Mẹ Kế Nàng Lật Xe
5: Chuẩn Bị… Trả Mọi Giá


“A!” Thạch Giảo Giảo hô lên một tiếng hoảng hốt ngắn ngủi, bị dọa tới lập tức chảy nước mắt.

Lần trước đó cô đã bị bóp chết ngay chính nơi này!Vì sao cứ luôn bóp cổ vậy? Không thể đổi một cách chết khác sao!“Mẹ tôi ở đâu?” Người đàn ông đè cô lên tường nhưng lần này cuối cùng cũng không bóp chết cô, mà để lại một kẽ hở nhỏ đủ để Thạch Giảo Giảo có thể miễn cưỡng hô hấp.

“Em, em không biết…” Thạch Giảo Giảo gian nan nói.

Cần phải nói không biết, bởi theo cốt truyện, lúc này Trác Ôn Thư đã biết mẹ anh ở nơi nào.

Lần trước Thạch Giảo Giảo nói biết, ngay sau đó anh không nói một lời đã bóp chết cô.

Bởi vì nơi mẹ Trác Ôn Thư đang ở không tốt chút nào, biết mà không quan tâm sẽ càng đáng chết hơn.

“Không, biết, sao…”Trác Ôn Thư gằn từng câu từng chữ, mỗi chữ đều như bị nghiền ra từ trong kẽ răng, mang theo oán độc và huyết tinh.


“Em không… không cố ý…” Thạch Giảo Giảo vội vàng nói thêm một câu.

Cô túm lấy tay Trác Ôn Thư, nói: “Ôn Thư, anh thả ra trước được không? Nghe em giải thích…”Trác Ôn Thư trầm mặc một hồi, thật sự thả lỏng lực đạo.

Thạch Giảo Giảo vội vàng tiến lên trước một bước, nhón chân đánh bạo ôm lấy cổ anh sau đó bắt đầu nhảy vào không gian hệ thống, đứng trước gương luyện tập màn biểu diễn cuối cùng.

“Ôn Thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em đáng chết, em có tội!”Cô nói, không hề thương tiếc bản thân mà giơ tay liên tục tát “bép bép” lên mặt mình.

Cô đau tới nước mắt chảy ào ào xuống, nhưng như vậy cũng tốt hơn nhiều so với chết.

Cô khóc tới tê tâm liệt phế, cực kỳ bi thương nói: “Em làm lạc mất mẹ anh… Hu hu hu…”“Em đã để người chăm sóc bà ấy nhưng tự dưng bà ấy biến mất… Em vẫn luôn đi tìm, vẫn luôn đi tìm, chưa từng ngừng bao giờ.


”Thạch Giảo Giảo nói xong lại chui vào trong ngực Trác Ôn Thư, mặc cho anh nắm mạnh tới xương bả vai sắp nát vụn cũng không buông tay.

“Em rất nhớ anh, Ôn Thư, em rất sợ hãi, cuối cùng anh cũng trở lại rồi, chúng ta có thể cùng đi tìm mẹ…”Thạch Giảo Giảo đã thử mọi biện pháp, cho dù là quỳ xuống đất xin tha hay lạnh nhạt ứng đối, hoặc trực tiếp bỏ trốn, đều không có tác dụng, mỗi lần đều phải chết không thể nghi ngờ.

Lần này cô chuẩn bị… trả mọi giá!Thạch Giảo Giảo ăn nói lung tung cũng không thể khiến Trác Ôn Thư động dung, nhưng cái ôm đột ngột của cô lại khiến Trác Ôn Thư có một khoảnh khắc kinh ngạc.

Đêm tối có thể che giấu vẻ mặt anh, kinh ngạc chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó Trác Ôn Thư không chút thương hương tiếc ngọc mà kéo Thạch Kiều Kiều ra, ném cô xuống đất như ném giẻ lau rách nát.

Đầu gối và cánh tay Thạch Giảo Giảo bị viên đá nhỏ trên đất quét trầy, đau tới hít sâu một hơi.

Trác Ôn Thư lại chậm rãi bước lại gần cô hai bước, ngừng lại trước mặt cô.

“Lúc cô đẩy hết tội trạng lên người tôi, dùng mẹ tôi uy hiếp tôi, tôi đã thay cô ngồi tù năm năm.

”“Cô đồng ý sẽ thay tôi chăm sóc bà ấy, cuối cùng lại để lạc mất bà.

”Trác Ôn Thư hít sâu một hơi, từng câu từng chữ rơi xuống trên đầu Thạch Giảo Giảo: “Tôi chỉ hận không thể chơi chết cô ngay bây giờ!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương