Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, đám khách khứa nhao nhao hít khí.
Nhìn vẻ mặt Khương Thanh Thanh khó chịu, An Miên Miên bình tĩnh cong môi: “
“Chậc chậc…Không phải là đồ của mình thì không thể nắm được rồi.”
“An Miên Miên!” Khương Thanh Thanh đỏ mặt lên, nghiếng răng nghiến lợi: “ Cô không được mời mà tới cũng thôi đi, vậy mà còn dám đối với tôi như vậy hả?”
Cả đám người hát đệm theo: “Đúng đó, thật là không có giáo dục mà.”
“Không ai mời mà cô ta còn vác mặt tới, làm trò hề lòe người sao.”
“Chẳng trách trước đây Khương gia cạch mặt cô ta, con người này thật là…”
Đối với lời đàm tiếu của bọn họ, An Miên Miên cười một tiếng.

Cô bình tinhx mở ra túi cầm tay, rồi rút ra một thư mời cầm trên tay: “Ai nói ta không được mời mà tới hả?”
Khương Thanh Thanh nhanh chóng liếc nhìn người nhà một cái, rồi giật lấy thư mời của An Miên Miên xem xét.

Khi cô ta nhìn thấy danh tính người được mởi, Khương Thanh Thanh cười lạnh: “Tin tức của cô cũng tinh thông đấy, còn biết anh Trạch Vũ mời nhà thiết kế thần bí Jessica làm khách quý hôm nay.


Đáng tiếc, vàng thau lẫn lộn đã thất bại rồi…”
Cô ta nói rồi trực tiếp xé nát thư mời trong tay.
“Mời cô ra ngoài.”
Khách khứa thấy vậy, lại tiếp tục xem trò vui.
“Ai không biết Jessica là nhà thiết kế máy móc nhất lưu tại Anh quốc chứ, ỷ vào cô ấy là người kín tiếng liền tùy tiện giả mạo, tôi thật thấy xấu hổ thay cho cô ta đó.”
“Đúng vậy, da mặt cũng dày quá dày rồi!Nếu tôi là cô ta thì trực tiếp tìm một cái lỗ mà chui vòa cho rồi.”
An Miên Miên nhìn giấy vụn trên đất, hòa vào cánh hoa tung tóe.

Cô cong lên khóe môi một nụ cười giễu, giương mắt nhìn Khương Thanh Thanh với ánh mắt băng lãnh.
“Cô đừng hối hận đó.”
Lời nói có ý vị nguy hiểm của cô, không hiểu sao làm cho sống lưng Khương Thanh Thanh mát lạnh.

Nhưng chỉ một thoáng, Khương Thanh Thanh lại thẳng sống lưng, khôi phục tư thế phách lối: “Tôi hối hận cái gì chứ? Không lẽ cô lại là nhà thiết kế Jessica thật sao? Buồn cười, khoác lác cũng phải xem thử một chút đã chứ, chỉ dựa vào cô sao?”
Đối với vẻ mặt khinh miệt của cô ta, An Miên Miên xem thường.

Cô bình tĩnh nói: “Mục đích các cô muốn mời nhà thiết kế Jessica là muốn cô ấy giúp các cô thiết kế người máy bảo vệ theo bản vẽ phải không?”
Vẻ mặt cười cợt của Khương Thanh Thanh lập tức cứng ngắc lại.

Cố Trạch Vũ cũng rất kinh ngạc, hắn nhanh nhíu mày, không hiểu sao An Miên Miên lại biết được rõ ràng như vậy chứ? Không lẽ là…
“Khái niệm người máy bảo vệ này, là tâm nguyện của cha tôi khi còn sống đã để lại.” An Miên Miên một câu nói toạc ra: “Các người nghĩ cách làm cho kinh doanh của tập đoàn An thị phá sản, rồi đường hoàng làm tu hú chiếm tổ chim khách chưa đủ, bây giờ còn dự định ăn trên xương máu của cha tôi sao?”
Lời vừa nói ra xong, bầu không khí lập tức biến hóa.

Các khách khứa không hiểu lắm hai mặt nhìn nhau.

Từ Thiên Duyệt lập tức đứng ra hóa giải: “Miên Miên, con nói nhang nói cuội gì vậy hả…”

Bà ta thân mật kéo tay cô, mượn cơ hội tiến đến gần bên tai cô nghiến răng cảnh cáo: “Bà ngoại cô gần đây thân thể không tốt lắm, còn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện đó.

Nếu cô không muốn làm loạn đến mấtm ạng người, thì tốt nhất là an phận một chút cho tôi đi.” Dứt lời, bà ta cười làm lành với đám người kia.
“Giữa chúng ta có chút hiểu lầm, mời mọi người chờ cho một lát, để chúng tôi xử lý chút việc nhà đã nhé.”
An Miên Miên nửa đi nửa không bị bà ta kéo đi.

Khi bọn họ đã đi vào phòng nghỉ.

Từ Thiên Duyệt lập tức thu hồi nét cười trên mặt, trực tiếp vung lên một bàn tay.

“Chát”
Bà ta trở mặt quá nhanh, không kịp chuẩn bị.

An Miên Miên đưa tay sờ lên cái mặt bỏng rát của mình.
Ha, đã biết bà ta không phải là đèn cạn dầu mà, không có khả năng bình tĩnh giải quyết vấn đề với bà ta được, cho nên cô đã có chuẩn bị từ sớm.

Đúng như dự tính của An Miên Miên, cô thu lại tia giảo hoạt nơi đáy mắt, rồi lại ngước đôi mắt vô tội lại thanh tịnh lên.
“Mợ, sao mợ lại đánh con?”

“Vì sao hả?” Từ Thiên Duyệt cười lạnh, “Ai bảo mày không kín miệng, nói hươu nói vượn với bên ngoài làm gì.”
“Con nói hươu nói vượn sao?”
An Miên Miên cười: “Trước khi về nước, con đã điều tra rõ ràng rồi.

Trước khi An thị phá sản, các người đã bắt đầu âm thầm chuyển hết tài sản và nghiệp vụ đi, vì để hợp lý chiếm lấy sản nghiệp của cha mẹ con để lại, để An thị biến thành Khương thị.”
“Không chỉ nhớ thương gia sản của An thị, ngay cả bạn trai của con cũng không bỏ qua.” Cô liên tiếp nói ra chân tướng:
“Cái đêm ngoài ý muốn bốn năm trước đó, cũng là các người đã liên hợp đặt bẫy con phải không? Vì để danh dự của con mất sạch, để cho Khương Thanh Thanh có thể thừa dịp đào góc tường của con mà cướp đi Cố Trạch Vũ, a…”
Thấy cô đã biết hết sự tình, Từ Thiên Duyệt tự tin rằng ván đã đóng thuyền, nên cũng thẳng thắn thừa nhận luôn: “Đúng thì đã sao?”
Thái độ bà ta phách lối: “Mày có chứng cứ không? Dựa vào mày há miệng nói thì có ai tin không hả?”
“Đúng vậy.”
An Miên Miên nhún vai.

Cô lấy ra điện thoại di động, cong môi đỏ lên đưa lại gần sát microphone: “Các vị ở sảnh tiệc, các người có tin không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương