Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
-
Chương 16: Thực hiện nhiệm vụ
Ở bên ngoài, Kỷ Lương, người vừa bị cướp mất bữa sáng tình yêu do con trai chuẩn bị cho kia, đang tức tối gặm bánh mì cô vừa giật của Tần Dịch. Nhìn thấy kẻ cướp họ Hạ xuất hiện, miếng bánh mỳ suýt chút nữa là nghẹn cứng ở cổ.
“Ăn chậm thôi, có ai giành mất của em đâu.” Hạ Vũ lấy cốc nước đưa cho cô.
Anh ta còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa?!
Không ai giành với cô, vậy ai vừa cướp mất bữa sáng của cô?!
Kỷ Lương ném cho anh một cái nhìn khinh thường: “Ngài cảnh sát Hạ, xin hỏi có chuyện gì không?” Cô có thể khẳng định mục tiêu của anh ta không phải là chiếc bánh mì trên tay cô. Dù sao sandwich do anh Duệ nhà cô làm, ngon hơn thứ bánh mì khô khốc này nhiều.
“Tôi… tôi phải đi thực hiện nhiệm vụ.”
Gì?
Kỷ Lương sợ run người, mất hai giây mới phục hồi lại tinh thần thì anh đã xoay người trở lại văn phòng.
Anh ta có ý gì? Đến đây quăng một câu như vậy rồi bỏ đi là sao?
Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ đi, còn nói với cô làm gì?!
Nhà nước trả tiền đâu phải để nuôi bọn họ ăn không ngồi rồi, đương nhiên là phải có nhiệm vụ!
Kỷ Lương thầm nghĩ, nhưng… chân lại không thể khống chế mà bước vội đến trước mặt anh, cản anh lại: “Chờ chút!”
“Ừ?”
“Tôi…” Mày làm cái gì vậy hả Kỷ Lương??! Tự dưng ngăn anh ta lại làm gì? Kỷ Lương nhìn anh, trong đầu không ngừng thúc giục mình tìm câu gì đó để nói… Tìm lời để nói… Cô hé miệng, lại phát ra một câu: “Bữa sáng đó, ăn ngon không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của ngài cảnh sát Hạ co rúm như bị táo bón, vừa thối vừa cứng ngắc, nghẹn mãi mới nói được một câu trái lương tâm: “Bình thường…”
Anh ta nói bình thường, thì Kỷ Lương nghe xong cũng tức không bình thường chút nào!!!
“Bữa sáng anh Duệ làm…”
Anh Duệ?
“Gọi cũng thân mật quá nhỉ!” Anh không nhịn được, chua giọng nói một câu.
“Ha… đúng vậy!” Kỷ Lương càng đắc ý hơn: “Anh ấy không chỉ là người rất thân, mà còn là người đàn ông tôi yêu nhất trên đời này!”
Nghẹn tức!!!
Vừa rồi, khó khăn lắm anh mới nuốt cục tức xuống được, giờ nghe cô nói lại trào ngược lên nghẹn trong cổ.
“Kỷ Lương, em… em có còn… có liêm sỉ không hả?!” Cô gái đơn thuần không hiểu sự đời trước kia đâu rồi?
Liêm sỉ? Anh mà cũng dám hỏi cô thứ này à? Chẳng lẽ anh đã quên, liêm sỉ và tự tôn của cô đã bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân từ bảy năm trước rồi?!
“Không có!” Kỷ Lương không hề do dự gật đầu: “Liêm sỉ của tôi đã trốn nhà đi nhiều năm rồi.”
“Em…” Hạ Vũ bị câu nói của cô làm tắc nghẹn tiếp: “Tôi đi làm nhiệm vụ!” Nếu còn nói tiếp, chắc chắn sẽ càng khiến anh buồn bực hơn: “Còn nữa…” đi được vài bước, anh lại ngừng lại, quay lưng về phía cô, cứng rắn nói: “Nếu đã thích người đó như vậy, thì nên sống cùng anh ta cho tốt, đừng bỡn cợt thế nữa. Nếu anh ta dám bắt nạt em, hãy nói cho tôi biết…”
“Anh…” Kỷ Lương bị câu nói của anh doạ cho hoảng sợ. Sự quan tâm thể hiện quá rõ ràng. Nhưng mà… không phải lúc đầu anh đã nói đừng vượt ranh giới hay sao? Vậy còn nói mấy câu này khiến cô nhiễu loạn để làm gì: “Anh nhận nhiệm vụ ở đâu?” Cô biết chuyện này cô không nên hỏi. Nhiệm vụ của tổ đặc biệt là bí mật đối với người ngoài, cô không nên vi phạm, nhưng mà…
“Myanmar!” Anh vẫn trả lời cô: “Phần tử khủng bố của Myanmar bắt cóc một máy bay thương mại, trên chuyến bay đó có đoàn đàm phán thương mại của nước ta sang để tiến hành hợp tác song phương.” Anh không chỉ nói, mà còn kể chi tiết.
Kỷ Lương nhìn anh, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Cẩn thận một chút! Tôi biết là anh có thể mà!”
Em biết là anh có thể!!!
Những lời này khiến cho khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo của Hạ Vũ trở nên dịu dàng hơn: “Ừ, tôi đi đây…”
“Sếp —.”
Hạ Vũ vừa dứt lời, thì cửa phòng làm việc bật mở, Trầm Sùng ló đầu ra: “Có tình huống mới.”
Ngay khi Hạ Vũ đi tìm Kỷ Lương, thì Tiểu Bạch và Hắc Tử đang ở hiện trường tại Myanmar đã báo cáo tình hình mới về. Cấp trên cũng căn cứ trên tình hình mới mà ra chỉ thị mới.
“Chúng ta cần đưa thêm một nữ đồng nghiệp biết nói tiếng Myanmar theo.” Trầm Sùng báo lại chỉ thị mới nhất với anh: “Cấp trên đã chọn người rồi.”
“Ai?”
“Kỷ Lương.” Hắn cũng vừa đọc tư liệu về người tên là Kỷ Lương, thật sự rất có bản lĩnh, cũng là một nhân tài. Sao bao nhiêu năm mà vẫn chỉ là một đội trưởng nhỏ nhỉ?!
“Không được!” Hạ Vũ không thèm suy nghĩ, từ chối ngay chỉ thị này.
“Hả?”
“Chẳng qua chỉ là muốn tìm một cô gái biết nói tiếng Myanmar thôi phải không, sang bên đó rồi nhờ nữ cảnh sát ở đó hỗ trợ là được rồi —.”
“Sếp.” Trầm Sùng nhíu mày: “Đây là lệnh của cấp trên.” Việc bọn họ phải làm, là phục tùng.
“Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tóm lại, Kỷ Lương không được…”
“Tôi đi…” Cửa bị đẩy vào, Kỷ Lương đứng đó, thái độ kiên quyết: “Nhiệm vụ lần này, tôi có thể đi cùng các anh.” Không phải cô cố ý nghe trộm, nhưng mà thính lực của cô rất tốt, giọng của Hạ Vũ kia lại hét quá to, nên cô mới “không cẩn thận” mà nghe được thôi.
“Em nói bậy bạ cái gì thế?” Hạ Vũ bước lại gần, định kéo cô ra khỏi phòng làm việc.
Kỷ Lương tránh tay anh, đi đến trước mặt Trầm Sùng, vươn tay ra: “Tôi là Kỷ Lương, lần đầu hợp tác, mong anh giúp đỡ.”
Trầm Sùng nhướng mày, trong mắt không giấu nổi sự tò mò về quan hệ của hai người, liền đưa tay ra: “Trầm Sùng, đồng bọn của Hạ Vũ, hợp tác vui vẻ!” Có năng lực! Trầm Sùng hơi kinh ngạc, bàn tay này khác hẳn những người phụ nữ bình thường khác, thô ráp chứ không nhẵn nhụi, ở đốt thứ hai ngón trỏ và trong lòng bàn tay có vết chai, đó là căn cứ chính xác để chứng minh cho việc cô ấy có niềm “say mê” với súng.
Cô gái này, thật sự là một nữ cảnh sát bình thường sao?!
Một cảnh sát bình thường không thể có vết chai vì cầm súng dầy như vậy! Chẳng lẽ sếp không phát hiện ra điều đó? Trầm Sùng hơi nhíu mày, vì sự sơ suất nhỏ này của Hạ Vũ.
“Trầm Sùng, cậu…” Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn người anh em của mình.
“Cảnh sát Hạ, tuy tôi và anh là người quen cũ, nhưng chính anh cũng đã từng nói, hy vọng trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể chú trọng vào việc chung.” Giọng nói của Kỷ Lương vô cùng lãnh đạm, rõ ràng là chỉ để ý đến việc công.
Đúng vậy, cô chỉ là tận lực với việc chung mà thôi! Kỷ Lương thầm tự nhủ, không để ý đến nét mặt khó coi của Hạ Vũ nữa, mà quay sang gật đầu với Trầm Sùng: “Cho tôi hai phút, tôi gọi điện thoại!” Cô phải thông báo cho anh Duệ đã.
Năm phút sau, ba người rời khỏi Cục Cảnh sát trước ánh mắt tò mò của mọi người, xuất phát đi Yangon.
“Ăn chậm thôi, có ai giành mất của em đâu.” Hạ Vũ lấy cốc nước đưa cho cô.
Anh ta còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa?!
Không ai giành với cô, vậy ai vừa cướp mất bữa sáng của cô?!
Kỷ Lương ném cho anh một cái nhìn khinh thường: “Ngài cảnh sát Hạ, xin hỏi có chuyện gì không?” Cô có thể khẳng định mục tiêu của anh ta không phải là chiếc bánh mì trên tay cô. Dù sao sandwich do anh Duệ nhà cô làm, ngon hơn thứ bánh mì khô khốc này nhiều.
“Tôi… tôi phải đi thực hiện nhiệm vụ.”
Gì?
Kỷ Lương sợ run người, mất hai giây mới phục hồi lại tinh thần thì anh đã xoay người trở lại văn phòng.
Anh ta có ý gì? Đến đây quăng một câu như vậy rồi bỏ đi là sao?
Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ đi, còn nói với cô làm gì?!
Nhà nước trả tiền đâu phải để nuôi bọn họ ăn không ngồi rồi, đương nhiên là phải có nhiệm vụ!
Kỷ Lương thầm nghĩ, nhưng… chân lại không thể khống chế mà bước vội đến trước mặt anh, cản anh lại: “Chờ chút!”
“Ừ?”
“Tôi…” Mày làm cái gì vậy hả Kỷ Lương??! Tự dưng ngăn anh ta lại làm gì? Kỷ Lương nhìn anh, trong đầu không ngừng thúc giục mình tìm câu gì đó để nói… Tìm lời để nói… Cô hé miệng, lại phát ra một câu: “Bữa sáng đó, ăn ngon không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của ngài cảnh sát Hạ co rúm như bị táo bón, vừa thối vừa cứng ngắc, nghẹn mãi mới nói được một câu trái lương tâm: “Bình thường…”
Anh ta nói bình thường, thì Kỷ Lương nghe xong cũng tức không bình thường chút nào!!!
“Bữa sáng anh Duệ làm…”
Anh Duệ?
“Gọi cũng thân mật quá nhỉ!” Anh không nhịn được, chua giọng nói một câu.
“Ha… đúng vậy!” Kỷ Lương càng đắc ý hơn: “Anh ấy không chỉ là người rất thân, mà còn là người đàn ông tôi yêu nhất trên đời này!”
Nghẹn tức!!!
Vừa rồi, khó khăn lắm anh mới nuốt cục tức xuống được, giờ nghe cô nói lại trào ngược lên nghẹn trong cổ.
“Kỷ Lương, em… em có còn… có liêm sỉ không hả?!” Cô gái đơn thuần không hiểu sự đời trước kia đâu rồi?
Liêm sỉ? Anh mà cũng dám hỏi cô thứ này à? Chẳng lẽ anh đã quên, liêm sỉ và tự tôn của cô đã bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân từ bảy năm trước rồi?!
“Không có!” Kỷ Lương không hề do dự gật đầu: “Liêm sỉ của tôi đã trốn nhà đi nhiều năm rồi.”
“Em…” Hạ Vũ bị câu nói của cô làm tắc nghẹn tiếp: “Tôi đi làm nhiệm vụ!” Nếu còn nói tiếp, chắc chắn sẽ càng khiến anh buồn bực hơn: “Còn nữa…” đi được vài bước, anh lại ngừng lại, quay lưng về phía cô, cứng rắn nói: “Nếu đã thích người đó như vậy, thì nên sống cùng anh ta cho tốt, đừng bỡn cợt thế nữa. Nếu anh ta dám bắt nạt em, hãy nói cho tôi biết…”
“Anh…” Kỷ Lương bị câu nói của anh doạ cho hoảng sợ. Sự quan tâm thể hiện quá rõ ràng. Nhưng mà… không phải lúc đầu anh đã nói đừng vượt ranh giới hay sao? Vậy còn nói mấy câu này khiến cô nhiễu loạn để làm gì: “Anh nhận nhiệm vụ ở đâu?” Cô biết chuyện này cô không nên hỏi. Nhiệm vụ của tổ đặc biệt là bí mật đối với người ngoài, cô không nên vi phạm, nhưng mà…
“Myanmar!” Anh vẫn trả lời cô: “Phần tử khủng bố của Myanmar bắt cóc một máy bay thương mại, trên chuyến bay đó có đoàn đàm phán thương mại của nước ta sang để tiến hành hợp tác song phương.” Anh không chỉ nói, mà còn kể chi tiết.
Kỷ Lương nhìn anh, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Cẩn thận một chút! Tôi biết là anh có thể mà!”
Em biết là anh có thể!!!
Những lời này khiến cho khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo của Hạ Vũ trở nên dịu dàng hơn: “Ừ, tôi đi đây…”
“Sếp —.”
Hạ Vũ vừa dứt lời, thì cửa phòng làm việc bật mở, Trầm Sùng ló đầu ra: “Có tình huống mới.”
Ngay khi Hạ Vũ đi tìm Kỷ Lương, thì Tiểu Bạch và Hắc Tử đang ở hiện trường tại Myanmar đã báo cáo tình hình mới về. Cấp trên cũng căn cứ trên tình hình mới mà ra chỉ thị mới.
“Chúng ta cần đưa thêm một nữ đồng nghiệp biết nói tiếng Myanmar theo.” Trầm Sùng báo lại chỉ thị mới nhất với anh: “Cấp trên đã chọn người rồi.”
“Ai?”
“Kỷ Lương.” Hắn cũng vừa đọc tư liệu về người tên là Kỷ Lương, thật sự rất có bản lĩnh, cũng là một nhân tài. Sao bao nhiêu năm mà vẫn chỉ là một đội trưởng nhỏ nhỉ?!
“Không được!” Hạ Vũ không thèm suy nghĩ, từ chối ngay chỉ thị này.
“Hả?”
“Chẳng qua chỉ là muốn tìm một cô gái biết nói tiếng Myanmar thôi phải không, sang bên đó rồi nhờ nữ cảnh sát ở đó hỗ trợ là được rồi —.”
“Sếp.” Trầm Sùng nhíu mày: “Đây là lệnh của cấp trên.” Việc bọn họ phải làm, là phục tùng.
“Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tóm lại, Kỷ Lương không được…”
“Tôi đi…” Cửa bị đẩy vào, Kỷ Lương đứng đó, thái độ kiên quyết: “Nhiệm vụ lần này, tôi có thể đi cùng các anh.” Không phải cô cố ý nghe trộm, nhưng mà thính lực của cô rất tốt, giọng của Hạ Vũ kia lại hét quá to, nên cô mới “không cẩn thận” mà nghe được thôi.
“Em nói bậy bạ cái gì thế?” Hạ Vũ bước lại gần, định kéo cô ra khỏi phòng làm việc.
Kỷ Lương tránh tay anh, đi đến trước mặt Trầm Sùng, vươn tay ra: “Tôi là Kỷ Lương, lần đầu hợp tác, mong anh giúp đỡ.”
Trầm Sùng nhướng mày, trong mắt không giấu nổi sự tò mò về quan hệ của hai người, liền đưa tay ra: “Trầm Sùng, đồng bọn của Hạ Vũ, hợp tác vui vẻ!” Có năng lực! Trầm Sùng hơi kinh ngạc, bàn tay này khác hẳn những người phụ nữ bình thường khác, thô ráp chứ không nhẵn nhụi, ở đốt thứ hai ngón trỏ và trong lòng bàn tay có vết chai, đó là căn cứ chính xác để chứng minh cho việc cô ấy có niềm “say mê” với súng.
Cô gái này, thật sự là một nữ cảnh sát bình thường sao?!
Một cảnh sát bình thường không thể có vết chai vì cầm súng dầy như vậy! Chẳng lẽ sếp không phát hiện ra điều đó? Trầm Sùng hơi nhíu mày, vì sự sơ suất nhỏ này của Hạ Vũ.
“Trầm Sùng, cậu…” Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn người anh em của mình.
“Cảnh sát Hạ, tuy tôi và anh là người quen cũ, nhưng chính anh cũng đã từng nói, hy vọng trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể chú trọng vào việc chung.” Giọng nói của Kỷ Lương vô cùng lãnh đạm, rõ ràng là chỉ để ý đến việc công.
Đúng vậy, cô chỉ là tận lực với việc chung mà thôi! Kỷ Lương thầm tự nhủ, không để ý đến nét mặt khó coi của Hạ Vũ nữa, mà quay sang gật đầu với Trầm Sùng: “Cho tôi hai phút, tôi gọi điện thoại!” Cô phải thông báo cho anh Duệ đã.
Năm phút sau, ba người rời khỏi Cục Cảnh sát trước ánh mắt tò mò của mọi người, xuất phát đi Yangon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook