Mê Hành Ký
Chương 20: Bụi trần cuộn khởi

Mùa đông năm nay gió tuyết liên miên, ngoài song mai héo trúc gầy, tiêu điều xơ xác.

Tháng Giêng vừa hết, góc viện thuộc về chàng đã bị tuyết vùi sâu. Những dãy núi chót vót lạnh lẽo, gió bấc đã đông đặc tiếng sóng hồ, tiếng vượn hót hạc kêu trước giờ đều biến đi đâu mất.

Cả ngày chàng nằm khô héo trên giường, dáng vẻ chẳng khác cương thi.

Cả mùa đông chàng cự tuyệt gặp con gái. Vì chuyện này Tử Duyệt đã khóc rất nhiều nhưng rồi đều được Phượng tẩn viện đủ các loại lý do dỗ dành cho qua đi. Có một lần, Tử Duyệt lần vào viện, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ phòng ngủ, khe khẽ gọi: "Cha! Cha ơi!".

Chàng nghe thấy nhưng không đáp.

Tạ Đình Vân vội vàng chạy lại đưa cô bé đi, lặp lại lời dỗ dành nghe đã nhàm tai: "Phụ thân đang rất bận tạm thời chưa thể gặp Tử Duyệt".

Chàng nghe thấy Tử Duyệt tức tối gào lên: "Con không tin đâu! Nhất định là các người đã giam cha con lại. Con muốn gặp cha! Con muốn gặp cha!".

Về sau, càng lúc cô bé càng làm ầm ĩ hơn, đêm Giao thừa, chàng không thể không gượng dậy, tới thư phòng ăn tất niên với con gái.

Để làm được điều này, ba ngày trước chàng bắt đầu dùng hộp "Địch nô thống cân hoàn" mua từ chỗ người Ba Tư. Công hiệu tuy không rõ rệt như quảng cáo nhưng cũng xem như đáng đồng tiền bát gạo. Đêm ấy, quả nhiên cơn đau ở hai tay chợt giảm, có thể miễn cưỡng cử động, đáng tiếc dược tính thì không giữ được lâu. Giao thừa vừa qua, mọi thứ lại trở về bình thường.

Để che giấu dáng vẻ bệnh tật, đầu tiên chàng ngâm mình trong nước nóng rất lâu để mặt mày có chút huyết sắc. Sau đó lại cố tình mặc một chiếc áo lông chồn rộng, che đi thân hình gầy guộc trơ xương. Kể cả như thế, lúc nhìn thấy chàng Tử Duyệt vẫn rất kinh sợ. Cô bé vốn là một nha đầu cực kỳ nghịch ngợm, hiếm khi có chuyện ngồi yên được một lúc. Tối hôm đó, cô bé lại rúc chặt trong lòng chàng, ăn cơm, ngoan ngoãn nghe lời đến đáng ngạc nhiên.

Trước lúc đi, cô bé níu tay áo chàng, khe khẽ hỏi: "Cha ơi, liệu người có chết không?".

Đôi mắt ngập tràn sợ hãi kia đâm vào lòng chàng đau đớn.

Chàng cười, vuốt ve khuôn mặt con gái: "Không đâu, đương nhiên là không rồi".

Thời khắc ấy, thần trí của chàng chợt tỉnh táo khỏi cơn mê man mất mát, phát hiện ra những việc chàng phải lo toan còn rất rất nhiều.

Chàng bắt đầu tha thiết trông chờ thời tiết chuyển ấm, bắt đầu ép buộc bản thân ăn uống, bắt đầu căm ghét mùa đông khiến người ta tuyệt vọng này.

Mùng Ba tháng Giêng, sân viện yên ắng đã lâu một lần nữa vang lên tiếng bước chân đạp trên tuyết. Chàng nghe thấy có người bước chân nặng nề, cứ ngập ngừng, do dự đi đi lại lại trên hành lang bên ngoài rất lâu rồi mới gõ cửa đi vào.

Trông thấy Quách Tất Viên vào giờ này chàng cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Quách Tất Viên phụ trách tất cả việc làm ăn và tài vụ bên ngoài của Vân Mộng cốc, trung tuần tháng trước lúc kết toán sổ sách, ông ta từng tới đây báo cáo cho chàng tổng kết sau cùng. Kỳ nghỉ hai mươi ngày sau đó, ông ta dự định đưa vợ về Giang Lăng thăm hỏi thân thích. Cho nên, chàng cho rằng giờ này hẳn Quách Tất Viên đã phải ở Giang Lăng rồi.

Nhưng hiện giờ nhìn mặt Quách Tất Viên âm trầm, nặng trĩu tâm sự.

Chàng chỉ vào chiếc ghế cạnh giường, bảo ông ta ngồi xuống nói.

Do dự một lúc, Quách Tất Viên nói: "Có một việc... nếu đúng là thật, chỉ sợ sẽ liên lụy tới thanh danh cốc chủ và Vân Mộng cốc. Thuộc hạ đã suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói hay không".

Chàng nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?".

"Cốc chủ có từng nghe qua về một cô gái gọi là 'Dạ Nữ Tam Canh' không?"

Chàng thoáng nghĩ rồi gật đầu.

... Cái tên chàng từng nghe Diệp Lâm An nhắc tới hồi vụ án của Mộc Huyền Hư. Nhớ là hồi đấy Diệp Lâm An từng oán thán lắm, nói ả này là kỹ nữ giá cao nhất của Tích Dạ lâu, không những hành tung bí mật, đòi hỏi kén chọn nam khách đủ kiểu, giá một đêm lại còn hơn trăm lượng, cao hơn cả lương bổng một năm trời của hắn.

"Thuộc hạ không chỉ một lần nghe người ta nói, vị 'Tam Canh' cô nương này tới từ Vân Mộng cốc, là một vị đại phu trong cốc."

Ai mà chẳng biết, trong Vân Mộng cốc chỉ có một vị nữ đại phu. Đây là Quách Tất Viên cẩn thận tránh nói ra hai chữ "Ngô Du", sau đó ông ta liếc Mộ Dung Vô Phong, nhận thấy vẻ mặt chàng bình thản như không.

Mấy chục năm làm ăn, Quách Tất Viên từng gặp vô số ngưòi đương nhiên biết có những người lúc kinh ngạc thì biểu hiện ra trên mặt rất phong phú, nhưng cũng có những người hoàn toàn ngược lại.

Quả nhiên, trầm mặc một lúc, Mộ Dung Vô Phong chẳng mảy may bị lay động, chỉ lạnh lùng rít qua kẽ răng bốn chữ:

"Nói càn nói bậy."

Quách Tất Viên nói: "Lúc đầu thuộc hạ cũng không tin, cho rằng chỉ là lời đồn nhảm. Nhưng việc này liên quan tới danh dự của Ngô đại phu, thuộc hạ không thể không phái người điều tra rốt cuộc là ai đứng đằng sau loan tin...".

"Việc này, lần đầu tiên ông nghe được là khi nào?", Mộ Dung Vô Phong đột nhiên cắt lời ông ta, hỏi.

"Hai năm trước Ông Anh Đường từng ngầm báo với thuộc hạ, ở Thính Phong lâu có một vị tửu khách gia tài hùng hậu, tự nhận phong lưu. Tới vùng này muốn gặp Tam Canh cô nương, kết quả là bị cự tuyệt thẳng thừng. Ông ta không cam tâm liền thuê người ban đêm theo dõi thì thấy canh năm cô ta ra khỏi cửa, ngồi kiệu đi mất, để tránh tai mắt của người khác, cứ vòng đi vòng lại trong mấy ngõ nhỏ ở Thần Nông trấn rồi mới dừng ở cửa một hiệu son phấn gọi là 'Tử Vân Hương'. Người theo dõi kia cho rằng Tam Canh chính là bà chủ Liễu Đình Đình của tiệm son phấn, không ngờ một lúc sau, nữ nhân kia lại từ một cửa ngách khác nhanh nhẹn lỉnh ra ngoài đi vào Trúc Gian quán ở kế bên."

Mộ Dung Vô Phong lập tức nói: "Ta nhớ Ngô đại phu không ở một mình, bên cạnh cô ấy trước giờ luôn có hai đứa nha hoàn".

Hai nha hoàn này đều là đời sau của lão bộc trong cốc. Lúc mới vào Vân Mộng cốc, Ngô Du mười sáu tuổi, gia đình gặp biến cố không nơi nương tựa, trông rất cô đơn yếu ớt. Chàng thấy cảm thương nên đặc biệt chiếu cố cho nàng, đặc ý sai Triệu Khiêm Hòa tìm hai nha đầu lanh hợi đến ở với nàng, chăm lo cuộc sống hàng ngày cho nàng. Sau này nghe nói ba người cực kỳ hòa hợp, tình như chị em, như hình với bóng một bước không rời.

"Đúng là có hai nha hoàn. Trước đây Ngô Du còn ở trong cốc thì vẫn cùng bọn họ sớm chiều bầu bạn, nhưng từ khi Trần đại phu phái cô ấy tới Trúc Gian quán, cô ấy bắt đầu một mình sống ở đó, trước giờ chưa từng đem nha hoàn rời cốc."

Chàng tiếp tục biện hộ cho Ngô Du: "Cứ coi như đó người đó đã lẻn vào Trúc Gian quán thì cũng không thể chứng minh cô ta là Ngô đại phu".

Quách Tất Viên tỏ ra đồng tình: "Thuộc hạ cũng nghĩ như thế, cho nên lúc ấy vẫn coi đây là chuyện vô căn cứ, không hề điều tra kỹ. Cho tới một tháng trước, có một người nhắc lại việc này với thuộc hạ, thuộc hạ mới cảm thấy có vấn đề".

"Hử?"

"Bởi vì lần này người gặp cô ấy là Tiêu Quỳ."

Thần thái chàng không chỉ là ngạc nhiên, sắc mặt đã dần trắng tái.

... Tiêu Quỳ là người Tân An, là đại phu trẻ tuổi mới vào cốc hai năm nay. Người này tướng mạo anh tuấn, tài hoa lộ rõ, có thể bì được với Sái Tuyên. Bái làm môn hạ của Sái Tuyên, hai người này thi tửu tương đắc, vừa là nghĩa thầy trò lại là tình bằng hữu, người trong cốc vẫn gọi hắn là "Sái lão nhị". Vị này tuổi trẻ chưa kết hôn, phong lưu có tiếng, lại rất có duyên trong đám chị em. Một lần trong lúc khám bệnh thì gặp được Ngô Du, kinh ngạc mà than rằng nàng là tiên hạ phàm, đêm ấy vịnh thơ một bài trăm câu, trong đó có lời rằng "Thôi quăng ly rượu mà mơ mộng. Ngờ nghệch đứng riêng trước mặt người" được truyền tụng khắp trong cốc. Từ đấy về sau, Tiêu Quỳ ra sức theo đuổi Ngô Du, thơ từ viết cho nàng đóng thành hai tập dày cộp. Thanh thế lớn, công kích mãnh liệt, so với Sái Tuyên năm xưa chỉ có hơn chứ không kém.

Mộ Dung Vô Phong bực mình hừ một tiếng, hỏi: "Chỗ như thế Tiêu Quỳ cũng tới sao?".

"Thì cũng là do cái tâm hiếu kỳ của người trẻ tuổi gây ra. Cái ngày hắn tới đó đã gặp một đám bổ khoái trong nha huyện bắt người ở Tích Dạ lâu. Hai người đó vừa vui vẻ xong thì nghe thấy dưới lầu có tiếng huyên náo, có người cầm đuốc lên đòi tra xét trong phòng. Tam Canh cô nương sợ lộ hành tung bèn vội vàng cáo từ. Tiêu đại phu của chúng ta thì lại thuận tay nhặt một món đồ trên bàn trang điểm của nàng làm kỷ niệm. Lúc đó trong phòng tối như mực, hắn cũng không biết mình cầm vật gì. Đợi tới khi ra khỏi cửa lớn, mượn ánh đèn nhìn mới biết thì ra là một cái vòng ngọc."

Nói rồi, ông ta rút trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc, đặt lên kỷ.

Chàng biến sắc.

Đó là vòng ngọc của Ngô Du. Nghe bảo là di vật do mẫu thân nàng để lại. Mỗi lần trước khi bắt đầu chữa trị, nàng đều sẽ trước tiên là cởi nó ra, dùng khăn tay gói lại đặt vào một góc. Sau khi chữa trị xong mới rửa tay thật kỹ rồi đeo lại. Nếu một ngày mà phải làm phẫu thuật chữa trị năm lần, thì nàng sẽ lặp lại quy trình ấy đúng năm lần như một kiểu nghi thức, không mảy may sai sót. Có một lần, Sái Tuyên không cẩn thận làm chiếc vòng rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, thấy nước mắt Ngô Du sắp trào ra đến nơi, sợ tới mức ngay đêm đó ngồi thuyền tới Giang Lăng tìm thợ giỏi nhất sửa lại. Vị thợ kim hoàn kia quả nhiên được việc, làm hai cái đệm vàng bọc vào đầu vỡ rồi đánh móc vàng nối lại... Nể mặt sư huynh, Ngô Du không tiện cáu giận, đành miễn cưỡng nhận lại. Bởi thế chỉ cần là các vị đại phu thường làm việc với nàng trong cốc thì không ai không nhận ra chiếc vòng ngọc quý giá này của nàng.

"Cũng có thể là bị trộm mất", tất nhiên Mộ Dung Vô Phong cũng nhận ra chiếc vòng này, nhưng vẫn tiếp tục biện hộ cho nàng.

"Thuộc hạ chỉ sợ sự tình càng làm ầm ĩ sẽ càng lớn cho nên cũng giải thích với Tiêu Quỳ như thế", Quách Tất Viên cười khổ, "Cốc chủ có biết quy tắc tiếp khách của vị Tam Canh cô nương này cổ quái hà khắc thế nào không? Trước tiên cô ta đòi đo đạc chiều cao chiều rộng của khách, nếu không phù hợp một chuẩn nhất định, cô ta sẽ cự tuyệt không tiếp".

Mộ Dung Vô Phong bật cười: "Có chuyện như thế sao?".

Câu tiếp theo lại khiến chàng cười không nổi nữa.

"Cái chuẩn kia...", Quách Tất Viên cẩn thận dè chừng nhìn chàng,"... vừa vặn với thân thể của cốc chủ".

Mộ Dung Vô Phong bối rối.

"Trước khi thay áo vào phòng, nam khách phải uống một bát thuốc, khiến đôi chân tạm thời mềm nhũn đi."

"Đây là để đề phòng người ta dùng sức..."

"Cô ta cũng giải thích với khách như thế", Quách Tất Viên quản lý sổ sách đã mấy chục năm, tâm tư thận trọng, nói không phải mười phần chắc chín thì sẽ không dễ dàng nói ra miệng, "Thuộc hạ tìm người kiếm thứ ấy về mời Sái đại phu kiểm tra. Sái đại phu nói tuy đây là thuốc mê thường gặp, nhưng hiếm có ở chỗ phân lượng được bốc cực chuẩn, công hiệu cực ngắn, không độc hại, đại phu tầm thường tuyệt đối không phối ra được... Với lại, trong cốc trừ Ngô Du với phu nhân, còn có vị nữ nhân nào biết được chiều cao thể hình của cốc chủ không sai không lệch đây?".

Mộ Dung Vô Phong trầm mặc, không nói được gì.

"Ngoài ra, khách trước khi gặp cô ta, đầu tiên phải tắm rửa ba lượt, rồi thay một bộ đồ ngủ cô ta chuẩn bị trước."

"Thế thì có gì kỳ lạ?"

"Bộ đồ ngủ này... thuộc hạ mạo muội nhờ người kiếm về... đã kiểm tra, là đồ ngủ của cốc chủ. Đại khái là có người định kỳ trộm từ phòng giặt ra cất giữ."

Mộ Dung Vô Phong vốn có tính ưa sạch, lại thêm thường phải nằm bệnh cho nên đồ ngủ rất nhiều, cũng hay thay giặt. Chàng chỉ biết cứ cách mấy ngày lại có một thị nữ dọn đồ chàng thay ra đi giặt, một ngày sau đem đồ đã giặt sạch phơi khô gấp gọn gàng về chỗ chàng. Còn như việc số lượng mang đi với đem về có khớp nhau không, chàng trước giờ không hề quan tâm.

Chàng nhíu chặt mày: "Ý ông muốn nói, Ngô đại phu là kẻ trộm đồ?".

"Đương nhiên không phải. Nha hoàn Tiểu Nguyệt của cô ấy thừa nhận, lúc Ngô đại phu mới nghe tin cốc chủ qua đời, bi thương quá độ, thần tình hoang mang, bỏ ăn bỏ uống. Để cô ấy cảm thấy dễ chịu một chút, Tiểu Nguyệt mới lén lấy mấy bộ đồ cũ của cốc chủ, định đưa cho cô ấy giữ làm kỷ niệm. Ai ngờ lại chạm vào tâm tư của cô ấy, đêm nào cũng ôm áo mà khóc. Sau đó tính tình dần dần thay đổi hẳn, động chút là cáu giận, gặp ai cũng gây khó dễ... thế mới khiến cho các đại phu kêu ca không thôi."

Trong lòng chàng thầm than dài một tiếng, nói: "Kể cả những việc ấy là thật, cô ấy cũng không đến mức vì thế mà tới Tích Dạ lâu".

"Nhắc tới Tích Dạ lâu", Quách Tất Viên nói tiếp: "Cốc chủ hẳn còn nhớ phụ thân của Ngô đại phu vốn là quan của triều đình phạm tội, nhà cửa bị tịch biên, tất cả đàn bà con gái đều bị đưa vào phường nhạc? Nếu không nhờ một học trò của phụ thân cô ấy biết trước được tin tức, đưa hai chị em cô ấy giấu đi, chỉ sợ hai người họ khó tránh được số phận vào phường nhạc hoặc bị lưu đày".

Mộ Dung Vô Phong gật đầu, còn nhớ lúc ấy khi Ngô Du mới tới Vân Mộng cốc, ấy là nhờ sự gửi gắm của nhiều người. Thân thế của nàng, người gửi gắm cũng báo hết cho chàng, chàng không hề bận tâm, gọi nàng vào cốc vốn là xem trên thân phận môn hạ danh y Đoàn Thạch Nguyên đất Dung Châu.

Giống như tất cả các học trò vào cốc khác, Ngô Du đã phải qua một kỳ khảo thí nghiêm túc. Những người khác cần hai canh giờ mới có thể hoàn thành đề mục, nàng thì mới nửa canh giờ đã gác bút ra ngoài. Bài thi ngắn gọn mà tính xác, đều trúng vào chỗ quan trọng, tới bây giờ cũng chưa có ai bằng được, khiến cho chàng cực kỳ ngạc nhiên. Bởi thế mà sau khi vào cốc, chàng rất coi trọng và quan tâm nàng.

"Bà chủ Cúc Yên của Tích Dạ lâu vốn quê ở Tô Châu, là đồng hương của Ngô đại phu... Việc này cũng khiến cho thuộc hạ hoài nghi. Tra ra thì biết, cô ta vốn là thị nữ của Ngô gia, bởi cái họa kia mà bị ép vào phường nhạc, không biết làm thế nào lại chạy được tới đây lập nghiệp. Cốc chủ nghĩ xem, cứ theo quy củ hà khắc như thế của Tam Canh cô nương, cho dù lấy giá trăm lượng một đêm, một tháng cũng chưa chắc có được một người phù hợp. Tiền kiếm được, căn bản không so nổi với một kỹ nữ bình thường. Trừ phi là nhờ người quen, cái kiểu làm ăn các thêm tiền này ai để cô ấy làm chứ? Với lại, trong cốc còn có một tin đồn khác."

"Tin đồn gì?"

"Cốc chủ có biết Ngô đại phu có nhận nuôi một đứa bé gái?"

Đứa bé gái ấy chàng chưa từng gặp qua, có điều việc này cũng nghe tới: "Có nghe nói nhưng cũng không biết rõ lắm".

"Trong cốc truyền rằng, đứa bé gái này có khả năng là con tư sinh của cô ấy. Hai năm trước, cô ấy từng về Tô Châu một chuyến, nói là thăm người thân. Trần đại phu chỉ chuẩn cho cô ấy nghỉ bốn tháng, cô ấy lại ở đó một mạch tận bảy tháng. Hai năm sau, bên cạnh cô ấy tự dưng lại mọc thêm một cô bé hai tuổi, Ngô đại phu lại rất kiệm lời về lai lịch đứa bé. Nếu đúng là có lòng tốt nuôi dưỡng, trong cốc không thiếu người có thể nhờ vả. Cô ấy thân gái một mình chẳng tội gì lại gánh trách nhiệm lớn thế, lại phải mang bao nhiêu hiềm nghi. Giờ nghĩ lại, chỉ sợ do tới Tích Dạ lâu quá nhiều, không khỏi xảy ra sơ suất... Có điều, cách nói này không chứng không cứ, không đáng tin lắm, chỉ có thể coi là một giả thuyết."

"Bởi thế ông cho rằng, Dạ Nữ Tam Canh chắc chắn là Ngô đại phu."

"Khẳng định đúng là vậy."

Dưới con mắt của Quách Tất Viên, sự việc chẳng có gì rõ ràng hơn là: Nữ đại phu Ngô Du cao quý thanh nhã của Vân Mộng cốc, bởi tình mà bi lụy, ý loạn tâm mê, làm ra những chuyện điên cuồng. Nàng ban ngày khám bệnh, đêm tới phong lưu, đem tất tần tật nam khách tưởng tượng thành người yêu giả tưởng của bản thân, trở thành vừa là danh y cũng là danh kỹ... Việc này hệ trọng, nếu như truyền ra ngoài, thể diện của Vân Mộng cốc thế là mất sạch!

"Cốc chủ, giấy không gói được lửa. Việc này nếu không xử lý, chỉ sợ ngày càng truyền xa, thành chuyện cười cho kẻ khác."

Ngoài song chỉ có tiếng tuyết rơi vi vút.

Im lặng hồi lâu, Mộ Dung Vô Phong nói: "Có chuyện này ta không hiểu lắm. Sao trong cốc lại có thể có lắm tin đồn thế? Lại còn nhằm cả vào Ngô đại phu?".

Quách Tất Viên hơi ngẩn ra, rồi tiếp tục nói: "Có lẽ là vì trong cốc chỉ có duy nhất một vị nữ đại phu cho nên nhất cử nhất động đều không tránh khỏi có người chú ý".

"Liệu có khả năng cô ấy làm như thế là do có người bức bách?"

"Không tìm thấy dấu hiệu bị ép buộc."

"Lẽ nào tự cô ấy lại tình nguyện làm những việc ấy?", thế nào chàng cũng không chịu tin.

"Cứ theo thuộc hạ thấy, hình như cô ấy còn thích thú là đằng khác."

"Thích thú?", Mộ Dung Vô Phong lạnh lẽo quét mắt nhìn Quách Tất Viên, "Làm thế nào ông biết cô ấy thích thú? Lẽ nào ông cũng từng tới rồi?".

Quách Tất Viên vội cúi đầu: "Cốc chủ quá lời rồi. Thuộc hạ thân lùn, lưng béo, eo phì, cho dù có vọng tưởng ấy, cũng không đủ điều kiện. Cốc chủ nếu vẫn không tin, thuộc hạ có thể sắp xếp cho cốc chủ tự mình đi một chuyến, kiểm chứng...".

Còn chưa dứt lời, thấy mặt Mộ Dung Vô Phong đã có nét tức giận ẩn hiện, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, vội nuốt mấy chữ đằng sau lại.

"Nơi này trước giờ vốn là chỗ cho người đọc sách vốn nên phải thanh tĩnh vô vị, chuyên tâm học hỏi mới đúng, không ngờ cũng có lắm kẻ hiếu sự đến thế."

"Đúng vậy. Kẻ hiếu sự quá nhiều, chẳng có gì mà cũng khơi chuyện, không có ma cũng dọa chết người..." thấy Mộ Dung Vô Phong chẳng có vẻ gì sẽ xử lý Ngô Du, Quách Tất Viên tự biết không hay, vội vàng tát nước theo mưa.

"Ta thấy Tiêu Quỳ chính là kẻ hiếu sự. Bạch Hạc đường chỗ Đinh đại phu ở Phúc Châu đang thiếu người, qua tháng Giêng, ông bảo Trần Sách điều hắn tới đó."

"Vâng."

"Ngoài ra, ta muốn gặp một người."

"Xin cốc chủ cứ sai bảo."

"Đường Tiềm."

"Việc này dễ thôi. Nếu hắn đang ở Đường môn, bồ câu đưa thư khoảng ba ngày là tới nơi."

"Ông đi trước đi", Mộ Dung Vô Phong mệt mỏi ngả đầu xuống giường.

"Dạ vâng."

Đi tới cửa, chợt nghe Mộ Dung Vô Phong lên tiếng gọi: "Còn nữa, ông báo với Ngô đại phu, bảo cô ấy tối nay ta muốn gặp".

"Ở đâu ạ?"

"Ở đây, trong thư phòng."

Sự đời rối ren mà phức tạp, như rắn trườn có vết, ngựa chạy lưu dấu chân, ẩn thì ngoài cho đàm tiêu, mà thâm nhập thì chẳng chừa chốn nào.

Từ sau khi quen biết Hà Y, chàng phát hiện hiểu biết của mình về nữ nhân cực kỳ nông cạn. Lúc này chàng mới nghĩ tới những cô gái mà mình từng thật sự giao lưu nói chuyện, tính ra toàn bộ cũng không quá hai người.

Hà Y là chốn bình yên của chàng, là sự giải thoát cho chàng. Ngô Du là trợ thủ, là đồng sự của chàng.

So với Hà Y, chàng quen biết Ngô Du sớm hơn, thời gian ở cùng với nàng cũng nhiều hơn, chàng quen thuộc những thói quen và biểu hiện trong nghề của Ngô Du như quen với chính mình vậy. Chàng biết nàng thích dùng bao nhiêu ngân châm, dao phẫu thuật to nhỏ ra sao, khi khâu vết thương thì bắt đầu ở chỗ nào, thuốc mê thì pha chế ra sao... hợp tác đã gần mười năm, hai người hoàn toàn đạt tới mức không nói mà hiểu. Cho nên cứ gặp lúc có ca bệnh khó mà tay chàng lên cơn phong thấp không thể cầm dao, có Ngô Du ở đấy thì chàng có thể tương đối yên tâm.

Chính bởi sự tin cậy và yêu quý có phần thiên vị rõ ràng này đã khiến cho Ngô Du chịu nhiều đố kỵ từ đám sư huynh sư đệ mắt cao quá trán, tự cho mình là đúng kia. Dần dần, trong cốc ngoài cốc đều truyền nhau Ngô Du thầm yêu "cốc chủ". Ai cũng cho rằng hai người là một đôi hoàn mỹ, sớm muộn gì cũng kết lương duyên. Chính vì thế, nàng trở nên cực kỳ cẩn thận mà chàng cũng chủ động né tránh, trừ y vụ ra, hai người gần như không hề qua lại. Mà kể cả đã như thế, vào cái hồi chàng và Hà Y rời khỏi Vân Mộng cốc nọ, Ngô Du vẫn bị ganh ghét, chẳng được bao lâu thì bị điều ra ngoài cốc.

Cứ theo ấn tượng của cá nhân chàng, Ngô Du thực ra là một cô gái thâm trầm bình ổn, chí ít thì trên bàn mổ là như thế. Lúc có y hội nàng rất ít nói năng, tỏ ra tầm thường trước mặt đám nam nhân dõng dạc hùng hồn nọ. Nếu hỏi nàng có kiến giải gì không, nàng sẽ vâng vâng dạ dạ, hùa theo cách nói của đại đa số. Những kẻ tới sau nàng, bối phận thấp hơn đều có thể trước mặt nàng dẫn chứng rộng khắp, chỉ điểm này nọ, liên miên bất tuyệt mà không biết thẹn. Việc duy nhất mà nàng quen làm chính là không ngừng gật đầu tán thành, còn giỏi giấu nghề hơn những người lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm. Có lúc chàng còn vì sự khiêm tốn của nàng mà cảm thấy bất bình, cố ý trước mặt đám người nêu ra một vấn đề rất khó, lập tức cả phòng lặng ngắt im phăng phắc, Ngô Du cũng cụp mắt cúi đầu theo nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hiểu ý. Trong trường hợp như thế nàng sẽ vĩnh viễn không mở miệng, lộ ra sự thông minh của mình trước mặt bao người.

Cũng vì thế mà chàng cảm thấy buồn, phụ thân nàng trong triều chính bởi ngay thẳng mà gặp họa, kẻ kết tội ông chính là học trò của ông... có lẽ chính bởi số phận bi thảm của gia đình đã lưu lại cho nàng nỗi ám ảnh, khiến nàng mất đi tín nhiệm vào người đời, trong lòng luôn sợ hãi. Chàng cảm thấy bản thân đáng ra phải cảm thông với chỗ khó của nàng, từ đó chàng thay đổi tác phong. Chàng vốn dạy dỗ tất cả học trò cực kỳ nghiêm khắc, đã phê bình thì không hề nể mặt, duy chỉ có Ngô Du thì luôn ôn hòa nhã nhặn, trước giờ chưa nặng lời một câu.

Mười năm nay, ấn tượng về Ngô Du trong lòng người trong cốc trước sau vẫn là một vị mỹ nhân đúng nghĩa, một thục nữ tiêu chuẩn: nói năng văn nhã, hành sự khiêm nhường, đối với bệnh nhân lại càng dịu dàng mềm mỏng, quan tâm chu đáo. Nàng có một đôi mắt ngây thơ vô tội, trên mặt thì đầy nét hồn nhiên của thiếu nữ, giao tiếp với người khác thì kín đáo giữ kẽ, muốn nói lại ngượng. Ngoài việc dịu dàng đa tình, đa sầu đa cảm ra, nàng đã không khó tính lại càng chẳng ngang ngược, cho nên đến lúc Trần Sách giải thích với chàng lý do điều Ngô Du ra khỏi cốc, chàng đã không hề khách khí giáo huấn Trần Sách một trận: "Trong cốc tính tới tính lui chỉ có một vị nữ đại phu ấy, các ngươi cũng không dung nổi! Điều cô ấy về, có ai không phục, bảo hắn tới gặp ta".

Ai cũng nói, từ khi Mộ Dung Vô Phong rời Vân Mộng cốc, Ngô Du bắt đầu thay đổi thành một cô gái chẳng ra sao. Chỉ có Mộ Dung Vô Phong về rồi nàng mới biến trở lại.

Chàng làm gì có ma lực lớn như thế. Sau khi trở lại, tuy chàng đã gọi nàng từ Trúc Gian quán về, lại còn đặc ý xây một tòa nhà mới trong cốc cho nàng, Ngô Du vẫn rất ít ở lại trong cốc. Trừ lúc điều trị, chàng cũng rất ít khi gặp nàng trong trường hợp khác. Giữa hai người vẫn luôn giữ khách khí qua lại, những cuộc nói chuyện cũng chỉ giới hạn trong y vụ. Vô tình mà ánh mắt có giao nhau, chàng liền cảm thấy có sự kháng cự ngấm ngẩm.

Tin đồn chẳng chịu bỏ qua cho nàng. Nhất là khi nàng đã quá tuổi xuất giá không ít nhưng vẫn chẳng bàn tới hôn sự, đối với tất cả người ngưỡng mộ thì lạnh lùng cự tuyệt, bên người lại còn có thêm một đứa bé gái lai lịch không rõ ràng... Chàng vẫn cho rằng nàng chẳng có thay đổi gì lớn, tất thảy lời đồn thổi chẳng qua là ngụy tạo vô căn cứ, thổi phồng phóng đại.

Một cuộc nói chuyện với Quách Tất Viên khiến chàng chấn động, tựa như ông trời đã bày một trò cười lớn với chàng!

Dạ Nữ Tam Canh là Ngô Du sao?

Đấy gọi là đáy sông ngắm mặt trời, mặt trời chẳng có bóng, ngày nắng xem mây, mây đâu có một màu.

Giống như chàng không hề hiểu Hà Y trước kia, hiển nhiên chàng cũng chẳng hiểu Ngô Du bây giờ.

Chàng cứ cho rằng chỉ có Hà Y là một câu hỏi, hiện giờ Ngô Du cũng thành một câu hỏi khác.

Chàng một lần nữa chìm vào mê hoặc.

Ngọn nến trên bàn khẽ lay động.

Chàng một mạch trầm tư, đột nhiên có một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng cất lên: "Quách tổng quản nói, tiên sinh có việc tìm học trò?".

Chàng giật mình, phát hiện ra Ngô Du không biết đã lặng lẽ vào phòng từ lúc nào.

Thấy thần sắc ngạc nhiên của chàng, nàng cười khẽ, giải thích: "Học trò đã gõ cửa nhưng có vẻ như tiên sinh không nghe thấy".

"Ừ, mời ngồi", chàng chỉ chiếc ghế đối diện.

Thư án lớn tựa như con hào sâu ngăn cách hai người.

Vòng ngọc đặt ngay chính giữa bàn, hẳn nàng sớm đã trông thấy rồi.

Chàng đưa ánh mắt thăm dò nhìn nàng, nhận thấy thần thái nàng bình tĩnh lạ thường.

"Có người nhặt được chiếc vòng này, trả đến chỗ ta. Ta đoán hẳn đây là đồ của cô", chàng nói, mặt không đổi sắc.

Ngô Du đeo vòng ngọc vào cổ tay, cười nhạt: "Gần đây bận rộn, không nhớ đã làm rơi ở đâu".

Chàng giờ mới phát hiện quầng mắt nàng đen thẫm, gầy đến đáng sợ. Mùa đông y vụ vốn nhiều, bản thân lại nằm bệnh không dậy nổi, nàng không thể không quay về cốc thay giúp. Nghĩ tới đây, trong lòng liền thấy áy náy, thở dài một tiếng, nói: "Mấy tháng này bệnh nhân quá nhiều, ta cũng không giúp được gì, phiền lụy cô rồi".

"Vẫn tốt, không sao cả", nàng giả bộ chớp mắt thoải mái "Xin cứ yên tâm, học trò có thể ứng phó nổi".

"Ta đã báo với Trần đại phu, bảo hắn sắp xếp cho cô nghỉ ngơi mấy tháng. Cô có muốn về nhà một chuyến chăng? Chỉ sợ đã mấy năm cô chưa về nhà lần nào? Ở đó có còn thân nhân nào không?", giọng điệu của chàng rất ôn hòa, cố sức để mọi việc thật tự nhiên.

"Còn một tiểu đệ..."

"Cuộc sống có ổn không?"

"Cũng tốt."

Không biết phải nói thế nào, chàng nghĩ ngợi một lúc, rồi dõi mắt lên khuôn mặt nàng, thận trọng nói: "Ta biết mấy năm nay cô sống không được vui vẻ lắm. Nói cho ta, có kẻ nào ngấm ngẩm tìm cô gây phiền phức, ép cô làm việc mình không muốn làm chăng?... Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cô biết, bất luận có phiền phức đến đâu, cô nhất định phải nói cho ta, ta sẽ tận sức giúp cô giải quyết".

Ánh mắt nàng khẽ động nhung rồi lại khôi phục bình thường: "Không có, học trò không gặp rắc rối gì cả".

Bao nhiêu bóng tung ra đều bị nàng quăng trở lại. Trong chốc lát, chàng có chút chẳng biết phải làm sao.

Qua một lúc, chàng đành nói: "Mấy ngày trước có nhận được một phong thư của Diệp Hiên, nói phụ thân hắn đã qua đời muốn về thủ hiếu ba năm. Tùng Hạc đường lo liệu toàn bộ y vụ miền tây bắc, tuy thủ hạ dưới tay hắn có một đám nhưng ta vẫn có chút không yên tâm. Muốn mời cô vào Thục đóng tạm một năm, thay ta lo liệu một chút, cô có bằng lòng không?".

Chàng không tin hành vi của nàng hoàn toàn là tự nguyện, nghĩ rằng có người ép buộc. Biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này là để nàng rời khỏi Thần Nông trấn, đến nơi khác tạm tránh một thời gian. Chàng sẽ phái người thu dọn tàn cuộc, dẹp hết tất thảy lời đồn đại.

Tuy vừa rồi hai người cứ quanh co, chàng tin mình đã cho nàng đủ ám thị và đường rút, tại sao phải an bài như thế, trong lòng nàng nên hiểu rõ.

Có điều, câu trả lời của nàng lại nằm ngoài dự liệu của chàng:

"Học trò không đi."

"Cô nói sao?", chàng còn cho rằng tai mình đã có bệnh gì rồi.

"Học trò không đi", giọng nàng dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

"Tại sao? Đến đây rồi cô có thể một mình lo liệu..."

"Không."

Chàng đơn giản là bị dọa tới giật mình. Trong cốc này trừ Hà Y ra trước nay chưa từng có ai dám nói với chàng một chữ "không". Cứ cho là cự tuyệt cũng sẽ phải tìm một đống lý do lại còn phải nói năng rất khách khí.

Nếu nàng đã dứt khoát, không chịu nhận hảo ý của chàng, chàng cũng dứt khoát tới nơi tới chốn: "Cô có thể ở lại đây. Có điều không được tới Tích Dạ lâu nữa".

Quả nhiên, mặt Ngô Du thoắt cái đỏ bừng, đôi mắt trái hạnh rừng rực lửa. Đầu tiên chàng còn cho rằng đấy là bởi nàng hổ thẹn, nhưng diễn biến sau đó thì hoàn toàn không phải như thế. Đôi mắt nàng nhìn thẳng, khuôn mặt tức giận, khẩu khí lạnh lùng:

"Dám hỏi tiên sinh, tôi có từng chữa trị sai lầm bao giờ chăng?"

"Không có."

"Việc chữa trị của tôi có từng vi phạm quy củ không?"

"Không có."

"Tôi có từng can thiệp y vụ của người khác sao?"

"Không hề."

"Nếu đã không phải, thời gian còn lại là của riêng tôi. Tôi muốn đi đâu thì đi, chẳng ai quản được!", nàng trợn tròn mắt, ngang ngạnh đáp trả một câu.

Cơn giận của chàng lập tức bốc tới đỉnh đầu, không thể không hít sâu hai lượt, cố gắng nén xuống: "Tích Dạ lâu cũng là nơi cô tới sao? Xin hỏi cô tới đó làm gì?".

"Tìm vui."

Chàng bị thái độ dửng dưng hững hờ không biết thẹn kích nộ, cuối cùng gầm lên: "Tìm vui? Chớ có cho rằng việc cô làm không ai biết!".

Thấy sắc mặt chàng đã có chút tím tái, nàng không lên tiếng phản kháng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ chết cũng không nhận, ngoan cố tới cùng.

Chàng có thể đọc được những lời trong lòng nàng:

Chàng biết tại sao ta làm thế, đúng không?

Chàng luôn biết, từ sớm đã biết.

Chàng vội hít sâu vài hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Có một sự thật ta biết cô không hiểu, cũng không muốn hiểu".

Nàng chằm chằm nhìn vào mặt chàng, ngực phập phồng, như đang phải nghe tuyên án, tựa như đang phải chịu cực hình.

"Sự thật đó là: Trên đời này trừ Hà Y, ta chưa từng yêu bất kỳ nữ nhân nào khác", chàng nhìn vào mắt Ngô Du, từng chữ từng chữ nhấn mạnh, "Trước đây chưa từng, hiện tại cũng không, tương lai lại càng không thể".

Trong khoảnh khắc ấy, phổi của nàng tựa như bị rút sạch. Không biết một trận hàn khí lạnh buốt xương tủy từ đâu ập tới, khiến tim nàng ngừng đập, toàn thân run lên. Nàng cảm thấy chỗ mềm yếu sâu kín nhất trong nội tâm cuối cùng đã bị chàng vô tình đập vỡ. Thoáng cái mặt mày trắng bệch, ánh mắt rung lên: "Nhưng cô ấy đã chết bốn năm rồi!".

Bốn năm rồi!

Đã bốn năm, trong cốc chưa có ai dám nhắc tới Hà Y với chàng!

Đối với chàng mà nói, việc Hà Y qua đời mãi mãi vừa mới xảy ra, tựa như mới chỉ ngày hôm qua. Đến bản thân chàng cũng chưa từng đếm qua những ngày nàng rời khỏi chàng, chỉ cần nhắm mắt lại, chàng sẽ nghe thấy tiếng thuốc nổ ầm ầm bộc phát, nhìn thấy những tảng đá lớn rơi xuống, thấy nàng toàn thân đẫm máu, mặt mày tan nát chôn vùi dưới bùn đất...

Đã bốn năm, chỉ cần nhắc tới cái chết của Hà Y, chàng vẫn cảm thấy như sét đánh ngang tai, vạn tiễn xuyên tâm giống như lần đầu tiên chàng nghe được tin này. Thần thái trên mặt chàng tựa hồ một phạm nhân đang phải chịu cực hình, trong mắt toàn là thống khổ. Nếu như chàng có thể cử động, chàng sẽ như một con thú hoang hung dữ vồ tới, phá tan nát tất thảy mọi thứ trước mặt mình! Chàng nghe thấy bản thân gầm lên với Ngô Du: "Cút ra! Cút ra! Ngươi cút ra!".

Nàng đứng phắt dậy, giọng nói kích động tới phát run: "Người cho rằng ta thích lưu lại cái nơi đầy một lũ nam nhân thối tha này lắm sao? Người cho rằng ta cả ngày giả ngốc trước mặt đám đàn ông tự cho mình là đúng ấy thì vui vẻ lắm sao? Nữ đại phu, nữ học trò, nữ đệ tử, nữ, nữ, nữ! Ta có chỗ nào kém hơn bọn chúng? Được! Ta đi, đi để các người thoải mái!", nói xong liền xông ra ngoài.

"Đứng lại!", chàng quát lớn, thần trí đã bắt đầu khôi phục, "Việc ấy cô nghĩ thế nào cũng chẳng sao, nhưng cô không đáng phải chà đạp bản thân mình như thế!".

Nàng đã ra tới cửa, liền đứng lại, từ từ quay đầu, lạnh lùng nói: "Kẻ nào nói ta chà đạp bản thân? Ta yêu một người, sẵn sàng chết vì người ấy; ta nghiêm túc hành y, cứu mạng người khác. Ta nhìn không ra mình có chỗ nào không sạch sẽ, chẳng kẻ nào có thể khiến ta thấy hổ thẹn!".

Mộ Dung Vô Phong trợn mắt há miệng, không có lời nào để đáp trả, trừng trừng nhìn nàng rảo bước đi khỏi hành lang.

Một lúc sau, trong đầu chàng vẫn là một khoảng hỗn loạn, vội vàng kéo chuông gọi người.

Hồng thúc là người đầu tiên chạy vào, thấy chàng mặt mày biến sắc, không nói câu nào ép chàng quay lại giường. Chàng giữ lấy Hồng thúc lại, vội nói: "Thúc nhanh nhanh đuổi theo Ngô đại phu... không được rời cô ấy một bước".

"Vâng."

Qua thời gian một nén hương, Hồng thúc lại quay về báo với chàng: "Thiếu gia, lão không giữ nổi Ngô đại phu. Cô ta lấy mấy bộ y phục tùy thân rồi lên xe ngựa rời cốc. Lão định ngăn cô ta, cô ta liền rút trong người ra một thanh chủy thủ, nói ai dám ngăn cô ta, cô ta giết kẻ đó".

"Thúc... thúc có biết cô ấy định đi tới đâu không?", chàng không nén được ngồi bật dậy.

"Không biết Tạ tổng quản đuổi theo định khuyên cô ta mấy câu cũng bị mắng đuổi về", ngừng một chút, ông lão chợt nghiến răng bổ sung thêm một câu, "Cốc chủ, loại nữ nhân đại nghịch bất đạo, vong ân phụ nghĩa ấy ta còn quản làm gì?".

Mộ Dung Vô Phong đanh mặt giận quát "Nói linh tinh! Cô ấy có chỗ nào đại nghịch bất đạo?".

"Ả muốn tôi chuyển lời cho cốc chủ: Từ nay về sau, ả và Vân Mộng cốc một đao đoạn tuyệt. Ả không còn là học trò của người, người cũng không còn là sư phụ của ả."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương