Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 95: Ma phong m7 của đoạt quỷ lại xuất hiện
Lôi Mông mặc kệ, miệng dẩu lên, rất ủy khuất, em không muốn bố, em muốn mẹ, "Oe oe."
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt, không có biện pháp đành phải đưa thằng nhóc kia lại cho Đường Kiến Tâm. Sau khi cô bế Lôi Mông bộ dạng có vẻ nặng nề, giống như cá chết, ngoại trừ hai mắt trắng dã ra, không khí trầm lặng, ngay cả ánh mắt cũng hoảng hốt!
Lôi Khiếu Thiên không khỏi có chút bận tâm, nhưng lại không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể lo lắng suông. May là Brugge cũng không quá xa Sicilia, lộ trình chỉ mất mấy tiếng. Sau khi tới Sicilia thì điều duy nhất khiên Đường Kiến Tâm kinh ngạc và có lẽ thấy được một người không nên xuất hiện ở đây.
"Tiểu Ngải?"
Tiểu Ngải mặc một chiếc váy ngắn, đứng bên ngoài cửa lớn. Từ sáng sớm cô đã nhận được tin ở chỗ Thượng Quan Kiệt Thiếu nói là hôm nay chị sẽ về. Khi nghe được tiếng đinh ốc từ máy bay liền bỏ Thượng Quan Kiệt Thiếu chạy ra ngoài, thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm, trong ngực Tiểu Ngải nóng lên, dòng nước ấm xông thẳng ra khiến mũi cô ê ẩm. . .
Gần hai năm rồi, hai chị em các cô đã gần hai năm không gặp nhau! Hu hu!
"Chị!" Tiểu Ngải chạy lao ra, như một bông hoa hồ điệp, cánh tay hoạt động rất nhanh. Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa ra khỏi cửa thấy bóng lưng Tiểu Ngải chạy phía xa thì không biết nói gì. …
Hai chân Đường Kiến Tâm vừa mới đứng vững trên mặt đất đã bị một người ôm cứng, không khỏi bật cười, "Tiểu Ngải, em buông chị ra trước đã."
"Không, chị, Tiểu Ngải nhớ chị. Hu hu, đều do cái tên cuồng tự đại kia không cho em đi tìm chị."
"... Ực?" Đường Kiến Tâm nhíu mày, cô không ngại bị ôm đâu, thế nhưng... "Nha nha nha..." Đường Kiến Tâm bất đắc dĩ cúi đầu, thằng nhóc của cô không chịu nổi.
"Tiểu Ngải, em buông chị ra trước đã, chị sắp bị em đè bẹp rồi đây này."
Tiểu Ngải bật khóc, nước mắt nước mũi tùm lum rơi vào cổ cô, lành lạnh, rất khó chịu đó, hơn nữa cô còn phải chú ý thằng nhóc kia nữa.
"Chị, hức, chị cũng không muốn em."
Đường Kiến Tâm không nói gì muốn bưng lấy trán, vừa muốn tiếp tục khuyên lại cảm giác trên người được buông lỏng, giương mắt liền thấy Lôi Khiếu Thiên không chút thương hương tiếc ngọc nào nắm lấy cổ áo phía sau củaTiểu Ngải, không chút khách khí quăng đi...
Tiểu Ngải bị ném ngã trên mặt đất, Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng nhìn một bên cảm giác không ổn, đưa tay ra đón nhưng cũng chậm một bước...
"Bịch" một tiếng, Tiểu Ngải bị quăng ngã chổng vó lên trời. Thượng Quan Kiệt Thiếu bước lên ôm lấy người mới bị ném đi, người phụ nữ của mình thì mình đau lòng. Tuy rằng rất muốn báo thù cho cô ấy, thế nhưng, cái người muốn ăn đòn đó lại là đại ca, vậy đừng bàn nữa. Anh còn chưa dám đập bàn với đại ca đâu.
"Nha nha nha" Lôi Mông kéo kéo lấy cổ áo Đường Kiến Tâm, không buông tay, tựa hồ như đang tố cáo vừa rồi cô làm em rất khó chịu. rất bất mãn.
Đường Kiến Tâm dùng ngón tay chọc chọc vào mặt em, "Con cũng dám kháng nghị với mẹ đó hả, lá gan thật không nhỏ."
Lôi Khiếu Thiên liền ôm lấy thằng nhóc, "Đi vào rồi nói." Nói xong không để ý tới tay chân Lôi Mông vung vẩy, ôm lấy thằng bé đi trước.
Đường Kiến Tâm xoay người đỡ lấy Tiểu Ngải, thấy gương mặt đen thui của Thượng Quan Kiệt Thiếu, giận mà không dám nói gì, có chút buồn cười, "Tiểu Ngải, em sao lại ở đây?"
"Chị, anh ta khi dễ em." Tiểu Ngải chu mỏ giơ ngón tay ngọc thon dài chỉ vào sau lưng Lôi Khiếu Thiên, không phục lại cộng thêm cả ủy khuất lên án. Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng một bên cắn răng. Người yêu của cô ấy ở đây mà không làm nũng với anh, sao thấy sư tỷ đã bám dính vào rồi.
Đường Kiến Tâm thật tình nghĩ, tính tình Tiểu Ngải có phần giống với con trai cô, vừa rồi con trai cô cũng đã lên án một lần rồi đó. Lôi Khiếu Thiên này thực sự là không cho người ta mặt mũi gì hết.
"Không có việc gì, có chị ở đây, không ai dám khi dễ Tiểu Ngải."…
Tiểu Ngải hai mắt sáng ngời, vứt bỏ luôn Thượng Quan Kiệt Thiếu tìm chỗ nương tựa ở chị. Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn bóng lưng cô, hai tay trống rỗng mở ra, có ngọn lửa bốc lên trong ngực, lý sự, "Tiểu Ngải, em muốn vứt bỏ anh sao?"
Tiểu Ngải quay đầu rất chăm chú nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu, gật đầu, "Kiệt, anh đi tìm đại ca anh đi, em đã có chị đây rồi."
Đường Kiến Tâm mặc dù hiếu kỳ quan hệ giữa hai người, nhưng, lúc này cô cũng chỉ khoanh tay đứng một bên xem cuộc vui mà không có chen vào. Thượng Quan Kiệt Thiếu bị những lời này của Tiểu Ngải làm cho nghẹn đến mức nội thương. Anh nghĩ xem một người bị buộc một hơi ăn ba quả trứng gà, không được uống nước, liệu có thể không nghẹn?
"Em, dám, nhắc, lại, lần, nữa!" Chết tiệt, cô nếu dám lặp lại lần nữa, tối anh sẽ cho cô đẹp mắt.
Tiểu Ngải chớp mắt, lôi kéo tay Đường Kiến Tâm, rất bất mãn Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đứng ở đây, cau mày nhìn anh, "Sao anh còn ở đây làm gì? Anh mau đi nhanh đi, em có chuyện muốn nói riêng với chị."
Khuôn mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu tái xanh, lần này đổi sang một cấp độ không có điểm dừng. Gương mặt vốn không thể nào trắng hơn, hoàn toàn biến thành đen, ngay cả cổ cũng đen đi một vòng, răng nghiến kèn kẹt, "Anh chính là giấy ăn em dùng một lần rồi vứt hả?"
Tiểu Ngải không hiểu trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cút." Giấy ăn còn có chút công dụng, anh đó, ngoại trừ việc cho ăn cho uống làm ấm giường ra, không có chút tác dụng nào cả. Bảo anh giúp em tìm chị, anh xem đi, đã qua bao lâu rồi hả? Cũng gần hai năm rồi đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu kỳ thực rất muốn dùng gia pháp "hầu hạ", nhưng ngại vì Đường Kiến Tâm có mặt ở đây liền lăn đi luôn. Đi mấy bước lại làm ra một biểu cảm ý vị thâm trường với Tiểu Ngải, đuổi theo bước chân Lôi Khiếu Thiên.
Đường Kiến Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, ý tứ hàm xúc không rõ. Tiểu Ngải bĩu môi khinh thường le lưỡi với anh ta, dựa vào cánh tay Đường Kiến Tâm. Cứ như là một đứa bé vậy, Đường Kiến Tâm hoàn hồn, thuận miệng hỏi, "Tiểu Ngải, sao em lại ở cùng với cậu ta?"
Tiểu Ngải sửng sốt, như là nghĩ tới điều gì, gương mặt không khỏi đỏ bừng, mãi mới nói, "Một năm trước chị bảo em chuyển tiền vào tài khoản Thái Không kia, em mới ra khỏi cửa đã bị theo dõi, bọn họ nói bọn họ là người của Chợ Đen tới thu lợi tức. Em giải thích với bọn họ, ngay từ đầu bọn họ đã chẳng tốt lành gì đuổi bọn em đi, còn bảo bọn em để một người lại "quét rác" cho bọn họ, đòi trả gấp đôi mới coi như thanh toán xong. Cái vẻ hung thần ác sát ấy khiến bọn em không biết làm sao, cứ tưởng lần này nhất định chạy không thoát. Chị, chị biết không, cơn nghiện của Amazon lúc đó còn chưa hoàn toàn tốt lên, có chạy cũng chẳng thoát được bọn họ. Cho nên bọn em liền mượn cớ thương lượng đối sách. Nhưng bọn em còn chưa kịp nghĩ ra kế sách gì thì đầu lĩnh của đối phương nhận được một cuộc gọi, bảo bọn họ không cần truy cứu chuyện này, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, rất hòa khí với bọn em. Bọn em rất ngạc nhiên, không biết ai thần thông quảng đại như thế có thể giải quyết những người của Chợ Đen này. Dĩ nhiên, mặc kệ đối phương là ai, hiệu quả này cũng là thứ mà bọn em muốn thấy..."
Đường Kiến Tâm nghe xong trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Nhất là khi nghĩ đến lúc đó ở trên máy bay, Lôi Khiếu Thiên "bức cung" cô. Xem ra, tựa hồ mấy người Tiểu Ngải có thể bình an tránh thoát một kiếp hoàn toàn là nhờ công lao của Lôi Khiếu Thiên...
Mặc dù Tiểu Ngãi không rõ được quan hệ vi diệu trong này, nhưng cô lại rất rõ ràng!
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hai mắt Tiểu Ngải ươn ướt, trống rỗng, "Sau khi bọn em thấy nguy hiểm được loại bỏ thì mỗi người một ngả. Cơn nghiện của Amazon đã giảm bớt không ít, bọn họ quyết định quay về bản bộ, nói là muốn hoàn thành di nguyện của đạo sư. Còn em muốn quay lại Ám Hoàng, nhưng không ngờ, khi em trở về Ám Hoàng, cuộc hủy diệt mới chân chính bắt đầu..."
"Chị, Ám Hoàng xong rồi, những sư huynh tỷ đệ khác chết hoặc là mất tích, còn cả... Sư phụ, anh ấy cũng mất tích luôn rồi."
Nét mặt Đường Kiến Tâm bình thản, nội tâm lại sớm kinh ngạc. Nick từng nói với cô thuốc dẫn của cô là do Đế Văn tự mình tới nơi ở của Địch Long tìm. Cô biết Ám Hoàng bề ngoài là đắc tội với Nguyệt Bang, dưới sự áp bức của Nguyệt Bang mới bị hủy diệt. Còn trên thực tế cũng chỉ mình cô biết, đây là kiệt tác của Lôi Khiếu Thiên, mục đích là vì tâm ẩn của cô.
Hôm nay tâm ẩn của cô tuy vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, thế nhưng, cô đã có thể tự khống chế. Lúc phát tác không còn cảm giác đau đớn xé tim nữa, chẳng qua ảo giác thì vẫn còn.
Những điều này Nick từng nói, đây là vấn đề trong lòng cô. Chỉ cần cô có thể chế ngự hận ý trong đáy lòng, cô không cần phải chịu sự kiểm soát của tâm ẩn nữa...
"Sư phụ... có nói với em là anh ta đi đâu không?" Đường Kiến Tâm nhìn Tiểu Ngải, Tiểu Ngải lắc đầu, "Không có, em về Ám Hoàng thì sư phụ đã không còn ở đấy nữa rồi." Đường Kiến Tâm cố gắng tìm chút dấu vết từ sắc mặt Tiểu Ngải, đáng tiếc... Đường Kiến Tâm thầm than một tiếng. Tiểu Ngải là một người đơn thuần, sao có thể nói dối?
"Không sao, Tiểu Ngải không có sư phụ thì còn có chị, chị vẫn sẽ thương yêu Tiểu Ngải." Từ nhỏ cô đã là tiểu công chúa được Ám Hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay Địch Long không nói một tiếng đã vứt bỏ Tiểu Ngải, nếu là cô, cô cũng không chấp nhận được. Một người đã quen với sự nuông chiều của người khác, một khi bị vứt bỏ thì cảm giác phản bội đau đớn ấy như... thương gân động cốt một trăm ngày, như bị rút tủy từ trong thân thể ra, đau đến mức không gì sánh nổi.
Cô chỉ hy vọng Tiểu Ngải có thể kiên cường hơn.
Tiểu Ngải gật đầu, cô biết chắc chắn là chị sẽ không vứt bỏ cô mà, "Trong thời gian em chạy trốn thì gặp được anh ấy... Chính là Thượng Quan Kiệt Thiếu, là anh ấy cứu em."
Kỳ thực không cần Tiểu Ngải nói rõ thì Đường Kiến Tâm cũng biết chuyện kế tiếp thế nào, không thì làm sao cô ấy xuất hiện ở đây được?
"Chị thật không ngờ, em chán ghét cái tên cuồng tự đại ấy mà bây giờ lại có thể cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh cậu ta?" Đường Kiến Tâm mỉm cười nhìn Tiểu Ngải, thanh âm có chút vui mừng lại hơi kéo dài, "Tiểu Ngải, em trưởng thành rồi." Đã biết cách nắm lấy.
Tiểu Ngải mặt đỏ lên, chu mỏ biện giải, "Còn lâu á, là anh ta nói sẽ mang em đi tìm chị thôi, bằng không em còn lâu mới ở cạnh anh ta."
Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Là thế này phải không?" Đường Kiến Tâm cố ý kéo dài từ "thế này", làm cho Tiểu Ngải nghe xong sắc mặt đỏ hơn. Chỉ có thể lắp bắp trả lời, "Được rồi được rồi, kỳ thực, kỳ thực..."
"Ừ?"
"Kỳ thực, anh ta cũng không tồi, chí ít thì đối với em rất tốt." Những lời phía sau gần như không còn nghe rõ Tiểu Ngải nói gì, Đường Kiến Tâm gật đầu, ai thán, "Đây là thế nào, trước đây toàn hô đánh hô giết, hôm nay..." Đã lại ở cùng nhau.
Tiểu Ngải chớp mắt, nhìn chăm chú vào gò má Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm cảm nhận được ánh mắt cô ấy liền nghi ngờ hỏi, "Tiểu Ngải? Làm sao vậy? Có phải là trên mặt chị dính bẩn?" Nói xong còn dùng tay xoa xoa mặt, không có mà?
Tiểu Ngải lắc đầu, nhìn chằm chằm Đường Kiến Tâm rồi chăm chú trả lời, "Chị, em cảm thấy chị thay đổi rồi."
Đường Kiến Tâm sửng sốt, thay đổi? Có ý gì?
"Trước đây, tuy rằng chị cũng tốt, thế nhưng, đường nét gương mặt lúc nào cũng quá là cứng ngắc, luôn bày ra cái mặt lạnh lẽo. Tất nhiên Tiểu Ngải tuyệt đối không có ý nói chị như thế không đẹp, chỉ là, bây giờ chị trông đẹp hơn nhiều. Đáy mắt ẩn hàm ý cười, không còn hàn ý đâu nữa, gương mặt cũng dịu dàng hơn trước kia..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, cho tới bây giờ không có ai nói đến những biến hóa này của cô, "Như vậy Tiểu Ngải không vui sao?"
"Thích. Đương nhiên là thích chứ." Chị cứ vậy thì sống chung rất vui đó!
Đường Kiến Tâm có chút buồn cười, kỳ thực chỉ có cô tự biết cô không thay đổi. Có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác, nhưng, cô không tính là sẽ giải thích với Tiểu Ngải. Hai người đứng ở cửa nói chuyện phiếm, Lôi Khiếu Thiên, Thượng Quan Kiệt Thiếu đã vào biệt thự trước, máy bay cũng đã sớm bay về. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi tới làm tốc góc áo, mà hai người dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài, cũng không cảm thấy cả hai đứng nói chuyện phiếm ở cửa là có gì không bình thường cả...
Lôi Khiếu Thiên rất khó chịu. Anh ôm Lôi Mông ngồi trên sô-pha đợi mười phút mà chưa thấy mặt của cô gái kia. Ngay cả Lôi Mông cũng hết nhìn đông tới nhìn tây, không chỉ bởi vì hoàn cảnh xa lạ, cũng bởi vì em không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
"Nha nha nha" Lôi Mông vung hai tay hai chân ở trên đùi Lôi Khiếu Thiên, hết đạp lung tung lại "nhảy múa". Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên rất tệ, nhất là thỉnh thoảng thằng nhóc giẫm lên bắp đùi anh làm anh nhói lên như bị kim đâm, rất muốn ném Lôi Mông ra ngoài.
"Thằng nhóc con không thể yên tĩnh được một lúc hả?" Lôi Khiếu Thiên thả Lôi Mông lên ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của em, "Tự chơi đi."
Lôi Mông vừa ngồi lên ghế liền quay mông lại lão tử nhà mình, hân hoan bò đi bò lại, nước dãi thật dài chảy lên mặt ghế kéo thành một sợi chỉ bạc...
Thượng Quan Kiệt Thiếu vào nghe được tiếng thằng nhóc, hai mắt sáng ngời, ba bước thành hai, ngạc nhiên nhìn thằng nhóc đang bò trên sô-pha, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, đây là con trai anh?" Anh đã sớm biết đại ca có con trai, mặc dù muốn quay về Brugge gặp thằng nhóc này, chỉ là việc trong tay còn chưa chấm dứt, thế lực của Lôi Triển Lâm không dễ dàng tiếp nhận, cho nên đành phải nhịn. Giờ lại có thể gặp thằng nhóc liệu có thể không vui sao? CHƯƠNG 95.2:
Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua Thượng Quan Kiệt Thiếu, cậu ta hỏi cái rắm gì thế.
"Ô này, thật là đáng yêu quá đi, anh xem anh xem, hai tay nó mập mập, mặt hồng hồng thật muốn cắn một cái."…
"Câm miệng." Lôi Khiếu Thiên mặt âm trầm trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, anh còn không nỡ cắn, các cậu vứt ngay cái chủ ý đó đi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu bị la cũng không giận, ngồi vào đầu bên kia, vươn hai tay ra hấp dẫn Lôi Mông, "Nào nào nào, nhóc con mau bò đến chỗ chú Kiệt này, chú Kiệt sẽ cho con kẹo ăn."
Lôi Mông nháy mắt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu. Với em thì đó là một người xa lạ, không hiểu anh nói gì, nhưng nhìn hai tay kia của anh là hiểu, quay đầu đi nhìn lại người ngồi đầu bên đó: Em mới không cần chú ấy ôm, em muốn bố cơ!
Lôi Khiếu Thiên vui vẻ, hắc, thằng nhóc này quả nhiên có cá tính, thật không hổ là con của anh, sao có thể tùy tiện để người khác ôm được?
"Nha nha."
Lôi Khiếu Thiên vui vẻ hơn, vì khen thưởng cho con trai nhà mình, ôm lấy Lôi Mông hôn một cái lên trán em, chọc cho Lôi Mông cười khanh khách không ngừng. Thượng Quan Kiệt Thiếu uất hận hâm mộ đố kỵ: Thằng nhóc được lắm, dám chê chú à!
"Đại ca, cho em ôm một cái." Thượng Quan Kiệt Thiếu chen vào bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, trông mà thèm nhìn Lôi Mông. Thằng nhóc lại còn mở to mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu, đột nhiên nhếch miệng cười, làm cho Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy mà tim như bị hòa tan.
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu nói, "Xem thằng nhóc có muốn cậu ôm không đã." Kỳ thực Lôi Khiếu Thiên nói lời này là muốn cho Thượng Quan Kiệt Thiếu biết khó mà lui, nên biết vừa rồi con trai anh rất coi thường Thượng Quan Kiệt Thiếu đó.
Cũng không ngờ là Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe thấy Lôi Khiếu Thiên nói thế liền vươn hai tay ra với Lôi Mông, Lôi Mông cũng giang hai tay ra nghiêng người về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, đúng là muốn ôm một cái!
Lôi Khiếu Thiên mặt đầy vệt đen, con trai, sao con có thể thay đổi như thế!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bế thằng nhóc, mặt mũi vui vẻ, "Nào, nhóc con, chú thương con ghê." Lôi Khiếu Thiên ác hàn, cậu ta có thể đứng đắn một chút cho anh được không vậy? Còn Lôi Mông lại dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ lên mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu, tét tét tét, cười rạng rỡ không gì sánh được.
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng không giận, sức lực của thằng nhóc vốn rất nhẹ, hơn nữa có thể làm bánh bao của thằng nhóc cũng khiến anh vui hớn hở. Lôi Khiếu Thiên đúng là hết chỗ nói, "Đã liên lạc với Kỳ chưa?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu chơi đùa với hai tay của thằng nhóc, gật đầu, "Rồi anh, Lương đã liên lạc, không tới hai ngày Kỳ sẽ đến."
"Trảm đâu?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu ngẩng đầu nhìn Lôi Khiếu Thiên, sắc mặt có chút không tốt, "Trảm nói, mọi chuyện so với chúng ta tưởng tượng còn gay go hơn!"
"Thế nào?" Không phải đi thăm dò nguyên nhân cái chết của Lôi Triển Lâm ư, việc này còn gay go đến mức nào. Cho dù Lôi Triển Lâm thực sự không chết, nay thế lực của ông ta đã không còn nữa thì còn có tư cách gì đấu với bọn họ?
Thượng Quan Kiệt Thiếu không đồng ý, "Giọng điệu của Trảm rất kỳ quái, không có nói cụ thể là vì cái gì. Nguyên nhân cái chết của Lôi Triển Lâm rất khả nghi, thế nhưng bây giờ còn chưa có chứng cứ. Chẳng qua, Trảm hình như còn có những phát hiện khác nữa!"
Những phát hiện khác?
"Cái gì?"…
Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu, "Từ hôm qua đã không liên hệ được với Trảm."
Lôi Khiếu Thiên vô cùng kinh ngạc, "Không liên hệ được?" Có ý gì đây?
"Đại ca đừng lo lắng, là Trảm tự cắt đứt tín hiệu. Cậu ta nói có người sẽ cắt tín hiệu đi nên phải đề phòng, sau này có việc gì thì cậu ta sẽ liên hệ lại với chúng ta."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, thầm nghĩ Trảm không phải người lỗ mãng. Nếu không có mười phần nắm chắc thì cậu ta sẽ không làm như vậy.
"Biết rồi."
"À đúng, đại ca, Chợ Đen có đưa tin tức tới." Thượng Quan Kiệt Thiếu giày xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Mông, vừa nhắc tới việc này, Lôi Khiếu Thiên mặc kệ con trai gặp phải độc thủ, trong lòng trở nên căng thẳng, "Nói."
"Nhị công tử có đưa tới tin tức, đã có manh mối của Đoạt Quỷ."
Lôi Khiếu Thiên cả kinh, mâu quang thâm trầm, "Người đâu?" Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy tay Lôi Mông đang ở trên mặt mình ra, "Nhị công tử nói muốn bàn chuyện này với mình anh."
Lôi Khiếu Thiên nhăn mày, lập tức gật đầu. Trước đây anh đã phát ra lệnh truy xét cấp mười hai của Ngục Thiên Minh, tiến hành thăm dò tin tức trên khắp mặt đất. Mặc dù năm mươi vạn đô la Mỹ chỉ là một bữa ăn sáng với Chợ Đen, không có đặt trong mắt, nhưng lại có thể dẫn Nhị công tử ra mặt nói chuyện với anh, vậy chuyện này hẳn còn có nội tình.
"Được rồi, cậu sắp xếp đi."
Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, định nói anh đã sắp xếp xong rồi thì chợt cảm giác ở bụng có dòng nước ấm. Thượng Quan Kiệt Thiếu mở lớn hai mắt, kêu toáng lên, đặt Lôi Mông lại vào ngực Lôi Khiếu Thiên, đứng thẳng người dậy. Giờ có thể thấy rõ ở bụng Thượng Quan Kiệt Thiếu đã ẩm ướt một mảng lớn, trên đó còn có mùi nước tiểu đồng tử... Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu, lại nhìn con trai mình, âm thầm dựng ngón cái. Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy nước tiểu của thằng nhóc đó.
"Trời ạ, nhóc con, con thật sự quá mất vệ sinh. Uổng thay chú đã yêu quý con như thế, con lại đái ướt hết cả người chú thế này, ghê quá đi mất!" Thượng Quan Kiệt Thiếu giơ chân gào khóc, Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua cậu ta, nhìn con trai mình, "Cút đi thay quần áo đi!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu ủy khuất nhìn Lôi Khiếu Thiên, vỗ vỗ áo mình rồi chạy thẳng lên lầu. Lôi Mông như biết mình làm chuyện xấu vùi mặt vào trong ngực bố, quay ót lại phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, chờ tới khi anh ta đi rồi mới quay mặt ra, vỗ vỗ tay... Cười đến mức muốn ngốc nghếch thế nào thì ngốc nghếch như thế!
Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải vào trong thì nghe được tiếng cười của thằng nhóc và lời khích lệ của Lôi Khiếu Thiên.
"Con trai giỏi quá!" Hừ, con anh ai cũng có thể ôm được sao?
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười hứng khởi của Lôi Khiếu Thiên, Lôi Mông thì vỗ tay liên tục, chớp mắt, đây là tình huống gì vậy? Con trai cô không phải gần đây không muốn gặp bố nó sao?
Mà khi Tiểu Ngải gặp thằng nhóc liền hai mắt sáng rực, bỏ lại Đường Kiến Tâm, chạy đến cạnh Lôi Khiếu Thiên, "Ô kìa, thằng nhóc này đang yêu quá đi, chị, mau đến xem, nó thật đáng yêu ghê."…
Đường Kiến Tâm gật đầu, quả thực, con trai được khen làm tâm tình cô cũng rất vui, khẽ cười đáp, "Tiểu Ngải nếu thích thì tự mình cũng có thể sinh một đứa mà." Bây giờ cũng không phải là không có điều kiện!
Tiểu Ngải nghe xong đỏ bừng cả tai, trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị, chị đừng giễu cợt em thế chứ."
Đường Kiến Tâm buông tay, "Chị nào có giễu cợt em, chị nói thật lòng thôi mà."
Tiểu Ngải chu mỏ, quyết định tạm thời không để ý tới chị ấy nữa, chọc chọc tay vào mặt tiểu bảo bối. Lôi Mông thấy mẹ, rất vui mừng, giẫm đạp lên đùi Lôi Khiếu Thiên, đưa tay ra để Đường Kiến Tâm ôm!
Đường Kiến Tâm mỉm cười, ôm lấy thằng nhóc, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Con trai đói rồi, đi hầu hạ cái bụng của nó đi."
Lôi Khiếu Thiên liếc nhìn Đường Kiến Tâm, ngoan ngoãn đi pha sữa. Đường Kiến Tâm hôn một cái lên mặt Lôi Mông, "Đói chưa? Chờ nhé, đợi bố đi pha sữa đã." Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông ngồi vào một bên, hô lên với bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, "Mặt con sao lại đỏ như vậy?" Không phải là ốm đấy chứ? Đường Kiến Tâm áp trán mình lên trán Lôi Mông, thử nhiệt độ, may quá, không có việc gì!
Tiểu Ngải đứng bên cạnh cằm như rớt xuống đất, run run hỏi Đường Kiến Tâm, "Chị, thằng bé là là là?"
Đường Kiến Tâm buồn cười nhìn Tiểu Ngải, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh, "Nó là con chị, tên là Lôi Mông!"
Chết mất thôi
Tiểu Ngải hít sâu một hơi, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Đường Kiến Tâm, chỉ vào thằng nhóc hỏi, "Sao vừa nãy em không thấy thằng bé?"
Đường Kiến Tâm đặt Lôi Mông ngồi trên đùi mình, cảm giác mông em hơi ẩm ướt liền nghi hoặc, quay cái mông nhỏ của Lôi Mông lại kiểm tra, "Còn nói không có, chị mới xuống máy bay đã bị em ôm chặt lấy, thằng nhóc này chính là bị đè bẹp ở giữa đó." Ồ, sao quần nhóc con lại ẩm thế này? Đái rồi hở?
Tiểu Ngải gãi đầu, "A" một tiếng! Ánh mắt rơi vào người Lôi Mông với đôi mắt đen trắng thật to nằm trên đùi Đường Kiến Tâm, kinh sợ toát mồ hôi. Đường Kiến Tâm hô lên với Lôi Khiếu Thiên, "Con trai anh tè rồi à?"
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa bước ra, gật đầu, "Ừ!"
"Tôi đã bảo là phải mặc bỉm cho thằng bé, anh còn nói không cần." Đường Kiến Tâm có chút oán giận, cầm bình sữa trong tay anh mà trách mắng!
"Ngày nào cũng mặc sẽ không thoáng khí, không tốt cho trẻ nhỏ!" Đương nhiên Lôi Khiếu Thiên không thể nói với Đường Kiến Tâm những lời này là anh đặc biệt đi tìm những người anh em khác để hỏi!
Đường Kiến Tâm sờ sờ vào chỗ bị ẩm do nước tiểu, "Quên đi, tôi đi thay quần áo cho thằng bé." Nói rồi trả cái bình sữa lại cho Lôi Khiếu Thiên rồi chạy lên lầu!
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa, nói, "Phòng ở tầng hai!"
Sau khi Đường Kiến Tâm đi rồi Lôi Khiếu Thiên mới quay đầu lại nhìn Tiểu Ngải. Chỉ là lúc này Tiểu Ngải mở miệng thật lớn, bộ dạng như cằm rớt xuống đất không nhặt lên được.
Tiểu Ngải tay chỉ bóng lưng Đường Kiến Tâm, mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Chị ấy chị ấy chị ấy, anh anh anh?" Mặc dù Thượng Quan Kiệt Thiếu đã nói là chị mang thai, sắp sinh con rồi. Nhưng biết là một chuyện, thấy được lại là chuyện khác. Cô với chị mới chỉ chia cách nhau mới hơn một năm, còn chưa được hai năm nữa, thế mà chị ấy ngay cả con trai cũng có rồi, vậy cũng quá nhanh rồi đó!
Lôi Khiếu Thiên thu hồi lại nụ cười, khôi phục lại khuôn mặt nghiêm nghị, cương ngạnh mà lạnh lẽo, thưởng thức bình sữa trong tay, liếc qua Tiểu Ngải, "Chính như cô nghĩ đấy!"
Tiểu Ngải xoa xoa hai mắt, bị anh ta kích thích quá mức. Vừa rồi còn mang vẻ mặt bị vợ quản nghiêm, giờ lại ra dáng lão đại, trở mặt quá nhanh thật làm cô không tiếp thu nổi!
Nhưng mà điều này cũng làm cho cô yên lòng, anh ấy hẳn là rất yêu chị? Bằng không một người là lão đại Ngục Thiên Minh sao lại mặc kệ chị, tự nguyện đi pha sữa như vậy.
"Chị thật hạnh phúc!"
Lôi Khiếu Thiên âm thầm gật đầu. Đúng vậy, anh bây giờ cũng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Tâm Nhi còn chưa có thừa nhận quan hệ của bọn họ, nhưng chỉ vậy thôi anh đã cảm nhận được sự ngọt ngào rồi!
Vừa lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu thay áo xong đi xuống, thấy Tiểu Ngải liền chạy ra, đặt mông ngồi vào bên cạnh cô, nhìn bình sữa trong tay Lôi Khiếu Thiên, kinh ngạc cực kỳ, "Đại ca? Thứ anh cầm trong tay là?"
Lôi Khiếu Thiên lắc lắc bình sữa, "Cậu nói cái này?"
Cằm Thượng Quan Kiệt Thiếu lách cách, cũng rớt theo Tiểu Ngải.
"Bình sữa!"
"Hì hì. Ha ha!" Thượng Quan Kiệt Thiếu tay chỉ Lôi Khiếu Thiên, cười gập cả người, "Đại ca, anh pha sữa?"
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, xúc động muốn ném cậu ta ra khỏi biệt thự, "Cười thích lắm hả?"
"Ha ha, đương nhiên là buồn cười quá mà. Anh nên biết anh là lão đại Ngục Thiên Minh đó, nếu để mấy người Lương biết anh đi pha sữa,... A..." Thượng Quan Kiệt Thiếu nói mà không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, mãi cho đến khi bị Tiểu Ngải véo mạnh vào bắp đùi, đau đớn làm anh phải ngậm miệng lại, "Tiểu Ngải, em véo anh làm gì?"
Tiểu Ngải tức giận nhìn anh chằm chằm, anh không thấy là mặt lão đại nhà anh đen xì lại rồi kia à?
Thượng Quan Kiệt Thiếu thu được tin tức từ Tiểu Ngải, bản năng im lặng nhìn sang Lôi Khiếu Thiên. Quả nhiên, lúc này đỉnh đầu Lôi Khiếu Thiên bốc lên hơi nước, sắc mặt âm trầm, có khí thế như muốn ăn sống nuốt tươi anh!
Đồng tử Thượng Quan Kiệt Thiếu mở to, vẻ mặt cầu xin biện bạch với Lôi Khiếu Thiên, "Cái kia, đại ca, anh coi như em đánh rắm đi, thả ra liền bay đi mất ấy mà... Ha ha!" Tiểu Ngải mắt trợn trắng, Thượng Quan Kiệt Thiếu khóc không ra nước mắt. Anh đúng là phạm sai lầm mà, những lời này mà anh có thể nói trước mặt đại ca sao? Đại ca là người mà anh có thể trêu chọc ư?
"Được lắm, Trảm bị ép gọi về, việc mở rộng bên châu Phi vẫn chưa xong. Vừa đúng dịp, ngày mai cậu đi tiếp nhận ngay luôn đi!" Lôi Khiếu Thiên nói xong đứng dậy, đi thẳng lên tầng trên. Tất nhiên, trước khi đi không quên cầm bình sữa lên cho thằng nhóc!
"A." Thượng Quan Kiệt Thiếu bối rối vô cùng, la toáng lên với Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, đừng mà, em sai rồi. Ôi đại ca ơi, đại ca không thể đối xử với em như thế chứ!" Nên biết anh vừa mới về không lâu, giờ mà đi châu Phi chuyến nữa, chắc anh thành người da đen luôn mất thôi!
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, Tiểu Ngải lắc đầu thở dài, "Em nói này, đầu anh làm bằng cái gì vậy hả?" Tiểu Ngải chỉ tay vào đầu Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Những lời đó anh nói sau lưng anh ấy là được rồi, còn dám nói quang minh chính đại như thế, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống."
Bước chân của Lôi Khiếu Thiên dừng lại, sắc mặt còn đen hơn cả hắc động, rủa thầm. Chết tiệt, cái gì mà nói sau lưng anh hả? Trước mặt anh cậu ta không thể quang minh chính đại nói ra, lẽ nào có thể nói sau lưng ư?
Tiểu Ngải than thở, Thượng Quan Kiệt Thiếu hoàn toàn yên lặng, còn Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ nên nghiêm phạt hai người này như thế nào!
Đường Kiến Tâm bế Lôi Mông lên lầu, sau khi thay quần xong thì dỗ em đi ngủ. Lôi Khiếu Thiên tới cửa thấy hai người một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường, nét mặt trở nên nhu hòa đi nhiều, Tâm Nhi của anh và con trai đều ở bên cạnh anh!
Bây giờ chỉ cần tìm Địch Long, Zimmer của Đoạt Quỷ, sáng tỏ tâm ẩn của Tâm Nhi, như vậy Tâm Nhi có phải sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh không?
Còn anh, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cũng có thể an tâm ở cạnh cô. Sự nghiệp khuếch trương ra bản đồ Trung Quốc cũng không cần anh tự mình xử lý, đã có những người anh em khác của Ngục Thiên Minh chăm sóc, anh giúp đỡ một chút là được rồi!
Tâm Nhi, nhanh thôi, em sẽ có được cuộc sống mà em mong muốn. Đến lúc đó, anh với em cùng đi du lịch khắp thế giới có được không? CHƯƠNG 95.3:
Sau khi Thượng Quan Kiệt Thiếu trốn thoát khỏi sự hủy hoại của Tiểu Ngải liền chạy lên lầu tìm Lôi Khiếu Thiên, nói là đã hẹn thời gian gặp mặt với Nhị công tử của Chợ Đen!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, lúc bước ra khỏi phòng liếc qua Đường Kiến Tâm nằm trên giường, cùng Thượng Quan Kiệt Thiếu ra khỏi biệt thự.
"Hẹn gặp ở đâu?"
"Cao ốc Acer - Italia!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, đó thực ra là nơi mà lão đại hắc bang đàm luận. Tại đó có thể thấy được các thế lực trong hắc đạo. Cho nên bình thường hai bên có hẹn gì thông thường đều tới đấy!
"Tìm được Zimmer chưa?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu, "Lương đã cố gắng nói chuyện với Nhị công tử, nhưng dường như đối phương có ý định giấu diếm, bọn em không tìm ra manh mối!"
Lôi Khiếu Thiên trầm tư. Nếu Chợ Đen có ý định giấu giếm tin tức, bọn họ muốn moi được tin tức không phải có lòng là được, "Cho người tới Chợ Đen." Nhị công tử nếu có thể tìm được người, vậy Zimmer nhất định ở Chợ Đen!
Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, "Lương đã đi làm rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu. Trong khi hai người nói chuyện thì đã tới cao ốc Acer. Bề ngoài thì đây chỉ là một cao ốc bình thường, được lắp kính thủy tinh mặt ngoài, xếp theo kiểu kim tự tháp, cửa ra vào thuộc về kiểu cửa xoay. Lôi Khiếu Thiên đi đầu, Thượng Quan Kiệt Thiếu cùng đi bên cạnh anh, đằng sau có hai tiểu đệ. Nơi này là Italia, không nói tới trong cao ốc Acer này có người của Ngục Thiên Minh, căn bản Italia vốn là bản bộ của mafia, cho nên vấn đề an toàn ở đây khỏi cần nghĩ làm gì, tin rằng Nhị công tử cũng hiểu rõ điểm này.
Hai người bước vào tầng một liền trông thấy bốn cái thang máy, hai cái lên hai cái xuống. Lôi Khiếu Thiên dừng lại, Thượng Quan Kiệt Thiếu phất tay bảo hai người phía sau không cần đi theo. Cả hai gã áo đen đều gật đầu đứng lại, Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc này mới đuổi theo Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, Nhị công tử đã ở trên tầng hai rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Bảo người thông báo cho Đế Văn đi."
"Đã báo, giáo phụ mafia đang trên đường tới đây."
Thang máy chậm rãi di chuyển. Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ, mấy đứa này ở bên cạnh anh đã lâu, tâm tư cùng cách làm việc của anh đã có thể đoán được đại khái. …
Lôi Khiếu Thiên không lên tiếng thì hai người tạm thời im lặng. Dọc theo thang máy lên tầng hai có một phòng khách nhỏ không quá lớn, tiếp đó có mấy căn phòng, phòng họp, phòng nghỉ...
Lôi Khiếu Thiên dừng lại trước cửa căn phòng hội nghị, Thượng Quan Kiệt Thiếu mở cửa giúp anh. Bên trong phòng là một người đàn ông phương tây quyền thế, trên mặt có vết sẹo hình chữ X. Lôi Khiếu Thiên híp mắt, anh ta chính là Nhị thiếu của Chợ Đen!
Lôi Khiếu Thiên có tiếng là không hay xã giao, cho nên vẫn là do Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng dậy giới thiệu hai người. Nhị công tử cũng không qua loa, mặc dù bộ mặt có phần dữ tợn, nhưng ăn nói đâu ra đó, nhấn giọng rõ ràng đúng chỗ. Nếu đã có thể là bá chủ Chợ Đen, điểm này đúng là không thành vấn đề!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Nhị công tử, đây là đại ca Ngục Thiên Minh chúng tôi."
Nhị công tử lúc đầu ngồi trên ghế chủ nhân, thấy cửa mở ra cũng vội vàng đứng lên, đáp lại, "Rất hân hạnh!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, bọn họ đã sớm gặp mặt nhau rồi. Lần trước ở Chợ Đen thấy qua người này, "Nhị công tử, tin tức của anh?"
Nhị công tử đối với câu hỏi trực tiếp của Lôi Khiếu Thiên không có nửa điểm bất mãn, ngồi lại ghế vừa rồi, "Không vội, Lôi lão đại. Tôi có thể tìm anh tới đây, nhất định sẽ làm anh thỏa mãn."
Lôi Khiếu Thiên nhìn anh ta một cái. Nếu đối phương đã nói rõ, anh cũng yên tâm hơn. Huống chi bây giờ người này đã đứng trước mặt anh, vậy đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng ra phía sau Lôi Khiếu Thiên, "Nhị công tử, xin lỗi, tính khí đại ca chúng tôi là vậy đó!"
Nhị công tử gật đầu, thu lại sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày, gật đầu, "Không sao, tôi còn đang hi vọng Lôi lão đại không trách tôi đột nhiên mời hẹn gặp nữa kìa."
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt, Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu. Tất nhiên Nhị công tử dám mời Lôi Khiếu Thiên tự mình đến cao ốc Acer hoàn toàn là vì lần trước Nick nhận ân tình của anh ta, cho nên anh ta mới dám mạo muội như vậy!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng khách sáo với Nhị công tử. Nếu bình thường hai người chẳng phải người thích kiểu khách sáo này, chỉ là vào lúc này, hoàn cảnh này, bọn họ là người trong hắc đạo, cùng là dạng người thô kệch, nào có lăn lộn trong quan trường, lời ra khỏi miệng thì đầy học vấn.
"Được rồi, Lôi lão đại. Tôi cũng đã mời giáo phụ mafia, chắc bây giờ cũng tới rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, ngồi im bất động, mang thái độ như việc này không liên quan tới mình. Thượng Quan Kiệt Thiếu trả lời, "Vừa hay, đại ca chúng tôi sớm đã muốn gặp mặt vị giáo phụ mafia này."…
Lôi Khiếu Thiên liếc qua Thượng Quan Kiệt Thiếu, âm thầm hừ lạnh. Ai nói anh sớm muốn gặp vị giáo phụ mafia này? Người ta đã sớm quen biết từ tám trăm năm trước rồi.
Đang trò chuyện thì cửa vang lên tiếng gõ, cả ba cùng quay đầu ra nhìn. Một người đàn ông anh tuấn trầm ổn mặc tây trang bước vào, lúc thấy Lôi Khiếu Thiên đặc biệt nháy mắt. Hai người đồng thời nhìn nhau, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết!
Lôi Khiếu Thiên thu ánh mắt về, tay phải gõ từng nhịp có quy luật lên mặt bàn. Giáo phụ mafia vừa mới vào là Đế Văn, chỉ là bây giờ anh ta khoác lên lớp da khác mà thôi. Khi ánh mắt Đế Văn chuyển sang Nhị công tử thì có hơi trầm xuống, bước tới gần, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí phách đen tối, "Nhị công tử, tìm tôi gấp như vậy là có chuyện lớn gì sao?" Vừa nói vừa ngồi xuống bên phải Nhị công tử, mặt đối mặt với Lôi Khiếu Thiên!
Nhị công tử cười khổ, "Giáo phụ, anh rốt cuộc cũng tới rồi!"
Đế Văn nhướng mày, ra vẻ mình cũng đâu có để bọn họ chờ lâu đâu? Hai mắt như có ý rồi lại vô ý nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, "Nhị công tử, có nên giới thiệu trước một chút?"
Nhị công tử gật đầu, lúc này mới phản ứng được, bản thân thật quá sơ sót, vội nói, "Vị này chính là lão đại Ngục Thiên Minh, Lôi lão đại. Đằng sau anh ta là minh chủ Ám Minh Thượng Quan Kiệt Thiếu. Hai vị, vị này chính là giáo phụ mafia!"
Ba người rất ăn ý gật đầu. Đế Văn nhìn Lôi Khiếu Thiên, ý cười ẩn trong đáy mắt, miệng lại khoa trương, "Hóa ra anh chính là Lôi lão đại của Ngục Thiên Minh, danh tiếng thật như sấm bên tai!"
Lôi Khiếu Thiên đen mặt lại, trong mắt có sự cảnh cáo. Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh với Đế Văn, "Giáo phụ mafia đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!"
Trên mặt Đế Văn thì nịnh bợ mà trong lòng lại muốn ói máu, "Đâu có đâu có, tôi không ngông cuồng được như Ngục Thiên Minh đâu!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn muốn khiêm tốn trả lời, Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh nói, "Câm miệng, nói chính sự!"
Nhị công tử thấy bầu không khí bế tắc liền vội vàng hoà giải, "Phải phải phải, Lôi lão đại, hôm nay tôi hẹn các anh tới chủ yếu là vì chuyện liên quan tới tổ chức "Đoạt Quỷ"."
Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, lại nhìn sang Nhị công tử, "Tổ chức này không phải đã biến mất không còn dấu vết mười tám năm trước rồi sao?" Anh cũng đã tìm Zimmer năm năm, vậy mà cũng chưa thể tìm ra được chút dấu vết!
Lôi Khiếu Thiên trước đó đã có phòng bị trước, cho nên cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên giống Đế Văn, chẳng qua ánh mắt lại ẩn chứa sát khí.
Nhị công tử đáp trả câu hỏi của Đế Văn, "Đúng vậy, mười tám năm trước vì bảo toàn bản thân mà "Đoạt Quỷ" đã trốn đến Âm Sơn, chính thức sống như người nguyên thủy trong mười tám năm."…
Đế Văn trừng mắt, ngay cả Lôi Khiếu Thiên cũng kinh ngạc, sống như người nguyên thủy?
"Năm đó vì sao hắn lại lẩn trốn?" Lôi Khiếu Thiên tuy rằng mơ hồ đoán được lí do, có lẽ có liên quan đến chuyện của Tâm Nhi, thế nhưng, sâu trong lòng anh vẫn có chút bất an.
Nhị công tử lắc đầu, "Năm đó Zimmer rất thông minh, những chuyện quá khứ làm rất sạch sẽ. Hơn nữa sự việc đã qua mười tám năm, chúng tôi muốn điều tra cũng tương đối khó khăn."
Lôi Khiếu Thiên và Đế Văn liếc nhau, thu được tin tức từ trong mắt đối phương, Đế Văn mở lời, "Vậy ý anh là?"
Nhị công tử cũng không nhiều lời vô ích, nói thẳng ra mục đích, "Trước đây không lâu ở Chợ Đen xuất hiện "Ma Phong M7", loại ma túy này đã sớm biến mất trên thị trường. Nếu không phải người của chúng tôi bắt được một gã hít thuốc phiện đưa cho chuyên viên kiểm tra đo lường thì cũng sẽ không biết nó còn tồn tại trên thế giới này."
Đế Văn vô cùng kinh ngạc, "Ma Phong M7? Anh khẳng định chứ?"
Nhị công tử sắc mặt nặng nề gật đầu, "Tôi khẳng định là nó!"
Lôi Khiếu Thiên nhìn Nhị công tử, cuối cùng đã biết vì sao anh ta lại hẹn bọn họ tới. Ma Phong M7 này năm đó chính là xuất hiện từ tổ chức Đoạt Quỷ, là một loại ma túy tác động lên thần kinh rất mạnh, vừa xuất hiện ở chợ đêm đã khiến tất cả mọi người điên cuồng, lúc đó đã nhấc lên một làn sóng. Về sau thứ ma túy này không nghiên cứu được hoàn thiện, nảy sinh ra sơ suất rất lớn, Chính phủ đã tiến hành công kích mạnh mẽ. Chỉ trong vòng hai tháng "Ma Phong M7" đã triệt để biến mất ở chợ đêm, mà đồng thời tổ chức Đoạt Quỷ cũng biến mất không dấu vết, hoàn toàn thoái lui khỏi hắc đạo!
Mười tám năm sau thứ ma túy này lại xuất hiện ở Chợ Đen, nói cách khác, nếu tin tức này mà lộ ra ngoài, vậy Chợ Đen chắc chắn gặp phải phiền toái lớn.
"Anh dựa vào cái gì nói Zimmer đã xuất hiện?"
Nhị công tử lắc đầu, "Không chỉ có cái này. Từ sau lần trước Lôi lão đại phát đi truy hồn lệnh cấp mười hai của Ngục Thiên Minh, hai phe hắc bạch đã nhấc lên một làn sóng lớn, Chợ Đen cũng tham dự vào cuộc tìm kiếm này. Chỉ là, khi chúng tôi tìm được Zimmer, thứ ma túy ấy cũng đã có ở Chợ Đen rồi!"
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, "Ý của anh là?"
Nhị công tử bình tĩnh nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Ý của đại ca tôi là, Zimmer chúng tôi có thể giao cho anh. Nhưng hy vọng rằng Lôi lão đại có thể giúp chúng tôi một chuyện!"
Giúp đỡ?
Lôi Khiếu Thiên liếc nhìn Nhị công tử, "Có thể, chỉ cần trong khả năng, Ngục Thiên Minh sẽ không thờ ơ đứng nhìn."
"Còn có mafia của tôi nữa!" Đế Văn đột nhiên chen vào. Mọi người cùng nhìn về phía anh, anh lại nhếch miệng cười, "Chuyện tốt như vậy làm sao có thể thiếu được mafia của tôi?" Nên biết nếu Ma Phong M7 hoàn thiện, vậy đó chính là sinh ý mà ai cũng muốn cướp lấy!
Lôi Khiếu Thiên liếc qua Đế Văn, với cái sinh ý này thì anh chẳng có hứng thú, tin rằng đây cũng là nguyên nhân mà Nhị công tử tìm Đế Văn. Ngục Thiên Minh anh có buôn lậu ma túy nhưng cũng không bao gồm cả cái loại hại thần kinh như thế, "Tôi chỉ muốn Zimmer."
Đế Văn biết rõ nguyên do trong đó, nói với Nhị công tử, "Nếu Ngục Thiên Minh không tham dự, vậy kế tiếp chúng ta nên trao đổi vấn đề giao dịch như thế nào thôi."
Ánh mắt Nhị công tử nặng trĩu, vết sẹo trên mặt anh ta trông lại càng dữ tợn, "Thế cũng tốt. Vậy Lôi lão đại, chúng tôi muốn phương pháp phối chế "Ma Phong M7"."
Lôi Khiếu Thiên nhìn về phía Nhị công tử, không lên tiếng. Thượng Quan Kiệt Thiếu lập tức buồn bực, "Hóa ra anh còn chưa biết được phương pháp phối chế từ trong miệng Zimmer hả?"
Nhị công tử có vẻ xấu hổ, " Zimmer rất ngang ngạnh, răng còn cắn chặt hơn cả vỏ ngọc trai, mặc kệ tra tấn thế nào cũng không chịu nhả ra."
Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh, "Anh sai rồi, không phải do răng hắn ta cắn chặt, ngược lại hắn khá thông minh." Nếu hắn nói ra phương pháp phối chế thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu hắn cắn chặt răng, nhiều lắm cũng chỉ là chịu tra tấn, không đến mức sẽ phải chết, nhãn lực này mà cũng không có!
Khóe miệng Nhị công tử giật một cái, âm thầm nghiến răng, "Phải, Kiệt thiếu nói không sai. Nhưng chúng tôi cũng không biết làm thế nào, đành lưu lại cái mạng cho hắn!"
Đế Văn gật đầu, thảo luận vấn đề sau này với Nhị công tử. Lôi Khiếu Thiên và Thượng Quan Kiệt Thiếu im lặng ngồi nghe, không nói câu nào. Nhưng đến gần cuối cuộc trò chuyện, Lôi Khiếu Thiên mới chen miệng, "Thời gian giao người."
Nhị công tử và Đế Văn dừng cuộc nói chuyện lại, nhìn sang Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca bọn tôi sẽ đích thân đưa người tới cứ điểm của Ngục Thiên Minh."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, hai người hẹn gặp tại cứ điểm của Ngục Thiên Minh ở New York. Sau khi sắp xếp tỉ mỉ tất cả mọi việc thì Nhị công tử mới đứng dậy từ biệt, người của anh ta cũng tới rồi!
Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn đứng dậy nhưng không đi theo anh ta, chỉ có Thượng Quan Kiệt Thiếu đi tiễn Nhị công tử tới cửa rồi mới quay lại.
"Đại ca, anh thấy thế nào?" Đế Văn gõ từng nhịp có quy luật lên mặt bàn, nhìn Lôi Khiếu Thiên hỏi.
Lôi Khiếu Thiên nhướng mày, "Không phải cậu rất có hứng thú sao?" Chẳng qua anh không thích chạm vào thứ ma túy thần kinh này thôi, bằng không đây đúng là một miếng thịt béo.
Thứ ma túy thần kinh này không phải trồng mà là được phối chế. Nếu có được phương pháp phối chế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không phải lo lắng tới vấn đề nguồn cung cấp!
Đế Văn gật đầu, "Quả thật có, thế nhưng, việc này không phải đùa, chỉ cần một khi xử lý không tốt, hậu quả... rất nghiêm trọng!" Mười tám năm trước tuy anh còn nhỏ, nhưng sự kiện chấn động kia anh cũng biết ít nhiều.
"Tự cậu phải có chừng mực. Chợ Đen là địa phương như thế nào cậu rõ hơn ai khác. Nhị công tử tìm tới cậu chỉ là muốn để người khác gánh hộ anh ta một phần mạo hiểm, cậu phải suy nghĩ kỹ."
Lời Lôi Khiếu Thiên nói, không phải Đế Văn không rõ. Nhưng nay mà muốn giở trò mờ ám với mafia, Đế Văn anh tự thấy là đối phương còn chưa có gan lớn được như thế.
"Yên tâm đi đại ca, em tự có chừng mực."
"Ừ!" Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên nặng nề, "Hai ngày nữa tôi sẽ đi New York một chuyến, nhân tiện cậu cũng đi luôn, thăm dò xem hư thực của Chợ Đen."
Đế Văn gật đầu, lập tức nghĩ đến, "Đại ca, tin tức tìm được Zimmer anh có muốn nói với chị dâu không?"
Hử? Ngón tay đang gõ bàn của Lôi Khiếu Thiên dừng lại, "Còn chưa nghĩ ra."
"Em nghĩ lão đại nên nói một tiếng cho chị dâu biết. Dù sao, đó cũng là khúc mắc của chị ấy."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, anh cũng có ý này. Nhưng anh sợ sau khi Tâm Nhi biết đã tìm được Zimmer thì tinh thần của cô sẽ mất khống chế...
Thượng Quan Kiệt Thiếu quay lại thấy biểu tình của hai người như bạn già lâu năm, bước chân dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn tới nhìn lui hai người, càng nhìn thì càng cảm thấy hai người này có gian tình!
Đế Văn thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng sau lưng Lôi Khiếu Thiên, nhướng mày, cười như không cười nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu nói, "Tới tới tới, ở đây còn rất nhiều chỗ, đứng đó làm gì vậy. Thấy bọn tôi ngồi nên xấu hổ hả!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu trợn tròn hai mắt, Lôi Khiếu Thiên nhìn lại Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Anh ta đi rồi?"
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt, không có biện pháp đành phải đưa thằng nhóc kia lại cho Đường Kiến Tâm. Sau khi cô bế Lôi Mông bộ dạng có vẻ nặng nề, giống như cá chết, ngoại trừ hai mắt trắng dã ra, không khí trầm lặng, ngay cả ánh mắt cũng hoảng hốt!
Lôi Khiếu Thiên không khỏi có chút bận tâm, nhưng lại không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể lo lắng suông. May là Brugge cũng không quá xa Sicilia, lộ trình chỉ mất mấy tiếng. Sau khi tới Sicilia thì điều duy nhất khiên Đường Kiến Tâm kinh ngạc và có lẽ thấy được một người không nên xuất hiện ở đây.
"Tiểu Ngải?"
Tiểu Ngải mặc một chiếc váy ngắn, đứng bên ngoài cửa lớn. Từ sáng sớm cô đã nhận được tin ở chỗ Thượng Quan Kiệt Thiếu nói là hôm nay chị sẽ về. Khi nghe được tiếng đinh ốc từ máy bay liền bỏ Thượng Quan Kiệt Thiếu chạy ra ngoài, thấy bóng dáng Đường Kiến Tâm, trong ngực Tiểu Ngải nóng lên, dòng nước ấm xông thẳng ra khiến mũi cô ê ẩm. . .
Gần hai năm rồi, hai chị em các cô đã gần hai năm không gặp nhau! Hu hu!
"Chị!" Tiểu Ngải chạy lao ra, như một bông hoa hồ điệp, cánh tay hoạt động rất nhanh. Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa ra khỏi cửa thấy bóng lưng Tiểu Ngải chạy phía xa thì không biết nói gì. …
Hai chân Đường Kiến Tâm vừa mới đứng vững trên mặt đất đã bị một người ôm cứng, không khỏi bật cười, "Tiểu Ngải, em buông chị ra trước đã."
"Không, chị, Tiểu Ngải nhớ chị. Hu hu, đều do cái tên cuồng tự đại kia không cho em đi tìm chị."
"... Ực?" Đường Kiến Tâm nhíu mày, cô không ngại bị ôm đâu, thế nhưng... "Nha nha nha..." Đường Kiến Tâm bất đắc dĩ cúi đầu, thằng nhóc của cô không chịu nổi.
"Tiểu Ngải, em buông chị ra trước đã, chị sắp bị em đè bẹp rồi đây này."
Tiểu Ngải bật khóc, nước mắt nước mũi tùm lum rơi vào cổ cô, lành lạnh, rất khó chịu đó, hơn nữa cô còn phải chú ý thằng nhóc kia nữa.
"Chị, hức, chị cũng không muốn em."
Đường Kiến Tâm không nói gì muốn bưng lấy trán, vừa muốn tiếp tục khuyên lại cảm giác trên người được buông lỏng, giương mắt liền thấy Lôi Khiếu Thiên không chút thương hương tiếc ngọc nào nắm lấy cổ áo phía sau củaTiểu Ngải, không chút khách khí quăng đi...
Tiểu Ngải bị ném ngã trên mặt đất, Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng nhìn một bên cảm giác không ổn, đưa tay ra đón nhưng cũng chậm một bước...
"Bịch" một tiếng, Tiểu Ngải bị quăng ngã chổng vó lên trời. Thượng Quan Kiệt Thiếu bước lên ôm lấy người mới bị ném đi, người phụ nữ của mình thì mình đau lòng. Tuy rằng rất muốn báo thù cho cô ấy, thế nhưng, cái người muốn ăn đòn đó lại là đại ca, vậy đừng bàn nữa. Anh còn chưa dám đập bàn với đại ca đâu.
"Nha nha nha" Lôi Mông kéo kéo lấy cổ áo Đường Kiến Tâm, không buông tay, tựa hồ như đang tố cáo vừa rồi cô làm em rất khó chịu. rất bất mãn.
Đường Kiến Tâm dùng ngón tay chọc chọc vào mặt em, "Con cũng dám kháng nghị với mẹ đó hả, lá gan thật không nhỏ."
Lôi Khiếu Thiên liền ôm lấy thằng nhóc, "Đi vào rồi nói." Nói xong không để ý tới tay chân Lôi Mông vung vẩy, ôm lấy thằng bé đi trước.
Đường Kiến Tâm xoay người đỡ lấy Tiểu Ngải, thấy gương mặt đen thui của Thượng Quan Kiệt Thiếu, giận mà không dám nói gì, có chút buồn cười, "Tiểu Ngải, em sao lại ở đây?"
"Chị, anh ta khi dễ em." Tiểu Ngải chu mỏ giơ ngón tay ngọc thon dài chỉ vào sau lưng Lôi Khiếu Thiên, không phục lại cộng thêm cả ủy khuất lên án. Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng một bên cắn răng. Người yêu của cô ấy ở đây mà không làm nũng với anh, sao thấy sư tỷ đã bám dính vào rồi.
Đường Kiến Tâm thật tình nghĩ, tính tình Tiểu Ngải có phần giống với con trai cô, vừa rồi con trai cô cũng đã lên án một lần rồi đó. Lôi Khiếu Thiên này thực sự là không cho người ta mặt mũi gì hết.
"Không có việc gì, có chị ở đây, không ai dám khi dễ Tiểu Ngải."…
Tiểu Ngải hai mắt sáng ngời, vứt bỏ luôn Thượng Quan Kiệt Thiếu tìm chỗ nương tựa ở chị. Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn bóng lưng cô, hai tay trống rỗng mở ra, có ngọn lửa bốc lên trong ngực, lý sự, "Tiểu Ngải, em muốn vứt bỏ anh sao?"
Tiểu Ngải quay đầu rất chăm chú nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu, gật đầu, "Kiệt, anh đi tìm đại ca anh đi, em đã có chị đây rồi."
Đường Kiến Tâm mặc dù hiếu kỳ quan hệ giữa hai người, nhưng, lúc này cô cũng chỉ khoanh tay đứng một bên xem cuộc vui mà không có chen vào. Thượng Quan Kiệt Thiếu bị những lời này của Tiểu Ngải làm cho nghẹn đến mức nội thương. Anh nghĩ xem một người bị buộc một hơi ăn ba quả trứng gà, không được uống nước, liệu có thể không nghẹn?
"Em, dám, nhắc, lại, lần, nữa!" Chết tiệt, cô nếu dám lặp lại lần nữa, tối anh sẽ cho cô đẹp mắt.
Tiểu Ngải chớp mắt, lôi kéo tay Đường Kiến Tâm, rất bất mãn Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đứng ở đây, cau mày nhìn anh, "Sao anh còn ở đây làm gì? Anh mau đi nhanh đi, em có chuyện muốn nói riêng với chị."
Khuôn mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu tái xanh, lần này đổi sang một cấp độ không có điểm dừng. Gương mặt vốn không thể nào trắng hơn, hoàn toàn biến thành đen, ngay cả cổ cũng đen đi một vòng, răng nghiến kèn kẹt, "Anh chính là giấy ăn em dùng một lần rồi vứt hả?"
Tiểu Ngải không hiểu trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Cút." Giấy ăn còn có chút công dụng, anh đó, ngoại trừ việc cho ăn cho uống làm ấm giường ra, không có chút tác dụng nào cả. Bảo anh giúp em tìm chị, anh xem đi, đã qua bao lâu rồi hả? Cũng gần hai năm rồi đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu kỳ thực rất muốn dùng gia pháp "hầu hạ", nhưng ngại vì Đường Kiến Tâm có mặt ở đây liền lăn đi luôn. Đi mấy bước lại làm ra một biểu cảm ý vị thâm trường với Tiểu Ngải, đuổi theo bước chân Lôi Khiếu Thiên.
Đường Kiến Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, ý tứ hàm xúc không rõ. Tiểu Ngải bĩu môi khinh thường le lưỡi với anh ta, dựa vào cánh tay Đường Kiến Tâm. Cứ như là một đứa bé vậy, Đường Kiến Tâm hoàn hồn, thuận miệng hỏi, "Tiểu Ngải, sao em lại ở cùng với cậu ta?"
Tiểu Ngải sửng sốt, như là nghĩ tới điều gì, gương mặt không khỏi đỏ bừng, mãi mới nói, "Một năm trước chị bảo em chuyển tiền vào tài khoản Thái Không kia, em mới ra khỏi cửa đã bị theo dõi, bọn họ nói bọn họ là người của Chợ Đen tới thu lợi tức. Em giải thích với bọn họ, ngay từ đầu bọn họ đã chẳng tốt lành gì đuổi bọn em đi, còn bảo bọn em để một người lại "quét rác" cho bọn họ, đòi trả gấp đôi mới coi như thanh toán xong. Cái vẻ hung thần ác sát ấy khiến bọn em không biết làm sao, cứ tưởng lần này nhất định chạy không thoát. Chị, chị biết không, cơn nghiện của Amazon lúc đó còn chưa hoàn toàn tốt lên, có chạy cũng chẳng thoát được bọn họ. Cho nên bọn em liền mượn cớ thương lượng đối sách. Nhưng bọn em còn chưa kịp nghĩ ra kế sách gì thì đầu lĩnh của đối phương nhận được một cuộc gọi, bảo bọn họ không cần truy cứu chuyện này, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, rất hòa khí với bọn em. Bọn em rất ngạc nhiên, không biết ai thần thông quảng đại như thế có thể giải quyết những người của Chợ Đen này. Dĩ nhiên, mặc kệ đối phương là ai, hiệu quả này cũng là thứ mà bọn em muốn thấy..."
Đường Kiến Tâm nghe xong trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Nhất là khi nghĩ đến lúc đó ở trên máy bay, Lôi Khiếu Thiên "bức cung" cô. Xem ra, tựa hồ mấy người Tiểu Ngải có thể bình an tránh thoát một kiếp hoàn toàn là nhờ công lao của Lôi Khiếu Thiên...
Mặc dù Tiểu Ngãi không rõ được quan hệ vi diệu trong này, nhưng cô lại rất rõ ràng!
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hai mắt Tiểu Ngải ươn ướt, trống rỗng, "Sau khi bọn em thấy nguy hiểm được loại bỏ thì mỗi người một ngả. Cơn nghiện của Amazon đã giảm bớt không ít, bọn họ quyết định quay về bản bộ, nói là muốn hoàn thành di nguyện của đạo sư. Còn em muốn quay lại Ám Hoàng, nhưng không ngờ, khi em trở về Ám Hoàng, cuộc hủy diệt mới chân chính bắt đầu..."
"Chị, Ám Hoàng xong rồi, những sư huynh tỷ đệ khác chết hoặc là mất tích, còn cả... Sư phụ, anh ấy cũng mất tích luôn rồi."
Nét mặt Đường Kiến Tâm bình thản, nội tâm lại sớm kinh ngạc. Nick từng nói với cô thuốc dẫn của cô là do Đế Văn tự mình tới nơi ở của Địch Long tìm. Cô biết Ám Hoàng bề ngoài là đắc tội với Nguyệt Bang, dưới sự áp bức của Nguyệt Bang mới bị hủy diệt. Còn trên thực tế cũng chỉ mình cô biết, đây là kiệt tác của Lôi Khiếu Thiên, mục đích là vì tâm ẩn của cô.
Hôm nay tâm ẩn của cô tuy vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, thế nhưng, cô đã có thể tự khống chế. Lúc phát tác không còn cảm giác đau đớn xé tim nữa, chẳng qua ảo giác thì vẫn còn.
Những điều này Nick từng nói, đây là vấn đề trong lòng cô. Chỉ cần cô có thể chế ngự hận ý trong đáy lòng, cô không cần phải chịu sự kiểm soát của tâm ẩn nữa...
"Sư phụ... có nói với em là anh ta đi đâu không?" Đường Kiến Tâm nhìn Tiểu Ngải, Tiểu Ngải lắc đầu, "Không có, em về Ám Hoàng thì sư phụ đã không còn ở đấy nữa rồi." Đường Kiến Tâm cố gắng tìm chút dấu vết từ sắc mặt Tiểu Ngải, đáng tiếc... Đường Kiến Tâm thầm than một tiếng. Tiểu Ngải là một người đơn thuần, sao có thể nói dối?
"Không sao, Tiểu Ngải không có sư phụ thì còn có chị, chị vẫn sẽ thương yêu Tiểu Ngải." Từ nhỏ cô đã là tiểu công chúa được Ám Hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay Địch Long không nói một tiếng đã vứt bỏ Tiểu Ngải, nếu là cô, cô cũng không chấp nhận được. Một người đã quen với sự nuông chiều của người khác, một khi bị vứt bỏ thì cảm giác phản bội đau đớn ấy như... thương gân động cốt một trăm ngày, như bị rút tủy từ trong thân thể ra, đau đến mức không gì sánh nổi.
Cô chỉ hy vọng Tiểu Ngải có thể kiên cường hơn.
Tiểu Ngải gật đầu, cô biết chắc chắn là chị sẽ không vứt bỏ cô mà, "Trong thời gian em chạy trốn thì gặp được anh ấy... Chính là Thượng Quan Kiệt Thiếu, là anh ấy cứu em."
Kỳ thực không cần Tiểu Ngải nói rõ thì Đường Kiến Tâm cũng biết chuyện kế tiếp thế nào, không thì làm sao cô ấy xuất hiện ở đây được?
"Chị thật không ngờ, em chán ghét cái tên cuồng tự đại ấy mà bây giờ lại có thể cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh cậu ta?" Đường Kiến Tâm mỉm cười nhìn Tiểu Ngải, thanh âm có chút vui mừng lại hơi kéo dài, "Tiểu Ngải, em trưởng thành rồi." Đã biết cách nắm lấy.
Tiểu Ngải mặt đỏ lên, chu mỏ biện giải, "Còn lâu á, là anh ta nói sẽ mang em đi tìm chị thôi, bằng không em còn lâu mới ở cạnh anh ta."
Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Là thế này phải không?" Đường Kiến Tâm cố ý kéo dài từ "thế này", làm cho Tiểu Ngải nghe xong sắc mặt đỏ hơn. Chỉ có thể lắp bắp trả lời, "Được rồi được rồi, kỳ thực, kỳ thực..."
"Ừ?"
"Kỳ thực, anh ta cũng không tồi, chí ít thì đối với em rất tốt." Những lời phía sau gần như không còn nghe rõ Tiểu Ngải nói gì, Đường Kiến Tâm gật đầu, ai thán, "Đây là thế nào, trước đây toàn hô đánh hô giết, hôm nay..." Đã lại ở cùng nhau.
Tiểu Ngải chớp mắt, nhìn chăm chú vào gò má Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm cảm nhận được ánh mắt cô ấy liền nghi ngờ hỏi, "Tiểu Ngải? Làm sao vậy? Có phải là trên mặt chị dính bẩn?" Nói xong còn dùng tay xoa xoa mặt, không có mà?
Tiểu Ngải lắc đầu, nhìn chằm chằm Đường Kiến Tâm rồi chăm chú trả lời, "Chị, em cảm thấy chị thay đổi rồi."
Đường Kiến Tâm sửng sốt, thay đổi? Có ý gì?
"Trước đây, tuy rằng chị cũng tốt, thế nhưng, đường nét gương mặt lúc nào cũng quá là cứng ngắc, luôn bày ra cái mặt lạnh lẽo. Tất nhiên Tiểu Ngải tuyệt đối không có ý nói chị như thế không đẹp, chỉ là, bây giờ chị trông đẹp hơn nhiều. Đáy mắt ẩn hàm ý cười, không còn hàn ý đâu nữa, gương mặt cũng dịu dàng hơn trước kia..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, cho tới bây giờ không có ai nói đến những biến hóa này của cô, "Như vậy Tiểu Ngải không vui sao?"
"Thích. Đương nhiên là thích chứ." Chị cứ vậy thì sống chung rất vui đó!
Đường Kiến Tâm có chút buồn cười, kỳ thực chỉ có cô tự biết cô không thay đổi. Có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác, nhưng, cô không tính là sẽ giải thích với Tiểu Ngải. Hai người đứng ở cửa nói chuyện phiếm, Lôi Khiếu Thiên, Thượng Quan Kiệt Thiếu đã vào biệt thự trước, máy bay cũng đã sớm bay về. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi tới làm tốc góc áo, mà hai người dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài, cũng không cảm thấy cả hai đứng nói chuyện phiếm ở cửa là có gì không bình thường cả...
Lôi Khiếu Thiên rất khó chịu. Anh ôm Lôi Mông ngồi trên sô-pha đợi mười phút mà chưa thấy mặt của cô gái kia. Ngay cả Lôi Mông cũng hết nhìn đông tới nhìn tây, không chỉ bởi vì hoàn cảnh xa lạ, cũng bởi vì em không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
"Nha nha nha" Lôi Mông vung hai tay hai chân ở trên đùi Lôi Khiếu Thiên, hết đạp lung tung lại "nhảy múa". Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên rất tệ, nhất là thỉnh thoảng thằng nhóc giẫm lên bắp đùi anh làm anh nhói lên như bị kim đâm, rất muốn ném Lôi Mông ra ngoài.
"Thằng nhóc con không thể yên tĩnh được một lúc hả?" Lôi Khiếu Thiên thả Lôi Mông lên ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của em, "Tự chơi đi."
Lôi Mông vừa ngồi lên ghế liền quay mông lại lão tử nhà mình, hân hoan bò đi bò lại, nước dãi thật dài chảy lên mặt ghế kéo thành một sợi chỉ bạc...
Thượng Quan Kiệt Thiếu vào nghe được tiếng thằng nhóc, hai mắt sáng ngời, ba bước thành hai, ngạc nhiên nhìn thằng nhóc đang bò trên sô-pha, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, đây là con trai anh?" Anh đã sớm biết đại ca có con trai, mặc dù muốn quay về Brugge gặp thằng nhóc này, chỉ là việc trong tay còn chưa chấm dứt, thế lực của Lôi Triển Lâm không dễ dàng tiếp nhận, cho nên đành phải nhịn. Giờ lại có thể gặp thằng nhóc liệu có thể không vui sao? CHƯƠNG 95.2:
Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua Thượng Quan Kiệt Thiếu, cậu ta hỏi cái rắm gì thế.
"Ô này, thật là đáng yêu quá đi, anh xem anh xem, hai tay nó mập mập, mặt hồng hồng thật muốn cắn một cái."…
"Câm miệng." Lôi Khiếu Thiên mặt âm trầm trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, anh còn không nỡ cắn, các cậu vứt ngay cái chủ ý đó đi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu bị la cũng không giận, ngồi vào đầu bên kia, vươn hai tay ra hấp dẫn Lôi Mông, "Nào nào nào, nhóc con mau bò đến chỗ chú Kiệt này, chú Kiệt sẽ cho con kẹo ăn."
Lôi Mông nháy mắt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu. Với em thì đó là một người xa lạ, không hiểu anh nói gì, nhưng nhìn hai tay kia của anh là hiểu, quay đầu đi nhìn lại người ngồi đầu bên đó: Em mới không cần chú ấy ôm, em muốn bố cơ!
Lôi Khiếu Thiên vui vẻ, hắc, thằng nhóc này quả nhiên có cá tính, thật không hổ là con của anh, sao có thể tùy tiện để người khác ôm được?
"Nha nha."
Lôi Khiếu Thiên vui vẻ hơn, vì khen thưởng cho con trai nhà mình, ôm lấy Lôi Mông hôn một cái lên trán em, chọc cho Lôi Mông cười khanh khách không ngừng. Thượng Quan Kiệt Thiếu uất hận hâm mộ đố kỵ: Thằng nhóc được lắm, dám chê chú à!
"Đại ca, cho em ôm một cái." Thượng Quan Kiệt Thiếu chen vào bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, trông mà thèm nhìn Lôi Mông. Thằng nhóc lại còn mở to mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu, đột nhiên nhếch miệng cười, làm cho Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy mà tim như bị hòa tan.
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu nói, "Xem thằng nhóc có muốn cậu ôm không đã." Kỳ thực Lôi Khiếu Thiên nói lời này là muốn cho Thượng Quan Kiệt Thiếu biết khó mà lui, nên biết vừa rồi con trai anh rất coi thường Thượng Quan Kiệt Thiếu đó.
Cũng không ngờ là Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe thấy Lôi Khiếu Thiên nói thế liền vươn hai tay ra với Lôi Mông, Lôi Mông cũng giang hai tay ra nghiêng người về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, đúng là muốn ôm một cái!
Lôi Khiếu Thiên mặt đầy vệt đen, con trai, sao con có thể thay đổi như thế!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bế thằng nhóc, mặt mũi vui vẻ, "Nào, nhóc con, chú thương con ghê." Lôi Khiếu Thiên ác hàn, cậu ta có thể đứng đắn một chút cho anh được không vậy? Còn Lôi Mông lại dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ lên mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu, tét tét tét, cười rạng rỡ không gì sánh được.
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng không giận, sức lực của thằng nhóc vốn rất nhẹ, hơn nữa có thể làm bánh bao của thằng nhóc cũng khiến anh vui hớn hở. Lôi Khiếu Thiên đúng là hết chỗ nói, "Đã liên lạc với Kỳ chưa?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu chơi đùa với hai tay của thằng nhóc, gật đầu, "Rồi anh, Lương đã liên lạc, không tới hai ngày Kỳ sẽ đến."
"Trảm đâu?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu ngẩng đầu nhìn Lôi Khiếu Thiên, sắc mặt có chút không tốt, "Trảm nói, mọi chuyện so với chúng ta tưởng tượng còn gay go hơn!"
"Thế nào?" Không phải đi thăm dò nguyên nhân cái chết của Lôi Triển Lâm ư, việc này còn gay go đến mức nào. Cho dù Lôi Triển Lâm thực sự không chết, nay thế lực của ông ta đã không còn nữa thì còn có tư cách gì đấu với bọn họ?
Thượng Quan Kiệt Thiếu không đồng ý, "Giọng điệu của Trảm rất kỳ quái, không có nói cụ thể là vì cái gì. Nguyên nhân cái chết của Lôi Triển Lâm rất khả nghi, thế nhưng bây giờ còn chưa có chứng cứ. Chẳng qua, Trảm hình như còn có những phát hiện khác nữa!"
Những phát hiện khác?
"Cái gì?"…
Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu, "Từ hôm qua đã không liên hệ được với Trảm."
Lôi Khiếu Thiên vô cùng kinh ngạc, "Không liên hệ được?" Có ý gì đây?
"Đại ca đừng lo lắng, là Trảm tự cắt đứt tín hiệu. Cậu ta nói có người sẽ cắt tín hiệu đi nên phải đề phòng, sau này có việc gì thì cậu ta sẽ liên hệ lại với chúng ta."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, thầm nghĩ Trảm không phải người lỗ mãng. Nếu không có mười phần nắm chắc thì cậu ta sẽ không làm như vậy.
"Biết rồi."
"À đúng, đại ca, Chợ Đen có đưa tin tức tới." Thượng Quan Kiệt Thiếu giày xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Mông, vừa nhắc tới việc này, Lôi Khiếu Thiên mặc kệ con trai gặp phải độc thủ, trong lòng trở nên căng thẳng, "Nói."
"Nhị công tử có đưa tới tin tức, đã có manh mối của Đoạt Quỷ."
Lôi Khiếu Thiên cả kinh, mâu quang thâm trầm, "Người đâu?" Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy tay Lôi Mông đang ở trên mặt mình ra, "Nhị công tử nói muốn bàn chuyện này với mình anh."
Lôi Khiếu Thiên nhăn mày, lập tức gật đầu. Trước đây anh đã phát ra lệnh truy xét cấp mười hai của Ngục Thiên Minh, tiến hành thăm dò tin tức trên khắp mặt đất. Mặc dù năm mươi vạn đô la Mỹ chỉ là một bữa ăn sáng với Chợ Đen, không có đặt trong mắt, nhưng lại có thể dẫn Nhị công tử ra mặt nói chuyện với anh, vậy chuyện này hẳn còn có nội tình.
"Được rồi, cậu sắp xếp đi."
Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, định nói anh đã sắp xếp xong rồi thì chợt cảm giác ở bụng có dòng nước ấm. Thượng Quan Kiệt Thiếu mở lớn hai mắt, kêu toáng lên, đặt Lôi Mông lại vào ngực Lôi Khiếu Thiên, đứng thẳng người dậy. Giờ có thể thấy rõ ở bụng Thượng Quan Kiệt Thiếu đã ẩm ướt một mảng lớn, trên đó còn có mùi nước tiểu đồng tử... Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu, lại nhìn con trai mình, âm thầm dựng ngón cái. Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy nước tiểu của thằng nhóc đó.
"Trời ạ, nhóc con, con thật sự quá mất vệ sinh. Uổng thay chú đã yêu quý con như thế, con lại đái ướt hết cả người chú thế này, ghê quá đi mất!" Thượng Quan Kiệt Thiếu giơ chân gào khóc, Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua cậu ta, nhìn con trai mình, "Cút đi thay quần áo đi!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu ủy khuất nhìn Lôi Khiếu Thiên, vỗ vỗ áo mình rồi chạy thẳng lên lầu. Lôi Mông như biết mình làm chuyện xấu vùi mặt vào trong ngực bố, quay ót lại phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, chờ tới khi anh ta đi rồi mới quay mặt ra, vỗ vỗ tay... Cười đến mức muốn ngốc nghếch thế nào thì ngốc nghếch như thế!
Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải vào trong thì nghe được tiếng cười của thằng nhóc và lời khích lệ của Lôi Khiếu Thiên.
"Con trai giỏi quá!" Hừ, con anh ai cũng có thể ôm được sao?
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười hứng khởi của Lôi Khiếu Thiên, Lôi Mông thì vỗ tay liên tục, chớp mắt, đây là tình huống gì vậy? Con trai cô không phải gần đây không muốn gặp bố nó sao?
Mà khi Tiểu Ngải gặp thằng nhóc liền hai mắt sáng rực, bỏ lại Đường Kiến Tâm, chạy đến cạnh Lôi Khiếu Thiên, "Ô kìa, thằng nhóc này đang yêu quá đi, chị, mau đến xem, nó thật đáng yêu ghê."…
Đường Kiến Tâm gật đầu, quả thực, con trai được khen làm tâm tình cô cũng rất vui, khẽ cười đáp, "Tiểu Ngải nếu thích thì tự mình cũng có thể sinh một đứa mà." Bây giờ cũng không phải là không có điều kiện!
Tiểu Ngải nghe xong đỏ bừng cả tai, trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị, chị đừng giễu cợt em thế chứ."
Đường Kiến Tâm buông tay, "Chị nào có giễu cợt em, chị nói thật lòng thôi mà."
Tiểu Ngải chu mỏ, quyết định tạm thời không để ý tới chị ấy nữa, chọc chọc tay vào mặt tiểu bảo bối. Lôi Mông thấy mẹ, rất vui mừng, giẫm đạp lên đùi Lôi Khiếu Thiên, đưa tay ra để Đường Kiến Tâm ôm!
Đường Kiến Tâm mỉm cười, ôm lấy thằng nhóc, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Con trai đói rồi, đi hầu hạ cái bụng của nó đi."
Lôi Khiếu Thiên liếc nhìn Đường Kiến Tâm, ngoan ngoãn đi pha sữa. Đường Kiến Tâm hôn một cái lên mặt Lôi Mông, "Đói chưa? Chờ nhé, đợi bố đi pha sữa đã." Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông ngồi vào một bên, hô lên với bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, "Mặt con sao lại đỏ như vậy?" Không phải là ốm đấy chứ? Đường Kiến Tâm áp trán mình lên trán Lôi Mông, thử nhiệt độ, may quá, không có việc gì!
Tiểu Ngải đứng bên cạnh cằm như rớt xuống đất, run run hỏi Đường Kiến Tâm, "Chị, thằng bé là là là?"
Đường Kiến Tâm buồn cười nhìn Tiểu Ngải, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh, "Nó là con chị, tên là Lôi Mông!"
Chết mất thôi
Tiểu Ngải hít sâu một hơi, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Đường Kiến Tâm, chỉ vào thằng nhóc hỏi, "Sao vừa nãy em không thấy thằng bé?"
Đường Kiến Tâm đặt Lôi Mông ngồi trên đùi mình, cảm giác mông em hơi ẩm ướt liền nghi hoặc, quay cái mông nhỏ của Lôi Mông lại kiểm tra, "Còn nói không có, chị mới xuống máy bay đã bị em ôm chặt lấy, thằng nhóc này chính là bị đè bẹp ở giữa đó." Ồ, sao quần nhóc con lại ẩm thế này? Đái rồi hở?
Tiểu Ngải gãi đầu, "A" một tiếng! Ánh mắt rơi vào người Lôi Mông với đôi mắt đen trắng thật to nằm trên đùi Đường Kiến Tâm, kinh sợ toát mồ hôi. Đường Kiến Tâm hô lên với Lôi Khiếu Thiên, "Con trai anh tè rồi à?"
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa bước ra, gật đầu, "Ừ!"
"Tôi đã bảo là phải mặc bỉm cho thằng bé, anh còn nói không cần." Đường Kiến Tâm có chút oán giận, cầm bình sữa trong tay anh mà trách mắng!
"Ngày nào cũng mặc sẽ không thoáng khí, không tốt cho trẻ nhỏ!" Đương nhiên Lôi Khiếu Thiên không thể nói với Đường Kiến Tâm những lời này là anh đặc biệt đi tìm những người anh em khác để hỏi!
Đường Kiến Tâm sờ sờ vào chỗ bị ẩm do nước tiểu, "Quên đi, tôi đi thay quần áo cho thằng bé." Nói rồi trả cái bình sữa lại cho Lôi Khiếu Thiên rồi chạy lên lầu!
Lôi Khiếu Thiên cầm bình sữa, nói, "Phòng ở tầng hai!"
Sau khi Đường Kiến Tâm đi rồi Lôi Khiếu Thiên mới quay đầu lại nhìn Tiểu Ngải. Chỉ là lúc này Tiểu Ngải mở miệng thật lớn, bộ dạng như cằm rớt xuống đất không nhặt lên được.
Tiểu Ngải tay chỉ bóng lưng Đường Kiến Tâm, mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Chị ấy chị ấy chị ấy, anh anh anh?" Mặc dù Thượng Quan Kiệt Thiếu đã nói là chị mang thai, sắp sinh con rồi. Nhưng biết là một chuyện, thấy được lại là chuyện khác. Cô với chị mới chỉ chia cách nhau mới hơn một năm, còn chưa được hai năm nữa, thế mà chị ấy ngay cả con trai cũng có rồi, vậy cũng quá nhanh rồi đó!
Lôi Khiếu Thiên thu hồi lại nụ cười, khôi phục lại khuôn mặt nghiêm nghị, cương ngạnh mà lạnh lẽo, thưởng thức bình sữa trong tay, liếc qua Tiểu Ngải, "Chính như cô nghĩ đấy!"
Tiểu Ngải xoa xoa hai mắt, bị anh ta kích thích quá mức. Vừa rồi còn mang vẻ mặt bị vợ quản nghiêm, giờ lại ra dáng lão đại, trở mặt quá nhanh thật làm cô không tiếp thu nổi!
Nhưng mà điều này cũng làm cho cô yên lòng, anh ấy hẳn là rất yêu chị? Bằng không một người là lão đại Ngục Thiên Minh sao lại mặc kệ chị, tự nguyện đi pha sữa như vậy.
"Chị thật hạnh phúc!"
Lôi Khiếu Thiên âm thầm gật đầu. Đúng vậy, anh bây giờ cũng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Tâm Nhi còn chưa có thừa nhận quan hệ của bọn họ, nhưng chỉ vậy thôi anh đã cảm nhận được sự ngọt ngào rồi!
Vừa lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu thay áo xong đi xuống, thấy Tiểu Ngải liền chạy ra, đặt mông ngồi vào bên cạnh cô, nhìn bình sữa trong tay Lôi Khiếu Thiên, kinh ngạc cực kỳ, "Đại ca? Thứ anh cầm trong tay là?"
Lôi Khiếu Thiên lắc lắc bình sữa, "Cậu nói cái này?"
Cằm Thượng Quan Kiệt Thiếu lách cách, cũng rớt theo Tiểu Ngải.
"Bình sữa!"
"Hì hì. Ha ha!" Thượng Quan Kiệt Thiếu tay chỉ Lôi Khiếu Thiên, cười gập cả người, "Đại ca, anh pha sữa?"
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, trừng mắt lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu, xúc động muốn ném cậu ta ra khỏi biệt thự, "Cười thích lắm hả?"
"Ha ha, đương nhiên là buồn cười quá mà. Anh nên biết anh là lão đại Ngục Thiên Minh đó, nếu để mấy người Lương biết anh đi pha sữa,... A..." Thượng Quan Kiệt Thiếu nói mà không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, mãi cho đến khi bị Tiểu Ngải véo mạnh vào bắp đùi, đau đớn làm anh phải ngậm miệng lại, "Tiểu Ngải, em véo anh làm gì?"
Tiểu Ngải tức giận nhìn anh chằm chằm, anh không thấy là mặt lão đại nhà anh đen xì lại rồi kia à?
Thượng Quan Kiệt Thiếu thu được tin tức từ Tiểu Ngải, bản năng im lặng nhìn sang Lôi Khiếu Thiên. Quả nhiên, lúc này đỉnh đầu Lôi Khiếu Thiên bốc lên hơi nước, sắc mặt âm trầm, có khí thế như muốn ăn sống nuốt tươi anh!
Đồng tử Thượng Quan Kiệt Thiếu mở to, vẻ mặt cầu xin biện bạch với Lôi Khiếu Thiên, "Cái kia, đại ca, anh coi như em đánh rắm đi, thả ra liền bay đi mất ấy mà... Ha ha!" Tiểu Ngải mắt trợn trắng, Thượng Quan Kiệt Thiếu khóc không ra nước mắt. Anh đúng là phạm sai lầm mà, những lời này mà anh có thể nói trước mặt đại ca sao? Đại ca là người mà anh có thể trêu chọc ư?
"Được lắm, Trảm bị ép gọi về, việc mở rộng bên châu Phi vẫn chưa xong. Vừa đúng dịp, ngày mai cậu đi tiếp nhận ngay luôn đi!" Lôi Khiếu Thiên nói xong đứng dậy, đi thẳng lên tầng trên. Tất nhiên, trước khi đi không quên cầm bình sữa lên cho thằng nhóc!
"A." Thượng Quan Kiệt Thiếu bối rối vô cùng, la toáng lên với Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, đừng mà, em sai rồi. Ôi đại ca ơi, đại ca không thể đối xử với em như thế chứ!" Nên biết anh vừa mới về không lâu, giờ mà đi châu Phi chuyến nữa, chắc anh thành người da đen luôn mất thôi!
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, Tiểu Ngải lắc đầu thở dài, "Em nói này, đầu anh làm bằng cái gì vậy hả?" Tiểu Ngải chỉ tay vào đầu Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Những lời đó anh nói sau lưng anh ấy là được rồi, còn dám nói quang minh chính đại như thế, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống."
Bước chân của Lôi Khiếu Thiên dừng lại, sắc mặt còn đen hơn cả hắc động, rủa thầm. Chết tiệt, cái gì mà nói sau lưng anh hả? Trước mặt anh cậu ta không thể quang minh chính đại nói ra, lẽ nào có thể nói sau lưng ư?
Tiểu Ngải than thở, Thượng Quan Kiệt Thiếu hoàn toàn yên lặng, còn Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ nên nghiêm phạt hai người này như thế nào!
Đường Kiến Tâm bế Lôi Mông lên lầu, sau khi thay quần xong thì dỗ em đi ngủ. Lôi Khiếu Thiên tới cửa thấy hai người một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường, nét mặt trở nên nhu hòa đi nhiều, Tâm Nhi của anh và con trai đều ở bên cạnh anh!
Bây giờ chỉ cần tìm Địch Long, Zimmer của Đoạt Quỷ, sáng tỏ tâm ẩn của Tâm Nhi, như vậy Tâm Nhi có phải sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh không?
Còn anh, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cũng có thể an tâm ở cạnh cô. Sự nghiệp khuếch trương ra bản đồ Trung Quốc cũng không cần anh tự mình xử lý, đã có những người anh em khác của Ngục Thiên Minh chăm sóc, anh giúp đỡ một chút là được rồi!
Tâm Nhi, nhanh thôi, em sẽ có được cuộc sống mà em mong muốn. Đến lúc đó, anh với em cùng đi du lịch khắp thế giới có được không? CHƯƠNG 95.3:
Sau khi Thượng Quan Kiệt Thiếu trốn thoát khỏi sự hủy hoại của Tiểu Ngải liền chạy lên lầu tìm Lôi Khiếu Thiên, nói là đã hẹn thời gian gặp mặt với Nhị công tử của Chợ Đen!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, lúc bước ra khỏi phòng liếc qua Đường Kiến Tâm nằm trên giường, cùng Thượng Quan Kiệt Thiếu ra khỏi biệt thự.
"Hẹn gặp ở đâu?"
"Cao ốc Acer - Italia!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, đó thực ra là nơi mà lão đại hắc bang đàm luận. Tại đó có thể thấy được các thế lực trong hắc đạo. Cho nên bình thường hai bên có hẹn gì thông thường đều tới đấy!
"Tìm được Zimmer chưa?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu, "Lương đã cố gắng nói chuyện với Nhị công tử, nhưng dường như đối phương có ý định giấu diếm, bọn em không tìm ra manh mối!"
Lôi Khiếu Thiên trầm tư. Nếu Chợ Đen có ý định giấu giếm tin tức, bọn họ muốn moi được tin tức không phải có lòng là được, "Cho người tới Chợ Đen." Nhị công tử nếu có thể tìm được người, vậy Zimmer nhất định ở Chợ Đen!
Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, "Lương đã đi làm rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu. Trong khi hai người nói chuyện thì đã tới cao ốc Acer. Bề ngoài thì đây chỉ là một cao ốc bình thường, được lắp kính thủy tinh mặt ngoài, xếp theo kiểu kim tự tháp, cửa ra vào thuộc về kiểu cửa xoay. Lôi Khiếu Thiên đi đầu, Thượng Quan Kiệt Thiếu cùng đi bên cạnh anh, đằng sau có hai tiểu đệ. Nơi này là Italia, không nói tới trong cao ốc Acer này có người của Ngục Thiên Minh, căn bản Italia vốn là bản bộ của mafia, cho nên vấn đề an toàn ở đây khỏi cần nghĩ làm gì, tin rằng Nhị công tử cũng hiểu rõ điểm này.
Hai người bước vào tầng một liền trông thấy bốn cái thang máy, hai cái lên hai cái xuống. Lôi Khiếu Thiên dừng lại, Thượng Quan Kiệt Thiếu phất tay bảo hai người phía sau không cần đi theo. Cả hai gã áo đen đều gật đầu đứng lại, Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc này mới đuổi theo Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca, Nhị công tử đã ở trên tầng hai rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Bảo người thông báo cho Đế Văn đi."
"Đã báo, giáo phụ mafia đang trên đường tới đây."
Thang máy chậm rãi di chuyển. Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ, mấy đứa này ở bên cạnh anh đã lâu, tâm tư cùng cách làm việc của anh đã có thể đoán được đại khái. …
Lôi Khiếu Thiên không lên tiếng thì hai người tạm thời im lặng. Dọc theo thang máy lên tầng hai có một phòng khách nhỏ không quá lớn, tiếp đó có mấy căn phòng, phòng họp, phòng nghỉ...
Lôi Khiếu Thiên dừng lại trước cửa căn phòng hội nghị, Thượng Quan Kiệt Thiếu mở cửa giúp anh. Bên trong phòng là một người đàn ông phương tây quyền thế, trên mặt có vết sẹo hình chữ X. Lôi Khiếu Thiên híp mắt, anh ta chính là Nhị thiếu của Chợ Đen!
Lôi Khiếu Thiên có tiếng là không hay xã giao, cho nên vẫn là do Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng dậy giới thiệu hai người. Nhị công tử cũng không qua loa, mặc dù bộ mặt có phần dữ tợn, nhưng ăn nói đâu ra đó, nhấn giọng rõ ràng đúng chỗ. Nếu đã có thể là bá chủ Chợ Đen, điểm này đúng là không thành vấn đề!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Nhị công tử, đây là đại ca Ngục Thiên Minh chúng tôi."
Nhị công tử lúc đầu ngồi trên ghế chủ nhân, thấy cửa mở ra cũng vội vàng đứng lên, đáp lại, "Rất hân hạnh!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, bọn họ đã sớm gặp mặt nhau rồi. Lần trước ở Chợ Đen thấy qua người này, "Nhị công tử, tin tức của anh?"
Nhị công tử đối với câu hỏi trực tiếp của Lôi Khiếu Thiên không có nửa điểm bất mãn, ngồi lại ghế vừa rồi, "Không vội, Lôi lão đại. Tôi có thể tìm anh tới đây, nhất định sẽ làm anh thỏa mãn."
Lôi Khiếu Thiên nhìn anh ta một cái. Nếu đối phương đã nói rõ, anh cũng yên tâm hơn. Huống chi bây giờ người này đã đứng trước mặt anh, vậy đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng ra phía sau Lôi Khiếu Thiên, "Nhị công tử, xin lỗi, tính khí đại ca chúng tôi là vậy đó!"
Nhị công tử gật đầu, thu lại sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày, gật đầu, "Không sao, tôi còn đang hi vọng Lôi lão đại không trách tôi đột nhiên mời hẹn gặp nữa kìa."
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt, Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu. Tất nhiên Nhị công tử dám mời Lôi Khiếu Thiên tự mình đến cao ốc Acer hoàn toàn là vì lần trước Nick nhận ân tình của anh ta, cho nên anh ta mới dám mạo muội như vậy!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng khách sáo với Nhị công tử. Nếu bình thường hai người chẳng phải người thích kiểu khách sáo này, chỉ là vào lúc này, hoàn cảnh này, bọn họ là người trong hắc đạo, cùng là dạng người thô kệch, nào có lăn lộn trong quan trường, lời ra khỏi miệng thì đầy học vấn.
"Được rồi, Lôi lão đại. Tôi cũng đã mời giáo phụ mafia, chắc bây giờ cũng tới rồi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, ngồi im bất động, mang thái độ như việc này không liên quan tới mình. Thượng Quan Kiệt Thiếu trả lời, "Vừa hay, đại ca chúng tôi sớm đã muốn gặp mặt vị giáo phụ mafia này."…
Lôi Khiếu Thiên liếc qua Thượng Quan Kiệt Thiếu, âm thầm hừ lạnh. Ai nói anh sớm muốn gặp vị giáo phụ mafia này? Người ta đã sớm quen biết từ tám trăm năm trước rồi.
Đang trò chuyện thì cửa vang lên tiếng gõ, cả ba cùng quay đầu ra nhìn. Một người đàn ông anh tuấn trầm ổn mặc tây trang bước vào, lúc thấy Lôi Khiếu Thiên đặc biệt nháy mắt. Hai người đồng thời nhìn nhau, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết!
Lôi Khiếu Thiên thu ánh mắt về, tay phải gõ từng nhịp có quy luật lên mặt bàn. Giáo phụ mafia vừa mới vào là Đế Văn, chỉ là bây giờ anh ta khoác lên lớp da khác mà thôi. Khi ánh mắt Đế Văn chuyển sang Nhị công tử thì có hơi trầm xuống, bước tới gần, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí phách đen tối, "Nhị công tử, tìm tôi gấp như vậy là có chuyện lớn gì sao?" Vừa nói vừa ngồi xuống bên phải Nhị công tử, mặt đối mặt với Lôi Khiếu Thiên!
Nhị công tử cười khổ, "Giáo phụ, anh rốt cuộc cũng tới rồi!"
Đế Văn nhướng mày, ra vẻ mình cũng đâu có để bọn họ chờ lâu đâu? Hai mắt như có ý rồi lại vô ý nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, "Nhị công tử, có nên giới thiệu trước một chút?"
Nhị công tử gật đầu, lúc này mới phản ứng được, bản thân thật quá sơ sót, vội nói, "Vị này chính là lão đại Ngục Thiên Minh, Lôi lão đại. Đằng sau anh ta là minh chủ Ám Minh Thượng Quan Kiệt Thiếu. Hai vị, vị này chính là giáo phụ mafia!"
Ba người rất ăn ý gật đầu. Đế Văn nhìn Lôi Khiếu Thiên, ý cười ẩn trong đáy mắt, miệng lại khoa trương, "Hóa ra anh chính là Lôi lão đại của Ngục Thiên Minh, danh tiếng thật như sấm bên tai!"
Lôi Khiếu Thiên đen mặt lại, trong mắt có sự cảnh cáo. Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh với Đế Văn, "Giáo phụ mafia đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!"
Trên mặt Đế Văn thì nịnh bợ mà trong lòng lại muốn ói máu, "Đâu có đâu có, tôi không ngông cuồng được như Ngục Thiên Minh đâu!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn muốn khiêm tốn trả lời, Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh nói, "Câm miệng, nói chính sự!"
Nhị công tử thấy bầu không khí bế tắc liền vội vàng hoà giải, "Phải phải phải, Lôi lão đại, hôm nay tôi hẹn các anh tới chủ yếu là vì chuyện liên quan tới tổ chức "Đoạt Quỷ"."
Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, lại nhìn sang Nhị công tử, "Tổ chức này không phải đã biến mất không còn dấu vết mười tám năm trước rồi sao?" Anh cũng đã tìm Zimmer năm năm, vậy mà cũng chưa thể tìm ra được chút dấu vết!
Lôi Khiếu Thiên trước đó đã có phòng bị trước, cho nên cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên giống Đế Văn, chẳng qua ánh mắt lại ẩn chứa sát khí.
Nhị công tử đáp trả câu hỏi của Đế Văn, "Đúng vậy, mười tám năm trước vì bảo toàn bản thân mà "Đoạt Quỷ" đã trốn đến Âm Sơn, chính thức sống như người nguyên thủy trong mười tám năm."…
Đế Văn trừng mắt, ngay cả Lôi Khiếu Thiên cũng kinh ngạc, sống như người nguyên thủy?
"Năm đó vì sao hắn lại lẩn trốn?" Lôi Khiếu Thiên tuy rằng mơ hồ đoán được lí do, có lẽ có liên quan đến chuyện của Tâm Nhi, thế nhưng, sâu trong lòng anh vẫn có chút bất an.
Nhị công tử lắc đầu, "Năm đó Zimmer rất thông minh, những chuyện quá khứ làm rất sạch sẽ. Hơn nữa sự việc đã qua mười tám năm, chúng tôi muốn điều tra cũng tương đối khó khăn."
Lôi Khiếu Thiên và Đế Văn liếc nhau, thu được tin tức từ trong mắt đối phương, Đế Văn mở lời, "Vậy ý anh là?"
Nhị công tử cũng không nhiều lời vô ích, nói thẳng ra mục đích, "Trước đây không lâu ở Chợ Đen xuất hiện "Ma Phong M7", loại ma túy này đã sớm biến mất trên thị trường. Nếu không phải người của chúng tôi bắt được một gã hít thuốc phiện đưa cho chuyên viên kiểm tra đo lường thì cũng sẽ không biết nó còn tồn tại trên thế giới này."
Đế Văn vô cùng kinh ngạc, "Ma Phong M7? Anh khẳng định chứ?"
Nhị công tử sắc mặt nặng nề gật đầu, "Tôi khẳng định là nó!"
Lôi Khiếu Thiên nhìn Nhị công tử, cuối cùng đã biết vì sao anh ta lại hẹn bọn họ tới. Ma Phong M7 này năm đó chính là xuất hiện từ tổ chức Đoạt Quỷ, là một loại ma túy tác động lên thần kinh rất mạnh, vừa xuất hiện ở chợ đêm đã khiến tất cả mọi người điên cuồng, lúc đó đã nhấc lên một làn sóng. Về sau thứ ma túy này không nghiên cứu được hoàn thiện, nảy sinh ra sơ suất rất lớn, Chính phủ đã tiến hành công kích mạnh mẽ. Chỉ trong vòng hai tháng "Ma Phong M7" đã triệt để biến mất ở chợ đêm, mà đồng thời tổ chức Đoạt Quỷ cũng biến mất không dấu vết, hoàn toàn thoái lui khỏi hắc đạo!
Mười tám năm sau thứ ma túy này lại xuất hiện ở Chợ Đen, nói cách khác, nếu tin tức này mà lộ ra ngoài, vậy Chợ Đen chắc chắn gặp phải phiền toái lớn.
"Anh dựa vào cái gì nói Zimmer đã xuất hiện?"
Nhị công tử lắc đầu, "Không chỉ có cái này. Từ sau lần trước Lôi lão đại phát đi truy hồn lệnh cấp mười hai của Ngục Thiên Minh, hai phe hắc bạch đã nhấc lên một làn sóng lớn, Chợ Đen cũng tham dự vào cuộc tìm kiếm này. Chỉ là, khi chúng tôi tìm được Zimmer, thứ ma túy ấy cũng đã có ở Chợ Đen rồi!"
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, "Ý của anh là?"
Nhị công tử bình tĩnh nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Ý của đại ca tôi là, Zimmer chúng tôi có thể giao cho anh. Nhưng hy vọng rằng Lôi lão đại có thể giúp chúng tôi một chuyện!"
Giúp đỡ?
Lôi Khiếu Thiên liếc nhìn Nhị công tử, "Có thể, chỉ cần trong khả năng, Ngục Thiên Minh sẽ không thờ ơ đứng nhìn."
"Còn có mafia của tôi nữa!" Đế Văn đột nhiên chen vào. Mọi người cùng nhìn về phía anh, anh lại nhếch miệng cười, "Chuyện tốt như vậy làm sao có thể thiếu được mafia của tôi?" Nên biết nếu Ma Phong M7 hoàn thiện, vậy đó chính là sinh ý mà ai cũng muốn cướp lấy!
Lôi Khiếu Thiên liếc qua Đế Văn, với cái sinh ý này thì anh chẳng có hứng thú, tin rằng đây cũng là nguyên nhân mà Nhị công tử tìm Đế Văn. Ngục Thiên Minh anh có buôn lậu ma túy nhưng cũng không bao gồm cả cái loại hại thần kinh như thế, "Tôi chỉ muốn Zimmer."
Đế Văn biết rõ nguyên do trong đó, nói với Nhị công tử, "Nếu Ngục Thiên Minh không tham dự, vậy kế tiếp chúng ta nên trao đổi vấn đề giao dịch như thế nào thôi."
Ánh mắt Nhị công tử nặng trĩu, vết sẹo trên mặt anh ta trông lại càng dữ tợn, "Thế cũng tốt. Vậy Lôi lão đại, chúng tôi muốn phương pháp phối chế "Ma Phong M7"."
Lôi Khiếu Thiên nhìn về phía Nhị công tử, không lên tiếng. Thượng Quan Kiệt Thiếu lập tức buồn bực, "Hóa ra anh còn chưa biết được phương pháp phối chế từ trong miệng Zimmer hả?"
Nhị công tử có vẻ xấu hổ, " Zimmer rất ngang ngạnh, răng còn cắn chặt hơn cả vỏ ngọc trai, mặc kệ tra tấn thế nào cũng không chịu nhả ra."
Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh, "Anh sai rồi, không phải do răng hắn ta cắn chặt, ngược lại hắn khá thông minh." Nếu hắn nói ra phương pháp phối chế thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu hắn cắn chặt răng, nhiều lắm cũng chỉ là chịu tra tấn, không đến mức sẽ phải chết, nhãn lực này mà cũng không có!
Khóe miệng Nhị công tử giật một cái, âm thầm nghiến răng, "Phải, Kiệt thiếu nói không sai. Nhưng chúng tôi cũng không biết làm thế nào, đành lưu lại cái mạng cho hắn!"
Đế Văn gật đầu, thảo luận vấn đề sau này với Nhị công tử. Lôi Khiếu Thiên và Thượng Quan Kiệt Thiếu im lặng ngồi nghe, không nói câu nào. Nhưng đến gần cuối cuộc trò chuyện, Lôi Khiếu Thiên mới chen miệng, "Thời gian giao người."
Nhị công tử và Đế Văn dừng cuộc nói chuyện lại, nhìn sang Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca bọn tôi sẽ đích thân đưa người tới cứ điểm của Ngục Thiên Minh."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, hai người hẹn gặp tại cứ điểm của Ngục Thiên Minh ở New York. Sau khi sắp xếp tỉ mỉ tất cả mọi việc thì Nhị công tử mới đứng dậy từ biệt, người của anh ta cũng tới rồi!
Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn đứng dậy nhưng không đi theo anh ta, chỉ có Thượng Quan Kiệt Thiếu đi tiễn Nhị công tử tới cửa rồi mới quay lại.
"Đại ca, anh thấy thế nào?" Đế Văn gõ từng nhịp có quy luật lên mặt bàn, nhìn Lôi Khiếu Thiên hỏi.
Lôi Khiếu Thiên nhướng mày, "Không phải cậu rất có hứng thú sao?" Chẳng qua anh không thích chạm vào thứ ma túy thần kinh này thôi, bằng không đây đúng là một miếng thịt béo.
Thứ ma túy thần kinh này không phải trồng mà là được phối chế. Nếu có được phương pháp phối chế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không phải lo lắng tới vấn đề nguồn cung cấp!
Đế Văn gật đầu, "Quả thật có, thế nhưng, việc này không phải đùa, chỉ cần một khi xử lý không tốt, hậu quả... rất nghiêm trọng!" Mười tám năm trước tuy anh còn nhỏ, nhưng sự kiện chấn động kia anh cũng biết ít nhiều.
"Tự cậu phải có chừng mực. Chợ Đen là địa phương như thế nào cậu rõ hơn ai khác. Nhị công tử tìm tới cậu chỉ là muốn để người khác gánh hộ anh ta một phần mạo hiểm, cậu phải suy nghĩ kỹ."
Lời Lôi Khiếu Thiên nói, không phải Đế Văn không rõ. Nhưng nay mà muốn giở trò mờ ám với mafia, Đế Văn anh tự thấy là đối phương còn chưa có gan lớn được như thế.
"Yên tâm đi đại ca, em tự có chừng mực."
"Ừ!" Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên nặng nề, "Hai ngày nữa tôi sẽ đi New York một chuyến, nhân tiện cậu cũng đi luôn, thăm dò xem hư thực của Chợ Đen."
Đế Văn gật đầu, lập tức nghĩ đến, "Đại ca, tin tức tìm được Zimmer anh có muốn nói với chị dâu không?"
Hử? Ngón tay đang gõ bàn của Lôi Khiếu Thiên dừng lại, "Còn chưa nghĩ ra."
"Em nghĩ lão đại nên nói một tiếng cho chị dâu biết. Dù sao, đó cũng là khúc mắc của chị ấy."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, anh cũng có ý này. Nhưng anh sợ sau khi Tâm Nhi biết đã tìm được Zimmer thì tinh thần của cô sẽ mất khống chế...
Thượng Quan Kiệt Thiếu quay lại thấy biểu tình của hai người như bạn già lâu năm, bước chân dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn tới nhìn lui hai người, càng nhìn thì càng cảm thấy hai người này có gian tình!
Đế Văn thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng sau lưng Lôi Khiếu Thiên, nhướng mày, cười như không cười nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu nói, "Tới tới tới, ở đây còn rất nhiều chỗ, đứng đó làm gì vậy. Thấy bọn tôi ngồi nên xấu hổ hả!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu trợn tròn hai mắt, Lôi Khiếu Thiên nhìn lại Thượng Quan Kiệt Thiếu, "Anh ta đi rồi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook