Mê Hoặc Song Vương
-
Quyển 1 - Chương 3-1: Thị tẩm (1)
Editor: Thụy Miên[/b]
[b]Tập Ám không nói gì, Bách Lý nhìn thấy hai người đều không dùng bữa, chỉ đành ngồi không, đùa bỡn chiếc vòng hoa mai trên tay.
"Vương gia, người nhìn xem, Nhứ nhi thực thích nha". Liễu Nhứ mắt thấy Tập Ám không nói gì, vội vàng ôm con mèo đến trước mặt hắn.
"Meooo......" Thấy người lạ, con mèo đột nhiên vươn móng vuốt ra, liền để lại trên mu bàn tay Tập Ám ba đường đỏ tươi. Nhất thời bị đẩy ra, máu theo miệng vết thương chảy ra, yêu dã tột cùng.
"Gia....." Liễu Nhứ sợ tới mức vội vàng thả con mèo trong tay quỳ xuống, tay không nhịn được kéo nhẹ ống tay áo Tập Ám.
Tập Ám không có biểu tình gì, đôi mắt dần trở nên thâm sâu, tay bị thương tổn nắm chặt thành quyền.
Mèo con dường như hiểu được chính mình đã phạm sai lầm, ba chân bốn cẳng hướng về phía cửa chạy trốn. Tập Ám ngắm nghía đũa bạc trong tay, quay một vòng, sau đó bay khỏi bàn tay hướng về phía con mèo ở cửa thẳng tắp bay tới.
"Meoooo....." Đũa bạc đâm thẳng vào thân mình của con mèo, chỉ lộ đầu và đuôi. Tiếng mèo kêu thảm thiết xen lẫn mùi máu tươi tràn ngập làm Bách lý thất kinh. Vốn là thân thể trắng như tuyết lại bị nhuộm thấm thành màu đỏ, con ngươi màu xanh lam không ngừng khuếch đại lên.
Bách Lý ngây ngẩn cả người. Liễu Nhứ không ngừng nức nở, muốn khóc cũng không dám bật ra tiếng, tay vội che miệng, âm thanh sợ hãi từ giữa các ngón tay không ngừng bật ra. Bách Lý cố nén cảm giác muốn ói đang nhộn nhạo tới cửa miệng, xoay người sang một bên.
"Hừ, súc sinh không thể thuần phục thì lưu lại có ích lợi gì, đứng dậy đi, đừng phá hỏng tâm tình của bổn vương". Tập Ám bưng ly rượu lên, rượu hiện lên màu đỏ sậm, làm cho vết thương trên tay càng thêm bắt mắt. Liễu Nhứ thân thể run run trở về chỗ ngồi.
"Dùng bữa" Tập Ám ra hiệu cho hai người:" Rượu này là do nước tuyết cùng với nụ hoa hồng mai ở trên núi cao ủ lại mà thành, nếm thử một chút đi." Bách Lý nhấc ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ nhạt mặc dù tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh máu tanh ban nãy, cảm giác nôn mửa lại ập tới.
Liễu Nhứ bưng ly rượu lên, nhắm chặt mắt, hung hăng đổ xuống. Cặp mắt bởi vì mới vừa khóc thút thít mà sưng đỏ lên, đặt ly rượu xuống, bất an thắt chặt đôi tay.
Bách Lý thử vài lần, nâng ly rượu lên vẫn là đặt xuống, liếc mắt về phía Tập Ám đang ngửa đầu uống cạn ly rượu. Khóe miệng tà mị cong lên, con ngươi đen thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý, ý cười ngày càng đậm.
"Ta không thích nữ nhân không biết vâng lời." Tập Ám bưng ly rượu đến bên môi Bách Lý:" Uống hết......"
Bất đắc dĩ cúi đầu, liền men theo mép chén đem toàn bộ rượu nuốt vào, chỉ là vẫn dừng lại trên cổ, chưa hề nuốt xuống. Tập Ám hài lòng đặt ly rượu xuống:" Kỳ thực, để ủ nên loại rượu này thì cần phải có thêm một nguyên liệu đặc biệt, biết là cái gì không?"
Bách Lý khẽ động cần cổ, chỉ muốn tìm một cơ hội đem rượu trong miệng nhổ ra, tuy có mùi thơm ngát nhưng lại khó có thể nuốt trôi.
"Máu tươi của người." Tập Ám tiếp tục thưởng thức bình rượu trong tay, trong mắt hiện lên một tia hài hước.
Đôi mắt không thể tin nhìn chằm chằm Tập Tám, một trận buồn nôn từ trong cổ bật ra. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa. "Xích" một tiếng, toàn bộ rượu ở trong miệng đều phun ra, bắn vào khuôn mặt tuấn tú, tà mị của Tập Ám, nở ra một bông hoa quỷ dị mà xinh đẹp.
Liễu Nhứ nhịn xuống tiếng nức nở, sững sờ nhìn Bách Lý cùng Tập Ám.
Tập Ám hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, trong mắt đều là tức giận, lửa giận từ từ lan tràn. Một tay chộp lấy cằm Bách Lý mở ra, tay phải nâng bình rượu, đem rượu rót vào miệng Bách Lý. Bách Lý cắn chặt răng, rượu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, chống lại đôi mắt đẹp đẽ của Tập Ám, khí chất quật cường, lạnh lùng, không chịu khuất phục lại trở về.
"Hừ, ngươi vẫn còn bướng bỉnh như vậy." Tập Ám buông tay đang siết chặt cằm của Bách Lý ra, ném mạnh bình rượu lên bàn, một tay vung trường bào lên, đi ra khỏi đại sảnh.
Bách Lý chán ghét cầm khăn lụa lau chùi khóe miệng, Liễu Nhứ lúc này mới phản ứng kịp:" Ngươi làm cho gia sinh khí, ngươi xong rồi...." Đột nhiên như giớ tới cái gì lại khóc lớn lên:" Tiểu Bạch, ô ô....."
Bách Lý không để ý thêm nữa, đứng dậy bước đi.
Trở lại phòng thì thấy Tập Ám đang ngồi ở cạnh bàn, y phục cũng đã đổi qua, vết rượu trên mặt cũng được rửa sạch sẽ, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm Bách Lý.
Trong lòng thấp thỏm bước tới bên cạnh bàn, khẽ nhún người thỉnh an:" Gia."
"Ngươi tới vương phủ cũng đã qua một thời gian rồi, tối nay thị tẩm đi." Tập Ám nhìn Bách Lý khuôn mặt đột nhiên tái nhợt, lập tức không vui, đôi lông mày sắc bén nhíu chặt lại, tròng mắt màu đen dần trở nên lạnh lẽo:" Thế nào? Không muốn?"
"Thiếp thân không dám....." Bách Lý làm ra vẻ hèn mọn mà nói, nàng chưa quên thân phận của mình, nàng là thiếp của hắn.
"Là không dám? Hay là không muốn?" Dù cho ai cũng đều nhìn ra sự cự tuyệt trong mắt nàng, còn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt.
Bách Lý không trả lời, chống lại ánh mắt khiêu khích của Tập Ám, trong mắt không lộ ra một tia hoảng loạn nào. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.
"Ngài không phải nói ta là người của ngài sao? Ngài đã trả một số tiền lớn để mua ta, ta là của ngài."
"Tốt, bổn vương chờ đợi biểu hiện đêm nay của ngươi. Để ta nhìn xem, số tiền bỏ ra có đáng giá hay không." Tập Ám không nói thêm câu nào nữa, liền đi ra khỏi phòng.
Bách Lý tựa người trước cửa sổ, vốn là đang nắng ráo, bầu trời bỗng dưng bị bao phủ bởi một tấm màn đen dày đặc, rơi lác đác vài giọt mưa. Vươn tay, cảm giác mát lạnh dần dần thâm nhập vào lòng bàn tay, hội tụ thành một giọt nước nhỏ, có chút xiêu vẹo, liền theo những đường vân tay chậm rãi chảy xuống.
Nàng tự hỏi, đối với Tập Ám đến tột cùng là cảm giác gì, nàng cảm thấy sợ hắn. Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng liền không khỏi sợ hãi, sợ ánh mắt của hắn, trêu tức, lạnh lẽo, có lúc đầy lỗ mãng. Càng sợ lúc bàn tay của hắn lơ đãng mơn trớn môi nàng, còn có bóng dáng cao lớn kề sát nàng khi đó. Loại cảm giác bức bách này làm cho Bách Lý không nhịn được kéo chặt vạt áo trước.
[b]Tập Ám không nói gì, Bách Lý nhìn thấy hai người đều không dùng bữa, chỉ đành ngồi không, đùa bỡn chiếc vòng hoa mai trên tay.
"Vương gia, người nhìn xem, Nhứ nhi thực thích nha". Liễu Nhứ mắt thấy Tập Ám không nói gì, vội vàng ôm con mèo đến trước mặt hắn.
"Meooo......" Thấy người lạ, con mèo đột nhiên vươn móng vuốt ra, liền để lại trên mu bàn tay Tập Ám ba đường đỏ tươi. Nhất thời bị đẩy ra, máu theo miệng vết thương chảy ra, yêu dã tột cùng.
"Gia....." Liễu Nhứ sợ tới mức vội vàng thả con mèo trong tay quỳ xuống, tay không nhịn được kéo nhẹ ống tay áo Tập Ám.
Tập Ám không có biểu tình gì, đôi mắt dần trở nên thâm sâu, tay bị thương tổn nắm chặt thành quyền.
Mèo con dường như hiểu được chính mình đã phạm sai lầm, ba chân bốn cẳng hướng về phía cửa chạy trốn. Tập Ám ngắm nghía đũa bạc trong tay, quay một vòng, sau đó bay khỏi bàn tay hướng về phía con mèo ở cửa thẳng tắp bay tới.
"Meoooo....." Đũa bạc đâm thẳng vào thân mình của con mèo, chỉ lộ đầu và đuôi. Tiếng mèo kêu thảm thiết xen lẫn mùi máu tươi tràn ngập làm Bách lý thất kinh. Vốn là thân thể trắng như tuyết lại bị nhuộm thấm thành màu đỏ, con ngươi màu xanh lam không ngừng khuếch đại lên.
Bách Lý ngây ngẩn cả người. Liễu Nhứ không ngừng nức nở, muốn khóc cũng không dám bật ra tiếng, tay vội che miệng, âm thanh sợ hãi từ giữa các ngón tay không ngừng bật ra. Bách Lý cố nén cảm giác muốn ói đang nhộn nhạo tới cửa miệng, xoay người sang một bên.
"Hừ, súc sinh không thể thuần phục thì lưu lại có ích lợi gì, đứng dậy đi, đừng phá hỏng tâm tình của bổn vương". Tập Ám bưng ly rượu lên, rượu hiện lên màu đỏ sậm, làm cho vết thương trên tay càng thêm bắt mắt. Liễu Nhứ thân thể run run trở về chỗ ngồi.
"Dùng bữa" Tập Ám ra hiệu cho hai người:" Rượu này là do nước tuyết cùng với nụ hoa hồng mai ở trên núi cao ủ lại mà thành, nếm thử một chút đi." Bách Lý nhấc ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ nhạt mặc dù tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh máu tanh ban nãy, cảm giác nôn mửa lại ập tới.
Liễu Nhứ bưng ly rượu lên, nhắm chặt mắt, hung hăng đổ xuống. Cặp mắt bởi vì mới vừa khóc thút thít mà sưng đỏ lên, đặt ly rượu xuống, bất an thắt chặt đôi tay.
Bách Lý thử vài lần, nâng ly rượu lên vẫn là đặt xuống, liếc mắt về phía Tập Ám đang ngửa đầu uống cạn ly rượu. Khóe miệng tà mị cong lên, con ngươi đen thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý, ý cười ngày càng đậm.
"Ta không thích nữ nhân không biết vâng lời." Tập Ám bưng ly rượu đến bên môi Bách Lý:" Uống hết......"
Bất đắc dĩ cúi đầu, liền men theo mép chén đem toàn bộ rượu nuốt vào, chỉ là vẫn dừng lại trên cổ, chưa hề nuốt xuống. Tập Ám hài lòng đặt ly rượu xuống:" Kỳ thực, để ủ nên loại rượu này thì cần phải có thêm một nguyên liệu đặc biệt, biết là cái gì không?"
Bách Lý khẽ động cần cổ, chỉ muốn tìm một cơ hội đem rượu trong miệng nhổ ra, tuy có mùi thơm ngát nhưng lại khó có thể nuốt trôi.
"Máu tươi của người." Tập Ám tiếp tục thưởng thức bình rượu trong tay, trong mắt hiện lên một tia hài hước.
Đôi mắt không thể tin nhìn chằm chằm Tập Tám, một trận buồn nôn từ trong cổ bật ra. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa. "Xích" một tiếng, toàn bộ rượu ở trong miệng đều phun ra, bắn vào khuôn mặt tuấn tú, tà mị của Tập Ám, nở ra một bông hoa quỷ dị mà xinh đẹp.
Liễu Nhứ nhịn xuống tiếng nức nở, sững sờ nhìn Bách Lý cùng Tập Ám.
Tập Ám hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, trong mắt đều là tức giận, lửa giận từ từ lan tràn. Một tay chộp lấy cằm Bách Lý mở ra, tay phải nâng bình rượu, đem rượu rót vào miệng Bách Lý. Bách Lý cắn chặt răng, rượu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, chống lại đôi mắt đẹp đẽ của Tập Ám, khí chất quật cường, lạnh lùng, không chịu khuất phục lại trở về.
"Hừ, ngươi vẫn còn bướng bỉnh như vậy." Tập Ám buông tay đang siết chặt cằm của Bách Lý ra, ném mạnh bình rượu lên bàn, một tay vung trường bào lên, đi ra khỏi đại sảnh.
Bách Lý chán ghét cầm khăn lụa lau chùi khóe miệng, Liễu Nhứ lúc này mới phản ứng kịp:" Ngươi làm cho gia sinh khí, ngươi xong rồi...." Đột nhiên như giớ tới cái gì lại khóc lớn lên:" Tiểu Bạch, ô ô....."
Bách Lý không để ý thêm nữa, đứng dậy bước đi.
Trở lại phòng thì thấy Tập Ám đang ngồi ở cạnh bàn, y phục cũng đã đổi qua, vết rượu trên mặt cũng được rửa sạch sẽ, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm Bách Lý.
Trong lòng thấp thỏm bước tới bên cạnh bàn, khẽ nhún người thỉnh an:" Gia."
"Ngươi tới vương phủ cũng đã qua một thời gian rồi, tối nay thị tẩm đi." Tập Ám nhìn Bách Lý khuôn mặt đột nhiên tái nhợt, lập tức không vui, đôi lông mày sắc bén nhíu chặt lại, tròng mắt màu đen dần trở nên lạnh lẽo:" Thế nào? Không muốn?"
"Thiếp thân không dám....." Bách Lý làm ra vẻ hèn mọn mà nói, nàng chưa quên thân phận của mình, nàng là thiếp của hắn.
"Là không dám? Hay là không muốn?" Dù cho ai cũng đều nhìn ra sự cự tuyệt trong mắt nàng, còn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt.
Bách Lý không trả lời, chống lại ánh mắt khiêu khích của Tập Ám, trong mắt không lộ ra một tia hoảng loạn nào. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.
"Ngài không phải nói ta là người của ngài sao? Ngài đã trả một số tiền lớn để mua ta, ta là của ngài."
"Tốt, bổn vương chờ đợi biểu hiện đêm nay của ngươi. Để ta nhìn xem, số tiền bỏ ra có đáng giá hay không." Tập Ám không nói thêm câu nào nữa, liền đi ra khỏi phòng.
Bách Lý tựa người trước cửa sổ, vốn là đang nắng ráo, bầu trời bỗng dưng bị bao phủ bởi một tấm màn đen dày đặc, rơi lác đác vài giọt mưa. Vươn tay, cảm giác mát lạnh dần dần thâm nhập vào lòng bàn tay, hội tụ thành một giọt nước nhỏ, có chút xiêu vẹo, liền theo những đường vân tay chậm rãi chảy xuống.
Nàng tự hỏi, đối với Tập Ám đến tột cùng là cảm giác gì, nàng cảm thấy sợ hắn. Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng liền không khỏi sợ hãi, sợ ánh mắt của hắn, trêu tức, lạnh lẽo, có lúc đầy lỗ mãng. Càng sợ lúc bàn tay của hắn lơ đãng mơn trớn môi nàng, còn có bóng dáng cao lớn kề sát nàng khi đó. Loại cảm giác bức bách này làm cho Bách Lý không nhịn được kéo chặt vạt áo trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook