Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế
-
Chương 17: ĐÊM KHÔNG NGỦ (TRUNG)
"Giang Nhược Trần, e là đã xảy ra chuyện, tớ phải về công ty ngay lập tức!" Dịch Diệp Khanh vừa nói xong liền xoay người đi. Lê Nặc còn chưa biết mô tê gì sất, không thể làm gì khác ngoài lết tấm thân chạy theo, làm ông chủ tiệm cá nướng cuống cuồng, tưởng rằng hai người đẹp ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như thế lại đi ăn quỵt, đuổi theo mấy mét mới đòi được tiền ăn. Trong khi Lê Nặc phải nán lại trả tiền, Dịch Diệp Khanh đã bỏ xa một đoạn.
Hai người ở lối đi bộ người đuổi ta chạy không hề than một câu, Giang Nhược Trần ở bên kia đang nguy hiểm cực độ!
Sự tình phải nói từ lúc Tổng giám đốc Giang của chúng ta kết thúc hội nghị. Giang Nhược Trần vốn dự định họp xong sẽ về nhà ngay, ai ngờ Xà đại mỹ nhân mời đi uống một ly, trên danh nghĩa mỹ miều là lắng nghe thấu hiểu công việc nhưng thực tế là để thỏa mãn chút tính tình hóng chuyện của đàn bà. Lâu lắm rồi chưa nghe Giang Nhược Trần nhắc đến tên Dịch Diệp Khanh, con giun tò mò trong bụng Xà Nhan Lệ bắt đầu giãy đành đạch. Giang Nhược Trần cũng đi guốc trong bụng người này, biết cô ấy có tấm lòng tốt lo lắng cho mình, vốn muốn từ chối, chẳng qua là nhớ đến lúc Dịch Diệp Khanh nói sẽ đi ăn tối cùng bạn bè ở gần đây. Tuy bây giờ Nhược Trần nghĩ đến câu nói kia sẽ giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn hận ý như trước, nghĩ đến gần đây đại tiểu thư bị mình dày vò đến thê thảm rồi. Nhóc con từ nhỏ chưa biết khổ là gì vậy mà có thể chống chọi được lần này làm cho cô rất kinh ngạc, xem ra Dịch Hàn Khiêm trước đây cho rằng Dịch Diệp Khanh là ngọc thô chưa được mài dũa cũng không hoàn toàn là bởi vì cô ấy là con của ông.
Nhưng dù Giang Nhược Trần có muốn chạm trổ tốt ngọc thô này cũng chẳng dễ dàng gì, không thể quá buông thả người này, một khi buông ra cô ta sẽ như diều đứt dây, thoát khỏi quỹ tích dự định, lại không thể nắm quá chặt, nếu chặt, chỉ rước lấy lòng phản nghịch của cô ta, hoàn toàn ngược với mong đợi.
Nghĩ đến đây liền đáp ứng lời mời của người đẹp Xà, cho đại tiểu thư chúng ta không gian để thở, tục ngữ nói thật đúng: "Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Dù vậy, Giang Nhược Trần vẫn không quên dặn dò đại tiểu thư lái xe thì không uống rượu bia, thậm chí còn nói gần nói xa, nhắc nhở cô ít đi với người không đàng hoàng, tuy nghe được người đầu dây bên kia đáp lời nhưng vẫn sốt ruột, bãi đậu xe lớn như vậy chỉ vang vọng mỗi giọng nói của Giang Nhược Trần.
Tình cảnh này, làm Xà Nhan Lệ đứng bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mà lẩm bẩm, rốt cuộc đây là mẹ kế hay mẹ ruột vậy, con lớn to đầu đến vậy thì ngay cả mẹ ruột cũng không quản chặt chẽ như thế đi!
Ngay lúc hai người không hề phòng bị chút nào, đột nhiên có người nhảy ra từ hông xe Mazda, một tay kẹp cổ Giang Nhược Trần, một tay cầm mã tấu dài hơn mười centimet vung lên. Giang Nhược Trần không kịp phản kháng đã bị hắn ta bóp ở cổ họng, trong lúc hoảng loạn điện thoại cầm trên tay rơi xuống đất. Không thể không thán phục độ cứng cáp dẻo dai khi "rơi vỡ" của chiếc điện thoại này, cho dù nó xóc nảy bảy tám lần, miễn là không chạm đến nút kết thúc thì cuộc gọi vẫn còn kết nối với đầu dây bên kia.
Biến cố đến quá nhanh, làm người ta bất ngờ, may là hai người phụ nữ ở đây cũng thường thấy qua cảnh này, chưa đến mức la hét thất thanh, chỉ ngẩn người một chút liền bình tĩnh trở lại.
"Tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền thì chúng ta có thể thương lượng..."
"Tao không muốn tiền! Tao muốn đòi mạng con mẹ mày!" Gã đàn ông kia cơ bản là không để Xà Nhan Lệ nói hết câu, càng mạnh tay giữ Giang Nhược Trần, điệu bộ muốn đẩy người vào chỗ chết, tình huống trở nên khẩn cấp, mà lúc này nhân viên công ty cơ bản đều tan việc về nha, bãi giữ xe ngoài ba người ra thì ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy, thật giống như câu thành ngữ "Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay!" Xà Nhan Lệ lia mắt nhìn camera trên đỉnh đầu, vừa cầu nguyện bảo vệ đừng ngủ gà ngủ gật, vừa nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, "Tiên sinh, có phải ông nhận lầm người rồi hay không, chúng tôi cũng không biết ông..."
"Mày không biết tao, nhưng tao biết nó! Giang Nhược Trần có hóa ra tro tao cũng nhận ra! Vợ hai của cố chủ tịch Dịch!" Hai cặp mắt đỏ ngầu của gã nhìn chòng chọc vào người trong ngực, bất giác lực tay tăng thêm mấy phần, Giang Nhược Trần bị ngạt đến đỏ bừng mặt mũi, một chữ cũng không thể nói ra miệng. Không khí bị nén lại trong lồng ngực đau đến mức muốn nôn ọe, cảm giác cánh tay gã càng siết chặt, trong đầu trống rỗng, trước mắt phảng phất một vườn hoa xinh đẹp, muôn hồng ngàn tía đóa hoa tranh nhau đua nở, trong biển hoa nhạt nhòa một bóng lưng, như xa như gần, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ... Ngay lúc cảm thấy như chạm vào ranh giới hỗn độn, chợt nghe bên tai tiếng hừ nhẹ đứt quãng.
"Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò.
Phụ nữ dưới núi đều là cọp
Lỡ có gặp thế nào cũng phải né tránh.
Đi qua hết thôn này lại tới trại khác, tiểu hòa thượng thầm nghĩ.
Vì sao cọp không ăn thịt người, trông bộ dáng kia còn rất đáng yêu"...
Kẻ cầm dao hung ác đến vậy còn chưa dọa dẫm được Xà đại mỹ nhân, vậy mà bị giọng hát này làm cô giật mình, người hát không phải là ai khác mà chính con gái tiện nghi của Tổng giám đốc Giang chúng ta, Dịch Diệp Khanh!"
"Chúng mày im miệng hết cho tao! Không thì ông đây chém hết cả lũ giờ!"
Dịch Diệp Khanh vừa muốn mở miệng thì cây mã tấu dài dài chỉa ngay chóp mũi cô, mồ hôi hột lập tức toát ra từ hai bên cánh mũi, Dịch đại tiểu thư giơ hai tay lên, vội vàng nói với gã đàn ông: "Tôi có nói gì đâu, có nói gì đâu, ông chém chết cô ta tôi càng cảm ơn ông!..."
Nghe phải lời này, ba người nhất thời bàng hoàng sửng sốt, ngay cả Giang Nhược Trần ngạt thở suýt chết cũng cảm thấy như một gáo nước lạnh tạt vào người, lòng tràn đầy thống khổ...
"Dịch Diệp Khanh, cô là kẻ xúi giục người khác phạm tội, cũng phải chịu hình phạt theo pháp luật!" Xà Nhan Lệ đứng bên cạnh tức giận đến dậm chân, thầm than Giang Nhược Trần số phận kém cỏi, nuôi phải con bạch nhãn lang, phút cuối còn quay sang cắn chính mình một cái, thậm chí không nhả xương.
Gã cầm đao nghe cô nói như vậy cảm thấy hứng thú, tay bóp cổ Giang Nhược Trần bất tri bất giác buông lỏng ra một chút, "Mày là ai? Mày có thù oán với con này?"
"Thù, hết sức thù!" Dịch Diệp Khanh chu môi, tức giận đến bốc lửa, chỉ thẳng vào Xà Nhan Lệ nói: "Đại ca, ông không nghe đại tỷ này gọi tôi là Dịch Diệp Khanh sao?" Xà Nhan Lệ sống tới bây giờ còn chưa nghe ai gọi là đại tỷ, cô lớn tuổi đến nỗi phải gọi là đại tỷ sao?! Càng nghĩ cô càng muốn nổi trận lôi đình. Hận không thể cắn sứt ngón tay của oắt con này ra!
"Đại ca, ông biết vì sao tôi họ Dịch không? Bởi vì tôi chính là con gái của người trong miệng ông nói ra, cố chủ tịch Dịch! Cô ta giết cha tôi, âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà tôi, ông nói có phải tôi nên thù không đội trời chung với cô ta đúng không?" Bên ngoài đồn đại Giang Nhược Trần hạ độc ông chủ, ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản Dịch gia. Những thứ này đều là hiệu quả do chú hai Dịch Diệp Khanh ra sức tuyên truyền, vì vậy cô dùng nó cũng rất thuận lợi.
"Hóa ra lời đồn đại đều là thật, vậy xem ra con đàn bà này thật đáng chết!" Mắt nhìn thầy gã giơ đao muốn chém, Dịch Diệp Khanh vội nói: "Khoan đã! Đại ca, ông chém một nhát, tôi sảng khoái mà cô ta cũng sảng khoái, nhưng còn đại ca? Ông còn chưa nói cho tôi biết ông có mưu đồ gì?!"
"Không sai, ông để tôi chết cho rõ ràng, tôi với ông không thù không oán, thậm chí tôi chẳng biết ông là ai!"
"Mày câm miệng cho tao, tất nhiên mày không biết chúng tao, mày là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, làm sao biết được những kẻ làm công như chúng tao, tao là công nhân của Đại Hoa, chúng mày thu mua công xưởng của chúng tao, xưởng chúng tao hơn 200 người, chúng mày nói cắt là cắt, thật là xứng đáng với chức vụ Tổng giám đốc a!" Đây là lần đầu tiên Dịch Diệp Khanh nghe người khác giải thích "Tổng giám đốc" như vậy (1), suýt tí nữa thì cười phun ra ngoài, trường hợp nghiêm túc như thế này chỉ có thể gắng chịu đựng. Sau đó đầu ngón tay chỉ vào Tổng giám đốc Giang đang bị uy hiếp nói: "Nghe như vậy quả thật là lỗi của độc phụ nhà cô, chết cũng không oan!"
(1) Trong tiếng Trung: Tổng giám đốc chính là "Tổng tài" và cắt giảm, cắt xén là "tài". Gã đàn ông ở trên đã chơi chữ, lấy riêng chữ tài ở trong "Tổng tài" ra chỉ việc cắt xén nhân công.
Hai người ở lối đi bộ người đuổi ta chạy không hề than một câu, Giang Nhược Trần ở bên kia đang nguy hiểm cực độ!
Sự tình phải nói từ lúc Tổng giám đốc Giang của chúng ta kết thúc hội nghị. Giang Nhược Trần vốn dự định họp xong sẽ về nhà ngay, ai ngờ Xà đại mỹ nhân mời đi uống một ly, trên danh nghĩa mỹ miều là lắng nghe thấu hiểu công việc nhưng thực tế là để thỏa mãn chút tính tình hóng chuyện của đàn bà. Lâu lắm rồi chưa nghe Giang Nhược Trần nhắc đến tên Dịch Diệp Khanh, con giun tò mò trong bụng Xà Nhan Lệ bắt đầu giãy đành đạch. Giang Nhược Trần cũng đi guốc trong bụng người này, biết cô ấy có tấm lòng tốt lo lắng cho mình, vốn muốn từ chối, chẳng qua là nhớ đến lúc Dịch Diệp Khanh nói sẽ đi ăn tối cùng bạn bè ở gần đây. Tuy bây giờ Nhược Trần nghĩ đến câu nói kia sẽ giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn hận ý như trước, nghĩ đến gần đây đại tiểu thư bị mình dày vò đến thê thảm rồi. Nhóc con từ nhỏ chưa biết khổ là gì vậy mà có thể chống chọi được lần này làm cho cô rất kinh ngạc, xem ra Dịch Hàn Khiêm trước đây cho rằng Dịch Diệp Khanh là ngọc thô chưa được mài dũa cũng không hoàn toàn là bởi vì cô ấy là con của ông.
Nhưng dù Giang Nhược Trần có muốn chạm trổ tốt ngọc thô này cũng chẳng dễ dàng gì, không thể quá buông thả người này, một khi buông ra cô ta sẽ như diều đứt dây, thoát khỏi quỹ tích dự định, lại không thể nắm quá chặt, nếu chặt, chỉ rước lấy lòng phản nghịch của cô ta, hoàn toàn ngược với mong đợi.
Nghĩ đến đây liền đáp ứng lời mời của người đẹp Xà, cho đại tiểu thư chúng ta không gian để thở, tục ngữ nói thật đúng: "Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Dù vậy, Giang Nhược Trần vẫn không quên dặn dò đại tiểu thư lái xe thì không uống rượu bia, thậm chí còn nói gần nói xa, nhắc nhở cô ít đi với người không đàng hoàng, tuy nghe được người đầu dây bên kia đáp lời nhưng vẫn sốt ruột, bãi đậu xe lớn như vậy chỉ vang vọng mỗi giọng nói của Giang Nhược Trần.
Tình cảnh này, làm Xà Nhan Lệ đứng bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mà lẩm bẩm, rốt cuộc đây là mẹ kế hay mẹ ruột vậy, con lớn to đầu đến vậy thì ngay cả mẹ ruột cũng không quản chặt chẽ như thế đi!
Ngay lúc hai người không hề phòng bị chút nào, đột nhiên có người nhảy ra từ hông xe Mazda, một tay kẹp cổ Giang Nhược Trần, một tay cầm mã tấu dài hơn mười centimet vung lên. Giang Nhược Trần không kịp phản kháng đã bị hắn ta bóp ở cổ họng, trong lúc hoảng loạn điện thoại cầm trên tay rơi xuống đất. Không thể không thán phục độ cứng cáp dẻo dai khi "rơi vỡ" của chiếc điện thoại này, cho dù nó xóc nảy bảy tám lần, miễn là không chạm đến nút kết thúc thì cuộc gọi vẫn còn kết nối với đầu dây bên kia.
Biến cố đến quá nhanh, làm người ta bất ngờ, may là hai người phụ nữ ở đây cũng thường thấy qua cảnh này, chưa đến mức la hét thất thanh, chỉ ngẩn người một chút liền bình tĩnh trở lại.
"Tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền thì chúng ta có thể thương lượng..."
"Tao không muốn tiền! Tao muốn đòi mạng con mẹ mày!" Gã đàn ông kia cơ bản là không để Xà Nhan Lệ nói hết câu, càng mạnh tay giữ Giang Nhược Trần, điệu bộ muốn đẩy người vào chỗ chết, tình huống trở nên khẩn cấp, mà lúc này nhân viên công ty cơ bản đều tan việc về nha, bãi giữ xe ngoài ba người ra thì ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy, thật giống như câu thành ngữ "Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay!" Xà Nhan Lệ lia mắt nhìn camera trên đỉnh đầu, vừa cầu nguyện bảo vệ đừng ngủ gà ngủ gật, vừa nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, "Tiên sinh, có phải ông nhận lầm người rồi hay không, chúng tôi cũng không biết ông..."
"Mày không biết tao, nhưng tao biết nó! Giang Nhược Trần có hóa ra tro tao cũng nhận ra! Vợ hai của cố chủ tịch Dịch!" Hai cặp mắt đỏ ngầu của gã nhìn chòng chọc vào người trong ngực, bất giác lực tay tăng thêm mấy phần, Giang Nhược Trần bị ngạt đến đỏ bừng mặt mũi, một chữ cũng không thể nói ra miệng. Không khí bị nén lại trong lồng ngực đau đến mức muốn nôn ọe, cảm giác cánh tay gã càng siết chặt, trong đầu trống rỗng, trước mắt phảng phất một vườn hoa xinh đẹp, muôn hồng ngàn tía đóa hoa tranh nhau đua nở, trong biển hoa nhạt nhòa một bóng lưng, như xa như gần, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ... Ngay lúc cảm thấy như chạm vào ranh giới hỗn độn, chợt nghe bên tai tiếng hừ nhẹ đứt quãng.
"Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò.
Phụ nữ dưới núi đều là cọp
Lỡ có gặp thế nào cũng phải né tránh.
Đi qua hết thôn này lại tới trại khác, tiểu hòa thượng thầm nghĩ.
Vì sao cọp không ăn thịt người, trông bộ dáng kia còn rất đáng yêu"...
Kẻ cầm dao hung ác đến vậy còn chưa dọa dẫm được Xà đại mỹ nhân, vậy mà bị giọng hát này làm cô giật mình, người hát không phải là ai khác mà chính con gái tiện nghi của Tổng giám đốc Giang chúng ta, Dịch Diệp Khanh!"
"Chúng mày im miệng hết cho tao! Không thì ông đây chém hết cả lũ giờ!"
Dịch Diệp Khanh vừa muốn mở miệng thì cây mã tấu dài dài chỉa ngay chóp mũi cô, mồ hôi hột lập tức toát ra từ hai bên cánh mũi, Dịch đại tiểu thư giơ hai tay lên, vội vàng nói với gã đàn ông: "Tôi có nói gì đâu, có nói gì đâu, ông chém chết cô ta tôi càng cảm ơn ông!..."
Nghe phải lời này, ba người nhất thời bàng hoàng sửng sốt, ngay cả Giang Nhược Trần ngạt thở suýt chết cũng cảm thấy như một gáo nước lạnh tạt vào người, lòng tràn đầy thống khổ...
"Dịch Diệp Khanh, cô là kẻ xúi giục người khác phạm tội, cũng phải chịu hình phạt theo pháp luật!" Xà Nhan Lệ đứng bên cạnh tức giận đến dậm chân, thầm than Giang Nhược Trần số phận kém cỏi, nuôi phải con bạch nhãn lang, phút cuối còn quay sang cắn chính mình một cái, thậm chí không nhả xương.
Gã cầm đao nghe cô nói như vậy cảm thấy hứng thú, tay bóp cổ Giang Nhược Trần bất tri bất giác buông lỏng ra một chút, "Mày là ai? Mày có thù oán với con này?"
"Thù, hết sức thù!" Dịch Diệp Khanh chu môi, tức giận đến bốc lửa, chỉ thẳng vào Xà Nhan Lệ nói: "Đại ca, ông không nghe đại tỷ này gọi tôi là Dịch Diệp Khanh sao?" Xà Nhan Lệ sống tới bây giờ còn chưa nghe ai gọi là đại tỷ, cô lớn tuổi đến nỗi phải gọi là đại tỷ sao?! Càng nghĩ cô càng muốn nổi trận lôi đình. Hận không thể cắn sứt ngón tay của oắt con này ra!
"Đại ca, ông biết vì sao tôi họ Dịch không? Bởi vì tôi chính là con gái của người trong miệng ông nói ra, cố chủ tịch Dịch! Cô ta giết cha tôi, âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà tôi, ông nói có phải tôi nên thù không đội trời chung với cô ta đúng không?" Bên ngoài đồn đại Giang Nhược Trần hạ độc ông chủ, ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản Dịch gia. Những thứ này đều là hiệu quả do chú hai Dịch Diệp Khanh ra sức tuyên truyền, vì vậy cô dùng nó cũng rất thuận lợi.
"Hóa ra lời đồn đại đều là thật, vậy xem ra con đàn bà này thật đáng chết!" Mắt nhìn thầy gã giơ đao muốn chém, Dịch Diệp Khanh vội nói: "Khoan đã! Đại ca, ông chém một nhát, tôi sảng khoái mà cô ta cũng sảng khoái, nhưng còn đại ca? Ông còn chưa nói cho tôi biết ông có mưu đồ gì?!"
"Không sai, ông để tôi chết cho rõ ràng, tôi với ông không thù không oán, thậm chí tôi chẳng biết ông là ai!"
"Mày câm miệng cho tao, tất nhiên mày không biết chúng tao, mày là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, làm sao biết được những kẻ làm công như chúng tao, tao là công nhân của Đại Hoa, chúng mày thu mua công xưởng của chúng tao, xưởng chúng tao hơn 200 người, chúng mày nói cắt là cắt, thật là xứng đáng với chức vụ Tổng giám đốc a!" Đây là lần đầu tiên Dịch Diệp Khanh nghe người khác giải thích "Tổng giám đốc" như vậy (1), suýt tí nữa thì cười phun ra ngoài, trường hợp nghiêm túc như thế này chỉ có thể gắng chịu đựng. Sau đó đầu ngón tay chỉ vào Tổng giám đốc Giang đang bị uy hiếp nói: "Nghe như vậy quả thật là lỗi của độc phụ nhà cô, chết cũng không oan!"
(1) Trong tiếng Trung: Tổng giám đốc chính là "Tổng tài" và cắt giảm, cắt xén là "tài". Gã đàn ông ở trên đã chơi chữ, lấy riêng chữ tài ở trong "Tổng tài" ra chỉ việc cắt xén nhân công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook