Mẹ Kế Của Lọ Lem
-
Chương 70
Có thể là lúc lắp giá quay phim chỉnh góc độ không được tốt, lúc ngoài biển bắt đầu xuất hiện tia sáng, Ân Á Minh phát hiện ống kính không ổn lắm, đây là lần đầu
tiên anh làm những chuyện như thế này, vệ sĩ và nhân viên phục vụ cũng
không rành gì mấy, mấy người tay chân vụng về, mắt thấy mặt trời sắp lên rồi, mọi người đều có chút sốt ruột.
“Để chị làm cho, chỉnh chỗ này cao một chút.” Cao Tĩnh đi qua, sở thích của cô ta chính là chụp ảnh, không bao lâu sau đã điều chỉnh góc độ xong xuôi.
Thòi gian mặt trời mọc cũng không lâu lắm, rất nhanh đã quay xong rồi, vốn còn định làm một màn tỏ tình, nhưng xung quanh hơi nhiều người, khá ồn ào, Ân Á Minh đành bỏ cuộc, sau này lại tính tiếp vậy.
Dọn dẹp thiết bị quay phim xong, Ân Á Minh và Cao Tĩnh đến một nhà hàng gần đó ăn sáng, vệ sĩ và người hầu thì ngồi ăn ở bàn bên cạnh.
“Cậu với bà xã của cậu ra ngoài vẫn luôn mang theo vệ sĩ thế này à?” Cao Tĩnh nhìn sang người vệ sĩ kia một cái, tối hôm qua anh ta cũng có xuất hiện, cũng ngồi bàn bên cạnh, trước kia lúc tiếp xúc trong công việc thấy Ân Á Minh lúc nào cũng mang theo vệ sĩ cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc riêng tư như vậy cũng phải mang theo, trò chuyện tán gẫu cũng không tiện cho lắm.
“Phải đó.” Ân Á Minh không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào, “Nhưng mà lúc có cô ấy sẽ sắp xếp thêm vài người nữa, em không yên tâm.”
“Có khoa trương quá không? Như vậy thì khi hai người ở bên nhau lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, không để tâm sao?” Cao Tĩnh cố hết sức đề nghị một cách uyển chuyển.
“Không đâu, nếu chị có coi tin tức, thì chắc sẽ biết gần đây bọn em xảy ra chuyện gì, thật sự em rất lo cho sự an toàn của cô ấy, không có vài người đi theo thì không thể yên tâm làm việc được.” Ân Á Minh cũng rất bất đắc dĩ.
Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa, “Quen biết cậu lâu như thế, trước kia thật sự không biết cậu lại chăm lo cho gia đình như vậy, lúc trước tán gẫu với cậu, cậu nói sau 35 tuổi mới tính đến chuyện kết hôn cơ mà, bây giờ cậu còn chưa đến 30 tuổi nữa, thật là làm chị bất ngờ quá.”
“Phải, em cũng rất ngạc nhiên, nhưng đã gặp được thì chính là đã gặp được, em không muốn bỏ lỡ cô ấy, kế hoạch mãi mãi cũng theo không kịp sự biến hóa.” Ân Á Minh xiên miếng trứng chiên lên, nói, “Sau này chị gặp được người mà chị muốn kết hôn đoán chừng cũng sẽ không khác em là bao, quả thật chuyện tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời này.”
“Lúc trước thật sự là cậu bắt đầu theo đuổi cô ấy à?” Cao Tĩnh vẫn không dám tin vào điều này.
“Còn không phải sao.” Nói đến đây Ân Á Minh cảm thấy mình có chút khổ sở, “Đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng nói thích em, cứ từ từ thôi.” Tình trạng của anh và Vu Kiều rốt cuộc như thế nào chỉ có ba mẹ anh biết, thế này coi như là tính kế lừa được vợ vậy, nói ra có khả năng sẽ bị đồng bào đàn ông chê trách nữa ấy chứ.
Trước kia vẫn cảm thấy không có gì, bây giờ nghe câu này, sắc mặt của Cao Tĩnh không còn tự nhiên như vừa rồi, “Cô ấy không yêu cậu à?”
“Ặc…… Hẳn là có cảm tình với em, em cảm nhận được, chỉ là con người của cô ấy khá kín đáo, hơn nữa kết hôn quá vội vàng, là do em sốt ruột quá đi.” Ân Á Minh vẫn cứ tự mình trêu đùa, nhưng đó giờ chưa từng bị người khác hỏi trực tiếp như thế, cảm thấy có chút quái lại, nếu anh nói Vu Kiều chắc chắn yêu anh rồi, thì anh nói không được, như thế không công bằng với Vu Kiều, nhưng nói không yêu, thì trong lòng mình lại khó chịu.
Cao Tĩnh hoàn toàn không hiểu Ân Á Minh nghĩ cái gì, “Chị là phụ nữ, có thể cậu không hiểu phụ nữ, phần lớn phụ nữ đều sẽ kết hôn với người thích mình, đối xử tốt với mình, tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng có lẽ cả đời cũng sẽ không yêu đối phương, hai người kết hôn vội vàng như vậy, có thể bà xã của cậu vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, nếu như có một ngày cô ấy gặp được người làm cho cô ấy rung động, cậu phải làm sao?”
Câu này Ân Á Minh không thích nghe, “Em tin tưởng cô ấy.”
Dường như Cao Tĩnh trông có vẻ hơi khó chịu, “Sao cậu phải uất ức mình như vậy, cậu ưu tú như thế, hoàn toàn có thể tìm một người càng yêu cậu hơn mà.”
“Em biết chị lo lắng cho em, nhưng bây giờ thật sự em sống rất tốt, rất thỏa mãn, cô ấy là một người phụ nữ tốt.” Ân Á Minh cảm thấy Cao Tĩnh phản ứng hơi quá, anh là người trưởng thành, lựa chọn đối tượng kết hôn như thế nào hoàn toàn có nhận định của chính mình, tuy Vu Kiều không nói gì hết, nhưng quả thật bọn họ rất hạnh phúc, điều này không hề sai, nên hi vọng vào một tương lai tươi đẹp hơn mới đúng, tại sao phải tiêu cực như vậy chứ.
Cao Tĩnh cười khổ, “Chị cứ nghĩ rằng người cậu muốn tìm là cô gái có năng lực, có thể giúp đỡ cậu trên con đường sự nghiệp, bất kể là cuộc sống hay công việc đều có thể cùng tiến cùng lui với cậu, thì ra lời cậu nói trước kia chỉ có mình chị coi là thật, nói thật, thật sự rất tiếc cho cậu đấy.”
Ân Á Minh chau mày, câu nói này sao nghe vào kỳ lạ thế nào ấy, “Em thưởng thức phái nữ có năng lực xuất chúng, không sai, ngay hiện tại, em cũng vẫn hi vọng bạn đồng hành trên công việc với em cũng có thể là cô gái như vậy, nhưng yêu đương, kết hôn không phải công việc, những thứ như kế hoạch vốn không thích hợp xuất hiện trong tình cảm, yêu cầu đối phương phải là người như thế nào, như vậy rất không tôn trọng đối phương, nếu như sau này phát hiện không giống như kế hoạch mình đã dự trù, chẳng lẽ có thể tùy tiện đổi một người khác hay sao? Vậy thì em hoàn toàn có thể chọn kết hôn liên doanh.”
“Nhưng cô gái như thế mới càng thích hợp với cậu hơn, quá khứ của bà xã cậu chị không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy cô ấy không giúp đỡ gì được cho cậu cả.” Ân Á Minh nói một tràng, nhưng Cao Tĩnh vẫn không thể chấp nhận được.
Ân Á Minh đặt nĩa xuống, lúc này anh thật sự có chút tức giận rồi, anh vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về Cao Tĩnh, quen biết với nhau nhiều năm như vậy, anh biết đối phương là một cô gái thành công, chín chắn, có năng lực, lại xuất chúng, mặc kệ là chuyện gì, cô ấy đều có thể ung dung đối phó, mọi người đều thích cô ấy, bọn họ cũng là bạn tốt đã nhiều năm rồi.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cũng không nên đánh giá hôn nhân của anh như vậy.
“Đàn chị, chị là một cô gái rất độc lập, thông minh, xinh đẹp, năng lực xuất chúng, em vẫn luôn tán thưởng chị, chúng ta cũng là bạn rất tốt của nhau, bây giờ em kết hôn rồi, trước kia chị còn chúc phúc em nữa, bây giờ lại bắt đầu phê bình bã xã em, em không biết chị có gì bất mãn với cô ấy, chỉ vì cô ấy không thể giúp được em ư?” Ân Á Minh không thể nào hiểu nổi Cao Tĩnh như vậy là thế nào, sao tính cách bỗng dưng đột biến thế này, chẳng phải hôm qua còn tốt lắm sao, “Trước đó em đã nói rồi, nếu như em cần một người vợ có thể giúp đỡ em trên sự nghiệp, thì em hoàn toàn có thể kết hôn liên doanh, nhưng tại sao em phải làm thế? Nếu như sự nghiệp của em cần phải nhờ vào hôn nhân liên doanh mới có thể tiến cao thêm một bước, vậy bao nhiêu năm nay em dốc sức làm việc chẳng phải rất nực cười hay sao?”
“Những người đi làm bình thường cũng có thể tự do yêu đương, tại sao em không thể? Tại sao em phải vì cái gọi là sự nghiệp mà thỏa hiệp? Vậy cuộc sống của em ngoài tiền ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Không sai, lúc trước em có nói, em thích kiểu con gái như chị nói, đó là hình mẫu lí tưởng của em, em tin mỗi một người đều đã từng ảo tưởng về nửa kia trong tương lai của mình, nhưng sau khi thật sự gặp được người mình thích, thì chị sẽ phát hiện, đối phương liền biến thành hình mẫu lí tưởng của chị ngay lập tức.”
Cao Tĩnh thở dài, “Bây giờ coi như chị đã tin một câu nói, tình yêu là mù quáng, ngay cả người như cậu bây giờ cũng bị tình yêu mê hoặc cho thần hồn điên đảo, cậu xác định sau này cậu sẽ không hối hận sao? Hai người kết hôn chớp nhoáng, hiện giờ cậu thấy bà xã của cậu xinh đẹp, mê người, lại đáng yêu, nhưng hai người phải sống với nhau nhiều năm như vậy, sau khi tiếp xúc với nhau lâu rồi, tình cảm mãnh liệt đều sẽ qua đi, khi cậu phát hiện cô ấy khác với dự định của cậu quá xa, cậu có thể đảm bảo rằng mình sẽ không thất vọng? Không thấy phiền? Không hối hận không?”
Mặt của Ân Á Minh hoàn toàn lạnh xuống, anh trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói: “Đàn chị, khó được dịp ở đây có thể gặp chị, em thật sự không muốn cãi nhau với chị, chúng ta đã là bạn bè với nhau nhiều năm nay, bây giờ em kết hôn rồi, chị thành tâm gửi một câu chúc mừng, hi vọng em hạnh phúc, khó lắm sao?”
“Em không hiểu hôm nay chị nói với em những lời này là có ý gì, chị muốn bà xã em trở thành phụ nữ mạnh mẽ giúp đỡ cho sự nghiệp của em, hay là muốn em có ý kiến với bà xã của em, thậm chí tệ hơn nữa, muốn chúng em li hôn.”
“Ngoài ba điều này, em không nghĩ ra điều gì khác nữa.”
“Chị……” Thoáng chốc Cao Tĩnh có chút nghẹn lời.
“Chị nói đi, em rất kiên nhẫn, có thể từ từ chờ.” Ân Á Minh cứ thế kiên nhẫn ngồi chờ, “Em nghe chị nói một tràng như thế, tạm thời cho rằng chị vì muốn tốt cho em đi, vậy chị hi vọng tiếp theo em nên làm thế nào? Hi vọng em li hôn với bà xã em, sau đó kết hôn với một người phụ nữ khác có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của em sao?”
“Chị…… chị không có ý đó.” Cao Tĩnh có chút bối rối.
“Vậy thì em không hiểu ý của chị rồi, bà xã em, cô ấy không làm sai gì cả, chỉ vì hiện giờ em thích cô ấy, thì phải chịu sự chỉ trích như vậy, thế thì quá hoang đường, quá nực cười rồi đấy.” Ân Á Minh cảm thấy chính mình cũng có chút không hiểu nổi Cao Tĩnh, “Trước khi kết hôn thì cô ấy đã như vậy rồi, sau khi kết hôn em cũng vẫn hi vọng cô ấy có thể sống tự do như trước, chỉ vì em là đối tượng kết hôn của cô ấy, thì bị yêu cầu phải thế này thế kia, như vậy quá không công bằng với cô ấy, hơn nữa nói khó nghe một chút, như vậy có chút xem nhẹ phụ nữ rồi, chị vô tình đã đặt cô ấy vào vị trí thấp hơn em một bậc, coi cô ấy như vật phụ thuộc trong hôn nhân của em, em tin rằng một cô gái bình thường, có lòng tự trọng đều sẽ không vui vì điều đó, nếu như một người phụ nữ nói cô ấy cố gắng thế nào, cố gắng làm sao mới có thể xứng với em, vậy thì em muốn nói, em chắc chắn sẽ không thích kiểu người như thế, không phải nói người đó không tốt, chỉ là quan điểm về giá trị không hợp với em, em không muốn vợ của mình là kiểu người không có cái tôi như vậy.”
“Dĩ nhiên, em không loại trừ có một số đàn ông sẽ thích loại hình này, nhưng không phải em.”
“Cho nên, nói ra ý kiến của chị đi, chị hi vọng em nên làm như thế nào?” Ân Á Minh cảm thấy bữa sáng này thật sự là bữa sáng khó ăn nhất trong lịch sử, thật lòng anh rất thích ăn cơm, trò chuyện với bạn lâu năm, không ngờ kết quả lại thế này, xem ra anh vẫn chưa đủ hiểu đối phương, hợp nhau trên công việc không có nghĩa tam quan trong cuộc sống cũng có thể giống nhau.
Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa yên lặng rất lâu, cô ta cảm thấy mình hơi kích động rồi, cô ta cũng có xem qua tin tức trong nước, có thể nhìn ra, Ân Á Minh thật sự rất thích Vu Kiều, bây giờ vẫn đang trong tuần trăng mật ngọt ngào nhất, trong đầu của Ân Á Minh chỉ có cô vợ mới cưới của anh, cô ta nói những điều này chỉ làm cho đối phương phản cảm.
“Xin lỗi, chị lỡ lời rồi, chị xin lỗi, lúc khác chị sẽ tự mình đi xin lỗi với bà xã của cậu, hi vọng sẽ nhận được sự tha thứ của cô ấy.” Cô ta nhếch môi cười.
“Vậy thì không cần đâu, chuyện này em không muốn cô ấy biết, miễn cho cô ấy suy nghĩ lung tung.” Ân Á Minh nói xong thì hoàn toàn không thấy đói nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra là tốt nhất, sao có thể nói với Vu Kiều được chứ, anh thật sự không biết Cao Tĩnh đang nghĩ gì nữa.
“Xin lỗi đàn chị, em còn có việc phải đi trước, chị ăn thong thả nhé.” Ân Á Minh gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, sau đó đứng dậy rời đi, khó có được một bữa sáng đẹp trời ngắm bình minh cứ thế bị phá nát, tâm trạng quả thật tệ hết biết luôn rồi.
Đương nhiên Cao Tĩnh cũng ăn không vô, cô ta nhìn theo bóng lưng của Ân Á Minh, rất khổ sở.
Cô ta nhớ rõ từng câu từng chữ mà Ân Á Minh đã nói, hình mẫu lí tưởng, cùng với độ tuổi muốn kết hôn của Ân Á Minh, cô ta đều nhớ rất rõ ràng, nên bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn đợi chờ, đợi đến một ngày Ân Á Minh muốn kết hôn, trong quá trình chờ đợi cô ta vẫn luôn trưởng thành, trưởng thành thành một người phụ nữ ưu tú hoàn toàn xứng đôi với Ân Á Minh.
Cô ta cảm thấy kế hoạch của Ân Á Minh rất tuyệt, bởi vì nó cho cô ta đầy đủ thời gian để trưởng thành, cô ta không có gia thế hiển hách, nếu như không có đủ thời gian, cô ta căn bản không kịp trưởng thành, cô ta tin rằng qua mấy năm nữa thì chắc chắn mình sẽ trở thành một người phụ nữ có đủ tư cách đứng bên cạnh Ân Á Minh.
Nhưng cô ta chờ đợi biết bao nhiêu năm, vẫn luôn khổ sở không dám bày tỏ, nhận được cái gì chứ?
Người đàn ông đó đột nhiên kết hôn, thậm chí cô ta còn không nhận được thiệp mời trước tiên nữa!
Cô ta cảm thấy bản thân mình thật quá buồn cười, cô ta hoàn toàn là muốn tốt cho Ân Á Minh, nhưng người đàn ông đó không hề cảm kích, thậm chí còn hung hăng trách cứ cô ta, chỉ vì cô vợ mới cưới còn chưa được mấy ngày của anh.
Tình bạn bao nhiêu năm nay, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện……
Rõ ràng người quen biết cậu trước là tôi cơ mà……
“Để chị làm cho, chỉnh chỗ này cao một chút.” Cao Tĩnh đi qua, sở thích của cô ta chính là chụp ảnh, không bao lâu sau đã điều chỉnh góc độ xong xuôi.
Thòi gian mặt trời mọc cũng không lâu lắm, rất nhanh đã quay xong rồi, vốn còn định làm một màn tỏ tình, nhưng xung quanh hơi nhiều người, khá ồn ào, Ân Á Minh đành bỏ cuộc, sau này lại tính tiếp vậy.
Dọn dẹp thiết bị quay phim xong, Ân Á Minh và Cao Tĩnh đến một nhà hàng gần đó ăn sáng, vệ sĩ và người hầu thì ngồi ăn ở bàn bên cạnh.
“Cậu với bà xã của cậu ra ngoài vẫn luôn mang theo vệ sĩ thế này à?” Cao Tĩnh nhìn sang người vệ sĩ kia một cái, tối hôm qua anh ta cũng có xuất hiện, cũng ngồi bàn bên cạnh, trước kia lúc tiếp xúc trong công việc thấy Ân Á Minh lúc nào cũng mang theo vệ sĩ cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc riêng tư như vậy cũng phải mang theo, trò chuyện tán gẫu cũng không tiện cho lắm.
“Phải đó.” Ân Á Minh không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào, “Nhưng mà lúc có cô ấy sẽ sắp xếp thêm vài người nữa, em không yên tâm.”
“Có khoa trương quá không? Như vậy thì khi hai người ở bên nhau lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, không để tâm sao?” Cao Tĩnh cố hết sức đề nghị một cách uyển chuyển.
“Không đâu, nếu chị có coi tin tức, thì chắc sẽ biết gần đây bọn em xảy ra chuyện gì, thật sự em rất lo cho sự an toàn của cô ấy, không có vài người đi theo thì không thể yên tâm làm việc được.” Ân Á Minh cũng rất bất đắc dĩ.
Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa, “Quen biết cậu lâu như thế, trước kia thật sự không biết cậu lại chăm lo cho gia đình như vậy, lúc trước tán gẫu với cậu, cậu nói sau 35 tuổi mới tính đến chuyện kết hôn cơ mà, bây giờ cậu còn chưa đến 30 tuổi nữa, thật là làm chị bất ngờ quá.”
“Phải, em cũng rất ngạc nhiên, nhưng đã gặp được thì chính là đã gặp được, em không muốn bỏ lỡ cô ấy, kế hoạch mãi mãi cũng theo không kịp sự biến hóa.” Ân Á Minh xiên miếng trứng chiên lên, nói, “Sau này chị gặp được người mà chị muốn kết hôn đoán chừng cũng sẽ không khác em là bao, quả thật chuyện tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời này.”
“Lúc trước thật sự là cậu bắt đầu theo đuổi cô ấy à?” Cao Tĩnh vẫn không dám tin vào điều này.
“Còn không phải sao.” Nói đến đây Ân Á Minh cảm thấy mình có chút khổ sở, “Đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng nói thích em, cứ từ từ thôi.” Tình trạng của anh và Vu Kiều rốt cuộc như thế nào chỉ có ba mẹ anh biết, thế này coi như là tính kế lừa được vợ vậy, nói ra có khả năng sẽ bị đồng bào đàn ông chê trách nữa ấy chứ.
Trước kia vẫn cảm thấy không có gì, bây giờ nghe câu này, sắc mặt của Cao Tĩnh không còn tự nhiên như vừa rồi, “Cô ấy không yêu cậu à?”
“Ặc…… Hẳn là có cảm tình với em, em cảm nhận được, chỉ là con người của cô ấy khá kín đáo, hơn nữa kết hôn quá vội vàng, là do em sốt ruột quá đi.” Ân Á Minh vẫn cứ tự mình trêu đùa, nhưng đó giờ chưa từng bị người khác hỏi trực tiếp như thế, cảm thấy có chút quái lại, nếu anh nói Vu Kiều chắc chắn yêu anh rồi, thì anh nói không được, như thế không công bằng với Vu Kiều, nhưng nói không yêu, thì trong lòng mình lại khó chịu.
Cao Tĩnh hoàn toàn không hiểu Ân Á Minh nghĩ cái gì, “Chị là phụ nữ, có thể cậu không hiểu phụ nữ, phần lớn phụ nữ đều sẽ kết hôn với người thích mình, đối xử tốt với mình, tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng có lẽ cả đời cũng sẽ không yêu đối phương, hai người kết hôn vội vàng như vậy, có thể bà xã của cậu vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, nếu như có một ngày cô ấy gặp được người làm cho cô ấy rung động, cậu phải làm sao?”
Câu này Ân Á Minh không thích nghe, “Em tin tưởng cô ấy.”
Dường như Cao Tĩnh trông có vẻ hơi khó chịu, “Sao cậu phải uất ức mình như vậy, cậu ưu tú như thế, hoàn toàn có thể tìm một người càng yêu cậu hơn mà.”
“Em biết chị lo lắng cho em, nhưng bây giờ thật sự em sống rất tốt, rất thỏa mãn, cô ấy là một người phụ nữ tốt.” Ân Á Minh cảm thấy Cao Tĩnh phản ứng hơi quá, anh là người trưởng thành, lựa chọn đối tượng kết hôn như thế nào hoàn toàn có nhận định của chính mình, tuy Vu Kiều không nói gì hết, nhưng quả thật bọn họ rất hạnh phúc, điều này không hề sai, nên hi vọng vào một tương lai tươi đẹp hơn mới đúng, tại sao phải tiêu cực như vậy chứ.
Cao Tĩnh cười khổ, “Chị cứ nghĩ rằng người cậu muốn tìm là cô gái có năng lực, có thể giúp đỡ cậu trên con đường sự nghiệp, bất kể là cuộc sống hay công việc đều có thể cùng tiến cùng lui với cậu, thì ra lời cậu nói trước kia chỉ có mình chị coi là thật, nói thật, thật sự rất tiếc cho cậu đấy.”
Ân Á Minh chau mày, câu nói này sao nghe vào kỳ lạ thế nào ấy, “Em thưởng thức phái nữ có năng lực xuất chúng, không sai, ngay hiện tại, em cũng vẫn hi vọng bạn đồng hành trên công việc với em cũng có thể là cô gái như vậy, nhưng yêu đương, kết hôn không phải công việc, những thứ như kế hoạch vốn không thích hợp xuất hiện trong tình cảm, yêu cầu đối phương phải là người như thế nào, như vậy rất không tôn trọng đối phương, nếu như sau này phát hiện không giống như kế hoạch mình đã dự trù, chẳng lẽ có thể tùy tiện đổi một người khác hay sao? Vậy thì em hoàn toàn có thể chọn kết hôn liên doanh.”
“Nhưng cô gái như thế mới càng thích hợp với cậu hơn, quá khứ của bà xã cậu chị không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy cô ấy không giúp đỡ gì được cho cậu cả.” Ân Á Minh nói một tràng, nhưng Cao Tĩnh vẫn không thể chấp nhận được.
Ân Á Minh đặt nĩa xuống, lúc này anh thật sự có chút tức giận rồi, anh vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về Cao Tĩnh, quen biết với nhau nhiều năm như vậy, anh biết đối phương là một cô gái thành công, chín chắn, có năng lực, lại xuất chúng, mặc kệ là chuyện gì, cô ấy đều có thể ung dung đối phó, mọi người đều thích cô ấy, bọn họ cũng là bạn tốt đã nhiều năm rồi.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cũng không nên đánh giá hôn nhân của anh như vậy.
“Đàn chị, chị là một cô gái rất độc lập, thông minh, xinh đẹp, năng lực xuất chúng, em vẫn luôn tán thưởng chị, chúng ta cũng là bạn rất tốt của nhau, bây giờ em kết hôn rồi, trước kia chị còn chúc phúc em nữa, bây giờ lại bắt đầu phê bình bã xã em, em không biết chị có gì bất mãn với cô ấy, chỉ vì cô ấy không thể giúp được em ư?” Ân Á Minh không thể nào hiểu nổi Cao Tĩnh như vậy là thế nào, sao tính cách bỗng dưng đột biến thế này, chẳng phải hôm qua còn tốt lắm sao, “Trước đó em đã nói rồi, nếu như em cần một người vợ có thể giúp đỡ em trên sự nghiệp, thì em hoàn toàn có thể kết hôn liên doanh, nhưng tại sao em phải làm thế? Nếu như sự nghiệp của em cần phải nhờ vào hôn nhân liên doanh mới có thể tiến cao thêm một bước, vậy bao nhiêu năm nay em dốc sức làm việc chẳng phải rất nực cười hay sao?”
“Những người đi làm bình thường cũng có thể tự do yêu đương, tại sao em không thể? Tại sao em phải vì cái gọi là sự nghiệp mà thỏa hiệp? Vậy cuộc sống của em ngoài tiền ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Không sai, lúc trước em có nói, em thích kiểu con gái như chị nói, đó là hình mẫu lí tưởng của em, em tin mỗi một người đều đã từng ảo tưởng về nửa kia trong tương lai của mình, nhưng sau khi thật sự gặp được người mình thích, thì chị sẽ phát hiện, đối phương liền biến thành hình mẫu lí tưởng của chị ngay lập tức.”
Cao Tĩnh thở dài, “Bây giờ coi như chị đã tin một câu nói, tình yêu là mù quáng, ngay cả người như cậu bây giờ cũng bị tình yêu mê hoặc cho thần hồn điên đảo, cậu xác định sau này cậu sẽ không hối hận sao? Hai người kết hôn chớp nhoáng, hiện giờ cậu thấy bà xã của cậu xinh đẹp, mê người, lại đáng yêu, nhưng hai người phải sống với nhau nhiều năm như vậy, sau khi tiếp xúc với nhau lâu rồi, tình cảm mãnh liệt đều sẽ qua đi, khi cậu phát hiện cô ấy khác với dự định của cậu quá xa, cậu có thể đảm bảo rằng mình sẽ không thất vọng? Không thấy phiền? Không hối hận không?”
Mặt của Ân Á Minh hoàn toàn lạnh xuống, anh trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói: “Đàn chị, khó được dịp ở đây có thể gặp chị, em thật sự không muốn cãi nhau với chị, chúng ta đã là bạn bè với nhau nhiều năm nay, bây giờ em kết hôn rồi, chị thành tâm gửi một câu chúc mừng, hi vọng em hạnh phúc, khó lắm sao?”
“Em không hiểu hôm nay chị nói với em những lời này là có ý gì, chị muốn bà xã em trở thành phụ nữ mạnh mẽ giúp đỡ cho sự nghiệp của em, hay là muốn em có ý kiến với bà xã của em, thậm chí tệ hơn nữa, muốn chúng em li hôn.”
“Ngoài ba điều này, em không nghĩ ra điều gì khác nữa.”
“Chị……” Thoáng chốc Cao Tĩnh có chút nghẹn lời.
“Chị nói đi, em rất kiên nhẫn, có thể từ từ chờ.” Ân Á Minh cứ thế kiên nhẫn ngồi chờ, “Em nghe chị nói một tràng như thế, tạm thời cho rằng chị vì muốn tốt cho em đi, vậy chị hi vọng tiếp theo em nên làm thế nào? Hi vọng em li hôn với bà xã em, sau đó kết hôn với một người phụ nữ khác có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của em sao?”
“Chị…… chị không có ý đó.” Cao Tĩnh có chút bối rối.
“Vậy thì em không hiểu ý của chị rồi, bà xã em, cô ấy không làm sai gì cả, chỉ vì hiện giờ em thích cô ấy, thì phải chịu sự chỉ trích như vậy, thế thì quá hoang đường, quá nực cười rồi đấy.” Ân Á Minh cảm thấy chính mình cũng có chút không hiểu nổi Cao Tĩnh, “Trước khi kết hôn thì cô ấy đã như vậy rồi, sau khi kết hôn em cũng vẫn hi vọng cô ấy có thể sống tự do như trước, chỉ vì em là đối tượng kết hôn của cô ấy, thì bị yêu cầu phải thế này thế kia, như vậy quá không công bằng với cô ấy, hơn nữa nói khó nghe một chút, như vậy có chút xem nhẹ phụ nữ rồi, chị vô tình đã đặt cô ấy vào vị trí thấp hơn em một bậc, coi cô ấy như vật phụ thuộc trong hôn nhân của em, em tin rằng một cô gái bình thường, có lòng tự trọng đều sẽ không vui vì điều đó, nếu như một người phụ nữ nói cô ấy cố gắng thế nào, cố gắng làm sao mới có thể xứng với em, vậy thì em muốn nói, em chắc chắn sẽ không thích kiểu người như thế, không phải nói người đó không tốt, chỉ là quan điểm về giá trị không hợp với em, em không muốn vợ của mình là kiểu người không có cái tôi như vậy.”
“Dĩ nhiên, em không loại trừ có một số đàn ông sẽ thích loại hình này, nhưng không phải em.”
“Cho nên, nói ra ý kiến của chị đi, chị hi vọng em nên làm như thế nào?” Ân Á Minh cảm thấy bữa sáng này thật sự là bữa sáng khó ăn nhất trong lịch sử, thật lòng anh rất thích ăn cơm, trò chuyện với bạn lâu năm, không ngờ kết quả lại thế này, xem ra anh vẫn chưa đủ hiểu đối phương, hợp nhau trên công việc không có nghĩa tam quan trong cuộc sống cũng có thể giống nhau.
Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa yên lặng rất lâu, cô ta cảm thấy mình hơi kích động rồi, cô ta cũng có xem qua tin tức trong nước, có thể nhìn ra, Ân Á Minh thật sự rất thích Vu Kiều, bây giờ vẫn đang trong tuần trăng mật ngọt ngào nhất, trong đầu của Ân Á Minh chỉ có cô vợ mới cưới của anh, cô ta nói những điều này chỉ làm cho đối phương phản cảm.
“Xin lỗi, chị lỡ lời rồi, chị xin lỗi, lúc khác chị sẽ tự mình đi xin lỗi với bà xã của cậu, hi vọng sẽ nhận được sự tha thứ của cô ấy.” Cô ta nhếch môi cười.
“Vậy thì không cần đâu, chuyện này em không muốn cô ấy biết, miễn cho cô ấy suy nghĩ lung tung.” Ân Á Minh nói xong thì hoàn toàn không thấy đói nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra là tốt nhất, sao có thể nói với Vu Kiều được chứ, anh thật sự không biết Cao Tĩnh đang nghĩ gì nữa.
“Xin lỗi đàn chị, em còn có việc phải đi trước, chị ăn thong thả nhé.” Ân Á Minh gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, sau đó đứng dậy rời đi, khó có được một bữa sáng đẹp trời ngắm bình minh cứ thế bị phá nát, tâm trạng quả thật tệ hết biết luôn rồi.
Đương nhiên Cao Tĩnh cũng ăn không vô, cô ta nhìn theo bóng lưng của Ân Á Minh, rất khổ sở.
Cô ta nhớ rõ từng câu từng chữ mà Ân Á Minh đã nói, hình mẫu lí tưởng, cùng với độ tuổi muốn kết hôn của Ân Á Minh, cô ta đều nhớ rất rõ ràng, nên bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn đợi chờ, đợi đến một ngày Ân Á Minh muốn kết hôn, trong quá trình chờ đợi cô ta vẫn luôn trưởng thành, trưởng thành thành một người phụ nữ ưu tú hoàn toàn xứng đôi với Ân Á Minh.
Cô ta cảm thấy kế hoạch của Ân Á Minh rất tuyệt, bởi vì nó cho cô ta đầy đủ thời gian để trưởng thành, cô ta không có gia thế hiển hách, nếu như không có đủ thời gian, cô ta căn bản không kịp trưởng thành, cô ta tin rằng qua mấy năm nữa thì chắc chắn mình sẽ trở thành một người phụ nữ có đủ tư cách đứng bên cạnh Ân Á Minh.
Nhưng cô ta chờ đợi biết bao nhiêu năm, vẫn luôn khổ sở không dám bày tỏ, nhận được cái gì chứ?
Người đàn ông đó đột nhiên kết hôn, thậm chí cô ta còn không nhận được thiệp mời trước tiên nữa!
Cô ta cảm thấy bản thân mình thật quá buồn cười, cô ta hoàn toàn là muốn tốt cho Ân Á Minh, nhưng người đàn ông đó không hề cảm kích, thậm chí còn hung hăng trách cứ cô ta, chỉ vì cô vợ mới cưới còn chưa được mấy ngày của anh.
Tình bạn bao nhiêu năm nay, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện……
Rõ ràng người quen biết cậu trước là tôi cơ mà……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook