Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Chương 12: Hạ Vũ

Kết quả của một đêm say rượu chính là choáng váng đầu óc, cố gắng vài lần cũng không thể nhấc đầu ra khỏi gối được. Lần thứ tư cô định chui mình vào núi gối kia, thì chiếc chăn mỏng trên người bỗng bị lật ra, hơi lạnh tràn vào khiến cô co rúm người lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, cơn đau đầu cũng rõ ràng hơn một chút.

“Kỷ Tiểu Lương, theo giờ Bắc Kinh thì bây giờ là 7 giờ 36 phút 42 giây. Nếu mẹ không rời giường, thì trừ hai bản báo cáo và kiểm điểm ngày hôm qua, mẹ sẽ phải viết thêm cả một bản kiểm điểm vì việc đi làm muộn nữa đấy…”

Kỷ Duệ còn chưa nói dứt lời thì người nằm trên giường đã như nhảy dựng lên, thất tha thất thểu bước xuống giường đi về phía phòng tắm.

Mười lăm phút sau, Kỷ Lương một tay cầm bữa sáng đã được con trai chuẩn bị sẵn, một tay kéo con trai lại, hôn vào mặt cậu một cái: “Anh Duệ, mẹ đi nhé. Mẹ yêu anh!”

“Mẹ chờ một chút, vẫn còn kịp mà…” Còn chưa dứt lời thì đã thấy đuôi xe của Kỷ Tiểu Lương rời đi. Kỷ Duệ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, tìm tìm một lúc, chọn một dãy số rồi bấm nút gọi. Đường dây được thông trong giây lát, Kỷ Duệ đáng yêu lên tiếng: “Anh Dịch, em là Tiểu Duệ đây!”

“**!”

Bên đầu bên kia, Tần Dịch trực tiếp ngã thẳng từ trên ghế xuống đất, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, cậu vội vàng cầm điện thoại đi vào toilet: “Anh Duệ của tôi ơi, mới sáng sớm, anh đừng doạ tôi thế, làm tôi sợ.”

“Có phải hôm qua có ai mới chuyển đến Cục Cảnh sát của các anh không?” Kỷ Duệ quay về phòng, ngồi vào trước máy tính, chỉ trong chốc lát cậu đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện phát sinh ở Cục Cảnh sát ngày hôm qua từ chỗ Tần Dịch. Cậu lại gọi một cuộc điện thoại đến trường, dễ dàng xin nghỉ được một ngày.

“Hạ Vũ.” Đây là nhân vật mấu chốt gây ra sự khác thường của Kỷ Tiểu Lương ngày hôm qua. Kỷ Duệ mở máy tính, lách cách bấm bàn phím một lúc, rồi nhập vào hai chữ ‘Hạ Vũ’.

Hạ Vũ là người thế nào?!

Kỷ Duệ cắn bánh mỳ, uống sữa, nhanh chóng đọc hết tư liệu về Hạ Vũ, rồi rút ra kết luận: ‘Hàng’ này không phải người!!! Bảo sao năm đó Kỷ Tiểu Lương lại thua trong tay ‘hàng’ này!!!

Hạ Vũ, 28 tuổi, thượng tá. 18 tuổi gia nhập bộ đội đặc chủng. Nói cách khác, trước khi Kỷ Tiểu Lương biết anh ta, thì anh ta đã là một quân nhân rồi. Kỷ Duệ thầm tính toán, nhìn bản ghi chép quân công (*) được sắp xếp chi tiết trong tư liệu về Hạ Vũ, trong lòng cậu cũng thầm tán thưởng, một danh sách quân công dài như vậy, chỉ e là có người lăn lộn cả đời trong Quân đội cũng không làm nổi. Xem ra, ánh mắt của Kỷ Tiểu Lương kia cũng không tệ lắm.

(*) Quân công: Công trạng trong Quân đội, khi thi hành nhiệm vụ, khi chiến đấu v.v…

Nhưng mà, một nhân tài như vậy, vì sao lại rời khỏi Quân đội chuyển sang Cục Cảnh sát? Đây là câu hỏi mà Kỷ Duệ chưa tìm ra được lời giải đáp. Ở thời đại này, một nhân tài như Hạ Vũ nếu ở trong Quân đội chắc chắn là một tay súng siêu hạng. Nếu ở lại đó, việc trở thành Cục trưởng chỉ là chuyện ngày một ngày hai, nhưng lại đột ngột rời khỏi đó là vì sao?…

Anh ta bị điều chuyển, hay là… có tính toán khác?

*

Việc gì phải đến thì sẽ đến, có trốn cũng không được. Kỷ Lương đứng trước cổng Cục Cảnh sát, hít sâu vài hơi, áp chế suy nghĩ muốn trốn tránh đang trào dâng trong lòng xuống.

**! Kỷ Lương, mày đúng là cái đồ kém cỏi! Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, hai người còn chưa được gọi là người yêu cũ nữa, cùng lắm cũng chỉ là bạn tình, là tình một đêm mà thôi…

Kỷ Lương thầm chửi mình một hồi, sau đó đi vào cục Cảnh sát. Cô cười tươi chào đồng nghiệp như mọi ngày, khoé mắt vẫn không quên liếc khắp mọi nơi, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô mới nhẹ nhàng thở phào, đồng thời cũng lại không khách sáo sỉ vả mình thêm một trận nữa, vì sao lại vẫn dễ dàng bị anh ta làm ảnh hưởng như thế.

“Em đến rồi à!”

Dây cung trong lòng vừa buông xuống, thì giọng nói sau lưng kia đã làm cho bữa sáng vừa nuốt xuống bụng của cô như muốn trào ngược lên.

Cười tươi, chào anh ta tự nhiên một chút là được rồi.

Kỷ Lương nghĩ vậy, cô xoay người, cười một cách rất vô lại, nhưng câu nói phát ra thì làm cho cô thiếu chút nữa là tự cắn đứt đầu lưỡi mình, cô nói:

“Buổi sáng tốt lành, bạn tình!”



“Phụt…” tiếng phun cà phê.

“Rầm…” tiếng tài liệu rơi xuống đất.

“Bịch bịch bịch…” Tiếng có người ngã từ trên ghế xuống đất.



Ồn ào xôn xao…

Trong lòng Kỷ Lương như có ngàn vạn con ngựa thần ầm ầm chạy qua, chỉ hận không thể tự thưởng cho mình một viên đạn, hoặc là trực tiếp đánh bom phòng làm việc này để bịt miệng mọi người.

Bạn tình?

Hạ Vũ hơi ngạc nhiên… Không phải, là rất ngạc nhiên, cũng không phải, chính xác mà nói thì là kinh hoàng!!!

Kỷ Lương trong trí nhớ của anh, là một cô nữ sinh đến nói bậy còn nói lắp, chỉ vừa nói chuyện với anh vài câu đã đỏ bừng mặt… Còn người phụ nữ toàn thân toát ra vẻ vô lại, ngay cả cái từ… “bạn tình” cũng nói ra được thế này… quả thật là có sự chênh lệch quá lớn so với trí nhớ của anh.

“Ha!” Kỷ Lương cười gượng: “Ha ha ha! Anh đẹp trai, chỉ đùa chút thôi mà, đừng sững sờ thế chứ.”

Đùa chút thôi?!

Được rồi, nếu là người khác thì có lẽ không thể nào, nhưng đặt trên người Kỷ lưu manh, thì kiểu vui đùa đó hoàn toàn có thể tồn tại.

Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt sang nhân vật chính. Tuy bọn họ cũng không biết rõ lắm về thân phận của người đàn ông này, cũng không rõ người này có gia cảnh hiển hách hay công lao to lớn gì, nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được, người đàn ông này không tầm thường chút nào.

Dùng cách nói thông dụng thì là cực kỳ phong độ.

“Cảnh sát Kỷ”, giọng nói của Hạ Vũ có cảm giác rất kìm nén. Kỷ Lương nhìn ra sự tức giận trong đó, nhưng không hiểu vì sao anh lại tức giận?

Bất mãn vì cô nhắc lại chuyện lúc trước sao? Cũng đúng, nếu chuyện năm đó bị đưa ra ngoài ánh sáng, thì tuyệt đối sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời của anh ta.

“Có!”

“Theo tôi vào phòng làm việc một chút, tôi có chuyện muốn nói với em!”

Kỷ Lương quay ra lè lưỡi với mọi người, sau đó ngượng ngùng đi theo anh vào văn phòng.

Trước khi anh đến đây, thì căn phòng này vốn đang bỏ trống, chờ sếp mới. Lúc đó, anh em trong Cục cảnh sát đều đoán là, nếu có người được đề bạt lên, thì Kỷ Lương chắc chắn là người có khả năng cao nhất, không ngờ cuối cùng lại bị một tên Không quân sang chiếm lĩnh.

Kỷ Lương nhìn quanh, phong cách trang trí trong căn phòng này rất ‘Hạ Vũ’. Đơn giản, không có đồ trang trí thừa thãi, cầu kỳ gì…

“Xoạt!” Một tập tài liệu được đặt lên trên bàn, kéo lại sự chú ý của cô. Lúc này cô mới phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm: “Sao… Làm sao vậy?”

“Em xem qua tập tài liệu này đi!” Cô ấy lơ đãng. Phát hiện này khiến cho Hạ Vũ khẽ nhíu mày. Cô của những năm trước, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác khi ở bên cạnh anh.

Ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, từ sau khi gặp lại Kỷ Lương hôm qua đến giờ, số lần anh nhíu mày còn nhiều hơn cả mấy tháng qua cộng lại rất nhiều.

Kỷ Lương cầm tập tài liệu lên, đọc sơ qua một lượt, rồi hơi hoang mang đóng lại: “S.M.T”. Không thấy anh trả lời, Kỷ Lương ngẩng đầu, thấy anh đang nhíu mày nhìn mình: “Hạ… Cảnh sát Hạ.” Nguy hiểm thật, suýt nữa là gọi tên anh ta rồi.

“Khụ!” Hạ Vũ cúi đầu, khẽ hắng giọng để giấu đi cảm xúc bất thường của mình: “S.M.T, Special Mission Team.”

Tổ nhiệm vụ đặc biệt!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương