Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo
-
Chương 9: Ánh mắt trong bóng tối
Ông chỉ có một cô cháu gái bảo bối, cho dù về sau thật sự phải nương nhờ trên cái cây xiêu vẹo Giang Hồng này, cũng không thể để cô xảy ra vấn đề gì. Thực sự nếu bất đắc dĩ, cuối cùng liều mạng dùng khuôn mặt già nua của mình đi hủy hôn ước là được! So sánh với Tô Tô, thể diện tính là gì? Chỉ hi vọng đến lúc đó đưa chứng cớ cho Tô Tô, sẽ không xảy ra vấn đề gì mới phải.
Ông nội Tô chuyển ánh mắt sang Giang Hồng.
"Cái này, thời gian vội vàng như thế, sợ rằng không chuẩn bị tốt được!" Giang Hồng có chút do dự, một là không yên lòng về Ngải Lâm, một là lo sẽ không chuẩn bị lại kịp, huống chi đều đã chuẩn bị xong rồi.
"Ông nội Tô yên tâm, đến khách sạn Ngải Hoa, con có thể giúp một tay chuẩn bị cho xong! Tuyệt đối sẽ làm cho Tô Tô nở mặt nở mày!" Đáy mắt Ngải Lâm chợt lóe lên sự ác độc.
Ông nội Tô thật sự vẫn hi vọng Giang Hồng không đồng ý, như vậy không phải tốt hơn sao? Vội vàng nói tiếp, "Nếu mà Giang Hồng không đồng ý, buổi tiệc đính hôn nên..."
"Được! Theo quyết định của Ông nội, khách sạn Ngải Hoa!" Giang Hồng lập tức đồng ý, chỉ sợ Ông nội Tô lại nói ra gì đó.
Ông nội Tô liếc nhìn một cái, thấy bộ dạng trầm ngâm của Giang Minh, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên vỗ đùi, "Ha ha! Xem ra nhà họ Giang thật là Tài Đại Khí Thô(có tiền nhưng lại thích khoe khoang)! Chuẩn bị cẩn thận, đến lúc đó cũng sẽ có nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự!"
Không quan tâm những người khác, Ông nội Tô đứng dậy trước, "Giang Minh, ta có thể nói chuyện với cậu một chút không? Ta nghe nói chuyện kia…"
Giang Minh vốn còn có chút nghi ngờ, sau khi nghe những lời này, lập tức đi theo Ông nội Tô. Anh phải đi cảnh cáo cái ông lão thích nịnh bợ này, ngàn vạn lần không thể truyền việc này ra ngoài, cho dù tốn chút phí bịt miệng cũng không sao. Quan trọng nhất là, muốn hỏi rõ ràng tại sao ông lại biết được chuyện đó, nếu mà Ngải Lâm nghi ngờ thì nguy rồi!
Ngải Lâm cũng hi vọng chuyện này không cần truyền đi, dù sao cái lợi hại trong quan hệ này không phải một lúc là có thể nói rõ ràng được. Nhất là những ký giả đi săn tin bát quái bây giờ, không có chuyện gì cũng sẽ bịa ra một ít chuyện, huống chi là thật sự có.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Tô, Giang Hồng và Ngải Lâm.
Tô Tô vân đạm phong khinh(chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạtnhư mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi), Giang Hồng rối rắm còn Ngải Lâm thì ngẩn ngơ suy nghĩ, không khí trong khoảng thời gian ngắn này có chút quỷ dị.
Tô Tô cầm chiếc muỗng gỗ tinh sảo lên sau đó múc một muỗng canh hạt sen, tay cầm muỗng lơ đãng nhẹ nhàng khuấy trong bát, "Chị họ Ngải Lâm…"
Tô Tô đột nhiên lên tiếng, Ngải Lâm hoảng sợ làm chén đang cầm ở trong tay cũng thiếu chút nữa rơi trên bàn.
Giang Hồng giật giật, theo thói quen muốn lấy khăn ăn của mình đưa cho cô, nhưng mà mới đưa được một nửa lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Ngải Lâm nên ngừng tay, ngượng ngùng thu hồi lại. Tô Tô còn ở đây! Cho dù Tô Tô không ở nơi này, động tác như vậy của mình cũng không tốt lắm. Nếu để cho cô hi vọng, cô lại bắt đầu dây dưa, vậy sự cố gắng của mình đã uổng phí rồi.
"Chị họ, không ngờ chồng của chị họ lại là anh trai của Giang Hồng!" Dừng một chút, "Nhưng mà không phải Giang Hồng nên gọi chị là chị dâu sao? Sao chưa từng nghe anh ấy gọi như vậy!"
"Đúng! Ha ha! Em xem, một tiếng chị dâu này không phải nói chị đã già rồi sao! Vẫn nên trực tiếp gọi Ngải Lâm sẽ tốt hơn!…Chị họ cũng không phải là cố ý gạt em, chậc, em biết đó, gia đình giàu có nào mà không như vậy!"
Vì che giấu sự bối rối của mình và cũng vì nghe được hai chữ "Chị dâu" mà muốn chảy nước mắt, Ngải Lâm dùng giọng nói khoa trương và dáng vẻ ưu buồn để che đi quá khứ của mình.
Mới vừa len lén dùng tay lau khóe mắt có chút đau thương, trên miệng vết thương còn mới trong lòng bàn tay dính vài giọt nước mắt khổ sở, trong lòng vẫn đau.
"Ừ, Giang Hồng, chỉ cần anh không phản bội em, có bí mật gì, đều là chuyện nhỏ." Thấy Giang Hồng có chút lo lắng, Tô Tô không ngại nói trực tiếp.
Ngải Lâm nghe nói như thế ánh mắt lóe lên, "Tô Tô, không còn nhớ rõ những lời chị họ nói với em sao?" Đôi mắt ửng đỏ, nhưng lại phải tỏ vẻ hết sức vui mừng, thật sự là làm khó cho cô.
Mùi nước hoa đắc tiền nồng nặc theo từng cử động của Ngải Lâm mà tỏa ra, Tô Tô không để lại dấu vết khẽ nhăn nhẹ mũi, chị họ cái gì cũng tốt, chỉ là ăn mặc quá mức rực rỡ, ngược lại phù hợp với xu hướng, chỉ là, cô thật sự không thích.
Ngải Lâm đi tới sau lưng Tô Tô, giống như bình thường nhẹ nhàng ôm bả vai của Tô Tô, "Tô Tô, em quên rồi sao? Ban đầu chúng ta đã nói rồi, nếu như em quyết định, chị họ sẽ cho em một món quà thật lớn!"
"Hả? Vậy em đã có thể chờ món quà thật lớn của chị họ rồi!" Không thể nào, có nhớ ở đâu ra hay không! Chắc là chị họ đã nhớ lầm, Tô Tô nghịch ngợm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật to và một cái răng khểnh nho nhỏ.
Giang Hồng ở một bên tự nhiên cũng cười theo.
Giang Minh và ông nội Tô nói xong sau đó sắc mặt cũng tái nhợt, ông nội Tô lại cười rất thần bí, Giang Hồng và Ngải Lâm đều cho rằng ông nội Tô nhất định đã hung hăng giáo huấn Giang Minh, cũng không để ý.
Thoáng một cái sáu ngày đã trôi qua. dien dan le quy don
Mấy ngày nay Tô Tô bị dày vò đến phát bực, cô thích trang điểm đơn thuần, lại cố tình trang điểm thật đậm lên mặt cô, mặc dù xinh đẹp hơn, nhưng luôn cảm thấy có chút nặng nề, điều này cũng khiến cho xung quanh người cô phát ra khí lạnh.
Cô thích mặc quần áo màu đen bó sát cơ thể, lại cố tình lôi kéo đi thử đủ loại dạ phục, mặc dù tôn eo của cô lên hoàn mỹ hơn, giống như đóa hoa xinh đẹp hơn, chung quy lại cảm thấy dâu dưa gò bó.
Cả người Tô Tô mặc dạ phục mềm mại màu hồng gương mặt bình thường càng xinh đẹp tuyệt mỹ hơn mấy lần, nhất là cái eo rắn kia, dáng người lung linh, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người khác.
Nhất là có một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tô, lóe sáng rực rỡ, người theo dõi này đáy mắt hàm chứa ý vị thật sâu.
Khách sạn Ngải Hoa, trong lễ đường trang trọng thanh lịch.
Mới vừa mở màn, Tô Tô đã bị một đám phu nhân quyền quý trong xã hội thượng lưu bao vây, ồn ào lộn xộn hoặc bén nhọn hoặc nhu nhược nhưng trong âm thanh đều là sự ghen tỵ và châm chọc, đây chính là giai đoạn nhất định trải qua khi muốn bước chân vào Hào Môn.
"Vợ chưa cưới của Giang tổng giám đốc thật là xinh đẹp, nhưng mà thân phận. . ."
"Nhé! Tiểu trí thức cũng có thể câu được một con rùa vàng! Còn không biết là có trình độ mê hoặc lòng người như thế nào, không bằng cũng dạy tôi một chút đi!"
"Chậc chậc, thật đúng là mỹ nhân, Giang tổng giám đốc mời thợ trang điểm tới vẽ ra quả nhiên hiệu quả không tồi!"
"Mọi người đừng nói như vậy, người ta cũng sắp thành Phượng Hoàng rồi! Đến lúc đó, những người lắm mồm này, có thể phải cẩn thận một chút!"
Nhưng đối với những thứ này Tô Tô cũng không thèm để ý một chút nào, chỉ mỉm cười, giống như là một công chúa cao cao tại thượng, cao quý mà hào phóng.
Thỉnh thoảng không để lại dấu vết quét nhìn chung quanh một chút, cô cứ có cảm giác có một đôi con ngươi đang ở trong bóng tối quan sát mình, tính xâm lược rất mạnh, nhưng mà khả năng ẩn nắp vô cùng tốt.
Giang Hồng cũng giống vậy bị một đám người ngoài mặt lễ độ vây quanh, đại đa số trong mắt của những người đàn ông đều là hâm mộ, anh thỉnh thoảng cùng người chung quanh nói mấy câu, phần lớn lực chú ý đều để ở bóng dáng khiến trái tim anh đập mạnh.
Hôm nay Tô Tô cực kỳ làm cho người ta kinh ngạc, Giang Hồng cảm giác lòng của mình cũng theo từng cử động của cô mà hạnh phúc đến mất hồn.
Trong góc cũng có đôi mắt đang nhìn Giang Hồng hài lòng hạnh phúc, rục rịch ngóc đầu dậy, đắm chìm trong trong hạnh phúc của chính mình nên anh không hề phát giác.
Bưng ly rượu ngồi ở chỗ cao nhất ánh mắt ông nội Tô có chút gấp gấp, không phải là đang chuẩn bị hành động sao!
Cửa truyền đến một trận xôn xao, Ngải Lâm một thân màu đỏ chót tinh xảo, giọng nói vừa phát ra từ sân khấu, lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt phái nam ở đó.
Nếu nói giờ phút này Tô Tô lạnh nhạt yên tĩnh, nhưng Ngải Lâm quyến rũ như vậy chính là loại phụ nữ phần lớn đàn ông yêu thích nhất, cái loại hương vị nồng nàn như rượu đó.
Tô Tô nhạy cảm cảm thấy ánh mắt của Giang Hồng cũng có chút hơi chớp động, nhưng ánh mắt ở tối quan sát mình vẫn như ẩn như hiện mà không có chút biến hóa và dời đi.
Chỗ tối ánh mắt vốn nhìn chăm chú vào Giang Hồng lại càng thêm tối tăm.
Ông nội Tô chuyển ánh mắt sang Giang Hồng.
"Cái này, thời gian vội vàng như thế, sợ rằng không chuẩn bị tốt được!" Giang Hồng có chút do dự, một là không yên lòng về Ngải Lâm, một là lo sẽ không chuẩn bị lại kịp, huống chi đều đã chuẩn bị xong rồi.
"Ông nội Tô yên tâm, đến khách sạn Ngải Hoa, con có thể giúp một tay chuẩn bị cho xong! Tuyệt đối sẽ làm cho Tô Tô nở mặt nở mày!" Đáy mắt Ngải Lâm chợt lóe lên sự ác độc.
Ông nội Tô thật sự vẫn hi vọng Giang Hồng không đồng ý, như vậy không phải tốt hơn sao? Vội vàng nói tiếp, "Nếu mà Giang Hồng không đồng ý, buổi tiệc đính hôn nên..."
"Được! Theo quyết định của Ông nội, khách sạn Ngải Hoa!" Giang Hồng lập tức đồng ý, chỉ sợ Ông nội Tô lại nói ra gì đó.
Ông nội Tô liếc nhìn một cái, thấy bộ dạng trầm ngâm của Giang Minh, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên vỗ đùi, "Ha ha! Xem ra nhà họ Giang thật là Tài Đại Khí Thô(có tiền nhưng lại thích khoe khoang)! Chuẩn bị cẩn thận, đến lúc đó cũng sẽ có nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự!"
Không quan tâm những người khác, Ông nội Tô đứng dậy trước, "Giang Minh, ta có thể nói chuyện với cậu một chút không? Ta nghe nói chuyện kia…"
Giang Minh vốn còn có chút nghi ngờ, sau khi nghe những lời này, lập tức đi theo Ông nội Tô. Anh phải đi cảnh cáo cái ông lão thích nịnh bợ này, ngàn vạn lần không thể truyền việc này ra ngoài, cho dù tốn chút phí bịt miệng cũng không sao. Quan trọng nhất là, muốn hỏi rõ ràng tại sao ông lại biết được chuyện đó, nếu mà Ngải Lâm nghi ngờ thì nguy rồi!
Ngải Lâm cũng hi vọng chuyện này không cần truyền đi, dù sao cái lợi hại trong quan hệ này không phải một lúc là có thể nói rõ ràng được. Nhất là những ký giả đi săn tin bát quái bây giờ, không có chuyện gì cũng sẽ bịa ra một ít chuyện, huống chi là thật sự có.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Tô, Giang Hồng và Ngải Lâm.
Tô Tô vân đạm phong khinh(chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạtnhư mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi), Giang Hồng rối rắm còn Ngải Lâm thì ngẩn ngơ suy nghĩ, không khí trong khoảng thời gian ngắn này có chút quỷ dị.
Tô Tô cầm chiếc muỗng gỗ tinh sảo lên sau đó múc một muỗng canh hạt sen, tay cầm muỗng lơ đãng nhẹ nhàng khuấy trong bát, "Chị họ Ngải Lâm…"
Tô Tô đột nhiên lên tiếng, Ngải Lâm hoảng sợ làm chén đang cầm ở trong tay cũng thiếu chút nữa rơi trên bàn.
Giang Hồng giật giật, theo thói quen muốn lấy khăn ăn của mình đưa cho cô, nhưng mà mới đưa được một nửa lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Ngải Lâm nên ngừng tay, ngượng ngùng thu hồi lại. Tô Tô còn ở đây! Cho dù Tô Tô không ở nơi này, động tác như vậy của mình cũng không tốt lắm. Nếu để cho cô hi vọng, cô lại bắt đầu dây dưa, vậy sự cố gắng của mình đã uổng phí rồi.
"Chị họ, không ngờ chồng của chị họ lại là anh trai của Giang Hồng!" Dừng một chút, "Nhưng mà không phải Giang Hồng nên gọi chị là chị dâu sao? Sao chưa từng nghe anh ấy gọi như vậy!"
"Đúng! Ha ha! Em xem, một tiếng chị dâu này không phải nói chị đã già rồi sao! Vẫn nên trực tiếp gọi Ngải Lâm sẽ tốt hơn!…Chị họ cũng không phải là cố ý gạt em, chậc, em biết đó, gia đình giàu có nào mà không như vậy!"
Vì che giấu sự bối rối của mình và cũng vì nghe được hai chữ "Chị dâu" mà muốn chảy nước mắt, Ngải Lâm dùng giọng nói khoa trương và dáng vẻ ưu buồn để che đi quá khứ của mình.
Mới vừa len lén dùng tay lau khóe mắt có chút đau thương, trên miệng vết thương còn mới trong lòng bàn tay dính vài giọt nước mắt khổ sở, trong lòng vẫn đau.
"Ừ, Giang Hồng, chỉ cần anh không phản bội em, có bí mật gì, đều là chuyện nhỏ." Thấy Giang Hồng có chút lo lắng, Tô Tô không ngại nói trực tiếp.
Ngải Lâm nghe nói như thế ánh mắt lóe lên, "Tô Tô, không còn nhớ rõ những lời chị họ nói với em sao?" Đôi mắt ửng đỏ, nhưng lại phải tỏ vẻ hết sức vui mừng, thật sự là làm khó cho cô.
Mùi nước hoa đắc tiền nồng nặc theo từng cử động của Ngải Lâm mà tỏa ra, Tô Tô không để lại dấu vết khẽ nhăn nhẹ mũi, chị họ cái gì cũng tốt, chỉ là ăn mặc quá mức rực rỡ, ngược lại phù hợp với xu hướng, chỉ là, cô thật sự không thích.
Ngải Lâm đi tới sau lưng Tô Tô, giống như bình thường nhẹ nhàng ôm bả vai của Tô Tô, "Tô Tô, em quên rồi sao? Ban đầu chúng ta đã nói rồi, nếu như em quyết định, chị họ sẽ cho em một món quà thật lớn!"
"Hả? Vậy em đã có thể chờ món quà thật lớn của chị họ rồi!" Không thể nào, có nhớ ở đâu ra hay không! Chắc là chị họ đã nhớ lầm, Tô Tô nghịch ngợm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật to và một cái răng khểnh nho nhỏ.
Giang Hồng ở một bên tự nhiên cũng cười theo.
Giang Minh và ông nội Tô nói xong sau đó sắc mặt cũng tái nhợt, ông nội Tô lại cười rất thần bí, Giang Hồng và Ngải Lâm đều cho rằng ông nội Tô nhất định đã hung hăng giáo huấn Giang Minh, cũng không để ý.
Thoáng một cái sáu ngày đã trôi qua. dien dan le quy don
Mấy ngày nay Tô Tô bị dày vò đến phát bực, cô thích trang điểm đơn thuần, lại cố tình trang điểm thật đậm lên mặt cô, mặc dù xinh đẹp hơn, nhưng luôn cảm thấy có chút nặng nề, điều này cũng khiến cho xung quanh người cô phát ra khí lạnh.
Cô thích mặc quần áo màu đen bó sát cơ thể, lại cố tình lôi kéo đi thử đủ loại dạ phục, mặc dù tôn eo của cô lên hoàn mỹ hơn, giống như đóa hoa xinh đẹp hơn, chung quy lại cảm thấy dâu dưa gò bó.
Cả người Tô Tô mặc dạ phục mềm mại màu hồng gương mặt bình thường càng xinh đẹp tuyệt mỹ hơn mấy lần, nhất là cái eo rắn kia, dáng người lung linh, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người khác.
Nhất là có một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tô, lóe sáng rực rỡ, người theo dõi này đáy mắt hàm chứa ý vị thật sâu.
Khách sạn Ngải Hoa, trong lễ đường trang trọng thanh lịch.
Mới vừa mở màn, Tô Tô đã bị một đám phu nhân quyền quý trong xã hội thượng lưu bao vây, ồn ào lộn xộn hoặc bén nhọn hoặc nhu nhược nhưng trong âm thanh đều là sự ghen tỵ và châm chọc, đây chính là giai đoạn nhất định trải qua khi muốn bước chân vào Hào Môn.
"Vợ chưa cưới của Giang tổng giám đốc thật là xinh đẹp, nhưng mà thân phận. . ."
"Nhé! Tiểu trí thức cũng có thể câu được một con rùa vàng! Còn không biết là có trình độ mê hoặc lòng người như thế nào, không bằng cũng dạy tôi một chút đi!"
"Chậc chậc, thật đúng là mỹ nhân, Giang tổng giám đốc mời thợ trang điểm tới vẽ ra quả nhiên hiệu quả không tồi!"
"Mọi người đừng nói như vậy, người ta cũng sắp thành Phượng Hoàng rồi! Đến lúc đó, những người lắm mồm này, có thể phải cẩn thận một chút!"
Nhưng đối với những thứ này Tô Tô cũng không thèm để ý một chút nào, chỉ mỉm cười, giống như là một công chúa cao cao tại thượng, cao quý mà hào phóng.
Thỉnh thoảng không để lại dấu vết quét nhìn chung quanh một chút, cô cứ có cảm giác có một đôi con ngươi đang ở trong bóng tối quan sát mình, tính xâm lược rất mạnh, nhưng mà khả năng ẩn nắp vô cùng tốt.
Giang Hồng cũng giống vậy bị một đám người ngoài mặt lễ độ vây quanh, đại đa số trong mắt của những người đàn ông đều là hâm mộ, anh thỉnh thoảng cùng người chung quanh nói mấy câu, phần lớn lực chú ý đều để ở bóng dáng khiến trái tim anh đập mạnh.
Hôm nay Tô Tô cực kỳ làm cho người ta kinh ngạc, Giang Hồng cảm giác lòng của mình cũng theo từng cử động của cô mà hạnh phúc đến mất hồn.
Trong góc cũng có đôi mắt đang nhìn Giang Hồng hài lòng hạnh phúc, rục rịch ngóc đầu dậy, đắm chìm trong trong hạnh phúc của chính mình nên anh không hề phát giác.
Bưng ly rượu ngồi ở chỗ cao nhất ánh mắt ông nội Tô có chút gấp gấp, không phải là đang chuẩn bị hành động sao!
Cửa truyền đến một trận xôn xao, Ngải Lâm một thân màu đỏ chót tinh xảo, giọng nói vừa phát ra từ sân khấu, lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt phái nam ở đó.
Nếu nói giờ phút này Tô Tô lạnh nhạt yên tĩnh, nhưng Ngải Lâm quyến rũ như vậy chính là loại phụ nữ phần lớn đàn ông yêu thích nhất, cái loại hương vị nồng nàn như rượu đó.
Tô Tô nhạy cảm cảm thấy ánh mắt của Giang Hồng cũng có chút hơi chớp động, nhưng ánh mắt ở tối quan sát mình vẫn như ẩn như hiện mà không có chút biến hóa và dời đi.
Chỗ tối ánh mắt vốn nhìn chăm chú vào Giang Hồng lại càng thêm tối tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook