Mẹ Kế Không Dễ Làm
-
Chương 1
“Phu nhân, không xong rồi! Hầu gia muốn đánh đòn đại cô nương!” Một ma ma bên ngoài xông vào, phù một tiếng quỳ gối trước ghế nằm, vẻ mặt kinh hoảng, không ngừng dập đầu: “Xin phu nhân mau đi cứu đại cô nương, đại cô nương một bé gái…”
Người trên ghế nằm mí mắt run run, lúc này mới mở mắt ra. Nàng cũng không nhìn người quỳ gối trước mặt, mà là vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào hư không, trong tiếng kêu ầm ĩ của ma ma, một lúc lâu mới đưa bàn tay che ở trước mắt. Lòng bàn tay nhẵn nhụi mềm mại, có thể thấy chỉ tay rõ ràng, xuyên qua bàn tay có thể thấy rõ ánh mặt trời giữa mùa hạ, hình như cũng trở nên ngày càng mãnh liệt.
Nàng đây là đã trở về?
“Ngươi từ từ nói, đại cô nương làm sao vậy?” Kiều Nhu thả tay xuống, hơi ngồi dậy, nhìn ma ma trước mặt. Thì ra nàng quay về đến lúc này sao? Cả đời này của nàng, bi kịch bắt đầu bằng một khắc này?
Ma ma kia há mồm lập lại một lần. Kiều Nhu thong thả đứng dậy, đưa tay cho nha hoàn ở một bên: “Mau dìu ta tới xem…”
Lời còn chưa dứt, người đã mềm nhũn trượt xuống. Đại nha hoàn là một người trung tâm, vội gọi người: “Mau, đại phu nhân bị ngất đi! Mau mời đại phu!”
Có ma ma, nha hoàn xông lại, ba chân bốn cẳng đỡ Kiều Nhu vào nhà. Trong viện này của nàng, bảy phần đều là người trung thành, cho nên cũng không sợ ai lỏng tay làm nàng té xuống đất. Chỉ cần mời đại phu đến, cửa ải này coi như nàng vượt qua.
Chuyện của đại cô nương không tiện dính vào. Ai không may dính vào, nhất là nàng một kế mẫu, làm được thì tốt, làm không xong liền bầm thây vạn đoạn.
Lúc ấy nàng rất ngu, đại cô nương một bé gái mà bị đánh đòn thì không tốt, nàng liền vội đi ngăn. Bên kia loạn thành một đám, người của đại cô nương tới tới lui lui cầu xin, người của hầu gia tới tới lui lui bắt người. Người chạy tới tới lui lui bên cạnh đại thiếu gia và lão phu nhân, không biết ai đụng phải nàng một cái, đụng xảy thai hai tháng của nàng.
Trước kia nàng cho rằng bản thân mình xui xẻo, không có duyên với đứa bé ấy. Dù sao ai cũng không nghĩ tới, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, một đứa bé nhỏ như vậy thế nhưng trời sinh có tâm tư, rất sợ nàng sinh con sẽ đoạt đồ của đệ đệ ruột của mình.
Đụng xảy thì tốt rồi, xong hết mọi chuyện.
Cảm giác đã được đỡ đến trên giường, Kiều Nhu mới thở dài một hơi. Một bên nghe động tĩnh bên ngoài, một bên ở trong lòng tính toán con đường ngày sau. Nói thật ra, nàng không mấy muốn lưu lại trong phủ này.
Thế nhân đều nói có kế mẫu thì có cha dượng, nhưng thật sự không phải tất cả kế mẫu đều ác độc. Ít ra Kiều Nhu nàng không phải vậy. Nàng có thể nói nàng làm đúng với lương tâm của mình, cho dù ai tới hỏi, nàng đều không thẹn với lương tâm. Trên thì hiếu kính với mẫu thân của hầu gia, giữa đối xử tử tế với thị thiếp của hầu gia, dưới thì hết lòng nuôi dạy con trai con gái vợ cả của hầu gia.
Nhưng cuối cùng nàng rơi vào một kết quả gì?
Cũng không phải Kiều Nhu oán trời trách đất, nghĩ tới chuyện kiếp trước thì lòng than thở một phen, chỉ thề sẽ không giẫm lên vết xe đổ, liền không tiếp tục hồi tưởng nữa. Dù sao cũng đều đã xảy ra, nghĩ thêm nữa thì có ích lợi gì? Còn không bằng nhìn về phía trước, làm tốt cho cuộc sống tương lai.
“Hầu gia tới.” Tiểu nha hoàn canh giữ ở bên cạnh nhẹ giọng nói, Kiều Nhu hơi nhíu mày, từ từ mở mắt. Mặc dù nàng và hầu gia là phu thê nhưng tình cảm này cũng bình thường. Một người là tuổi còn trẻ đã chết nguyên phối (vợ đầu), cần một kế thất (vợ kế); một người là giữ đạo hiếu mà trễ nãi mùa hoa nên phải hạ thấp tiêu chuẩn. Hai bên điều kiện khớp nhau, hôn sự này liền thành trời đất tạo nên.
Bước chân trầm ổn từ bên ngoài tiến đến bên giường, nam nhân tuổi gần ba mươi nhíu mày cúi đầu nhìn nàng: “Thân thể khó chịu à? Thế có mời đại phu chưa?”
Kiều Nhu còn chưa kịp đáp lời, nha hoàn bên người đã nhanh mồm nhanh miệng nói rằng: “Hoa ma ma vội vàng xông tới, liều mạng dập đầu cầu xin phu nhân chúng ta đi cứu mạng. Phu nhân hơi bị giật mình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, hơn nữa trước đó mấy ngày có chút lạnh khó chịu, lúc này mới té xỉu, đang mời đại phu, phỏng chừng tới liền lập tức.”
Không phải phu nhân chúng ta không quan tâm đại cô nương nhà ngươi, là thân thể không khoẻ té xỉu, không cách nào đi qua. Còn có Hoa ma ma, thật sự là không quy củ, ngay cả viện của phu nhân mà cũng có thể xông vào, cái gan này là ai cho?
Hoa ma ma kia đã chạy trốn, phu nhân té xỉu cứu không được đại cô nương nhà bà ta, dù sao bà ta cũng phải tìm cứu tinh khác.
Sở hầu gia không nói gì. Thường ngày nha hoàn bên người Kiều Nhu đều rất quy củ, lần này có lẽ là bị Kiều Nhu té xỉu doạ cho, lúc này mới có chút không giữ mồm giữ miệng, là ra mặt cho chủ tử, cũng không phải sai lầm gì lớn. Với lại, người của Kiều Nhu thì chính nàng dạy dỗ mới đúng, người khác mở miệng khó tránh khỏi hạ thể diện của Kiều Nhu.
Kiều Nhu cũng không lên tiếng. Nếu nói đại cô nương là một con sói nanh dài thì Hoa ma ma kia chính là kẻ theo phía sau khuyến khích, cũng không phải thứ tốt gì. Nếu không có ai chỉ chiêu, đại cô nương chỉ sáu bảy tuổi sao lại biết chuyện phụ nữ mang thai? Ngay cả bản thân Kiều Nhu cũng chưa phát hiện, đại cô nương kia một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, sao lại biết làm thế nào để một người phụ nữ sanh non đây?
Trong phòng lặng yên chốc lát, Sở hầu gia ít lời, không biết là không muốn nói hay là không biết nói gì, chỉ ngồi chờ ở cạnh giường. Kiều Nhu cũng không có tâm tình gì nói đến việc nhà, chỉ nhắm hai mắt lại.
Lúc đại phu tới, ngay cả nha hoàn trong phòng cũng thở dài một hơi.
“Chúc mừng hầu gia, chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch.” Tô đại phu là hầu phủ thường dùng, lời nói trước nay đều ngắn gọn thẳng thắn, ngón tay đặt trên cổ tay Kiều Nhu chỉ chốc lát liền ôm quyền nói với Sở hầu gia ở cạnh giường cùng Kiều Nhu ở trên giường.
Kiều Nhu đã sớm có suy đoán, nhưng đến lúc thật sự nghe được tin xác định thì trong lòng vẫn không kềm chế được, toát ra vẻ vui mừng. Là con gái đã gả đi, về nhà mẹ đẻ là trở thành khách nhân. Sở gia này từ trước đến nay cũng không phải là nhà của nàng, nàng luôn cảm thấy mình cô độc không nơi nương tựa, nhưng đứa bé này là cùng huyết mạch với nàng.
Ngày sau, nàng sẽ không còn là cái người cô đơn kia nữa.
Gương mặt Sở hầu gia ngày thường đều giống như một khúc gỗ điêu khắc, nhưng bây giờ cũng hơi lộ ra chút ý cười, tuy nhiên chỉ trong chốc lát ý cười liền ẩn đi, mí mắt rủ xuống, che đi thần sắc ở trong mắt.
Kiều Nhu đoán, có lẽ là hắn lo lắng cho con trai trưởng của hắn. Cho dù nàng là kế thất, đứa bé trong bụng này cũng là con của chính thê.
Tuy nhiên, con trai của chính thê mà, có càng nhiều càng tốt, Sở hầu gia rất nhanh lại lộ ra nét mừng, một bên phân phó người đi báo hỉ cho lão thái thái, một bên truy hỏi đại phu mới vừa té xỉu có nặng lắm không, có cần cho một phương thuốc gì gì đó không.
Thân thể Kiều Nhu tốt, đại phu cũng không nhiều chuyện, chỉ nói tĩnh dưỡng là được, sau đó liền theo nha hoàn đi lĩnh thưởng.
Sở hầu gia như một cọc gỗ đứng ở bên giường, Kiều Nhu dù muốn nhắm mắt cũng cảm thấy hơi có chút áp lực, không thể làm gì khác hơn là tìm chút chuyện để nói: “Vừa rồi Hoa ma ma tới nói, hầu gia muốn đánh đòn đại cô nương à?”
Sở hầu gia nhíu mày, thuận thế ngồi xuống bên giường: “Thấy sắp trở thành cô gái lớn rồi, lại càng không hiểu chuyện…” Dừng một chút, rốt cuộc cũng không nói tại sao muốn đánh, chỉ kéo kéo chăn cho Kiều Nhu. Giữa mùa hè có chút nóng, Kiều Nhu muốn xốc lên nhưng hơi ngượng ngùng, chỉ đành nhịn: “Rốt cuộc là cô gái rồi, đánh bằng roi nhục nhã, đại cô nương cũng chỉ sáu bảy tuổi, còn nhỏ không hiểu chuyện, có làm sai thì hầu gia kiên nhẫn chút, khuyên nhủ thêm, đại cô nương thông minh, tất nhiên sẽ hiểu rõ.”
“Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi.” Sở hầu gia dừng nói trong chốc lát, Kiều Nhu gật đầu. Phu thê chí thân chí sơ, Sở hầu gia là một đầu gỗ, Kiều Nhu cũng không phải là người chủ động, phu thê hai năm cũng không có lời tri kỷ gì có thể nói, trước đây Kiều Nhu còn muốn làm người săn sóc, bây giờ cũng không nguyện lãng phí tâm ý của mình, đang tính nhắm mắt lại chợt nghe ngoài phòng khách có tiếng ồn ào.
Sở hầu gia nhíu mày, đang muốn hỏi gì thì ở ngưỡng cửa một bóng người nhào tới như gió, thẳng đến Kiều Nhu ở trên giường.
Kiều Nhu quyết định thật nhanh, ngồi bật dậy, núp ở sau lưng Sở hầu gia. Bóng người kia nhào tới trên giường mất thế suýt chút nữa va vào mép giường, bị Sở hầu gia đưa tay giữ lại, không đợi bóng người lên tiếng, Sở hầu gia trách mắng trước: “Ma ma dạy con lễ nghi như vậy sao! Hấp ta hấp tấp giống cái dạng gì! Đứng đàng hoàng cho ta!”
Bóng người nho nhỏ màu đỏ dừng ngay lại, oa một tiếng há mồm khóc to: “Cha hung dữ cái gì! Mới rồi còn muốn đánh đòn con! Còn không cho con tìm nương uỷ khuất một chút? Nương, nương mau nhìn cha kìa, lại đi ăn hiếp phụ nữ!”
Vừa nói vừa đưa tay đi kéo Kiều Nhu, Kiều Nhu cố nén ghê tởm không né tránh, cười khuyên: “Mau nín khóc, một tiểu tiên nữ mà khóc thành cái bọc bẩn như thế này, nương đã nói cha con rồi, cha con cũng đã đồng ý sau ngày sẽ không đánh đòn con nữa, không tin thì con hỏi ông ấy đi.”
Thật ra, nàng ghét nhưng đồng thời cũng thương hại đứa bé này. Tuổi còn nhỏ mà đã bị nuôi dạy không đàng hoàng, tương lai còn không biết sẽ gây tội gì đây. Nhưng đứa bé này không tin nàng, dù nàng muốn dạy dỗ cũng không thể nào nhúng tay.
Cùng lắm, nàng sẽ không đem thù hận đời trước đến đời này, còn lại thì đã không thể làm gì hơn.
Đại cô nương quay đầu nhìn Sở hầu gia, Sở hầu gia do dự một chút mới gật đầu: “Sau này không đánh đòn con nữa, nhưng con phải nghe lời, để ta biết được con còn làm những hành vi tiểu nhân gì nữa thì sẽ không giống như lần này có nương con xin giúp, ta sẽ nương tay bỏ qua. Nếu có lần sau, sẽ tính gộp lần này luôn, hiểu chưa?”
Đại cô nương vội gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, lại nhìn lén Kiều Nhu. Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vẻ mặt kia không giống như là cảm kích Kiều Nhu, ngược lại còn hơi mang vài phần chán ghét cùng thù hận. Tiếc là Sở hầu gia đang cúi đầu, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy.
Lão thái thái đã có cháu đích tôn, cho nên cũng không để vào mắt cái bụng chưa sinh này của Kiều Nhu, là nam hay nữ còn chưa xác định, thậm chí còn chưa bảo đảm có thể sống được hay không, so với cháu đích tôn đã đứng vững đương nhiên sẽ không có giá trị lớn gì.
Tuy nhiên để đẹp mặt, rốt cuộc kêu người đưa tới chút ban thưởng.
Đại nha hoàn cầm khay tới hỏi, Kiều Nhu chạm một chút dược liệu tốt ở bên trên: “Từ sáng mai thì nấu thang thuốc làm dược thiện đi, để lâu sẽ mất đi hiệu quả của thuốc, không có lợi.” Hoa ma ma tay có dài cũng không với tới trong viện của lão thái thái, cho nên mấy thứ này ngược lại có thể yên tâm dùng.
Cho dù không chờ mong, nhưng lão thái thái cũng không đến mức độ hại cháu của bà ta.
Người trên ghế nằm mí mắt run run, lúc này mới mở mắt ra. Nàng cũng không nhìn người quỳ gối trước mặt, mà là vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào hư không, trong tiếng kêu ầm ĩ của ma ma, một lúc lâu mới đưa bàn tay che ở trước mắt. Lòng bàn tay nhẵn nhụi mềm mại, có thể thấy chỉ tay rõ ràng, xuyên qua bàn tay có thể thấy rõ ánh mặt trời giữa mùa hạ, hình như cũng trở nên ngày càng mãnh liệt.
Nàng đây là đã trở về?
“Ngươi từ từ nói, đại cô nương làm sao vậy?” Kiều Nhu thả tay xuống, hơi ngồi dậy, nhìn ma ma trước mặt. Thì ra nàng quay về đến lúc này sao? Cả đời này của nàng, bi kịch bắt đầu bằng một khắc này?
Ma ma kia há mồm lập lại một lần. Kiều Nhu thong thả đứng dậy, đưa tay cho nha hoàn ở một bên: “Mau dìu ta tới xem…”
Lời còn chưa dứt, người đã mềm nhũn trượt xuống. Đại nha hoàn là một người trung tâm, vội gọi người: “Mau, đại phu nhân bị ngất đi! Mau mời đại phu!”
Có ma ma, nha hoàn xông lại, ba chân bốn cẳng đỡ Kiều Nhu vào nhà. Trong viện này của nàng, bảy phần đều là người trung thành, cho nên cũng không sợ ai lỏng tay làm nàng té xuống đất. Chỉ cần mời đại phu đến, cửa ải này coi như nàng vượt qua.
Chuyện của đại cô nương không tiện dính vào. Ai không may dính vào, nhất là nàng một kế mẫu, làm được thì tốt, làm không xong liền bầm thây vạn đoạn.
Lúc ấy nàng rất ngu, đại cô nương một bé gái mà bị đánh đòn thì không tốt, nàng liền vội đi ngăn. Bên kia loạn thành một đám, người của đại cô nương tới tới lui lui cầu xin, người của hầu gia tới tới lui lui bắt người. Người chạy tới tới lui lui bên cạnh đại thiếu gia và lão phu nhân, không biết ai đụng phải nàng một cái, đụng xảy thai hai tháng của nàng.
Trước kia nàng cho rằng bản thân mình xui xẻo, không có duyên với đứa bé ấy. Dù sao ai cũng không nghĩ tới, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, một đứa bé nhỏ như vậy thế nhưng trời sinh có tâm tư, rất sợ nàng sinh con sẽ đoạt đồ của đệ đệ ruột của mình.
Đụng xảy thì tốt rồi, xong hết mọi chuyện.
Cảm giác đã được đỡ đến trên giường, Kiều Nhu mới thở dài một hơi. Một bên nghe động tĩnh bên ngoài, một bên ở trong lòng tính toán con đường ngày sau. Nói thật ra, nàng không mấy muốn lưu lại trong phủ này.
Thế nhân đều nói có kế mẫu thì có cha dượng, nhưng thật sự không phải tất cả kế mẫu đều ác độc. Ít ra Kiều Nhu nàng không phải vậy. Nàng có thể nói nàng làm đúng với lương tâm của mình, cho dù ai tới hỏi, nàng đều không thẹn với lương tâm. Trên thì hiếu kính với mẫu thân của hầu gia, giữa đối xử tử tế với thị thiếp của hầu gia, dưới thì hết lòng nuôi dạy con trai con gái vợ cả của hầu gia.
Nhưng cuối cùng nàng rơi vào một kết quả gì?
Cũng không phải Kiều Nhu oán trời trách đất, nghĩ tới chuyện kiếp trước thì lòng than thở một phen, chỉ thề sẽ không giẫm lên vết xe đổ, liền không tiếp tục hồi tưởng nữa. Dù sao cũng đều đã xảy ra, nghĩ thêm nữa thì có ích lợi gì? Còn không bằng nhìn về phía trước, làm tốt cho cuộc sống tương lai.
“Hầu gia tới.” Tiểu nha hoàn canh giữ ở bên cạnh nhẹ giọng nói, Kiều Nhu hơi nhíu mày, từ từ mở mắt. Mặc dù nàng và hầu gia là phu thê nhưng tình cảm này cũng bình thường. Một người là tuổi còn trẻ đã chết nguyên phối (vợ đầu), cần một kế thất (vợ kế); một người là giữ đạo hiếu mà trễ nãi mùa hoa nên phải hạ thấp tiêu chuẩn. Hai bên điều kiện khớp nhau, hôn sự này liền thành trời đất tạo nên.
Bước chân trầm ổn từ bên ngoài tiến đến bên giường, nam nhân tuổi gần ba mươi nhíu mày cúi đầu nhìn nàng: “Thân thể khó chịu à? Thế có mời đại phu chưa?”
Kiều Nhu còn chưa kịp đáp lời, nha hoàn bên người đã nhanh mồm nhanh miệng nói rằng: “Hoa ma ma vội vàng xông tới, liều mạng dập đầu cầu xin phu nhân chúng ta đi cứu mạng. Phu nhân hơi bị giật mình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, hơn nữa trước đó mấy ngày có chút lạnh khó chịu, lúc này mới té xỉu, đang mời đại phu, phỏng chừng tới liền lập tức.”
Không phải phu nhân chúng ta không quan tâm đại cô nương nhà ngươi, là thân thể không khoẻ té xỉu, không cách nào đi qua. Còn có Hoa ma ma, thật sự là không quy củ, ngay cả viện của phu nhân mà cũng có thể xông vào, cái gan này là ai cho?
Hoa ma ma kia đã chạy trốn, phu nhân té xỉu cứu không được đại cô nương nhà bà ta, dù sao bà ta cũng phải tìm cứu tinh khác.
Sở hầu gia không nói gì. Thường ngày nha hoàn bên người Kiều Nhu đều rất quy củ, lần này có lẽ là bị Kiều Nhu té xỉu doạ cho, lúc này mới có chút không giữ mồm giữ miệng, là ra mặt cho chủ tử, cũng không phải sai lầm gì lớn. Với lại, người của Kiều Nhu thì chính nàng dạy dỗ mới đúng, người khác mở miệng khó tránh khỏi hạ thể diện của Kiều Nhu.
Kiều Nhu cũng không lên tiếng. Nếu nói đại cô nương là một con sói nanh dài thì Hoa ma ma kia chính là kẻ theo phía sau khuyến khích, cũng không phải thứ tốt gì. Nếu không có ai chỉ chiêu, đại cô nương chỉ sáu bảy tuổi sao lại biết chuyện phụ nữ mang thai? Ngay cả bản thân Kiều Nhu cũng chưa phát hiện, đại cô nương kia một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, sao lại biết làm thế nào để một người phụ nữ sanh non đây?
Trong phòng lặng yên chốc lát, Sở hầu gia ít lời, không biết là không muốn nói hay là không biết nói gì, chỉ ngồi chờ ở cạnh giường. Kiều Nhu cũng không có tâm tình gì nói đến việc nhà, chỉ nhắm hai mắt lại.
Lúc đại phu tới, ngay cả nha hoàn trong phòng cũng thở dài một hơi.
“Chúc mừng hầu gia, chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch.” Tô đại phu là hầu phủ thường dùng, lời nói trước nay đều ngắn gọn thẳng thắn, ngón tay đặt trên cổ tay Kiều Nhu chỉ chốc lát liền ôm quyền nói với Sở hầu gia ở cạnh giường cùng Kiều Nhu ở trên giường.
Kiều Nhu đã sớm có suy đoán, nhưng đến lúc thật sự nghe được tin xác định thì trong lòng vẫn không kềm chế được, toát ra vẻ vui mừng. Là con gái đã gả đi, về nhà mẹ đẻ là trở thành khách nhân. Sở gia này từ trước đến nay cũng không phải là nhà của nàng, nàng luôn cảm thấy mình cô độc không nơi nương tựa, nhưng đứa bé này là cùng huyết mạch với nàng.
Ngày sau, nàng sẽ không còn là cái người cô đơn kia nữa.
Gương mặt Sở hầu gia ngày thường đều giống như một khúc gỗ điêu khắc, nhưng bây giờ cũng hơi lộ ra chút ý cười, tuy nhiên chỉ trong chốc lát ý cười liền ẩn đi, mí mắt rủ xuống, che đi thần sắc ở trong mắt.
Kiều Nhu đoán, có lẽ là hắn lo lắng cho con trai trưởng của hắn. Cho dù nàng là kế thất, đứa bé trong bụng này cũng là con của chính thê.
Tuy nhiên, con trai của chính thê mà, có càng nhiều càng tốt, Sở hầu gia rất nhanh lại lộ ra nét mừng, một bên phân phó người đi báo hỉ cho lão thái thái, một bên truy hỏi đại phu mới vừa té xỉu có nặng lắm không, có cần cho một phương thuốc gì gì đó không.
Thân thể Kiều Nhu tốt, đại phu cũng không nhiều chuyện, chỉ nói tĩnh dưỡng là được, sau đó liền theo nha hoàn đi lĩnh thưởng.
Sở hầu gia như một cọc gỗ đứng ở bên giường, Kiều Nhu dù muốn nhắm mắt cũng cảm thấy hơi có chút áp lực, không thể làm gì khác hơn là tìm chút chuyện để nói: “Vừa rồi Hoa ma ma tới nói, hầu gia muốn đánh đòn đại cô nương à?”
Sở hầu gia nhíu mày, thuận thế ngồi xuống bên giường: “Thấy sắp trở thành cô gái lớn rồi, lại càng không hiểu chuyện…” Dừng một chút, rốt cuộc cũng không nói tại sao muốn đánh, chỉ kéo kéo chăn cho Kiều Nhu. Giữa mùa hè có chút nóng, Kiều Nhu muốn xốc lên nhưng hơi ngượng ngùng, chỉ đành nhịn: “Rốt cuộc là cô gái rồi, đánh bằng roi nhục nhã, đại cô nương cũng chỉ sáu bảy tuổi, còn nhỏ không hiểu chuyện, có làm sai thì hầu gia kiên nhẫn chút, khuyên nhủ thêm, đại cô nương thông minh, tất nhiên sẽ hiểu rõ.”
“Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi.” Sở hầu gia dừng nói trong chốc lát, Kiều Nhu gật đầu. Phu thê chí thân chí sơ, Sở hầu gia là một đầu gỗ, Kiều Nhu cũng không phải là người chủ động, phu thê hai năm cũng không có lời tri kỷ gì có thể nói, trước đây Kiều Nhu còn muốn làm người săn sóc, bây giờ cũng không nguyện lãng phí tâm ý của mình, đang tính nhắm mắt lại chợt nghe ngoài phòng khách có tiếng ồn ào.
Sở hầu gia nhíu mày, đang muốn hỏi gì thì ở ngưỡng cửa một bóng người nhào tới như gió, thẳng đến Kiều Nhu ở trên giường.
Kiều Nhu quyết định thật nhanh, ngồi bật dậy, núp ở sau lưng Sở hầu gia. Bóng người kia nhào tới trên giường mất thế suýt chút nữa va vào mép giường, bị Sở hầu gia đưa tay giữ lại, không đợi bóng người lên tiếng, Sở hầu gia trách mắng trước: “Ma ma dạy con lễ nghi như vậy sao! Hấp ta hấp tấp giống cái dạng gì! Đứng đàng hoàng cho ta!”
Bóng người nho nhỏ màu đỏ dừng ngay lại, oa một tiếng há mồm khóc to: “Cha hung dữ cái gì! Mới rồi còn muốn đánh đòn con! Còn không cho con tìm nương uỷ khuất một chút? Nương, nương mau nhìn cha kìa, lại đi ăn hiếp phụ nữ!”
Vừa nói vừa đưa tay đi kéo Kiều Nhu, Kiều Nhu cố nén ghê tởm không né tránh, cười khuyên: “Mau nín khóc, một tiểu tiên nữ mà khóc thành cái bọc bẩn như thế này, nương đã nói cha con rồi, cha con cũng đã đồng ý sau ngày sẽ không đánh đòn con nữa, không tin thì con hỏi ông ấy đi.”
Thật ra, nàng ghét nhưng đồng thời cũng thương hại đứa bé này. Tuổi còn nhỏ mà đã bị nuôi dạy không đàng hoàng, tương lai còn không biết sẽ gây tội gì đây. Nhưng đứa bé này không tin nàng, dù nàng muốn dạy dỗ cũng không thể nào nhúng tay.
Cùng lắm, nàng sẽ không đem thù hận đời trước đến đời này, còn lại thì đã không thể làm gì hơn.
Đại cô nương quay đầu nhìn Sở hầu gia, Sở hầu gia do dự một chút mới gật đầu: “Sau này không đánh đòn con nữa, nhưng con phải nghe lời, để ta biết được con còn làm những hành vi tiểu nhân gì nữa thì sẽ không giống như lần này có nương con xin giúp, ta sẽ nương tay bỏ qua. Nếu có lần sau, sẽ tính gộp lần này luôn, hiểu chưa?”
Đại cô nương vội gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, lại nhìn lén Kiều Nhu. Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vẻ mặt kia không giống như là cảm kích Kiều Nhu, ngược lại còn hơi mang vài phần chán ghét cùng thù hận. Tiếc là Sở hầu gia đang cúi đầu, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy.
Lão thái thái đã có cháu đích tôn, cho nên cũng không để vào mắt cái bụng chưa sinh này của Kiều Nhu, là nam hay nữ còn chưa xác định, thậm chí còn chưa bảo đảm có thể sống được hay không, so với cháu đích tôn đã đứng vững đương nhiên sẽ không có giá trị lớn gì.
Tuy nhiên để đẹp mặt, rốt cuộc kêu người đưa tới chút ban thưởng.
Đại nha hoàn cầm khay tới hỏi, Kiều Nhu chạm một chút dược liệu tốt ở bên trên: “Từ sáng mai thì nấu thang thuốc làm dược thiện đi, để lâu sẽ mất đi hiệu quả của thuốc, không có lợi.” Hoa ma ma tay có dài cũng không với tới trong viện của lão thái thái, cho nên mấy thứ này ngược lại có thể yên tâm dùng.
Cho dù không chờ mong, nhưng lão thái thái cũng không đến mức độ hại cháu của bà ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook