Mê Luyến
-
Chương 1: Xuyên không? Không khoa học tí nào?
Edit+Beta: Lã Thiên Di
Xuyên không, loại chuyện này tồn tại sao?
Nếu như các bạn hỏi nữ chính của chúng ta nàng nhất định sẽ cười nhạo trả lời: “Ta không tin, không có khoa học thì làm sao còn có thể làm ra một đống định nghĩa về vũ trụ cùng chứng minh về không gian tri thức — xuyên không, không hề có cơ sở khoa học, không thể tin.”
“YouHime-Sama thế nào lại ngẩn người?”
Bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của thị nữ, Kính Hinh nhìn bầu trời, Sờ sờ chính mình bộ mặt đói khát, trong lòng mặc niệm: ‘Này không khoa học, này không khoa học, này không khoa học.’
“Công chúa? Hay là thân thể của người không thoải mái?”
Trong âm thanh của thị nữ thêm một tia hoảng loạn, Kính Hinh dùng tay áo kimônô che khóe miệng cứng ngắc của mình. Dùng âm thanh tự cho là ôn nhu nhất nói: “Ta không sao, hơi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, lui ra đi.”
“Âm thanh ngài có chút kì lạ, thật sự không cần gọi y sư [1] sao?”
[1] Y sư: hay còn còn gọi thái y (theo âm Hán Việt) hoặc là bác sĩ, là người chữa bệnh cho bệnh nhân. Mình không đổi thành thái y hay bác sĩ là do để nguyên vậy đi cho nó hợp với thời đại đó mà ~
Kính Hinh dùng tay áo ngăn trở khóe miệng. Nàng là đói bụng a, thay vì kêu y sư không bằng gọi đầu bếp cho nàng đi. Nhưng là bây giờ còn chưa đến thời gian ăn cơm, lượng cơm YouHime ăn cũng không nhiều, nếu như nàng đưa ra yêu cầu như vậy sẽ rất là quái dị, Kính Hinh chỉ có thể mở miệng nói.
“Không có việc gì, lui ra đi.”
Thị nữ trong lòng gào thét, đại khái bởi vì nàng chưa bao giờ nghe công chúa dùng khẩu khí đông cứng lạnh như băng như vậy mà nói ‘Lui ra’. Nhưng biết làm sao, nàng chỉ có thể lập tức cung kính cúi đầu, vội vàng ly khai khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại có chính mình, Kính Hinh hít một hơi thật sâu, cầm lấy gương đồng ở trên bàn. Trên gương lập tức hiện ra một người thiếu nữ, da thịt nàng trắng như tuyết, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành. Trên khuôn mặt một chút biểu cảm cũng không có, mái tóc đen dài sáng bóng, chỉ cần nàng nghiêng đầu liền nhẹ nhàng theo bả vai nàng chảy xuống. Một đôi mắt sáng ngời đen như mực, trong suốt mà tinh thuần, nàng gắt gao nhăn lại mày. Tại sao lại cho nàng khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra một cỗ chọc người trìu mến mảnh mai, còn có nội tâm đau khổ sầu bi.
Phách — gương đồng bị quăng đi một cách không thương tiếc đã hạ cánh ở trên bàn, Kính Hinh triệt để tuyệt vọng, vô luận nàng nhìn vào gương bao nhiêu lần. Hiện ra trên gương cũng không phải là khuôn mặt của nàng, mà là dung nhan tuyệt sắc vừa mới xuất hiện khi nãy. Mới đầu, nàng còn cho là chính mình đang nằm mơ. Đã năm ngày rồi, năm ngày rồi đó, kể từ ngày nàng biến thành thiếu nữ gọi là ‘YouHime’.
Kính Hinh tuyệt đối không thừa nhận chính mình đã xuyên không. Bởi vì đối với cô mà nói sự tình kia thật sự không khoa học a. Nhưng là, chính mình tự nhiên biến thành tuyệt sắc mỹ nữ, trên người còn mặc kimônô cổ đại Nhật Bản cực kì hoa lệ mà xa xỉ, là nữ nhi tài năng của một gia đình quyền quý.
Nàng bị nhốt tại phòng này, bị binh lính cùng ‘âm dương sư’ bảo hộ, tuy nói rằng như vậy, nhưng là Kính Hinh càng cảm thấy đắc ý khi thị nữ xưng hô nàng là “công chúa điện hạ.”
Tuyệt đối không khoa học, thật sự không khoa học a. Nàng thân là người Trung Quốc, chưa từng có học qua tiếng Nhật, thế nhưng có thể nghe hiểu được lời nói mà bọn họ nói. Nàng thiếu chút nữa còn cho rằng chính mình có phải hay không trí nhớ nhầm lẫn, nàng kỳ thật chính là “YouHime”.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nam tử trung niên với khuôn mặt đầy lo lắng đi đến, kích động nhìn về phía Kính Hinh nói: “YouHime bảo bối của ta, nghe nói thân thể ngươi không thoải mái, phụ thân thật lo lắng a.”
Hắn chính là thành chủ nơi này, là phụ thân của ‘Youhime’, Kính Hinh chỉ cảm thấy hắn lấm la lấm lét, một mặt gian tướng, một chút cũng không giống thành chủ. Nhưng dù sao cũng là phụ thân duy nhất của thân thể này, nàng cũng nên ứng phó một chút: “Cơ thể của ta cũng không có điểm không thoải mái, đã làm phụ thân lo lắng.”
Kính Hinh luôn luôn cúi đầu. Nếu ngước lên xem mặt nam nhân này, cô tuyệt đối sẽ kêu không ra hai chữ “Phụ thân”.
“Vừa rồi mới ta nhận được một phong thơ. Nam nhân kia thật sự là đáng thương, con hắn mắc một căn bệnh kỳ quái, gọi y sư đến đều không chữa khỏi.” Nghe được Kính Hinh nói không có việc gì, hắn đổi thành bộ mặt là một phụ thân tốt, nói mục đích thật sự của mình khi tới đây.
“Nghe nói năng lực của ngươi có thể cứu được con hắn, hắn ngàn dặm xa xôi chạy đi chạy lại. Nữ nhi bảo bối của ta, ngươi nhất định sẽ cứu vớt cái đứa nhỏ kia, trợ giúp người phụ thân đáng thương kia, đúng không?”
Đây mới chính là mục đích hắn tìm đến nàng đi: “Ta đã biết, phụ thân.”
Kính Hinh thanh âm không mang theo cảm xúc gì, ôn nhu, ẩn chứa một tia nhu mì. Cùng âm thanh của ‘YouHime’ giống nhau như đúc. Nam nhân kia vừa lòng gật đầu, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Kính Hinh mặt không biểu cảm ngẩng đầu. Vị ‘phụ thân đại nhân’ này chính là đang nhắc nhở nàng, nàng tuyệt đối không phải là ‘Youhime’. Tên của nàng gọi là Kính Hinh, phụ thân nàng là một giáo viên phổ thông, tuy là một giáo viên nhưng ông ấy lại có thể nấu ăn giỏi vô củng. Còn có nàng thường xuyên cùng mẫu thân làm đồ thủ công. Từ những chuyện đã xảy ra ở trên nàng chỉ có kết luận một điều: nàng chính là đã xuyên không, thật sự xuyên không…
Nàng là như thế nào lại xuyên không. Nàng hoàn toàn cũng không nhớ rõ, đột nhiên biến thành một người tên là ‘YouHime’. Sau đó đã bị “phụ thân đại nhân” khi nãy đến gọi ra để chữa bệnh cho người ta.
Nàng cố gắng mở to mắt ra nhìn xung quanh, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, tự nói với chính mình đây chỉ là mơ, có lẽ trước mắt nếu nàng chữa khỏi cho vị lão nhân kia, cảnh trong mơ có thể sẽ kết thúc .
Nghĩ chỉ cần chữa khỏi cho người trước mắt. Lòng bàn tay nàng thế nhưng chậm rãi phát ra ánh sáng, ấm áp mà tinh thuần bao phủ những ốm đau đang tra tấn vị lão nhân kia. Sau khi hào quang ở trong lòng bàn tay nàng tiêu tán, vị lão nhân kia thế nhưng hoàn toàn hồi phục.
Cảnh trong mơ vừa thần kỳ mà lại vừa hoang đường. Kính Hỉnh châm chọc: ‘Nếu có thể chữa bệnh như thế này thì toàn bộ bác sĩ trên thế giới này chắc chắn sẽ bị thất nghiệp?’
Nhưng mà nàng rất nhanh ý thức được đây không phải là cảnh trong mơ. Bởi vì khi đứng lên nàng vấp phải vạt áo kimono, thân thể liền té ngã va chạm mặt đất, cảm giác đau đớn truyền đến làm cho nàng một trận hoa mắt. Nếu thật sự là mơ sẽ thì sẽ không đau như vậy nha.
Kính Hinh miễn cưỡng nói với chính mình phải tỉnh táo, nhanh chóng triển khai điều tra. Nàng luôn cho rằng xuyên không là một chuyện hoang đường, không hề có căn cứ khoa học cùng chứng minh nên việc này không có khả năng xảy ra. Nhưng mà hiện tại nàng quả thật là đang xuyên không a.
Xuyên không đến cổ đại thì nàng không nói, nhưng tại sao lại là Nhật Bản. Nàng thế nhưng có thể nghe hiểu được tiếng Nhật, có thể nhận biết được kí tự Nhật. Quan trọng nhất là, nàng trở thành một vị công chúa tuyệt sắc có khả năng chữa bệnh thần kỳ.
Trăm ngàn lần không cần đối với Kính Hinh nói: ‘Thật hâm mộ a, ngươi thật sự là quá may mắn.’ Nếu nghe thấy người nào nói như vậy thì nàng sẽ không chút do dự đem băng ghế hướng người đó mà phóng tới.
Đầu tiên thân là người Trung Quốc, đối với lịch sử Nhật Bản nàng không có gì hứng thú, cũng hoàn toàn không biết gì cả. Tiếp theo, nàng bị nhốt ở trong một căn phòng, không cho phép đi ra ngoài một bước. Kimônô trên người rất nặng rất khó có thể cử động và cũng không hề có các loại phương tiện hiện đại.
Điều khiến cho nàng có thể chịu được qua ngày chính là nàng rõ ràng là một công chúa. Nhưng là thức ăn các loại đều kém a. Ngày ngày không phải cơm nắm thì chính là cháo, đồ ăn chính là dưa muối đủ loại kiểu dáng, không có điểm tâm, không có khoai tây chiên, không có nước quả, không có sữa, không có thịt…… Cuộc sống trước đây đối với nàng mà nói chính là mỗi bữa chắc chắn sẽ có thịt, sau khi ăn xong sẽ có đồ ăn vặt, sẽ không làm miệng chính mình nhàn rỗi. Đối với nữ chính xuyên không Kính Hinh của chúng ta mà nói, đây là đang tra tấn nàng.
“Có Youkai [2], Youkai xông tới, mau bảo hộ công chúa –” Nghe thị vệ trong viện đình kinh hô, mặt Kính Hinh đen như đít nồi. Nếu như các bạn nghĩ chính bản thân mình đã nghe lầm thì xin đính chính lại, mọi người không hề nghe lầm. Không sai, thế giới này thế nhưng còn có yêu quái, siêu cấp không khoa học a…… Hơn nữa, mục tiêu mà bọn Ayakashi muốn chính là tim nàng.
[2] Youkai: yêu quái
Ông trời quả thật bất công, tuy rằng xuyên không trở thành người có năng lực thần kì, là một công chúa tuyệt sắc khuynh thành nhưng chính là không có tự do, còn không thì lúc nào cũng lo lắng bị bọn Youkai tấn công sau đó là bị ăn luôn tim… =_=
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Youkai kêu thảm thiết. Ngay sau đó một âm thanh mang theo nhàn nhạt giọng mũi, giọng nam từ tính mà mị hoặc vang lên nói: “Này uy, các ngươi cứ la lên như vậy sẽ không sợ làm kinh động đến công chúa điện hạ sao?”
“Hidemoto, nơi đó là phòng của YouHime-Sama……” Nam nhân kích động kêu lên nhưng bị âm thanh đẩy cửa đánh gãy. Hắn ghé vào nhìn trên bàn, Kính Hinh đều không có một chút động tĩnh nào.
Trong đầu Kính Hinh hiện tại còn đang suy nghĩ. Vào thời đại này nam nhân đột nhiên xâm nhập vào khuê phòng nữ tử là một việc phi thường thất lễ, huống chi đối phương lại là một công chúa, nam nhân này thật sự là lớn mật.
Bởi vì hàng năm nàng đều bị phụ thân nhốt tại trong phòng, YouHime là một người không rành thế sự, phi thường thiện lương lại là một thiếu nữ đơn thuần, bình thường không có tiếp xúc với người bên ngoài. Cho nên khi nàng biến thành ‘YouHime’ mới có thể bình yên vô sự tiếp tục ngụy trang. Hiện tại có nam nhân xâm nhập vào phòng của chính mình, Kính Hinh hẳn là phải kích động chất vấn: ‘Ngươi là ai’ mới phù hợp với hành vi của YouHime.
Nhưng là nàng một chút cũng không động thủ, vẫn như cũ ghé vào trên bàn. Thức ăn thời đại này vốn còn kém, nàng hiện tại một ngày mới ăn có hai bữa cơm, thế nhưng đã đói không có khí lực để hành động .
“Đừng hoảng hốt a. Ca ca, ngươi đi bẩm báo với Thành chủ nói: ‘YouHime-Sama bị ‘cái gì kỳ quái đó’ bám vào người, ta, đại gia chủ Keikain gia thứ mười ba tự mình gặp mặt công chúa điện hạ trừ khử’.”
Bị cái gì kỳ quái đó bám vào người? Kính Hinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về tên nam nhân đang đứng ở cửa, trên đầu hắn đội ô mạo cao cao, ánh mặt trời rọi vào trên áo màu trắng tinh của hắn. Hắn giống như một vị thần không nhiễm bụi trần. Một đôi mắt xếch không hề kiên kỵ đánh giá nàng, trong mắt lộ ra một tia thú vị.
Hình dáng hắn tuấn mỹ như tiên cùng nụ cười trên môi thật thích hợp, tuy rằng bộ dạng nam nhân này không sai, nhưng chính là lông mày ngắn ngủn kia làm Kính Hinh cảm thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn bị phá hủy.
“Lông mày ngươi thực ngắn a.”
Nhìn chằm chằm nửa ngày, Kính Hinh rốt cục mở miệng nói ra đúng một câu với Keikain Hidemoto. Còn khuyến mãi tặng kèm thêm nụ cười hồn nhiên đáng yêu.
“YouHime-Sama……?” Keikan Koremitsu trừng lớn mắt. Công chúa điện hạ trước giờ luôn ôn nhu nhưng bây giờ sao lại nói ra những lời như thế, hay là thật sự bị cái gì đó chiếm giữ.
“Hidemoto, ta luôn luôn canh giữ ở bên ngoài, cũng không có cái gì dị thường. YouHime-Sama đến cùng bị cái gì bám vào người?”
“Ca ca, ta có thể cùng nàng một mình nói chuyện một chút chứ?” Keikain Hidemoto chính là cười nhẹ, tươi cười mang theo một tia mị hoặc.
Keikan Koremitsu do dự một chút, cuối cùng thở dài nói: “Ta đã biết. Giao cả cho ngươi, Hidemoto.”
“Onmyouji (âm dương sư ) đại nhân, ngươi nói ta bị ‘Cái gì kỳ quái đó’ bám vào người sao?”
Kính Hinh rất muốn giả thành bộ dáng kích động, nhưng nàng thật sự đã đói không còn khí lực, chỉ có thể nhẹ nhàng giật mình khóe miệng. Căn cứ theo phân tích của nàng, vì thân thể này là một tuyệt sắc mỹ nữ, cho nên vô luận lộ ra cái biểu cảm gì đều có thể khuynh thành chi tư, phá lệ chọc người trìu mến.
“Ở trước mặt ta còn tiếp tục diễn vai nhân vật ‘YouHime’ này chính là uổng phí khí lực đâu, bởi vì trong thân thể linh hồn đã thay đổi người thôi.” Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, âm thanh mang theo từ tính mị hoặc làm tâm người ta nổ lớn.
“Di, loại chuyện này đều có thể biết, thật rất giỏi thôi?”
Kính Hinh lấy tay chống mặt, không có một chút hoảng hốt. Chính là hiện tại cho dù bị ngoại tộc bắt nàng đem đi hỏa thiêu nàng cũng không sợ hãi. Dù sao như vậy phỏng chừng không bao lâu nữa nàng cũng sẽ chết vì đói……
“Loại phản ứng này thật sự làm cho ta cảm thấy giật mình đâu.”
Tuy rằng ngoài miệng Keikain Hidemoto nói như vậy. Nhưng Kính Hinh hoàn toàn không có cảm giác được hắn kinh ngạc. Nhìn hắn đi đến bàn ngồi ở đối diện mình, cười khanh khách tự giới thiệu nói:
“Ta tên là Keikain Hidemoto, là một Onmyouji [3].”
[3] Onmyouji: Onmyouji (陰陽師 – âm dương sư) là tên gọi đặc biệt dành cho những con người có khả năng sử dụng dụng sức mạnh tâm linh để chống lại yêu quái. Họ được biết đến với kĩ thuật triệu hồi Shikigami, sử dụng thần chú và các kỹ thuật khác nhau được gọi là Onmyoujutsu. Nói chung, họ thường mặc bộ áo truyền thống của Nhật bản và những bộ đồ cho phép họ thoải mái đi lại. Thông thường mỗi Onmyouji có những năng lực đặc trưng của mỗi người. Vì ở đây tránh cho mọi người việc không nhớ những thuật ngữ của Nhật Bản nên mình sẽ dịch ra từ tiếng việt cho mọi người dễ đọc hơn.
“……”
Kính Hinh đầu óc miễn cưỡng vận chuyển một chút, Onmyouji hẳn là pháp sư trừ yêu hay gì gì đó chẳng hạn… Tuy rằng nàng rất muốn cùng nam nhân này hảo nói chuyện một chút. Nhưng vì đã đói bụng đến năm ngày, nàng đã đến cực hạn.
“Thế nào? Hay là do thiếu hụt trí nhớ, đã quên tên của chính mình?”
“Ngươi muốn cùng ta nói chuyện ngiêm túc sao?”
Keikain Hidemoto gật đầu, mỉm cười hỏi: “Hay là muốn cùng ngươi nói chuyện còn phải có điều kiện sao?”
“Ân, ngươi có thể mang ta đem đi rời khỏi căn phòng này không?”
“Thì ra là thế, nghĩ rời đi sao?”
Keikain Hidemoto lý giải gật đầu. Nàng luôn luôn bị nhốt ở trong phòng, muốn rời đi cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao nàng không phải chân chính là YouHime.
“Sau khi rời khỏi đây, ngươi muốn đi nơi nào?”
“Nhà ngươi.”
“……”
Keikain Hidemoto luôn luôn trấn định giờ phút này “hơi” trừng lớn mắt. Lần này hắn mới cảm thấy thật sự là chấn kinh [4] rồi. Thời đại này những tiểu thư khuê các đều rất ít khi xuất môn, lại càng không muốn cùng một người nam nhân xa lạ mà nói ‘Ta muốn đi đến nhà ngươi.’
[4] Chấn kinh: hết sức ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi nàng xuyên đến nơi này, mỗi ngày ăn gì đó chính là cơm nắm, cháo, dưa muối, ngẫu nhiên còn có thể có sushi. Cháo tiêu hóa rất nhanh, cơm nắm cùng sushi nàng không dám ăn nhiều lắm bởi vì ‘YouHime’ trước kia ăn rất ít. Mấy ngày nay nàng đem đồ ăn trên bàn xử lí sạch sẽ, thị nữ đã cảm thấy ngạc nhiên chứ đừng nói là thêm cơm .
“Cho ta đi nhà ngươi……”
Nàng vươn tay túm trụ tay áo hắn, Keikain Hidemoto đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh ngày thường. Con người cười nhẹ mị hoặc. Sau đó lại nghe Kính Hinh nói tiếp.
“Cho ta ăn cơm đi!”
Keikain Hidemoto lại thêm một lần nữa chấn kinh rồi, khóe miệng từ từ nhếch lên. Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh “kì lạ” (Di Di: là âm thanh bao tử đang đánh trống của tỷ ấy đó mà). Khóe môi hắn nhịn không được ngoéo một cái. Thật đúng là thú vị, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một nữ nhân thú vị như vậy.
Hắn túm lấy tay áo chính mình cùng bàn tay nhỏ bé kia, cười nhẹ nói: “Được rồi, xem ra muốn cùng công chúa điện hạ nói chuyện với nhau đầu tiên phải thỏa mãn nguyện vọng của người.”
Xuyên không, loại chuyện này tồn tại sao?
Nếu như các bạn hỏi nữ chính của chúng ta nàng nhất định sẽ cười nhạo trả lời: “Ta không tin, không có khoa học thì làm sao còn có thể làm ra một đống định nghĩa về vũ trụ cùng chứng minh về không gian tri thức — xuyên không, không hề có cơ sở khoa học, không thể tin.”
“YouHime-Sama thế nào lại ngẩn người?”
Bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của thị nữ, Kính Hinh nhìn bầu trời, Sờ sờ chính mình bộ mặt đói khát, trong lòng mặc niệm: ‘Này không khoa học, này không khoa học, này không khoa học.’
“Công chúa? Hay là thân thể của người không thoải mái?”
Trong âm thanh của thị nữ thêm một tia hoảng loạn, Kính Hinh dùng tay áo kimônô che khóe miệng cứng ngắc của mình. Dùng âm thanh tự cho là ôn nhu nhất nói: “Ta không sao, hơi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, lui ra đi.”
“Âm thanh ngài có chút kì lạ, thật sự không cần gọi y sư [1] sao?”
[1] Y sư: hay còn còn gọi thái y (theo âm Hán Việt) hoặc là bác sĩ, là người chữa bệnh cho bệnh nhân. Mình không đổi thành thái y hay bác sĩ là do để nguyên vậy đi cho nó hợp với thời đại đó mà ~
Kính Hinh dùng tay áo ngăn trở khóe miệng. Nàng là đói bụng a, thay vì kêu y sư không bằng gọi đầu bếp cho nàng đi. Nhưng là bây giờ còn chưa đến thời gian ăn cơm, lượng cơm YouHime ăn cũng không nhiều, nếu như nàng đưa ra yêu cầu như vậy sẽ rất là quái dị, Kính Hinh chỉ có thể mở miệng nói.
“Không có việc gì, lui ra đi.”
Thị nữ trong lòng gào thét, đại khái bởi vì nàng chưa bao giờ nghe công chúa dùng khẩu khí đông cứng lạnh như băng như vậy mà nói ‘Lui ra’. Nhưng biết làm sao, nàng chỉ có thể lập tức cung kính cúi đầu, vội vàng ly khai khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại có chính mình, Kính Hinh hít một hơi thật sâu, cầm lấy gương đồng ở trên bàn. Trên gương lập tức hiện ra một người thiếu nữ, da thịt nàng trắng như tuyết, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành. Trên khuôn mặt một chút biểu cảm cũng không có, mái tóc đen dài sáng bóng, chỉ cần nàng nghiêng đầu liền nhẹ nhàng theo bả vai nàng chảy xuống. Một đôi mắt sáng ngời đen như mực, trong suốt mà tinh thuần, nàng gắt gao nhăn lại mày. Tại sao lại cho nàng khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra một cỗ chọc người trìu mến mảnh mai, còn có nội tâm đau khổ sầu bi.
Phách — gương đồng bị quăng đi một cách không thương tiếc đã hạ cánh ở trên bàn, Kính Hinh triệt để tuyệt vọng, vô luận nàng nhìn vào gương bao nhiêu lần. Hiện ra trên gương cũng không phải là khuôn mặt của nàng, mà là dung nhan tuyệt sắc vừa mới xuất hiện khi nãy. Mới đầu, nàng còn cho là chính mình đang nằm mơ. Đã năm ngày rồi, năm ngày rồi đó, kể từ ngày nàng biến thành thiếu nữ gọi là ‘YouHime’.
Kính Hinh tuyệt đối không thừa nhận chính mình đã xuyên không. Bởi vì đối với cô mà nói sự tình kia thật sự không khoa học a. Nhưng là, chính mình tự nhiên biến thành tuyệt sắc mỹ nữ, trên người còn mặc kimônô cổ đại Nhật Bản cực kì hoa lệ mà xa xỉ, là nữ nhi tài năng của một gia đình quyền quý.
Nàng bị nhốt tại phòng này, bị binh lính cùng ‘âm dương sư’ bảo hộ, tuy nói rằng như vậy, nhưng là Kính Hinh càng cảm thấy đắc ý khi thị nữ xưng hô nàng là “công chúa điện hạ.”
Tuyệt đối không khoa học, thật sự không khoa học a. Nàng thân là người Trung Quốc, chưa từng có học qua tiếng Nhật, thế nhưng có thể nghe hiểu được lời nói mà bọn họ nói. Nàng thiếu chút nữa còn cho rằng chính mình có phải hay không trí nhớ nhầm lẫn, nàng kỳ thật chính là “YouHime”.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nam tử trung niên với khuôn mặt đầy lo lắng đi đến, kích động nhìn về phía Kính Hinh nói: “YouHime bảo bối của ta, nghe nói thân thể ngươi không thoải mái, phụ thân thật lo lắng a.”
Hắn chính là thành chủ nơi này, là phụ thân của ‘Youhime’, Kính Hinh chỉ cảm thấy hắn lấm la lấm lét, một mặt gian tướng, một chút cũng không giống thành chủ. Nhưng dù sao cũng là phụ thân duy nhất của thân thể này, nàng cũng nên ứng phó một chút: “Cơ thể của ta cũng không có điểm không thoải mái, đã làm phụ thân lo lắng.”
Kính Hinh luôn luôn cúi đầu. Nếu ngước lên xem mặt nam nhân này, cô tuyệt đối sẽ kêu không ra hai chữ “Phụ thân”.
“Vừa rồi mới ta nhận được một phong thơ. Nam nhân kia thật sự là đáng thương, con hắn mắc một căn bệnh kỳ quái, gọi y sư đến đều không chữa khỏi.” Nghe được Kính Hinh nói không có việc gì, hắn đổi thành bộ mặt là một phụ thân tốt, nói mục đích thật sự của mình khi tới đây.
“Nghe nói năng lực của ngươi có thể cứu được con hắn, hắn ngàn dặm xa xôi chạy đi chạy lại. Nữ nhi bảo bối của ta, ngươi nhất định sẽ cứu vớt cái đứa nhỏ kia, trợ giúp người phụ thân đáng thương kia, đúng không?”
Đây mới chính là mục đích hắn tìm đến nàng đi: “Ta đã biết, phụ thân.”
Kính Hinh thanh âm không mang theo cảm xúc gì, ôn nhu, ẩn chứa một tia nhu mì. Cùng âm thanh của ‘YouHime’ giống nhau như đúc. Nam nhân kia vừa lòng gật đầu, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Kính Hinh mặt không biểu cảm ngẩng đầu. Vị ‘phụ thân đại nhân’ này chính là đang nhắc nhở nàng, nàng tuyệt đối không phải là ‘Youhime’. Tên của nàng gọi là Kính Hinh, phụ thân nàng là một giáo viên phổ thông, tuy là một giáo viên nhưng ông ấy lại có thể nấu ăn giỏi vô củng. Còn có nàng thường xuyên cùng mẫu thân làm đồ thủ công. Từ những chuyện đã xảy ra ở trên nàng chỉ có kết luận một điều: nàng chính là đã xuyên không, thật sự xuyên không…
Nàng là như thế nào lại xuyên không. Nàng hoàn toàn cũng không nhớ rõ, đột nhiên biến thành một người tên là ‘YouHime’. Sau đó đã bị “phụ thân đại nhân” khi nãy đến gọi ra để chữa bệnh cho người ta.
Nàng cố gắng mở to mắt ra nhìn xung quanh, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, tự nói với chính mình đây chỉ là mơ, có lẽ trước mắt nếu nàng chữa khỏi cho vị lão nhân kia, cảnh trong mơ có thể sẽ kết thúc .
Nghĩ chỉ cần chữa khỏi cho người trước mắt. Lòng bàn tay nàng thế nhưng chậm rãi phát ra ánh sáng, ấm áp mà tinh thuần bao phủ những ốm đau đang tra tấn vị lão nhân kia. Sau khi hào quang ở trong lòng bàn tay nàng tiêu tán, vị lão nhân kia thế nhưng hoàn toàn hồi phục.
Cảnh trong mơ vừa thần kỳ mà lại vừa hoang đường. Kính Hỉnh châm chọc: ‘Nếu có thể chữa bệnh như thế này thì toàn bộ bác sĩ trên thế giới này chắc chắn sẽ bị thất nghiệp?’
Nhưng mà nàng rất nhanh ý thức được đây không phải là cảnh trong mơ. Bởi vì khi đứng lên nàng vấp phải vạt áo kimono, thân thể liền té ngã va chạm mặt đất, cảm giác đau đớn truyền đến làm cho nàng một trận hoa mắt. Nếu thật sự là mơ sẽ thì sẽ không đau như vậy nha.
Kính Hinh miễn cưỡng nói với chính mình phải tỉnh táo, nhanh chóng triển khai điều tra. Nàng luôn cho rằng xuyên không là một chuyện hoang đường, không hề có căn cứ khoa học cùng chứng minh nên việc này không có khả năng xảy ra. Nhưng mà hiện tại nàng quả thật là đang xuyên không a.
Xuyên không đến cổ đại thì nàng không nói, nhưng tại sao lại là Nhật Bản. Nàng thế nhưng có thể nghe hiểu được tiếng Nhật, có thể nhận biết được kí tự Nhật. Quan trọng nhất là, nàng trở thành một vị công chúa tuyệt sắc có khả năng chữa bệnh thần kỳ.
Trăm ngàn lần không cần đối với Kính Hinh nói: ‘Thật hâm mộ a, ngươi thật sự là quá may mắn.’ Nếu nghe thấy người nào nói như vậy thì nàng sẽ không chút do dự đem băng ghế hướng người đó mà phóng tới.
Đầu tiên thân là người Trung Quốc, đối với lịch sử Nhật Bản nàng không có gì hứng thú, cũng hoàn toàn không biết gì cả. Tiếp theo, nàng bị nhốt ở trong một căn phòng, không cho phép đi ra ngoài một bước. Kimônô trên người rất nặng rất khó có thể cử động và cũng không hề có các loại phương tiện hiện đại.
Điều khiến cho nàng có thể chịu được qua ngày chính là nàng rõ ràng là một công chúa. Nhưng là thức ăn các loại đều kém a. Ngày ngày không phải cơm nắm thì chính là cháo, đồ ăn chính là dưa muối đủ loại kiểu dáng, không có điểm tâm, không có khoai tây chiên, không có nước quả, không có sữa, không có thịt…… Cuộc sống trước đây đối với nàng mà nói chính là mỗi bữa chắc chắn sẽ có thịt, sau khi ăn xong sẽ có đồ ăn vặt, sẽ không làm miệng chính mình nhàn rỗi. Đối với nữ chính xuyên không Kính Hinh của chúng ta mà nói, đây là đang tra tấn nàng.
“Có Youkai [2], Youkai xông tới, mau bảo hộ công chúa –” Nghe thị vệ trong viện đình kinh hô, mặt Kính Hinh đen như đít nồi. Nếu như các bạn nghĩ chính bản thân mình đã nghe lầm thì xin đính chính lại, mọi người không hề nghe lầm. Không sai, thế giới này thế nhưng còn có yêu quái, siêu cấp không khoa học a…… Hơn nữa, mục tiêu mà bọn Ayakashi muốn chính là tim nàng.
[2] Youkai: yêu quái
Ông trời quả thật bất công, tuy rằng xuyên không trở thành người có năng lực thần kì, là một công chúa tuyệt sắc khuynh thành nhưng chính là không có tự do, còn không thì lúc nào cũng lo lắng bị bọn Youkai tấn công sau đó là bị ăn luôn tim… =_=
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Youkai kêu thảm thiết. Ngay sau đó một âm thanh mang theo nhàn nhạt giọng mũi, giọng nam từ tính mà mị hoặc vang lên nói: “Này uy, các ngươi cứ la lên như vậy sẽ không sợ làm kinh động đến công chúa điện hạ sao?”
“Hidemoto, nơi đó là phòng của YouHime-Sama……” Nam nhân kích động kêu lên nhưng bị âm thanh đẩy cửa đánh gãy. Hắn ghé vào nhìn trên bàn, Kính Hinh đều không có một chút động tĩnh nào.
Trong đầu Kính Hinh hiện tại còn đang suy nghĩ. Vào thời đại này nam nhân đột nhiên xâm nhập vào khuê phòng nữ tử là một việc phi thường thất lễ, huống chi đối phương lại là một công chúa, nam nhân này thật sự là lớn mật.
Bởi vì hàng năm nàng đều bị phụ thân nhốt tại trong phòng, YouHime là một người không rành thế sự, phi thường thiện lương lại là một thiếu nữ đơn thuần, bình thường không có tiếp xúc với người bên ngoài. Cho nên khi nàng biến thành ‘YouHime’ mới có thể bình yên vô sự tiếp tục ngụy trang. Hiện tại có nam nhân xâm nhập vào phòng của chính mình, Kính Hinh hẳn là phải kích động chất vấn: ‘Ngươi là ai’ mới phù hợp với hành vi của YouHime.
Nhưng là nàng một chút cũng không động thủ, vẫn như cũ ghé vào trên bàn. Thức ăn thời đại này vốn còn kém, nàng hiện tại một ngày mới ăn có hai bữa cơm, thế nhưng đã đói không có khí lực để hành động .
“Đừng hoảng hốt a. Ca ca, ngươi đi bẩm báo với Thành chủ nói: ‘YouHime-Sama bị ‘cái gì kỳ quái đó’ bám vào người, ta, đại gia chủ Keikain gia thứ mười ba tự mình gặp mặt công chúa điện hạ trừ khử’.”
Bị cái gì kỳ quái đó bám vào người? Kính Hinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về tên nam nhân đang đứng ở cửa, trên đầu hắn đội ô mạo cao cao, ánh mặt trời rọi vào trên áo màu trắng tinh của hắn. Hắn giống như một vị thần không nhiễm bụi trần. Một đôi mắt xếch không hề kiên kỵ đánh giá nàng, trong mắt lộ ra một tia thú vị.
Hình dáng hắn tuấn mỹ như tiên cùng nụ cười trên môi thật thích hợp, tuy rằng bộ dạng nam nhân này không sai, nhưng chính là lông mày ngắn ngủn kia làm Kính Hinh cảm thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn bị phá hủy.
“Lông mày ngươi thực ngắn a.”
Nhìn chằm chằm nửa ngày, Kính Hinh rốt cục mở miệng nói ra đúng một câu với Keikain Hidemoto. Còn khuyến mãi tặng kèm thêm nụ cười hồn nhiên đáng yêu.
“YouHime-Sama……?” Keikan Koremitsu trừng lớn mắt. Công chúa điện hạ trước giờ luôn ôn nhu nhưng bây giờ sao lại nói ra những lời như thế, hay là thật sự bị cái gì đó chiếm giữ.
“Hidemoto, ta luôn luôn canh giữ ở bên ngoài, cũng không có cái gì dị thường. YouHime-Sama đến cùng bị cái gì bám vào người?”
“Ca ca, ta có thể cùng nàng một mình nói chuyện một chút chứ?” Keikain Hidemoto chính là cười nhẹ, tươi cười mang theo một tia mị hoặc.
Keikan Koremitsu do dự một chút, cuối cùng thở dài nói: “Ta đã biết. Giao cả cho ngươi, Hidemoto.”
“Onmyouji (âm dương sư ) đại nhân, ngươi nói ta bị ‘Cái gì kỳ quái đó’ bám vào người sao?”
Kính Hinh rất muốn giả thành bộ dáng kích động, nhưng nàng thật sự đã đói không còn khí lực, chỉ có thể nhẹ nhàng giật mình khóe miệng. Căn cứ theo phân tích của nàng, vì thân thể này là một tuyệt sắc mỹ nữ, cho nên vô luận lộ ra cái biểu cảm gì đều có thể khuynh thành chi tư, phá lệ chọc người trìu mến.
“Ở trước mặt ta còn tiếp tục diễn vai nhân vật ‘YouHime’ này chính là uổng phí khí lực đâu, bởi vì trong thân thể linh hồn đã thay đổi người thôi.” Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, âm thanh mang theo từ tính mị hoặc làm tâm người ta nổ lớn.
“Di, loại chuyện này đều có thể biết, thật rất giỏi thôi?”
Kính Hinh lấy tay chống mặt, không có một chút hoảng hốt. Chính là hiện tại cho dù bị ngoại tộc bắt nàng đem đi hỏa thiêu nàng cũng không sợ hãi. Dù sao như vậy phỏng chừng không bao lâu nữa nàng cũng sẽ chết vì đói……
“Loại phản ứng này thật sự làm cho ta cảm thấy giật mình đâu.”
Tuy rằng ngoài miệng Keikain Hidemoto nói như vậy. Nhưng Kính Hinh hoàn toàn không có cảm giác được hắn kinh ngạc. Nhìn hắn đi đến bàn ngồi ở đối diện mình, cười khanh khách tự giới thiệu nói:
“Ta tên là Keikain Hidemoto, là một Onmyouji [3].”
[3] Onmyouji: Onmyouji (陰陽師 – âm dương sư) là tên gọi đặc biệt dành cho những con người có khả năng sử dụng dụng sức mạnh tâm linh để chống lại yêu quái. Họ được biết đến với kĩ thuật triệu hồi Shikigami, sử dụng thần chú và các kỹ thuật khác nhau được gọi là Onmyoujutsu. Nói chung, họ thường mặc bộ áo truyền thống của Nhật bản và những bộ đồ cho phép họ thoải mái đi lại. Thông thường mỗi Onmyouji có những năng lực đặc trưng của mỗi người. Vì ở đây tránh cho mọi người việc không nhớ những thuật ngữ của Nhật Bản nên mình sẽ dịch ra từ tiếng việt cho mọi người dễ đọc hơn.
“……”
Kính Hinh đầu óc miễn cưỡng vận chuyển một chút, Onmyouji hẳn là pháp sư trừ yêu hay gì gì đó chẳng hạn… Tuy rằng nàng rất muốn cùng nam nhân này hảo nói chuyện một chút. Nhưng vì đã đói bụng đến năm ngày, nàng đã đến cực hạn.
“Thế nào? Hay là do thiếu hụt trí nhớ, đã quên tên của chính mình?”
“Ngươi muốn cùng ta nói chuyện ngiêm túc sao?”
Keikain Hidemoto gật đầu, mỉm cười hỏi: “Hay là muốn cùng ngươi nói chuyện còn phải có điều kiện sao?”
“Ân, ngươi có thể mang ta đem đi rời khỏi căn phòng này không?”
“Thì ra là thế, nghĩ rời đi sao?”
Keikain Hidemoto lý giải gật đầu. Nàng luôn luôn bị nhốt ở trong phòng, muốn rời đi cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao nàng không phải chân chính là YouHime.
“Sau khi rời khỏi đây, ngươi muốn đi nơi nào?”
“Nhà ngươi.”
“……”
Keikain Hidemoto luôn luôn trấn định giờ phút này “hơi” trừng lớn mắt. Lần này hắn mới cảm thấy thật sự là chấn kinh [4] rồi. Thời đại này những tiểu thư khuê các đều rất ít khi xuất môn, lại càng không muốn cùng một người nam nhân xa lạ mà nói ‘Ta muốn đi đến nhà ngươi.’
[4] Chấn kinh: hết sức ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi nàng xuyên đến nơi này, mỗi ngày ăn gì đó chính là cơm nắm, cháo, dưa muối, ngẫu nhiên còn có thể có sushi. Cháo tiêu hóa rất nhanh, cơm nắm cùng sushi nàng không dám ăn nhiều lắm bởi vì ‘YouHime’ trước kia ăn rất ít. Mấy ngày nay nàng đem đồ ăn trên bàn xử lí sạch sẽ, thị nữ đã cảm thấy ngạc nhiên chứ đừng nói là thêm cơm .
“Cho ta đi nhà ngươi……”
Nàng vươn tay túm trụ tay áo hắn, Keikain Hidemoto đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh ngày thường. Con người cười nhẹ mị hoặc. Sau đó lại nghe Kính Hinh nói tiếp.
“Cho ta ăn cơm đi!”
Keikain Hidemoto lại thêm một lần nữa chấn kinh rồi, khóe miệng từ từ nhếch lên. Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh “kì lạ” (Di Di: là âm thanh bao tử đang đánh trống của tỷ ấy đó mà). Khóe môi hắn nhịn không được ngoéo một cái. Thật đúng là thú vị, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một nữ nhân thú vị như vậy.
Hắn túm lấy tay áo chính mình cùng bàn tay nhỏ bé kia, cười nhẹ nói: “Được rồi, xem ra muốn cùng công chúa điện hạ nói chuyện với nhau đầu tiên phải thỏa mãn nguyện vọng của người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook