2 giờ 10 phút chiều thứ ba, Nguyễn Linh nhận được tin nhắn của Diệp Cảnh Trì.

Xe dừng trước cửa nhà, Nguyễn Linh lên xe trước, quan sát xung quanh một chút.

Trong lúc Nguyễn Linh quan sát bên ngoài, Diệp Cảnh Trì bước xuống xe, đi đến phía ghế phụ.

Người đàn ông mở cửa xe cho cô, làm động tác mời.

Nguyễn Linh cười: “Đây là anh chủ động đấy nhé. Em chỉ muốn nhìn xem là tài xế lái hay tự anh lái thôi.”

Diệp Cảnh Trì nhập nhằng với cô: “Vậy kết quả quan sát, là thất vọng hay hài

Nguyễn Linh chỉnh lại váy, ngồi lên xe: “Không đến mức đó, chỉ là sợ anh sẽ ghi thù.”

Diệp Cảnh Trì giúp cô đóng cửa ghế phụ, sau lên xe từ ghế lái.

Nguyễn Linh đã tự thắt dây an toàn.

Diệp Cảnh Trì vừa thắt dây an toàn, vừa không quên hỏi cô: “Ghi thù gì chứ?”

Nguyễn Linh nhướng mày: “Tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị đích thân xuống mở cửa xe cho em, bề ngoài thì lịch thiệp, nhưng trong lòng lại ghi thù em thì sao?”

Diệp Cảnh Trì bật cười: “Tôi giống người như vậy à?”

Nguyễn Linh giả vờ ra vẻ cao thâm: “Không nói chắc được, còn phải chờ quan sát thêm.”

Diệp Cảnh Trì bất lực nhếch môi, không so đo với cô, khởi động động cơ.


……

Trường trung học Tú Lễ, 10A2.

viên chưa xuất hiện, chỉ có hai học sinh đứng ở cửa lớp, chịu trách nhiệm hướng dẫn phụ huynh đến nơi.

Một trong số đó là Trần Tùng Dương, tay cầm hai chai nước, dưới chân còn đặt vài thùng, đến lượt gia đình nào thì phát một chai.

Phục vụ rất chu đáo, khi phát còn hỏi người ta uống quen loại nào, nước tinh khiết hay nước khoáng.

Buổi họp phụ huynh bắt đầu chính thức lúc 3 giờ, hiện tại mớᎥ 2 giờ 40, nhưng phần lớn phụ huynh đã đến.

Những người càng giàu có, họ càng coi trọng việc giáo dục con cái.

Trong số những người có mặt ở đây, 80% có tài sản ít nhất 9 con số đang chờ “người kế thừa” kế thừa.

Còn 20% còn lại, họ biết mình không cùng đẳng cấp với những phụ huynh khác, chỉ im lặng bấm điện thoại chờ bắt đầu.

Vì một số lý do đã được biết đến rộng rãi, hầu hết phụ huynh đến đây đều là “mẹ”, trong đó phần lớn là các bà nội trợ.

Trong căn phòng học rộng lớn, có rất nhiều phụ trung niên chăm sóc nhan sắc kỹ lưỡng.

Một số bà mẹ quen biết nhau đã bắt đầu thì thầm trong phòng riêng.

“Chị nghe nói gì chưa? Bố Diệp Hủ mớᎥ kết hôn tháng trước, chị nghĩ hôm nay có phải là vợ anh ấy đến không?”

“Chắc là không đâu? Cảnh Trì rất coi trọng con trai mình, hầu như lần nào cũng đích thân đến họp phụ huynh mà.”

“Đúng là như vậy, nhưng biết đâu vợ mớᎥ của anh ấy lại nhất quyết muốn đến thì sao?”

“Tôi nghĩ chắc chắn không!”

“Tại sao?”

“Vậy là chị không hiểu rồi! Bà Diệp nào dám cãi lại tổng giám đốc Diệp chứ. Chị không biết à, thực ra hai nhà không hề môn đăng hộ đối, tôi nói cho chị nghe...”

“Có chuyện như vậy à? Vậy chẳng phải là...”

Cuộc thảo luận đã dần chuyển từ việc liệu Diệp Cảnh Trì có đến họp phụ huynh hay không sang chuyện hôn nhân của Diệp Cảnh Trì có gì bí mật.

“...... Chị đã từng gặp vợ mớᎥ của anh ấy chưa? Cô ấy trông thế nào? Có dễ gần không?”

“Tại đám cưới đã gặp một lần, xinh thì xinh đấy, nhưng... Xuỵt, tôi thấy tổng giám đốc Diệp có vẻ không thích cô ấy lắm.”

“Ồ? rõ hơn đi?”

......


Khi mấy bà mẹ đang thảo luận sôi nổi, cánh cửa lớp học đột nhiên yên tĩnh trong một giây.

Giọng nói oang oang của Trần Tùng Dương đặc biệt rõ ràng: “Chào cô! Chỗ ngồi của con trai cô ở đó, trên đó có dán tên rồi, cô cứ đi thẳng qua là được!”

Trong tích tắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào.

Nguyễn Linh mặc một chiếc váy in hoa màu xanh nhạt, đi giày bệt, không trang điểm cầu kỳ, món đồ nhất trên có lẽ là chiếc túi da cừu trắng nhỏ.

Nhưng chính như vậy, cô vừa bước vào lớp học đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Hai bà mẹ vừa nói chuyện lúc nãy đều giật mình.

“Cô ấy là... vợ mớᎥ của tổng giám đốc Diệp sao?”

“... Có vẻ là vậy, nhưng sao cảm giác không lúc ở đám cưới nhỉ? Có vẻ đẹp hơn một chút.”

“Không thể nào? Có phải cô ấy đã đặc biệt làm gì đó để chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh không? Ôi, nếu biết vậy thì tôi cũng đi tiêm mấy mũi trước!”

“Không không không, là khí chất! Khí chất có vẻ khác rồi.”

Một bà mẹ từ đầu đến cuối chỉ nghe hai người kia nói chuyện nhưng vẫn không lên tiếng, bỗng nói: “Các chị nói xem, cô ấy đến dự hội phụ huynh, tổng giám đốc Diệp có biết không?”

Bà mẹ đầu tiên nói chuyện sững sờ: “Cái gì? Chuyện này còn có thể không biết được sao?”

“Ý tôi là... Gần đây không phải lúc nào tổng giám đốc Diệp có thể đến tham gia thì nhất định sẽ tham gia sao? Người được gọi là bà chủ Diệp này bỗng dưng một mình xuất hiện ở buổi họp phụ huynh, cứ thấy là lạ sao ấy.”

“Ồ! Ý chị là——”

Mấy người lại tiếp tục bàn tán nhỏ to, cho đến khi Nguyễn Linh đi tới, họ mớᎥ nhận ra chỗ ngồi của cô ở ngay bên cạnh họ.

Trong chốc lát, mấy người đều có chút lo lắng.


Lúc nãy họ bàn tán đã cố nói nhỏ, chắc là không bị nghe thấy chứ?

“Bà, bà chủ Diệp?” Bà mẹ đầu tiên nói chuyện, cố gắng nở nụ cười: “Chào cô, cô cũng đến dự hội phụ huynh à.”

Nguyễn Linh nhếch mép. Câu hỏi này là sao, cô không đến dự buổi họp phụ huynh, chẳng lẽ là đến biểu diễn tiết mục à?

Có lẽ bà mẹ cũng phát hiện ra câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn, cười khan, định nói thêm gì đó.

Bà mẹ tham gia đám cưới nhanh chóng lên tiếng, vẻ mặt nịnh nọt: “Chào cô, lâu rồi không gặp, cô còn nhớ tôi khôgn? Hôm đó ở đám cưới, cô thật sự xinh đẹp động lòng người, khiến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô! Chỉ tiếc là thời gian gần đây bận rộn quá, không có dịp qua lại với cô nữa.”

Dù cho người phụ nữ này có thực lực thế nào, nhưng dù sao cũng là người của tổng giám đốc Diệp, nói vài lời tốt đẹp để duy trì tình hình cũng không sai.

Nguyễn Linh mỉm cười nói “cảm ơn”, bình tĩnh tự nhiên chấp nhận lời khen chưa biết có bao nhiêu thành thật của đối phương.

Người phụ nữ bắt đầu nói chuyện đầu tiên cũng theo đó mà hưởng ứng, khen ngợi Nguyễn Linh không ngớt.

Người phụ nữ cuối cùng thì liếc mắt một cái, không thèm để ý đến sự nịnh nọt của hai người kia. Chỉ là một người phụ nữ không được chồng yêu thương, nịnh nọt cô có ích gì?

Còn hơn cô ta, tuy nhà chồng không bằng nhà họ Diệp, nhưng ít nhất….chồng cô ta yêu thương mình hơn cô.

Cô ta chỉ cần làm nũng một chút là chồng cô ta sẽ tự tay rót nước cho cô ta uống!

Nghĩ đến đây, bà chủ Lưu ưỡn ngực, nhấp một ngụm nước, cố tình biến chai nước tinh khiết thành trà cao cấp.

Rồi lợi dụng lúc hai người kia đang khen ngợi đến mức không còn lời, mớᎥ lên tiếng: “Chào cô Diệp, tôi là mẹ của Lưu Nhất Hàng, cô Lưu. Cô Diệp... tôi có chút tò mò, sao chồng cô lại để cô một mình đến đây thế? Cô cũng không hiểu rõ Tiểu Hủ, lỡ như...?”

Lời còn chưa dứt thì cửa bên kia lại im lặng một lúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương