiên thật tình là không có ghê tởm như cô ấy nói. Chẳng qua cô không có cơ hội chen vào a.
"Không được, chị, chị không thể ngồi chờ chết thế này được. Nếu Lôi Khiếu Thiên bất nhân, chúng ta cũng có thể bất nghĩa. Đi thôi, thừa dịp bây giờ anh ta không có ở đây, chúng ta ôm bảo bối chạy trốn thật xa, để anh ta hối..."
"Cô dám!"
"Có gì mà không dám, chị... Chị đừng kéo em, mau đứng lên, au..." Đau quá, Tiểu Ngải ai oán nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị..." Sao chị ấy lại véo cô, lại còn ở bắp đùi nữa, đau lắm đấy!
Đường Kiến Tâm âm thầm lắc đầu, nhìn hai người ở cửa chính, tặng cho Tiểu Ngải một ánh mắt đồng tình. Vừa rồi cô muốn nhắc nhở cô ấy, bảo cô ấy đừng nói nữa, chính chủ đã quay về rồi. Nhưng vẫn là không kịp...
Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt Đường Kiến Tâm, hít mạnh một hơi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Nguy rồi, vừa rồi dường như cô đã mắng những lời không nên mắng! Ô ô, Tiểu Ngải quay sang Đường Kiến Tâm, cô xong đời rồi!
Lôi Khiếu Thiên hung tợn trừng mắt với Tiểu Ngải, Thượng Quan Kiệt Thiếu đi đằng sau mặt cũng đầy vạch đen. Cô gái này không phân biệt được cái gì nên nói và cái gì không nên nói sao? Những điều như bắt cóc chị dâu và tiểu bảo bối cô ấy cũng nói được hả? Thực sự là không biết sống chết.
"Cái kia, đại ca, Tiểu Ngải cũng chỉ càu nhàu thôi, anh... Anh nghìn vạn lần chớ coi là thật nhé..." Cường độ âm trong lời anh nói có vẻ rất yếu, đến cuối cùng gần như chẳng nghe thấy gì nữa.
Cầu tình lúc này quả đúng là đổ dầu vào lửa a!…
Tiểu Ngải nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn, hét lên như không đủ khí để thở, "Sao hai người đã về rồi?" Thế nào mà cứ như một cơn gió, nói đến là đến, nói đi là đi?
"Cút." Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng lia mắt qua Tiểu Ngải, gầm lên giận dữ với Thượng Quan Kiệt Thiếu. Còn không cút thì anh thật sự là không biết mình có thể kích động đá ngay cô gái chết bầm này ra khỏi biệt thự hay không... Thượng Quan Kiệt Thiếu nhận được lệnh, vội vàng không nói hai lời kéo Tiểu Ngải đi thẳng ra cầu thang. Tiểu Ngải còn kiêu căng không vui, la Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Anh thả ra."
"Muốn sống thì ngậm cái miệng của em lại đi."
"Thế nhưng... Chị?"
"Yên tâm đi, đại ca sẽ không làm gì chị dâu đâu, em nên lo cho chính bản thân em đấy."
Đường Kiến Tâm nhíu mày, "Anh đừng tức giận với Tiểu Ngải." Lôi Khiếu Thiên trừng mắt cô, không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy lên án.
"Anh đối xử không tốt với em sao?"
"Gì?" Đường Kiến Tâm cảm giác não mình thiếu chỗ dùng, anh hỏi cái này làm gì? Cô muốn chạy liệu anh có để cô đi không? Mặc dù bây giờ cô còn chưa nói sẽ lấy anh, nhưng mà anh là bố của thằng nhóc, cô có thể đưa Lôi Mông rời xa anh được sao?
Đây là chuyện không thể nào!
"Vậy sao em lại muốn đi?"
Đường Kiến Tâm phiền muộn, xoay đầu ra chỗ khác, không nhìn vào mặt anh, "Cái lỗ tai nào của anh nghe được là tôi muốn đi?"
"Cả hai tai anh đều nghe thấy." Lôi Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Đường Kiến Tâm. Ngay vừa rồi anh bước vào cửa, nếu không phải anh về sớm, có phải cô đã bỏ anh lại rồi dẫn thằng nhóc đi rồi không?
Không, anh không cho phép. Cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi anh nửa bước!
Đường Kiến Tâm nghẹn họng, rất không muốn để ý tới cái người nào đó đang phát điên kia. Nhưng mà cô thì đang ngồi, thân thể cao lớn của anh lại chắn trước mặt thật khó chịu. Thế mà anh cứ đứng đấy không có ý định tránh ra, lập tức không vui nói, "Anh là bố Lôi Mông, tôi nào có quyền ngăn cản hai người không gặp mặt nhau?"
Lôi Khiếu Thiên thay đổi như mưa rền gió dữ, sắc mặt bỗng chốc trở nên rực rỡ, hai mắt sáng lên.
"Thật chứ?"
"Anh, đừng có đứng trước mặt tôi." Nói xong ngẩng đầu lên nhìn, mệt quá!
Lôi Khiếu Thiên rất thuận theo ngồi bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, em đã đáp ứng anh không rời khỏi anh, em không thể nuốt lời."
Đường Kiến Tâm chớp mắt, cô đáp ứng lúc nào thế? Cô chỉ nói là cô không có quyền ngăn cản anh và Lôi Mông gặp nhau thôi. Nhưng mà quên đi, anh muốn cho là vậy thì cứ cho là vậy, chuyện sau này cứ để sau này nói!
"Anh ra ngoài?"
"Ừ, nói một vài chuyện cùng Nhị công tử Chợ Đen."
"Nhị công tử?" Đường Kiến Tâm giả vờ vô cùng kinh ngạc, "Quy củ của Chợ Đen từ trước tới nay không phải là không liên lạc với bên ngoài hay sao?"
Chợ Đen ở New York, chưa bao giờ phụ thuộc vào bất kỳ một bang phái nào, sao lại tìm tới Lôi Khiếu Thiên?
"Ừ, chuyện lần này tương đối đặc thù, cho nên..." Nói đến chuyện này, sắc mặt Lôi Khiếu Thiên có chút bối rối, không biết là có nên nói tin tức ấy cho Tâm Nhi hay không nữa. Nói thật, anh không phải người biết nói dối, nhưng lại sợ khi nói rồi thì sẽ làm cô kích động.
"Tâm Nhi có còn nhớ Giza không?" Suy tư vài giây, cuối cùng anh vẫn lựa chọn cách tương đối uyển chuyển để nói ra.
Trong tim Đường Kiến Tâm chợt xuất hiện từng cơn đau nhói. Giza, sao cô có thể quên được người này? Đôi mắt nửa hé lộ ra hàn quang, ngay cả người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên cũng cảm thấy không khí xung quanh hai người giảm xuống, nháy mắt đông lại.
Anh thấy vui mừng khi mà mình còn chưa nói tới việc đã tìm được Zimmer, bằng không, Tâm Nhi nhất định sẽ không kiểm soát được tâm tình. Sự thù hằn dành cho Zimmer của cô, anh hiểu rõ hơn ai khác...
"Tâm Nhi có nhớ không?"
Sắc mặt Đường Kiến Tâm lạnh lẽo, thâm trầm, mặt không thay đổi nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Anh muốn nói cái gì?"
Lôi Khiếu Thiên đau lòng ôm chầm lấy eo Đường Kiến Tâm, cảm thụ được sự cứng đờ của cô, dùng lực kéo Đường Kiến Tâm vào trong lòng mình, "Tâm Nhi đừng nên suy nghĩ tới nó, quên đi những việc đó có được không?"
"Không được!" Đây là huyết hải thâm cừu, bảo cô quên thế nào? Nếu là anh, liệu anh có quên được không? Cô của ngày hôm nay đều do đám người cặn bã đó "ban tặng", là bọn chúng đã cho cô... Cô rất muốn gầm lên với Lôi Khiếu Thiên, nhưng lý trí của cô còn chưa biến mất, đây là giận chó đánh mèo!
Lôi Khiếu Thiên xoay Đường Kiến Tâm lại, "Được được, chúng ta không quên, bọn chúng dám động tới bảo bối của anh, không lý nào lại không phải trả giá lớn, Tâm Nhi, đúng hay không."
Đường Kiến Tâm không nói, mặt vẫn không chút thay đổi, sắc mặt khó coi tới cùng cực. Lôi Khiếu Thiên có chút hối hận khi nói chuyện này, " Giza cũng bị Tâm Nhi giết rồi, Tâm Nhi không nghĩ nữa nhé!" Anh thật đau lòng, anh không hy vọng thấy Tâm Nhi như vậy. CHƯƠNG 97.2:
"Hắn là do anh sắp xếp?" Đường Kiến Tâm tuy rằng đã trở lại bản tính, nhưng chỉ số thông minh của cô còn chưa bị đông cứng. Trong đầu hoạt động rất nhanh, Lôi Khiếu Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Giza, anh hỏi vậy, nói cách khác... đã có tin tức! Con ngươi Đường Kiến Tâm co rụt lại, kịch liệt co lại!
Lôi Khiếu Thiên tự nhận mình là một người lạnh lùng không biết tới cái gọi là dịu dàng. Chẳng qua ngay lúc này anh lại cực kỳ tự nhiên đưa tay lên xoa tóc Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi không vui sao?" Giza là anh sắp xếp, thời điểm đó tâm tư anh rất đơn thuần, chỉ là muốn để Tâm Nhi báo thù, mà anh lại không ngờ Tâm Nhi phải chịu đau đớn lớn như vậy!…
"Không thích." Mối thù này cô không muốn mượn bất cứ sự trợ giúp của bất kỳ ai, cô chỉ muốn tự mình động thủ...
Lôi Khiếu Thiên thở dài, "Anh Khiếu Thiên sẽ bảo vệ Tâm Nhi, sau này mặc kệ là có chuyện gì cũng để anh Khiếu Thiên động thủ nhé được không."
Đường Kiến Tâm nhìn anh chằm chằm, dựa vào cái gì chuyện của cô phải nhờ anh động thủ? Đây là chuyện không thể nào!
Tự lực cánh sinh luôn là nguyên tắc của cô, cô sẽ không dựa vào bất luận kẻ nào!
"Tâm Nhi không tin anh Khiếu Thiên sao?"
Đường Kiến Tâm lắc đầu, trái tim thiết huyết của Lôi Khiếu Thiên liền bị hành động "thẳng thắn" của cô đánh tan thành mảnh vụn. Ai oán nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, tim anh vỡ nát rồi này."
Đường Kiến Tâm kéo cái tay Lôi Khiếu Thiên đang ôm eo mình ra, đứng dậy, chạy lên lầu. Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, lập tức đuổi theo, "Tâm Nhi, em nghe anh nói, anh không phải cố ý nhắc lại chuyện đó đâu, thật đó, em đừng phớt lờ anh mà!"
Đường Kiến Tâm bước nhanh lên lầu, mở cửa rồi đóng cửa, động tác rất lưu loát. Lôi Khiếu Thiên chậm một bước, bị nhốt bên ngoài, đành gõ mạnh cửa phòng, bảo người bên trong mở cửa ra cho anh vào.
"Tâm Nhi, em mau mở cửa cho anh vào đi!"
Đường Kiến Tâm coi như không nghe thấy, ánh mắt mờ mịt, theo cảm giác đi tới mép giường, mãi cho tới khi thấy được thằng nhóc vẫn còn ngủ say kia, ánh mắt mới nhu hòa hơn. Cô lên giường ôm lấy Lôi Mông, "Con trai, con phải mau lớn lên đó."
Nếu cô không đoán sai, Nhị công tử tới tìm Lôi Khiếu Thiên cũng là về chuyện liên quan tới Zimmer. Đường Kiến Tâm cười khổ, mình đã tìm kiếm mười tám năm mà không có được chút tin tức, bây giờ lại sắp xuất hiện ngay trước mặt cô, mà cô lại thấy trong lòng trống rỗng, ngoại trừ lạnh lẽo ra thì không còn chút hơi ấm nào!
Bố mẹ, Tâm Nhi nên làm như thế nào?
Ông nội Âu Dương, ông đã đáp ứng với Tâm Nhi cơ mà? Sao ông lại thất ước với con?
Lôi Khiếu Thiên đứng gõ cửa mấy phút liền, xác định Tâm Nhi sẽ không mở cửa cho anh nên liền sang thẳng phòng Thượng Quan Kiệt Thiếu, gõ cửa đúng một cái rồi đá văng cửa phòng. Sau khi bước vào liền kéo lấy cổ áo Thượng Quan Kiệt Thiếu lôi ra ngoài!
Thượng Quan Kiệt Thiếu và Tiểu Ngải đều bị anh làm cho giật mình, "Đại ca, anh anh làm gì thế?" Em van anh, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân chứ. Sức mạnh của lão đại anh thế nào mà anh cũng không biết sao? Lôi cổ anh thế này thì có mà nghẹn chết!
"Bớt sàm ngôn đi, liên lạc với Lương!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt, bước chân lảo đảo, chỉ có thể bị ép đuổi theo.
"Đại ca, có chuyện gì ư?" Lại có thể tự thân lên bắt anh?
Lôi Khiếu Thiên không nói, túm người đưa tới phòng họp qua video rồi mặt đầy sát khí ngồi xuống. Thượng Quan Kiệt Thiếu sờ mũi, mở hệ thống liên lạc với Phó Hạnh Lương.
Anh vốn là ở cùng với Phó Hạnh Lương, chẳng qua là sau khi xử lý xong chuyện của Lôi Triển Lâm liền cùng Tiểu Ngải trực tiếp trở về Sicilia, còn Phó Hạnh Lương lại liên hệ với Thẩm Dương Kỳ, xử lý những chuyện sau đó.
"Đại ca, Lương và Kỳ cũng săp về rồi, có phải là có chuyện gì không?"
"Không có việc gì cả!" Lôi Khiếu Thiên âm trầm, anh cũng không biết sự bực bội trong lòng từ đâu mà có. Dù sao thì anh khó chịu, anh không thoải mái, việc đó đồng nghĩa với việc người bên dưới cũng không thể nào thoải mái!…
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn họng. Được rồi, anh không nói nhảm nữa, trực tiếp liên lạc với người kia.
"Cậu báo Lương và Kỳ ngày kia tới Chợ Đen!" Lôi Khiếu Thiên quyết định thật nhanh rồi nói. Không được rồi, tình hình vừa rồi của Tâm Nhi không đúng lắm, anh vẫn phải đi xem thì mơi yên tâm.
Thượng Quan Kiệt Thiếu quả thật muốn chết ngay lúc này. Đại ca, đâu có ai chỉnh người như anh chứ, mở cách liên lạc đặc thù chỉ vì một câu nói vậy thôi sao? Đừng đùa? Lương và Kỳ nếu biết nhất định là ói máu đến chết!
Lôi Khiếu Thiên mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đi thật mau, nửa phút sau lại đứng trước cửa phòng Đường Kiến Tâm. Anh áp tai vào cánh cửa, bên trong không có thanh âm gì cả, điều này thật làm anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Lôi Khiếu Thiên đã quên, phòng anh có cách âm đó. Đến ngay cả cửa chính còn đặt thiết bị tiêu âm, chỉ bằng vào việc áp tai vào cửa nghe thanh âm bên trong có gì không chẳng phải là nói mò sao?
Đường Kiến Tâm lên giường chưa được mấy phút thì Lôi Mông tỉnh. Mở mắt ra thấy mẹ đang nằm bên cạnh liền cười toét miệng, vội bò vào lòng Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bị em chọc cười, sự lạnh lùng trong mắt dần tản đi.
Đúng vậy, bây giờ cô không phải có một mình, cô còn có con trai cô nữa!
"Cục cưng dậy rồi!"
"Nha nha nha!" Lôi Mông vừa mới tỉnh lại nên thanh âm không to như bình thường, lộ ra cái giọng khàn khàn ngái ngủ, nhưng cũng rất hưng phấn, nhào vào ngực Đường Kiến Tâm, nước dãi chảy ra!
Đường Kiến Tâm phì cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của thằng nhóc, nhướng mày, "Đói rồi hả?"
"Nha nha."
Đường Kiến Tâm ngồi dậy, ôm lấy Lôi Mông.
"Gọi bố đi pha sữa cho Mông Mông nhé có được không?"
Lôi Mông căn bản không biết cô đang nói cái gì, một mực chen vào trong ngực cô, hai cái tay nhỏ bé cứ cào loạn trên áo Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bật cười. Khi đó cô hôn mê, không cho thằng nhóc này bú sữa được. Sau khi cô tỉnh lại thì đã sớm không còn sữa nữa, chỉ có thể để em uống sữa bột!…
Việc này cô thấy rất áy náy!
Lôi Khiếu Thiên ghé tai trái lên cửa nghe lén, bất thình lình cửa phòng bị người bên trong mở ra. Lôi Khiếu Thiên không có chỗ đỡ thiếu chút nữa va vào Đường Kiến Tâm. Còn may là Đường Kiến Tâm nhanh như chớp. Tất nhiên thân thủ của Lôi Khiếu Thiên cũng không phải loại quèn, cũng chỉ hơi nghiêng người về trước mà thôi!
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên. Nếu vừa rồi cô không hoa mắt thì hình như người này đang đứng ở cửa? Nhất thời mặt đầy vạch đen, "Anh mấy tuổi rồi?" Mà còn chơi trò này?
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên hơi hồng, bị người phát hiện mà xấu hổ, nhưng giây sau anh lại lẽ thẳng khí hùng, "Là em không cho anh vào!"
Với cái lời cáo buộc này thì Đường Kiến Tâm chỉ tức giận trừng mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, ôm Lôi Mông cười run rẩy cả người đi ra ngoài. Cô thấy xấu hổ thay cho anh. Không nói đến việc anh đường đường là lão đại hắc bang, bản thân cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà còn làm cái chuyện ngây thơ như thế, anh không cảm thấy mất mặt à?
Dĩ nhiên nếu Lôi Khiếu Thiên mà biết cô đang âm thầm oán thán như thế, anh nhất định sẽ phản bác, anh ngây thơ chỗ nào hả?
"Nha nha!" Lôi Mông bị Đường Kiến Tâm ôm ngược lại, cái đầu nhỏ tựa lên vai phải Đường Kiến Tâm, hai mắt thật to nhìn Lôi Khiếu Thiên theo sau, xướng lên những lời ê a!
Lôi Khiếu Thiên đen mặt trừng mắt với Lôi Mông, giơ nắm tay ra với em. Con đấy, đến bố con mà cũng dám chê cười hả!
Lôi Mông cười càng vui vẻ hơn, nhảy nhảy trên người Đường Kiến Tâm, hai tay thì đập vào ngực Đường Kiến Tâm, khuôn mặt... Đường Kiến Tâm mặt toàn vạch đen, vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lôi Mông, cảnh cáo, "Không được đạp lung tung nữa."
Lôi Mông không để ý tới hai vị lão tử của em, vui sướng khoa chân múa tay làm theo ý mình. Lôi Khiếu Thiên đi theo sau có hơi biệt khuất, lại không có chỗ nào mà phát tiết. Cuối cùng vẫn là Đường Kiến Tâm nói, "Đi pha sữa cho con trai anh đi, nó đói rồi!"
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Lôi Mông, chạy lạch bạch lướt qua Đường Kiến Tâm đi pha sữa.
Đường Kiến Tâm nhìn theo bóng lưng anh, không thể không thừa nhận, kỳ thực, vóc dáng người đàn ông này rất hoàn mỹ, đặc biệt là vùng tam giác, đến cô thấy mà cũng không nhịn được nuốt nước miếng... Thân thể Đường Kiến Tâm chợt lung lay, đột nhiên ý thức mình đang nghĩ đến cái gì, mắt trợn to, bên tai đỏ lựng. Chết tiệt, sao cô lại hoa si như thế chứ?
囧!
Chỉ có thể nói, vóc dáng Lôi Khiếu Thiên quá yêu nghiệt. Thế nhưng nói đến yêu nghiệt cũng chưa thể xinh đẹp được như Ngân Nguyệt nhe...
A a a a!
Nội tâm Đường Kiến Tâm phát điên, không bình tĩnh nổi, trong đầu toàn cái gì vậy? Đường Kiến Tâm lắc mạnh, đuổi hết mấy suy nghĩ tà ác ra khỏi óc, cố gắng chuyển đề tài sang việc khác.
Nghĩ đến bộ dạng pha sữa của Lôi Khiếu Thiên không nhịn nổi ngẩn người, cô không biết những lão đại hắc bang khác thế nào, nhưng mà lão đại hắc bang ở trước mặt cô này, cô thật buồn nôn, anh ta nào có dáng vẻ của một lão đại?
Quên đi, không nghĩ nữa, những điều đó không phải Đường Kiến Tâm cô nên nghĩ. Con trai cũng là con anh, anh không hầu hạ thì ai hầu hạ?
"Trừ thân phận anh ta, kỳ thực, chúng ta cũng chỉ là nam thanh nữ thanh hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi!"
Đường Kiến Tâm thở dài ngồi xuống ghế, chơi đùa với hai tay của thằng nhóc, "Con trai, con thấy rồi chứ, bố con cũng không phải là tệ, sau này lớn lên cũng không thể không có hiếu được nhé."
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa ra ngoài nghe được những lời này của Đường Kiến Tâm, tuy rằng cảm thấy uất ức, nhưng cũng rất buồn bực. Thằng bé là con anh, có thể không hiếu thuận với anh sao? Hơn nữa anh có chỗ nào tệ hả? Ngoại trừ việc không sinh được con ra, anh cơ hồ là vạn năng.
Tất nhiên, không phải học là mãi mãi ư!
Đường Kiến Tâm cầm bình sữa cho Lôi Mông tự ôm bú, thấy sắc mặt Lôi Khiếu Thiên liền nhướng mày, "Anh bất mãn?"
"Không có!" Chuyện đùa, cho dù bất mãn, liệu anh có thể nói sao?
Đường Kiến Tâm gật đầu, không có là tốt, cũng không nhìn Lôi Khiếu Thiên nữa, chuyên tâm cho Lôi Mông bú sữa. Không biết từ lúc nào mà tiểu gia hỏa bú sữa đặc biệt thành thật. Nhưng khi không để ý tới em, em sẽ cầm bình sữa vung vẩy, coi nó trở thành món đồ chơi, thật khiến cho cô đau đầu!
Lôi Khiếu Thiên khó chịu ngồi một bên. Mỗi lần chỉ cần có Lôi Mông, sự chú ý của Tâm Nhi nhất định sẽ không đặt trên người anh, điều này làm anh rất khó chịu, phi thường khó chịu, hận không thể ném Lôi Mông về phòng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bước xuống liền trông thấy ngay cái mặt đen xì của Lôi Khiếu Thiên, tới gần nói, "Đại ca, Lương và Kỳ sẽ đi New York ngay bây giờ. Chuyện phía bên kia đã xử lý tốt rồi, vốn là muốn quay lại Sicilia, đúng lúc đại ca bảo bọn họ đi New York nên hai người qua đó luôn."
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên chưa từng rời khỏi Kiến Tâm, mặt không thay đổi hầm hừ, tỏ ý mình đã biết. Thượng Quan Kiệt Thiếu vẻ mặt hắc tuyến, trước mặt người mình đại ca không cần phải khốc thế chứ?
Lôi Khiếu Thiên liếc xéo sang Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cậu có thành kiến?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu vội khoát tay, "Không có không có." Nói nhảm, cho dù có thành kiến, anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài! CHƯƠNG 97.3:
"Tốt!"
Đường Kiến Tâm thả Lôi Mông lên ghế sô-pha, hỏi Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cậu không có việc gì à?" Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt, bản năng gật đầu, "Không có việc gì hết!" Chuyện phía Lôi Triển Lâm đã xử lý gần xong, Lôi gia cũng ổn định, bây giờ anh ở Sicilia ung dung tự tại đã nói lên ngoại trừ xử lý chuyện nội bộ Ngục Thiên Minh thì những việc khác không còn. Sao chị dâu còn hỏi anh vấn đề này?
Đường Kiến Tâm giương mắt nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, anh liền trầm mặt xuống, nói với Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Mai tôi với chị dâu cậu đi New York, cậu trực tiếp bay tới châu Phi!"…
Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng lớn hai tròng mắt, khiếp sợ nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca? Anh không nói giỡn đó chứ?"
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, "Tôi cũng không hay nói giỡn!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhảy vọt tới bên cạnh Lôi Khiếu Thiên cầu xin, "Đại ca, anh không thể tàn nhẫn như vậy được. Châu Phi là nơi mà không phải con người có thể sống được đâu."
"Tôi có thể! Cút đi thu dọn đồ đạc."
Thượng Quan Kiệt Thiếu vẻ mặt cầu xin, xem ra cầu cứu là vô dụng, chỉ có thể đóng gói bản thân lăn tới châu Phi. Lôi Khiếu Thiên liếc qua bóng lưng anh ta, nói tiếp, "Dựa theo số liệu của Trảm, cho cậu ba tháng, tôi muốn thấy thành quả!"
Chân Thượng Quan Kiệt Thiếu bước liêu xiêu, thiếu chút nữa ngã lộn ngửa, xoay lại khó tin nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, dựng ba ngón tay lên, "Ba ba tháng?"
Lôi Khiếu Thiên mặt không thay đổi gật đầu, Đường Kiến Tâm thấy phản ứng của Thượng Quan Kiệt Thiếu thật đáng yêu, "Không phải chỉ đi châu Phi thôi ư? Đâu đến mức đó?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu không trả lời chị dâu bởi điều này có thể nghẹn chết người, tức giận chạy thẳng lên lầu. Đáy mắt Lôi Khiếu Thiên mang theo ý cười, "Không phải, châu Phi là một miếng béo bở, lần trước Trảm phát hiện trên sa mạc một loại quáng thạch hi hữu, định là sau khi thu thập số liệu xong sẽ khai thác. Chỉ là gần đây Lôi gia xảy ra chuyện, cậu ta quay về trước. Bây giờ, đếm tới đếm lui thì chỉ có Kiệt rảnh rỗi nhất, để cậu ta qua đó một chuyến, vừa hay thả cho cậu ta thời gian nghỉ kết hôn."
"Thời gian nghỉ kết hôn?" Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, anh ta đâu đã kết hôn?
Lôi Khiếu Thiên sắc mặt nghiêm lại, "Chuyện giữa cậu ta với sư muội em cũng chỉ là thiếu hôn lễ mà thôi, anh chẳng qua cho cậu ta nghỉ sớm hơn ấy mà!"
Đường Kiến Tâm chớp mắt, sững sờ thu ánh mắt lại, lúc nhìn về hướng Thượng Quan Kiệt Thiếu thì hiện lên sự thông cảm. Quả nhiên lão đại hắc bang là những kẻ biết hãm hại người nhất, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn của người ta cũng tính toán!
Đường Kiến Tâm không nhịn được âm thầm cầu nguyện thay cho Tiểu Ngải, hi vọng sau khi cô ấy biết mình không có thời gian nghỉ kết hôn thì đừng có tìm Lôi Khiếu Thiên liều mạng!
"Lòng dạ anh đúng là hiểm động!"
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, anh lòng dạ hiểm độc chỗ nào hử? Mặc dù quan hệ giữa anh và Tâm Nhi đã được pháp luật bảo vệ, cô là người vợ quang minh chính đại của anh, tuy là Tâm Nhi phản đối, nhưng chúng ta nói đúng theo sự thật! Chẳng qua cũng là vì cho dù anh đã kết hôn, vẫn phải làm trâu làm ngựa cho Ngục Thiên Minh làm anh rất khó chịu, cho nên bọn họ đừng mong hưởng thụ!
Đường Kiến Tâm thật hết nói nổi, người này thực sự là... không biết phải nói anh ta thế nào nữa, hoàn toàn là loại người biến thái!
"Ngày mai đi New York?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, nghi hoặc nhìn Đường Kiến Tâm, "Có vấn đề gì à?"
"Không có!" Đường Kiến Tâm suy nghĩ một chút, ôm lấy Lôi Mông chạy lên lầu, "Tôi muốn ăn cá!"
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, "Nick nói em không thể ăn cá!"
Đường Kiến Tâm dừng chân lại, "Tôi đã khỏe rồi." Ngày ngày phải ăn cái thứ đen xì ấy, ngửi mùi thôi cô đã muốn ói rồi, còn nuốt trôi thế nào được?
Lôi Khiếu Thiên bất đắc dĩ gật đầu, bảo thủ hạ Ngục Thiên Minh hỏa tốc mua cá về rồi chuẩn bị làm cơm!
Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông chạy lên lầu. Vừa nãy ngồi chơi trên ghế quá mức nên giờ tóc em ướt hết, lên rồi cho em đi tắm!…
Thả Lôi Mông lên giường lớn, vào phòng tắm mở nước rồi ra ôm thằng nhóc kia vào. Lôi Mông thấy nước có thể chơi, lập tức vứt luôn cái bình sữa vào bồn tắm!
Đường Kiến Tâm mặt đen thui, nhanh gọn cởi quần áo Lôi Mông rồi cẩn thận thả vào trong nước. Bốn là một công trình đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng dưới sự phá phách của bạn nhỏ Lôi Mông đã hoàn toàn biến thành một đại công trình!
"Không được nghịch nước!"
"Nha nha!" Lôi Mông vỗ cả bàn tay lên mặt nước, nhe lợi bĩu môi với Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm không còn gì để nói, "Con được lắm, còn nghịch nữa mẹ không tắm cho con đâu."
Lôi Mông vẫn cười hì hì không ngừng, không tắm thì không tắm, con tự tắm!
Cứ chơi đùa như vậy nên quần áo Đường Kiến Tâm cũng bị Lôi Mông làm cho ướt đẫm, dính chặt vào da làm cô thật khó chịu, thầm nghĩ bây giờ không có ai vào phòng nên cởi luôn áo ra. Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm cởi áo, rất vui vẻ vỗ tay. Đường Kiến Tâm cười cười, tắm rửa sạch sẽ bong bóng trên người Lôi Mông, lấy khăn tắm bọc thằng nhóc lại ôm ra ngoài giường. Hai mắt Lôi Mông ươn ướt, túm lấy bồn tắm không rời, kêu lên y a với Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm dở khóc dở cười, "Bé ngoan là không được nghịch nước đâu!" Sau khi mặc quần áo tử tế cho Lôi Mông xong rồi đặt em lên giường mới nhớ tới áo mình đã cởi, dù sao bản thân cũng ướt rồi, tắm luôn cũng được!
Để Lôi Mông ra giữa giường, nói, "Mẹ đi tắm, con ngoan ngoãn ngồi im đấy nhé!"
Lôi Mông ngồi ở trên giường lớn nhìn Đường Kiến Tâm, vểnh môi lên. Đường Kiến Tâm chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu! Cái giường lớn như vậy thì dù có bò lung tung cũng không bị ngã xuống đất nên cô cũng yên lòng cầm khăn lông đi vào nhà tắm.
Một lúc sau liền vang lên tiếng nước rào rào! Lôi Khiếu Thiên lúc vào phòng thì thấy Lôi Mông nằm lăn lộn giữa giường chơi đùa với hai chân của mình rất là vui. Lôi Khiếu Thiên thấy thật khó hiểu, chân của mình thì có gì hay mà chơi?
Lôi Mông thấy Lôi Khiếu Thiên đi vào, vỗ hai cái lên giường, giang hai tay ra với anh như muốn ôm. Lôi Khiếu Thiên không để ý tới em, lướt qua một vòng trong phòng ngủ mà không thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm đâu, nghi hoặc, Tâm Nhi đâu rồi?
"Mẹ con đâu?" Lúc ấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy...
Lôi Khiếu Thiên cứng đờ cả người, đồng tử co lại mãnh liệt, nhìn theo hướng phòng tắm. Cửa không có đóng, có thể thấy được những giọt nước bắn lên tấm kính...
Lôi Khiếu Thiên đầu nổ ầm, từng đoạn ngắn hiện lên, hai chân anh như không có ý thức đi đến phòng tắm. Rõ ràng chỉ là quãng đường có mấy bước thôi mà anh đi tới mấy chục bước. Càng đến gần phòng tắm thì nhịp tim anh lại càng mau...
Đường Kiến Tâm dùng trâm cài tóc ra sau, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, xoa sữa tắm giống với của Lôi Mông lên người!…
Lồng ngực Lôi Khiếu Thiên phập phồng. Bức tranh mỹ nhân tắm rửa hiện ra trước mắt làm anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt tham lam theo dòng nước chảy xuôi từ trên cổ, hai vai, xuống ngực... Xuống dọc theo đó... Đến vùng bụng trơn láng... ở đó có một vết thương nho nhỏ. Anh biết đó là vết sẹo lưu lại sau khi sinh tiểu công chúa. Lúc đó vết rách khá lớn, sẹo cũng rất dài, chẳng qua ở bệnh viện Nick đã khâu lại lần nữa, lại có thuốc liền sẹo nên hiện tại phần lớn đã biến mất. Chỉ còn dấu vết mờ mờ. . .
Nhưng anh lại cảm thấy nó thật đẹp, còn đẹp hơn bất kì chỗ nào khác trên người cô... Hô hấp dần trở nên trầm trọng... Một luồng nhiệt khí mau mà lại mãnh liệt xông thẳng vào nơi nào đó!
Anh và Tâm Nhi mới chỉ "sinh hoạt" một lần. Nhiều năm qua anh luôn tự hạn chế, cho dù dùng tay cũng ít lại càng ít. Thế nhưng, có một ngày lại được hưởng "thịt", thân thể thay đổi hoàn toàn, nhiều lần anh đã phải nhịn cực kỳ vất vả, luôn có suy nghĩ... muốn đặt cô bên dưới mình.
Đường Kiến Tâm cảm giác được ánh mắt nóng rực kia liền mở mắt ra, chợt thấy Lôi Khiếu Thiên như bức tượng điêu khắc đứng ở cửa, đối diện với ánh mắt trần trụi kia không khỏi sửng sốt, sao anh vào đây được. Lập tức có chút không vui, "Đi ra ngoài!"
Lôi Khiếu Thiên bị cô quát như thế, từ trong dục vọng tỉnh táo lại. Nhưng anh không có ra ngoài, ngược lại còn đi thẳng vào phòng tắm...
Anh nhớ là vửa rồi cô đã nói thân thể cô khỏe rồi!
Lôi Khiếu Thiên liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng, "Tâm Nhi ~!" Con ngươi Đường Kiến Tâm trợn trừng. Cô không ngờ anh to gan như thế. Cô bảo anh ra ngoài thì anh đi vào không nói, còn đóng cả cửa lại...
Ghê tởm!
"Anh đừng tới đây, đi ra ngoài!" Kỳ thực những lời này nói ra đến ngay cả cô cũng không đủ sức hô, hai chân nhũn ra. Cô hoàn toàn bị ánh mắt đầy dục vọng của anh dọa. Đây là ánh mắt cô chưa từng thấy, quá kinh khủng!
"Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tới đây." Phòng tắm này không tính là quá lớn, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có mấy bước mà thôi. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên tràn đầy sự hưng phấn như sói xám gặp cô bé quàng khăn đỏ, bước tới từ từ khiến cô có cảm giác tan rã. Chí ít thì cảm giác bây giờ của Đường Kiến Tâm chính là thế.
Chết tiệt, quả thực còn đáng sợ hơn cả lăng trì! Ngay lúc này, cô thực sự hối hận vì sao mình tắm mà lại không đóng cửa? Nếu không phải lo lắng Lôi Mông chơi trên giường sẽ rơi xuống đất, cô cũng không đến mức phạm phải sai lầm như vậy a!
"Tâm Nhi." Lôi Khiếu Thiên nuốt nước miếng, chăm chú nhìn Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bị anh nhìn liên tiếp lui về sau. Chết tiệt, rõ ràng mình chưa từng sợ người này, thế mà bây giờ cô lại cảm thấy nguy hiểm... Vòi hoa sen vẫn tiếp tục phun nước, bọt trên người Đường Kiến Tâm còn chưa rửa sạch hết đã vội cầm lấy khăn tắm bọc cơ thể mình lại. Nhưng Lôi Khiếu Thiên còn nhanh hơn cô, đoạt lấy khăn tắm, đè Đường Kiến Tâm lên sàn gạch men sứ, bỏ khăn tắm đi, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, thanh âm khàn khàn, "Tâm Nhi, thơm quá!"
Trên lầu, phòng Thượng Quan Kiệt Thiếu. Tiểu Ngải ngồi trước máy tính chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa, nghi ngờ quay đầu lại kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt như bao công của Thượng Quan Kiệt Thiếu, khó hiểu, "Anh sao thế? Đại ca anh lại làm gì khiến anh khó chịu à?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu không có chút tâm tình nào trả lời Tiểu Ngải, nằm lăn ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà đến ngây người!
Tiểu Ngải nhíu mày, nhấn tạm dừng game, ngồi cạnh anh, đá vào bắp chân anh hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu than thở, "Chồng em xong đời rồi." Nghĩ đến màu da ba tháng sau của anh, anh triệt để tuyệt vọng! Châu Phi a, đó là ác mộng cả đời anh! Anh cảm thấy đại ca vì trả thù Tiểu Ngải dụ dỗ chị dâu chạy trốn nên mới nghiêm phạt anh, mà anh vẫn không thể có một câu oán hận! Hu hu!
Mặt hổ của Tiểu Ngải nhìn anh, đứng dậy, "Nói đi, em xong rồi đây!" Nếu là bình thường cô mới không thèm đếm xỉa tới anh. Chẳng qua thấy bộ dạng muốn chết không muốn sống của anh, cảm thấy chắc là có trò hay để coi, nên mới thể hiện chút "quan tâm chăm sóc"!
Thượng Quan Kiệt Thiếu chu mỏ, cũng không giận, "Ngày mai chúng ta đi châu Phi!"
Tiểu Ngải sửng sốt, châu Phi?
Phòng tắm dưới lầu. Nét mặt Đường Kiến Tâm trầm tĩnh, nội tâm lại rơi lệ đầy mặt. Tôi van anh, cô mới tắm xong, chẳng lẽ lại không có hương thơm? Chờ đã, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những cái này. Muốn cô giết người thì rất đơn giản, thế nhưng, muốn cô ứng đối với tình huống này, cô thật không biết nên làm cái gì. Hai tay có chút mất tự nhiên, muốn ném cái người đang đè trên người cô ra, thế nhưng, người này như là thái sơn áp đỉnh, căn bản là đẩy cũng không nhúc nhích!
"Anh anh anh..." Cút ngay! Đường Kiến Tâm không có phát hiện ra là thanh âm lúc cô nói rất là run rẩy!
Đường Kiến Tâm thật tình muốn khóc!
Lôi Khiếu Thiên đè chặt lên người Đường Kiến Tâm, không lộ ra chút khe hở, nghe thấy Đường Kiến Tâm nói, lập tức ngẩng lên. Trong sự ngạc nhiên kinh hoàng của Đường Kiến Tâm, đầu lập tức đè xuống, chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại!
Tiểu Ngải cười giảo hoạt, đúng lúc hệ thống nhắc nhở đã đăng nhập an toàn, gõ xong tài khoản mật khẩu Tiểu Ngải nói tiếp, "Chị, nhìn này." Đường Kiến Tâm liếc nhìn Tiểu Ngải, chớp mắt, nghiêng người tới tò mò, "Đây là cái gì?" Trên Palmtop xuất hiện hai điểm đỏ, cảnh bên cạnh, sau lưng đó có phải...
"Ồ, đây là biệt thự?"…
Tiểu Ngải cười hì hì gật đầu, giải thích, "Đúng đó chị. Lần trước em bị Thượng Quan Kiệt Thiếu bắt đi thì đã muốn sau khi thoát ra nhất định phải thiết kế một hệ thống có hiệu quả không khác lắm với máy theo dõi. Mà vi mạch nhận tín hiệu không cần cấy trong da người, chỉ cần nhận dạng vân tay lên vi mạch, rồi đưa vào Palmtop là có thể sử dụng..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, cô biết Tiểu Ngải thích nghiên cứu mấy thứ kỳ kỳ quái quái chưa từng có, "Hai điểm đỏ này là?"
"Hai chúng ta đó!" Tiểu Ngải tự nhiên trả lời, "Chị xem phía sau hai điểm đỏ, có đúng là hình dạng căn biệt thự này không?"
Đường Kiến Tâm gật đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tiểu Ngải, em nhận dạng vân tay chị từ lúc nào thế?"
Tiểu Ngải cười thần bí, không có giải thích, "Cái này rất đơn giản, được rồi, chị, để em dạy chị cách sử dụng hệ thống này..." Ở chợ hacker muốn lấy dấu vân tay một người là chuyện quá dễ dàng!
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Ừ." Chăm chú nhìn Tiểu Ngải làm trước một lần. Tuy cô không cảm thấy hệ thống này có lúc nào mà cô cần dùng tới, nhưng dù sao bây giờ cũng không thể đuổi theo người nữa, cô lại không có cách nào ra ngoài, đành học cách sử dụng cái này tiêu phí thời gian mà thôi.
Cô có chút buồn bực, đi được một Nick, lại tới một Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm âm thầm ngửa mặt lên trời, khi nào cô mới được "tự do" đây?
"Tiểu Ngải, hơn một năm này em hẳn đã phải chịu khổ không ít?"
Tiểu Ngải sửng sốt, không ngờ chị lại đột nhiên nói sang chuyện khác. Chịu khổ sao? Kỳ thực cũng không coi là thế. Từ khi Địch Long mất tích, có một khoảng thời gian cô đúng là rất khó chịu. Nhưng sau khi gặp Thượng Quan Kiệt Thiếu, những tháng ngày của cô rất hạnh phúc, "Không có đâu chị, Tiểu Ngải rất tốt."
"Vậy là được rồi." Đường Kiến Tâm nói thế nào cũng có chút áy náy. Cho dù Lôi Khiếu Thiên không gây hấn với Ám Hoàng, sớm muộn sẽ có một ngày cô cũng sẽ chống lại Ám Hoàng. Đến lúc đó, Tiểu Ngải chỉ sợ sẽ không thể không chút hiềm nghi mà ngồi cạnh cô nữa... Thật sự là cô rất biết ơn Lôi Khiếu Thiên.
Nghĩ đến Lôi Khiếu Thiên, trong lòng cô dâng lên cảm giác khác thường. Nhất là sau khi biết anh là "cậu bé ăn mày" mà chính cô dẫn về nhà, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt. Thứ cảm giác này không phải là cô cực lực kiểm soát là có thể áp chế được nó, giống như một ngọn núi lửa đến khi hoạt động thì bùng phát mãnh liệt!
Những hình ảnh từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới bây giờ như một cuộn phim tua lại trong đầu, điều này làm cho cô kinh ngạc. Cô luôn cảm giác rằng bọn họ dường như đã quen biết từ rất lâu, lâu đến mức chính cô cũng thấy như đã trải qua mấy đời. Cô từng tự hỏi lòng, Lôi Khiếu Thiên có đối xử không tốt với cô sao? Không, anh rất tốt. Chí ít là ở trước mặt cô, anh không có cái khí thể của lão đại Ngục Thiên Minh. Trừ việc anh dùng hai viên bảo thạch để mà gạt cô. Thiệt cho cô vì hai viên bảo thạch ấy hô đánh hô giết, kết quả lại nói với cô đó chỉ là cái bẫy, làm sao cô có thể nuốt trôi cục tức ấy...
Trừ cái đó ra thì cô thấy biết ơn anh rất nhiều...
"Chị. Chị, chị có nghe không đấy?" Tiểu Ngải đang nói đến chỗ hay, chợt phát hiện chị đang ngồi bên cạnh ngẩn ngơ, rất ngạc nhiên. Chị cô chưa từng mất tập trung như vậy...
Cô thấy rằng chị cô đã thay đổi thật nhiều, quả thật là như hai người nếu so với người chị "khối băng" trước đây!…
Đường Kiến Tâm hoàn hồn, lắc đầu, "Ngại quá, Tiểu Ngải em nói tiếp đi."
"Chị, có phải chị đang có tâm sự?"
"Ừm? Tiểu Ngải sao lại nói vậy?" Đường Kiến Tâm khó hiểu nhìn Tiểu Ngải.
"Chị đừng gạt em, có phải Lôi Khiếu Thiên không đối xử tốt với chị. Hừ, em biết ngay tên khốn Thượng Quan Kiệt Thiếu gạt em, nói gì mà Lôi lão đại đối xử rất tốt với chị. Nhìn chị kìa, có chỗ nào là rất tốt đâu?" Tốt thật thì đã không có tâm sự rồi!
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn sang Tiểu Ngải, mặt đầy vạch đen.
"Tiểu Ngải, không phải như em nghĩ đâu."
Tiểu Ngải lòng đầy căm phẫn, bỏ Palmtop ra khỏi đùi, thiếu chút nữa chống nạnh, "Chị đừng giúp anh ta thoát tội, Lôi Khiếu Thiên là loại người thế nào? Thủ đoạn độc ác, nhu cốt vô tình, em còn lâu mới tin anh ta sẽ đối xử tử tế với chị."
Đường Kiến Tâm thực sự rất muốn giải thích với cô ấy, Lôi Khiếu Thiên thật tình là không có ghê tởm như cô ấy nói. Chẳng qua cô không có cơ hội chen vào a.
"Không được, chị, chị không thể ngồi chờ chết thế này được. Nếu Lôi Khiếu Thiên bất nhân, chúng ta cũng có thể bất nghĩa. Đi thôi, thừa dịp bây giờ anh ta không có ở đây, chúng ta ôm bảo bối chạy trốn thật xa, để anh ta hối..."
"Cô dám!"
"Có gì mà không dám, chị... Chị đừng kéo em, mau đứng lên, au..." Đau quá, Tiểu Ngải ai oán nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị..." Sao chị ấy lại véo cô, lại còn ở bắp đùi nữa, đau lắm đấy!
Đường Kiến Tâm âm thầm lắc đầu, nhìn hai người ở cửa chính, tặng cho Tiểu Ngải một ánh mắt đồng tình. Vừa rồi cô muốn nhắc nhở cô ấy, bảo cô ấy đừng nói nữa, chính chủ đã quay về rồi. Nhưng vẫn là không kịp...
Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt Đường Kiến Tâm, hít mạnh một hơi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Nguy rồi, vừa rồi dường như cô đã mắng những lời không nên mắng! Ô ô, Tiểu Ngải quay sang Đường Kiến Tâm, cô xong đời rồi!
Lôi Khiếu Thiên hung tợn trừng mắt với Tiểu Ngải, Thượng Quan Kiệt Thiếu đi đằng sau mặt cũng đầy vạch đen. Cô gái này không phân biệt được cái gì nên nói và cái gì không nên nói sao? Những điều như bắt cóc chị dâu và tiểu bảo bối cô ấy cũng nói được hả? Thực sự là không biết sống chết.
"Cái kia, đại ca, Tiểu Ngải cũng chỉ càu nhàu thôi, anh... Anh nghìn vạn lần chớ coi là thật nhé..." Cường độ âm trong lời anh nói có vẻ rất yếu, đến cuối cùng gần như chẳng nghe thấy gì nữa.
Cầu tình lúc này quả đúng là đổ dầu vào lửa a!…
Tiểu Ngải nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn, hét lên như không đủ khí để thở, "Sao hai người đã về rồi?" Thế nào mà cứ như một cơn gió, nói đến là đến, nói đi là đi?
"Cút." Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng lia mắt qua Tiểu Ngải, gầm lên giận dữ với Thượng Quan Kiệt Thiếu. Còn không cút thì anh thật sự là không biết mình có thể kích động đá ngay cô gái chết bầm này ra khỏi biệt thự hay không... Thượng Quan Kiệt Thiếu nhận được lệnh, vội vàng không nói hai lời kéo Tiểu Ngải đi thẳng ra cầu thang. Tiểu Ngải còn kiêu căng không vui, la Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Anh thả ra."
"Muốn sống thì ngậm cái miệng của em lại đi."
"Thế nhưng... Chị?"
"Yên tâm đi, đại ca sẽ không làm gì chị dâu đâu, em nên lo cho chính bản thân em đấy."
Đường Kiến Tâm nhíu mày, "Anh đừng tức giận với Tiểu Ngải." Lôi Khiếu Thiên trừng mắt cô, không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy lên án.
"Anh đối xử không tốt với em sao?"
"Gì?" Đường Kiến Tâm cảm giác não mình thiếu chỗ dùng, anh hỏi cái này làm gì? Cô muốn chạy liệu anh có để cô đi không? Mặc dù bây giờ cô còn chưa nói sẽ lấy anh, nhưng mà anh là bố của thằng nhóc, cô có thể đưa Lôi Mông rời xa anh được sao?
Đây là chuyện không thể nào!
"Vậy sao em lại muốn đi?"
Đường Kiến Tâm phiền muộn, xoay đầu ra chỗ khác, không nhìn vào mặt anh, "Cái lỗ tai nào của anh nghe được là tôi muốn đi?"
"Cả hai tai anh đều nghe thấy." Lôi Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Đường Kiến Tâm. Ngay vừa rồi anh bước vào cửa, nếu không phải anh về sớm, có phải cô đã bỏ anh lại rồi dẫn thằng nhóc đi rồi không?
Không, anh không cho phép. Cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi anh nửa bước!
Đường Kiến Tâm nghẹn họng, rất không muốn để ý tới cái người nào đó đang phát điên kia. Nhưng mà cô thì đang ngồi, thân thể cao lớn của anh lại chắn trước mặt thật khó chịu. Thế mà anh cứ đứng đấy không có ý định tránh ra, lập tức không vui nói, "Anh là bố Lôi Mông, tôi nào có quyền ngăn cản hai người không gặp mặt nhau?"
Lôi Khiếu Thiên thay đổi như mưa rền gió dữ, sắc mặt bỗng chốc trở nên rực rỡ, hai mắt sáng lên.
"Thật chứ?"
"Anh, đừng có đứng trước mặt tôi." Nói xong ngẩng đầu lên nhìn, mệt quá!
Lôi Khiếu Thiên rất thuận theo ngồi bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, em đã đáp ứng anh không rời khỏi anh, em không thể nuốt lời."
Đường Kiến Tâm chớp mắt, cô đáp ứng lúc nào thế? Cô chỉ nói là cô không có quyền ngăn cản anh và Lôi Mông gặp nhau thôi. Nhưng mà quên đi, anh muốn cho là vậy thì cứ cho là vậy, chuyện sau này cứ để sau này nói!
"Anh ra ngoài?"
"Ừ, nói một vài chuyện cùng Nhị công tử Chợ Đen."
"Nhị công tử?" Đường Kiến Tâm giả vờ vô cùng kinh ngạc, "Quy củ của Chợ Đen từ trước tới nay không phải là không liên lạc với bên ngoài hay sao?"
Chợ Đen ở New York, chưa bao giờ phụ thuộc vào bất kỳ một bang phái nào, sao lại tìm tới Lôi Khiếu Thiên?
"Ừ, chuyện lần này tương đối đặc thù, cho nên..." Nói đến chuyện này, sắc mặt Lôi Khiếu Thiên có chút bối rối, không biết là có nên nói tin tức ấy cho Tâm Nhi hay không nữa. Nói thật, anh không phải người biết nói dối, nhưng lại sợ khi nói rồi thì sẽ làm cô kích động.
"Tâm Nhi có còn nhớ Giza không?" Suy tư vài giây, cuối cùng anh vẫn lựa chọn cách tương đối uyển chuyển để nói ra.
Trong tim Đường Kiến Tâm chợt xuất hiện từng cơn đau nhói. Giza, sao cô có thể quên được người này? Đôi mắt nửa hé lộ ra hàn quang, ngay cả người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên cũng cảm thấy không khí xung quanh hai người giảm xuống, nháy mắt đông lại.
Anh thấy vui mừng khi mà mình còn chưa nói tới việc đã tìm được Zimmer, bằng không, Tâm Nhi nhất định sẽ không kiểm soát được tâm tình. Sự thù hằn dành cho Zimmer của cô, anh hiểu rõ hơn ai khác...
"Tâm Nhi có nhớ không?"
Sắc mặt Đường Kiến Tâm lạnh lẽo, thâm trầm, mặt không thay đổi nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Anh muốn nói cái gì?"
Lôi Khiếu Thiên đau lòng ôm chầm lấy eo Đường Kiến Tâm, cảm thụ được sự cứng đờ của cô, dùng lực kéo Đường Kiến Tâm vào trong lòng mình, "Tâm Nhi đừng nên suy nghĩ tới nó, quên đi những việc đó có được không?"
"Không được!" Đây là huyết hải thâm cừu, bảo cô quên thế nào? Nếu là anh, liệu anh có quên được không? Cô của ngày hôm nay đều do đám người cặn bã đó "ban tặng", là bọn chúng đã cho cô... Cô rất muốn gầm lên với Lôi Khiếu Thiên, nhưng lý trí của cô còn chưa biến mất, đây là giận chó đánh mèo!
Lôi Khiếu Thiên xoay Đường Kiến Tâm lại, "Được được, chúng ta không quên, bọn chúng dám động tới bảo bối của anh, không lý nào lại không phải trả giá lớn, Tâm Nhi, đúng hay không."
Đường Kiến Tâm không nói, mặt vẫn không chút thay đổi, sắc mặt khó coi tới cùng cực. Lôi Khiếu Thiên có chút hối hận khi nói chuyện này, " Giza cũng bị Tâm Nhi giết rồi, Tâm Nhi không nghĩ nữa nhé!" Anh thật đau lòng, anh không hy vọng thấy Tâm Nhi như vậy. CHƯƠNG 97.2:
"Hắn là do anh sắp xếp?" Đường Kiến Tâm tuy rằng đã trở lại bản tính, nhưng chỉ số thông minh của cô còn chưa bị đông cứng. Trong đầu hoạt động rất nhanh, Lôi Khiếu Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Giza, anh hỏi vậy, nói cách khác... đã có tin tức! Con ngươi Đường Kiến Tâm co rụt lại, kịch liệt co lại!
Lôi Khiếu Thiên tự nhận mình là một người lạnh lùng không biết tới cái gọi là dịu dàng. Chẳng qua ngay lúc này anh lại cực kỳ tự nhiên đưa tay lên xoa tóc Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi không vui sao?" Giza là anh sắp xếp, thời điểm đó tâm tư anh rất đơn thuần, chỉ là muốn để Tâm Nhi báo thù, mà anh lại không ngờ Tâm Nhi phải chịu đau đớn lớn như vậy!…
"Không thích." Mối thù này cô không muốn mượn bất cứ sự trợ giúp của bất kỳ ai, cô chỉ muốn tự mình động thủ...
Lôi Khiếu Thiên thở dài, "Anh Khiếu Thiên sẽ bảo vệ Tâm Nhi, sau này mặc kệ là có chuyện gì cũng để anh Khiếu Thiên động thủ nhé được không."
Đường Kiến Tâm nhìn anh chằm chằm, dựa vào cái gì chuyện của cô phải nhờ anh động thủ? Đây là chuyện không thể nào!
Tự lực cánh sinh luôn là nguyên tắc của cô, cô sẽ không dựa vào bất luận kẻ nào!
"Tâm Nhi không tin anh Khiếu Thiên sao?"
Đường Kiến Tâm lắc đầu, trái tim thiết huyết của Lôi Khiếu Thiên liền bị hành động "thẳng thắn" của cô đánh tan thành mảnh vụn. Ai oán nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, tim anh vỡ nát rồi này."
Đường Kiến Tâm kéo cái tay Lôi Khiếu Thiên đang ôm eo mình ra, đứng dậy, chạy lên lầu. Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, lập tức đuổi theo, "Tâm Nhi, em nghe anh nói, anh không phải cố ý nhắc lại chuyện đó đâu, thật đó, em đừng phớt lờ anh mà!"
Đường Kiến Tâm bước nhanh lên lầu, mở cửa rồi đóng cửa, động tác rất lưu loát. Lôi Khiếu Thiên chậm một bước, bị nhốt bên ngoài, đành gõ mạnh cửa phòng, bảo người bên trong mở cửa ra cho anh vào.
"Tâm Nhi, em mau mở cửa cho anh vào đi!"
Đường Kiến Tâm coi như không nghe thấy, ánh mắt mờ mịt, theo cảm giác đi tới mép giường, mãi cho tới khi thấy được thằng nhóc vẫn còn ngủ say kia, ánh mắt mới nhu hòa hơn. Cô lên giường ôm lấy Lôi Mông, "Con trai, con phải mau lớn lên đó."
Nếu cô không đoán sai, Nhị công tử tới tìm Lôi Khiếu Thiên cũng là về chuyện liên quan tới Zimmer. Đường Kiến Tâm cười khổ, mình đã tìm kiếm mười tám năm mà không có được chút tin tức, bây giờ lại sắp xuất hiện ngay trước mặt cô, mà cô lại thấy trong lòng trống rỗng, ngoại trừ lạnh lẽo ra thì không còn chút hơi ấm nào!
Bố mẹ, Tâm Nhi nên làm như thế nào?
Ông nội Âu Dương, ông đã đáp ứng với Tâm Nhi cơ mà? Sao ông lại thất ước với con?
Lôi Khiếu Thiên đứng gõ cửa mấy phút liền, xác định Tâm Nhi sẽ không mở cửa cho anh nên liền sang thẳng phòng Thượng Quan Kiệt Thiếu, gõ cửa đúng một cái rồi đá văng cửa phòng. Sau khi bước vào liền kéo lấy cổ áo Thượng Quan Kiệt Thiếu lôi ra ngoài!
Thượng Quan Kiệt Thiếu và Tiểu Ngải đều bị anh làm cho giật mình, "Đại ca, anh anh làm gì thế?" Em van anh, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân chứ. Sức mạnh của lão đại anh thế nào mà anh cũng không biết sao? Lôi cổ anh thế này thì có mà nghẹn chết!
"Bớt sàm ngôn đi, liên lạc với Lương!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt, bước chân lảo đảo, chỉ có thể bị ép đuổi theo.
"Đại ca, có chuyện gì ư?" Lại có thể tự thân lên bắt anh?
Lôi Khiếu Thiên không nói, túm người đưa tới phòng họp qua video rồi mặt đầy sát khí ngồi xuống. Thượng Quan Kiệt Thiếu sờ mũi, mở hệ thống liên lạc với Phó Hạnh Lương.
Anh vốn là ở cùng với Phó Hạnh Lương, chẳng qua là sau khi xử lý xong chuyện của Lôi Triển Lâm liền cùng Tiểu Ngải trực tiếp trở về Sicilia, còn Phó Hạnh Lương lại liên hệ với Thẩm Dương Kỳ, xử lý những chuyện sau đó.
"Đại ca, Lương và Kỳ cũng săp về rồi, có phải là có chuyện gì không?"
"Không có việc gì cả!" Lôi Khiếu Thiên âm trầm, anh cũng không biết sự bực bội trong lòng từ đâu mà có. Dù sao thì anh khó chịu, anh không thoải mái, việc đó đồng nghĩa với việc người bên dưới cũng không thể nào thoải mái!…
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn họng. Được rồi, anh không nói nhảm nữa, trực tiếp liên lạc với người kia.
"Cậu báo Lương và Kỳ ngày kia tới Chợ Đen!" Lôi Khiếu Thiên quyết định thật nhanh rồi nói. Không được rồi, tình hình vừa rồi của Tâm Nhi không đúng lắm, anh vẫn phải đi xem thì mơi yên tâm.
Thượng Quan Kiệt Thiếu quả thật muốn chết ngay lúc này. Đại ca, đâu có ai chỉnh người như anh chứ, mở cách liên lạc đặc thù chỉ vì một câu nói vậy thôi sao? Đừng đùa? Lương và Kỳ nếu biết nhất định là ói máu đến chết!
Lôi Khiếu Thiên mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đi thật mau, nửa phút sau lại đứng trước cửa phòng Đường Kiến Tâm. Anh áp tai vào cánh cửa, bên trong không có thanh âm gì cả, điều này thật làm anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Lôi Khiếu Thiên đã quên, phòng anh có cách âm đó. Đến ngay cả cửa chính còn đặt thiết bị tiêu âm, chỉ bằng vào việc áp tai vào cửa nghe thanh âm bên trong có gì không chẳng phải là nói mò sao?
Đường Kiến Tâm lên giường chưa được mấy phút thì Lôi Mông tỉnh. Mở mắt ra thấy mẹ đang nằm bên cạnh liền cười toét miệng, vội bò vào lòng Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bị em chọc cười, sự lạnh lùng trong mắt dần tản đi.
Đúng vậy, bây giờ cô không phải có một mình, cô còn có con trai cô nữa!
"Cục cưng dậy rồi!"
"Nha nha nha!" Lôi Mông vừa mới tỉnh lại nên thanh âm không to như bình thường, lộ ra cái giọng khàn khàn ngái ngủ, nhưng cũng rất hưng phấn, nhào vào ngực Đường Kiến Tâm, nước dãi chảy ra!
Đường Kiến Tâm phì cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của thằng nhóc, nhướng mày, "Đói rồi hả?"
"Nha nha."
Đường Kiến Tâm ngồi dậy, ôm lấy Lôi Mông.
"Gọi bố đi pha sữa cho Mông Mông nhé có được không?"
Lôi Mông căn bản không biết cô đang nói cái gì, một mực chen vào trong ngực cô, hai cái tay nhỏ bé cứ cào loạn trên áo Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bật cười. Khi đó cô hôn mê, không cho thằng nhóc này bú sữa được. Sau khi cô tỉnh lại thì đã sớm không còn sữa nữa, chỉ có thể để em uống sữa bột!…
Việc này cô thấy rất áy náy!
Lôi Khiếu Thiên ghé tai trái lên cửa nghe lén, bất thình lình cửa phòng bị người bên trong mở ra. Lôi Khiếu Thiên không có chỗ đỡ thiếu chút nữa va vào Đường Kiến Tâm. Còn may là Đường Kiến Tâm nhanh như chớp. Tất nhiên thân thủ của Lôi Khiếu Thiên cũng không phải loại quèn, cũng chỉ hơi nghiêng người về trước mà thôi!
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên. Nếu vừa rồi cô không hoa mắt thì hình như người này đang đứng ở cửa? Nhất thời mặt đầy vạch đen, "Anh mấy tuổi rồi?" Mà còn chơi trò này?
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên hơi hồng, bị người phát hiện mà xấu hổ, nhưng giây sau anh lại lẽ thẳng khí hùng, "Là em không cho anh vào!"
Với cái lời cáo buộc này thì Đường Kiến Tâm chỉ tức giận trừng mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, ôm Lôi Mông cười run rẩy cả người đi ra ngoài. Cô thấy xấu hổ thay cho anh. Không nói đến việc anh đường đường là lão đại hắc bang, bản thân cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà còn làm cái chuyện ngây thơ như thế, anh không cảm thấy mất mặt à?
Dĩ nhiên nếu Lôi Khiếu Thiên mà biết cô đang âm thầm oán thán như thế, anh nhất định sẽ phản bác, anh ngây thơ chỗ nào hả?
"Nha nha!" Lôi Mông bị Đường Kiến Tâm ôm ngược lại, cái đầu nhỏ tựa lên vai phải Đường Kiến Tâm, hai mắt thật to nhìn Lôi Khiếu Thiên theo sau, xướng lên những lời ê a!
Lôi Khiếu Thiên đen mặt trừng mắt với Lôi Mông, giơ nắm tay ra với em. Con đấy, đến bố con mà cũng dám chê cười hả!
Lôi Mông cười càng vui vẻ hơn, nhảy nhảy trên người Đường Kiến Tâm, hai tay thì đập vào ngực Đường Kiến Tâm, khuôn mặt... Đường Kiến Tâm mặt toàn vạch đen, vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lôi Mông, cảnh cáo, "Không được đạp lung tung nữa."
Lôi Mông không để ý tới hai vị lão tử của em, vui sướng khoa chân múa tay làm theo ý mình. Lôi Khiếu Thiên đi theo sau có hơi biệt khuất, lại không có chỗ nào mà phát tiết. Cuối cùng vẫn là Đường Kiến Tâm nói, "Đi pha sữa cho con trai anh đi, nó đói rồi!"
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Lôi Mông, chạy lạch bạch lướt qua Đường Kiến Tâm đi pha sữa.
Đường Kiến Tâm nhìn theo bóng lưng anh, không thể không thừa nhận, kỳ thực, vóc dáng người đàn ông này rất hoàn mỹ, đặc biệt là vùng tam giác, đến cô thấy mà cũng không nhịn được nuốt nước miếng... Thân thể Đường Kiến Tâm chợt lung lay, đột nhiên ý thức mình đang nghĩ đến cái gì, mắt trợn to, bên tai đỏ lựng. Chết tiệt, sao cô lại hoa si như thế chứ?
囧!
Chỉ có thể nói, vóc dáng Lôi Khiếu Thiên quá yêu nghiệt. Thế nhưng nói đến yêu nghiệt cũng chưa thể xinh đẹp được như Ngân Nguyệt nhe...
A a a a!
Nội tâm Đường Kiến Tâm phát điên, không bình tĩnh nổi, trong đầu toàn cái gì vậy? Đường Kiến Tâm lắc mạnh, đuổi hết mấy suy nghĩ tà ác ra khỏi óc, cố gắng chuyển đề tài sang việc khác.
Nghĩ đến bộ dạng pha sữa của Lôi Khiếu Thiên không nhịn nổi ngẩn người, cô không biết những lão đại hắc bang khác thế nào, nhưng mà lão đại hắc bang ở trước mặt cô này, cô thật buồn nôn, anh ta nào có dáng vẻ của một lão đại?
Quên đi, không nghĩ nữa, những điều đó không phải Đường Kiến Tâm cô nên nghĩ. Con trai cũng là con anh, anh không hầu hạ thì ai hầu hạ?
"Trừ thân phận anh ta, kỳ thực, chúng ta cũng chỉ là nam thanh nữ thanh hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi!"
Đường Kiến Tâm thở dài ngồi xuống ghế, chơi đùa với hai tay của thằng nhóc, "Con trai, con thấy rồi chứ, bố con cũng không phải là tệ, sau này lớn lên cũng không thể không có hiếu được nhé."
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa ra ngoài nghe được những lời này của Đường Kiến Tâm, tuy rằng cảm thấy uất ức, nhưng cũng rất buồn bực. Thằng bé là con anh, có thể không hiếu thuận với anh sao? Hơn nữa anh có chỗ nào tệ hả? Ngoại trừ việc không sinh được con ra, anh cơ hồ là vạn năng.
Tất nhiên, không phải học là mãi mãi ư!
Đường Kiến Tâm cầm bình sữa cho Lôi Mông tự ôm bú, thấy sắc mặt Lôi Khiếu Thiên liền nhướng mày, "Anh bất mãn?"
"Không có!" Chuyện đùa, cho dù bất mãn, liệu anh có thể nói sao?
Đường Kiến Tâm gật đầu, không có là tốt, cũng không nhìn Lôi Khiếu Thiên nữa, chuyên tâm cho Lôi Mông bú sữa. Không biết từ lúc nào mà tiểu gia hỏa bú sữa đặc biệt thành thật. Nhưng khi không để ý tới em, em sẽ cầm bình sữa vung vẩy, coi nó trở thành món đồ chơi, thật khiến cho cô đau đầu!
Lôi Khiếu Thiên khó chịu ngồi một bên. Mỗi lần chỉ cần có Lôi Mông, sự chú ý của Tâm Nhi nhất định sẽ không đặt trên người anh, điều này làm anh rất khó chịu, phi thường khó chịu, hận không thể ném Lôi Mông về phòng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bước xuống liền trông thấy ngay cái mặt đen xì của Lôi Khiếu Thiên, tới gần nói, "Đại ca, Lương và Kỳ sẽ đi New York ngay bây giờ. Chuyện phía bên kia đã xử lý tốt rồi, vốn là muốn quay lại Sicilia, đúng lúc đại ca bảo bọn họ đi New York nên hai người qua đó luôn."
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên chưa từng rời khỏi Kiến Tâm, mặt không thay đổi hầm hừ, tỏ ý mình đã biết. Thượng Quan Kiệt Thiếu vẻ mặt hắc tuyến, trước mặt người mình đại ca không cần phải khốc thế chứ?
Lôi Khiếu Thiên liếc xéo sang Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cậu có thành kiến?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu vội khoát tay, "Không có không có." Nói nhảm, cho dù có thành kiến, anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài! CHƯƠNG 97.3:
"Tốt!"
Đường Kiến Tâm thả Lôi Mông lên ghế sô-pha, hỏi Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cậu không có việc gì à?" Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt, bản năng gật đầu, "Không có việc gì hết!" Chuyện phía Lôi Triển Lâm đã xử lý gần xong, Lôi gia cũng ổn định, bây giờ anh ở Sicilia ung dung tự tại đã nói lên ngoại trừ xử lý chuyện nội bộ Ngục Thiên Minh thì những việc khác không còn. Sao chị dâu còn hỏi anh vấn đề này?
Đường Kiến Tâm giương mắt nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, anh liền trầm mặt xuống, nói với Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Mai tôi với chị dâu cậu đi New York, cậu trực tiếp bay tới châu Phi!"…
Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng lớn hai tròng mắt, khiếp sợ nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca? Anh không nói giỡn đó chứ?"
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, "Tôi cũng không hay nói giỡn!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhảy vọt tới bên cạnh Lôi Khiếu Thiên cầu xin, "Đại ca, anh không thể tàn nhẫn như vậy được. Châu Phi là nơi mà không phải con người có thể sống được đâu."
"Tôi có thể! Cút đi thu dọn đồ đạc."
Thượng Quan Kiệt Thiếu vẻ mặt cầu xin, xem ra cầu cứu là vô dụng, chỉ có thể đóng gói bản thân lăn tới châu Phi. Lôi Khiếu Thiên liếc qua bóng lưng anh ta, nói tiếp, "Dựa theo số liệu của Trảm, cho cậu ba tháng, tôi muốn thấy thành quả!"
Chân Thượng Quan Kiệt Thiếu bước liêu xiêu, thiếu chút nữa ngã lộn ngửa, xoay lại khó tin nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, dựng ba ngón tay lên, "Ba ba tháng?"
Lôi Khiếu Thiên mặt không thay đổi gật đầu, Đường Kiến Tâm thấy phản ứng của Thượng Quan Kiệt Thiếu thật đáng yêu, "Không phải chỉ đi châu Phi thôi ư? Đâu đến mức đó?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu không trả lời chị dâu bởi điều này có thể nghẹn chết người, tức giận chạy thẳng lên lầu. Đáy mắt Lôi Khiếu Thiên mang theo ý cười, "Không phải, châu Phi là một miếng béo bở, lần trước Trảm phát hiện trên sa mạc một loại quáng thạch hi hữu, định là sau khi thu thập số liệu xong sẽ khai thác. Chỉ là gần đây Lôi gia xảy ra chuyện, cậu ta quay về trước. Bây giờ, đếm tới đếm lui thì chỉ có Kiệt rảnh rỗi nhất, để cậu ta qua đó một chuyến, vừa hay thả cho cậu ta thời gian nghỉ kết hôn."
"Thời gian nghỉ kết hôn?" Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, anh ta đâu đã kết hôn?
Lôi Khiếu Thiên sắc mặt nghiêm lại, "Chuyện giữa cậu ta với sư muội em cũng chỉ là thiếu hôn lễ mà thôi, anh chẳng qua cho cậu ta nghỉ sớm hơn ấy mà!"
Đường Kiến Tâm chớp mắt, sững sờ thu ánh mắt lại, lúc nhìn về hướng Thượng Quan Kiệt Thiếu thì hiện lên sự thông cảm. Quả nhiên lão đại hắc bang là những kẻ biết hãm hại người nhất, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn của người ta cũng tính toán!
Đường Kiến Tâm không nhịn được âm thầm cầu nguyện thay cho Tiểu Ngải, hi vọng sau khi cô ấy biết mình không có thời gian nghỉ kết hôn thì đừng có tìm Lôi Khiếu Thiên liều mạng!
"Lòng dạ anh đúng là hiểm động!"
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, anh lòng dạ hiểm độc chỗ nào hử? Mặc dù quan hệ giữa anh và Tâm Nhi đã được pháp luật bảo vệ, cô là người vợ quang minh chính đại của anh, tuy là Tâm Nhi phản đối, nhưng chúng ta nói đúng theo sự thật! Chẳng qua cũng là vì cho dù anh đã kết hôn, vẫn phải làm trâu làm ngựa cho Ngục Thiên Minh làm anh rất khó chịu, cho nên bọn họ đừng mong hưởng thụ!
Đường Kiến Tâm thật hết nói nổi, người này thực sự là... không biết phải nói anh ta thế nào nữa, hoàn toàn là loại người biến thái!
"Ngày mai đi New York?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, nghi hoặc nhìn Đường Kiến Tâm, "Có vấn đề gì à?"
"Không có!" Đường Kiến Tâm suy nghĩ một chút, ôm lấy Lôi Mông chạy lên lầu, "Tôi muốn ăn cá!"
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, "Nick nói em không thể ăn cá!"
Đường Kiến Tâm dừng chân lại, "Tôi đã khỏe rồi." Ngày ngày phải ăn cái thứ đen xì ấy, ngửi mùi thôi cô đã muốn ói rồi, còn nuốt trôi thế nào được?
Lôi Khiếu Thiên bất đắc dĩ gật đầu, bảo thủ hạ Ngục Thiên Minh hỏa tốc mua cá về rồi chuẩn bị làm cơm!
Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông chạy lên lầu. Vừa nãy ngồi chơi trên ghế quá mức nên giờ tóc em ướt hết, lên rồi cho em đi tắm!…
Thả Lôi Mông lên giường lớn, vào phòng tắm mở nước rồi ra ôm thằng nhóc kia vào. Lôi Mông thấy nước có thể chơi, lập tức vứt luôn cái bình sữa vào bồn tắm!
Đường Kiến Tâm mặt đen thui, nhanh gọn cởi quần áo Lôi Mông rồi cẩn thận thả vào trong nước. Bốn là một công trình đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng dưới sự phá phách của bạn nhỏ Lôi Mông đã hoàn toàn biến thành một đại công trình!
"Không được nghịch nước!"
"Nha nha!" Lôi Mông vỗ cả bàn tay lên mặt nước, nhe lợi bĩu môi với Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm không còn gì để nói, "Con được lắm, còn nghịch nữa mẹ không tắm cho con đâu."
Lôi Mông vẫn cười hì hì không ngừng, không tắm thì không tắm, con tự tắm!
Cứ chơi đùa như vậy nên quần áo Đường Kiến Tâm cũng bị Lôi Mông làm cho ướt đẫm, dính chặt vào da làm cô thật khó chịu, thầm nghĩ bây giờ không có ai vào phòng nên cởi luôn áo ra. Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm cởi áo, rất vui vẻ vỗ tay. Đường Kiến Tâm cười cười, tắm rửa sạch sẽ bong bóng trên người Lôi Mông, lấy khăn tắm bọc thằng nhóc lại ôm ra ngoài giường. Hai mắt Lôi Mông ươn ướt, túm lấy bồn tắm không rời, kêu lên y a với Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm dở khóc dở cười, "Bé ngoan là không được nghịch nước đâu!" Sau khi mặc quần áo tử tế cho Lôi Mông xong rồi đặt em lên giường mới nhớ tới áo mình đã cởi, dù sao bản thân cũng ướt rồi, tắm luôn cũng được!
Để Lôi Mông ra giữa giường, nói, "Mẹ đi tắm, con ngoan ngoãn ngồi im đấy nhé!"
Lôi Mông ngồi ở trên giường lớn nhìn Đường Kiến Tâm, vểnh môi lên. Đường Kiến Tâm chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu! Cái giường lớn như vậy thì dù có bò lung tung cũng không bị ngã xuống đất nên cô cũng yên lòng cầm khăn lông đi vào nhà tắm.
Một lúc sau liền vang lên tiếng nước rào rào! Lôi Khiếu Thiên lúc vào phòng thì thấy Lôi Mông nằm lăn lộn giữa giường chơi đùa với hai chân của mình rất là vui. Lôi Khiếu Thiên thấy thật khó hiểu, chân của mình thì có gì hay mà chơi?
Lôi Mông thấy Lôi Khiếu Thiên đi vào, vỗ hai cái lên giường, giang hai tay ra với anh như muốn ôm. Lôi Khiếu Thiên không để ý tới em, lướt qua một vòng trong phòng ngủ mà không thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm đâu, nghi hoặc, Tâm Nhi đâu rồi?
"Mẹ con đâu?" Lúc ấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy...
Lôi Khiếu Thiên cứng đờ cả người, đồng tử co lại mãnh liệt, nhìn theo hướng phòng tắm. Cửa không có đóng, có thể thấy được những giọt nước bắn lên tấm kính...
Lôi Khiếu Thiên đầu nổ ầm, từng đoạn ngắn hiện lên, hai chân anh như không có ý thức đi đến phòng tắm. Rõ ràng chỉ là quãng đường có mấy bước thôi mà anh đi tới mấy chục bước. Càng đến gần phòng tắm thì nhịp tim anh lại càng mau...
Đường Kiến Tâm dùng trâm cài tóc ra sau, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, xoa sữa tắm giống với của Lôi Mông lên người!…
Lồng ngực Lôi Khiếu Thiên phập phồng. Bức tranh mỹ nhân tắm rửa hiện ra trước mắt làm anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt tham lam theo dòng nước chảy xuôi từ trên cổ, hai vai, xuống ngực... Xuống dọc theo đó... Đến vùng bụng trơn láng... ở đó có một vết thương nho nhỏ. Anh biết đó là vết sẹo lưu lại sau khi sinh tiểu công chúa. Lúc đó vết rách khá lớn, sẹo cũng rất dài, chẳng qua ở bệnh viện Nick đã khâu lại lần nữa, lại có thuốc liền sẹo nên hiện tại phần lớn đã biến mất. Chỉ còn dấu vết mờ mờ. . .
Nhưng anh lại cảm thấy nó thật đẹp, còn đẹp hơn bất kì chỗ nào khác trên người cô... Hô hấp dần trở nên trầm trọng... Một luồng nhiệt khí mau mà lại mãnh liệt xông thẳng vào nơi nào đó!
Anh và Tâm Nhi mới chỉ "sinh hoạt" một lần. Nhiều năm qua anh luôn tự hạn chế, cho dù dùng tay cũng ít lại càng ít. Thế nhưng, có một ngày lại được hưởng "thịt", thân thể thay đổi hoàn toàn, nhiều lần anh đã phải nhịn cực kỳ vất vả, luôn có suy nghĩ... muốn đặt cô bên dưới mình.
Đường Kiến Tâm cảm giác được ánh mắt nóng rực kia liền mở mắt ra, chợt thấy Lôi Khiếu Thiên như bức tượng điêu khắc đứng ở cửa, đối diện với ánh mắt trần trụi kia không khỏi sửng sốt, sao anh vào đây được. Lập tức có chút không vui, "Đi ra ngoài!"
Lôi Khiếu Thiên bị cô quát như thế, từ trong dục vọng tỉnh táo lại. Nhưng anh không có ra ngoài, ngược lại còn đi thẳng vào phòng tắm...
Anh nhớ là vửa rồi cô đã nói thân thể cô khỏe rồi!
Lôi Khiếu Thiên liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng, "Tâm Nhi ~!" Con ngươi Đường Kiến Tâm trợn trừng. Cô không ngờ anh to gan như thế. Cô bảo anh ra ngoài thì anh đi vào không nói, còn đóng cả cửa lại...
Ghê tởm!
"Anh đừng tới đây, đi ra ngoài!" Kỳ thực những lời này nói ra đến ngay cả cô cũng không đủ sức hô, hai chân nhũn ra. Cô hoàn toàn bị ánh mắt đầy dục vọng của anh dọa. Đây là ánh mắt cô chưa từng thấy, quá kinh khủng!
"Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tới đây." Phòng tắm này không tính là quá lớn, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có mấy bước mà thôi. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên tràn đầy sự hưng phấn như sói xám gặp cô bé quàng khăn đỏ, bước tới từ từ khiến cô có cảm giác tan rã. Chí ít thì cảm giác bây giờ của Đường Kiến Tâm chính là thế.
Chết tiệt, quả thực còn đáng sợ hơn cả lăng trì! Ngay lúc này, cô thực sự hối hận vì sao mình tắm mà lại không đóng cửa? Nếu không phải lo lắng Lôi Mông chơi trên giường sẽ rơi xuống đất, cô cũng không đến mức phạm phải sai lầm như vậy a!
"Tâm Nhi." Lôi Khiếu Thiên nuốt nước miếng, chăm chú nhìn Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm bị anh nhìn liên tiếp lui về sau. Chết tiệt, rõ ràng mình chưa từng sợ người này, thế mà bây giờ cô lại cảm thấy nguy hiểm... Vòi hoa sen vẫn tiếp tục phun nước, bọt trên người Đường Kiến Tâm còn chưa rửa sạch hết đã vội cầm lấy khăn tắm bọc cơ thể mình lại. Nhưng Lôi Khiếu Thiên còn nhanh hơn cô, đoạt lấy khăn tắm, đè Đường Kiến Tâm lên sàn gạch men sứ, bỏ khăn tắm đi, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, thanh âm khàn khàn, "Tâm Nhi, thơm quá!"
Trên lầu, phòng Thượng Quan Kiệt Thiếu. Tiểu Ngải ngồi trước máy tính chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa, nghi ngờ quay đầu lại kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt như bao công của Thượng Quan Kiệt Thiếu, khó hiểu, "Anh sao thế? Đại ca anh lại làm gì khiến anh khó chịu à?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu không có chút tâm tình nào trả lời Tiểu Ngải, nằm lăn ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà đến ngây người!
Tiểu Ngải nhíu mày, nhấn tạm dừng game, ngồi cạnh anh, đá vào bắp chân anh hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu than thở, "Chồng em xong đời rồi." Nghĩ đến màu da ba tháng sau của anh, anh triệt để tuyệt vọng! Châu Phi a, đó là ác mộng cả đời anh! Anh cảm thấy đại ca vì trả thù Tiểu Ngải dụ dỗ chị dâu chạy trốn nên mới nghiêm phạt anh, mà anh vẫn không thể có một câu oán hận! Hu hu!
Mặt hổ của Tiểu Ngải nhìn anh, đứng dậy, "Nói đi, em xong rồi đây!" Nếu là bình thường cô mới không thèm đếm xỉa tới anh. Chẳng qua thấy bộ dạng muốn chết không muốn sống của anh, cảm thấy chắc là có trò hay để coi, nên mới thể hiện chút "quan tâm chăm sóc"!
Thượng Quan Kiệt Thiếu chu mỏ, cũng không giận, "Ngày mai chúng ta đi châu Phi!"
Tiểu Ngải sửng sốt, châu Phi?
Phòng tắm dưới lầu. Nét mặt Đường Kiến Tâm trầm tĩnh, nội tâm lại rơi lệ đầy mặt. Tôi van anh, cô mới tắm xong, chẳng lẽ lại không có hương thơm? Chờ đã, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những cái này. Muốn cô giết người thì rất đơn giản, thế nhưng, muốn cô ứng đối với tình huống này, cô thật không biết nên làm cái gì. Hai tay có chút mất tự nhiên, muốn ném cái người đang đè trên người cô ra, thế nhưng, người này như là thái sơn áp đỉnh, căn bản là đẩy cũng không nhúc nhích!
"Anh anh anh..." Cút ngay! Đường Kiến Tâm không có phát hiện ra là thanh âm lúc cô nói rất là run rẩy!
Đường Kiến Tâm thật tình muốn khóc!
Lôi Khiếu Thiên đè chặt lên người Đường Kiến Tâm, không lộ ra chút khe hở, nghe thấy Đường Kiến Tâm nói, lập tức ngẩng lên. Trong sự ngạc nhiên kinh hoàng của Đường Kiến Tâm, đầu lập tức đè xuống, chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook