Mẹ Kế Của Lọ Lem
-
Chương 75-1
Mặc dù Vu Kiều hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Ân Á Minh hiện giờ là đã có thể biết được đáp án, biểu cảm vui mừng hớn hở như vậy, không phải mang thai thì là gì?
“Em đoán đi.” Sự vui sướng trên mặt của Ân Á Minh đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa, nhưng vẫn lấp lửng.
“...” Vu Kiều không còn gì để nói, người đàn ông này thật…
“Em nói cho anh biết, chính em biết rõ, dì cả của em muốn đến, em vừa tính toán ngày tháng rồi, vừa đúng trùng khớp.” Vu Kiều cố ý nói: “Em cũng đã nói với anh không cần đi kiểm tra, anh còn không chịu nghe, thật lãng phí thời gian.”
Nói xong, cô đứng lên, còn vỗ vỗ bụng: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm tối đi.”
“Này này!” Ân Á Minh vội vàng chạy đến kéo lấy tay Vu Kiều: “Đừng vỗ, em mang thai, lỡ vỗ hỏng thì làm sao.”
Hiện tại anh vừa rất vui vẻ lại vừa căng thẳng: “Chúng ta về biệt thự đi, cơm tối thì bảo người đưa tới, tuần trăng mật của chúng ta cũng tạm thời dừng lại được không? Chúng ta về nhà trước, chờ em sinh con xong thì anh sẽ đưa con và em ra ngoài chơi.”
“Em cũng không hề dùng sức, làm sao vỗ hỏng được.” Trong lòng Vu Kiều lại tự nhủ, cô không phải là búp bê, làm sao có thể vỗ hỏng được như vậy chứ?
“Mặc dù anh là đàn ông, nhưng có một số chuyện anh cũng biết. Em đừng xem thường, có người trăm cay nghìn đắng cẩn thận từng li từng tý còn xảy ra chuyện, vậy nên hiện giờ chúng ta cần phải hết sức cẩn thận, cố gắng giữ gìn, may mắn là vừa rồi không hề cho em uống thuốc bậy bạ.” Ân Á Minh muốn đưa ra sờ bụng Vu Kiều, nhưng lại sợ bản thân dùng sức quá lớn sẽ lại làm cho cô bị thương, lo được lo mất, cả người đều cứng ngắc lại như tên ngốc. (Editor: ông bố của năm)
Vu Kiều bật cười, cô cảm thấy Ân Á Minh có chút đáng yêu.
Nếu đã kết hôn, tất nhiên Vu Kiều cũng muốn có con, nhưng đứa nhỏ này đến cũng nhanh quá, cô có cảm giác mình ở chung với Ân Á Minh giống như đang ngồi tên lửa vậy, tất cả mọi chuyện đều giống như mưa rền gió dữ ập tới vậy. Từ chuyện đăng kí kết hôn, đến việc tổ chức hôn lễ hay là chuyện mang thai, đơn giản chỉ trong nháy mắt liền xảy ra, thậm chí bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật kỹ.
Vu Kiều sờ sờ bụng, cô mang thai sao? Cô vừa mới kết hôn với Ân Á Minh không bao lâu, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, đứa bé này mới xuất hiện chưa được bao lâu cũng đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Cô từng xem trên mạng, có rất nhiều người muốn có con nhưng đã kết hôn rất lâu mà vẫn không thể mang thai, cô như vậy cũng có thể coi là quá nhanh rồi! Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì đã sắp được thăng chức lên làm mẹ.
Ân Á Minh cẩn thận đỡ Vu Kiều, thậm chí anh còn hận không thể ôm cô đâu!
“Trở về anh liền gọi điện thoại. Anh nói cho em biết, mang thai là chuyện phải thật sự hết sức cẩn thận, môi trường sống cũng phải tốt nhất có thể. Bầu không khí ở thành phố A quá mức ô nhiễm, trở về chúng ta liền dọn nhà, chuyển đến vùng ngoại thành ở đi.”
“Còn có đồ đạc của đứa nhỏ nữa, cũng nên được chuẩn bị sớm một chút. Không biết nó là nam hay nữ, vậy nên tốt nhất là chuẩn bị cả hai loại, mà nếu là sinh đôi thì càng tốt hơn, nhưng tỷ lệ sinh đôi có vẻ rất thấp, hình như hai bên gia đình nhà chúng ta chưa từng có ai sinh đôi đúng không? Anh nghe nói chuyện này cũng có phần do gen di truyền.”
“Đúng rồi, chuyên gia dinh dưỡng cũng là điều không thể thiếu, tốt nhất là mời hẳn vài người, mang thai có rất nhiều thứ phải ăn kiêng, có chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, anh mới yên tâm.”
“Sau đó...”
“Ngừng!” Vu Kiều cảm thấy Ân Á Minh hơn phân nửa là bệnh thần kinh: “Em chỉ là mang thai mà thôi. Trên cái thế giới này, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người mang thai, anh ngạc nhiên như vậy làm gì, em sắp bị anh làm cho phát điên rồi đây này, lập tức ngậm miệng lại, em sắp bị choáng váng đến ngất rồi đây này.” Cô mang thai, chứ không phải là thành tiên, người đàn ông này này phản ứng quá mức mãnh liệt rồi, hiện tại có nhiều người cha ngốc nghếch giống anh như vậy sao?
Ân Á Minh lập tức im lặng: “Anh không đúng, anh không đúng, chỉ là do anh quá mức vui vẻ, sau này anh sẽ chú ý.” Anh nhắc nhở lại bản thân, quả thật anh có chút quá mức kích động, dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của người phụ nữ đang có thai là Vu Kiều.
Anh nghe nói, phụ nữ có thai rất nhạy cảm, anh phải cẩn thận một chút, phải để Kiều Kiều được thoải mái, anh không thể căng thẳng thay cô, cũng không thể chịu vất vả không thể thay cô, anh chia sẻ được điều gì với cô, vậy nên anh có thể làm gì thì phải cố gắng làm được, anh phải luôn giữ cho tâm trạng của Vu Kiều được thoải mái cho đến lúc thuận lợi sinh đứa nhỏ.
Ngay từ đầu, theo kế hoạch của Ân Á Minh, anh cũng không muốn có con sớm như vậy, tốt nhất phải là vài năm nữa, bọn họ còn trẻ, hoàn toàn không cần phải gấp gáp.
Sở dĩ anh không dùng biện pháp an toàn (biện pháp tránh thai) là vì anh cảm thấy, hẳn là không thể có con nhanh như vậy được. Nhưng anh thật sự không nghĩ được rằng đột nhiên ở giữa quãng đường lại có bất ngờ lớn, vốn tưởng rằng đứa nhỏ đến lúc nào là do hai người quyết định, nhưng khi nghe được Vu Kiều mang thai, so với trong tưởng tượng, anh còn vui sướng hơn rất nhiều...
“Em đoán đi.” Sự vui sướng trên mặt của Ân Á Minh đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa, nhưng vẫn lấp lửng.
“...” Vu Kiều không còn gì để nói, người đàn ông này thật…
“Em nói cho anh biết, chính em biết rõ, dì cả của em muốn đến, em vừa tính toán ngày tháng rồi, vừa đúng trùng khớp.” Vu Kiều cố ý nói: “Em cũng đã nói với anh không cần đi kiểm tra, anh còn không chịu nghe, thật lãng phí thời gian.”
Nói xong, cô đứng lên, còn vỗ vỗ bụng: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm tối đi.”
“Này này!” Ân Á Minh vội vàng chạy đến kéo lấy tay Vu Kiều: “Đừng vỗ, em mang thai, lỡ vỗ hỏng thì làm sao.”
Hiện tại anh vừa rất vui vẻ lại vừa căng thẳng: “Chúng ta về biệt thự đi, cơm tối thì bảo người đưa tới, tuần trăng mật của chúng ta cũng tạm thời dừng lại được không? Chúng ta về nhà trước, chờ em sinh con xong thì anh sẽ đưa con và em ra ngoài chơi.”
“Em cũng không hề dùng sức, làm sao vỗ hỏng được.” Trong lòng Vu Kiều lại tự nhủ, cô không phải là búp bê, làm sao có thể vỗ hỏng được như vậy chứ?
“Mặc dù anh là đàn ông, nhưng có một số chuyện anh cũng biết. Em đừng xem thường, có người trăm cay nghìn đắng cẩn thận từng li từng tý còn xảy ra chuyện, vậy nên hiện giờ chúng ta cần phải hết sức cẩn thận, cố gắng giữ gìn, may mắn là vừa rồi không hề cho em uống thuốc bậy bạ.” Ân Á Minh muốn đưa ra sờ bụng Vu Kiều, nhưng lại sợ bản thân dùng sức quá lớn sẽ lại làm cho cô bị thương, lo được lo mất, cả người đều cứng ngắc lại như tên ngốc. (Editor: ông bố của năm)
Vu Kiều bật cười, cô cảm thấy Ân Á Minh có chút đáng yêu.
Nếu đã kết hôn, tất nhiên Vu Kiều cũng muốn có con, nhưng đứa nhỏ này đến cũng nhanh quá, cô có cảm giác mình ở chung với Ân Á Minh giống như đang ngồi tên lửa vậy, tất cả mọi chuyện đều giống như mưa rền gió dữ ập tới vậy. Từ chuyện đăng kí kết hôn, đến việc tổ chức hôn lễ hay là chuyện mang thai, đơn giản chỉ trong nháy mắt liền xảy ra, thậm chí bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật kỹ.
Vu Kiều sờ sờ bụng, cô mang thai sao? Cô vừa mới kết hôn với Ân Á Minh không bao lâu, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, đứa bé này mới xuất hiện chưa được bao lâu cũng đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Cô từng xem trên mạng, có rất nhiều người muốn có con nhưng đã kết hôn rất lâu mà vẫn không thể mang thai, cô như vậy cũng có thể coi là quá nhanh rồi! Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì đã sắp được thăng chức lên làm mẹ.
Ân Á Minh cẩn thận đỡ Vu Kiều, thậm chí anh còn hận không thể ôm cô đâu!
“Trở về anh liền gọi điện thoại. Anh nói cho em biết, mang thai là chuyện phải thật sự hết sức cẩn thận, môi trường sống cũng phải tốt nhất có thể. Bầu không khí ở thành phố A quá mức ô nhiễm, trở về chúng ta liền dọn nhà, chuyển đến vùng ngoại thành ở đi.”
“Còn có đồ đạc của đứa nhỏ nữa, cũng nên được chuẩn bị sớm một chút. Không biết nó là nam hay nữ, vậy nên tốt nhất là chuẩn bị cả hai loại, mà nếu là sinh đôi thì càng tốt hơn, nhưng tỷ lệ sinh đôi có vẻ rất thấp, hình như hai bên gia đình nhà chúng ta chưa từng có ai sinh đôi đúng không? Anh nghe nói chuyện này cũng có phần do gen di truyền.”
“Đúng rồi, chuyên gia dinh dưỡng cũng là điều không thể thiếu, tốt nhất là mời hẳn vài người, mang thai có rất nhiều thứ phải ăn kiêng, có chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, anh mới yên tâm.”
“Sau đó...”
“Ngừng!” Vu Kiều cảm thấy Ân Á Minh hơn phân nửa là bệnh thần kinh: “Em chỉ là mang thai mà thôi. Trên cái thế giới này, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người mang thai, anh ngạc nhiên như vậy làm gì, em sắp bị anh làm cho phát điên rồi đây này, lập tức ngậm miệng lại, em sắp bị choáng váng đến ngất rồi đây này.” Cô mang thai, chứ không phải là thành tiên, người đàn ông này này phản ứng quá mức mãnh liệt rồi, hiện tại có nhiều người cha ngốc nghếch giống anh như vậy sao?
Ân Á Minh lập tức im lặng: “Anh không đúng, anh không đúng, chỉ là do anh quá mức vui vẻ, sau này anh sẽ chú ý.” Anh nhắc nhở lại bản thân, quả thật anh có chút quá mức kích động, dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của người phụ nữ đang có thai là Vu Kiều.
Anh nghe nói, phụ nữ có thai rất nhạy cảm, anh phải cẩn thận một chút, phải để Kiều Kiều được thoải mái, anh không thể căng thẳng thay cô, cũng không thể chịu vất vả không thể thay cô, anh chia sẻ được điều gì với cô, vậy nên anh có thể làm gì thì phải cố gắng làm được, anh phải luôn giữ cho tâm trạng của Vu Kiều được thoải mái cho đến lúc thuận lợi sinh đứa nhỏ.
Ngay từ đầu, theo kế hoạch của Ân Á Minh, anh cũng không muốn có con sớm như vậy, tốt nhất phải là vài năm nữa, bọn họ còn trẻ, hoàn toàn không cần phải gấp gáp.
Sở dĩ anh không dùng biện pháp an toàn (biện pháp tránh thai) là vì anh cảm thấy, hẳn là không thể có con nhanh như vậy được. Nhưng anh thật sự không nghĩ được rằng đột nhiên ở giữa quãng đường lại có bất ngờ lớn, vốn tưởng rằng đứa nhỏ đến lúc nào là do hai người quyết định, nhưng khi nghe được Vu Kiều mang thai, so với trong tưởng tượng, anh còn vui sướng hơn rất nhiều...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook