Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Chương 92: Nội gián?!

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Kỷ Duệ đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa ra, gió chiều nhè nhẹ thổi vào. Cậu bé đặt mông ngồi xuống đất, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn qua lan can: “Này, chú Hạ Vũ…”

“Cháu biết chú tỉnh, chú không muốn nói, thì cháu nói, chú chỉ cần nghe là được rồi…” Kỷ Duệ quay lưng về phía anh, giọng nói không to, nhưng bảo đảm anh có thể nghe thấy: “Chú khổ sở lắm đúng không? Nếu là cháu, cháu cũng không chịu nổi. Nhưng chú là Hạ Vũ cơ mà, là người đàn ông mà dù cháu không muốn, cũng vẫn phải thừa nhận rằng chú rất lợi hại… Trừ chơi điện tử ra, chú thật sự rất lợi hại. Dù sao, con người cũng chẳng có ai toàn vẹn cả, sau này cháu có thể dạy chú chơi. Cháu thấy tư chất của chú cũng không tồi, chắc là không khó dạy lắm…”

Trên chiếc giường sau lưng, vẫn không có động tĩnh gì như trước.

“Chú khổ sở như vậy, Kỷ Tiểu Lương làm sao có thể dễ chịu được!” Kỷ Duệ tiếp tục nói: “Vừa rồi nhìn thấy mẹ, chú không đau lòng, chứ cháu đau lòng muốn chết. Chú nói xem, nếu lúc trước chú đã không cần mẹ cháu, thì nên cút cho thật xa. Dù vài năm sau gặp lại, coi như là tình một đêm, gật đầu chào nhau một cái là được rồi, cố tình làm phiền mẹ cháu làm gì, khiến cái đầu vốn đã chẳng ra sao của mẹ cháu lại càng rối loạn hơn… Nếu chú không tiếp tục trêu chọc mẹ cháu, thì hiện giờ mẹ cháu cũng sẽ không khó chịu như vậy, đúng không…”

Người đàn ông ở đằng sau đã có chút phản ứng, hơi tức giận, nhưng rồi lại quay lại bộ mặt như cá chết.

“Cũng không hẳn… Nếu chú không làm phiền mẹ cháu, mà mẹ cháu biết chú gặp chuyện thế này, cũng sẽ không dễ chịu. Chú cũng biết, cái đầu của Kỷ Tiểu Lương vô cùng cố chấp, nếu đã thích ai, sau này sẽ không thay đổi nữa. Khiến mẹ cháu coi trọng chú, cũng không biết là chú xui xẻo hay mẹ cháu xui xẻo nữa…” Cậu bé lẩm bẩm: “Nhưng nếu chú không xuất hiện lại, thì có lẽ Kỷ Tiểu Lương cũng sẽ độc thân như vậy cả đời… Không phải sẽ rất đáng thương hay sao? Thành quả phụ, thủ tiết vì chú cả đời…”

Hai từ “quả phụ” làm cho khuôn mặt của người đàn ông trên giường bệnh vốn luôn bình tĩnh bỗng co rút mạnh.

“Này! Chú Hạ Vũ… Chú có biết vì sao Kỷ Tiểu Lương lại làm cảnh sát không?”

Hạ Vũ không đáp, nhưng rõ ràng là đã bị câu hỏi của cậu nhóc thu hút.

“Sau khi Kỷ Tiểu Lương sinh cháu, cũng vẫn còn là một cô gái trẻ. Mẹ cháu cũng biết, làm một bà mẹ đơn thân trong xã hội hiện đại sẽ khó khăn đến thế nào. Mẹ cháu đã nghĩ, nghĩ xem phải làm gì mới có thể khiến cuộc sống của hai mẹ con cháu thoải mái hơn. Đầu óc của cái người đó ấy hả, rất đơn giản, lại chịu ảnh hưởng từ chú một cách sâu sắc, nên cuối cùng mới nghĩ đến việc đầu quân vào lực lượng vũ trang của Quốc gia. Chú cũng biết dáng vẻ của mẹ cháu rồi đấy, từ một con mọt sách điềm đạm, nhẹ nhàng, trở thành cảnh sát như bây giờ khó khăn đến mức nào… Nhưng nhờ có kiến thức sâu rộng, mà mẹ cháu đã thi đỗ. Sự vất vả của mẹ cháu, có lẽ cháu không cần phải nói, chú cũng đoán được… Chỉ là, dù mẹ cháu làm cảnh sát, nhưng vì là phụ nữ, nên lúc thi hành nhiệm vụ, mẹ cháu luôn gặp bất lợi, thậm chí còn có thể bị phạm nhân trêu ghẹo, chế giễu. Ban đầu, mẹ cháu rất tức giận, về nhà thì cằn nhằn với cháu, nhưng sau đó, dần dần mẹ cháu cũng phát hiện ra, làm như vậy cũng không phải cách xử lý tốt. Mẹ cháu bắt đầu nghĩ ra cách, giở trò lưu manh, phạm nhân hung hãn, thì mẹ cháu sẽ hung hãn hơn, phạm nhân lưu manh, mẹ cháu sẽ lưu manh hơn, tự biến mình thành một người đàn ông để xử sự…”

“Chú xem xem, chính tại chú mới biến mẹ cháu thành cái dạng dở hơi như vậy đấy… bây giờ…” Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người nằm trên giường: “Nếu chú bỏ cuộc, thì mẹ cháu phải làm sao bây giờ?”

“Bây giờ bố…” Rốt cuộc Hạ Vũ cũng lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói trong suốt mấy ngày qua, anh nhìn đôi chân đã không còn cảm giác gì của mình…

“Bây giờ chú làm sao?” Kỷ Duệ đứng lên, đi đến bên giường, vòng hai tay qua ngực nhìn anh: “Cũng đâu phải đã chết, mạng còn rất…”

Khoé miệng Hạ Vũ rút mạnh hai cái, nhìn tên nhóc đang đứng cạnh giường, cái cảm giác tiếc hận ẩn trong lời nói của cậu nhóc là thế nào hả…

“Chú cứ thử bỏ cuộc đi, cháu sẽ lập tức tìm cho Kỷ Tiểu Lương một đống đàn ông…”

“Con dám!!!”

“Chú cứ thử xem cháu có dám hay không.” Tên nhóc đã không bị ánh mắt giết người của anh doạ, ngược lại còn trừng mắt nhìn anh.

Dám!

Hạ Vũ biết, tên nhóc này không những dám, mà thậm chí còn rất thích thú với việc đó.

“Bố là bố con.”

“Còn chưa có tên trong hộ khẩu nhà cháu đâu.” Kỷ Duệ nhạt nhẽo đáp trả: “Mọi người còn chưa biết, vẫn nghĩ rằng bố cháu chết rồi…” Kỷ Duệ bước tới, khẽ vỗ vai anh, quăng cho anh một câu rất thịnh hành trên internet hiện giờ: “Thanh niên à, chú còn non nớt lắm.”

“…” Hạ Vũ đột nhiên có cảm giác muốn ngồi bật dậy bóp chết tên nhóc này.

Dưới ánh mắt của Hạ Vũ, Kỷ Duệ ngượng ngùng rụt bàn tay đang đặt trên vai Hạ Vũ lại: “Không tồi không tồi, vẫn còn chút ý chí chiến đấu. Chẳng qua chỉ là chân tạm thời không cử động được, cũng không có nghĩa là cả đời cũng không được…”

“…” Gân xanh bên sườn mặt anh có xu thế nhảy vọt ra. Tên nhóc này, thực sự hiểu phải chọc giận anh như thế nào…

Kỷ Duệ nhìn những sợi gân xanh giật giật trên thái dương anh, bỗng nhận ra trong câu nói vừa rồi của mình xuất hiện một từ mẫn cảm --- ngàn vạn lần không nên đứng trước mặt một người đàn ông mà hỏi anh ta có được không!

“Khụ!” Kỷ Duệ đánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Nhìn chú cũng đâu có quá mất tinh thần, không phải chỉ là chút chuyện như thế thôi sao? Đâu phải trời sập, có thể làm chú suy sụp cơ à?”

Hạ Vũ trầm lặng một lúc rồi nói: “Nhóc, tới giúp bố một chút.” Dưới sự giúp đỡ của Kỷ Duệ, anh ngồi dậy: “Tình trạng của bố…”

“Chú làm sao?” Kỷ Duệ muốn tự anh nói ra.

“Bố…” Hạ Vũ hít một hơi thật sâu, tự nói ra bệnh tình của mình: “Chân của bố… có thể sẽ bị tàn phế cả đời… biết không hả? Tàn phế… vô dụng…”

“Chân bị tàn phế, chứ đâu phải người bị tàn phế.” Kỷ Duệ không hề khách khí, ném cho anh một ánh mắt khinh thường: “Hạ Vũ chú có khó khăn gì mà không vượt qua? Sinh mạng bị treo trên sợi chỉ còn vượt qua được, vậy mà chỉ mất hai cái chân đã phế bỏ được chú rồi à? Con mẹ nó, chú đừng có nói mấy cái loại lời thoại máu chó như là: ‘chân tôi bị tàn tật, tôi là một kẻ bỏ đi, tôi không bảo vệ được người phụ nữ của mình’, hay là ‘tôi không xứng đáng với Kỷ Lương’. Đây là cuộc sống, không phải trong phim truyền hình, chú cũng đâu phải bà dì Quỳnh Dao, vai diễn bi thương không hợp với chú đâu.”

Mấy lời Hạ Vũ chưa kịp nói, bị cậu nhóc đẩy ngược về hết, trong lòng lại không muốn thừa nhận, nghẹn lời một chút rồi nói: “Ai… ai bảo ông đây sẽ nói như thế.”

“Vậy là được rồi.” Kỷ Duệ khẽ gật đầu: “Dù cả đời này chú phải ngồi trên xe lăn, thì Kỷ Tiểu Lương cũng sẽ giúp chú đi nốt quãng đường còn lại. Chờ đến khi mẹ cháu không đẩy xe được cho chú nữa, cháu cũng sẽ suy nghĩ một chút, xem có nên đến giúp đẩy chú…” Mấy lời này cậu nhóc nói có vẻ rất dịu dàng, còn có một chút cảm giác hiếu đạo của người làm con, nhưng cứ tiếp tục nói năng có đạo đức như thế, thì cậu đã không còn là Kỷ Duệ nữa rồi: “Đến lúc đó hả, cháu có thể trả thù chú thật sung sướng, nghĩ xem nên đẩy chú xuống cầu thang, hay là đẩy thẳng xuống hồ nước…” Đây mới là Kỷ Duệ --- tính cách kỳ quặc, chỉ biết dùng cách khích tướng hoặc nói những câu độc mồm độc miệng để thể hiện sự quan tâm của mình.

Sau đó, mặt Hạ Vũ đen xì!

Tên nhóc này, con mẹ nó chứ, đúng là không lúc nào không rủa anh chết!

“Này! Hạ Vũ, cháu hỏi chú chuyện này.”

Đang lúc ngọn lửa trong lòng Hạ Vũ chậm rãi bốc lên, Kỷ Duệ lại quẳng cho anh một vấn đề khác. Cách đặt câu hỏi của tên nhóc này khiến anh không theo kịp --- trẻ con bây giờ đều khó nắm bắt như thế à?

“Nếu Kỷ Tiểu Lương có người khác bên ngoài, chú sẽ làm thế nào?” Kỷ Duệ thay đổi vấn đề cực kỳ nhanh, như show truyền hình “Trò chuyện tối thứ bảy”, toàn những vấn đề chẳng liên quan gì đến nhau, khiến Hạ Vũ run người, tuôn ra một câu trả lời đầy sát khí theo phản xạ, không kịp nghĩ ngợi nhiều. Anh dồn hết lửa giận trong lòng vừa bị tên nhóc này đốt lên vào câu trả lời đó, thể hiện khí phách làm bố người ta, chỉ hy vọng có thể làm tên nhóc này khiếp sợ.

“Ông đây sẽ khiến cho gã đàn ông kia ngay cả tiền mua mộ cũng không có!” Rất khí phách!

“À…” Kỷ Duệ khẽ gật gù cái đầu nhỏ xinh, sau đó cười toét miệng, mặt sáng rực nhìn Hạ Vũ, khiến tim Hạ Vũ căng thẳng như bị treo lên. Sau đó, quả nhiên là một câu nói khiến người ta tức đến hộc máu của tên nhóc kia: “Được! Cháu nhớ rồi, có điều, nể mặt chú, tạm thời cũng coi như là bố cháu, đến lúc đó, cháu sẽ mua cho chú một ngôi mộ có phong thuỷ thật tốt. Đừng quá cảm động vì cháu. Chú đã cướp mất Kỷ Tiểu Lương, phá hoại tình cảm của cháu và Kỷ Tiểu Lương, cháu còn đối xử với chú tốt như vậy là hết lòng hết dạ lắm rồi.”

“…” Toàn bộ lửa lòng của Hạ Vũ đã bị đốt bùng lên. Tên nhóc này thật sự tới thăm bệnh sao? Hay là tới đây để làm anh bệnh nặng hơn? Nói ba câu thì hai câu không thoát được ý nguyền rủa anh: “Ông đây sẽ sống thật tốt, thật khoẻ!”

“A? Vậy à?” Cậu nhóc kinh ngạc.

“Rất! Thật!” Hạ Vũ cố gắng khống chế hai tay mình, không vung ra mà bóp chặt cái cổ nhỏ mê người của tên nhóc kia: “Ông đây sẽ sống thật khoẻ, thật lâu, sẽ đi cùng mẹ con cả đời. Mua mộ nhớ mua rộng một chút, sau này bố sẽ nằm cùng với mẹ con!”

“Ai chà, không tồi.” Kỷ Duệ sờ cằm: “Có tức giận thế này mới có chút mùi vị của Hạ Vũ chứ. Nhìn cái bộ dạng õng ẹo, như chết rồi của chú lúc nãy, cháu thật hối hận vì không lấy máy ảnh ra chụp lại cho chú tự mà nhìn…”

Rốt cuộc là ai cho tên nhóc này vào??? Hạ Vũ hít sâu một hơi: “Nhóc, cho dù bố không có hai cái chân này, nhưng muốn đánh chết con cũng dễ dàng lắm.”

Kỷ Duệ không nói gì, hừ một tiếng, dáng vẻ cực kỳ khiêu khích: “Vậy cháu đứng đây chờ chú đánh cháu đấy…”

Hai bố con cứ giằng co như vậy, phòng bệnh hoàn toàn yên lặng một lúc lâu, sau đó, cả hai người không hẹn mà cùng khẽ cười.

“Con… tên nhóc này…” Hạ Vũ cảm thấy sự buồn bã tích tụ trong lòng mấy hôm nay tiêu tan không ít.

“Gọi cháu là anh Duệ.” Kỷ Duệ không cười nữa: “Kỷ Tiểu Lương thích là con người của chú, chứ không phải hai chân chú.” Sau đó, cậu bé trừng mắt lườm anh một cái: “Con mẹ nó chứ, chú mà làm cho mẹ cháu đau lòng khổ sở, cháu sẽ chỉnh chết chú luôn đấy.”

Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng đập cửa.

“Anh Duệ.” Kỷ Lương bước vào, thấy Hạ Vũ đã ngồi dậy, trên mặt đã không còn sự tuyệt vọng như lúc trước. Cô cúi đầu nhìn con trai, tuy không biết cậu nhóc đã nói gì, nhưng… ít nhất là cũng có tác dụng: “Cảm ơn con.” Cô nhìn con trai bằng ánh mắt cưng chiều, thầm cảm ơn cậu.

Kỷ Duệ ra vẻ không có gì, rồi sờ bụng: “Ông Eric, cháu đói quá, đưa cháu đi ăn cơm đi.” Công việc vừa tốn trí não, vừa tốn lời, đúng là mệt người mà. Nếu không phải nể mặt ông ta là Hạ Vũ, thì cậu đây chẳng thèm quan tâm đâu.

“Ông vừa từ quán cơm về mà.” Eric khổ sở than, nhưng chỉ có thể nhận mệnh, tiếp tục hầu Thái tử gia đi ăn cơm.

Sau khi hai người rời đi, căn phòng lại hoàn toàn im lặng. Kỷ Lương nhìn người đàn ông ngồi trên giường, nhất thời không biết phải nói gì mới được.

“Đứng đó làm gì thế,” cuối cùng, Hạ Vũ phải phá vỡ sự im lặng trước: “Còn không mau lấy cơm cho anh ăn, anh đói rồi.”

Kỷ Lương ngẩn người một chút, rồi lập tức kịp phản ứng, đi qua sắp xếp: “Em mua cháo cho anh…” Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói muốn ăn cơm. Tay Kỷ Lương run lên, suýt nữa đánh đổ cả hộp cháo.

“Xin lỗi em…”

Lúc cô bê bát cháo đến cho anh, nghe thấy anh cúi đầu nói xin lỗi!

“Em…” Kỷ Lương khẽ cắn môi, nếu nói xin lỗi, thì người nói phải là cô mới đúng. Nếu không phải tại cô… Nếu không phải tại cô, thì anh đã tránh được tất cả: “Là tại em…”

“May quá… May mà không phải em bị thương…” Hạ Vũ khẽ cười: “Nghĩ vậy, thì dùng hai chân của anh, đổi lấy việc em không bị thương cũng đáng!”

Nghe anh nói thoải mái như thế, Kỷ Lương càng cảm thấy trong lòng khó chịu hơn, cổ họng như có gì đó chặn lại, khiến cô muốn nói lại không nói nên lời.

“Mấy ngày trước, là do anh nghĩ không thông suốt, làm em lo lắng.” Anh nói tiếp: “Tên nhóc quỷ kia nói rất đúng, chẳng qua chỉ là tạm thời không thể tự bước đi thôi mà. Cũng đâu phải bị chặt mất hai chân. Mà dù hai chân bị chặt mất, lắp chân giả vào rồi, anh cũng vẫn có thể đứng lên…”

“Ừ…” Cô cắn môi, khẽ gật đầu.

“Lần này…” Anh ăn vài miếng, rồi đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Em phải ‘chịu trách nhiệm’ với anh.”

“… Em sẽ chịu trách nhiệm!” Kỷ Lương hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói của mình không bị run rẩy: “Dù anh không cho em chịu trách nhiệm cũng không được…”

“Vậy là được rồi.” Anh khẽ cười, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Lúc này, ở ngoài cửa, Kỷ Duệ và Eric một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế. Một lát sau, hai người mới rút tai nghe từ trong tai ra.

“Nhóc, cháu làm tốt lắm!” Mắt Eric sáng bừng, dựng thẳng ngón cái lên với cậu nhóc.

Kỷ Duệ nhét tai nghe vào trong túi áo, đắc ý nhướng mày, sau đó vươn tay vươn chân, duỗi cái thân hình nhỏ nhắn ra, khuôn mặt đáng yêu khiến không ít người qua lại phải quay sang nhìn: “Ở đây xem ra không có việc gì nữa rồi”, cậu kéo tay Eric cười nói: “Chúng ta đi tìm đám chú Thẩm Sùng đi.”

Eric bất chợt thấy sợ run người, nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng ngây thơ trong sáng kia của cậu nhóc, sao ông cứ cảm thấy nó rất… nham hiểm nhỉ…

*

Lúc Kỷ Duệ tìm thấy đám Thẩm Sùng, bọn họ đang phân tích băng ghi hình của trung tâm thương mại, không bỏ qua bất cứ một nhân vật khả nghi nào.

“Các chú xem mấy cái này làm gì?” Kỷ Duệ bước tới, nhìn bọn họ đang cho video phát chậm để sàng lọc đối tượng: “Không phải chú nói bên bang Aoyama kia thuê người muốn giết tên hạt dẻ gì gì kia sao?” (*)

“Anh nhỏ, họ của tên nhóc đó là Kurita, tên là Kurita Kurosawa.” Tần Dịch ngồi cạnh nhắc.

(*)栗子 [le zi]: Hạt dẻ

栗田 [li dian]: Kurita

Anh Duệ cố tình nói lệch đi.

“Em quan tâm hắn là Kurita hay là hạt dẻ làm cái gì.” Kỷ Duệ cười: “Nếu không tìm thấy hung thủ, vậy thì coi tất cả mọi người là hung thủ, đưa tên nhóc kia đến bang Aoyama hỏi một câu, cũng nhanh hơn tìm kim trong đáy biển như bây giờ.”

Lời nói của Kỷ Duệ giống như một ngọn đèn rực sáng trong đêm.

Mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho đầu óc bọn họ trở nên hồ đồ hơn, nhất là mất đi người thủ lĩnh như Hạ Vũ, khiến bọn họ không biết nên bắt đầu từ đâu. Nghe Kỷ Duệ nói vậy, bọn họ mới chợt nhớ ra còn có cách đó. Nếu Hạ Vũ ở đây, có lẽ cũng sẽ chọn cách này, dùng bạo lực áp chế bạo lực!

“Nhóc, lão đại quả nhiên là bố ruột của cháu.” Thẩm Sùng khẽ vỗ vai cậu nhóc, hổ phụ không sinh khuyển tử, câu nói này quả nhiên có lý. Còn nhỏ thế này đã có phong độ của thủ lĩnh…

Địa vị của lão đại trong gia đình, nguy to rồi! Gặp phải cậu con trai mạnh mẽ thế này!!!

“Sau khi tên nhóc Kurita kia bị đưa về nhà Kurita, thì không thấy bóng dáng đâu nữa.” Tần Dịch nói. Sau khi Kurita Sakura gọi điện về nhà hôm đó, nhà Kurita dùng thế lực của mình để áp chế chuyện này xuống. Sau đó, Kurita Ichiro cũng cho người đến, ý lão là, gia tộc Kurita sẽ giúp họ giải quyết việc này, những chuyện về sau không liên quan gì đến bọn họ nữa, rồi biến mất dạng.

“Hắn không xuất hiện, thì chúng ta có thể đi tìm.” Không biết Tiểu Bạch lấy tấm bản đồ giấy ra từ bao giờ, nhanh tay tìm: “Bản vẽ mặt bằng của nhà Kurita…” Hắn tìm kiếm trên tấm bản đồ…

Việc canh gác ở nhà Kurita đương nhiên rất nghiêm ngặt, nhất là trong giai đoạn hiện tại. Nhưng bọn họ lại là chuyên gia trong lĩnh vực này, chỉ dựa vào bản vẽ mặt bằng, bọn họ có thể phân tích được nên giám sát ở chỗ nào thì thích hợp, ở đâu có thể có vệ sỹ… sau đó dựa vào phân tích, để né tránh những chốt canh gác, nhẹ nhàng lẻn vào nhà đưa người ra.

Việc trộm người do Thẩm Sùng và Tiểu Bạch phụ trách, bọn Hắc Tử ở ngoài tiếp ứng.

Nói là làm, tối hôm sau, trong nhà Kurita bỗng nhiên có hoả hoạn nhỏ, khiến không ít giới truyền thông kéo đến đưa tin, làm cho toà nhà bỗng náo nhiệt hẳn. Cũng có người có tin tức rằng, hoả hoạn này có thể liên quan đến xã hội đen, nhất thời khiến người gác cổng của nhà Kurita vô cùng bận bịu, mà không để ý có hai người nhân lúc hỗn loạn lẩn vào trong nhà, ‘ăn trộm’ thiếu gia Kurita, đưa đi mất…

***

Quay trở lại thời gian lúc bọn Thẩm Sùng vừa xuất phát, ở trong bệnh viện.

“Tiểu Lương.” Hạ Vũ gọi Kỷ Lương đang ngồi cạnh giường gọt táo: “Em thay quần áo này đi, sau đó ra ngoài, kiếm một chiếc xe phát thuốc của y tá, đừng hỏi vì sao, làm ngay đi.”

Kỷ Lương đặt quả táo xuống bàn, làm theo lời anh. Cô lén lấy một bộ quần áo của y tá, thay xong lại đẩy một chiếc xe phát thuốc về phòng bệnh. Khi cô bước vào, Hạ Vũ đang tỉ mỉ rút từng chiếc kim tiêm ra, sau đó ngồi dậy.

“Anh làm gì thế?” Kỷ Lương kinh hãi hô lên, vội vàng chạy tới. Mấy hôm nay, tốc độ hồi phục của anh rất nhanh, trừ đôi chân vẫn không có cảm giác gì.

“Đỡ anh xuống dưới gầm xe phát thuốc, rồi chúng ta đi ra ngoài.”

“Anh…” Kỷ Lương bỗng hiểu ra ý đồ của anh, cô không chần chừ nữa, nhanh chóng đỡ anh xuống gầm xe phát thuốc, rồi buông vải trắng xuống kín bốn xung quanh. Sau khi đảm bảo đã che kín anh, cô lại sắp xếp gối trên giường, phủ chăn lên, ra vẻ có người nằm trong đó, rồi đẩy Hạ Vũ ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng chưa được hai mươi mét, cô nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía này!

Hai người kia tuyệt đối không phải là người nhà hoặc người bệnh! Khi Kỷ Lương đi lướt qua người bọn họ, cô có thể cảm nhận được sát khí phát ra từ người họ, nhất là ở phía sau thắt lưng, tuy đã có quần áo che đi, nhưng cô vẫn nhìn thấu được nơi gần như không có vết gồ lên đó!

Là súng!

Kỷ Lương bước nhanh chân hơn, ngay khi rẽ sang đường khác, cô liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy hai người kia dừng lại trước cửa phòng Hạ Vũ.

Lòng cô chợt lạnh băng, đây… là trùng hợp thôi sao?

Sự trùng hợp này… đúng là quá trùng hợp rồi!

Đêm nay đám Thẩm Sùng lên kế hoạch đi trộm người. Kế hoạch này chỉ có mấy người bọn họ biết, hơn nữa, bọn họ đều âm thầm tiến hành. Nhưng đám bọn họ vừa đi, đã có người tìm tới cửa…

Sự ‘trùng hợp’ này…

Khiến lưng cô toát mồ hôi lạnh…

Đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn. Cô ép mình phải tỉnh táo lại, tốc độ di chuyển cũng không hề bị trì hoãn. Vừa ngẩng đầu, cô lại nhìn thấy một người cực kỳ không hợp với không khí bệnh viện --- trong bệnh viện, ngoài bác sĩ, y tá ra, thì là bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, và người đi thăm! Mấy hôm nay, cô đã nhớ kỹ hết danh sách bác sĩ và y tá mà Thẩm Sùng đưa cho cô, còn người nhà và người thăm bệnh, tính cách và mục đích sẽ không hiện rõ ràng trên mặt giống bọn họ!

Cô cúi đầu, đẩy Hạ Vũ rẽ sang bên kia!

Trong bệnh viện này rốt cuộc có bao nhiêu người tất cả? Do ai phái tới đây? Kurita à?

Từng vấn đề hiện lên trong đầu Kỷ Lương, khiến hô hấp của cô trở nên rối loạn! Đến chỗ rẽ, một y tá đẩy xe cáng đi ngược chiều tới, hai người đâm vào nhau.

“Cô làm cái gì thế, vướng chân vướng tay.” Y tá đi trước quát Kỷ Lương một câu, cố tình gây sự khiến mọi người chú ý.

Mà Kỷ Lương bây giờ, không muốn nhất là gây sự chú ý, cô vội vàng xin lỗi rồi đẩy xe thuốc đi.

“Này --- cô tên gì…” Dường như y tá chợt nhớ ra chưa từng gặp người này bao giờ: “Này --- cô là ai thế?”

Tiếng quát này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỷ Lương, có cả hai gã đang tìm bọn họ kia.

Trong lòng Kỷ Lương thầm nói, hỏng rồi, sau đó đẩy thẳng Hạ Vũ chạy đi! Cô gọi điện thoại cho Kỷ Duệ… Trong tình hình này, trừ Kỷ Duệ ra, cô cũng không biết nên gọi cho ai.

“Anh Duệ, trong bệnh viện có người…” Kỷ Lương còn chưa dứt lời, đã bị Kỷ Duệ ngắt: “Mẹ ngồi xuống ---.”

Tiếng Kỷ Duệ nghe rất gần, Kỷ Lương ngồi sụp xuống theo phản xạ.

Hai gã đàn ông đuổi theo, vừa nghe tiếng hét đã thấy ngay hai quả bóng nước bay về phía họ. Hai quả bóng lao vừa nhanh vừa chuẩn, đập thẳng vào mặt họ. Bóng vỡ, dung dịch cay bắn vào mắt khiến mắt bọn họ đau không mở ra được, da mặt cũng bị dung dịch cay tạt vào khiến cả mặt bị đau vừa cay vừa nóng.

“Đi thôi ---.” Kỷ Duệ kéo cô. Hai mẹ con cùng đẩy xe phát thuốc, nhanh chóng chạy trốn, cả đám người trên hành lang sợ đến mức nằm sấp xuống sàn nhà.

Kỷ Duệ vừa chạy, vừa lôi trong túi ra một nắm đinh nhỏ, ném xuống đất. Gã đàn ông đuổi theo ở đằng sau không để ý, đạp thẳng lên chỗ đinh đó. Lúc này, bảo vệ của bệnh viện cũng đã được thông báo, chạy tới vừa vặn chặn được gã đang đuổi theo kia. Kỷ Lương thừa cơ, một tay kéo Hạ Vũ ra khỏi gầm xe, một tay đỡ anh lên lưng, cõng anh chạy xuống dưới… Hiện giờ bọn họ không dám dùng thang máy, nếu đi thang máy, vừa chạm đất đã gặp ngay mấy tên chặn trước cửa, chẳng phải bọn họ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay sao.

Suốt quãng đường, Kỷ Duệ chạy trước, cô cõng Hạ Vũ chạy theo sau.

Nhờ trời phù hộ!

Xem ra, đối phương nghĩ rằng bắt bọn họ không khó, nên không sắp xếp người canh ở cầu thang, khiến bọn họ thuận lợi xuống được dưới sảnh!

“Đi cửa sau, cửa chính có người của họ.” Kỷ Duệ giữ chặt Kỷ Lương, rẽ vào khúc quanh, hai người chạy về phía cửa sau của bệnh viện, ở đó đã có xe chờ sẵn.

“Mẹ lên xe đi, mau lên!”

Dáng người nhỏ nhắn của Kỷ Duệ lao về phía ghế lái, chờ Kỷ Lương và Hạ Vũ lên xe xong, cậu lập tức đạp ga, xe phóng như bay ra ngoài.

Lúc này Kỷ Lương mới nhẹ nhàng thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại phát hiện ra trên tay mình có dính máu: “Hạ Vũ!”

Hạ Vũ ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trên ngực áo dính không ít máu: “Anh không sao!” Tuy anh nói vậy, nhưng sắc mặt của anh rõ ràng không như thế: “Nhóc… làm tốt lắm.”

Kỷ Lương kiểm tra vết thương của Hạ Vũ, miệng vết thương bị vỡ ra, máu chảy đầm đìa, nhìn rất ghê người!

“Không sao!” Hạ Vũ không muốn để cô căng thẳng liền nói: “Con còn không căng thẳng, em căng thẳng làm gì?”

“Mạng chú ấy cao lắm, người ta nói, tai họa sống ngàn năm mà.” Kỷ Duệ liếc mắt nhìn Hạ Vũ một cái qua gương chiếu hậu, rất vô lương tâm phun ra một câu như vậy.

“Nhóc, chuyên tâm lái xe đi!” Ôi trời ơi! Nhìn cánh tay, cẳng chân nhỏ xíu của cậu nhóc đang cố điều khiển tay lái và đạp chân ga, chân phanh kia, khiến anh lạnh người, vừa nghĩ tới đã thấy thân xe lắc mạnh một cái!

“F**k!” Kỷ Duệ bị sự chấn động này lắc văng người sang một bên, tay lái đánh một vòng, suýt nữa lao vào dải phân cách ở ven đường. Từ gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy mấy chiếc xe Honda màu đen đang bám sát vào xe họ.

“Tiểu Lương, em lên lái xe đi! Thằng bé nhỏ con quá!” Nhỏ con, nhẹ cân, nên khi xe bị va chạm, cậu nhóc cũng dễ bị mất trọng tâm!

Kỷ Lương từ ghế sau nhảy lên, Kỷ Duệ cũng biết Hạ Vũ nói đúng, hiện giờ là chuyện liên quan đến tính mạng, nên cậu nhóc cũng không tiện nói thêm gì, trao tay lái lại cho Kỷ Lương.

Pằng ---.

Viên đạn bắn trúng vào cửa xe, va đập toé lửa.

“Mấy tên này điên thật rồi! Không phải người ta nói ở Nhật cấm dùng vũ khí rất nghiêm ngặt sao…” Mặt Kỷ Duệ hơi tái đi. Dù cậu nhóc rất thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa bé, tình huống này đối với cậu bé, thật sự vô cùng kích thích, nguy hiểm.

“Chỉ cần có tiền, hoặc có quyền, thì pháp lệnh này nọ chỉ bằng cái rắm.” Hạ Vũ rút từ sau lưng ghế ra một khẩu súng, lắp ống giảm thanh, quan sát tình hình phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó nhanh chóng thò đầu qua cửa sổ xe, bắn một phát súng vào chiếc xe đang đuổi theo phía sau. Viên đạn bắn trúng vào lốp trước, khiến chiếc Honda kia quay một vòng tại chỗ, rồi lao lên dải phân cách, sau đó, vắt ngang ra giữa đường, đâm vào mấy chiếc xe đuổi theo phía sau.

“Quá đẹp!” Nhìn kỹ thuật bắn súng của Hạ Vũ, Kỷ Duệ hào phóng khen ngợi. Trước kia, cậu nhóc chỉ nhìn thấy những chiến tích vĩ đại của Hạ Vũ trên tài liệu, lần này mới thực sự được nhìn tận mắt kỹ thuật bắn súng siêu hạng và khả năng bình tĩnh phán đoán của anh.

Chỉ là, đối phương dường như vẫn chưa chịu bỏ qua, những người đằng sau vẫn điên cuồng đuổi theo, liên tục va đập vào thân xe.

Pằng!

Lúc đến chỗ rẽ, chiếc xe Honda đen tăng tốc, lao mạnh vào xe họ, khiến xe của họ xoay vòng trên đường mấy vòng. Kỷ Lương liều mạng khống chế mới giữ vững được xe, nhưng cũng vì cú va chạm này, khiến mấy chiếc xe đang đuổi theo đều kịp phóng đến, vây quanh chiếc xe đen của họ.

Sắc mặt Kỷ Lương như đông cứng lại…

Lúc này, đột nhiên có vài ánh đèn từ xa rọi tới, nhanh chóng đi tới gần chỗ bọn họ. Nhìn thấy bên này có nhiều xe vây quanh như vậy, cũng không hề giảm tốc độ, lao như thiêu thân lại đây. Những chiếc xe đang vây quanh xe Kỷ Lương nhìn thấy chiếc xe lao điên cuồng kia, liền vội vàng chạy từ trong xe ra, hoặc đánh xe sang bên cạnh.

Chiếc xe chạy điên cuồng kia vòng qua xe Kỷ Lương.

“Đi!” Hắc Tử thò đầu qua cửa kính xe, hét lên.

Kỷ Lương vội vàng đạp mạnh ga lao theo, không cần biết thế nào, phải cắt đuôi được lũ phiền phức này đã rồi nói sau, còn về chuyện ai là nội gián…

“Đi mau! Bọn lão Bạch sẽ cản phía sau!” Hắc Tử đi trước dẫn đường, đằng sau có một chiếc xe lao đến, rút súng nã liên tục vào bánh xe của Kỷ Lương…

*

Cả đám ngồi trong một căn phòng, đây là một căn nhà ở bên ngoài của Kurita Kurosawa.

Sau khi Tiểu Bạch xử lý xong vết thương cho Hạ Vũ, mọi người ngồi xuống salon, sắc mặt ai cũng vô cùng tối tăm. Mọi người đều hiểu, xảy ra tình huống này đã chứng minh điều gì…

“F**k!” Tính cách Hắc Tử rất nóng nảy, không thể chịu nổi không khí đầy áp lực này: “Rốt cuộc là tên khốn nào? Ông mà biết, ông đập chết!”

Kỷ Lương nhìn Hạ Vũ nãy giờ vẫn giữ im lặng. Hành động đêm nay chỉ có mấy người bọn họ biết. Thẩm Sùng đã đề nghị để một người ở lại trông chừng, nhưng Hạ Vũ nói mọi người đi cùng sẽ dễ thành công hơn. Kết quả là… bên kia thì thành công, nhưng bên này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mà chuyện này chứng minh điều gì?! Chứng minh điều mà Hạ Vũ đã sớm lo ngại trong lòng, hành động đêm nay là một mũi tên trúng hai đích, gián tiếp chứng minh suy đoán của anh.

“Sếp, bao nhiêu năm nay tôi đi theo anh, hôm nay ông đây sẽ nói thẳng luôn.” Thẩm Sùng ném mẩu thuốc xuống đất, dí chân dập tắt: “Con mẹ nó, ai muốn động vào cả nhà anh, Thẩm Sùng tôi sẽ là người ra mặt đầu tiên.” Đối với Thẩm Sùng, Hạ Vũ không chỉ đơn giản là có ơn tri ngộ, mà nếu như không có Hạ Vũ, thì mạng của Thẩm Sùng hắn đã mất từ lâu rồi. (tri ngộ: nghĩa tương tự như khai sáng, mở đường, giúp hắn đi sang con đường đúng đắn)

Hắc Tử và Tiểu Bạch cũng lên tiếng theo, Tần Dịch phản ứng chậm mất nửa nhịp: “Đội trưởng Lương, mọi… mọi người đang nói là trong chúng ta có nội gián à?!”

Phản xạ của tên này, thật sự quá chậm!!!

“F**k! Phản ứng của cậu thế này thì làm sao ngắm bắn hả?!” Thi Thanh Trạch đập vào gáy Tần Dịch một cái: “Chúng ta vừa bước chân trước, sau lưng đã có người tìm đến Lương Lương bé nhỏ, thế này có phải quá ‘tình cờ’ không?!”

“A… đúng…” Tần Dịch gãi gãi gáy: “Nhưng mà… ai là nội gián?”

Nếu bọn họ mà biết, thì còn ngồi đây mà gắt gỏng à?!

“Này ---.” Đúng lúc này, Kurita Kurosawa bị ném ở bên cạnh bỗng tỉnh lại, nhìn thấy mình bị trói như bánh chưng, lại nhìn toàn ‘người quen cũ’ ở xung quanh, liền kêu ầm lên: “Các người dám bắt cóc tôi! Các người không sợ chết à --- mau thả tôi ra, đưa tôi về nhà ---.”

“F**k!” Đã bực bội lắm rồi mà tên nhóc này còn ầm ĩ. Hắc Tử đen mặt giận dữ, đi tới túm hắn từ dưới đất lên, quơ quơ nắm đấm trước mặt hắn: “Tên nhóc thối tha này, có tin là ầm ĩ nữa, ông đây sẽ đập chết cậu không?”

“Anh… anh…” Kurita Kurosawa đúng là một kẻ chuyên đi bắt nạt kẻ yếu tiêu chuẩn. Vừa nhìn thấy vẻ mặt hung hãn của Hắc Tử, sự kiêu ngạo vừa rồi biến mất hẳn: “Các người bắt tôi làm gì?”

“Làm gì à?” Thẩm Sùng cười rất dữ tợn: “Đương nhiên là giao cậu cho bang Aoyama để lấy tiền thưởng rồi.”

“Không được --- bọn họ sẽ đánh chết tôi mất…” Kurita Kurosawa vừa nghe xong đã oà lên khóc: “Tôi có thể cho các người tiền, mấy người thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho…”

“Thằng hèn!” Nghe tiếng gào khóc của hắn, Hắc Tử càng bực mình, liền đấm thẳng vào mặt hắn một cái khiến hắn tiếp tục hôn mê: “Sếp, giờ phải làm thế nào?”

“Vẫn như cũ!” Hạ Vũ rất bình tĩnh: “Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì tốt. Còn nếu không…” Anh dựa người vào ghế salon: “Nếu có khả năng, thì sẽ giết tôi trước!”

Tối hôm đó, Hạ Vũ gọi một cú điện thoại.

“Alo ---.” Bên kia đầu dây, một giọng nữ vang lên.

“Làm một giao dịch được không?!” Hạ Vũ đi thẳng vào vấn đề…

*

Bang Aoyama là một trong hai bang xã hội đen lớn nhất Nhật Bản.

Hôm nay, có một đám người tìm đến bang Aoyama.

Một đám người nhìn có vẻ hỗn tạp, nhưng vẻ tàn ác thì không hề thua kém gì xã hội đen. Nhất là người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn đi đầu tiên, nhìn mặt hắn nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn khí chất tàn nhẫn phát ra từ người hắn, lại khiến người ta cảm thấy, thời gian mà con người này sống trong tình trạng dao kề cổ không hề ngắn… hoặc nên nói là rất dài, rất dài!!!

“Thì ra xã hội đen Nhật Bản là thế này à.”

Một giọng trẻ con vang lên từ đám người kia. Đó là một cậu nhóc có vẻ ngoài đặc biệt đáng yêu, xinh xắn. Tại sao giữa đám người kia lại xuất hiện một tên nhóc như vậy, khiến người ta cảm thấy hơi… bất ngờ.

Trùm của bang Aoyama, Aoyama Sakaeda! Là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất nhỏ con, thậm chí còn nhỏ con hơn những người Nhật bình thường khác, nhưng mà… chắc chắn lão còn tàn nhẫn hơn tất cả những người khác gấp ngàn lần. Nếu không, làm sao lão ngồi được lên vị trí kia. Lão nhìn người đàn ông ngồi xe lăn, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ánh mắt rất tốt!” Ánh mắt của người đàn ông này, đủ trầm, đủ sâu, cũng đủ sắc bén.

“Aoyama tiên sinh.” Hạ Vũ nói: “Đây là người ông muốn tìm, tôi đưa người đến cho ông.” Anh vừa dứt lời, Thẩm Sùng liền đẩy Kurita Kurosawa qua.

Aoyama Sakaeda hơi nghiêng đầu, nhìn cũng không thèm nhìn Kurita Kurosawa đang nước mắt nước mũi giàn rụa ở bên cạnh: “Giao tiền cho họ.”

“Tôi không thiếu tiền!”

Ý của anh là, thứ anh muốn không phải là tiền! Aoyama vẫn không biến đổi gì: “Vậy anh muốn gì?”

“Tôi muốn trao đổi một điều kiện với Aoyama tiên sinh!”

“À?” Aoyama nhướng mày: “Đã rất nhiều năm rồi, không có ai dám trao đổi điều kiện gì với tôi. Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý à?”

“Ông sẽ từ chối sao?” Hạ Vũ hỏi lại.

“Ha ha …” Aoyama cười to: “Nghe một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian, đúng không?!”

“Chi bằng, tìm chỗ nào đó nói chuyện.”

“Đi thôi!”

Hạ Vũ để Kỷ Lương đẩy xe giúp mình, những người khác chờ ở đại sảnh, sau đó, họ theo Aoyama Sakaeda vào một phòng riêng.

“Nói đi!” Aoyama ngồi xếp bằng xuống chiếu, bắt đầu pha trà.

“Aoyama tiên sinh cảm thấy, bây giờ bang Aoyama thế nào?” Hạ Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Có muốn để bang Aoyama ngồi lên vị trí đứng đầu của xã hội đen Nhật Bản không?”

Động tác pha trà của Aoyama hơi ngừng lại một chút, rồi lập tức khôi phục như thường: “Cậu thanh niên, có hoài bão cũng không tồi, nhưng mà… mơ mộng viển vông thì không tốt!” Lão rót trà cho Kỷ Lương và Hạ Vũ.

“Có lẽ không phải mơ mộng viển vông.” Hạ Vũ nói: “Nếu ông đồng ý.”

Nhật Bản có rất nhiều bang phái lớn nhỏ, nhưng thực sự có thực lực, thì cũng chỉ có hai bang. Một là bang Aoyama, thứ hai là bang Kuroguchi.

Vì tranh cướp địa bàn, và ngôi vị đứng đầu của xã hội đen Nhật Bản, hai bang lớn này đã không ít lần liều mạng nổ súng quyết đấu, tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực, cuối cùng… vẫn không thể phân thắng bại, ngược lại còn khiến thực lực của mình bị hao tổn không ít, thậm chí còn tự uy hiếp đến địa vị hiện tại của mình.

Cuối cùng, song phương đều đi tới một hiệp ước, tự quản lý địa bàn của mình, chia đôi thiên hạ. Tình hình này đã kéo dài nhiều năm. Trong mấy năm nay, hai bên không hề gây phiền phức gì cho đối phương, nhưng mà… đó chỉ là ngoài mặt, còn họ vẫn ngầm gia tăng thực lực của mình, không ai buông tha cho ý muốn đứng ở vị trí cầm đầu. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng họ, không thể nào nói ra ngoài, thậm chí, họ còn tỏ ra rất vừa ý với tình trạng bây giờ, không mong có kẻ nào đến phá hoại tình trạng hiện tại.

Cho nên, khi Hạ Vũ đưa ra điều kiện như vậy, Aoyama không hề nghĩ ngợi nhiều liền từ chối ngay, lúc sau cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi yên lặng uống trà.

“Nếu Aoyama tiên sinh không có suy nghĩ này, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa.” Thấy lão như vậy, Hạ Vũ ra hiệu cho Kỷ Lương giúp mình rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa, đã có tiếng nói vang lên từ phía sau:

“Cậu thanh niên, sao lại vội vàng thế.” Aoyama nói: “Cậu thử nói kế hoạch của cậu xem, tôi có thể suy nghĩ thêm…”

Hôm nay, nếu là người khác ngồi trước mặt lão nhắc đến việc này, Aoyama sẽ không do dự cho người đánh thẳng hắn ra khỏi cửa, nhưng mà… lão thật sự có hứng thú với Hạ Vũ, tuy hiện giờ Hạ Vũ là một người phải ngồi trên xe lăn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến khí phách của anh, khiến Aoyama thậm chí còn hơi tin tưởng vào đề nghị của anh --- hợp tác với một người thế này, có lẽ hiệu quả sẽ không tồi.

“Rất đơn giản!” Hạ Vũ nói: “Chẳng qua là muốn ông hỗ trợ giết người thôi.”

“Giết ai?” Chuyện giết người đối với lão là cực kỳ đơn giản… Nhưng mà, nếu giết một người mà có thể khiến giới xã hội đen Nhật Bản biến động… thì có lẽ không đơn giản như thế.

“Kurita Ichiro!”

Aoyama Sakaeda đã nghĩ đến vài người, thậm chí ngay cả lão đại của bang Kuroguchi, lão cũng đã nghĩ tới, nhưng… trong những người đó tuyệt đối không có người tên là Kurita Ichiro.

Tuy con trai của lão già kia đã hại đời con gái lão, nhưng đó cũng là chuyện của con trai lão ta. Lão có thể sai người làm thịt con trai lão, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến lão cáo già đó! Lão cáo già đó như một vị thần trong giới chính trị Nhật Bản, nếu động vào lão ta, chẳng khác nào trở mặt với cả chính phủ Nhật, kết quả không cần phải nói nhiều.

Đến lúc đó, đừng nói là đứng vào vị trí cầm đầu xã hội đen Nhật Bản, mà bang Aoyama thậm chí còn có thể biến mất hoàn toàn trong giới xã hội đen của Nhật…

A?!

Một ánh chớp chợt loé lên trong đầu lão, Aoyama Sakaeda suy đi tính lại một lần, nắm được vài điểm mấu chốt, sau đó liền nở nụ cười: “Cậu thanh niên, kế hoạch của cậu rất to gan!”

“To gan, và thận trọng là nguyên tắc để làm việc lớn.” Hạ Vũ nói: “Aoyama tiên sinh quả nhiên là một người thông minh.”

“Cậu có thể xác định mọi chuyện sẽ đi theo đúng hướng cậu tính toán sao? Chỉ cần có một sơ suất nhỏ, bang Aoyama sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.”

“Nếu không chắc chắn, thì hôm nay sao tôi dám đến đây?” Hạ Vũ khẽ cười: “Nếu thành công, địa vị của bang Aoyama trong giới xã hội đen Nhật Bản, sẽ vững chắc hơn bao giờ hết.”

Kết quả này, thật sự là rất có sức quyến rũ!

Nhưng Aoyama là một người cẩn thận: “Tôi sẽ cân nhắc lại, trả lời cậu sau!”

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương