Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế
-
Chương 175: PHẢN CÔNG
Editor: Gaasu Noo
Cái đêm Dịch Diệp Khanh chạy trốn chỉ dùng một chữ "囧" để hình dung. Đầu tiên là ngã nhào trẹo chân, trán đập xuống đất rách da, quần áo trên người bị mài hỏng, toàn thân không có chỗ nào tốt. Không cần soi gương cô cũng biết dáng dấp của mình có bao nhiêu chật vật. Chạy là không được nữa rồi đó, chỉ có thể khập khễnh lết về phía trước thôi. Dịch Diệp Khanh đi thêm một đoạn mới ra khỏi núi, tiến vào đường cái mà Y Tiêu đã nói, lúc này cô đã không còn nhận rõ Đông Nam Tây Bắc nữa. Tuy nói chỗ này là vùng ngoại thành, không khí trong lành hơn thành phố, nhưng vẫn không nhìn thấy sao trời đâu chứ nói gì tới Bắc Đẩu.
Đại tiểu thư không có cách nào phân rõ phương hướng nên đành đi theo cảm giác, dù sao cô cũng không thể rơi vào tay cậu mình lần nữa.
Tuy đêm đã khuya, nhưng ven đường thỉnh thoảng cũng có một, hai chiếc xe chạy ngang qua, trong đó có không ít chiếc mang bảng số của thành phố A. Điều này làm Dịch Diệp Khanh càng thêm vững tin mình đã đi đúng hướng. Cơ mà mỗi khi cô vẫy tay, mấy chiếc xe kia không chỉ không dừng lại mà còn cố ý tăng ga chạy bay qua người cô. Dịch Diệp Khanh đón xe có vài lần suýt bị đụng ngã, nên cũng không dám đón nữa. Lỡ như bị thương ở nơi vắng bóng người này thì cô thật sự chẳng biết khóc cùng ai.
Tình người máu lạnh, thói đời là vậy. Đâu ai thèm quan tâm tới chuyện sống chết của một cô gái ven đường làm gì. Dọc đường đi, Đại tiểu thư đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chú hai, cô họ, cậu họ liền thấy ớn lạnh cả người. Mấy người này đều có cùng huyết thống với cô, nhưng ai cũng tâm niệm muốn cô chết.
Nghĩ đến đây, cơ thể càng lạnh giá, nhưng khi cô vừa nghĩ tới ba, Giang Nhược Trần và bọn người Lê Nặc thì đầu quả tim lại chảy qua một dòng nước ấm áp. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì ông già đã để lại cho cô một món của cải quý giá nhất chính là Giang Nhược Trần. Nếu không nhờ người phụ nữ này chèo chống toàn bộ Dịch gia, thì Dịch thị đã sớm bị mấy người bụng dạ khó lường nuốt chửng mất rồi. Đại tiểu thư cũng không biết bản thân mình sẽ trở thành thứ gì, có thể sẽ là con rối hay một đứa rác rưởi nào đấy cũng nên. Tính ra thì cô nên cảm ơn ba ba, chính ông ấy đã đưa Thiên Sứ tới bên cạnh mình.
Nghe Giang Nhược Trần nói đã gặp cô một lần lúc còn bé, nhưng cô chả có chút ấn tượng gì. Chắc tại hồi đó còn nhỏ quá, nếu không thì làm sao cô có thể quên nữ vương đáng yêu ấy được chứ! Cơ mà quên được cũng tốt, nếu hai người thật sự cùng nhau lớn lên, cũng chẳng biết có 'mần' nhau được không. Người khác 'ăn' được, nhưng Dịch Diệp Khanh thì không. Cô và Lê Nặc cũng mặc chung quần mà lớn đấy thôi, nhưng vẫn không thể làm cách mạng nâng cao bước quan hệ lên được nữa.
Dịch Diệp Khanh đi mệt lập tức nghĩ tới Giang Nhược Trần, nghĩ đi nghĩ lại liền không thấy mệt nữa. Lúc trời mới lờ mờ sáng, Đại tiểu thư cũng coi như dựa vào bộ dạng đáng thương của mình bắt được một chiếc xe công nông. Xe này chở gia cầm cho một quán cơm nhỏ ở nội thành. Do xe không có ghế phụ, nên Đại tiểu thư chỉ có thể ngồi ấp trứng chung với đám gà vịt kia thôi.
Đại tiểu thư thường hay ăn thịt gà thịt vịt, nhưng đây là lần đầu tiên may mắn được tiếp xúc với vật thể sống trong khoảng cách gần như thế, cơ mà cái mùi hôi thối kia khiến cô không thể thở nổi. Bác tài xế là một người nông dân hiền hậu, chất phác, cho rằng cô gái này bị người xấu bắt nạt nên rối rít an ủi. Khổ nỗi là bác hai này bị cà lăm, một câu nói tới đứt quãng, "Cô... cô gái... Cô... cô đừng... sợ... sợ hãi. Tôi đưa cô vào nội thành... tìm... tìm chính phủ, để họ làm... làm chủ cho cô! Cô gái..."
Bác hai này nói hết một câu không phải chuyện dễ dàng. Dịch Diệp Khanh bịt lỗ mũi, vừa muốn mở miệng thì một con vịt trong lồng tre liền kêu 'quặc' một tiếng.
"Cô gái..."
Lại "quặc" một tiếng.
Sau đó, bác hai chỉ cần hô 'Cô gái...', Dịch Diệp Khanh còn chưa kịp trả lời, con vịt bên cạnh đều lên tiếng trước cô. Đại tiểu thư giận đến lệch mũi, nghĩ thầm 'bổn cô nương chỉ mượn chỗ của bác đặt mông tí xíu thôi, bác lại cả gan đặt bổn cô nương vào chỗ của mấy con vịt xấu xí kia!' Lúc này, Dịch cô nương tức thì vỗ cái 'bẹp' vô lồng tre. Cái vỗ này của cô không quan trọng lắm, nhưng gà vịt xung quanh đều có ý kiến. Sau một phen náo loạn, chúng nó để lại cho Dịch Diệp Khanh đầy một miệng lông, có ói cũng ói không sạch. Đại tiểu thư đâu thể chịu nổi như thế. Nếu là ngày thường, cô sẽ cho người cắt cổ hết bầy súc sinh này, nhưng với tình huống trước mắt, cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Ai bảo cô sống nơi đất khách quê người làm chi! Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Căn cứ theo nguyên tắc 'gái nhà lành không đôi coi với vịt'. Dịch Diệp Khanh sẽ không 'lý luận' với đám gia cầm này nữa. Huống hồ cô chỉ có một cái miệng không đấu lại một đám mỏ vịt. Xe vừa đến nội thành giao đồ cho nhà hàng, Đại tiểu thư lập tức nhảy xuống xe, cô không thể ngồi xe này trở về được. Thứ nhất, tốc độ quá chậm. Thứ hai, nội thành không giống ngoại thành, xe công nông không được chở người.
Lúc cáo biệt vị đồng hương kia, Dịch Diệp Khanh tháo con Vacheron Constantin (1) trên cổ tay xuống tặng cho bác hai làm của báo đáp. Nhưng nói gì đối phương cũng không chịu nhận, chỉ bảo tiện đường cho cô quá giang thôi, không muốn nhận lễ vật. Bác trai này còn đòi giúp cô báo cảnh sát, báo hại Dịch Diệp Khanh phải giải thích lần nữa mới coi như thôi.
Việc nhỏ trong mắt bác hai này là đại ơn cứu mạng đối với Đại tiểu thư. Dịch Diệp Khanh thấy bác nhất quyết không chịu nhận nên cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng cô lại không thích nợ ân tình của người ta. Nhân viên của Dịch thị ăn uống không ít, nhà ăn lúc nào cũng đầy ắp mấy món chế biến từ gia cầm, muốn báo ơn cũng có biện pháp.
Mặc dù xe trong thành phố nhiều hơn ở nông thôn, cũng không thiếu taxi, nhưng mỗi khi đón được một chiếc xe trống, tài xế vừa thấy Dịch đại tiểu thư liền nhăn nhó lái đi chỗ khác. Cuối cùng Đại tiểu thư cũng rút được kinh nghiệm, thừa dịp xe còn chưa ngừng hẳn đã lập tức leo lên. Anh trai nọ thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, lại ngửi thấy mùi thối như nước rửa chén kia liền muốn đuổi người. Dịch Diệp Khanh cũng không đôi co, kéo tay áo xuống, lộ ra nửa bờ vai xinh xắn trắng như tuyết, "Nếu anh không lái xe, tôi sẽ lập tức la lên 'đồ dê xồm!'. Đến đồn cảnh sát chơi cho vui!"
Tài xế thấy cô hai kia giỡn mặt cũng hết cách, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo gặp trúng bà điên thôi. Dịch Diệp Khanh báo địa chỉ công ty xong liền coi mình là người điếc, híp mắt dựa vào ghế đánh một giấc. Chạy trối chết cả đêm hầu như tiêu hao toàn bộ tinh lực, nếu không có sức mạnh tinh thần thì cô đã sớm ngủ gục chung với đám gà vịt kia rồi.
Giờ này là giờ làm việc, Dịch cô nương đã lường trước Giang Nhược Trần nhất định đang ở công ty nên mới chạy thẳng đến Dịch thị. Bao nhiêu lâu không thấy nhau, cô thật sự rất nhớ người phụ nữ kia. Loại nhớ nhung này đủ khiến cô liều lĩnh trở lại bên cạnh Giang Nhược Trần.
Xe đến trước cửa Dịch thị, taxi không thể vào công ty nên buộc phải dừng lại. Trong túi Đại tiểu thư chẳng có nửa đồng tiền 'Mao' nào, tài xế thì cứ lôi kéo không tha, nghiễm nhiên không trả thì đừng hòng đi đâu! Dịch Diệp Khanh chỉ biết cởi đồng hồ đưa cho anh ta, cũng không nói dùng đồng hồ trả tiền xe. Một con Vacheron Constantin này đủ mua năm, sáu trăm ngàn tiền Bắc Kinh hiện đại, cô hà tất để 'tiểu nhân' được lợi. Cô chỉ nói xem như thế chấp, mai sau sẽ cầm tiền tới chuộc về, nhưng cái gã tài xế này lại không chịu.
Làm sao tài xế không nhận ra Vacheron Constantin, nhưng loại này chợ đêm vỉa hè bán chừng ba mươi đồng một con thôi, trả giá tí xíu thì năm mươi đồng mua được một đôi, còn là đồng hồ tình nhân nữa!
Dịch Diệp Khanh vỗ ghế cái 'bộp', chỉ chỉ mặt kính lấp lánh bảo, "Anh hai, đây là kim cương đó! Anh không nhìn ra kim cương thứ thiệt sao?"
Ai ngờ người ta không thèm dòm tới, chỉ trả lời một câu, "Cô gái, đừng tưởng tôi không biết nhìn hàng. Con trai tôi cũng xài đồ Casio này. Mặt đồng hồ của người ta lớn lắm, còn cái của cô chỉ có chút xíu, vừa nhìn là biết ngay hàng giả!"
Dịch Diệp Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn đồng hồ của mình, trong lòng lẩm bẩm 'Tam Tự kinh'. Cô hận Casio, càng hận bản thân tại sao lúc trước không mua cái mặt lớn chút! Tức hơn là kỹ thuật phân biệt thật giả của người kia càng khiến cô hận không thể chửi má nó! Cơ mà chủ nhân như cô cũng chỉ có thể chơi trò may rủi, đen bộ mặt già nua xuống xe vay tiền người khác.
Tài xế thấy Đại tiểu thư mở cửa xuống xe còn tưởng cô muốn chạy trốn nên lập tức đuổi theo.
Dịch Diệp Khanh chạy đến cổng an ninh cũng không phí lời, nói với bảo vệ đang đứng gác, "Tôi là Dịch Diệp Khanh, phiền anh cho tôi mượn hai trăm đồng!"
"Dịch Diệp Khanh là ai?" Gã bảo vệ sững sờ nhìn cô gái trước mắt, sau đó cười lớn một trận, "Cô nói cô là Dịch đại tiểu thư? Dịch đại tiểu thư làm gì gớm như cô?" Trong mắt hắn tràn đầy vẻ mỉa mai.
Dịch Diệp Khanh bị gã bảo vệ cười đến đáy lòng sợ hãi, tài xế cũng nhìn mình với ánh mắt 'mày là kẻ lừa đảo!'. Đại tiểu thư hận đến nghiến răng, đạp vào bắp chân của gã bảo vệ kia một phát, sau đó tiện tai cướp lấy bộ đàm bên hông gã, điều kênh, hô lớn, "Lâm Giang có ở đó không? Tôi là Dịch Diệp Khanh, nghe được xin trả lời. . ." Lâm Giang là đội phó đội bảo an, đã từng bị Giang Nhược Trần phái đến bảo vệ an toàn cho Dịch Diệp Khanh, đương nhiên cũng thuộc về phe Giang phái.
Trong chốc lát, bộ đàm liền truyền đến tiếng nói của đàn ông, "Tôi là Lâm Giang, thực sự là Dịch tiểu thư sao?" Dịch Diệp Khanh mất tích không có mấy người biết. Lâm Giang phụ trách an toàn cho Đại tiểu thư hằng ngày đương nhiên là một trong số đó. Cho nên vừa nghe được giọng nói quen thuộc, người đàn ông này có vẻ hơi kích động.
"Là tôi đây, Hiện giờ tôi đang ở cửa Bắc của công ty, phiền ông xuống đây một chuyến." Dịch Diệp Khanh nói xong rồi ném bộ đàm cho gã bảo vệ nhút nhát kia. Gã này mặt mày trắng bệch, hiển nhiên không ngờ con oắt dơ dáy bẩn thỉu kia lại là Dịch đại tiểu thư trong truyền thuyết, nhất thời sững sờ tại chỗ không biết phản ứng ra sao.
Sau ba phút, Lâm Giang xuất hiện trong tầm mắt, cùng đến còn có thư ký Triệu Tháo Vát. Thấy Giang Nhược Trần không tới, trong lòng Đại tiểu thư biết có chuyện bất ổn. Cô giao hết chuyện ở đây cho Lâm Giang xử lý, sau đó lập tức theo thư ký Triệu vào công ty. Khi biết mọi người đang mở đại hội cổ đông, Dịch Diệp Khanh lập tức hiểu rõ mục đích Đường Lễ Đức giam lỏng mình, gấp gáp đến mức mặt cũng không kịp rửa liền chạy đến phòng họp.
Lúc Dịch Diệp Khanh đạp cửa phòng họp ra, các cổ đông nhìn thấy chính là Dịch đại tiểu thư mặt mày bẩn thỉu, đầu cắm lông gà.
Mọi người thấy Đại tiểu thư đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại ngửi thấy mùi thối đặc trưng thì không khỏi che miệng bịt mũi. Giang Nhược Trần mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cũng không kịp nhớ gì khác, lập tức đứng lên nghênh đón. Cô không ngờ cái đứa mình ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện như thế trước mặt mình. Nước mắt ứa ra trực chờ rơi xuống, Dịch Diệp Khanh cũng kích động muốn tiến lên ôm người phụ nữ ấy một cái lắm. Hai cô đã bao lâu chưa ôm nhau, có trời mới biết cô nhớ người này xiết bao. Nhưng nhìn bản mặt cười mỉa của mấy ông đổng sự, Dịch đại tiểu thư tằng hắng một cái, sau đó tiến lên nắm chặt tay Giang Nhược Trần, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, em đến trễ!"
"Không trễ, tới rất đúng lúc!" Người nói chuyện là đổng sự Xà đang ngồi trên ghế da, vẻ mặt đầy trêu chọc nhìn hai người, "Nếu đổng sự Dịch đã đến rồi thì kết quả bỏ phiếu trước đó lập tức vô hiệu. Đường tiên sinh, ngài nói đúng không?" Xà Nhan Lệ nhếch môi nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.
"Đương nhiên!" Đường Lễ Đức nhún vai biểu thị không có ý kiến. Tuy Dịch Diệp Khanh đã trở về, nhưng cổ phần trong tay các cô chỉ có 48% thôi, cũng chưa biết ai thắng ai. Dù sao hai vị cổ đông Tần, Vương chưa tỏ ý kiến, ông vẫn còn có cơ hội.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ chính là: vào lần bỏ phiếu thứ hai, Xà Nhan Lệ lại lấy ra một bản hợp đồng bán trao tay cổ phần. Đó là hợp đồng do Xà Nhan Lệ và cố chủ tịch Dịch ký tên, trên đó ghi rõ bốn năm trước, Xà Nhan Lệ đã lấy 200 ngàn mua của Dịch Hàn Khiêm 3% cổ phần Dịch Hằng.
200 ngàn này hiển nhiên chỉ là trò bịp bợm, coi như có 100 cái 200 ngàn cũng không đủ mua chừng ấy cổ phần này. Nhưng làm vậy có thể tránh thuế và nhiều phiền toái khác phát sinh.
Số liệu biểu hiện 4 năm trước, tài chính Dịch thị bị sự kiện 'toàn cầu hóa' ảnh hưởng, có nguy cơ đối mặt với đe dọa trước nay chưa từng có như nguyên liệu thiếu hụt, tài chính tiêu tan. Dịch Hàn Khiêm vì cứu công ty nên đã bán chút cổ phiếu trong tay. Với tình huống tồi tệ đó, căn bản sẽ không có ai hoài nghi. Nhiều năm qua, cổ phiếu của anh em nhà họ Dịch cũng được thu mua không ít, nhưng người mua quá thần bí nên họ vẫn không có hành động. Thật không ngờ ông Dịch đã sớm bắt đầu bố trí tất cả từ ngày ấy rồi.
Như vậy kết quả quá rõ ràng, Giang Nhược Trần lấy được 51% cổ phần tuyệt đối, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đổng sự kiêm chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành Dịch thị.
Tuy quá trình có hơi phức tạp, nhưng cũng may kết quả viên mãn. Ba người nhìn nhau nở nụ cười, có người vui mừng thì cũng có người buồn bã. Dịch Diệp Khanh nghiến răng nghiến lợi tiến lên cảm ơn Đường tiên sinh đã chăm sóc mình những ngày qua. Đường Lễ Đức cũng hào phóng mỉm cười đón nhận lời cảm ơn, "Con thật sự muốn cảm ơn cậu sao? Cậu có đem cho con một món quà này. Ba ba của con để lại cho đấy!"
(1). Vacheron Constantin: Là một thương hiệu đồng hồ có bề dày lịch sử hơn 260 năm với những chế tác tinh xảo nhất trong thế giới thời gian.Một tên tuổi lừng lẫy trong ngành công nghiệp chế tác đồng hồ cao cấp và xa xỉ nhất thế giới.
Cái đêm Dịch Diệp Khanh chạy trốn chỉ dùng một chữ "囧" để hình dung. Đầu tiên là ngã nhào trẹo chân, trán đập xuống đất rách da, quần áo trên người bị mài hỏng, toàn thân không có chỗ nào tốt. Không cần soi gương cô cũng biết dáng dấp của mình có bao nhiêu chật vật. Chạy là không được nữa rồi đó, chỉ có thể khập khễnh lết về phía trước thôi. Dịch Diệp Khanh đi thêm một đoạn mới ra khỏi núi, tiến vào đường cái mà Y Tiêu đã nói, lúc này cô đã không còn nhận rõ Đông Nam Tây Bắc nữa. Tuy nói chỗ này là vùng ngoại thành, không khí trong lành hơn thành phố, nhưng vẫn không nhìn thấy sao trời đâu chứ nói gì tới Bắc Đẩu.
Đại tiểu thư không có cách nào phân rõ phương hướng nên đành đi theo cảm giác, dù sao cô cũng không thể rơi vào tay cậu mình lần nữa.
Tuy đêm đã khuya, nhưng ven đường thỉnh thoảng cũng có một, hai chiếc xe chạy ngang qua, trong đó có không ít chiếc mang bảng số của thành phố A. Điều này làm Dịch Diệp Khanh càng thêm vững tin mình đã đi đúng hướng. Cơ mà mỗi khi cô vẫy tay, mấy chiếc xe kia không chỉ không dừng lại mà còn cố ý tăng ga chạy bay qua người cô. Dịch Diệp Khanh đón xe có vài lần suýt bị đụng ngã, nên cũng không dám đón nữa. Lỡ như bị thương ở nơi vắng bóng người này thì cô thật sự chẳng biết khóc cùng ai.
Tình người máu lạnh, thói đời là vậy. Đâu ai thèm quan tâm tới chuyện sống chết của một cô gái ven đường làm gì. Dọc đường đi, Đại tiểu thư đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chú hai, cô họ, cậu họ liền thấy ớn lạnh cả người. Mấy người này đều có cùng huyết thống với cô, nhưng ai cũng tâm niệm muốn cô chết.
Nghĩ đến đây, cơ thể càng lạnh giá, nhưng khi cô vừa nghĩ tới ba, Giang Nhược Trần và bọn người Lê Nặc thì đầu quả tim lại chảy qua một dòng nước ấm áp. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì ông già đã để lại cho cô một món của cải quý giá nhất chính là Giang Nhược Trần. Nếu không nhờ người phụ nữ này chèo chống toàn bộ Dịch gia, thì Dịch thị đã sớm bị mấy người bụng dạ khó lường nuốt chửng mất rồi. Đại tiểu thư cũng không biết bản thân mình sẽ trở thành thứ gì, có thể sẽ là con rối hay một đứa rác rưởi nào đấy cũng nên. Tính ra thì cô nên cảm ơn ba ba, chính ông ấy đã đưa Thiên Sứ tới bên cạnh mình.
Nghe Giang Nhược Trần nói đã gặp cô một lần lúc còn bé, nhưng cô chả có chút ấn tượng gì. Chắc tại hồi đó còn nhỏ quá, nếu không thì làm sao cô có thể quên nữ vương đáng yêu ấy được chứ! Cơ mà quên được cũng tốt, nếu hai người thật sự cùng nhau lớn lên, cũng chẳng biết có 'mần' nhau được không. Người khác 'ăn' được, nhưng Dịch Diệp Khanh thì không. Cô và Lê Nặc cũng mặc chung quần mà lớn đấy thôi, nhưng vẫn không thể làm cách mạng nâng cao bước quan hệ lên được nữa.
Dịch Diệp Khanh đi mệt lập tức nghĩ tới Giang Nhược Trần, nghĩ đi nghĩ lại liền không thấy mệt nữa. Lúc trời mới lờ mờ sáng, Đại tiểu thư cũng coi như dựa vào bộ dạng đáng thương của mình bắt được một chiếc xe công nông. Xe này chở gia cầm cho một quán cơm nhỏ ở nội thành. Do xe không có ghế phụ, nên Đại tiểu thư chỉ có thể ngồi ấp trứng chung với đám gà vịt kia thôi.
Đại tiểu thư thường hay ăn thịt gà thịt vịt, nhưng đây là lần đầu tiên may mắn được tiếp xúc với vật thể sống trong khoảng cách gần như thế, cơ mà cái mùi hôi thối kia khiến cô không thể thở nổi. Bác tài xế là một người nông dân hiền hậu, chất phác, cho rằng cô gái này bị người xấu bắt nạt nên rối rít an ủi. Khổ nỗi là bác hai này bị cà lăm, một câu nói tới đứt quãng, "Cô... cô gái... Cô... cô đừng... sợ... sợ hãi. Tôi đưa cô vào nội thành... tìm... tìm chính phủ, để họ làm... làm chủ cho cô! Cô gái..."
Bác hai này nói hết một câu không phải chuyện dễ dàng. Dịch Diệp Khanh bịt lỗ mũi, vừa muốn mở miệng thì một con vịt trong lồng tre liền kêu 'quặc' một tiếng.
"Cô gái..."
Lại "quặc" một tiếng.
Sau đó, bác hai chỉ cần hô 'Cô gái...', Dịch Diệp Khanh còn chưa kịp trả lời, con vịt bên cạnh đều lên tiếng trước cô. Đại tiểu thư giận đến lệch mũi, nghĩ thầm 'bổn cô nương chỉ mượn chỗ của bác đặt mông tí xíu thôi, bác lại cả gan đặt bổn cô nương vào chỗ của mấy con vịt xấu xí kia!' Lúc này, Dịch cô nương tức thì vỗ cái 'bẹp' vô lồng tre. Cái vỗ này của cô không quan trọng lắm, nhưng gà vịt xung quanh đều có ý kiến. Sau một phen náo loạn, chúng nó để lại cho Dịch Diệp Khanh đầy một miệng lông, có ói cũng ói không sạch. Đại tiểu thư đâu thể chịu nổi như thế. Nếu là ngày thường, cô sẽ cho người cắt cổ hết bầy súc sinh này, nhưng với tình huống trước mắt, cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Ai bảo cô sống nơi đất khách quê người làm chi! Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Căn cứ theo nguyên tắc 'gái nhà lành không đôi coi với vịt'. Dịch Diệp Khanh sẽ không 'lý luận' với đám gia cầm này nữa. Huống hồ cô chỉ có một cái miệng không đấu lại một đám mỏ vịt. Xe vừa đến nội thành giao đồ cho nhà hàng, Đại tiểu thư lập tức nhảy xuống xe, cô không thể ngồi xe này trở về được. Thứ nhất, tốc độ quá chậm. Thứ hai, nội thành không giống ngoại thành, xe công nông không được chở người.
Lúc cáo biệt vị đồng hương kia, Dịch Diệp Khanh tháo con Vacheron Constantin (1) trên cổ tay xuống tặng cho bác hai làm của báo đáp. Nhưng nói gì đối phương cũng không chịu nhận, chỉ bảo tiện đường cho cô quá giang thôi, không muốn nhận lễ vật. Bác trai này còn đòi giúp cô báo cảnh sát, báo hại Dịch Diệp Khanh phải giải thích lần nữa mới coi như thôi.
Việc nhỏ trong mắt bác hai này là đại ơn cứu mạng đối với Đại tiểu thư. Dịch Diệp Khanh thấy bác nhất quyết không chịu nhận nên cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng cô lại không thích nợ ân tình của người ta. Nhân viên của Dịch thị ăn uống không ít, nhà ăn lúc nào cũng đầy ắp mấy món chế biến từ gia cầm, muốn báo ơn cũng có biện pháp.
Mặc dù xe trong thành phố nhiều hơn ở nông thôn, cũng không thiếu taxi, nhưng mỗi khi đón được một chiếc xe trống, tài xế vừa thấy Dịch đại tiểu thư liền nhăn nhó lái đi chỗ khác. Cuối cùng Đại tiểu thư cũng rút được kinh nghiệm, thừa dịp xe còn chưa ngừng hẳn đã lập tức leo lên. Anh trai nọ thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, lại ngửi thấy mùi thối như nước rửa chén kia liền muốn đuổi người. Dịch Diệp Khanh cũng không đôi co, kéo tay áo xuống, lộ ra nửa bờ vai xinh xắn trắng như tuyết, "Nếu anh không lái xe, tôi sẽ lập tức la lên 'đồ dê xồm!'. Đến đồn cảnh sát chơi cho vui!"
Tài xế thấy cô hai kia giỡn mặt cũng hết cách, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo gặp trúng bà điên thôi. Dịch Diệp Khanh báo địa chỉ công ty xong liền coi mình là người điếc, híp mắt dựa vào ghế đánh một giấc. Chạy trối chết cả đêm hầu như tiêu hao toàn bộ tinh lực, nếu không có sức mạnh tinh thần thì cô đã sớm ngủ gục chung với đám gà vịt kia rồi.
Giờ này là giờ làm việc, Dịch cô nương đã lường trước Giang Nhược Trần nhất định đang ở công ty nên mới chạy thẳng đến Dịch thị. Bao nhiêu lâu không thấy nhau, cô thật sự rất nhớ người phụ nữ kia. Loại nhớ nhung này đủ khiến cô liều lĩnh trở lại bên cạnh Giang Nhược Trần.
Xe đến trước cửa Dịch thị, taxi không thể vào công ty nên buộc phải dừng lại. Trong túi Đại tiểu thư chẳng có nửa đồng tiền 'Mao' nào, tài xế thì cứ lôi kéo không tha, nghiễm nhiên không trả thì đừng hòng đi đâu! Dịch Diệp Khanh chỉ biết cởi đồng hồ đưa cho anh ta, cũng không nói dùng đồng hồ trả tiền xe. Một con Vacheron Constantin này đủ mua năm, sáu trăm ngàn tiền Bắc Kinh hiện đại, cô hà tất để 'tiểu nhân' được lợi. Cô chỉ nói xem như thế chấp, mai sau sẽ cầm tiền tới chuộc về, nhưng cái gã tài xế này lại không chịu.
Làm sao tài xế không nhận ra Vacheron Constantin, nhưng loại này chợ đêm vỉa hè bán chừng ba mươi đồng một con thôi, trả giá tí xíu thì năm mươi đồng mua được một đôi, còn là đồng hồ tình nhân nữa!
Dịch Diệp Khanh vỗ ghế cái 'bộp', chỉ chỉ mặt kính lấp lánh bảo, "Anh hai, đây là kim cương đó! Anh không nhìn ra kim cương thứ thiệt sao?"
Ai ngờ người ta không thèm dòm tới, chỉ trả lời một câu, "Cô gái, đừng tưởng tôi không biết nhìn hàng. Con trai tôi cũng xài đồ Casio này. Mặt đồng hồ của người ta lớn lắm, còn cái của cô chỉ có chút xíu, vừa nhìn là biết ngay hàng giả!"
Dịch Diệp Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn đồng hồ của mình, trong lòng lẩm bẩm 'Tam Tự kinh'. Cô hận Casio, càng hận bản thân tại sao lúc trước không mua cái mặt lớn chút! Tức hơn là kỹ thuật phân biệt thật giả của người kia càng khiến cô hận không thể chửi má nó! Cơ mà chủ nhân như cô cũng chỉ có thể chơi trò may rủi, đen bộ mặt già nua xuống xe vay tiền người khác.
Tài xế thấy Đại tiểu thư mở cửa xuống xe còn tưởng cô muốn chạy trốn nên lập tức đuổi theo.
Dịch Diệp Khanh chạy đến cổng an ninh cũng không phí lời, nói với bảo vệ đang đứng gác, "Tôi là Dịch Diệp Khanh, phiền anh cho tôi mượn hai trăm đồng!"
"Dịch Diệp Khanh là ai?" Gã bảo vệ sững sờ nhìn cô gái trước mắt, sau đó cười lớn một trận, "Cô nói cô là Dịch đại tiểu thư? Dịch đại tiểu thư làm gì gớm như cô?" Trong mắt hắn tràn đầy vẻ mỉa mai.
Dịch Diệp Khanh bị gã bảo vệ cười đến đáy lòng sợ hãi, tài xế cũng nhìn mình với ánh mắt 'mày là kẻ lừa đảo!'. Đại tiểu thư hận đến nghiến răng, đạp vào bắp chân của gã bảo vệ kia một phát, sau đó tiện tai cướp lấy bộ đàm bên hông gã, điều kênh, hô lớn, "Lâm Giang có ở đó không? Tôi là Dịch Diệp Khanh, nghe được xin trả lời. . ." Lâm Giang là đội phó đội bảo an, đã từng bị Giang Nhược Trần phái đến bảo vệ an toàn cho Dịch Diệp Khanh, đương nhiên cũng thuộc về phe Giang phái.
Trong chốc lát, bộ đàm liền truyền đến tiếng nói của đàn ông, "Tôi là Lâm Giang, thực sự là Dịch tiểu thư sao?" Dịch Diệp Khanh mất tích không có mấy người biết. Lâm Giang phụ trách an toàn cho Đại tiểu thư hằng ngày đương nhiên là một trong số đó. Cho nên vừa nghe được giọng nói quen thuộc, người đàn ông này có vẻ hơi kích động.
"Là tôi đây, Hiện giờ tôi đang ở cửa Bắc của công ty, phiền ông xuống đây một chuyến." Dịch Diệp Khanh nói xong rồi ném bộ đàm cho gã bảo vệ nhút nhát kia. Gã này mặt mày trắng bệch, hiển nhiên không ngờ con oắt dơ dáy bẩn thỉu kia lại là Dịch đại tiểu thư trong truyền thuyết, nhất thời sững sờ tại chỗ không biết phản ứng ra sao.
Sau ba phút, Lâm Giang xuất hiện trong tầm mắt, cùng đến còn có thư ký Triệu Tháo Vát. Thấy Giang Nhược Trần không tới, trong lòng Đại tiểu thư biết có chuyện bất ổn. Cô giao hết chuyện ở đây cho Lâm Giang xử lý, sau đó lập tức theo thư ký Triệu vào công ty. Khi biết mọi người đang mở đại hội cổ đông, Dịch Diệp Khanh lập tức hiểu rõ mục đích Đường Lễ Đức giam lỏng mình, gấp gáp đến mức mặt cũng không kịp rửa liền chạy đến phòng họp.
Lúc Dịch Diệp Khanh đạp cửa phòng họp ra, các cổ đông nhìn thấy chính là Dịch đại tiểu thư mặt mày bẩn thỉu, đầu cắm lông gà.
Mọi người thấy Đại tiểu thư đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại ngửi thấy mùi thối đặc trưng thì không khỏi che miệng bịt mũi. Giang Nhược Trần mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cũng không kịp nhớ gì khác, lập tức đứng lên nghênh đón. Cô không ngờ cái đứa mình ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện như thế trước mặt mình. Nước mắt ứa ra trực chờ rơi xuống, Dịch Diệp Khanh cũng kích động muốn tiến lên ôm người phụ nữ ấy một cái lắm. Hai cô đã bao lâu chưa ôm nhau, có trời mới biết cô nhớ người này xiết bao. Nhưng nhìn bản mặt cười mỉa của mấy ông đổng sự, Dịch đại tiểu thư tằng hắng một cái, sau đó tiến lên nắm chặt tay Giang Nhược Trần, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, em đến trễ!"
"Không trễ, tới rất đúng lúc!" Người nói chuyện là đổng sự Xà đang ngồi trên ghế da, vẻ mặt đầy trêu chọc nhìn hai người, "Nếu đổng sự Dịch đã đến rồi thì kết quả bỏ phiếu trước đó lập tức vô hiệu. Đường tiên sinh, ngài nói đúng không?" Xà Nhan Lệ nhếch môi nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.
"Đương nhiên!" Đường Lễ Đức nhún vai biểu thị không có ý kiến. Tuy Dịch Diệp Khanh đã trở về, nhưng cổ phần trong tay các cô chỉ có 48% thôi, cũng chưa biết ai thắng ai. Dù sao hai vị cổ đông Tần, Vương chưa tỏ ý kiến, ông vẫn còn có cơ hội.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ chính là: vào lần bỏ phiếu thứ hai, Xà Nhan Lệ lại lấy ra một bản hợp đồng bán trao tay cổ phần. Đó là hợp đồng do Xà Nhan Lệ và cố chủ tịch Dịch ký tên, trên đó ghi rõ bốn năm trước, Xà Nhan Lệ đã lấy 200 ngàn mua của Dịch Hàn Khiêm 3% cổ phần Dịch Hằng.
200 ngàn này hiển nhiên chỉ là trò bịp bợm, coi như có 100 cái 200 ngàn cũng không đủ mua chừng ấy cổ phần này. Nhưng làm vậy có thể tránh thuế và nhiều phiền toái khác phát sinh.
Số liệu biểu hiện 4 năm trước, tài chính Dịch thị bị sự kiện 'toàn cầu hóa' ảnh hưởng, có nguy cơ đối mặt với đe dọa trước nay chưa từng có như nguyên liệu thiếu hụt, tài chính tiêu tan. Dịch Hàn Khiêm vì cứu công ty nên đã bán chút cổ phiếu trong tay. Với tình huống tồi tệ đó, căn bản sẽ không có ai hoài nghi. Nhiều năm qua, cổ phiếu của anh em nhà họ Dịch cũng được thu mua không ít, nhưng người mua quá thần bí nên họ vẫn không có hành động. Thật không ngờ ông Dịch đã sớm bắt đầu bố trí tất cả từ ngày ấy rồi.
Như vậy kết quả quá rõ ràng, Giang Nhược Trần lấy được 51% cổ phần tuyệt đối, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đổng sự kiêm chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành Dịch thị.
Tuy quá trình có hơi phức tạp, nhưng cũng may kết quả viên mãn. Ba người nhìn nhau nở nụ cười, có người vui mừng thì cũng có người buồn bã. Dịch Diệp Khanh nghiến răng nghiến lợi tiến lên cảm ơn Đường tiên sinh đã chăm sóc mình những ngày qua. Đường Lễ Đức cũng hào phóng mỉm cười đón nhận lời cảm ơn, "Con thật sự muốn cảm ơn cậu sao? Cậu có đem cho con một món quà này. Ba ba của con để lại cho đấy!"
(1). Vacheron Constantin: Là một thương hiệu đồng hồ có bề dày lịch sử hơn 260 năm với những chế tác tinh xảo nhất trong thế giới thời gian.Một tên tuổi lừng lẫy trong ngành công nghiệp chế tác đồng hồ cao cấp và xa xỉ nhất thế giới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook