Bãi biển này cũng không phải nhà họ Vu mở ra, cô làm gì có khả năng đồng ý hay không chứ, hơn nữa cho dù trong lòng cô thật sự không đồng ý, cũng không thể nói ra mặt được, dù sao đối phương cũng là bạn của Ân Á Minh, cô làm như thế thì không nể mặt lắm, chỉ có thể tháo kính mát xuống, cười nói: “Cô Cao, thật khéo quá, chị cũng đến đây tắm nắng à?”

“Phải.” Cao Tĩnh ngồi bên cạnh bắt đầu thoa kem chống nắng, “Hôm nay thời tiết không tệ, nên muốn ra đây phơi nắng một chút.”

Vừa rồi cô ta đứng cách đó không xa, tỉ mỉ nhìn Vu Kiều một lúc lâu, người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, thân hình cũng cực kỳ tốt, tuy vóc dáng không cao, đại khái khoảng 1m6, nhưng tỉ lệ rất đẹp, làn da trắng như tuyết, quan trọng nhất là, cô còn rất trẻ, là kiểu mà đàn ông thích nhất, cũng khó trách Ân Á Minh bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đoán chừng không có mấy người đàn ông có thể chống cự được.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, hai bên đều không quen biết nhau, nên chỉ nói một vài câu khách sáo, mãi cho đến khi Cao Tĩnh hỏi: “Á Minh đâu, cậu ấy không đến sao?”

“Ừm, buổi chiều anh ấy có một cuộc họp qua điện thoại.” Vu Kiều không muốn nói với Cao Tĩnh quá nhiều về chuyện của Ân Á Minh.

Nhưng hiển nhiên Cao Tĩnh không nghĩ như thế.

“Khó có được dịp hai người đi hưởng tuần trăng mật, cậu ấy còn muốn làm việc như thế, không thể ở cạnh cô, cô không giận à?” Cao Tĩnh nói vói giọng điệu trêu đùa.

“Không đâu.” Vu Kiều trở người nằm sấp trên ghế dựa, “Công việc mà, công việc chưa sắp xếp ổn thỏa, chơi cũng mất vui, bình thường tôi cũng có lúc bận rộn mà.”

“Vậy cũng phải.” Cao Tĩnh cũng đeo kính mát lên.

Sau đó đề tài của hai người đều xoay quanh Ân Á Minh mà nói tới, dĩ nhiên, cơ bản đều do Cao Tĩnh khởi đầu, Vu Kiều không hề có sở thích, hứng thú thảo luận về chồng mình với người phụ nữ khác, trừ khi người phụ nữ đó là mẹ cô hoặc em gái cô, vậy nên tâm trạng của cô càng thêm không vui, là một người phụ nữ thì khi đối mặt với chuyện này, ai cũng đều không vui cả, bây giờ cô mà còn nhìn không ra nữa thì thật đúng là con ngốc, nếu đối phương không có ý gì với Ân Á Minh thì cô không phải họ Vu!

Cao Tĩnh cứ nói rồi nói, cứ thế nói đến chuyện thời sinh viên của Ân Á Minh.

“Lúc đó cậu ấy thích chơi bóng rổ lắm, cho dù chuyện ở công ty có bận đến đâu đi nữa, mỗi tuần đều sẽ dành chút thời gian ra chơi, lúc năm nhất, cậu ấy vụng về, hấp tấp, đến năm hai thì y như là thay đổi thành một người khác vậy, khi đó rất nhiều cô gái đều thích cậu ấy, trên sân bóng rổ có rất nhiều fan của cậu ấy đấy.” Nói rồi cô ta nhìn sang Vu Kiều một cái, “Bây giờ cậu ấy còn thích chơi không?”

Vu Kiều: “……” Sao tôi biết được chứ, anh ấy chưa từng nói qua, bữa khác hỏi anh ấy là được rồi.

“Cậu ấy nhìn qua thì có vẻ đặc biệt giỏi giang, nhưng thực ra trong cốt tủy vẫn là một thằng nhóc to xác thôi.” Cao Tĩnh đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức của quá khứ.

Vu Kiều vốn không muốn nghe, nhưng vẫn cảm thấy cắt ngang thì rất bất lịch sự, đối phương chỉ hồi tưởng lại thôi, cũng chưa nói chuyện thực tế gì, nếu như cô làm khó dễ, đối phương có rất nhiều lí do có thể giải thích, thậm chí sẽ nói cô gây chuyện vô lí nữa.

Sau đó Cao Tĩnh lại nói rất nhiều chuyện mà Vu Kiều không biết, phần lớn đếu là chuyện thú vị thời sinh viên của Ân Á Minh, Vu Kiều nghe đến buồn bực, tôi với chồng tôi đến hưởng tuần trăng mật, chị ở bên tai tôi nói chuyện quá khứ của hai người, chị đến để phá đám hay là tới phá đám, hay vẫn là đến phá đám hả?

Chuyện này hơi quá đáng rồi đó.

Nhưng mà những chuyện này Vu Kiều đều nhịn xuống, bao nhiêu năm nay, có câu khó nghe nào mà cô chưa từng nghe qua chứ, kiểu như Cao Tĩnh đã coi như là “người tốt” rồi.

Điều khiến cô khó mà nhẫn nhịn chính là những lời tiếp theo của đối phương.

“Có một vài lời tôi không biết có nên nói hay không.” Giọng điệu của Cao Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Trong lòng Vu Kiều nói, chị cũng đã hỏi như thế rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo chị đừng nói sao? Chị đang thành tâm trưng cầu ý kiến của tôi hả? “Không sao, cô Cao có gì cứ nói.” Tôi nghe xem chị nói gì trước đã.

“Người bạn đời mà Á Minh vẫn luôn muốn tìm kiếm là kiểu phụ nữ có thể cùng tiến cùng lùi với cậu ấy trong sự nghiệp và cuộc sống, cậu ấy từng nói với không ít người.” Cô ta cười với Vu Kiều, “Đương nhiên, không phải tôi nói cô Vu không tốt, cô trẻ trung, xinh đẹp như thế, tôi chỉ hi vọng hai người có thể tốt hơn thôi, hi vọng trên những phương diện khác, cô có thể thông cảm với cậu ấy một chút.”

“Tôi lớn hơn cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn gọi tôi là đàn chị, lúc chúng tôi vừa quen biết thì tôi liền cảm thấy tôi phải giúp đỡ chàng trai này, đến sau này cũng vẫn không ngừng được, trách nhiệm trên vai của cậu ấy rất nặng, tôi hi vọng sau này cậu ấy tìm được một người bạn đời có thể gánh vác công việc và trách nhiệm thay cậu ấy, tôi tin rằng với cô Vu đây nhất định không thành vấn đề gì, cô là người mà cậu ấy nhìn trúng, cậu ấy có nhiều sự lựa chọn như thế, cuối cùng lại chọn cô, vậy nên nhất định cô sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, đúng không?”

Vu Kiều: “……” Cô tức đến muốn bật cười luôn rồi, thế mà lại có người chạy đến trước mặt bà vợ hợp pháp của Ân Á Minh là cô đây để dạy cô phải sống chung với Ân Á Minh như thế nào, làm sao để duy trì cuộc hôn nhân này, thậm chí phải chăm sóc Ân Á Minh ra sao cơ đấy. Nếu như chị là cha mẹ của Ân Á Minh hoặc là những họ hàng khác của anh ấy thì tôi cũng thôi, một người ngoài như chị thì là cái quái gì hả?

Nói cứ như là Ân Á Minh vốn là của chị vậy, chẳng qua chị bị ép, bất đắc dĩ nên mới nhường cho tôi, bây giờ ở đây dặn dò cái này, dặn dò cái kia, chị hi vọng anh ấy có thể tìm được một người thế nào, thế nào đó, chị cho rằng chị là ai chứ, còn ở đó mà hi vọng!

Lại còn trẻ trung, xinh đẹp, sao hả, trong mắt chị tôi là cái bình hoa phải không? Dựa vào sắc đẹp để lên ngôi phải không?

Điều này làm Vu Kiều nhớ đến trên weibo có trang thư tình vạn người nổi tiếng, một ngôi sao nam muốn kết hôn, sau đó các fan nữ liền để lại bình luận bên dưới bài blog đó, bảo vợ chưa cưới của ngôi sao nam đó phải làm thế nào, thế nào, dặn dò chú ý các hạng mục công việc, bảo cô ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho thần tượng của bọn họ.

Đây chính là một màn tự mình cảm động, người khác chán ghét kinh điển!

Vợ chồng son người ta tốt biết mấy, chỉ vì mấy người thích thần tượng đó, thì muốn dạy bạn đời của người ta phải làm người thế nào sao? Ai cho mấy người cái quyền đó?

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, không có bất cứ người phụ nữ bình thường nào sẽ thấy vui vì điều này, hôn nhân và tình yêu đều là bình đẳng, chỉ vì bên nam được yêu thích hơn thì bên nữ phải bị đối xử như vậy sao?

Đổi một góc độ khác, nếu như người viết thư tình là một đám fan nam của bên nữ, xem thử nhân vật nam chính của chuyện này có còn cười nổi không.

Bây giờ trong lòng Vu Kiều có một cảm giác chán ghét dâng lên, cô tháo kính mát xuống, hỏi thẳng: “Cô Cao, thứ cho tôi nói thẳng, những chuyện này trước giờ Á Minh chưa từng nói với tôi, anh ấy chưa từng yêu cầu tôi phải trở nên thế nào, ra sao, nếu như người mà anh ấy vẫn luôn muốn cưới là kiểu phụ nữ như lời chị nói, thì hoàn toàn không thể nào coi trọng tôi được, tôi chỉ quản lý một công ty nhỏ thôi, không có bản lĩnh lớn lao gì, tôi không thể từ bỏ sự nghiệp của mình, tôi ủng hộ công việc của anh ấy, sẽ không tạo thêm phiền phức cho anh ấy, nhưng tôi và anh ấy bình đẳng với nhau, chị hi vọng tôi như thế nào đó, những câu kiểu này vốn đã không công bằng với tôi rồi, tôi và anh ấy có thể bao dung lẫn nhau, nhưng tôi không muốn bị ép phải làm bất cứ chuyện gì.”

“Quan trọng nhất là, cô Cao này, chị dùng tư cách gì để yêu cầu tôi làm một bà vợ tốt như trong miệng của chị? Chồng tôi chưa bao giờ yêu cầu tôi phải như thế cả, nếu như anh ấy có bệnh gia trưởng, tôi nhất định sẽ không gả cho anh ấy, anh ấy không phải người ích kỷ như vậy.”

“Tôi chỉ hi vọng hai người có thể sống tốt thôi.” Cao Tĩnh cũng có chút tức giận, “Lẽ nào như vậy còn cần phải có tư cách gì sao? Hay là, tôi là bạn của Ân Á Minh, không đủ tư cách để nói những lời này sao, chẳng lẽ cô không muốn cậu ấy càng hạnh phúc hơn sao?”

“Hi vọng anh ấy sống tốt? Hi vọng anh ấy càng hạnh phúc hơn?” Vu Kiều cười giễu cợt, cô ngồi thẳng người lên, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ chị cảm thấy bây giờ anh ấy sống không tốt à? Hai chúng tôi rất tốt, không có bất cứ chỗ nào bất mãn với nhau cả, ai cũng có hình mẫu lý tưởng của mình, chị có, tôi có, anh ấy cũng có, trước kia tôi cũng từng ảo tưởng bạch mã hoàng tử của mình là người như thế nào, nhưng đó chỉ là ảo tưởng thôi, không thể nào y theo ảo tưởng mà định sẵn một nửa tương lai của mình chứ, như thế sỉ nhục người khác lắm đấy.”

“Nếu tôi đã kết hôn với anh ấy, dĩ nhiên là muốn sống tốt với anh ấy rồi, ở bên anh ấy, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau buồn, chúng tôi sẽ giúp đỡ lần nhau, nhưng tuyệt đối không phải kiểu gánh vác như chị đã nói!”

“Đúng, chị là bạn của anh ấy, còn là đàn chị của anh ấy, hai người có tình hữu nghị bạn học, cũng hợp tác với nhau rất lâu, nhưng tôi cũng là người, chị bảo tôi bỏ ra cái này cái kia vì anh ấy, khoan nói tôi có đồng ý hay không, chỉ nói anh ấy thôi, chị chưa từng nghĩ tới bảo anh ấy vì tôi mà bỏ ra cái gì sao? Tại sao chị muốn tôi chiều theo anh ấy, mà không phải là anh ấy chiều theo tôi?”

“Chỉ bởi vì tôi là một nhân vật nhỏ? Chỉ bởi vì tôi gả cho anh ấy thì đã là phần phước cực kỳ to lớn trong mắt các người? Vậy nên tôi phải cảm tạ trời đất, làm trâu làm ngựa cho anh ấy ư?”

“Logic của cô là của phường trộm cướp nào thế?”

“Nếu như Ân Á Minh dám nói với tôi như thế, tôi có thể cho anh ấy một bạt tay bất cứ lúc nào đấy, coi như Vu Kiều tôi bị mù mới gả cho anh ấy!”

“Vậy cô gả cho cậu ấy vì cái gì? Vì yêu cậu ấy sao?” Cao Tĩnh cố ý hỏi như thế, bởi vì trước đó Ân Á Minh có nói với cô ta, Vu Kiều chưa từng nói những từ như thích, hay yêu, cô ta phải hỏi người phụ nữ này cho ra lẽ, tốt cuộc tiếp cận Ân Á Minh là vì cái gì!

Lần này cô ta xem như đã hiểu rồi, Vu Kiều không chỉ không yêu Ân Á Minh, thậm chí không hề nghĩ tới sẽ vì Ân Á Minh mà bỏ ra cái gì, thậm chí ngay cả Ân Á Minh thích gì cô còn không rõ, ích kỉ như thế, chỉ nghĩ muốn có được cái gì, thậm chí ngay cả một câu thích cũng không chịu nói, khiến cho đàn ông muốn có mà không thể có được mới là tốt nhất hay sao? Người phụ nữ như thế, cô có tư cách gì đứng bên cạnh Ân Á Minh chứ?

Ngoài miệng thì nói đủ kiểu lí lẽ đường hoàng, cái gì mà muốn bình đẳng, nhưng trên thế giới này ở đâu có bình đẳng tuyệt đối chứ, muốn hưởng thụ đồng thời cũng phải tận trách với nghĩa vụ nên làm.

Hôn nhân của Vu Kiều và Ân Á Minh, bất kể là ai nhìn vào cũng đều thấy là Ân Á Minh bị thiệt, cậu ấy vì Vu Kiều mà bỏ qua cả một khu rừng, có ai mà cậu ấy không thể cưới chứ, lại khăng khăng chọn trúng cô, chỉ là đúng lúc cậu ấy rung động với cô mà thôi, thật sự cho rằng cô hay ho biết mấy, cậu ấy không có cô thì không được sao, cậu ấy cho cô trải qua cuộc sống tốt nhất trên thế giới, để cho cô được biết bao người phụ nữ ngưỡng mộ, để cho đứa con tương lai của cô thừa kế một gia tài kếch sù như thế, như vậy còn không đủ sao? Cô vì cậu ấy mà bỏ ra một chút chẳng lẽ không nên sao, lẽ nào còn muốn cậu ấy nâng niu cô như công chúa vậy?

Cô ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ích kỷ như thế!

Đương nhiên, những lời này Cao Tĩnh sẽ không nói với Vu Kiều, nếu như cô ta muốn nói, đối tượng cũng sẽ không phải là Vu Kiều, cô ta cảm thấy Vu Kiều căn bản không hề xứng với Ân Á Minh, thậm chí có thể nói, hoàn toàn đang chà đạp Ân Á Minh, nhưng bây giờ Ân Á Minh đã bị Vu Kiều mê hoặc hoàn toàn rồi, căn bản không thể nhìn rõ đông nam tây bắc nữa, mê muội một người phụ nữ không yêu mình đến thần hồn điên đảo, như thế không hề giống với phong cách của cậu ấy.

“Đó là chuyện của hai chúng tôi, tại sao tôi phải nói với chị chứ!” Vu Kiều cảm thấy người phụ nữ họ Cao này thật sự quá kì cục, “Ân Á Minh muốn kết hôn với ai cần phải được chị đồng ý hay sao? Chị với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, tôi mới là vợ anh ấy! Tôi không cần người khác dạy tôi làm một bà xã đúng chuẩn như thế nào, cô Cao, chị vượt quá bổn phận rồi đó!”

Những người xung quanh nghe thấy hai người cãi nhau đều đứng lại vây xem, Cao Tĩnh cảm thấy có chút lúng túng, tâm trạng của cô ta tệ hết biết, trước đó cô ta nghĩ hay lắm, nếu Ân Á Minh đã chọn Vu Kiều, thì nhất định Vu Kiều có chỗ hơn người, cô ta phải nhường bước thì nhường thôi, tin rằng Vu Kiều sẽ là một cô vợ tốt, dù sao người đàn ông kia đã nhìn trúng rồi.

Nhưng ai ngờ trò chuyện không bao lâu thì Vu Kiều đã lộ ra bộ mặt thật, chênh lệch với suy nghĩ của cô ta quá nhiều, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận bà xã của Ân Á Minh lại là một người như thế!

“Cứ xem như tôi quá phận đi, thì tôi cũng là vì tốt cho Á Minh thôi, tôi chỉ là một người bạn bình thường của cậu ấy, cũng biết suy nghĩ cho cậu ấy, cô là bà xã của cậu ấy, nhưng cô đã làm được gì chứ? Đừng nói đã làm được gì, ngay cả yêu cậu ấy, cô cũng không làm được!” Bây giờ Cao Tĩnh nhìn Vu Kiều không có chỗ nào vừa mắt cả.

“Tôi làm không được thì chị có thể làm được sao?!” Vu Kiều trừng lớn mắt.

“Tôi……” Cao Tĩnh vừa muốn nói được, nhưng lập tức ý thức được có chỗ không đúng liền rút lại.

“Ha.” Vu Kiều cười lạnh một tiếng, “Xem ra tôi đã hiểu vì sao chị sốt ruột như vậy rồi.”

Cao Tĩnh bực thầm, phút chốc không suy xét kĩ vậy mà bị Vu Kiều nhìn ra rồi.

Nhìn điệu bộ hai người cãi nhau càng ngày càng dữ dội, vệ sĩ ở bên cạnh sợ Cao Tĩnh gây bất lợi cho Vu Kiều, khom lưng hỏi Vu Kiều muốn đuổi người đi hay không.

“Không cần đâu, bãi biển này đâu phải của nhà tôi, chị ta muốn ở đâu tôi cũng ngăn không được.” Vu Kiều đứng lên bỏ đi, đợt tắm năng này cô không thèm nữa, thật là xúi quẩy mà!

“Chờ chút.” Cao Tĩnh kêu Vu Kiều lại.

Vu Kiều quay đầu.

“Bữa sáng nay, Á Minh ăn ít lắm, cô là bà xã của cậu ấy, nói với cậu ấy giúp tôi, sau này đừng như thế nữa, bữa sáng mà ăn không ngon thì cả ngày đều không có tinh thần đâu.” Cao Tĩnh cong môi cười.

Nếu đã vạch mặt đến mức độ này rồi, vậy cô ta cũng không cần che giấu gì nữa, nếu như không thể khiến Ân Á Minh tỉnh táo kịp thời, vậy thì bắt đầu phá hoại tình cảm vợ chồng là được, cô ta là phụ nữ, hiểu rõ phụ nữ nhất, dù cho Vu Kiều không yêu Ân Á Minh, có một số chuyện nhất định sẽ để ý, chuyện ăn sáng hôm nay, Ân Á Minh đặc biệt nhắc đừng nói tới, nên chắc chắn sẽ không nói với Vu Kiều, vậy bây giờ cô ta nói như thế, thì sẽ có cảm giác Ân Á Minh đang lừa gạt giấu giếm, đây là điều kiêng kị nhất trong tình cảm nam nữ, Vu Kiều nhất định sẽ bắt đầu nghi kị.

Việc nhỏ có thể thành việc lớn, một đóm lửa nhỏ thôi, chỉ cần lợi dụng cho tốt, thì có thể dùng làm việc lớn rồi.

Nghi ngờ, cãi nhau, tình cảm sẽ nhanh chóng rạn nứt, dù cho có hòa hảo với nhau, kẽ hở kia nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại nứt ra thôi, kèm theo cãi nhau thì sẽ bắt đầu sinh ra bực bội và chán ghét, rồi sẽ bắt đầu tính toán được mất, rồi sẽ trở nên ích kỉ, Ân Á Minh sẽ cảm thấy không đáng, cậu ấy thích Vu Kiều như thế, cuối cùng nhận được lại là sự nghi ngờ của Vu Kiều, cậu ấy sẽ nghi ngờ ý nghĩa khi đầu tư cho phần tình cảm này.

Lúc Vu Kiều nghe câu nói này của Cao Tĩnh thì chân mày khẽ nhíu lại, rõ ràng Ân Á Minh ăn sáng rất bình thường, sau khi ngắm bình minh trở về thì ăn cùng với cô, lượng thức ăn cũng rất bình thường, thế nào gọi là ăn ít?

“Sao thế, cậu ấy không nói với cô à?” Cao Tĩnh cười nhẹ, “Á Minh và tôi cùng ngắm bình minh xong, thì cùng đi ăn sáng, ở nhà hàng xx kia đó, chẳng qua cậu ấy không ăn bao nhiêu, nên tôi hơi lo lắng.”

Sắc mặt của Vu Kiều thoáng chốc khó coi, lúc Ân Á Minh trở về rõ ràng đã nói với cô, anh chưa ăn sáng, vậy Cao Tĩnh đang nói chuyện gì?

Nhìn thế nào thì đối phương cũng không giống như đang nói dối, dù sao loại chuyện này đối chất một cái thì sẽ bể mánh ngay.

Vậy tại sao Ân Á Minh lại nói dối cô?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương